Bàn Long

Chương 494: Lại cố dong



Trong lòng Lâm Lôi chợt động, Tác Lạc Mông này đến tìm mình là vì việc gì?
"Tác Lạc Mông, thê tử ta đang tu luyện bên trong, vậy chúng ta ra ngoài đi." Lâm Lôi cười nói.
Vẻ mặt Tác Lạc Mông đầy nhiệt tình: "Tốt lắm." nói xong lại cùng Lâm Lôi hướng trong phòng hắn đi đến.
Lâm Lôi âm thầm đoán: "Tác Lạc Mông này nguyên danh là Tác Lạc Mông & Bác Y, Bối Bối lại nói cho ta biết, những người đó sở dĩ truy đuổi hắc giác lão giả cùng bạch giác lão giả là vì hai lão đầu này là lão người hầu của Bác Y gia tộc, mang theo tài phú gia tộc! Nhưng bây giờ xem ra tài phú rất có thể đang nằm trên người Tác Lạc Mông."
"Bất quá Tác Lạc Mông này nếu thực là một thành viên của Bác Y gia tộc thì hắn phải giữ bí mật mới đúng, nhưng tại sao lúc đầu hắn lại tiết lộ thân phận cho ta biết?"
Lâm Lôi cảm thấy khó hiểu.
Hai người đi vào phòng, Tác Lạc Mông lúc này cũng triển khai thần chi lĩnh vực ngăn cách âm thanh bên ngoài.
"Lâm Lôi, mời ngồi." Tác Lạc Mông hữu lễ nói, sau đó cũng ngồi xuống.
Lâm Lôi mở miệng nói: "Tác Lạc Mông, lần này ngươi tìm ta là vì ... ?" nói, Lâm Lôi nhìn về Tác Lạc Mông.
Vẻ mặt Tác Lạc Mông có vẻ khổ sở, thở dài một tiếng nói.
"Lâm Lôi, có lẽ ngươi cũng đã đoán được một chút." Tác Lạc Mông cảm thán nói.
Lâm Lôi cũng không phủ nhận, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta nghe nói lúc trước thanh bào lão giả nói về Bác Y gia tộc gì đó phải không? Chẳng lẽ Bác Y gia tộc thực sự cùng ngươi ..."
Tác Lạc Mông gật đầu: "Đúng vậy, ta đích thực là một thành viên của Bác Y gia tộc, người kế thừa của Bác Y gia tộc."
Lâm Lôi thất kinh.
Quả nhiên!
Hơn nữa Tác Lạc Mông này còn là người kế thừa của Bác Y gia tộc.
"Bác Y gia tộc này đích thực là một đại gia tộc." Tác Lạc Mông chậm rãi nói: "Tại Lương An phủ cũng bài danh mười đại gia tộc phía trước, bất quá một gia tộc bàng đại muốn vĩnh viễn không suy sụp là rất khó. Bác Y gia tộc ta dưới ám thủ từ nhiều phương cuối cùng cũng đã suy bại."
"Cha ta, là tộc trưởng Bác Y gia tộc!" Tác Lạc Mông thấp giọng nói.
Lâm Lôi có chút gật đầu
"Lại nói, ta chỉ là do cha ta khi du lịch trên địa ngục, có quan hệ cùng mẹ ta nên mới ngẫu nhiên có ta. Ta chỉ là một đứa con tư sanh." Tác Lạc Mông hừ nhẹ nói: "Tại Bác Y gia tộc, với thân phận như vậy, ta rất khó kế thừa gia tộc."
Trong lòng Lâm Lôi chợt động, thầm nghĩ: "Không ngờ những chuyện như vậy trên địa ngục cũng có, xem ra cuộc sống của Tác Lạc Mông này tại Bác Y gia tộc lúc đầu cũng không được tốt lắm."
Lâm Lôi mặc dù không nếm qua tư vị đó nhưng cũng đã nghe nói qua.
Địa vị con riêng vĩnh viễn không bằng con chính thức.
"Năm đó ta cùng Ny Ti từng đi qua Bích Phù đại lục một lần, bất quá lần đó ..." sắc mặt Tác Lạc Mông chợt trở nên khó coi: "chúng ta bị đuổi khỏi cửa!"
Lâm Lôi hơi kinh hãi.
Đuổi khỏi cửa?
"Ta chỉ ở Bác Y gia tộc một ngày liền bị bức rời đi." Tác Lạc Mông cười khổ nói: "Ta trở về Tử kinh đại lục, sau đó ta mới biết, ta cùng muội muội bị đuổi khỏi cửa là vì kế hoạch của cha ta. Cha ta lúc đó đã sớm phát hiện gia tộc gặp nguy cơ lớn."
"Lúc ấy, sau khi ta trở lại Tử Kinh đại lục, người của cha đã dẫn ta đến chỗ sư phụ học tập." Tác Lạc Mông cảm khái nói.
Lâm Lôi ở một bên lắng nghe.
"Quả nhiên ..." Tác Lạc Mông trầm thấp nói: "Bác Y gia tộc xong đời. Một ít sản nghiệp tại mười đại thành trì ở Lương An phủ đều bị thôn tính. Bất quá, tài phú tích lũy vô số năm của Bác Y gia tộc chúng ta lại âm thầm để hai lão người hầu trung thành mang đến Tử Kinh đại lục cho ta."
Lâm Lôi bất đắc dĩ nói: "Tác Lạc Mông, ngươi nói cho ta biết những việc này để làm gì?"
Loại bí mật như vậy, nói cho chính mình mặc dù đại biểu cho sự tín nhiệm nhưng cũng là một áp lực.
Tác Lạc Mông nhìn Lâm Lôi, bình tĩnh nói: "Ta tin tưởng ngươi, đồng thời cũng không muốn Bối Bối cùng muội muội ta có cái gì ngăn cách, nói rõ vẫn là tốt hơn."
Lâm Lôi không khỏi nhìn qua Tác Lạc Mông, có chút gật đầu.
Chuyện này đích xác khiến cho Ny Ti cùng Bối Bối có chút ngượng ngịu. Nếu không nói rõ đích xác sẽ có một tia ngăn cách.
"Tác Lạc Mông này đáng giá kết giao. "Lâm Lôi âm thầm gật đầu, đối với tài phú chính mình tự nhiên là muốn càng nhiều càng tốt, nhưng cũng không có khả năng vì tài phú mà tàn sát bằng hữu. Tác Lạc Mông lại tiếp tục nói.
"Ta sau khi được tài phú này, thực lâu sau đó, ta tự nhận thực lực đạt đến một độ cao nhất định mới mang theo hai lão người hầu cùng muội muội đến Bích Phù đại lục. Nhiều năm như vậy không ngờ vẫn có người chờ đợi." Tác Lạc Mông không khỏi than thở.
Lâm Lôi cười nhẹ nói: "Tác Lạc Mông, tài phù của một gia tộc như vậy rất dễ làm người khác đỏ mắt. Đợi hơn một ngàn năm cũng có là gì đâu chứ."
Đối với một ít cường giả sống trên ức năm mà nói, ngàn năm đích xác chẳng là gì.
"Cũng đúng."
Tác Lạc Mông tiếp tục nói: "Lâm Lôi, hôm nay ta nói với ngươi, một là hy vọng chúng ta không có gì phải nghi ngờ lẫn nhau, dù sao muội muội ta cùng cùng một chỗ với đệ đệ ngươi." Lâm Lôi đối với ngoại nhân giới thiệu Bối Bối là đệ đệ mình.
Thực tế hai người cũng là quan hệ huynh đệ.
"Thứ hai, Lâm Lôi, ta cũng hy vọng sau này ngươi hỗ trợ chiếu cố muội muội ta." Tác Lạc Mông vẻ khổ sở nói: "Ta thậm chí đến được Bích Phù đại lục nhưng vẫn khó khăn trùng trùng, muội muội ta đi cùng các ngươi cũng tốt. Nhưng ta chỉ có một muội muội, ta không hy vọng nàng gặp nguy hiểm."
"Không thành vấn đề, điểm ấy ngươi yên tâm." Lâm Lôi không chút do dự: "Chỉ cần Lâm Lôi ta không chết, tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt muội muội ngươi."
Trên địa ngục, Lâm Lôi quan tâm nhất không thể nghi ngờ là Bối Bối cùng thể tử Địch Lỵ Á của mình, chỉ vì Bối Bối, Lâm Lôi cũng đã đủ để phải bảo vệ Ny Ti.
"Ta yên tâm." Tác Lạc Mông gật đầu cười nói: "Lâm Lôi, như vậy ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi đi đi."
Lâm Lôi liền rời đi chỗ của Tác Lạc Mông.
Đợi đến khi Lâm Lôi rời đi, vẻ mặt vốn tràn đầy tươi cười của Tác Lạc Mông nháy mắt trở nên âm trầm, ánh mắt lãnh lệ: "Ta nói với hắn nhiều như vậy nhưng Lâm Lôi này đối với ta vẫn ẩn giấu bí mật của hắn. Hừ, hắn nghĩ ta không biết? Hạch tâm đệ tử của tứ đại thần thú gia tộc ..."
Tác Lạc Mông rất rõ ràng lịch sử của tứ đại thần thú gia tộc.
"Tứ đại thần thú gia tộc năm đó danh chấn tứ đại chí cao vị diện, mặc dù bây giờ suy bại nhưng trên địa ngục cũng vẫn chỉ có thể giơ một ngón tay lên khen ngợi." Tác Lạc Mông lẩm bẩm nói: "Sau khi hắn biến hình, long lân là màu vàng, hơi thở lại kinh người đến vậy, tuyệt đối là đệ tử hạch tâm nhất."
Lúc tại sa mạc cổ bảo, sau khi Lâm Lôi long hóa hấp thu một giọt nước mưa, khoảng khắc truy đuổi thượng vị thần thì Tác Lạc Mông xuất hiện nên đã nhìn thấy hình đáng biến thân của Lâm Lôi
Tác Lạc Mông làm người thừa kế của Bác Y gia tộc nên sẽ được cha nói về các vị cường giả lánh đời, do đó đối với nhiều bí mật trong địa ngục đều biết rõ. Tác Lạc Mông nói cho Lâm Lôi biết tên không ngoài việc muốn cùng hắn kết giao.
Bác Y gia tộc sao? Đừng nói bây giờ đã đồi bại, ngay cả lúc đầu còn hưng thịnh, tại Lương An phủ cũng là đại gia tộc, nhưng nếu so với tứ thần thú gia tộc thì vẫn còn kém xa.
Uy danh tứ thần thú gia tộc, tuyệt thế cường giả trên địa ngục nào không biết? Đây vẫn là nói lúc tứ thần thú gia tộc đã đồi bại.
Lúc tứ thần thú gia tộc cường thịnh nhất, lực ảnh hưởng còn là trải rộng khắp tứ đại chí cao vị diện.
Trong lòng Tác Lạc Mông, Lâm Lôi tuyệt đối có bí mật đang che giấu, hắn như thế nào biết Lâm Lôi đối với tứ thần thú gia tộc cũng chỉ có nhận biết mơ hồ.
Kim chúc sinh mệnh tiếp tục đi tới, đảo mắt đã qua đi ba tháng.
"Thực bất đắc dĩ."
Lâm Lôi thầm than: "Đối với việc thi triển một kiếm của Tốc độ Áo nghĩa ta đã có cơ sở, nhưng nếu không kiểm nghiệm qua thực tế thì chưa thể nắm chắc, nhưng trong kim chúc sinh mệnh này lại không thể tùy ý thì nghiệm." việc Lâm Lôi bây giờ rất muốn làm là tìm một địa phương trống trải để cẩn thận thí nghiệm một phen.
Xác định một chiêu của Tốc độ Áo nghĩa.
"Các vị, xin mời đến đại sảnh." đột nhiên một âm thanh vang lên.
"Đến đại sảnh?" Lâm Lôi không khỏi nghi hoặc: "Nghe âm thanh này, tựa hồ là của bạch giác lão giả."
Mà Địch Lỵ Á đang luyện hóa thần cách lúc này cũng đã tỉnh lại: "Lâm Lôi, bạch giác lão giả muốn chúng ta đến đại sảnh làm gì?" Lâm Lôi nắm tay Địch Lỵ Á, cười nói: "Sao ta biết được, đi, chúng ta đi xem xem." nói, hai người liền ra khỏi phòng.
Trong đại sảnh của kim chúc sinh mệnh, đám ác ma đã tề tựu, mọi người đều nhìn về bạch giác lão giả.
Bạch giác lão giả cao giọng nói: "Các vị, chúng ta sắp đến Nghi lan thành, chúng ta sẽ dừng lại bên ngoài Nghi lan thành, mọi người tạm thời ở tại kim chúc sinh mệnh nghỉ ngơi. Qua hai lần nguy cơ, rất nhiều ác ma đều đã chết, hai vị trù sư đều đã chết, nên lần này ta sẽ vào thành mời trù sư cùng đám ác ma một lần nữa."
"Mời thêm ác ma?" đám ác ma trong đại sảnh cũng không phản đối.
Lữ trình lần này tương đối nguy hiểm, nhưng hộ tống nhiệm vụ sao có thể không nguy hiểm? Nếu không nguy hiểm thì cần gì phải cần đám ác ma bảo vệ?
Đám ác ma càng vui khi có nhiều ác ma khác tham gia.
"Mấy ngày nay buồn chán muốn chết, vào thành thoải mái một chút cũng tốt." nhất thời có ác ma mở miệng cười nói.
"Lão đại, vào Nghi lan thành, chúng ta cũng đến nhà ăn để ăn một chút." Bối Bối phết miệng nói: "Hừ, từ khi hai trù sư chết đi, lâu rồi không được ăn ngon."
Mọi người nhất thời đều nghị luận lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Bạch giác lão giả lại cất cao giọng nói: "Đồng thời ta cũng hi vọng các vị ở tại kim chúc sinh mệnh, không đi vào Nghi lan thành." lời vừa nói ra, nhất thời có người bất mãn.
"Tại sao không thể?"một ác ma mở miệng hỏi.
Bạch giác lão giả mở miệng nói: "Ta cũng hi vọng các vị hiểu cho, qua trận đánh ở sa mạc cổ bảo, các vị cũng đã biết chuyện về Bác Y gia tộc, ta không hi vọng chuyện này truyền ra ngoài, nên ... Các vị dù không ở trong kim chúc sinh mệnh thì tối thiểu cũng phải ở ngoài thành."
Trong đám ác ma ở đây, đích xác có người muốn vào thanh tiết lộ tin tức.
Bí mật của Bác Y gia tộc sao?
Lâm Lôi âm thầm gật đầu, đích xác, nếu có người đem tin tức này tiết lộ ra ngoài, sợ rằng trên đường sẽ càng nguy hiểm.
"Đạo lý này chúng ta hiểu được." lão đại trong ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư cười nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta nếu đã tiếp nhiệm vụ này, tự nhiên sẽ không tiết lộ tin tức, nếu là vì lo lắng cho bản thân chúng ta thì cũng sẽ không tiết lộ. Mọi người chúng ta sẽ chờ ngoài thành. Lý Nhĩ Mông Tư tiên sinh, ngươi nói thế nào?"
Lý Nhĩ Mông Tư đạm mạc gật đầu nói: "Bất luận kẻ nào cũng không thể vào thành, cũng không thể tùy ý cùng ngoại nhân nói chuyện cho đến khi nhiệm vụ này kết thúc."
Bạch giác lão giả mừng rỡ nói: "Cám ơn bốn vị."
Có Ai Đức Hoa Tư ba huynh đệ cùng Lý Nhĩ Mông Tư mở miệng, đám ác ma khác cũng không nói thêm gì nữa.
Chốc lát, mọi người xuyên qua cửa sổ đã thấy thành trì bên ngoài, kim chúc sinh mệnh cũng đứng cách ngoài của thành mười dặm, trên một thảm cỏ trống trải. Mà bạch giác lão giả đang một mình đi vào thành, những người còn lại đều ra khỏi kim chúc sinh mệnh.
Nghỉ ngơi bên cạnh kim chúc sinh mệnh.
"Hy vọng mọi người tự giác một chút." lão đại trong ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư lạnh lùng nói: "Nếu có người cùng ngoại nhân nói chuyện thì đừng trách ba huynh đệ chúng ta vô tình."
"Hừ, thực nhàm chán." Bối Bối hừ nhẹ nói: "Đến ngoài thành nhưng lại không thể đi vào."
Trên mặt Lâm Lôi lại tươi cười: "Vừa hay, ta có thể nhân cơ hội này kiểm nghiệm một chút kiếm pháp ta nghĩ." Lâm Lôi đi đến bãi đất trống bên cạnh, liền lấy ra tử huyết nhiễm kiếm, bắt đầu thí nghiệm kiếm pháp, Lâm Lôi đã đem bộ dáng Tử huyết nhuyễn kiếm biến đổi một chút.
Thực ra nhuyễn kiếm màu tím có rất nhiều, hơn nữa người gặp qua Tử huyết ác ma cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà sau khi Lâm Lôi luyện hóa, khí tức của Tử huyết nhuyễn kiếm cũng đã biến đổi, ai có thể nhận biết ra Tử huyết nhuyễn kiếm?
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện