Bàn Long

Chương 511: Vụ hải



Kim chúc sinh mệnh như tia sáng xẹt đi, nhằm phương Đông nhanh chóng bay tới.
"Quê nhà của ta so với các ngươi còn phức tạp hơn ..."
Hôm nay, tinh thần của Chiêm Kim đã tốt hơn rất nhiều, không còn dấu vết của một kẻ từng chạy trối chết trên đường nữa.
"Hơn nữa đại lục đó diện tích khá lơn, từ bờ nam sang bờ bắc cũng hơn mười vạn dặm."
Lâm Lôi hơi gật đầu, Ngọc Lan đại lục khoảng cách giữa hai bờ nam "Bất quá cũng chỉ chừng hai ba vạn dặm. Quê hương của Chiêm Kim quả thực là rộng lớn hơn Ngọc Lan đại lục rất nhiều."
"Ở chỗ chúng ta chủ yếu phân chia ra làm ba khối thế lực lớn, thứ nhất là xã hội loài người, thứ hai là Thú nhân tộc, cuối cùng là hải tộc! Tôn giáo rất nhiều. Ha ha ... nói ra chỉ sợ các ngươi không tin, ta từng là một kẻ truyền bá tôn giáo ở trong Thú nhân tộc!"
Chiêm Kim cười: "Chỉ có điều, thú nhân tộc không biết rằng, thần mà bọn họ tín ngưỡng, cung phụng vốn là nhân loại!"
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối cũng cảm thấy đau đầu chóng mặt, nghe Chiêm Kim kể lại một ít chuyện cũ ở vật chất vị diện; Không ngờ nơi đó dân cư còn đông đúc phức tạp hơn Ngọc Lan vị diện rất nhiều, thánh vực cường giả vô số, chiến tranh tôn giáo, chiến tranh chủng tộc xảy ra liên miên không ngớt.
"Hắc hắc ... thực không ngờ." Bối Bối cười nói" ... ngươi tại vật chất vị diện nọ cũng biết nhiều như vậy."
Chuyện cũ của Chiêm Kim quả là có đôi chút truyền kì.
"Ai ..."
Chiêm Kim cảm thán: "Đứng ở trên đỉnh đại lục rồi mới biết mình tịch mịch biết bao nhiêu!"
Lâm Lôi gật đầu nhè nhẹ.
Kì thực có rất nhiều các vị diện, các cường giả ở đó đều tìm tới chí cao vị diện là Địa ngục, tuỵệt đại đa số trong bọn họ đều là vì quá tịch mịch!
"Ta vẫn biết trong địa ngục nguy hiểm, nhưng đến rồi mới biết, sự nguy hiểm của địa ngục còn vượt qua sự tưởng tượng của ta."
Chiêm Kim cảm kích nói: "Nếu không nhờ ba vị đại nhân hỗ trợ, ta ngay cả năm ngàn mặc thạch cũng kiếm không ra."
Chiêm Kim không có khả năng nộp đủ năm ngàn mặc thạch, nhưng đối với bọn Lâm Lôi mà nói, con số đó chỉ như một cái lông trên chín tấm da trâu mà thôi. Trong khi nói chuyện, bọn họ đều cảm thấy được sự thành thực của Chiêm Kim, Bối Bối liền rộng rãi đồng ý giúp đỡ hắn luôn cả năm ngàn mặc thạch nọ.
Mấy ngàn vạn dặm đường không hề có trở ngại, chỉ chừng hơn một tháng bọn họ đã tới được Tử Tinh sơn mạch trong truyền thuyết!
"Đây là Tử Tinh sơn mạch?"
Lâm Lôi đứng ở phía đầu Kim chúc sinh mệnh, xuyên qua lớn vỏ kim chúc trong suốt có thể thấy được vùng núi non này rộng lớn vô cùng.
Tử Tinh sơn mạch liên miên không dứt, rộng hơn mười vạn dặm. Diện tích hơn mười vạn dặm trên địa ngục có thể nói là không đáng gì, thế nhưng như thế cũng đủ để người ta nhìn mỏi mắt rồi.
Đồng thời, bao phủ trên khắp Tử Tinh sơn mạch là một lớp sương mù mờ ảo. Điều quỷ dị là chỉ thấy sương mù mà không hề thấy được Tử Tinh sơn mạch.
"Quả nhiên là giống như sách đã viết, Tử Tinh sơn mạch tuy là núi non nhưng lại được gọi là vụ hải. Từ bên ngoài mà nhìn thì hoàn toàn không thể thấy được một mẩu đá, tất cả đều bị sương trắng mênh mông che phủ hết rồi."
Lâm Lôi cảm khái nói, ba người Địch Lỵ Á, Bối Bối và Chiêm Kim trước cảnh tượng huyễn hoặc này cũng có chút thất thần.
Hơn mười ngàn dặm sương trắng giăng giăng, màn sương mù này phản chiếu ánh mặt trời tán xạ ra thứ ánh sáng lấp lánh màu đỏ tía, thực khiến cho người ta rung động tâm can
"Thực là quỷ dị."
Địch Lỵ Á than vãn "Hơn mười ngàn dặm đều bị sương trắng bao phủ, hơn nữa lại quanh năm không tan. Thực là quái dị vô cùng."
Địch Lỵ Á cũng cảm thấy rất khó hiểu trước cảnh vật nơi này.
Ba người bọn Lâm Lôi tốt xấu gì cũng đã xem qua một bộ sách nói về nơi này, cũng có chút hiểu biết.
Nhưng Chiêm Kim đối với nơi này có thể nói là hoàn toàn mờ mịt.
"Đây là Tử Tinh sơn mạch?"
Chiêm Kim còn chưa muốn tin cả vùng vụ hải mênh mông này là nơi hắn cần đến.
"Đi thôi, chúng ta xuống thử xem."
Lâm Lôi tâm ý vừa động, cỗ Kim chúc sinh mệnh lập tức tiêu biến. Ba người bọn họ lập tức ngự không phi hành từ từ hạ xuống, Chiêm Kim bất ngờ ứng phó không kịp nhưng cũng chỉ trong chốc lát hắn đã ổn định thân hình lập tức đuổi theo.
Tử Tinh sơn mạch, bên ngoài chính là vụ hải.
Còn có vô số người qua lại như con thoi, số lượng đông đảo tới mưc khiến người ta giật mình kinh hãi. Rất nhiều cường giả đều tụ tập bên bờ vụ hải này chờ đợi vận khí tìm kiếm Tử tinh.
Trong tầm mắt của Lâm Lôi, hắn thấy được trên mặt đất của Tử Tinh sơn mạch có ít nhất là ba tòa thành.
Khi bốn người bọn Lâm Lôi tới gần, lập tức có hai gã trung niên mặc chế phục màu đen bay tới. Bọn họ đều kinh dị liếc nhìn Địch Lỵ Á, hiển nhiên là đã phát hiện ra nàng ta là một Thượng vị thần Ác ma, trong lòng nổi lên một trận nghi hoặc:
"Thượng vị thần Ác ma? Không phải đến đây để khai thác Tử Tinh đấy chứ?"
Thượng vị thần Ác ma, phần lớn đều là bảo tiêu, thu thập Tử tinh cũng rất nhiều. Khai thác Tử tinh bình thường chỉ có hạ vị thần và Trung vị thần mà thôi.
Biết Địch Lỵ Á là Thượng vị thần Ác ma thái độ hai người này cũng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều. Trung niên nam tử tóc vàng cười nhẹ nhàng:
"Xin hỏi các vị tới đây làm gì?"
Bối Bối cười đáp lời: "Ba chúng ta chỉ tới xem một phen, còn tiểu tử này thì tới để khai thác Tử tinh."
"À?"
Trung niên nam tử tóc vàng gật đầu nói: "Tử Tinh sơn mạch này là do mười tám gia tộc chúng ta thống nhất quản lý, đương nhiên là không ngăn cản ngoại nhân tiến vào. Nhưng bất kể là du lãm hay khai thác Tử tinh, nếu muốn tiến vào bên trong mỗi người đều phải nộp năm ngàn mặc thạch."
Lâm Lôi nhẹ nhàng gật đầu, quy củ một người nộp năm ngàn mặc thạch này không biết đã truyền thừa bao nhiêu năm rồi, cả trong bộ sách nọ cũng ghi lại chuyện này
"Nếu không có mặc thạch thì sao?"
Chiêm Kim đột nhiên hỏi.
"Không có?"
Trung niên nam tử nọ liếc mắt nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói: "Không có cũng không sao, chúng ta cũng có thể cho ngươi vào, nhưng chúng ta sẽ không cấp tín vật cho ngươi, đến khi ngươi trở ra thì phải nộp cho chúng ta ba viên Tử tinh là được!"
"Tín vật?"
Lâm Lôi hơi nhíu mày.
Nam tử trung niên nọ gật đầu: "Đúng vậy, phàm là những người nộp đủ năm ngàn mặc thạch đều được cấp một cái tín vật. Đến lúc nào muốn ra ngoài chỉ cần giao lại tín vật này là có thể thoải mái rời đi."
Mấy người bọn Lâm Lôi trong lòng trầm mặc.
"Nếu các vị chưa nộp năm ngàn mặc thạch, xin mời đến lối đi ở đằng kia."
Nam tử trung niên tóc vàng chỉ vào một cửa điện rất xa hoa ở đằng xa.
Kì thực Tử Tinh sơn mạch phạm vi rất lớn, hoàn tòan có thể xâm nhập từ một nơi nào đó trên bầu trời hoặc mặt đất.
"Nhớ kĩ, khi rời khỏi đây phải trả lại tín vật, nếu vọng tưởng trốn chạy ..."
Trung niên nhân nọ mỉm cười nói.
"... lập tức bị cao thủ của mười tám gia tộc chúng ta truy sát. À, à ... chuyện này là ta cũng chỉ nhắc nhở các ngươi một chút mà thôi."
Lâm Lôi cười nhạt: "Cảm ơn."
Nói xong liền dẫn theo ba người còn lại bay tới chỗ cửa khẩu.
"Lão đại, tên kia cũng thực kiêu ngạo. Mở miệng là nhắc đến mười tám gia tộc."
Bối Bối thầm thì.
"Bối Bối, không được sơ ý khinh thường."
Lâm Lôi rất rõ ràng sự đáng sợ của mười tám gia tộc này.
"Đây là nơi duy nhất sản xuất ra Tử tinh trên Tử Kinh đại lục, chính là một siêu cấp bảo tàng. Một viên Tử tinh giá trị thế nào ngươi cũng biết, nhưng ngươi có biết Tử Tinh sơn mạch này sản xuất ra bao nhiêu Tử tinh không?"
Bối Bối ngẩn người.
Tử Tinh? Mỗi thành trì trong Tử Kinh đại lục đều có bán với số lượng rất lớn, khó có thể thống kê nổi.
"Tòa Tử Tinh sơn mạch liên miên vạn dặm này chính là một bảo tàng khổng lồ! Tài phú của mười tám gia tộc này tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của chúng ta. "Lâm Lôi kinh thán: "Chỉ có mười tám gia tộc mà có thể lũng đoạn cả Tử Tinh sơn mạch này, ta dám chắc phía sau phải có các Tu La chống lưng, hơn nữa không phải chỉ có một vị Tu La!"
Tử Tinh sơn mạch, trung tâm sản xuất Tử tinh duy nhất trên Tử Kinh đại lục, mà Tử Kinh đại lục đã có gần hai mươi Phủ, tức là cũng có gần hai mươi vị Tu La.
Dùng chút đầu óc là có thể đoán ra được, mười tám gia tộc này thế lực khổng lồ thế nào. Đừng nói là một Thượng vị thần Ác ma, cho dù là Bảy tinh ác ma A Lý Khuê Ân cũng không dám gây náo nhiệt ở đây!
Cửa khẩu của Tử Tinh sơn mạch.
"Ai, hai vạn mặc thạch!"
Lâm Lôi đưa tay xuất ra hai túi vải chứa mặc thạch.
Nữ tử mặc trường bào màu đen nhận lấy rồi giao cho bọn họ bốn cái tín vật giống nhau như đúc.
"Cám ơn Lâm Lôi tiên sinh!"
Chiêm Kim cảm kích nói. Kì thực trong lúc ở trên Kim chúc sinh mệnh, Chiêm Kim đã phát hiện; người quyết định trong ba người không phải là Thượng vị thần Ác ma Địch Lỵ Á mà là Lâm Lôi.
"Đi thôi."
Lâm Lôi trực tiếp bay lên, Địch Lỵ Á và Bối Bối cũng theo chân đến bên cạnh vụ hải.
Vụ hải quay cuồng tỏa ra từng luồng ánh sáng màu đỏ tía bắn ra khắp nơi trông thực đẹp mắt.
"Thực là xinh đẹp."
Địch Lỵ Á cười rất vui vẻ.
"Lâm Lôi, ngươi mau xem kìa!"
Địch Lỵ Á chỉ vào một chỗ xa xa trong vụ hải, chỉ thấy sương mù luân chuyển, dưới ánh sáng mặt trời giống như vạn mã bôn đằng vậy.
"Phiêu lãng bồng bềnh, vô cùng vô tận, cảnh vật thực khiến người ta cảm thấy thoải mái."
Lâm Lôi cười bảo, "Đi, chúng ta tới bên kia xem thử một chút."
Nói xong Lâm Lôi lập tức dẫn cả ba người nhằm vào bên trong bay tới. Đúng lúc này thì ...
"Bốn vị, xin dừng bước."
Một âm thanh bất chợt vang lên.
Bốn người bọn Lâm Lôi nghi hoặc dừng lại. Chỉ thấy phía sau có một tên thanh niên mặc chế phục khải giáp màu đen đang bay tới:
"Bốn vị chẳng nhẽ không biết rằng, vụ hải này cực kì nguy hiểm? Sao lại cố tình xông thẳng vào trong vụ hải thế?"
"Nguy hiểm?"
Lâm Lôi nghi hoặc chỉ vào những người đang phi hành ở ngoài xa hỏi, "Không phải là có người đang ra vào vụ hải đó sao?"
Trong suy nghĩ của Lâm Lôi, người khác có thể ra vào, tự nhiên mình cũng có thể thoải mái ra vào. Hơn nữa bộ sách viết về Địa Ngục nọ cũng chỉ nói về Tử Tinh sơn mạch một cách rất đại khái. Dù sao bộ sách này cũng không nói hết được mọi chuyện, mỗi phủ đều chỉ giới thiệu một cách sơ lược nhất mà thôi.
"Ta nhắc nhở các ngươi một chút." Thanh niên này nghiêm túc nói, "Vụ hải này cực kì quỷ dị, tầm quan sát cực kì hạn chế. Nếu là Trung vị thần bình thường trong vụ hải cũng chỉ có thể thấy trong phạm vi trăm thước mà thôi. Cho nên ... bất kể là ai, nếu chỉ là Trung vị thần đừng hòng có khả năng vượt qua trăm thước!"
Mấy người bọn Lâm Lôi cẩn thận lắng nghe, thanh niên này trịnh trọng nói tiếp: "Phàm đã tiến vào sâu bên trong rồi thì không cách nào có thể trông thấy cảnh vật bên ngoài, hơn nữa cũng vô phương thoát ra!"
Bốn người bọn Lâm Lôi bị dọa đến phát hoảng lên.
"Không ra được?"
Bối Bối kinh hãi kêu lên,
"Sao có thể? Dù sao cũng chỉ là sương mù thôi mà, phạm vi cũng không lớn, chỉ cần đi thẳng chẳng lẽ lại không ra được?
"
Không thể ra được!
Thanh niên này nghiêm túc nói, "Nếu các ngươi còn ở rìa ngòai vụ hải, còn trông thấy được cảnh vật bên ngoài thì còn có thể ra được. Nếu vào sâu hơn nữa thì coi như xong. Cho nên khi khai thác tử tinh phải cực kì cẩn thận!
"
Ở vào tình huống ấy, cho dù trước mặt các ngươi mười thước có Tử tinh cũng không thể tiến vào khu vực nguy hiểm! Một khi lỡ chân đừng mong có thể trở về!
Thanh niên này trịnh trọng nhắc lại một lần nữa.
Lâm Lôi nhìn ra xa, bên bờ vụ hải có vô số cường giả thần cấp nhấp nhổm không quyết liền hiểu ra: "Nếu vụ hải này không có nguy hiểm thì chỉ sợ rằng đám cường giả thần cấp này đã ào vào rồi, việc gì phải loanh quanh ở ngoài rìa thế kia?"
Lâm Lôi chắc chắn, vụ hải này hung hiểm vô cùng.
"Nhớ kĩ, nếu xác định mình đã đến ranh giới rồi thì dù phía trước có hai viên Tử tinh cũng không nên mạo hiểm xâm nhập!
Nói xong, thanh niên nọ liền rời đi.
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á và Bối Bối ba người nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy địa phương này thực là huyền diệu.
"
Địch Lỵ Á, chúng ta không phải đến khai thác Tử tinh, chúng ta chỉ du lãm mà thôi. Đi nào, tới đó xem thế nào đã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Lâm Lôi quyết định, dẫn Địch Lỵ Á và Bối Bối men theo bờ vụ hải mà phi hành, Chiêm Kim cũng theo chân bọ họ mà đi.
Một lúc sau khi bọn họ đi khỏi.
"Đội trưởng thực là may mắn, vừa rồi đã phát hiện một viên Tử tinh. Tới đây đã hai mươi năm mà ta một viên Tử tinh cũng chưa có. Ài, Áo Lợi Duy Á, ngươi thu hoạch thế nào?
Lúc này có một tiểu đội gồm hơn mười người đang tụ tập lại một chỗ.
Trong kim chúc sinh mệnh, bốn người bọn họ thoải mái ngồi bàn luận.
Tóc tai dài ngắn, đen trắng khác nhau nhưng trường bào đều là màu xám. Xem ra nhóm này gồm những người đến từ Ngọc Lan đại lục, trong đó có một người quen - Áo Lợi Duy Á.
Áo Lợi Duy Á lắc đầu:
"Không may mắn chút nào.
"Đừng nản chí, đi, mọi người cùng đi uống mấy chung, ta mời.
Tên đội trưởng cầm đầu cười bảo.
Tiểu đội này lập tức nối chân nhau phi hành ra bên ngoài vụ hải, tới gần cửa khẩu ở đó có một quán nhỏ chuyên phục vụ ăn uống.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện