Chương 149: Đồng Huyệt chi địa
Sở dĩ nói tối thiểu có thể đọc được lưu loát, là bởi vì hắn xem nhưng không hiểu nhiều ý tứ trong.
Câu này tổng cộng có tám chữ: Muốn được trường sinh, Đồng Huyệt chi địa!
Muốn được trường sinh còn dễ lý giải, Đồng Huyệt chi địa thì ý gì?
Cũng không biết có phải vì không hiểu hết những lời này hay không, vì vậy hắn tiếp tục di chuyển, xê dịch bức tranh chữ này để dò xét tìm chữ, vừa dò xong chiều này một lần, lại dò ngược về một lần nữa.
Một mực dò lui dò tới cả nửa buổi chiều, hắn phơi nắng thân thể trần truồng của mình đến mức đổi màu, lúc đó mới đem toàn bộ khả năng đều dò xét xong một lần.
Không tìm được một câu nào lưu loát và đọc hiểu, một câu duy nhất được xem như lưu loát chính là tám chữ kia.
Kỳ thực cũng chính là muốn loại trừ những khả năng khác, đã xác định không còn có khả năng nào nữa, hắn lập tức trở nên hưng phấn.
Bởi vì chỉ dựa vào câu 'Muốn được trường sinh' kia thì đã không sai rồi, đã khẳng định được có liên quan với tiên gia động phủ rồi.
"Đồng Huyệt chi địa" là có ý gì?
Hắn theo từ trên cây nhảy xuống, lúc ẩn lúc hiện trên đỉnh núi, suy nghĩ cực kỳ lâu.
Dựa theo suy nghĩ bình thường để lý giải, sống thì Đồng tẩm, chết mới gọi là Đồng Huyệt, như vậy, cái gọi là "Đồng Huyệt chi địa" chẳng lẽ là chỉ một tòa mộ hay sao? (Đồng tẩm: ngủ chung. Đồng huyệt: chôn cùng)
Chiếu theo lời Chung Túc nói, tấm tàng bảo đồ đó chẳng phải là đến từ một tòa cổ mộ gọi là Quan Phong Dương gì đó hay sao.
Lẽ nào chính là tòa cổ mộ kia ư?
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, bảo đồ xuất từ trong tòa cổ mộ kia, không có nghĩa là tòa cổ mộ đó chính là "Đồng Huyệt chi địa".
Lại nói, lúc đó Ty Nam phủ đã trắng trợn khai quật ra, có phải trường sinh chi địa hiển nhiên đã được nghiệm chứng rồi hay không, có thể loại trừ.
Nói cách khác, nếu như muốn làm rõ ý của tám chữ ẩn giấu trên bảo đồ thì cần phải biết rõ lai lịch của tấm bảo đồ này mới được.
Lúc đó hắn vội vã thoát khỏi kinh thành, lời Chung Túc kể thật sự không rõ ràng lắm, hắn cũng không biết Chung Túc có biết lai lịch của bảo đồ hay không, quay trở lại kinh thành tìm ông ta hỏi một chút hay sao?
Suy nghĩ lại, còn là bỏ qua ý nghĩ này đi, hắn không muốn lại đụng vào kinh thành chi địa đó.
Hắn trái lại nghĩ đến một người khác, A Sĩ Hành!
Tên kia rõ ràng đối với mình che giấu bí mật của bảo đồ. Năm đó, nếu đám người A Tiết Chương đã có thể đi khai quật tòa cổ mộ kia, hiển nhiên là biết rõ lai lịch của bảo đồ, nói cách khác, A Tiết Chương rất có khả năng đã nói cho A Sĩ Hành biết!
Không sai, tìm A Sĩ Hành là ổn thỏa nhất!
Đã có mục tiêu để phấn đấu, Dữu Khánh lập tức đem chuyện mười sáu vạn lượng bạc vứt ra sau đầu, kỳ thực cũng không nguyện tiếp tục suy nghĩ nữa, nỗ lực xem như đã quên đi!
Hắn lập tức mặc vào y phục đã phơi nắng khô, thu dọn hết đồ vật, lại chạy vào trong khu vực bùn lầy, một đường tiến về phía trước, đã sống trở lại rồi.
Một ngày sau, hắn chạy bộ ra khỏi tai khu, tìm một nơi tắm giặt sạch sẽ, tìm đến thủ hạ của Đào Vĩnh Lập chờ đợi làm việc buôn bán tại bên ngoài tai khu, đánh lén từ phía sau, đánh cho ngất đi, cướp sạch tiền tài, đã có lộ phí liền dắt lấy Thanh Thông mã của mình, sau đó chạy đi.
Xem như đã cùng cái đội này triệt để mỗi người đi một ngả, rõ ràng không muốn tiếp tục lăn lộn trong nghề buôn người này nữa rồi...
Non nửa tháng sau, đường dài bôn ba chạy đi, cuối cùng Dữu Khánh trở lại Lương Đào huyện, trở lại Cửu Pha thôn.
Lén lút trở về, không dám lộ diện tại Cửu Pha thôn, dưới ánh trăng lặng lẽ lẻn về nơi mình từ nhỏ lớn lên - Linh Lung quan, rón ra rón rén tìm đến gian phòng sáng ánh đèn, đó là gian phòng của tiểu sư thúc.
Tìm đến cửa sổ, vừa định vạch cửa sổ lén nhìn vào trong, đột nhiên mông bị người đá cho một cước.
Sống sờ sờ bị người đá cho nhảy lên, nhìn lại, dưới ánh đèn mông lung ngoài cửa sổ cũng có thể nhìn thấy là một nam tử rất tuấn tú, chính là tiểu sư thúc, nhưng mà đã thay đổi đạo bào, lại là có một loại anh tuấn phong tình khác.
Bốn mắt nhìn nhau, tiểu sư thúc phì cười, đi tới cửa, đẩy cửa phòng ra, đi vào trước.
Dữu Khánh bị đá, không còn cách nào khác, cũng cùng đi theo luồn vào, trước khi đóng cửa còn hướng ra phía ngoài hết nhìn đông tới nhìn tây một phen.
Tiểu sư thúc nói: "Đã về đến nhà mình rồi, đừng có làm giống như trộm cắp vậy nữa, ba tên gia hỏa kia đang luyện công, không đếm xỉa tới ngươi."
Lúc này Dữu Khánh mới yên tâm đóng cửa lại.
Hai người đối diện với nhau, tiểu sư thúc lại nói: "Không phải đã bảo ngươi từ quan xong thì trước đừng vội trở về sao? Ngươi làm vậy nếu như bị người theo dõi, chẳng phải là rước đến phiền phức cho Linh Lung quan sao? Ngươi không biết môn quy sao? Bên ngoài dù cho quậy sóng to gió lớn như thế nào, cũng đừng đem phiền phức về nhà."
Nói đến việc này, Dữu Khánh có phần tức giận, ngồi bên kia bàn trà, "Sư thúc, ngươi còn nói được sao, ta nghe lời ngươi từ quan, thiếu một chút đẩy ta vào chỗ chết..." Bô bô ba ba kể chuyện mình bị vây bắt ra.
Tiểu sư thúc cười ha hả, "Ta không có bức ngươi a, ngươi có gan thì đừng từ, viết thơ làm phú đi."
"..." Dữu Khánh bĩu môi, được rồi, không đề cập tới việc này nữa rồi, lập tức chuyển đồi chủ đề câu chuyện, "A Sĩ Hành đâu?"
Tiểu sư thúc: "Đi rồi."
Dữu Khánh cả kinh, "Về Cửu Pha thôn rồi?"
Như thế nào có thể không sợ, một khi A Sĩ Hành trở về Cửu Pha thôn, nếu để ngoại nhân nhận ra 'A Sĩ Hành' tại kinh thành là giả, vậy thì vui rồi?
"Không có ngốc như ngươi vậy. Hắn đi rồi, khi tin tức ngươi từ quan truyền quay về tới, xác định ngươi đã không có việc gì, hắn liền đi rồi, đại khái là sẽ không trở về nữa rồi. Về việc lai lịch của ngươi, cũng cứ yên tâm đi, hắn bảo ta chuyển lời cho ngươi, từ nay về sau ngươi chính là chân chính 'A Sĩ Hành', rất có thể yên tâm dùng thân phận này hành tẩu bên ngoài, hắn sẽ đổi thân phận khác."
"Việc này... Việc thi đậu Hội Nguyên, không phải ta cố ý, ngươi có nói cho hắn rõ ràng không?"
"Đã nói rồi, hắn nói nếu đã là việc ngoài ý muốn, vậy thì không trách ngươi, nói là đã khiến ngươi bị phiền hà. Cố ý để ta nói cho ngươi biết, nói không có việc gì, nói là nếu sự việc đã xảy ra như vậy, hắn trái lại đã được giải thoát."
"Giải thoát?"
"Ừ, nói là từ nhỏ bị phụ thân dùng đòn roi bức đi con đường kia, kỳ thực đã sớm tâm sinh chán chường, nhưng mà tại lúc phụ thân còn sống thì đã đáp ứng. Bây giờ sự việc xảy ra đột nhiên, đã định trước như thế, hắn nói mình đúng lúc giải thoát rồi."
"Sẽ không phải chỉ là vì để an ủi chúng ta đi?"
"Lúc trước ta cũng cho rằng như vậy. Hắn tựa hồ cũng đã nhìn ra, về sau lại thổ lộ một điểm tâm tư, ta nghĩ hắn đại khái là thật sự được giải thoát rồi."
"Ý là sao?"
"Theo hắn, triều đình này đã không cứu được rồi, triều đình này không đáng cho hắn dốc sức. Hắn cho rằng trung với Hoàng đế như vậy không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ cần Hoàng đế như vậy còn tại, triều đình như vậy còn tại, dù cho diệt trừ được Ty Nam phủ cũng vô dụng. Hắn nói mẫu thân của mình chết, ca ca, tỷ tỷ của mình bị chết, dù cho không phải chính tay Hoàng đế giết nhưng Hoàng đế cũng khó từ chối trách nhiệm. Hắn cho rằng phụ thân của mình trung thành với Hoàng đế là vô cùng cổ hủ. Hắn nói, loại ngu trung này, hắn làm không được!"
Dữu Khánh trầm mặc.
Tiểu sư thúc cũng không nói lời nào, khều khều bấc đèn, cho hắn chậm rãi đi tiếp nhận.
Một lúc lâu sau sau, Dữu Khánh mới lại hỏi: "Cánh tay của hắn thế nào rồi?"
"Sau khi ta trở về đã kiểm tra cho hắn, vấn đề nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Khi ta trở về thì có phần trễ, xương cốt khuỷu tay của hắn đã nối liền lại với dáng vẻ dị thường, muốn chữa lại cho tốt, cần phải đập vỡ ra lại. Ta không có năng lực chữ trị, nhưng Tu hành giới thì có cao thủ về phương diện này, tìm được người thích hợp, hẳn còn có thể khôi phục lại. Ta vốn nói với hắn nghĩ biện pháp, nhưng sau khi hắn lý giải được thương thế của mình thì cự tuyệt, nói tự hắn sẽ xử lý."
"Tự hắn có thể xử lý như thế nào?"
"Hắn hẳn là có biện pháp của mình."
"Hắn đi đâu rồi?"
"Không biết, hắn không chịu nói cho ta biết sẽ đi đâu, cũng không chịu nói cho ta biết sau này muốn làm gì. Nhưng mà chúng ta cũng không cần phải quá lo lắng, tên tiểu tử kia là người thông minh, hẳn đã có tính toán riêng của riêng mình. Đi thị trấn đưa dùm hắn một phong thư, sau đó có một chiếc xe ngựa tới đón hắn ở đầu đường rời núi, sự việc cứ như vậy đó, hắn cứ như vậy mà biến mất."
"Ai!" Dữu Khánh có phần phiền muộn.
Những việc khác không nói, ngàn dặm xa xôi chạy về tới chính là muốn tìm A Sĩ Hành để hiểu rõ hơn về việc tàng bảo đồ, kết quả người ta đã đi rồi, từ rất xa chạy về chỉ chụp được vào khoảng không.
Tiểu sư thúc chợt cười lạnh nói: "Có thể tiện tay vung ra hơn mười vạn lượng bạc cứu tế cho dân, còn rất có tiền a. Chỉ là nơi khác lại muốn đoạt lấy chỉ mấy trăm lượng bạc của sư huynh mình, vậy thì có phần quá mứa a."
Dữu Khánh ngay tại chỗ đưa hai tay che mặt, dáng vẻ vô cùng đau đầu, "Không nên nhắc tới việc này nữa, chờ cho ta nuốt xuống được cơn giận này hãy nói tiếp!"
Nhìn dáng vẻ hắn giống như bị chết cha chết mẹ vậy, tiểu sư thúc liền biết sự việc có khả năng có nội tình khác. Lại nói, tiểu tử này là có thể ôm tiền ngủ như ấp trứng, làm sao có thể quyên ra hơn mười vạn lượng bạc, y như thế nào cũng không thể tin nổi a? Huống hồ ở đâu ra mà có nhiều tiền như vậy?
Dữu Khánh bỗng ngạc nhiên hỏi: "Ngươi ngây người ở trong núi, làm sao nghe được việc này?"
Tiểu sư thúc cười ha hả, "Danh tiếng của ngươi rất lớn rồi, đã sắp trở thành thần tiên sống cứu khổ cứu nạn rồi, ngay cả lão đầu bán đồ ăn trên trấn cũng đang nghị luận về ngươi."
"Ai!" Dữu Khánh lại là thở dài một tiếng, phát hiện tin tức này thật đúng là đã được mọc cánh, hắn xem như là ngay sau sự việc liền chạy gấp trở về, không nghĩ tới tin tức lan truyền còn nhanh hơn cả hắn.
Hắn đứng dậy, cầm ngọn đèn đi tới bên bàn lớn, bỏ xuống bên cạnh, sau đó móc ra tấm tàng bảo đồ kia, trải ra trên mặt bàn, quay đầu lại ngoắc tay, "Sư thúc, tới đây, có một trận phú quý chia sẻ cùng ngươi."
"Đừng biến đổi thủ đoạn tìm ta đòi tiền, ta không có tiền." Tiểu sư thúc trước nói câu đề phòng rồi mới chậm rãi đi tới.
Dữu Khánh: "Ai nha, ngươi thật là! Thật, ngươi xem, đây là tàng bảo đồ của ta!"
Tiểu sư thúc cúi sát vào ngắm nhìn, xem thường hỏi: "Lừa gạt quỷ đi? Thứ này vừa mới vẽ ra không đến ba tháng, còn dám nói không phải có rắp tâm khác?"
Dữu Khánh lập tức kinh ngạc, "Sư thúc, ngươi còn có bản lĩnh giám định như vậy sao? Trước đây làm sao chưa từng nghe ngươi đề cập tới a?"
Bốp! Tiểu sư thúc vỗ cho hắn một cú vào ót, chỉ vào phần kí tên của Chung Nhược Thần lưu lại trên bức vẽ, "Giám định cái rắm! Ngươi cho rằng ta mù lòa hay cho rằng ta khờ khạo chứ, thứ này cũng dám lấy ra nói là tàng bảo đồ?"
Dữu Khánh rịn mồ hôi, là mình đã quên, được rồi, trước tiên dùng sự thực nói chuyện.
Hắn đem bức họa gấp lại, sau đó đối diện ánh đèn di chuyển, đem tám chữ kia dò ra, sau đó ra hiệu cho y nhìn.
Tiểu sư thúc nhìn chằm chằm nói thầm: "Muốn được trường sinh, Đồng Huyệt chi địa... Có ý gì?" Cũng đã cảm giác được vị Chưởng môn này làm như vậy tựa hồ có chút thâm ý.
"Khi ta thay thế A Sĩ Hành vào kinh thành thì vì để dễ dàng có người tiếp ứng chiếu cố ta, A Sĩ Hành từng giao cho ta nửa bức thư họa làm tín vật tiến vào Chung phủ..." Dữu Khánh đem sự việc đã trải qua nói ra đại khái, xem như là để giải thích cho lai lịch tranh chữ, trọng điểm đương nhiên là việc mình trong lúc vô ý hiểu thấu đáo được huyền bí trong bức tranh chữ phục chế này.
Vừa nghe xong là có chuyện như vậy, tiểu sư thúc lập tức cũng tinh thần tỉnh táo, lại lần nữa đem bức thư họa kia lên soi chiếu trucớ ánh đèn, sau khi đối chiếu ra được tám chữ kia, lại lẩm bẩm một lần, "Muốn được trường sinh, Đồng Huyệt chi địa..."
Dữu Khánh: "Hiển nhiên, Đồng Huyệt chi địa này chính là then chốt đề tìm động tiên. Động tiên của Tiên gia a, sư thúc, chỉ cần tìm được, chúng ta sẽ phát đại tài a."
Tiểu sư thúc liếc nhìn hắn một cái, "Nhìn xem ngươi điểm tiền đồ này đi, mặt trên viết 'Trường sinh' nha, mắt ngươi bị mù nhìn không thấy sao? So với việc này, tiền tính là thứ gì?"
Dữu Khánh không đồng ý, "Sư thúc, trường sinh mà không có tiền, thì muốn làm gì?"
Bình luận truyện