Bán Tiên

Chương 237: Mặt mũi bầm dập



Chỉ là, kiếm vội một miếng bố che mặt, đứng ở cổng vào không tránh khỏi nhìn có vẻ kỳ quái.

Khi nhóm người Văn Hinh đi đến, còn chưa có đi tới cửa thì từ xa xa liền nhìn thấy được quái nhân bao trùm đầu kia, ngay cả Văn Ngôn An cũng nhịn không được kinh ngạc, chỉ tới, "Ban ngày ban mặt lại che mặt trùm đầu, đây là giá trị mới gì đó trong phủ sao?"

Văn Hinh không lý giải được, lắc đầu.

Cùng đi đến đây, Phùng quản sự sắc mặt âm trầm xuống, không biết Lưu Quý đang làm cái quỷ gì.

Mấy người đi đến cổng vào, Lưu Quý và Dữu Khánh đứng nghênh đón, đồng thời hành lễ, "Ngũ thiếu gia, Tam tiểu thư."

Nghe âm thanh, ngoại trừ Văn Ngôn An ra, những người khác đều nghe ra được người che đầu bao mặt chính là người nào.

Văn Hinh trong lòng kinh nghi, vị này hẳn là đã biết rõ chút gì? Lập tức hỏi: "Ngưu Hữu Khánh, ngươi làm sao vậy?"

Phùng Trường Điển cũng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Lưu Quý nhìn ra được Phùng quản sự không vui, nhanh chóng giải thích: "Ngưu Hữu Khánh nghe nói Tam tiểu thư sắp tới, chủ động quét dọn kho chứa, không cẩn thận lật đổ giá tạp vật, một đống đồ vật đổ nhào xuống tới đập bị thương khuôn mặt. Hắn sợ tổn thương trên mặt nhìn không tốt, sợ có ngại mặt mũi Tam tiểu thư, tìm khối bố che chắn lại."

Gã nhân cơ hội này đem mình phủi sạch ra ngoài, cố ý cường điệu là Dữu Khánh tự mình chủ động quét dọn kho chứa mới bị tổn thương.

Nửa câu lời nói sau kỳ thực cũng là sự thực, Dữu Khánh quả thực là sợ mặt mũi bầm dập nhìn không tốt, sợ lưu lại ấn tượng khó coi cho Văn Hinh, vì vậy tìm khối vải bố che mặt.

Phùng quản sự vừa nghe được là bởi vì nghênh đón Tam tiểu thư mà bị thương, trái lại thể hiện ra được gia đinh Tây tạp viện mình cần cù, không tính là chuyện xấu, sắc mặt hơi nguôi, lại đối với Văn Hinh và Văn Ngôn An đưa tay mời vào.

Văn Hinh nhưng là không nôn nóng, nhìn chằm chằm Dữu Khánh nói: "Nếu đã là bị thương, phải đúng lúc trị liệu. Bình Bình tỷ, lấy khăn trùm đầu hắn xuống, giúp hắn nhìn xem."

"Ách..." Dữu Khánh vội xua tay đáp: "Không cần không cần, chỉ là chút tổn thương nhỏ không trở ngại việc gì, nhỏ dưỡng mấy ngày thì tốt rồi."

Tống Bình Bình mới không cho hắn dông dài, cũng hiếu kì với việc bị tổn thương thành dạng gì vậy mà lại cần phải che mặt như vậy, cấp tốc đưa tay, một tay liền đem khăn trùm đầu của Dữu Khánh lấy ra.

Lộ ra hình dáng, Dữu Khánh rất không biết nói gì, càng bất đắc dĩ, hắn lại không tiện né tránh, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể là tùy ý thưởng thức rồi.

Trong lòng xem như là bình thường trở lại, nếu thực sự chỉ là đeo cái khăn trùm đầu liền lừa gạt qua được vậy thì hắn bị tổn thương này là chịu oan uổng rồi, cũng may mình lần này đã hạ nhẫn tâm.

"..."

Ánh mắt mọi người nhất tề tập trung tại trên mặt Dữu Khánh, cùng nhau há hốc mồm, đã kiến thức được cái gì gọi là sưng phù thành đầu heo, mặt mũi bầm dập đến nỗi có thể nói là hoàn toàn thay đổi.

Cuối cùng cũng đã minh bạch vị này vì sao phải mang khăn trùm đầu.

Tống Bình Bình cầm khăn trùm đầu trên tay chậm rãi giao trả cho Dữu Khánh, hiếm thấy mà có chút xấu hổ rồi, tuy rằng người ta là hạ nhân, nhưng mà mình cưỡng ép khiến người ta xấu mặt, quả thực là có chút tổn thương người, nhưng nàng ta thật sự không nghĩ tới sẽ là cái dạng này, hoài nghi hỏi: "Tại sao cảm giác thấy tổn thương này của ngươi giống như là bị người đánh?"

Tiếp nhận đồ vật, Dữu Khánh lập tức nói: "Coi như là bị đánh, một đống đồ vật nhào vào đầu vào mặt đánh xuống."

Lưu Quý phụ họa: "Lúc đó toàn bộ giá kệ muốn đổ, hắn dùng hai tay ra sức đẩy lại, không buông tay ra để che mặt mình được, tùy ý cho một đống đồ vật đổ ập xuống, liền trở thành như vậy." Hai tay còn khoa tay múa chân làm động tác, làm như gã tận mắt nhìn thấy vậy.

Nhanh chóng đội bao trùm đầu lại, Dữu Khánh ở bên cạnh liên tục gật đầu, đó chính là cảnh tượng hắn đã giải thích với Lưu Quý.

Văn Hinh hết chỗ nói rồi, thì ra là nếu như nàng không đến, người ta còn sẽ không bị thương, bởi vì nàng sắp tới, cho nên bận rộn quét dọn làm sạch mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nói cách khác, nếu là nàng không cầu ổn thỏa, trước đó không thông báo, trực tiếp dẫn người đến đây thì trái lại không có việc gì.

Nàng nhìn xem phản ứng của Ngũ ca.

Một cái đầu heo, Văn Ngôn An tự nhiên là không nhận biết, đối với Dữu Khánh lãnh đạm nói: "Về sau làm việc cẩn thận một chút."

Dữu Khánh vội khom người đáp: "Vâng."

Văn Ngôn An không nhiều lời nữa, đưa tay ra hiệu với Văn Hinh, "Hinh nhi, là ở bên trong sao? Đi thôi."

Văn Hinh hơi cắn môi, đẩy ra nét tươi cười gượng ép, gật đầu, trong mắt hơi có sự thất vọng.

Đối với nàng mà nói, sự tình trở thành cái dạng này, Văn Ngôn An đã không cần phải tới nữa, bây giờ cũng chỉ có thể là tiếp tục làm cho xong việc.

Tiểu viện nhỏ chật, đi vào trong, Văn Ngôn An quan sát khắp nơi một chút, ít nhiều có chút bất ngờ, toàn bộ Tạp vật gian này còn không có lớn bằng nhà chính của Ngọc viên, không nghĩ tới Văn Hinh lại đem Linh sủng đặt tại nơi đây để nuôi dưỡng.

Tiểu Hồng chợt chỉ hướng dưới mái hiên, "Tử Long đang ngủ ở đó."

Tiểu cẩu tử quả thực lại đang ở dưới mái hiên vù vù ngủ say, liên tiếp ăn ba bữa no, ăn ngon ngủ ngon thật thoải mái.

Văn Hinh mời Ngũ ca đi tới nhìn xem.

Văn Ngôn An đi tới thoáng nhìn, không khỏi bật cười khanh khách, "Đây là con Linh sủng kia của ngươi, sao nhìn giống như con cún?"

"Không phải chó a." Tống Bình Bình hơi bất mãn, ngồi xổm xuống vuốt ve bộ lông Tử Long, "Hiện nay chỉ là còn nhỏ, còn chưa có nẩy nở mà thôi. Ngươi nhìn, màu lông kỳ thực là tím nhạt, đợi nó lớn lên, màu lông đó mới gọi là xinh đẹp a, đi lại giống như một đám mây tím bay qua, nếu là tung hoành sơn lâm thì ngay cả yêu thú bình thường cũng không phải là đối thủ của nó. Chưởng môn đây là đưa lễ trọng cho Hinh nhi, ngươi không hiểu thì đừng nên nói lung tung."

Văn Ngôn An bị nói cho có chút bối rối, đường đột đụng đến trên thân Thanh Liên sơn Chưởng môn, cảm giác quả thực mình đã nói sai lời rồi, lúc này liên tục xin lỗi, "Là ta không nhìn được minh châu, là ta vọng ngữ rồi, Bình nhi cô nương không nên chấp nhặt với ta."

Tống Bình Bình chu chu miệng, không nói lời nào nữa.

Văn Ngôn An cũng ngồi xổm xuống, cũng đưa tay vuốt ve tiểu cẩu một chút, sau khi sờ xong thì gật đầu khen: "Con linh thú này quả nhiên là không tầm thường, bộ lông lại trơn trượt êm tay như thế." Nhưng kì thực thì đối với loại trò chơi này là không có chút hứng thú nào.

Ở một bên, Dữu Khánh trong lòng nói thầm, nhờ ngươi ban tặng!

Khi hắn mới trở thành gia đinh Văn phủ thì đồ ăn của nhà ăn cũng không có chất béo gì, vị Tiến sĩ này vừa trở về, tâm tình Đại phòng tốt lên, thưởng lớn cho đám gia đinh, phía bên Tây tạp viện này còn là giết lợn, còn làm thịt dê, tiểu cẩu lăn lộn trong đống cơm nước mấy lần, nước giếng giội không sạch sẽ, muốn không trơn trượt cũng khó.

Phùng Trường Điển và Lưu Quý thì ở bên cạnh thay phiên nhau vỗ mông ngựa, Ngũ thiếu gia nói tốt, bọn họ cũng phụ họa liên tiếp nói tốt.

Văn Ngôn An cũng chỉ hơi chút thể hiện ý tứ, sau đó đứng dậy nói với Văn Hinh: "Hinh nhi, quả thực là đồ vật tốt, chúc mừng ngươi thu được bảo bối tốt, chỉ là hiện tại ta không thích hợp ở lâu, đợi ta trước làm xong sự tình trước mắt rồi nói tiếp?"

Văn Hinh cũng không cần thiết giữ gã lại, đằng hắng nói: "Ngũ ca cứ lo việc của mình, không cần phải xen vào ta."

Văn Ngôn An lại hướng mọi người hơi gật đầu chào hỏi, rồi ngay lập tức dẫn theo tôi tớ thiếp thân của mình bước nhanh rời đi.

Mọi người lại đồng thời tới cổng tiễn đưa, cho dù người ta nói không cần tiễn.

Trở lại trong viện, Văn Hinh lại đứng ở trước mặt tiểu cẩu ngủ say, đột nhiên hỏi: "Luân phiên tới đây, đều thấy Tử Long đang ngủ say, nó suốt ngày đi ngủ sao?"

Cái này, người khác thật đúng là không dễ trả lời, Phùng Trường Điển và Lưu Quý đều là nghiêng đầu nhìn về phía Dữu Khánh ra hiệu, bảo hắn nhanh chóng trả lời.

Dữu Khánh lúc này tiến lên đáp: "Cũng không hẳn là vậy, trên cơ bản ăn no liền sẽ ngủ."

Tống Bình Bình: "Ăn đều là thức ăn ta đưa cho ngươi sao?"

Nàng đã dặn dò chỉ có thể cho ăn thứ đó, Dữu Khánh còn có thể trả lời thế nào, tự nhiên là gật đầu, "Đúng vậy."

Văn Hinh ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Tử Long tại chỗ các nàng, chết sống chính là không chịu ăn, nếu không phải tận mắt nhìn thấy tên Ngưu Hữu Khánh này đã làm cho Tử Long ngoan ngoãn chủ động ăn, các nàng thật sự là không thể tin được.

Văn Hinh còn muốn nói với Dữu Khánh chút gì, nhưng mà ngay tại trước mặt mọi người lại không biết nên nói cái gì.

Dữu Khánh cũng đang lặng lẽ quan sát ở bên cạnh nàng, cũng muốn nói với nàng chút gì đó, nhưng mà lại không thể nói ra lời.

"Tử Long lúc nào sẽ tỉnh?" Văn Hinh không lời nói tìm lời nói.

Dữu Khánh: "Nhỏ cũng không biết, thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, nó lúc nào tỉnh còn không có thăm dò ra quy luật."

Văn Hinh hơi hơi gật đầu, liếc mắt nhìn phòng ngủ của Dữu Khánh, liền chậm rãi đi lại dưới mái hiên, đi tới cửa vào phòng ngủ thì hướng bên trong quan sát một chút, nhìn thấy giấy viết bản thảo gì gì đó trên bàn đã không còn nữa rồi, chỉ có một quyển tập, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt khẽ động.

Ngay tại trước mặt mọi người, nàng không tiện tiếp tục tiến vào phòng ngủ của nam tử xa lạ, xoay người nói: "Trở về đi."

Tống Bình Bình và tiểu Hồng đi theo nàng đi.

Sau khi ra cổng, tiểu Hồng quay đầu lại hướng Dữu Khánh hô lên: "A Khánh, phải chăm sóc Tử Long cho tốt."

Xưng hô thay đổi, đã có cảm giác trở thành một tốp.

"Vâng." Dữu Khánh đáp.

Ba người Tây tạp viện cũng đi đến ngoài cổng cung kính tiễn đưa.

Đi ra không bao xa, Văn Hinh không biết nghĩ đến cái gì, chợt quay đầu lại gọi, "Phùng quản sự."

Phùng Trường Điển hơi giật mình, ngay lập tức cất bước đuổi theo, cùng đi theo bên cạnh hỏi: "Tam tiểu thư có gì phân phó?"

Văn Hinh vừa đi vừa hỏi: "Đồ vật trong Tạp vật gian này xuất nhập có phải đều phải ghi chép đăng ký hay không?"

Phùng Trường Điển cười nói: "Đó là đương nhiên, cũng là quy củ tối thiểu, đồ vật xuất nhập nếu là không có ghi sổ, nếu là tùy ý lĩnh thì chẳng phải là sẽ sai lầm. Mỗi một dạng đồ vật xuất nhập, kể cả là ai đưa tới hoặc là người nào lĩnh đi, đều sẽ tỉ mỉ ghi chép vào danh sách, đến thời điểm là phải đối chiếu với sổ cái."

Văn Hinh lại hỏi: "Do ai phụ trách ghi chép?"

Phùng Trường Điển không biết vì sao nàng hỏi tỉ mỉ việc này, tỉ mỉ xác thực báo cho biết, "Tự nhiên là do người phụ trách trông coi Tạp vật gian."

Văn Hinh: "Ngưu Hữu Khánh sao?"

Phùng Trường Điển: "Hiện nay là hắn. Lúc đầu khi tuyển người, sở dĩ đem hắn phân đến Tạp vật gian cũng chính là bởi vì thấy hắn biết chữ, biết viết."

Văn Hinh: "Chữ viết rất tốt đi?"

Phùng Trường Điển ha ha cười nói: "Tam tiểu thư, đây cũng không phải là thi Trạng Nguyên, trông coi cái Tạp vật gian mà thôi, không cần phải viết thật tốt, chỉ cần có thể đem khoản mục ghi nhớ là được, chữ của hắn cũng miễn cưỡng chấp nhận!"

Miễn cưỡng chấp nhận? Văn Hinh có chút kinh ngạc mà nhìn ông ta một cái, cũng không biết khả năng giám định và thưởng thức của vị này như thế nào, hỏi lại: "Còn có người khác phụ trách đăng ký không?"

Phùng Trường Điển: "Tam tiểu thư, trông coi Tạp vật viện tính là công việc rất nhẹ nhàng, không cần phải hai người."

Văn Hinh gật đầu, "Phùng chưởng quỹ, ta chỉ hiếu kỳ tùy tiện hỏi một chút, ngươi trước cứ làm việc của ngươi."

"Được, cung tiễn Tam tiểu thư." Phùng Trường Điển dừng chân chắp tay nhìn theo, trong lòng đang nói thầm, không biết vị này đột nhiên tỉ mỉ hỏi đến những chuyện này là có ý gì.

Bên trong Tạp vật viện, Lưu Quý thở phào nhẹ nhõm, "Không nghĩ tới ngay cả Ngũ thiếu gia cũng tới. Ngưu huynh, đã ứng phó xong rồi, không có việc gì nữa rồi, nơi đây ta giúp ngươi trông một chút, ngươi đến cổng chờ lão nương của ngươi đi thôi."

Bây giờ còn đi cái rắm! Dữu Khánh oán thầm, buông tiếng thở dài, chỉ vào khuôn mặt bao che của mình, "Ngươi cảm thấy bây giờ ta còn có thể đi sao?"

Lưu Quý ngẩn ra, cũng phải, việc này nếu như để lão nhân gia nhìn thấy được còn không phải là lo lắng muốn chết sao...

Trong một tòa tiểu đình viện, trước mặt Văn phủ quản gia Văn Khôi tóc hoa râm đứng mấy tên nam tử. Văn Khôi đang dặn dò công việc với mấy người đối diện, ngoài Nguyệt môn xuất hiện thân ảnh ba người Văn Hinh, Văn Khôi hơi giật mình, ngay lập tức phất tay hất đầu nói: "Các ngươi đi thôi."

Mấy tên nam tử cũng không đối mặt với Văn Hinh, nhanh chóng biến mất về phía một cánh cồng khác.

Văn Khôi cung kính hành lễ hỏi: "Tam tiểu thư, ngài làm sao tới nơi này rồi, là tìm lão nô sao?"

Văn Hinh có chút hiếu kỳ mà thoáng nhìn phương hướng mấy tên nam tử biến mất, mới trả lời: "Khôi gia gia, ta muốn tiến vào Văn Xu các một chuyến, có được không?"

Văn Xu các có cất giấu rất nhiều sách cổ, không thể tự tiện ra vào, ngoại trừ tộc trưởng Văn Mậu ra, những người khác ra vào đều phải làm theo quy củ, trước tiên từ chỗ quản gia Văn Khôi cầm lấy văn bản chấp thuận mới được, nếu không môn đồ trông coi Văn Xu các sẽ không cho ngươi đi vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện