Bán Tiên

Chương 298: Vân giám



"Uy, lão Thất, đừng lăn nữa, tổ vàng tổ bạc cũng không phải là tổ heo của ngươi, tới đây nhìn cái này."

Dữu Khánh quay đầu lại gọi một câu, phất tay chỉ về phía dãy nhà bên kia bờ hồ.

Mục Ngạo Thiết nghe vậy trước tiên đi tới.

Nam Trúc cũng biết số vàng này này không thuộc về mình nhưng vẫn muốn chứng minh mình đã từng ôm lấy nó.

Tại trong Kim Sơn từng đã lăn lộn qua, chẳng lẽ không phải là một đoạn trải nghiệm trong cuộc đời sao? Tương lai cũng có thể kể cho hậu bối nghe.

Nghe nói có thứ khác đáng xem, cũng nhanh chóng bò đứng dậy khỏi đống kim sa, đó thực sự là khắp nơi trên người rơi rụng từng hạt từng hạt vàng, bên trong y phục, bên trong ống quần, tại bàn chân dưới cùng, vừa bước đi vừa giơ chân cởi giày, ngay cả trong giày cũng đổ ra vàng.

Bên trong tóc gã còn vương theo rất nhiều kim sa, lấp lóe tại dưới ánh trăng, đi đến trước mặt hai vị sư đệ thuận thế nhìn xem, chợt sửng sốt nói: "Kỳ quái thật, thời gian mấy nghìn năm, ngay cả tòa 'Vân cung' kia cũng đã sụp đổ, đám nhà nhỏ này làm sao còn sừng sững đến nay?"

Tiếp đó quay đầu lại nhìn về phía núi vàng kia, nghi hoặc thì thầm, "Vì sao phải tại nơi đây chất đống một ngọn núi vàng?"

Sự thực đặt tại trước mắt, có nhiều nghi hoặc hơn cũng không bằng đối diện hiện thực, ba người nhịn không được đi về phía đống nhà kia.

Mặt đất dưới chân phủ đầy bụi, thỉnh thoảng còn sẽ đạp ra âm thanh đứt gãy lách cách, đã biết là thứ gì rôi nhưng cũng coi như là không biết.

Đi đến bên ngoài căn nhà, mới phát hiện là một căn nhà hai tầng, tiểu lâu rất nhỏ. Theo ô cửa sổ nhìn vào bên trong có thể nhìn ra được cấu trúc bên trong cũng rất nhỏ, ngay cả gian phòng hai bên cũng không có. Phía trên cửa, vị trí treo tấm biển có khắc chữ, bị khuất bóng nhìn không rõ lắm.

Sau khi áp sát tới tỉ mỉ nhận rõ, Nam Trúc kỳ quái hỏi: "Vân giám... Vân giám... Vân gian trong Tiểu Vân gian cùng chữ 'Vân giám' này có âm đọc giống nhau, có liên hệ gì đó sao?"

"Quỷ mới biết rõ." Dữu Khánh lắc đầu, dù sao hắn là đoán không ra được, đi tới cửa, đưa tay đẩy cửa.

Qua cú đẩy này mới giật mình phát hiện, vậy mà có xúc cảm là kim loại, sức nặng cánh cửa tự nhiên cũng rất trầm trọng, khá mất công sức mới khiến cửa kim loại phát ra âm thanh cọt kẹt nặng nề mở rộng ra.

Vừa nghe thanh âm, hai người khác cũng phát hiện thấy không thích hợp, liền tiến tới đây, muốn đưa tay lên sờ, nào ngờ Dữu Khánh lại bỗng nhiên lui về phía sau, giang ra hai tay cũng đem hai người khẩn cấp gạt lui về phía sau.

Ba người vọt đến ngoài cửa, đều nắm lấy chuôi kiếm.

Lúc này qua cánh cửa mở, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết mới phát hiện thấy trong phòng có cái bàn, phía sau bàn có một cái ghế, trên ghế vậy mà loáng thoáng có một bóng người đang ngồi, trong nháy mắt liền khiến cho bọn hắn có cảm giác rợn tóc gáy.

"Người nào?" Nam Trúc quát hỏi.

Người trong nhà không có phản ứng, ba người cũng dần dần phát hiện thấy dị thường, một luồng ánh trăng xuyên qua song cửa sổ thông khí từ từ chiếu đến trên đầu người kia, cái đầu của người kia có chút quái dị.

Dữu Khánh ngưng thần nhìn kỹ, sau khi hơi chút thích ứng với bóng tối, đại khái đã nhìn ra chút kết quả, liền lại dịch bước di chuyển đi tới, đi đến cửa vào, quan sát bốn phía bên trong, cẩn thận từng li từng tí bước qua ngưỡng cửa, tiến vào bên trong.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, lập tức đi theo, theo vào bên trong phòng, Dữu Khánh quan sát bốn phía, bọn họ vẫn còn cẩn thận từng li từng tí quan sát người ngồi kia.

Sau khi tới gần chút nữa, hai người bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, phát hiện thì ra chỉ là một bộ hài cốt, ngồi dựa lưng vào thành ghế dựa nên không ngã, làm cho bọn họ cho rằng là một người sống, khiến bọn họ bị hù dọa quá chừng.

Nam Trúc buông lỏng chuôi kiếm trong tay ra, sách sách nói: "Người khác sau khi chết đều bị chôn vùi trong bụi đất theo năm tháng thời gian, duy độc tên gia hỏa này là ngồi, có bàn có ghế còn có phòng ở, có phải là so với những người chết khác càng có địa vị hơn một ít hay không?"

Gã đưa tay sờ sờ bụi bặm trên bàn, bỗng di một tiếng, nói, "Cái bàn này cũng bằng sắt?"

Bên trong phòng vị trí dựa vào bên cạnh tường có một cái thang đi lên lầu, Dữu Khánh đang định đi lên lầu nhìn xem, nghe được lời ấy, quay đầu lại đi tới, cũng sờ sờ mặt bàn, đưa ngón tay gõ gõ, phát hiện quả thực là bằng sắt.

Nam Trúc đã vươn một tay móc vào dưới bàn, dốc sức nhấc lên một đầu, "Ai ya, rất nặng, cái này có khả năng không phải là sắt bình thường, sợ là còn nặng hơn vàng rất nhiều, làm bằng trò gì chứ?"

"Ghế cũng là bằng sắt." Mục Ngạo Thiết đã chuyển tới chiếc ghế tựa kia, tay sờ sờ vào chỗ tựa lưng bên cạnh xương sọ.

Nam Trúc buông tay nâng bàn, khi bỏ xuống thì vang lên một tiếng "Ông" chấn động.

Ba người đồng thời nhìn về phía dưới chân, lại lục tục cùng ngồi xổm xuống, tay hoặc sờ hoặc đập lên mặt sàn, phát hiện cũng là bằng sắt.

Sau đó ba người đứng dậy, tản ra tại bên trong phòng khắp nơi kiểm tra, ngay cả lầu cũng leo lên rồi.

Trên lầu trống không, trước đây có lẽ cũng có sắp đặt đồ vật, nhưng không chịu nổi mấy nghìn năm thời gian ăn mòn, có khả năng đều bị phong hóa rồi.

Xuống lầu chạm mặt nhau, Dữu Khánh nói: "Ngay cả thang lầu cũng là sắt."

Nam Trúc gật đầu, "Ngoại trừ cái bàn và cái ghế này, những thứ khác cùng toàn bộ phòng ở đều là trọn vẹn một khối, ai ya, một tòa nhà sắt được luyện chế sống động như vậy, cái này phải phí bao nhiêu tâm tư a. Còn có, loại sắt này hình như đều không phải là sắt bình thường..." Nói đến đây, gã rút kiếm ra, định nhằm vào tay vịn cầu thang chém một kiếm, tựa hồ muốn kiểm chứng một chút.

"Dừng tay!" Dữu Khánh khẩn cấp gọi dừng, "Ngươi điên rồi sao, nơi yên tĩnh như thế này, ngươi cùng thứ thiết gia hỏa này làm một kiếm, ngoài mấy dặm cũng có thể nghe được."

Nam Trúc sửng sốt, suy nghĩ cũng phải, cười mỉa cắm kiếm vào vỏ.

"Có phát hiện thấy căn nhà nhỏ này có chút quen mắt hay không?"

Mục Ngạo Thiết đột nhiên toát ra một câu như thế, cũng không quản hai người đang nghi hoặc, tự mình trước tiên đi ra bên ngoài, ra khỏi cửa đi thêm một chút mới xoay người lại, đối diện nhà nhỏ nhìn kĩ.

Dữu Khánh và Nam Trúc hai mặt nhìn nhau, lão Cửu nói chuyện từ trước đến nay đơn giản, lần này thật sự nghe không có nghe hiểu, điểm nào nhìn quen mắt chứ?

Đầu đầy sương mù, hai người cũng chạy ra ngoài, một trái một phải đứng ở bên cạnh lão Cửu, cùng xem xét kĩ căn nhà nhỏ kia.

Không nhìn ra cái gì, Nam Trúc nhịn không được hỏi: "Lão Cửu, nhà ở không phải đều tương tự nhau sao, nhìn quen mắt không phải rất bình thường sao?"

Dữu Khánh cau mày, từ từ tiếp lời, "Hắn chỉ chính là 'Nhà Bốn chân."

"'Nhà Bốn chân' của Thiêu Sơn Lang?" Nam Trúc ngạc nhiên hỏi, ngay lập tức nhìn lại, đã được nhắc nhở như thế, thật đúng là không phải nói, căn nhà này có cảm giác đột ngột hiện ra tại đây, lại thêm bên trong trọn vẹn một khối, rõ ràng là căn nhà có thể toàn bộ dời tới dời lui.

Mục Ngạo Thiết lại đi về phía căn nhà, lần này đi về phía một bên căn nhà, đi tới bờ hồ ngồi xổm xuống nhìn phía dưới căn nhà.

Hai người Dữu Khánh cũng nhanh chóng tiến tới, cũng ngồi xổm xuống để kiểm tra.

Nhìn qua mới biết được, căn nhà này có một nửa tọa lạc tại trong nước, có điểm như nhà sàn, quả thực là dựa vào bốn cây cột bốn góc để chống đỡ.

Mục Ngạo Thiết đạp vào trong nước, lấy ra mồi lửa đốt cháy lên, lấy tay che ánh lửa, đưa đến phía dưới căn nhà chiếu sáng quan sát.

Lần này đều đã nhìn rõ ràng rồi, phía dưới căn nhà quả thực có cơquan cấu tạo tương tự "Nhà Tứ giác" của Thiêu Sơn Lang.

Mục Ngạo Thiết thổi tắt lửa đi ra khỏi nước hồ, hai người nằm úp sấp trên mặt đất nhìn nhìn cũng chầm chậm đứng lên.

"Thật đúng là 'Tứ giác ốc', thời đại tiên nhân còn tồn tại kia, hình như không có Thiêu Sơn Lang đi? Lại nói, đối với Thiêu Sơn Lang mà nói, chất liệu của 'Tứ giác ốc' đều là càng nhẹ nhàng càng tốt, căn nhà này dùng tài liệu rất không bình thường, tuyệt đối nặng hơn so với vàng, thứ ngăng giống như vậy, tu vi bình thường ngay cả khiêng cũng khiêng không động, càng không phải nói là đi xa. Chí ít với tu vi của ba chúng ta khẳng định là khiêng không động." Hoài nghi nan giải, Nam Trúc miệng lẩm bẩm đầy kỳ quái.

Dữu Khánh: "Sự thực rõ ràng ngay trước mắt, thuyết minh thời đại tiên nhân cũng đã có thứ tương tự, có lẽ chính là nguyên hình của 'Tứ giác ốc' về sau."

Hai tay Nam Trúc sờ cái bụng bự căng tròn vì quả đào của mình "Ừm" một tiếng, rồi lại bối rối, "Nơi đây bày một núi vàng, lại đặt một căn nhà này là có ý gì?"

"Được rồi, không quản căn nhà này là bằng chất liệu gì luyện chế ra, cũng không quản núi vàng thì như thế nào, tại nơi đây cũng không có tiên đào để ăn, then chốt là chúng ta không có năng lực mang đi. Vết chân trên mặt đất, vết chân trong phòng, hài cốt đào ra trong lòng đất, còn có thảm cỏ bị cào rớt ra trên đống cát vàng đều cần phải khôi phục che lấp một chút, không thể để cho người tùy tiện nhìn một cái liền biết rõ từng có người đến qua. Lão Cửu, ngươi xử lý trong phòng, ta và lão Thất làm ở bên ngoài. Sớm một chút làm xong thì sớm một chút rời đi!"

Dữu Khánh khoa tay múa chân bắt đầu chỉ huy.

Mục Ngạo Thiết không nói gì, hướng trong phòng đi đến.

Hai vị khác theo đường đi tới quay trở lại, đi qua đồi cỏ nhìn thấy một đám kim sa chảy rải rác, Dữu Khánh nhịn không được mắng: "Mập mạp chết tiệt, đây đều là do ngươi tạo ra, tự ngươi khôi phục đi."

Nam Trúc đáp trả một câu, "Không phải là ta giúp mọi người xem rõ ràng hơn sao?"

Dữu Khánh không để ý tới, trực tiếp đi về phía nơi đào lên những hài cốt kia, muốn khôi phục lại hiện trường.

Khôi phục bên trong phòng trái lại đơn giản, Mục Ngạo Thiết trước lên lầu hai, vận công thi pháp tạo ra gió thổi, thổi tung bụi lên, đợi cho bụi bặm rơi xuống xong, vết chân đã đi qua tự nhiên liền biến mất.

Xử lý xong bên trên, y lại đi xuống lầu xử lý phía dưới.

Khi đi qua cái bàn có hài cốt kia thì động tác của Mục Ngạo Thiết trái lại có kiềm chế lại một chút, duy trì sự tôn trọng cơ bản đối với di hài của người nào đó không biết, tránh cho chưởng phong thổi đổ nó.

Với sự cẩn thận như thế khi đi qua một bên ghế thì chân chợt khựng lại, cảm giác đạp phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn xem, tia sáng không rõ không dễ nhìn, dùng chân đạp đạp, có cảm giác cộm cộm, liền cúi người sờ tìm trên mặt sàn, tựa hồ là miếng đá nhỏ, ngón tay sờ sờ, dừng lại.

Y nhanh chóng đi tới phía trước cửa sổ thông khí, trong đám bụi bặm tràn ngập, giơ tiểu thạch phiến lên soi dưới ánh trăng kiểm tra, phát hiện tiểu thạch phiến là một loại hắc ngọc thạch, mặt trên có ba chữ "Đốc giam dung", mặt sau tựa hồ còn có vết tích chữ tiếp theo, bị đứt gãy không còn nữa.

Mục Ngạo Thiết lập tức trở lại bên cạnh ghế, tại khu vực nhặt được đồ vật chồm hổm xuống tìm tòi một hồi, không ngoài dự liệu, rất nhanh lại tìm được mảnh nhỏ, cũng tìm được chữ viết trên mảnh nhỏ.

Nhấc tay cầm những mảnh nhỏ trong tay đều đặt ở trên bàn, y xuất ra mồi lửa, lại lần nữa đốt cháy lên, tay giữ lấy ngọn lửa ở bên cạnh ghế, chiếu sáng mặt sàn để tiếp tục kiểm tra, bụi còn đang tràn ngập, nhưng có thể thấy rõ đồ vật trên mặt sàn.

Nếu không phải y vận công dùng chưởng phong làm một trận giày vò, thật đúng là nhìn không thấy, đều bị bụi bặm dày đặc trên mặt sàn che giấu rồi.

To to nhỏ nhỏ, tổng cộng y nhặt được bảy tám miếng mảnh nhỏ, thẳng đến khi không tìm được nữa, y mới che ánh sáng ngọn lửa đứng dậy, lưng quay đối diện mặt hồ, đưa lưng về phía cửa lấy thân hình che chắn ánh lửa, đứng ở trước bàn, đem mảnh nhỏ tứ phân ngũ liệt của miếng ngọc thạch tiến hành lắp ráp.

Ánh lửa chiếu vào bộ xương ngồi ở đối diện, trên xương sọ có có bám bụi bặm, viền mắt tối om tựa hồ đang nhìn chằm chằm cử động của Mục Ngạo Thiết.

Vỡ cũng không ghê lắm, bảy tám miếng mảnh nhỏ mà thôi, so sánh với nhau liền rất nhanh lắp ráp ra được bộ dạng vốn có của ngọc thạch văn thư, mặt trên tụ tập ra một thiên văn tự. Chỉ là vị trí lắp ráp lại có một số chỗ nát vụn rồi, hẳn phải là lúc ném vỡ thì tạo thành, mép vỡ vụn không ít chỗ vừa vặn tại nơi chữ viết, dẫn đến một ít chữ nhận ra không rõ.

Bất quá lời mở đầu lại thấy được rõ ràng, cùng mảnh nhỏ Mục Ngạo Thiết nhặt được lúc đầu có liên quan, mặt sau lại bổ sung một chữ, cụm từ hoàn chỉnh là: Đốc giám dung bẩm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện