Bạn Trai Cũ Đều Đang Nằm Thương

Quyển 3 - Chương 7



Sầm Minh Kiều ngất xỉu do hành vi ngoại tình của Liêu Thanh cùng cha Liêu, Liêu Thần ôm Sầm Minh Kiều đến phòng chẩn đoán bên khoa phụ sản, quả nhiên, dưới bác sĩ chẩn đoán, xác định Sầm Minh Kiều mang thai thật, chỉ là thời gian mang thai tương đối ngắn, cần phải chú ý, hôm nay Sầm Minh Kiều đã bị kích thích, nếu sau này lại bị kích thích, nói không chừng sẽ sinh non.

Mẹ Liêu cũng xuống giường khẩn trương ở bên Liêu Thần cùng Sầm Minh Kiều, Liêu Thần bị cho thành chồng của Sầm Minh Kiều bị bác sĩ chửi một trận, mà sau khi chẩn đoán Sầm Minh Kiều không có việc gì, Liêu Thần mới ôm Sầm Minh Kiều lần nữa cùng mẹ Liêu về phòng bệnh.

Y thuật của chính Liêu Thần vốn không tệ, tự nhiên biết Sầm Minh Kiều chỉ mỏi mệt mấy ngày nay, lại bị kích thích nữa mới xuất hiện loại tình huống té xỉu hiện tại, nhưng hắn không thể lộ ra hắn biết y thuật, mới ôm Sầm Minh Kiều đi gặp bác sĩ.

Mẹ Liêu lúc này vui sướng, thần sắc vốn bi thương trở thành hư không, sau khi nhìn con nhỏ đặt con dâu lớn lên giường bệnh, mới lặng lẽ kéo Liêu Thần ra ngoài cửa.

“Chị dâu con mang thai, ngươi đợi lát nữa báo cho bác trai Sầm bác gái Sầm, khiến họ cũng vui hơn chút.” Mẹ Liêu tuy rằng mặt mang sắc mặt vui mừng, nhưng vẫn chậm lại thanh âm.

“Con trai, con có cách nào lấy căn nhà mà ba con cho ả tiện kia về không?”

Dù con trai kiếm tiền, mẹ Liêu vẫn như trước cảm thấy căn nhà này là thuộc về Liêu Thần, tuyệt đối không thể thuộc về Giang Hân Manh, càng không cần phải nói quan hệ của Giang Hân Manh với chồng… Kỳ thật mấy năm trước cha Liêu cũng không phải không ra ngoài lăn lộn, chỉ là khi đó mẹ Liêu mang thai Liêu Thanh, mở một mắt nhắm một mắt thôi, sau đó Liêu Thanh lớn lên, bà lại vội vàng dạy bảo Liêu Thần, tự nhiên không đuổi theo hành tung của cha Liêu cả ngày, cha Liêu ở ngoài ngẫu nhiên sẽ tìm nữ nhân trong lòng mẹ Liêu rõ ràng, bà chỉ là chưa nói bao giờ mà thôi, chẳng qua, hành động bây giờ của cha Liêu, làm mẹ Liêu vô cùng không tiếp nhận được.

Ra ngoài chơi nữ nhân thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể thương tổn con trai bà! Nghĩ đến con trai nhỏ bị nữ nhân kia lừa gạt, mẹ Liêu liền cảm thấy trong lòng không nuốt được cục tức này.

“Mẹ, mẹ yên tâm, chuyện căn nhà đó sẽ được xử lý tốt, con tìm Ninh Triết đi liên hệ chút, tin tưởng rất nhanh sẽ có cách nói, nhưng chị dâu… Liêu Thanh như vậy, chị dâu lại mang thai, cũng không biết sau này…”

Vốn Liêu Thần cảm thấy dựa theo sự hiểu biết với Sầm Minh Kiều, Sầm Minh Kiều nhất định sẽ ly hôn với Liêu Thanh, nhưng hiện tại, Sầm Minh Kiều mang thai, hắn có chút không xác định, Sầm Minh Kiều bây giờ, có thể quyết tâm ly hôn với Liêu Thanh không?

Mẹ Liêu cũng không lo đứa nhỏ xưng hô với đứa lớn của bà thế nào, nghĩ con lớn yếu đuối vậy, còn làm ra chuyện như thế với cha nó, trong lòng thay Sầm Minh Kiều thương tâm một trận, thấp giọng nói.

“Con yên tâm, chuyện này đến cuối cùng dù thế nào, mẹ đều về phía Minh Kiều, con hai ngày này về nhà một chuyến, trong ngăn tủ dưới sàng trong phòng mẹ, có sổ tiết kiệm của mẹ, xem như là tiền riêng mấy năm nay dành lại, còn có giấy bất động sản của ông già và giấy bất động sản của anh con, đều lấy về, lúc trước khi anh con cùng Minh Kiều kết hôn, mặt trên liền viết tên Minh Kiều, lúc ấy mua căn nhà này chỉ mới một trăm vạn, trong nhà bác Sầm của con có bốn mươi vạn, hiện tại anh con cầm tiền Minh Kiều, con tìm quan hệ, nhìn xem trên giấy bất động sản có viết tên chị dâu con hay không, nếu anh con sau này thật sự rất xin lỗi với chị dâu con, đến lúc đó căn nhà này liền của chị dâu con.”

Sầm Minh Kiều đối với người Liêu gia mà nói, kỳ thật là cô gái vô cùng thân cận, Liêu Thanh tính cách yếu đuối, năm đó bị người bắt nạt vẫn là Sầm Minh Kiều giúp đỡ đuổi mấy tên bắt nạt gã đi, mới có tình nghĩa thanh mai trúc mã, sau đó Sầm Minh Kiều thường xuyên đến Liêu gia chơi, mẹ Liêu cũng thích không thôi, cô gái thoải mái như vậy, không ai lại không thích. Mà Liêu Thần, lại hoàn toàn dưới sự bảo vệ của Sầm Minh Kiều mà lớn lên, mới trước đây ăn đồ ăn vặt mà Sầm Minh Kiều mang, lúc trung học cơ sở thì Sầm Minh Kiều mang theo ra ngoài du lịch, đến đại học, vẫn là Sầm Minh Kiều đưa người đến trường, một người như vậy đối với người Liêu gia mà nói, nói là con dâu, trên thực tế là con gái cũng không đủ.

Mẹ Liêu không quá thích tính cách của Liêu Thanh, Liêu Thanh tuy rằng là đứa con trai đầu của bà, nhưng lúc đó cha Liêu ở bên ngoài bừa bãi, Liêu Thanh bị cha Liêu dạy vô cùng yếu đuối, sau khi lớn lên càng rất e ngại Liêu phụ, cũng vì thế, dạy Liêu Thần luôn luôn là mẹ Liêu đến làm, cho nên Liêu Thần thật ra cũng không sợ cha Liêu, thậm chí ngẫu nhiên còn cãi nhau với cha Liêu, phản kháng một ít yêu cầu làm người ta không thể tiếp nhận của cha Liêu.

Có nhiều cha thì có nhiều con, con trai theo cha ngoại tình, mẹ Liêu làm mẹ trên thực tế trong lòng cũng khó chịu, nếu trong chuyện này không liên lụy đến con nhỏ Liêu Thần, không liên lụy đến chồng, bà còn có thể khuyên nhủ con lớn, sau đó bảo Sầm Minh Kiều và con trai làm lành, nhưng hiện tại đã xảy ra loại chuyện này, mẹ Liêu đứng trên góc độ này, ngay cả khuyên cũng nói không nên lời.

“Được, mẹ con đã biết, hai ngày này con liền về nhà lấy, nhưng mà mẹ, nếu hôm nay con nói chuyện này với mẹ, con liền muốn hỏi một chút mẹ sau này có ý tưởng gì.” Liêu Thần trong lòng vẫn hi vọng mẹ Liêu có thể ly hôn với cha Liêu phụ, bằng không hai người tiếp tục dây dưa như vậy, cốt truyện tuyệt đối sẽ phát sinh quán tính, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì làm hắn hối tiếc không kịp, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ bản thân.

Đánh giá con trai trước mắt, đứa con mới trước đây ôm đùi bà làm nũng, đến nay cũng đã lớn thế rồi, học được bảo vệ bản thân, cũng học được bảo vệ bà, mẹ Liêu nhìn thần sắc kiên định của Liêu Thần, trong lòng hiểu được suy nghĩ của Liêu Thần, thở dài một hơi nói.

“Gọi điện thoại cho mấy người cậu của con đi, chuyện lớn như vậy không thể không nói, mấy người cậu của con tuy rằng hiện tại đều lớn tuổi, nhưng chuyện này mẹ không thể không báo cho họ, nói chuyện của ba con cho mấy người cậu của con một chút, mẹ tính ly hôn với ba con, Thần nhi a, sau này mẹ liền đi theo con, ba con… ai… người già rồi, ông già hồ đồ…”

Vốn mẹ Liêu còn muốn khuyên hai câu, bà cảm thấy Liêu Thần tựa hồ không có cảm tình với cha Liêu, hơn nữa cũng không gọi Liêu Thanh là anh, thì cũng có thể biết hai đứa con này nhất định tình cảm không tốt, nhưng cũng phải, xảy ra loại chuyện hiện tại, ba cha con bởi vì một nữ nhân mà ầm ĩ thành như vậy, chỉ sợ sau này cũng sẽ không trải qua tốt…

“Được, mẹ, con đợi lát nữa liền gọi điện thoại cho các cậu, nếu các cậu lại đây, con liền tự mình đi đón họ, mẹ vì con vất vả cả đời, sau này mẹ chỉ cần hưởng phúc là được, lúc trước con hỏi qua bác sĩ nói mẹ đã có thể xuất viện, con gọi điện thoại cho bác trai Sầm và bác gái Sầm đến đây, rồi đưa mọi người đến biệt thự con mua lúc trước, mẹ cùng bác trai Sầm bác gái Sầm chăm sóc chị dâu thật tốt, mọi chuyện đều có con đây, mẹ đừng lo lắng, cũng đừng nóng giận, được không?”

Hắn biết nữ nhân trước mắt này không muốn làm hắn khó xử, bà luôn luôn sủng ái nguyên chủ, dù chuyện này là do Giang Hân Manh, hay là lúc chống lại cha Liêu cùng Liêu Thanh, nữ nhân này sẽ luôn lo lắng cho cảm nhận của hắn, luôn nghĩ trên lập trường của hắn, thậm chí vì chuyện của hắn mà giận đến bệnh, ngẫu nhiên Liêu Thần cũng hỏi bản thân, nữ nhân này đến tột cùng là vì nguyên chủ hay là vì  mình… Nhưng điều đó đã không còn ý nghĩa, hắn đã biến thành nguyên chủ, nguyên chủ cũng biến thành hắn, tất cả suy nghĩ của nữ nhân này, đều là vì hắn, tất cả đau lòng của nữ nhân này, cũng đều là vì hắn.

Ở bệnh viện ngây người hơn một tiếng, Sầm Minh Kiều cũng tỉnh lại, sau khi biết mình mang thai, biểu tình trên mặt cô vừa vui sướng lại bi ai.

Sầm Minh Kiều ngồi trên giường bệnh, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại, nhưng đã có chút muốn khóc, cô đã quyết tâm muốn ly hôn với Liêu Thanh, nhưng mà, sau đó, cô lại mang thai.

Trong bụng cô, có con của Liêu Thanh… Đứa con họ hy vọng năm năm…

Cha Sầm cùng mẹ Sầm đã đến, nhìn con gái trên giường yên lặng khóc, tưởng rằng là vui sướng, mẹ Sầm ở một bên cực kì vui, thân thích chung quanh bà nhìn thấy Sầm Minh Kiều kết hôn năm năm còn chưa có con, tuy rằng trên mặt không nói, nhưng trong lòng đều nói Sầm Minh Kiều là gà trống không đẻ trứng, bà sau khi nghe chỉ có thể trộm trở về khóc lóc kể lể với chồng, cũng không dám nói cho con gái, ai bảo bà cũng chỉ sinh được một đứa con gái thôi chứ? Hiện con gái mang thai, khổ tận cam lai, mẹ Sầm sao lại không vui?

Liêu Thần cũng không cùng cha Sầm và mẹ Sầm nói về chuyện của Liêu Thanh, hắn tính đón người về rồi nói sau.

Cẩn thận phân tích một chút hiện trạng hiện tại cho chị dâu Sầm Minh Kiều, cuối cùng dưới sự đồng ý của mẹ Liêu cùng cha Sầm mẹ Sầm, mọi người làm thủ tục xuất viện, Liêu Thần khởi động xe của cha Sầm chạy đến biệt thự Liêu Thần mua.

Khu biệt thự Liêu Thần mua hiện tại còn chưa chính thức tiến vào thị trường buôn bán, mua cũng đều là người vô cùng có thân phận, cho nên vô luận là an toàn hay là cảnh sắc đều vô cùng tốt, tuy rằng chỗ ở có chút xa, nhưng cũng làm rất nhiều người hâm mộ cũng hâm mộ không được, Liêu Thần mua biệt thự có bốn tầng, trên tầng hai có thể nhìn được cảnh biển, ban công trên tầng bốn, có thể trực tiếp nhìn thấy ngay mặt biển, mà vào sáng sớm đối mặt với ánh mặt trời, thật đúng với câu mặt hướng biển rộng xuân về hoa nở, căn nhà này Liêu Thần mua chỉ hơn hai trăm vạn đúng thật là chiếm nhiều tiện nghi.

Cha Sầm cùng mẹ Sầm dọc theo đường đi liền khen Liêu Thần có tiền đồ, mẹ Liêu trong lòng mặc dù có chút khổ sở, nhưng nghe được có người khen con nhỏ, cũng không âm u, mà Sầm Minh Kiều vì đứa con trong bụng, luôn duy trì tâm tình sung sướng, mọi người cũng không nhắc lại chuyện cha Liêu cùng Liêu Thanh, mãi cho đến khu biệt thự.

Tiến vào khu biệt thự liền làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng xa hoa, cha Sầm cùng mẹ Sầm và Sầm Minh Kiều với mẹ Liêu đều sợ ngây người, nhìn Liêu Thần quen thuộc chạy xe đến trước một tòa biệt thự màu trắng thì dừng lại, mà bảo an canh bên trái biệt thự lập tức lại đây giúp Liêu Thần đậu xe, đối mặt biệt thự xa hoa như vậy, thật là làm cho mọi người có chút không tiếp nhận được.

“Căn nhà này mà hơn hai trăm vạn là có thể mua? Chị thấy hai ngàn vạn cũng không nhất định có thể mua được…” Đầu tiên nói chuyện là Sầm Minh Kiều, cô nhìn nhiều cũng quen, tự nhiên biết giá trị chân chính của loại biệt thự này, cô lúc trước khi tới nhà hộ khách từng nhìn thấy qua loại biệt thự này.

“Không bao nhiêu, cũng chính là giá nội bộ.” Liêu Thần biết Tạ Ninh Triết ra giá cho hắn rất thấp, nhưng thật ra cũng không nói gì, mang theo mọi người đi vào, làm cho mọi người lại liên tục kinh ngạc.

Trang hoàng trong biệt thự đều vô cùng duy mỹ, là cái loại phong cách châu Âu, mang theo một loại cảm giác ấm áp của gia đình, màu vàng ấm và màu trắng giao nhau làm cho người ta có một loại mềm mại, gia cụ tinh xảo cùng trang hoàng bên trong đều làm cho mấy người không kịp nhìn.

Mẹ Liêu cũng không nghĩ tới con trai lợi hại như vậy, chẳng qua mới hơn một tháng, thế nhưng kiếm được biệt thự lớn thế…

Cha Sầm cùng mẹ Sầm cũng cảm thán như thế, trong nhà họ coi như là điều kiện không tồi, gởi ngân hàng cũng có một hai trăm vạn, nhưng nếu nói muốn mua biệt thự như vậy, cũng mua không được, mà mọi người ngay dưới yêu cầu của Liêu Thần ở lại biệt thự.

Về phần Liêu Thần, hắn lúc trước ở bệnh viện liền gọi điện thoại cho bốn người cậu, tuy rằng không nói rõ, nhưng là người cậu tính cách nóng nảy cũng đã quyết định lại đây, Liêu Thần tính mua biệt thự cho mấy người cậu đến ở, hắn đã xác định, các cậu chẳng những muốn tới, tựa hồ vì làm chỗ dựa cho mẹ Liêu, còn mang theo không ít người.

USD trong tay Liêu Thần đã đổi thành nhân dân tệ, trong tay cũng có hơn một ngàn vạn, cho nên mua một căn biệt thự vẫn có thể, vừa vặn lúc trước hắn đã liên hệ tốt với Ninh Triết, ba bốn căn biệt thự bên cạnh cũng không bán đi.

Cha Liêu và Liêu Thanh bị Liêu Thần đánh còn đang dỗ dành Giang Hân Manh cũng bị đánh, còn chưa biết, cuộc sống của họ sẽ xảy ra biến hóa to lớn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện