Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 12



Triệu Hiểu Hiểu nhìn bộ dạng này của thằng bạn nối khố mà không biết nên khuyên thế nào, dù gì đi chăng nữa thì sau khi Quý Duyên Khanh ra đi, Tống Dương đã bị đả kích trí mạng —— gặp tai nạn xe, cột sống bị thương phải nằm viện hết nửa năm, cộng thêm nửa năm phục hồi chức năng.

Suốt một năm, Tống Dương đều dựa vào nỗi hận thù với Quý Duyên Khanh mới chống đỡ được.

Ban đầu Triệu Hiểu Hiểu ở cạnh Tống Dương cũng coi Quý Duyên Khanh là kẻ địch mà chửi hùa, Tống Dương lập tức sầm mặt nhìn chằm chằm vào anh, khi đó Triệu Hiểu Hiểu thật sự sợ thằng bạn chí cốt vì chuyện này mà trở thành b;iến thái. Sau đó anh mới hiểu ra, Tống Dương ghim hận với Quý Duyên Khanh thì không sao, nhưng người khác không được phép nói xấu Quý Duyên Khanh.

Đến tận hôm nay, Tống Dương còn tự động tìm cớ giúp cho Quý Duyên Khanh.

Nếu đứa nhỏ này là nhận nuôi, như vậy mọi chuyện hỗn loạn trong quá khứ đều có thể xem là mây khói.

"Rồi rồi rồi, tôi biết rồi." Triệu Hiểu Hiểu đồng ý: "Sớm nhất là ngày mốt, cậu đừng đưa tới quá muộn đấy."

Tống Dương gật đầu nói cảm ơn, Triệu Hiểu Hiểu không thèm để ý mà xua tay, "Hai tụi mình mà còn ơn với nghĩa, bữa nào mời tôi chầu rượu là được."

Từ bệnh viện đến chỗ ở chỉ mất tầm nửa tiếng, lúc về đến nơi thì cũng đã rạng sáng. Nhóc con ú nần trong lòng đã ngủ say như heo con, một tay Tống Dương ôm Dương Bảo, một tay mở cửa ra.

Nhiệt độ giữa tháng sáu ở Bắc Kinh không quá thấp dù là ban sáng hay buổi đêm.

Nhưng cửa phòng vừa mở ra thì một luồng hơi lạnh lập tức phả vào mặt.

Dường như Dương Bảo cũng cảm nhận được nên dụi dụi đầu vào ngực Tống Dương. Tống Dương thích trẻ con, chẳng qua Quý Duyên Khanh thì không, bây giờ hai người đang gây nhau nên Tống Dương rất không có kiên nhẫn với con nít, nhưng lúc này đây hắn lại cảm thấy nhóc mập trong lòng mình cũng khá đáng yêu.

Cảm giác được người ta dựa dẫm và tin tưởng vào mình.

Phòng ốc trống trơn, hệt như mấy căn phòng kiểu mẫu, mà cũng thật sự là thế. Căn hộ này chỉ cách nhà họ Tống một chút, Tống Dương dọn ra ở riêng một mình nên không có thời gian và tâm sức lo mấy việc vặt vãnh như trang trí hay bày biện gì.

Mỗi ngày đều có người giúp việc đến quét tước nên phòng không có lấy một hạt bụi. Tống Dương bế Dương Bảo chỉ còn mỗi cái quần đùi nho nhỏ đặt lên giường, hắn cũng đi tắm rửa xong xuôi, vừa mới leo lên giường thì Dương Bảo chắc thịt đã lăn tới, vô cùng quen đường mà mò được vị trí thoải mất nhất trong lòng Tống Dương, miệng lẩm bẩm: "Ba, chúc ba ngủ ngon."

Giờ phút này Tống Dương không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.

Nơi lồng ng/ực bị cọ và vừa mềm vừa ngứa, như thể nhóc con Dương Bảo mũm mĩm trong lòng chính là con trai của hắn vậy.

Nhưng mà sao có thể được?

1

Sáng sớm hôm sau, Dương Bảo chỉ mặc mỗi chiếc quần nhỏ màu vàng hình gà con, còn đang ngái ngủ, đầu tóc mềm mại cũng rối tung, nắm tay bé tẹo dụi dụi mắt, không cần biết người bên cạnh là ai mà kêu ầm lên: "Ba ơi ba ba ba, con muốn đi tè!"

Tống Dương lập tức tỉnh giấc, còn chưa kịp lấy lại nhận thức đã vác Dương Bảo lên tay lao vào phòng tắm, Dương Bảo nằm trong lòng Tống Dương tự cởi quần ra, hai mắt vất vả lắm mới hí ra được một khe nhỏ nhắm ngay bồn cầu mà xả nước, xong xuôi còn vẩy vẩy.

"Ba ơi, xong rồi!"

Tống Dương vác nhóc con như vác cừu thả lại lên giường.

Dương Bảo khoanh chân ngồi trên giường, hình như đã tỉnh táo lại rồi, vừa trông thấy Tống Dương thì hai mắt bé con mở to, có lẽ không hiểu vì sao ba mình lại biến thành chú rồi?

Cả gương mặt bự bự đều hiện ra chữ "Mình là ai" "Mình vừa làm gì vậy trời".

Tống Dương tìm thấy bộ quần áo nhỏ xíu nhăn nhúm như quả mận khô trong góc phòng – của Dương Bảo.

Có khả năng là vali của Quý Duyên Khanh đều ở trên máy bay cả rồi, Dương Bảo ngoại trừ một cái ba lô hình ô tô và một bộ nhóc con mặc hôm qua thì không còn gì khác. Mà bộ đồ này bây giờ rõ ràng không mặc được nữa, Tống Dương đang tính là sẽ mặc đỡ thì Dương Bảo ngồi trên giường lắc đầu ngoày nguậy, trông đáng thương cực kỳ.

"Chỉ có chút thủ đoạn như vậy mà cũng đủ để dụ Quý Duyên Khanh à." Dù là nói như vậy như Tống Dưỡng vẫn quăng bộ đồ dúm dó như mận khô vào rổ rồi mò lấy điện thoại gọi điện: "Mua vài bộ quần áo của con nít đem qua đây, hơn 4 tuổi, hơi béo, cậu coi làm sao thì làm."

Trợ lý Hứa đầu bên kia chẳng hiểu mô tê gì, y nhìn thời gian, bấy giờ chỉ mới có 7 giờ 32 phút sáng, ông chủ chưa tỉnh ngủ hả?

Tầm nửa tiếng sau chuông cửa vang lên, trợ lý Hứa vác theo túi lớn túi nhỏ đến.

Trên bàn ăn có một đứa, đứa nhỏ mặc quần xà lỏn đang ngồi!!!

Trợ lý Hứa ngây người.

"Đồ đâu?" Tống Dương đưa ly sữa bò trong tay cho Dương Bảo, "Uống hết đi."

Dương Bảo dùng ánh mắt tò mò nhìn trợ lý Hứa, ngoan ngoãn gọi: "Chú." Sau đó bưng ly sữa tu ừng ực hết sạch.

Trợ lý Hứa hơi lúng túng, chỉ có thể nói: "Chủ tịch, cửa hàng đồ trẻ em còn chưa mở cửa, đây là quần áo của con chị tôi, đều là đồ mới hết, đã giặt sạch rồi, tôi mang đến đây, nhưng mà cục cưng của chị tôi là con gái."

Trong túi lấp ló dải màu hồng trắng đủ kiểu, may mà trợ lý Hứa chọn toàn mấy kiểu đơn giản như áo thun quần dài, chẳng qua màu sắc có hơi nữ tính xíu.

Nói xong trợ lý Hứa len lén quan sát Dương Bảo đang nốc sữa bò đằng kia – đúng là đứa nhỏ hàng thật giá thật này, còn giống y chang chủ tịch!

Ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng y bùng cháy hừng hực, có điều trên mặt trợ lý Hứa vẫn còn đang vờ giữ vững dáng vẻ tinh anh giới thương nghiệp.

Tống Dương chọn lấy hai bộ quần áo trông có vẻ trung tính nhất trong túi ra, trợ lý Hứa biết là không sao rồi nên nói mình sẽ xuống dưới lầu đợi.

Dương Bảo thấy người nọ đi mất mới ngẩng mặt lên từ trong dĩa trứng gà: "Đây là đồ của con gái mà."

"Nhóc muốn bộ hôm qua hay bộ này?" Tống Dương cảm thấy mình rất dân chủ, trao sự lựa chọn vào tay thằng bé.

Dương Bảo đổi giọng hớn hở: "Cái này cũng đẹp á." Nhưng trên mặt bự đều tràn đầy đau khổ.

Tống Dương cười thầm, tính tình Quý Duyên Khách lạnh lùng mà lại có thể nuôi dạy ra một oắt con dở hơi thế này.

Ăn sáng xong, Dương Bảo thay quần áo mà thấy mình như đã chết rồi, áo thun hoạt hình màu hồng, quần tây trắng kèm với giày xăng đan màu cà phê già chát, may mà ngoại hình của Dương Bảo cân tất nên nhìn không nữ tính chút nào mà còn rất dễ thương.

Trên ghế phụ dưới lầu, trợ lý Hứa đã dùng tài khoản nặc danh đăng lên diễn đàn hóng hớt của công ty, tuồn ra một tin tức trọng đại.

Chủ tịch độc thân kim cương siêu cấp vô địch có đã có con! Đứa nhỏ đã đến tuổi đi mua nước tương được rồi!!!

Mặc dù chỉ hơn bảy giờ sáng, nhưng một tin tức bùng nổ thế này làm cho diễn đàn có thể nói là thảm kịch nhân gian, tiếng kêu than trời dậy đất vang vọng khắp nơi, đương nhiên cũng có người không tin, chủ tịch bá đạo lãnh khốc cao lãnh này sao có thể có con được chứ? Xưa nay không phải không có dũng sĩ xông pha trận mạc, dùng đủ loại thủ đoạn, kết quả đi ra hữu dụng nhưng vô dụng cuốn gói rời đi.

Cả đống người đi trước kinh nghiệm đầy mình dặn dò các cô gái đang ngo ngoe rục rịch trong công ty rằng chủ tịch là bông hoa ăn thịt người đấy, đụng vào sẽ không toàn mạng đâu.

Nhưng bây giờ đến cả con cũng có rồi?

Mọi người đều không tin, có bác nhân viên thoạt nhìn có kinh nghiệm rất phong phú, tôi vào công ty này đã bốn năm, chưa từng thấy chủ tịch tốt với cô gái nào hết, ngay cả với vợ chưa cưới trong truyền thuyết cũng lạnh lùng——

Đúng nhỉ! Chủ tịch có vợ chưa cưới rồi mà.

Hướng đi của bài viết lập tức đổi chiều, từ tiếng kêu than đảo điên trơi đất chuyển thành chờ xem kịch vui, bởi vì mỗi lần Hạ Bang Viện đến, mắt cô ả mọc tít trên đỉnh đầu, gặp nữ đồng nghiệp xinh đẹp miệng thì cười nhưng buông lời rất khó nghe, không có đồng nghiệp nữ nào trong công ty thích Hạ Bang Viện cả.

Còn chưa trở thành vợ chính thức của ông chủ mà đã phô trương thế rồi, lần này biết được chủ tích có con, mọi người đều xoa tay chuẩn bị chờ xem chuyện cười của Hạ Bang Viện.

Dương Bảo còn chưa xuất đầu lộ diện ở Tống thị mà Tống thị đã có truyền thuyết về nhóc rồi.

Dương Bảo đã ăn no uống đủ đeo ba lô ô tô trên lưng lon ton theo sau Tống Dương, Tống Dương đi chậm lại, hắn có thể cảm nhận được Dương Bảo không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, nhóc con này cũng biết sợ, nhưng cậu nhóc rất coi trọng mặt mũi, không biểu hiện ra ngoài, chỉ là vừa đi vừa dính rịt lấy hắn.

Đi chỗ nào cũng vậy.

Tài xế và trợ lý Hứa đang đợi dưới lầu, trông thấy chủ tịch xuống tài xế ra sau mở cửa xe, lúc đón người còn cố tình nhìn Dương Bảo, Dương Bảo nở nụ cười với tài xe, nói chào chú ạ.

Tài xế nghĩ thầm con trai của chủ tịch thật lễ phép quá đi.

Trợ lý Hứa ngồi bên ghế phụ hỏi: "Chủ tịch có muốn lắp thêm ghế dựa an toàn không ạ?"

Tống Dương nhìn Dương Bảo núng nính bên cạnh: "Cậu tự xếp đi."

Trợ lý Hứa có thể nghe ra được thái độ hài lòng của chủ tịch từ trong giọng điệu hết sức bình thường kia, lập tức càng chắc chắn đây là đứa con thất lạc bên ngoài của chủ tịch.

Tổng Dương ôm Dương Bảo đi thẳng từ bãi đậu xe vào thang máy, văn phòng của hắn ở tầng trên cùng, trên lối đi hiển nhiên có nhiều nhân viên nữ hơn bình thường, đa số đều là đang cắm cúi làm việc nhưng hai mắt thì lại lén nhìn trong lồng ngực của Tống Dương.

Trời đất!

Thì ra hồi còn nhỏ chủ tịch trông như vậy ư?

Dễ thương quá xá, còn giống y hệt chủ tịch!

Đại minh tinh Hạ được làm mẹ chắc là vui lắm ha ha ha!

Dương Bảo bẩm sinh đã tự có tài năng thu hút phụ nữ, không quan tâm là lớn hay nhỏ, ai mà nhìn nhóc thì nhóc sẽ giở kỹ năng chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu, tay nhỏ còn vẫy vẫy, trông vừa ngây thơ dễ thương lại vừa ngoan ngoãn, không nghe thấy các nhân viên nữ ở lối đi cúi mặt xuống không kiềm chế được sự phấn khích mà lao xao thích quá cute chết mất này kia.

Tống Dương vỗ mông Dương Bảo một cái.

"Nhóc học trò này từ ai đấy?"

"Mấy chị gái ai cũng dễ thương hết á!" Dương Bảo quay đầu tựa lên vai Tống Dương, nghiêm túc nói: "Các chị ý đều khen con đẹp kìa!"

Thì cũng vẫn là Dương thúi thúi thôi.

Tống Dương vốn định đáp trả, nhưng vừa nhìn gương mặt bự vô cùng nghiêm túc của Dương Bảo thì đành nhịn lại, có điều bước chân lại càng nhanh hơn, hắn thật sự không muốn nhìn đến cái cảnh nhốn nháo ngoài hành lang.

Cửa văn phòng chắn tầm nhìn của mọi người, lúc này cả bọn mới miễn cưỡng về chỗ, nhưng miệng thì vẫn hết lời khen ngợi Dương Bảo. Dương Bảo vừa xuất hiện chưa đầy năm phút, còn chưa nói lời nào mà đã chiếm được cảm tình của tất cả các đồng nghiệp nữ trong công ty rồi.

Vì vậy, trong vòng một chưa đến mười lăm phút, điện thoại di động của Hạ Bang Viện đang quay phim ở thành phố Tần vang lên.

"Cô Hạ ơi không ổn rồi, hôm nay chủ tịch mang theo con riêng đến công ty!!!"

Nụ cười dịu dàng của Hạ Bang Viện vốn vừa bày ra một giây, giây tiếp theo lập tức cứng đờ, tay cô nắm chặt điện thoại, giọng nói đột nhiên lớn hơn, nói: "Không thể nào, Tống Dương sẽ không sinh con, Tống Dương rõ ràng là thích— — "

Cô dừng lại đúng lúc, nhưng vẻ lịch sự giả vờ trên phim trường đã mất sạch, lúc này cô ả không thèm để ý gì nữa mà cầm điện thoại di động đi đến một góc khuất.

Hạ Bang Viện tự trấn an mình, Tống Dương chỉ thích đàn ông, không thể nào chạm vào phụ nữ.

"Là thật đó cô Hạ, tôi tận mắt nhìn thấy đứa bé trai kia, khoảng bốn tuổi, trông giống như đúc ra cùng một khuôn với chủ tịch----"

"Không thể nào." Hạ Bang Viện lập tức cắt ngang lời người kia, sắc mặt đã vặn vẹo.

"Cô Hạ, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, không tin thì cô xem này, tôi có chụp ảnh lại."

Hạ Bang Viện nhanh chóng cúp điện thoại, một giây sau trên WeChat xuất hiện một bức ảnh. Khi nhấp vào bức ảnh, mặt mày của Hạ Bang Viện lập tức tái nhợt, trông như đang điên cuồng, hai tay nắm chặt, móng tay được cắt tỉa cẩn thận tét gãy cũng không thèm quan tâm, hai mắt chứa đầy căm thù nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia.

Dương Bảo đang cười ra vẻ dễ thương trước ống kính.

Nhìn như đang khiêu khích. Ít nhất đối với Hạ Bang Việ mà nói thì đây là một sự khiêu khích, là người đàn bà khốn kiếp đã sinh ra đứa con hoang này đang khiêu khích cô.

- Hết chương 12 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện