Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 106: Chuỗi ngày hạnh phúc ngây ngô tựa như vô hạn



Làng du lịch ven biển —— vẫn là địa điểm lần trước đi.

Sáng sớm, một tia nắng mai len qua khe rèm chiếu vào phòng, rọi lên hai người đang quấn lấy nhau trên giường lớn. Kiều Mạt mơ màng hé mắt, trông thấy gương mặt say giấc của Kim Trăn thì thất thần trong thoáng giây, như thể quãng thời gian tại núi Thanh Viên và Long cung chỉ là một giấc mộng, hai người vẫn đang trong kỳ nghỉ phép ngọt ngào, không có động đất, không có Ma vương, càng không có lôi kiếp…

Kiều Mạt khẽ cử động cánh tay, tấm chăn mỏng đắp trên người cả hai lặng yên trượt xuống, cậu dòm ruộng dâu tây khắp nửa người trên và vườn nho khắp nửa người dưới của mình, lại cúi xuống nhìn Kim Đại Kê ẩn náu trong bụi cỏ dưới thân Kim Trăn, xác định những cảnh tượng ấy không phải nằm mơ.

Tuy Kim Trăn thoạt trông vẫn y như cũ, song kích cỡ, màu sắc, thậm chí cả xúc cảm của hung khí kia đã ma hóa, đủ xứng đôi với thân phận Ma tôn, chính thức đổi tên thành Ma Đại Kê.

Nhớ tới động tác điên cuồng mà đáng xấu hổ tối qua, Kiều Mạt lại thấy đỏ mặt.

Kim Trăn tưới toàn bộ ma tinh đã tích góp suốt mấy tháng vào cơ thể cậu, sau một đêm, hoàng tử nhỏ đã không tài nào nhớ nổi n tương đương với mấy, hết thảy cảm quan đều hòa tan dưới thế tấn công kịch liệt của Kim Trăn, đóa cúc non hoàn toàn mới dưới thân nở rộ một cách yêu kiều hết lần này tới lần khác.

Mới đầu hai người còn thử bắt chước mấy tư thế trong bộ phim dạy học chôm được, nhưng qua vài hiệp, Kim Trăn đã vô sự tự thông mà thêm vào đủ kiểu mới lạ.

Hoàng tử nhỏ cảm thấy các tư thế trong phim so với cảnh tượng thực chiến của hai người tối qua đúng là non muốn chết…

Hơn nữa, quan trọng nhất là cậu cuối cùng cũng cảm nhận được điểm tốt của song tu rồi, đành rằng thân thể rã rời, nhưng trong đan điền lại có cảm giác căng đầy chân khí hồn hậu, lúc dung hợp thì kinh mạch toàn thân dãn ra đầy sảng khoái, quả thực không gì sánh kịp.

Nói tóm lại, chính là từ sự co thắt của cơ vòng lan đến tuyến tiền liệt rồi theo sự dãn nở của kinh mạch toàn thân mà lan tràn khắp cơ thể…

Mỗi dây thần kinh đều đang run rẩy, mỗi khối cơ đều đang run rẩy, mỗi lỗ chân lông đều đang bắn tinh.

Kiều Mạt xoa eo, nhìn Kim Trăn đang ôm mình mà vừa hạnh phúc vừa chua vừa sướng.

Có được ông xã thế này hạnh phúc quá đỗi, o(*≧▽≦)ツ

Có được ông xã thế này tính phúc quá chừng. o(*////▽////*)q

Giờ phút này, hoàng tử nhỏ rốt cuộc tìm được tư thế chuẩn xác để sử dụng đại đỉnh hoàn mỹ rồi.

Nếu các hoàng tử Long cung mà thấy bản mặt thẹn thùng hưng phấn của hoàng tử nhỏ lúc này, nhất định sẽ tập thể gào rú:

Sao bảo phản công mài sắt thành kim mà??

Mau trả tôn nghiêm của Đại Long cung về đây!!

Kiều Mạt nằm sấp trên giường, mỹ mãn ngắm dung nhan ngủ say của Kim Trăn. Một lúc sau, một giọt nước miếng trong suốt rơi cái chóc xuống môi Kim Trăn…

Kim Trăn: …

Cái thói cứ chảy nước miếng với mình… Dự là cả đời cũng không bỏ được.

Kim Trăn nhắm mắt lại, vươn tay quơ cái đầu đang dí sát mặt mình vào ngực, chân dài choàng qua, ép chặt Kiều Mạt vào lòng, sau đó chính là một nụ hôn chào buổi sáng lâu lắc mà bỏng rẫy… Bỏng đến mức Ma Đại Kê phải thức tỉnh, động một lần đánh một lần lại tới phát nữa.



Một tiếng sau, Kiều Mạt tính phúc vùi trong lòng Kim Trăn, thân thể mềm nhũn động một tí cũng thấy lao lực, trong mắt ánh lên vẻ no đủ, cậu điều tức trầm khí, cảm thụ chân khí dồi dào đang du tẩu trong cơ thể.

“Kim Kim, anh giỏi quá!” Lời khích lệ phát ra từ tận tim gan.

Kim Trăn cười khẽ, nhéo nhéo mông của người trong lòng mấy cái. Tương tự như Kiều Mạt, hắn cũng cảm giác được chân khí lưu động khác với trước đây trong lúc hai người giao hợp, chẳng qua công lực thuộc về Ma tôn thượng cổ trong cơ thể hắn đã triệt để thức tỉnh, tu luyện không còn ý nghĩa gì nữa, dù thiếu một viên nội đan thì viên còn lại cũng đủ để hắn trụ vững trong top 5 của bảng xếp hạng vũ lực tam giới. Nhưng thấy vẻ mặt hài lòng của Kiều Mạt, Kim Trăn hết sức sẵn lòng phục vụ em yêu từ trong ra ngoài, dù sao chân khí cũng nhiều vậy mà, lại còn có thể tái sinh, tội gì không làm.

Cho nên, Kiều Mạt kêu gào “muốn muốn muốn” cả đêm, Kim Trăn cũng phối hợp “đút đút đút” cậu cả đêm.

Lúc này, thấy thân thể nhũn nhão như vũng nước của em yêu, Kim Trăn vẫn có chút xót xa, song tu bổ khí, nhưng cơ thể sau trùng sinh của Kiều Mạt lại gân cốt mềm mại, da mỏng thịt non, trải qua cả đêm đã loang lổ dấu vết, thê thảm hết biết. Phần mềm có mạnh tới đâu cũng không chịu nổi phần cứng quá bền bỉ nha. Vì vậy, trong mắt Kim Trăn toát ra vẻ đau lòng, dịu dàng xoa bóp eo và lưng cho Kiều Mạt.

Ngặt nỗi người dưới thân lại hoàn toàn không cảm nhận được sự săn sóc của anh yêu, cứ uốn éo như thú con không an phận, Kiều Mạt ngẩng đầu, nhìn Kim Trăn bằng ánh mắt nóng bỏng và chờ mong.

Kiều Mạt liếm liếm môi, ra bộ chưa ăn no, ánh mắt đơn thuần tựa thỏ con, nụ cười lại hệt như tiểu hồ ly lẳng lơ. Cậu cọ xát hồi lâu, chật vật giơ tay vỗ vai Kim Trăn, nhếch mép nói:

“Anh đẹp giai, làm phát nữa ha?”

Kim Trăn: …

Sau vài giây lặng im, hoàng tử nhỏ không nhận được câu trả lời như ý, Kim Trăn thì vung tay lên, vỗ hai cái không nặng không nhẹ lên mông cậu, trong mắt hiện lên ý bỡn cợt, đoạn đè lên người cậu, ghé tai cậu thì thầm:

“Muốn mài sắt thành kim à?”

Kiều Mạt cười tủm tỉm toan gật đầu, nhưng đối diện với ánh mắt Kim Trăn lại tự dưng thấy có gì là lạ.

Ý tưởng lớn gan này mình chỉ viết trong lá thư gửi cho phụ vương mẫu hậu thôi mà, tối qua Kim Trăn cũng không đọc thư, làm sao… anh ấy biết được.

Kiều Mạt: …

Lát sau, Kim Trăn vỗ nhẹ lên hông Kiều Mạt, ôn hòa bảo:

“Anh nhớ trước kia từng nói với em rồi mà, có một số việc ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ… Đúng không?”

Âm cuối được kéo dài tối đa bỗng lộ ra sự nguy hiểm.

Hoàng tử nhỏ lập tức buồn rười rượi: “Kim Kim, em không có ý này, thiệt đó…”

Câu kế tiếp bị nhấn chìm trong nụ hôn nóng cháy, sau đó chuyển thành ưm a ư làm người ta mắc cỡ…

Kiều Mạt tỉnh lại lần thứ hai thì đã hoàng hôn, cậu quay sang nhìn Kim Trăn bên cạnh, hồi tưởng một ngày một đêm điên cuồng vừa qua, rồi rút ra một nhận thức đau buốt cõi lòng: kim ma hóa khỉ gió gì đó chỉ có thể càng mài càng thô thôi…

Kim Trăn nhắm mắt, nom có vẻ ngủ say lắm, tóc đen lòa xòa trên trán, nét mặt thoải mái mà thỏa mãn. Trong lúc ngủ hắn vẫn nắm tay Kiều Mạt thật chặt, với hắn mà nói, người trong lòng đã là bảo bối hắn trân trọng nhất, ngũ hành tam giới, năm tháng vạn năm, tất thảy vật đổi sao dời đều mang ý nghĩa mới từ sau khi gặp Kiều Mạt.

Bảo bối này, hắn vĩnh viễn sẽ không buông tay.

Kiều Mạt nhìn ánh chiều tà xuyên qua rèm chiếu vào phòng lần thứ hai, cảm thấy cõi lòng ấm áp, bèn cúi xuống thơm nhẹ lên má Kim Trăn, đỏ mặt nói:

“Em yêu anh.”

Tuy dư sức nói trơn tru mấy lời rơi rụng tiết tháo, nhưng khi thực sự thốt ra ba chữ đơn giản này, hoàng tử nhỏ vẫn xấu hổ không thôi, nên chỉ có thể nhè lúc Kim Trăn ngủ say để lén thổ lộ.

Tiếp theo, Kiều Mạt đột nhiên nổi hứng văn nghệ, hạnh phúc cầm lấy di động trên đầu giường, mượn cảnh đẹp trời chiều để chụp một pô đặc tả đôi tay nắm lấy nhau của hai người, đoạn bò dậy, đắp chăn cẩn thận cho Kim Trăn, xong chạy đến phòng khách, đăng weixin trong vòng bạn bè.

Lời đính kèm: Hương vị của hạnh phúc, ai nếm người nấy biết. ~(^_^)~

Quả nhiên, một phút sau, di động đinh đinh vài tiếng liên hồi, comment ùa đến như nước.

Tịnh Tịnh: Ô! Chúc mừng chúc mừng, rốt cuộc tóm được rồi hả, chúc cúc bình an nghen.

Tô Tô: Khụ khụ, cả đống bó đuốc đang vây xem đây nè, coi chừng đó bồ, khoe ân ái là tạch lẹ lắm!

Vi Vi: Gì kia, bệnh ý của Kim tổng… khỏi rồi hở?

Ngao Liệt: Hạnh phúc cái đầu em, mau về đây, học được bỏ trốn rồi phỏng!! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Đỗ Thanh Học:!!!!!!! Hổm rày cậu đi đâu??? Nhanh gọi điện lại!!!! Có bộ phim đang cần nam thứ!

Ô Mãn: /(tot)/~~, điện hạ ngài không sao chứ? Ngài đi đâu rồi, nếu ngài còn không về tôi chuyển sang làm cho Nhị điện hạ thiệt đó, không đúng, dạo này cũng không thấy Nhị điện hạ đâu hết, chẳng lẽ tôi bị Long cung xoá tên rồi sao? (┳_┳)…

Ngao Phong: Tiểu Cửu à, lén nói cho cưng biết nè, giờ mẫu hậu đang bận ốm nghén, không rảnh quan tâm cưng đâu, tranh thủ nên làm gì thì làm đi, khỏi cần cám ơn, cứ gọi anh là thiếu niên tiền phong.

Ngao Phác: Mấy nay mẫu hậu đang mê donut vị việt quất, lúc hồi cung nhớ mang một ít về. (có khi nhờ vậy sẽ không so đo vụ em trốn khỏi cung nữa đâu.)

Tống Tử Dương: 凸( 艹皿艹) Lại thua ba chục vạn rồi, Kim Trăn đáng thất vọng hết sức.

Hoắc Ly reply Tống Tử Dương:

Lục Tường: (#‵′) Kiều Mạt cậu với Kim Trăn mau lăn về đây cho tôi, ngày công chiếu xém đến mông rồi!!!!!!



Kiều Mạt dòm chuỗi ID quen thuộc lẫn lời lẽ ấm áp bên dưới, khóe miệng cũng bất giác cong lên.

Tình thân ấm áp, tình bạn ấm áp, tình ái ấm áp. Giây phút này, hoàng tử nhỏ cảm thấy bản thân chính là người chiến thắng nhân sinh, cậu mỉm cười cầm di động, nhìn từng comment và status mới.

Đúng lúc này, đột nhiên đinh một tiếng, một status mới toanh xuất hiện ngay trên cùng, chính là pô hình nắm tay giữa ánh chiều tà mình mới đăng. Kiều Mạt sửng sốt, trong lòng giận sôi, dám chôm hình hả, nhưng thấy dòng chữ phía trên thì lập tức ngây ngẩn cả người, người đăng hình chính là Kim Trăn đang “ngủ say” trong phòng, lời kèm theo chỉ có bốn chữ: Nguồn:

Anh cũng yêu em.

Đây là status đầu tiên Kim Trăn đăng từ trước tới nay, hơn nữa còn là lời thổ lộ tình yêu lộ liễu đến thế. Bùm bùm, status của Kim Trăn vừa hiện lên tức thì, vòng bạn bè nổ tung ngay và luôn. Đủ kiểu chúc mừng, thổ tào, đùa giỡn càng thêm mạnh bạo kéo đến ùn ùn…

Kiều Mạt giơ di động lên, ngơ ngác nhìn tấm hình, mặt cũng đỏ rần như phát nổ.

Té ra Kim Kim lại giả đò ngủ, không thành thật tí nào, coi bộ ông chồng này cần phải dạy dỗ thêm rất nhiều nha.

Cửa phòng ngủ mở ra, thân hình cao lớn của Kim Trăn xuất hiện tại cửa, hoàng tử nhỏ ngắm anh yêu đang bước về phía mình, khóe môi vẽ ra nụ cười, trong mắt hiện lên ánh sáng hạnh phúc mà giảo hoạt.

Không sao, tương lai còn dài lắm, chúng mình cứ nhẩn nha mài.

—–

Hết chính văn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện