Bán Yêu Tư Đằng
Quyển 1 - Chương 4
Ngày hôm sau ánh nắng chói chang, nhưng Tần Phóng rốt cuộc xác nhận được mình thật sự đã chết.
Trái tim của anh lặng yên như một cái giếng cổ, bộ ngực không hề lên xuống nữa. Mũi nhọn đâm thấu tim anh dường như là một khúc cọc gỗ bị gãy, bề ngoài còn có vết xanh rêu vì đã trải qua mưa gió. Chiếc xe thép mềm nhũn giống như bị một bàn tay khổng lồ vắt qua. Cửa kính xe đã sớm vỡ nát, có đôi khi gió sẽ lùa vào lay động phân nửa miếng khăn giấy đang hé ra khỏi hộp kêu lên xào xạc.
Hóa ra cảm giác của người chết là như vậy.
Tần Phóng là một người theo chủ nghĩa duy vật, từ nhỏ đã không tin quỷ thần. Anh tin tưởng tinh thần tồn tại dựa vào thân thể. Thân thể đã chết thì tinh thần cũng tiêu vong theo. Khái niệm cố chấp hơn hai mươi năm nay đã bị thực tế đánh vỡ tan tành.
Hóa ra người sau khi chết ngoại trừ không có hô hấp vẫn có được ý thức, vẫn có thể suy tư, hồi tưởng. Mắt có thể thấy, tai cũng có thể nghe. Trong núi rất yên tĩnh, thỉnh thoảng anh có thể nghe thấy tiếng xe chạy trên đường núi tuốt trên cao - Mỗi lúc như thế Tần Phóng sẽ hưng phấn khó hiểu, tựa như mình vẫn còn chút dính líu đến thân thể này vậy. - Nhưng đa phần là an tĩnh giống như cái chết.
Tất cả mọi người sau khi chết đều giống như anh sao?
Nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này sẽ khiến người ta dựng cả tóc gáy. Thật là vô cùng đáng sợ mà. Một đám người sống đông nghịt đi đi lại lại trong thế giới khói lửa, bên cạnh có vô số đôi mắt yên lặng lạnh lùng nhìn trộm, họ chăm chú nhìn từng cử chỉ của bạn một ngày hai mươi bốn giờ. Khi bạn vỗ ngực tràn đầy tự tin nói rằng "chỉ có trời biết tôi biết" thì ở bên cạnh khủy tay bạn có một người không chớp mắt, nhếch khóe môi nở nụ cười châm chọc. Nụ cười đến từ người chết.
Người xưa nói ngẩng đầu ba thước có thần linh cũng không phải là lời nói đe dọa suông đâu. Có lẽ thần linh trong lời nói đó là chỉ những linh hồn lạnh lùng mỉm cười này đây.
So sánh với cảnh tượng người sống vội vàng bận bịu xã giao thì thời gian của người chết bỗng trở nên dài vô cùng vô tận. Hoặc là nằm đó, hoặc là suy tư. Lúc ban đầu Tần Phóng còn vô cùng sốt ruột và lo lắng: An Mạn thế nào, hai tên vô liêm sỉ kia có thể làm khó cô hay không? Có phải cô cũng đã chết rồi hay không? Mình nói với người bạn hùn vốn mở công ty chỉ đi vài ngày thôi, thứ hai còn nhiều hạng mục cần xử lý tháng này nữa. Cuối tháng rồi hình như đã đến hạn thanh toán thẻ tín dụng, nếu tín dụng bị ghi nợ xấu thì sau này sẽ phiền đến hạn ngạch vay
Đến buổi tối ngày thứ ba ngày thứ tư, Tần Phóng bỗng nghĩ thông suốt.
Lúc đó có con sói kiếm ăn ở vùng lân cận, nó vây quanh xe ngửi ngửi. Nhưng kỳ lạ chính là trước sau nó cũng không đi đến, chỉ dừng tại nơi rất gần thôi, đầu lưỡi đỏ tươi cuốn lấy gì đó trên mặt đất. Gió xung quanh rất nhẹ, tiếng cỏ cây kêu xào xạc, cũng vào lúc này Tần Phóng đã buông xuôi hết mọi chuyện anh đang lo lắng kia.
Lo lắng thì sao chứ, anh đã chết rồi. Anh bất lực, anh an tĩnh nằm trong thế giới người chết tối tăm bao phủ, thế giới loài người tràn trề sức sống kia chẳng còn liên quan gì đến anh nữa.
Giờ khắc này anh có một sự xúc động muốn rơi lệ.
Lúc sống oán trách đủ chuyện không tốt, lúc nhàm chán còn nói đùa với bạn bè nào là "Một ngày trôi qua chỉ có ba vấn đề: sáng sớm ăn gì, buổi trưa ăn gì và buổi tối ăn gì, xong."
Nhưng bây giờ đó đã là một loại xa xỉ tối cao. Sáng mai ăn gì ư? Anh chỉ muốn uống sữa đậu nành, ăn trứng gà do An Mạn chiên. Cho dù là món cháo thịt bò trứng đầy đồ bột nêm của Kentucky mà anh luôn cười khẩy khinh thường cũng được
Khi nghĩ đến những thứ này, anh vẫn nằm như vậy. Anh chỉ là một cái xác lạnh lẽo im hơi lặng tiếng. Nhưng nếu bạn kề sát đến nhìn kỹ, có lẽ thấy được đáy mắt anh thoáng dâng lên ánh lệ rồi biến mất ngay.
Rất nhiều những ham muốn không ngừng khi đang còn sống bất chợt đã hoàn toàn chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Hiện tại, giờ khắc này làm người chết, anh chỉ muốn... sống lại lần nữa.
***
Cuối tháng 12 năm 2013, ngoài ranh giới núi Thanh Thành, thành phố Đô Giang Yển, tỉnh Tứ Xuyên.
Nhan Phúc Thụy búi tóc đạo sĩ dẫn theo Nhà Ngói - tiểu đồ đệ sáu tuổi đẩy xe bán xiên que trở về ngôi miếu. Vừa đến dưới chân núi đã thấy đám người phía trước ở giữa con đường lưng chừng núi. Bên cạnh mấy tên công nhân công trình gầy gò mở ra bảng vẽ thiết kế chỉ chỉ trỏ trỏ là mấy tên chủ thầu ưỡn ngực ưỡn bụng mặc âu phục phanh cúc áo ra một nửa hài lòng gật đầu lia lịa. Sau đó bọn họ ngẩng đầu nhìn núi, cánh tay chỉ một vòng giống như là đang đọc thơ trữ tình vậy.
Nhan Phúc Thụy giận đùng đùng nhanh chóng đẩy xe đi qua, thìa bát va chạm vào nhau lanh canh trong xe. Ông đẩy xe xông thẳng đến đón chào mấy tên mặc âu phục, lúc đến gần sát ông mới kêu lên:
"Nhường đường một chút! Nhường đường một chút! Đều nhường chút đi!"
Tóc Nhà Ngói còn chưa dài, không có cách nào búi kiểu tiểu đạo sĩ nên chỉ cột một chùm ra phía sau. Cậu hung dữ đi theo sau Nhan Phúc Thụy nói năng thô lỗ:
"Nhường đường đi! Đều nhường đường cả đi!"
Mấy người mặc đồ tây không ngừng nhảy sang rìa đường. Nhan Phúc Thụy sải bước băng băng. Đám người mới vừa bị ông bỏ lại phía sau liền gọi ông:
"Nhan đạo trưởng."
Nhan Phúc Thụy thầm mắng: Bọn con buôn khai phá chó chết!
Đều nói thầy trò liền tâm, lời thô tục Nhan Phúc Thụy còn chưa thốt ra thì Nhà Ngói đi phía sau đã cất tiếng nói non nớt mắng chửi:
"Mày là thằng khốn, tao rủa tám đời nhà mày."
Câu này hay nhỉ, nhất định là lúc ra quán nó đã học theo mấy tên côn đồ đây mà. Nhan Phúc Thụy đánh một cái lên ót Nhà Ngói:
"Tố chất! Chú ý tố chất!"
Đúng lúc này Tổng giám sát công trình kia cuộn lại bảng thiết kế, tươi cười mời thuốc Nhan Phúc Thụy. Nhan Phúc Thụy hất mặt kiêu ngạo nói một câu: "Bần đạo không hút thuốc lá."
Tổng giám sát công trình này bắt đầu giao du với ông từ tháng trước. Nhưng kể từ khi biết ý định của hắn, ông vừa nhìn thấy hắn thì đã tức giận đùng đùng.
Ai mà không biết núi Thanh Thành tốt chứ. Khẩu hiệu quảng cáo du lịch cũng đã nói "Thăm nước Đô Giang Yển, hỏi đạo núi Thanh Thành." (1) Thời Đông Hán, Trương Thiên Sư đã ở đây dựng nhà tranh truyền đạo kia mà. Bọn con buôn khai phá hô hào khẩu hiệu cái gì mà "Hưởng thụ đẳng cấp năm sao độc nhất vô nhị, mang cả Thanh Thành xanh thẳm vào phòng của bạn". Họ muốn tạo một nơi nghỉ mát ở đây ông cũng có thể hiểu được...
(1) Đây là câu văn mà nhà văn Thượng Hải nổi tiếng Dư Thu Vũ đã từng viết trong sách và được bình chọn làm câu khẩu hiệu tuyên truyền du lịch.
- Đô Giang Yển là một công trình hạ tầng thủy lợi được nước Tần xây dựng vào năm 256 TCN trong thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Công trình này nằm trên Dân giang ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, gần Thành Đô. Ngày nay công trình này vẫn đang được sử dụng và giúp tưới tiêu hơn 5.300 km² đất của khu vực này.
- Núi Thanh Thành nằm cách thành phố Đô Giang, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc 15 km về phía Tây Nam. Đây là ngọn núi nổi tiếng và là một trong những cái nôi của Đạo giáo Trung Quốc.
** Cả hai nơi đã được UNESCO công nhận là "di sản thế giới" vào năm 2000.
Nhưng mà... Tại sao lại muốn phá chỗ của ông chứ!
Thiên Hoàng Các của ông là đạo quan được truyền từ đời sư phụ, muốn phá nó ư, cửa sổ cũng không có đâu nhé! Hôm nay lúc bán xiên que nướng mấy anh em bán thịt dê nướng xiên bên cạnh đã chỉ vài chiêu cho ông. Mấy anh em kia nói:
"Dù cái gì đi nữa ép người ta dỡ nhà là không thể chấp nhận được. Nhan đạo trưởng, ông nhất định phải liều chết đến cùng. Nếu nói đạo sĩ thiên hạ là anh em một nhà thì ông phải triệu tập lực lượng của đồng đạo lại. Tôi có thể hô hào trên blog giúp cho ông, chỉ cần được năm trăm lượt chia sẻ sẽ gây được sự chú ý! Ông có thể đến tòa thị chính tuyệt thực kháng nghị, bằng không ông phải đi Bắc Kinh khiếu nại, tìm lãnh đạo tối cao mới được."
Mời thuốc còn không chịu à. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đây mà! Tổng giám sát công trình cũng tức giận, ông cho rằng hắn chưa từng điều tra ông hay sao. Hắn hắng giọng một cái:
"Lão Nhan à, ông cũng đừng làm khó chúng tôi nữa. Giá tiền không thích hợp có thể bàn lại mà, đúng không nào? Tôi cũng nghe ngóng ông căn bản đâu phải đạo sĩ gì. Ông nói xem chải tóc kiểu này cả ngày chạy tới chạy lui khiến tôi thật sư muốn cho ông lên báo ngay. Ông là người đã phá hư hình tượng đạo sĩ của Trung Quốc chúng ta không đúng sao?"
"Còn nữa, Thiên Hoàng Các của ông đằng trước là một miếu nhỏ, phía sau là một gian nhà ngói. Ông còn nói với tôi muốn đưa vào di sản văn hóa thế giới, còn là nơi trọng điểm của quốc gia xem xét bảo vệ. Tôi đã tra rồi, căn nhà ngói kia mới xây được bảy năm, còn cái miếu nhỏ là xây sau giải phóng. Ông tự mình tìm một tấm gỗ, viết lên đó ba chữ Thiên Hoàng Các thì nó chính là Thiên Hoàng Các sao? Có bản lĩnh thì ông viết Trung Nam Hải đi.”
Hắn vừa nói vừa nhìn Nhà Ngói bên cạnh đang như gà chọi, nhân tiện cũng đồng thời đả kích cậu bé: "Còn cậu nhóc Nhà Ngói này lai lịch rất khả nghi, có phải là nhặt về hay không còn chưa biết đâu..."
Nhan Phúc Thụy tức đến mức sùi bọt mép:
"Ông đây liều mạng với mày!"
Ông cầm nồi nướng xiên que hất đến người tổng giám sát công trình kia. Tiếc là cái nồi quá nặng, vứt được một nửa đã văng xuống đất rồi. Tổng giám sát công trình vừa nhìn thấy ông muốn động thủ liền quay đầu chạy về phía chân núi. Cái nồi kia lăn vòng vòng đuổi theo phía sau hắn. Nhà Ngói trợn trừng mắt nói:
"Tao rủa tám đời"
Chợt nhớ đến phải chú ý tố chất nên cậu vội nuốt xuống nửa câu sau. Nhan Phúc Thụy lại đánh một cái lên ót cậu:
"Sợ chó gì hắn! Mắng! Mắng kịch liệt vào!"
Còn thừa lại chút xiên que nướng trộn với cơm trắng chia ra làm hai chén, tạm thời coi như là cơm tối. Hai thầy trò cầm chén ngồi trước ngôi miếu nhỏ cùng nhau ăn cơm. Nhà Ngói đói bụng nên hì hục ăn hăng say. Nhan Phúc Thụy thì khó nuốt trôi được, ông có hai chuyện buồn nên nỗi buồn tăng gấp đôi, quả thật buồn muốn chết.
Thứ nhất là chuyện Hoàng Thiên Các. Thật sự nó không phải là di tích văn hóa quý báu gì, dỡ căn nhà ngói kia còn phải tốn phí đi đổ. Nhưng đây là trước khi sư phụ Khưu Sơn mọc cánh thành tiên bay lên trời đã để lại. Ông làm đồ đệ lẽ nào không nên giúp sư phụ bảo vệ nơi này hay sao? Hơn nữa từ nhỏ ông đã ở chỗ này, nếu thật dỡ nhà thì ông biết đi đâu?
Thứ hai là vấn đề giáo dục Nhà Ngói. Nhà Ngói là ông nhặt được, đúng lúc đó đang xây căn nhà ngói sau miếu nên thuận tiện đặt cho nó cái tên này. Ông vốn nghĩ hai năm nữa cho Nhà Ngói đi học, nhưng hiện tại với tố chất của Nhà Ngói thì chuyện này đã vô cùng cấp bách rồi. Giáo dục mầm non rất quan trọng, định hình rồi có thể sẽ khó giáo dục hơn...
Nhà Ngói ăn được một nửa, chợt nhớ đến chuyện vừa rồi:
"Sư phụ, không phải con được nhặt về sao ạ? Không phải là thầy nhặt được con giống như là thái sư phụ nhặt được thầy vậy hay sao?"
Nhan Phúc Thụy gật đầu:
"Đúng vậy đó."
Nhớ đến đạo sĩ Khưu Sơn khi đó chăm sóc cho mình, Nhan Phúc Thụy hơi sụt sùi:
"Khi đó thầy cũng lớn cỡ con vậy..."
Nói đến đây, ông lại dừng một chút, cúi đầu nhìn đôi mắt ti hí, cái mũi nho nhỏ của Nhà Ngói, khó tránh khỏi hơi chán ghét thêm vào một câu:
"Nhưng đẹp hơn con nhiều."
Nhà Ngói xúc cơm, suy nghĩ một chút lại hỏi:
"Thế sao bây giờ xấu quá vậy hả?"
Phải đặc biệt tôn sư trọng đạo có hiểu hay không? Vấn đề giáo dục quả thật là cấp bách mà.
Bị hai chuyện trước đó giày vò, nửa đêm Nhan Phúc Thụy tỉnh dậy, lấy điện thoại di động cũ kỹ bên cạnh gối xem thử, sắp mười hai giờ rồi.
Ông thở dài trở mình nhìn ra ngoài. Bên ngoài trong veo, vầng trăng sáng khuyết đúng một nửa vừa mới mọc lên. Nhan Phúc Thụy thầm tính ngày trong lòng, trăng lưỡi liềm chắc là 22 hay 23 âm lịch rồi.
Còn chưa tính ngày xong đột nhiên một tiếng nổ ầm vang lên.
Ngoài cửa sổ tối đen, thoáng chốc không thấy hình dáng ngôi miếu nhỏ nữa. Vô số viên đá lớn nhỏ đập lên vách nhà bôm bốp. Nhan Phúc Thụy cứng người chừng năm giây rồi nhảy vọt lên khỏi giường.
Tên con buôn khai phá đáng chém nghìn dao này nhất định là thừa dịp hai thầy trò đi ra ngoài bán xiên que nướng đã cài bom hẹn giờ trong miếu rồi. Đồ khốn, ông liều mạng với bọn mày.
***
Nghe nói vào mùng một mặt trời và mặt trăng sẽ đồng thời xuất hiện. Đến mười lăm âm lịch thì mặt trăng mọc lên lúc mặt trời lặn xuống. Từ đó mặt trời vây quanh mặt trăng. Mỗi một ngày trôi qua, thời gian mặt trăng mọc lên sẽ trễ hơn năm mươi hai phút.
Cuối tháng mười hai, âm lịch là hai mươi ba tháng mười một, trăng lưỡi liềm, thời gian trăng mọc là nửa đêm mười hai giờ.
Tần Phóng nhớ rất rõ, lúc vầng trăng lưỡi liềm treo cao trên trời, trái tim anh bất chợt lại đập lên lần nữa.
Bắt đầu chỉ thấy là trái tim run run hơi co bóp, anh cho rằng là do mình ảo giác, nhưng dần dần anh nghe thấy tiếng tim đập của mình. Ngay cả cọc gỗ đâm xuyên trái tim cũng hơi dao động theo.
Phía dưới có chấn động rất nhỏ, trên mặt đất xuất hiện vô số đường nứt xung quanh xe. Trong bụi cỏ vô số côn trùng rối rịt chạy tứ tán, thậm chí là có con rắn ngủ đông dưới đất cũng lê tấm thân trơn trượt qua cỏ khô, kinh hoảng gia nhập vào đội ngũ chạy trốn. Nơi xa trong rừng rậm truyền đến tiếng vỗ cánh phình phịch, không ít chim chóc hoảng hốt bay tán loạn, có con còn lao đầu đụng thẳng vào cành cây.
Tần Phóng yên lặng lắng nghe.
Tiếng tim đập không chỉ có mình anh.
Ở phía sau anh, nằm dưới đất, còn có một tiếng nữa.
Trái tim của anh lặng yên như một cái giếng cổ, bộ ngực không hề lên xuống nữa. Mũi nhọn đâm thấu tim anh dường như là một khúc cọc gỗ bị gãy, bề ngoài còn có vết xanh rêu vì đã trải qua mưa gió. Chiếc xe thép mềm nhũn giống như bị một bàn tay khổng lồ vắt qua. Cửa kính xe đã sớm vỡ nát, có đôi khi gió sẽ lùa vào lay động phân nửa miếng khăn giấy đang hé ra khỏi hộp kêu lên xào xạc.
Hóa ra cảm giác của người chết là như vậy.
Tần Phóng là một người theo chủ nghĩa duy vật, từ nhỏ đã không tin quỷ thần. Anh tin tưởng tinh thần tồn tại dựa vào thân thể. Thân thể đã chết thì tinh thần cũng tiêu vong theo. Khái niệm cố chấp hơn hai mươi năm nay đã bị thực tế đánh vỡ tan tành.
Hóa ra người sau khi chết ngoại trừ không có hô hấp vẫn có được ý thức, vẫn có thể suy tư, hồi tưởng. Mắt có thể thấy, tai cũng có thể nghe. Trong núi rất yên tĩnh, thỉnh thoảng anh có thể nghe thấy tiếng xe chạy trên đường núi tuốt trên cao - Mỗi lúc như thế Tần Phóng sẽ hưng phấn khó hiểu, tựa như mình vẫn còn chút dính líu đến thân thể này vậy. - Nhưng đa phần là an tĩnh giống như cái chết.
Tất cả mọi người sau khi chết đều giống như anh sao?
Nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này sẽ khiến người ta dựng cả tóc gáy. Thật là vô cùng đáng sợ mà. Một đám người sống đông nghịt đi đi lại lại trong thế giới khói lửa, bên cạnh có vô số đôi mắt yên lặng lạnh lùng nhìn trộm, họ chăm chú nhìn từng cử chỉ của bạn một ngày hai mươi bốn giờ. Khi bạn vỗ ngực tràn đầy tự tin nói rằng "chỉ có trời biết tôi biết" thì ở bên cạnh khủy tay bạn có một người không chớp mắt, nhếch khóe môi nở nụ cười châm chọc. Nụ cười đến từ người chết.
Người xưa nói ngẩng đầu ba thước có thần linh cũng không phải là lời nói đe dọa suông đâu. Có lẽ thần linh trong lời nói đó là chỉ những linh hồn lạnh lùng mỉm cười này đây.
So sánh với cảnh tượng người sống vội vàng bận bịu xã giao thì thời gian của người chết bỗng trở nên dài vô cùng vô tận. Hoặc là nằm đó, hoặc là suy tư. Lúc ban đầu Tần Phóng còn vô cùng sốt ruột và lo lắng: An Mạn thế nào, hai tên vô liêm sỉ kia có thể làm khó cô hay không? Có phải cô cũng đã chết rồi hay không? Mình nói với người bạn hùn vốn mở công ty chỉ đi vài ngày thôi, thứ hai còn nhiều hạng mục cần xử lý tháng này nữa. Cuối tháng rồi hình như đã đến hạn thanh toán thẻ tín dụng, nếu tín dụng bị ghi nợ xấu thì sau này sẽ phiền đến hạn ngạch vay
Đến buổi tối ngày thứ ba ngày thứ tư, Tần Phóng bỗng nghĩ thông suốt.
Lúc đó có con sói kiếm ăn ở vùng lân cận, nó vây quanh xe ngửi ngửi. Nhưng kỳ lạ chính là trước sau nó cũng không đi đến, chỉ dừng tại nơi rất gần thôi, đầu lưỡi đỏ tươi cuốn lấy gì đó trên mặt đất. Gió xung quanh rất nhẹ, tiếng cỏ cây kêu xào xạc, cũng vào lúc này Tần Phóng đã buông xuôi hết mọi chuyện anh đang lo lắng kia.
Lo lắng thì sao chứ, anh đã chết rồi. Anh bất lực, anh an tĩnh nằm trong thế giới người chết tối tăm bao phủ, thế giới loài người tràn trề sức sống kia chẳng còn liên quan gì đến anh nữa.
Giờ khắc này anh có một sự xúc động muốn rơi lệ.
Lúc sống oán trách đủ chuyện không tốt, lúc nhàm chán còn nói đùa với bạn bè nào là "Một ngày trôi qua chỉ có ba vấn đề: sáng sớm ăn gì, buổi trưa ăn gì và buổi tối ăn gì, xong."
Nhưng bây giờ đó đã là một loại xa xỉ tối cao. Sáng mai ăn gì ư? Anh chỉ muốn uống sữa đậu nành, ăn trứng gà do An Mạn chiên. Cho dù là món cháo thịt bò trứng đầy đồ bột nêm của Kentucky mà anh luôn cười khẩy khinh thường cũng được
Khi nghĩ đến những thứ này, anh vẫn nằm như vậy. Anh chỉ là một cái xác lạnh lẽo im hơi lặng tiếng. Nhưng nếu bạn kề sát đến nhìn kỹ, có lẽ thấy được đáy mắt anh thoáng dâng lên ánh lệ rồi biến mất ngay.
Rất nhiều những ham muốn không ngừng khi đang còn sống bất chợt đã hoàn toàn chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Hiện tại, giờ khắc này làm người chết, anh chỉ muốn... sống lại lần nữa.
***
Cuối tháng 12 năm 2013, ngoài ranh giới núi Thanh Thành, thành phố Đô Giang Yển, tỉnh Tứ Xuyên.
Nhan Phúc Thụy búi tóc đạo sĩ dẫn theo Nhà Ngói - tiểu đồ đệ sáu tuổi đẩy xe bán xiên que trở về ngôi miếu. Vừa đến dưới chân núi đã thấy đám người phía trước ở giữa con đường lưng chừng núi. Bên cạnh mấy tên công nhân công trình gầy gò mở ra bảng vẽ thiết kế chỉ chỉ trỏ trỏ là mấy tên chủ thầu ưỡn ngực ưỡn bụng mặc âu phục phanh cúc áo ra một nửa hài lòng gật đầu lia lịa. Sau đó bọn họ ngẩng đầu nhìn núi, cánh tay chỉ một vòng giống như là đang đọc thơ trữ tình vậy.
Nhan Phúc Thụy giận đùng đùng nhanh chóng đẩy xe đi qua, thìa bát va chạm vào nhau lanh canh trong xe. Ông đẩy xe xông thẳng đến đón chào mấy tên mặc âu phục, lúc đến gần sát ông mới kêu lên:
"Nhường đường một chút! Nhường đường một chút! Đều nhường chút đi!"
Tóc Nhà Ngói còn chưa dài, không có cách nào búi kiểu tiểu đạo sĩ nên chỉ cột một chùm ra phía sau. Cậu hung dữ đi theo sau Nhan Phúc Thụy nói năng thô lỗ:
"Nhường đường đi! Đều nhường đường cả đi!"
Mấy người mặc đồ tây không ngừng nhảy sang rìa đường. Nhan Phúc Thụy sải bước băng băng. Đám người mới vừa bị ông bỏ lại phía sau liền gọi ông:
"Nhan đạo trưởng."
Nhan Phúc Thụy thầm mắng: Bọn con buôn khai phá chó chết!
Đều nói thầy trò liền tâm, lời thô tục Nhan Phúc Thụy còn chưa thốt ra thì Nhà Ngói đi phía sau đã cất tiếng nói non nớt mắng chửi:
"Mày là thằng khốn, tao rủa tám đời nhà mày."
Câu này hay nhỉ, nhất định là lúc ra quán nó đã học theo mấy tên côn đồ đây mà. Nhan Phúc Thụy đánh một cái lên ót Nhà Ngói:
"Tố chất! Chú ý tố chất!"
Đúng lúc này Tổng giám sát công trình kia cuộn lại bảng thiết kế, tươi cười mời thuốc Nhan Phúc Thụy. Nhan Phúc Thụy hất mặt kiêu ngạo nói một câu: "Bần đạo không hút thuốc lá."
Tổng giám sát công trình này bắt đầu giao du với ông từ tháng trước. Nhưng kể từ khi biết ý định của hắn, ông vừa nhìn thấy hắn thì đã tức giận đùng đùng.
Ai mà không biết núi Thanh Thành tốt chứ. Khẩu hiệu quảng cáo du lịch cũng đã nói "Thăm nước Đô Giang Yển, hỏi đạo núi Thanh Thành." (1) Thời Đông Hán, Trương Thiên Sư đã ở đây dựng nhà tranh truyền đạo kia mà. Bọn con buôn khai phá hô hào khẩu hiệu cái gì mà "Hưởng thụ đẳng cấp năm sao độc nhất vô nhị, mang cả Thanh Thành xanh thẳm vào phòng của bạn". Họ muốn tạo một nơi nghỉ mát ở đây ông cũng có thể hiểu được...
(1) Đây là câu văn mà nhà văn Thượng Hải nổi tiếng Dư Thu Vũ đã từng viết trong sách và được bình chọn làm câu khẩu hiệu tuyên truyền du lịch.
- Đô Giang Yển là một công trình hạ tầng thủy lợi được nước Tần xây dựng vào năm 256 TCN trong thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Công trình này nằm trên Dân giang ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, gần Thành Đô. Ngày nay công trình này vẫn đang được sử dụng và giúp tưới tiêu hơn 5.300 km² đất của khu vực này.
- Núi Thanh Thành nằm cách thành phố Đô Giang, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc 15 km về phía Tây Nam. Đây là ngọn núi nổi tiếng và là một trong những cái nôi của Đạo giáo Trung Quốc.
** Cả hai nơi đã được UNESCO công nhận là "di sản thế giới" vào năm 2000.
Nhưng mà... Tại sao lại muốn phá chỗ của ông chứ!
Thiên Hoàng Các của ông là đạo quan được truyền từ đời sư phụ, muốn phá nó ư, cửa sổ cũng không có đâu nhé! Hôm nay lúc bán xiên que nướng mấy anh em bán thịt dê nướng xiên bên cạnh đã chỉ vài chiêu cho ông. Mấy anh em kia nói:
"Dù cái gì đi nữa ép người ta dỡ nhà là không thể chấp nhận được. Nhan đạo trưởng, ông nhất định phải liều chết đến cùng. Nếu nói đạo sĩ thiên hạ là anh em một nhà thì ông phải triệu tập lực lượng của đồng đạo lại. Tôi có thể hô hào trên blog giúp cho ông, chỉ cần được năm trăm lượt chia sẻ sẽ gây được sự chú ý! Ông có thể đến tòa thị chính tuyệt thực kháng nghị, bằng không ông phải đi Bắc Kinh khiếu nại, tìm lãnh đạo tối cao mới được."
Mời thuốc còn không chịu à. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đây mà! Tổng giám sát công trình cũng tức giận, ông cho rằng hắn chưa từng điều tra ông hay sao. Hắn hắng giọng một cái:
"Lão Nhan à, ông cũng đừng làm khó chúng tôi nữa. Giá tiền không thích hợp có thể bàn lại mà, đúng không nào? Tôi cũng nghe ngóng ông căn bản đâu phải đạo sĩ gì. Ông nói xem chải tóc kiểu này cả ngày chạy tới chạy lui khiến tôi thật sư muốn cho ông lên báo ngay. Ông là người đã phá hư hình tượng đạo sĩ của Trung Quốc chúng ta không đúng sao?"
"Còn nữa, Thiên Hoàng Các của ông đằng trước là một miếu nhỏ, phía sau là một gian nhà ngói. Ông còn nói với tôi muốn đưa vào di sản văn hóa thế giới, còn là nơi trọng điểm của quốc gia xem xét bảo vệ. Tôi đã tra rồi, căn nhà ngói kia mới xây được bảy năm, còn cái miếu nhỏ là xây sau giải phóng. Ông tự mình tìm một tấm gỗ, viết lên đó ba chữ Thiên Hoàng Các thì nó chính là Thiên Hoàng Các sao? Có bản lĩnh thì ông viết Trung Nam Hải đi.”
Hắn vừa nói vừa nhìn Nhà Ngói bên cạnh đang như gà chọi, nhân tiện cũng đồng thời đả kích cậu bé: "Còn cậu nhóc Nhà Ngói này lai lịch rất khả nghi, có phải là nhặt về hay không còn chưa biết đâu..."
Nhan Phúc Thụy tức đến mức sùi bọt mép:
"Ông đây liều mạng với mày!"
Ông cầm nồi nướng xiên que hất đến người tổng giám sát công trình kia. Tiếc là cái nồi quá nặng, vứt được một nửa đã văng xuống đất rồi. Tổng giám sát công trình vừa nhìn thấy ông muốn động thủ liền quay đầu chạy về phía chân núi. Cái nồi kia lăn vòng vòng đuổi theo phía sau hắn. Nhà Ngói trợn trừng mắt nói:
"Tao rủa tám đời"
Chợt nhớ đến phải chú ý tố chất nên cậu vội nuốt xuống nửa câu sau. Nhan Phúc Thụy lại đánh một cái lên ót cậu:
"Sợ chó gì hắn! Mắng! Mắng kịch liệt vào!"
Còn thừa lại chút xiên que nướng trộn với cơm trắng chia ra làm hai chén, tạm thời coi như là cơm tối. Hai thầy trò cầm chén ngồi trước ngôi miếu nhỏ cùng nhau ăn cơm. Nhà Ngói đói bụng nên hì hục ăn hăng say. Nhan Phúc Thụy thì khó nuốt trôi được, ông có hai chuyện buồn nên nỗi buồn tăng gấp đôi, quả thật buồn muốn chết.
Thứ nhất là chuyện Hoàng Thiên Các. Thật sự nó không phải là di tích văn hóa quý báu gì, dỡ căn nhà ngói kia còn phải tốn phí đi đổ. Nhưng đây là trước khi sư phụ Khưu Sơn mọc cánh thành tiên bay lên trời đã để lại. Ông làm đồ đệ lẽ nào không nên giúp sư phụ bảo vệ nơi này hay sao? Hơn nữa từ nhỏ ông đã ở chỗ này, nếu thật dỡ nhà thì ông biết đi đâu?
Thứ hai là vấn đề giáo dục Nhà Ngói. Nhà Ngói là ông nhặt được, đúng lúc đó đang xây căn nhà ngói sau miếu nên thuận tiện đặt cho nó cái tên này. Ông vốn nghĩ hai năm nữa cho Nhà Ngói đi học, nhưng hiện tại với tố chất của Nhà Ngói thì chuyện này đã vô cùng cấp bách rồi. Giáo dục mầm non rất quan trọng, định hình rồi có thể sẽ khó giáo dục hơn...
Nhà Ngói ăn được một nửa, chợt nhớ đến chuyện vừa rồi:
"Sư phụ, không phải con được nhặt về sao ạ? Không phải là thầy nhặt được con giống như là thái sư phụ nhặt được thầy vậy hay sao?"
Nhan Phúc Thụy gật đầu:
"Đúng vậy đó."
Nhớ đến đạo sĩ Khưu Sơn khi đó chăm sóc cho mình, Nhan Phúc Thụy hơi sụt sùi:
"Khi đó thầy cũng lớn cỡ con vậy..."
Nói đến đây, ông lại dừng một chút, cúi đầu nhìn đôi mắt ti hí, cái mũi nho nhỏ của Nhà Ngói, khó tránh khỏi hơi chán ghét thêm vào một câu:
"Nhưng đẹp hơn con nhiều."
Nhà Ngói xúc cơm, suy nghĩ một chút lại hỏi:
"Thế sao bây giờ xấu quá vậy hả?"
Phải đặc biệt tôn sư trọng đạo có hiểu hay không? Vấn đề giáo dục quả thật là cấp bách mà.
Bị hai chuyện trước đó giày vò, nửa đêm Nhan Phúc Thụy tỉnh dậy, lấy điện thoại di động cũ kỹ bên cạnh gối xem thử, sắp mười hai giờ rồi.
Ông thở dài trở mình nhìn ra ngoài. Bên ngoài trong veo, vầng trăng sáng khuyết đúng một nửa vừa mới mọc lên. Nhan Phúc Thụy thầm tính ngày trong lòng, trăng lưỡi liềm chắc là 22 hay 23 âm lịch rồi.
Còn chưa tính ngày xong đột nhiên một tiếng nổ ầm vang lên.
Ngoài cửa sổ tối đen, thoáng chốc không thấy hình dáng ngôi miếu nhỏ nữa. Vô số viên đá lớn nhỏ đập lên vách nhà bôm bốp. Nhan Phúc Thụy cứng người chừng năm giây rồi nhảy vọt lên khỏi giường.
Tên con buôn khai phá đáng chém nghìn dao này nhất định là thừa dịp hai thầy trò đi ra ngoài bán xiên que nướng đã cài bom hẹn giờ trong miếu rồi. Đồ khốn, ông liều mạng với bọn mày.
***
Nghe nói vào mùng một mặt trời và mặt trăng sẽ đồng thời xuất hiện. Đến mười lăm âm lịch thì mặt trăng mọc lên lúc mặt trời lặn xuống. Từ đó mặt trời vây quanh mặt trăng. Mỗi một ngày trôi qua, thời gian mặt trăng mọc lên sẽ trễ hơn năm mươi hai phút.
Cuối tháng mười hai, âm lịch là hai mươi ba tháng mười một, trăng lưỡi liềm, thời gian trăng mọc là nửa đêm mười hai giờ.
Tần Phóng nhớ rất rõ, lúc vầng trăng lưỡi liềm treo cao trên trời, trái tim anh bất chợt lại đập lên lần nữa.
Bắt đầu chỉ thấy là trái tim run run hơi co bóp, anh cho rằng là do mình ảo giác, nhưng dần dần anh nghe thấy tiếng tim đập của mình. Ngay cả cọc gỗ đâm xuyên trái tim cũng hơi dao động theo.
Phía dưới có chấn động rất nhỏ, trên mặt đất xuất hiện vô số đường nứt xung quanh xe. Trong bụi cỏ vô số côn trùng rối rịt chạy tứ tán, thậm chí là có con rắn ngủ đông dưới đất cũng lê tấm thân trơn trượt qua cỏ khô, kinh hoảng gia nhập vào đội ngũ chạy trốn. Nơi xa trong rừng rậm truyền đến tiếng vỗ cánh phình phịch, không ít chim chóc hoảng hốt bay tán loạn, có con còn lao đầu đụng thẳng vào cành cây.
Tần Phóng yên lặng lắng nghe.
Tiếng tim đập không chỉ có mình anh.
Ở phía sau anh, nằm dưới đất, còn có một tiếng nữa.
Bình luận truyện