Bán Yêu Tư Đằng
Quyển 1 - Chương 7
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã ba bốn ngày.
Có người nhiều chuyện hỏi Lạc Nhung Nhĩ Giáp về Tư Đằng: Cô gái xinh xắn trên lầu rốt cuộc làm gì? Cả ngày cô ta đóng kín cửa, bất kể đẩy cửa ra lúc nào cũng thấy cô ta xem tivi. Đây là mấy đời chưa được xem Tivi à? Tivi hay đến vậy sao? Trong Ngũ Hành đều có thiếu Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ nhưng chưa từng nghe thấy có thiếu Tivi bao giờ.
Lạc Nhung Nhĩ Giáp cảm thấy những người này chẳng hề có kiến thức. Anh ta nói: Xem tivi thì sao, anh không thấy báo chí lên án mấy kẻ nghiện game mấy ngày mấy đêm không ngủ sao? Người ta thích xem Tivi có lẽ vì muốn lên Tivi thôi. Nói không chừng sau này cô ta thành diễn viên thì sao hả.
Đuổi bọn họ đi, Lạc Nhung Nhĩ Giáp cố ý đi tìm Tư Đằng một chuyến. Nhắc nhở cô ở một mình phải cẩn thận một chút. Tuy khách sạn rất an toàn nhưng không bảo đảm khách đều là người tốt đâu. Lỡ như có người xấu thì sao? Buổi tối ngủ phải đóng cửa. Nói xong anh ta lại hỏi đến Tần Phóng - Bạn của cô đâu sao chưa trở lại?
Tư Đằng khẽ rũ mi xuống, thờ ơ nói một câu: "Hai ngày nữa sẽ trở lại."
Cô còn nói: "Chút nữa giúp tôi đem một thùng mì ăn liền lên đây. Lần này là vị hải sản nhé."
***
Đêm đó lại là Lạc Nhung Nhĩ Giáp trực đêm. Sau mười hai giờ anh ta nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, có người khác đi vào khách sạn. Lúc người đó đến gần anh ta nhìn thấy hơi quen, chợt nhớ đến đây không phải là Tần Phóng đó sao?
Anh ta chào hỏi với Tần Phóng: "Ồ, anh về rồi ..."
Câu nói vừa đến bên miệng lại nuốt xuống, hơi có chút kỳ lạ quan sát Tần Phóng: Sắc mặt anh thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, trong mắt hiện đầy tơ máu. Quần áo và trên mặt có vết xước, nói không khách sáo chính là dáng vẻ sợ sệt giống hệt nghi phạm đang lẫn trốn.
Lạ thật, hai ngày nay anh chàng này đã làm gì?
"Bạn tôi còn ở đây không?"
Dòng suy nghĩ bất chợt bị cắt ngang, Lạc Nhung Nhĩ Giáp đáp hơi lắp bắp: "Ở... ở trên lầu vẫn chưa đi."
"Không gây phiền phức gì cho anh chứ?"
"Ơ... không phiền gì cả." Lạc Nhung Nhĩ Giáp vội vàng xua tay, "Mấy cô gái người Hán ai nói chuyện cũng dễ thương hết. Cô ấy thích ăn mì ăn liền, ăn cả sáng - trưa - tối. Tôi nói không thể ăn mãi vậy được thì cô ấy lại mua bánh bích quy."
Nói xong câu cuối cùng, ngón tay che lại mấy gói bánh bích quy nơi góc quầy có bao bì khá giống với "Chips Ahoy!". Nhưng nhìn kỹ mới thấy được tên bao bì là hàng nhái "Chips Ahoi!". Nếu đặt ở thành phố lớn có lẽ không ai thèm mua, nhưng ở nơi xa một chút ngược lại có thể buôn bán được.
Thích ăn mì ăn liền còn mua bánh bích quy chất lượng kém. Tần Phóng không thể tưởng tượng ra được. Thoạt nhìn Tư Đằng là loại nhân vật mà có cho bào ngư vào bụng cũng xoi mói xem có được chế biến đúng cách hay không. Quần áo của An Mạn mà cô chỉ dùng hai ngón tay để cầm. Vậy mà lại ôm thùng mì ăn liền ăn ngấu nghiến ư? Khó mà tưởng tượng được.
Không ngờ Lạc Nhung Nhĩ Giáp cũng có giao tiếp với Tư Đằng. Tần Phóng tỉnh bơ hỏi thăm anh ta: "Cô ấy có nhắc đến tôi không?"
"Ồ, cô ấy nói hai ngày nữa anh sẽ trở lại."
"Hai ngày nữa sẽ trở lại?"
Lạc Nhung Nghĩ Giáp không chú ý đến giọng nói đột nhiên trở nên kỳ lạ và tròng mắt chợt sẫm lại của Tần Phóng, chỉ gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, hai ngày nữa sẽ trở lại."
***
Mấy ngày vừa trải qua kia đối với Tần Phóng quả thật là một cơn ác mộng. Ngồi trên chiếc xe Kim Bôi tròng trành nghiêng ngã với Vượng Đôi và Kim Châu, mồ hôi lạnh của anh túa ra còn nhiều hơn mồ hôi đã từng chảy trong cả cuộc đời. Anh cố ý cúi thấp đầu xuống, kéo cổ áo khoác lên cao nhất bằng đôi tay giống như móng vuốt, từ từ đội mũ đi tuyết lên. Rồi lại lấy ra khăn quàng cổ và đôi bao tay ở chiếc túi dưới chân, quấn kín cả người không chừa một khe hở. Nhưng anh vẫn sợ, cả vùng này có lẽ có một nghìn người, một vạn người nhưng chỉ có mình anh là bộ xương khô quấn quần áo kín mít không thể gặp ánh sáng.
Anh lại đưa tay đến vỗ vai Vượng Đôi, nói một cách mơ hồ là xin dừng một chút tôi muốn đi vệ sinh.
Vương Đôi đang ca hát vui vẻ hoàn toàn không để ý đến tiếng nói của Tần Phóng đã trở nên khàn đặc, anh ta hát nhỏ lại và từ từ thắng xe.
Tần Phóng cố hết sức xuống xe sao cho thật tự nhiên. Anh mở cửa xe ra, một luồng gió lạnh lẽo ở lưng chừng núi táp vào mặt. Chân giẫm lên mặt đất, các đốt ngón tay cũng gần như đông cứng. Cuối cùng là vì chột dạ, tuy đã thầm nhắc nhở trong lòng là đừng nên nhìn đừng nên nhìn, nhưng mắt vẫn không nghe theo anh sai khiến cứ liếc nhìn về phía trước một cái.
Trong kính xe chiếu hậu, ánh mắt của anh và Kim Châu không hẹn mà gặp.
Kim Châu vốn đang cười bỗng vẻ mặt đột ngột thay đổi, chết lặng trong giây lát rồi hét toán lên như sắp mất mạng.
Không phải là cô ta nhát gan. Nếu như bạn thấy được hai hốc mắt trống rỗng to bằng quả cầu pha lê còn nhìn chằm chằm vào bạn, bạn cũng sẽ sụp đổ thôi.
Đầu óc Tần Phóng nhất thời ù đặc, anh quay đầu bỏ chạy theo ý thức bản năng. Phía sau Vượng Đôi còn lớn tiếng lo lắng hỏi tại sao bằng tiếng Tạng. Kim Châu hét lên vài câu, lẫn trong ngôn ngữ xa lạ là một từ chói tai:
"Senzhi! Senzhi!"
Trong tiếng Tạng, Senzhi là quỷ sống. Tần Phóng nghe không hiểu nhưng đại khái đoán được không phải là lời tốt đẹp gì. Chạy không bao lâu thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng máy xe, vậy mà Vượng Đôi lại lái xe đuổi theo.
Tần Phóng suýt nữa sụp đổ, nếu như bị Vượng Đôi bắt được sẽ thế nào? Báo chí giật tít, tin tức truyền thông sẽ thêm mắm dặm muối đào tổ tiên ba đời nhà anh lên, còn bị cho rằng anh là quái vật sẽ đưa đến phòng thí nghiệm mổ xẻ. Không được, thà chết chứ không để bị bắt sống.
Lúc đến khúc cua, anh thấy bên dưới cây nhiều liền tung mình nhảy xuống sườn dốc. Anh té ngã lăn mười mấy vòng như bánh xe, rơi xuống con đường ở phía dưới. Không để ý đến cây cối làm xước mặt mày anh lại khập khiễng đứng lên. Xe vốn phải chạy vòng theo đường núi, không thể nào bổ nhào từ trên xuống dưới nhanh như anh được. Vượng Đôi thấy không đuổi kịp thì dừng xe lại, tức tối đá chân chửi ầm ĩ trên núi.
Anh ta cũng không tin tưởng vào lời nói vô căn cứ của Kim Châu. Đàn bà hoa mắt nói bậy bạ thôi. Giữa ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ chứ? Anh ta tức là vì Tần Phóng chưa trả tiền xe. Đi từ Nang Khiêm đến đây phải lái xe mệt mỏi vô cùng, dầu cũng hao không ít. Lần đầu tiên anh ta thấy có kẻ trắng trợn quỵt tiền xe như thế.
***
Tần Phóng không dám đi đường lớn chỉ dám len rừng mà đi trên sườn núi, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xe lại vội núp xuống, chỉ hận không thể chui xuống đất được. Bản thân anh cũng cảm giác mình chẳng khác gì với quỷ tiêu (1) nơi núi rừng hoang dã, vào lúc trời tối mới dám xuống núi. Trông về phía Nang Khiêm dần lên đèn bỗng nhiên anh nhụt hết cả chí.
(1) Quỷ Tiêu là loài quỷ núi có hình dáng giống khỉ. Mặt màu xanh, lỗ mũi màu đỏ, trên mép có râu bạc, toàn thân màu nâu đen, bụng màu trắng, sống theo bầy đàn chỉ xuất hiện khi trời tối.
Tối nay anh co ro dưới một mõm núi đá tại rừng cây ở chân núi. Điện thoại di động còn pin nên lên mạng xem blog của bạn bè. Lúc này anh mới giật mình phát hiện ra năm 2013 đã qua rồi.
Tất cả mọi người đều tổng kết lại thành quả một năm đã đạt được, đăng hình vui vẻ như tụ tập ăn uống thả cửa, đồ đạc mới sắm, hình tự sướng. Cũng có người mắng chửi sếp keo kiệt không chịu tăng lương. Tất cả náo nhiệt đó giống như bị lưỡi hái tử thần cắt đi đã không còn liên quan gì đến anh nữa. Tần Phóng thẩn thờ xem, lúc lướt blog không để ý lỡ bấm thích bài đăng của một người bạn, người đó nhanh chóng đưa tên anh vào viết: Chừng nào mới đãi tiệc đám cưới với An Mạn đây? Cuối năm nhà hàng kín hết chỗ phải đặt trước, đừng bảo mấy anh em đi ăn tiệc cưới ở Kentucky nha.
Người đó đâu biết được anh ở nơi này nhìn màn hình điện thoại nhưng đã thành "ma" rồi.
Tần Phóng cắn răng nắm chặt lấy điện thoại di động. Buổi tối ở khu Tạng rất lạnh, gió thổi vun vút như một ngọn roi, tay chân đã cóng đến mức mất cảm giác. Anh lạnh cóng tựa vào tảng đá thừ người, khóe mắt có một dòng nước nóng bỏng chảy vào miệng. Tần Phóng sửng sốt rất lâu mới ý thức được hóa ra mình đang chảy nước mắt.
Đàn ông không dễ rơi nước mắt, cuộc đời này kể từ lúc hiểu chuyện anh chưa từng rơi nước mắt lần nào. Ngoại trừ lần Trần Uyển chết do tai nạn bất ngờ kia.
Nghĩ lại cũng đã lâu rồi, chắc là bảy tám năm về trước. Khi đó còn trẻ, Trần Uyển là bạn gái đầu tiên của anh. Anh vừa gặp đã yêu và chìu chuộng cô vô hạn. Có một lần Đơn Chí Cương trộm chìa khoá biệt thự khu ngoại ô của cha mình, kéo cả đám bạn tụ tập ở nhà anh ta. Thừa dịp Trần Uyển và bọn con gái tán gẫu ngoài phòng khách, đám anh em kéo Tần Phóng qua phòng bên cạnh quở trách một trận. Đơn giản là mắng anh chìu bạn gái quá làm mất chí khí đàn ông, hủy đi hình tượng của nam tử Hán Trung Quốc. Tần Phóng trẻ người háo thắng cảm thấy bị nói quá mất mặt, nên hất mặt lên nói một câu: "Ai nói hả! Ông sẽ là tấm gương đại biểu cho đàn ông Trung Quốc cho mà coi!"
Mấy anh em khuyến khích: "Lựa ngày chi bằng hôm nay, hôm nay cậu nhất định phải làm tấm gương cho cả đám noi theo đi nào!"
Bọn họ náo loạn ầm ĩ hết ăn rồi lại nhậu cuối cùng lại kéo Tần Phóng đi đánh bài, ai thua bị quẹt lọ nồi. Đang chơi vui vẻ thì Trần Uyển đến, cô ta uống rượu quá nhiều đầu hơi choáng váng, kéo cánh tay Tần Phóng la hét khó chịu giục anh đưa mình về nhà.
Trần Uyển vừa xuất hiện thì cả đám đều ho khan nháy mắt ra hiệu với nhau, đơn giản là đang coi Tần Phóng giữ sĩ diện đàn ông thế nào. Tần Phóng sầm mặt la Trần Uyển vài câu, đại loại là không thấy anh đang bận à, khó chịu chỗ nào, đợi một chút thì chết hay sao vân vân... Trần Uyển chưa từng bị anh nói như vậy, đáp lại một tiếng rồi đỏ mắt đi xuống dưới lầu. Tần Phóng đau lòng nhưng liên quan đến sĩ diện đàn ông nên vẫn thờ ơ bảo mọi người: Nào, đánh tiếp đi đừng mất hứng chứ.
Một đám bạn xấu gào rú tâng bốc Tần Phóng đến tận mây xanh. Trên lầu thì đánh bài la lối om sòm, hừng hực khí thế. Dưới lầu thì bọn con gái túm tụm lại coi phim kinh dị không ngừng la hét chói tai. Mãi cho đến đêm khuya sòng bài giải tán, Tần Phóng mới phát hiện không thấy Trần Uyển đâu. Anh hỏi thì bọn con gái đều đáp: Không phải đi lên lầu xem anh đánh bài à?
Đánh bài? Không phải xuống lầu coi phim với các cô à?
Tần Phóng thấy Trần Uyển tức giận bỏ đi, nghĩ hôm sau khó tránh khỏi phải xuống nước chịu khó nhận tội nên cũng không để ý nữa rồi tạm biệt bạn bè. Vừa mới ra đến cửa biệt thự thì đột nhiên nghe thấy trong biệt thự vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Một cô gái phát hiện có thứ gì đó nằm trong hồ bơi nên tò mò cúi người nhìn xem. Vừa mở đèn hồ bơi lên, liếc mắt một cái đã bị dọa đến hồn vía lên mây.
Đó là Trần Uyển đã bị chết đuối trong hồ bơi.
Sau khi cảnh sát đến điều tra kết luận là say rượu trượt chân rơi xuống nước nên chết đuối. Người ngoài nghe thấy chỉ nói cô gái này số mệnh không tốt, là ông trời muốn diệt cô ta. Ngày đó cả đám người ở trong biệt thự, một nửa thì đánh bài một nửa thì xem phim kinh dị, ồn ào như cái chợ không ai nghe thấy cô ta kêu cứu cả.
Nghe nói từ lúc bị rớt xuống nước đến lúc chết chỉ cần bốn đến sau phút. Trong vài trăm giây kia Trần Uyển sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào đây?
Tần Phóng quỳ gối bên cạnh hồ khóc khàn cả giọng, đám Đơn Chí Cương kéo mãi cũng không chịu đứng lên. Sau đó bị ba Trần Uyển đến tát anh mười mấy bạt tai rồi được đám bạn khuyên giải, Tần Phóng mới lảo đảo đứng lên. Máu mũi chảy xuống cằm, rồi uốn lượn nhỏ vào trong hồ bơi rực rỡ như hoa nở.
Đã lâu không nghĩ đến Trần Uyển, còn tưởng rằng thời gian thật sự có thể làm phai nhạt nỗi đau, lúc này mới biết được có một số việc mãi mãi không thể quên đi được. Bình thường nó vẫn lẳng lặng nằm đó, chỉ chờ lúc ta đau khổ nhất sẽ cười khẩy vươn vai nhắc nhở ta rằng nó vẫn còn đang ở đây.
***
Nhớ về Trần Uyển khiến anh quên đi thời gian, Tần Phóng co ro ngơ ngác trong rừng nhìn mặt trời mọc lên rồi lặn xuống. Cho đến khi cơ thể anh bị hành hạ bởi một thứ càng khó chịu hơn, đó là cơn đói.
Có thể có người không đồng ý với điều này. Hành hạ sinh lý làm sao đau khổ bằng hành hạ tâm lý. Họ cho rằng nói như vậy thật quá dung tục không hoa mỹ gì cả. Nhưng không thể phủ nhận con người vốn là động vật sinh lý, những kẻ la lối rằng hành hạ tinh thần còn khó chịu hơn thường vẫn ăn no, đâu có ai chấp nhận chết đói không chịu ăn lương thực của nhà Chu như Bá Di Thúc Tề chứ. Ngay cả lịch sử như dòng sông dài đằng đẵng mà cũng chỉ có hai người này làm được thôi.
Tần Phóng đi về phía Nang Khiêm, hai bên đường dần dần có người qua lại. Càng nhiều người anh lại càng khẩn trương, anh cúi đầu mua một bánh bao cadé ở một quán ven đường. Lúc chờ chủ tiệm gói lại thì bên cạnh có người đột nhiên la lên: "Này!"
Tuy chưa chắc là gọi anh nhưng Tần Phóng hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là: Lại xảy ra chuyện nữa rồi hả?
Thần kinh toàn thân Tần Phóng đột nhiên căng thẳng, chẳng quan tâm người kêu anh là ai bỗng quay đầu bỏ chạy. Anh hoảng hốt chạy bừa đụng phải một chiếc xe đẩy tay, ngã lăn quay. Cả người cắm xuống đất, chủ xe vội vàng nắm bả vai anh, vừa trượt tay đã kéo chiếc khăn quàng cổ che kín mặt anh xuống.
Ánh nắng soi sáng khuôn mặt, Tần Phóng cảm giác mình tiêu thật rồi. Anh lăn trên mặt đất như người bị bệnh tâm thần, hai tay cố che đi gương mặt mình. Đám người xúm lại quanh anh rất nhiều vòng, người Hán có, người Tạng có. Họ khẽ giọng bàn tán xem người này bị bệnh gì, giật kinh phong ư?
Qua thật lâu Tần Phóng mới ý thức được chuyện đã thay đổi. Anh vội vàng cởi bao tay ra, thấy hai tay mình chẳng khác gì với tay người bình thường, rồi lại đưa tay lên sờ mặt mình, có da có thịt đàn hồi và xương cốt.
Không biết từ lúc nào anh đã biến lại như cũ, là vì trở về Nang Khiêm sao?
Tần Phóng thử kiểm tra lại, anh mua một cái kiếng, đi về phía ngược lại khi nãy từ từ rời khỏi Nang Khiêm. Đi được một đoạn thì lấy kiếng ra xem mặt của mình. Hóa ra sự biến hóa xảy ra từng bước.
Ban đầu tất cả đều bình thường, rồi đến sắc mặt từ từ tối đen, da mất đi độ sáng, có vài phần da thịt đột nhiên co lại, máu thịt héo úa, giống như bộ xương... Tần Phóng thử đi xa hơn chút nữa, cho đến khi cổ như bị người ta siết chặt không thể thở nổi.
Tần Phóng đứng tại điểm giới hạn đó cười ha ha. Anh nhớ đến lúc đi học có dùng qua compa. Anh bây giờ cực kỳ giống với bị giới hạn trong vòng compa đó. Đông - Nam - Tây - Bắc, ba trăm sáu mươi độ, mãi mãi không chạy thoát khỏi vòng tròn đó.
Cười xong anh quay đầu nhìn lại, trên đỉnh núi rất xa xăm kia đường nét kiến trúc huyện Nang Khiêm như ẩn như hiện. Có điều anh biết tâm vòng tròn không phải là Nang Khiêm, mà là Tư Đằng.
Có người nhiều chuyện hỏi Lạc Nhung Nhĩ Giáp về Tư Đằng: Cô gái xinh xắn trên lầu rốt cuộc làm gì? Cả ngày cô ta đóng kín cửa, bất kể đẩy cửa ra lúc nào cũng thấy cô ta xem tivi. Đây là mấy đời chưa được xem Tivi à? Tivi hay đến vậy sao? Trong Ngũ Hành đều có thiếu Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ nhưng chưa từng nghe thấy có thiếu Tivi bao giờ.
Lạc Nhung Nhĩ Giáp cảm thấy những người này chẳng hề có kiến thức. Anh ta nói: Xem tivi thì sao, anh không thấy báo chí lên án mấy kẻ nghiện game mấy ngày mấy đêm không ngủ sao? Người ta thích xem Tivi có lẽ vì muốn lên Tivi thôi. Nói không chừng sau này cô ta thành diễn viên thì sao hả.
Đuổi bọn họ đi, Lạc Nhung Nhĩ Giáp cố ý đi tìm Tư Đằng một chuyến. Nhắc nhở cô ở một mình phải cẩn thận một chút. Tuy khách sạn rất an toàn nhưng không bảo đảm khách đều là người tốt đâu. Lỡ như có người xấu thì sao? Buổi tối ngủ phải đóng cửa. Nói xong anh ta lại hỏi đến Tần Phóng - Bạn của cô đâu sao chưa trở lại?
Tư Đằng khẽ rũ mi xuống, thờ ơ nói một câu: "Hai ngày nữa sẽ trở lại."
Cô còn nói: "Chút nữa giúp tôi đem một thùng mì ăn liền lên đây. Lần này là vị hải sản nhé."
***
Đêm đó lại là Lạc Nhung Nhĩ Giáp trực đêm. Sau mười hai giờ anh ta nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, có người khác đi vào khách sạn. Lúc người đó đến gần anh ta nhìn thấy hơi quen, chợt nhớ đến đây không phải là Tần Phóng đó sao?
Anh ta chào hỏi với Tần Phóng: "Ồ, anh về rồi ..."
Câu nói vừa đến bên miệng lại nuốt xuống, hơi có chút kỳ lạ quan sát Tần Phóng: Sắc mặt anh thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, trong mắt hiện đầy tơ máu. Quần áo và trên mặt có vết xước, nói không khách sáo chính là dáng vẻ sợ sệt giống hệt nghi phạm đang lẫn trốn.
Lạ thật, hai ngày nay anh chàng này đã làm gì?
"Bạn tôi còn ở đây không?"
Dòng suy nghĩ bất chợt bị cắt ngang, Lạc Nhung Nhĩ Giáp đáp hơi lắp bắp: "Ở... ở trên lầu vẫn chưa đi."
"Không gây phiền phức gì cho anh chứ?"
"Ơ... không phiền gì cả." Lạc Nhung Nhĩ Giáp vội vàng xua tay, "Mấy cô gái người Hán ai nói chuyện cũng dễ thương hết. Cô ấy thích ăn mì ăn liền, ăn cả sáng - trưa - tối. Tôi nói không thể ăn mãi vậy được thì cô ấy lại mua bánh bích quy."
Nói xong câu cuối cùng, ngón tay che lại mấy gói bánh bích quy nơi góc quầy có bao bì khá giống với "Chips Ahoy!". Nhưng nhìn kỹ mới thấy được tên bao bì là hàng nhái "Chips Ahoi!". Nếu đặt ở thành phố lớn có lẽ không ai thèm mua, nhưng ở nơi xa một chút ngược lại có thể buôn bán được.
Thích ăn mì ăn liền còn mua bánh bích quy chất lượng kém. Tần Phóng không thể tưởng tượng ra được. Thoạt nhìn Tư Đằng là loại nhân vật mà có cho bào ngư vào bụng cũng xoi mói xem có được chế biến đúng cách hay không. Quần áo của An Mạn mà cô chỉ dùng hai ngón tay để cầm. Vậy mà lại ôm thùng mì ăn liền ăn ngấu nghiến ư? Khó mà tưởng tượng được.
Không ngờ Lạc Nhung Nhĩ Giáp cũng có giao tiếp với Tư Đằng. Tần Phóng tỉnh bơ hỏi thăm anh ta: "Cô ấy có nhắc đến tôi không?"
"Ồ, cô ấy nói hai ngày nữa anh sẽ trở lại."
"Hai ngày nữa sẽ trở lại?"
Lạc Nhung Nghĩ Giáp không chú ý đến giọng nói đột nhiên trở nên kỳ lạ và tròng mắt chợt sẫm lại của Tần Phóng, chỉ gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, hai ngày nữa sẽ trở lại."
***
Mấy ngày vừa trải qua kia đối với Tần Phóng quả thật là một cơn ác mộng. Ngồi trên chiếc xe Kim Bôi tròng trành nghiêng ngã với Vượng Đôi và Kim Châu, mồ hôi lạnh của anh túa ra còn nhiều hơn mồ hôi đã từng chảy trong cả cuộc đời. Anh cố ý cúi thấp đầu xuống, kéo cổ áo khoác lên cao nhất bằng đôi tay giống như móng vuốt, từ từ đội mũ đi tuyết lên. Rồi lại lấy ra khăn quàng cổ và đôi bao tay ở chiếc túi dưới chân, quấn kín cả người không chừa một khe hở. Nhưng anh vẫn sợ, cả vùng này có lẽ có một nghìn người, một vạn người nhưng chỉ có mình anh là bộ xương khô quấn quần áo kín mít không thể gặp ánh sáng.
Anh lại đưa tay đến vỗ vai Vượng Đôi, nói một cách mơ hồ là xin dừng một chút tôi muốn đi vệ sinh.
Vương Đôi đang ca hát vui vẻ hoàn toàn không để ý đến tiếng nói của Tần Phóng đã trở nên khàn đặc, anh ta hát nhỏ lại và từ từ thắng xe.
Tần Phóng cố hết sức xuống xe sao cho thật tự nhiên. Anh mở cửa xe ra, một luồng gió lạnh lẽo ở lưng chừng núi táp vào mặt. Chân giẫm lên mặt đất, các đốt ngón tay cũng gần như đông cứng. Cuối cùng là vì chột dạ, tuy đã thầm nhắc nhở trong lòng là đừng nên nhìn đừng nên nhìn, nhưng mắt vẫn không nghe theo anh sai khiến cứ liếc nhìn về phía trước một cái.
Trong kính xe chiếu hậu, ánh mắt của anh và Kim Châu không hẹn mà gặp.
Kim Châu vốn đang cười bỗng vẻ mặt đột ngột thay đổi, chết lặng trong giây lát rồi hét toán lên như sắp mất mạng.
Không phải là cô ta nhát gan. Nếu như bạn thấy được hai hốc mắt trống rỗng to bằng quả cầu pha lê còn nhìn chằm chằm vào bạn, bạn cũng sẽ sụp đổ thôi.
Đầu óc Tần Phóng nhất thời ù đặc, anh quay đầu bỏ chạy theo ý thức bản năng. Phía sau Vượng Đôi còn lớn tiếng lo lắng hỏi tại sao bằng tiếng Tạng. Kim Châu hét lên vài câu, lẫn trong ngôn ngữ xa lạ là một từ chói tai:
"Senzhi! Senzhi!"
Trong tiếng Tạng, Senzhi là quỷ sống. Tần Phóng nghe không hiểu nhưng đại khái đoán được không phải là lời tốt đẹp gì. Chạy không bao lâu thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng máy xe, vậy mà Vượng Đôi lại lái xe đuổi theo.
Tần Phóng suýt nữa sụp đổ, nếu như bị Vượng Đôi bắt được sẽ thế nào? Báo chí giật tít, tin tức truyền thông sẽ thêm mắm dặm muối đào tổ tiên ba đời nhà anh lên, còn bị cho rằng anh là quái vật sẽ đưa đến phòng thí nghiệm mổ xẻ. Không được, thà chết chứ không để bị bắt sống.
Lúc đến khúc cua, anh thấy bên dưới cây nhiều liền tung mình nhảy xuống sườn dốc. Anh té ngã lăn mười mấy vòng như bánh xe, rơi xuống con đường ở phía dưới. Không để ý đến cây cối làm xước mặt mày anh lại khập khiễng đứng lên. Xe vốn phải chạy vòng theo đường núi, không thể nào bổ nhào từ trên xuống dưới nhanh như anh được. Vượng Đôi thấy không đuổi kịp thì dừng xe lại, tức tối đá chân chửi ầm ĩ trên núi.
Anh ta cũng không tin tưởng vào lời nói vô căn cứ của Kim Châu. Đàn bà hoa mắt nói bậy bạ thôi. Giữa ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ chứ? Anh ta tức là vì Tần Phóng chưa trả tiền xe. Đi từ Nang Khiêm đến đây phải lái xe mệt mỏi vô cùng, dầu cũng hao không ít. Lần đầu tiên anh ta thấy có kẻ trắng trợn quỵt tiền xe như thế.
***
Tần Phóng không dám đi đường lớn chỉ dám len rừng mà đi trên sườn núi, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xe lại vội núp xuống, chỉ hận không thể chui xuống đất được. Bản thân anh cũng cảm giác mình chẳng khác gì với quỷ tiêu (1) nơi núi rừng hoang dã, vào lúc trời tối mới dám xuống núi. Trông về phía Nang Khiêm dần lên đèn bỗng nhiên anh nhụt hết cả chí.
(1) Quỷ Tiêu là loài quỷ núi có hình dáng giống khỉ. Mặt màu xanh, lỗ mũi màu đỏ, trên mép có râu bạc, toàn thân màu nâu đen, bụng màu trắng, sống theo bầy đàn chỉ xuất hiện khi trời tối.
Tối nay anh co ro dưới một mõm núi đá tại rừng cây ở chân núi. Điện thoại di động còn pin nên lên mạng xem blog của bạn bè. Lúc này anh mới giật mình phát hiện ra năm 2013 đã qua rồi.
Tất cả mọi người đều tổng kết lại thành quả một năm đã đạt được, đăng hình vui vẻ như tụ tập ăn uống thả cửa, đồ đạc mới sắm, hình tự sướng. Cũng có người mắng chửi sếp keo kiệt không chịu tăng lương. Tất cả náo nhiệt đó giống như bị lưỡi hái tử thần cắt đi đã không còn liên quan gì đến anh nữa. Tần Phóng thẩn thờ xem, lúc lướt blog không để ý lỡ bấm thích bài đăng của một người bạn, người đó nhanh chóng đưa tên anh vào viết: Chừng nào mới đãi tiệc đám cưới với An Mạn đây? Cuối năm nhà hàng kín hết chỗ phải đặt trước, đừng bảo mấy anh em đi ăn tiệc cưới ở Kentucky nha.
Người đó đâu biết được anh ở nơi này nhìn màn hình điện thoại nhưng đã thành "ma" rồi.
Tần Phóng cắn răng nắm chặt lấy điện thoại di động. Buổi tối ở khu Tạng rất lạnh, gió thổi vun vút như một ngọn roi, tay chân đã cóng đến mức mất cảm giác. Anh lạnh cóng tựa vào tảng đá thừ người, khóe mắt có một dòng nước nóng bỏng chảy vào miệng. Tần Phóng sửng sốt rất lâu mới ý thức được hóa ra mình đang chảy nước mắt.
Đàn ông không dễ rơi nước mắt, cuộc đời này kể từ lúc hiểu chuyện anh chưa từng rơi nước mắt lần nào. Ngoại trừ lần Trần Uyển chết do tai nạn bất ngờ kia.
Nghĩ lại cũng đã lâu rồi, chắc là bảy tám năm về trước. Khi đó còn trẻ, Trần Uyển là bạn gái đầu tiên của anh. Anh vừa gặp đã yêu và chìu chuộng cô vô hạn. Có một lần Đơn Chí Cương trộm chìa khoá biệt thự khu ngoại ô của cha mình, kéo cả đám bạn tụ tập ở nhà anh ta. Thừa dịp Trần Uyển và bọn con gái tán gẫu ngoài phòng khách, đám anh em kéo Tần Phóng qua phòng bên cạnh quở trách một trận. Đơn giản là mắng anh chìu bạn gái quá làm mất chí khí đàn ông, hủy đi hình tượng của nam tử Hán Trung Quốc. Tần Phóng trẻ người háo thắng cảm thấy bị nói quá mất mặt, nên hất mặt lên nói một câu: "Ai nói hả! Ông sẽ là tấm gương đại biểu cho đàn ông Trung Quốc cho mà coi!"
Mấy anh em khuyến khích: "Lựa ngày chi bằng hôm nay, hôm nay cậu nhất định phải làm tấm gương cho cả đám noi theo đi nào!"
Bọn họ náo loạn ầm ĩ hết ăn rồi lại nhậu cuối cùng lại kéo Tần Phóng đi đánh bài, ai thua bị quẹt lọ nồi. Đang chơi vui vẻ thì Trần Uyển đến, cô ta uống rượu quá nhiều đầu hơi choáng váng, kéo cánh tay Tần Phóng la hét khó chịu giục anh đưa mình về nhà.
Trần Uyển vừa xuất hiện thì cả đám đều ho khan nháy mắt ra hiệu với nhau, đơn giản là đang coi Tần Phóng giữ sĩ diện đàn ông thế nào. Tần Phóng sầm mặt la Trần Uyển vài câu, đại loại là không thấy anh đang bận à, khó chịu chỗ nào, đợi một chút thì chết hay sao vân vân... Trần Uyển chưa từng bị anh nói như vậy, đáp lại một tiếng rồi đỏ mắt đi xuống dưới lầu. Tần Phóng đau lòng nhưng liên quan đến sĩ diện đàn ông nên vẫn thờ ơ bảo mọi người: Nào, đánh tiếp đi đừng mất hứng chứ.
Một đám bạn xấu gào rú tâng bốc Tần Phóng đến tận mây xanh. Trên lầu thì đánh bài la lối om sòm, hừng hực khí thế. Dưới lầu thì bọn con gái túm tụm lại coi phim kinh dị không ngừng la hét chói tai. Mãi cho đến đêm khuya sòng bài giải tán, Tần Phóng mới phát hiện không thấy Trần Uyển đâu. Anh hỏi thì bọn con gái đều đáp: Không phải đi lên lầu xem anh đánh bài à?
Đánh bài? Không phải xuống lầu coi phim với các cô à?
Tần Phóng thấy Trần Uyển tức giận bỏ đi, nghĩ hôm sau khó tránh khỏi phải xuống nước chịu khó nhận tội nên cũng không để ý nữa rồi tạm biệt bạn bè. Vừa mới ra đến cửa biệt thự thì đột nhiên nghe thấy trong biệt thự vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Một cô gái phát hiện có thứ gì đó nằm trong hồ bơi nên tò mò cúi người nhìn xem. Vừa mở đèn hồ bơi lên, liếc mắt một cái đã bị dọa đến hồn vía lên mây.
Đó là Trần Uyển đã bị chết đuối trong hồ bơi.
Sau khi cảnh sát đến điều tra kết luận là say rượu trượt chân rơi xuống nước nên chết đuối. Người ngoài nghe thấy chỉ nói cô gái này số mệnh không tốt, là ông trời muốn diệt cô ta. Ngày đó cả đám người ở trong biệt thự, một nửa thì đánh bài một nửa thì xem phim kinh dị, ồn ào như cái chợ không ai nghe thấy cô ta kêu cứu cả.
Nghe nói từ lúc bị rớt xuống nước đến lúc chết chỉ cần bốn đến sau phút. Trong vài trăm giây kia Trần Uyển sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào đây?
Tần Phóng quỳ gối bên cạnh hồ khóc khàn cả giọng, đám Đơn Chí Cương kéo mãi cũng không chịu đứng lên. Sau đó bị ba Trần Uyển đến tát anh mười mấy bạt tai rồi được đám bạn khuyên giải, Tần Phóng mới lảo đảo đứng lên. Máu mũi chảy xuống cằm, rồi uốn lượn nhỏ vào trong hồ bơi rực rỡ như hoa nở.
Đã lâu không nghĩ đến Trần Uyển, còn tưởng rằng thời gian thật sự có thể làm phai nhạt nỗi đau, lúc này mới biết được có một số việc mãi mãi không thể quên đi được. Bình thường nó vẫn lẳng lặng nằm đó, chỉ chờ lúc ta đau khổ nhất sẽ cười khẩy vươn vai nhắc nhở ta rằng nó vẫn còn đang ở đây.
***
Nhớ về Trần Uyển khiến anh quên đi thời gian, Tần Phóng co ro ngơ ngác trong rừng nhìn mặt trời mọc lên rồi lặn xuống. Cho đến khi cơ thể anh bị hành hạ bởi một thứ càng khó chịu hơn, đó là cơn đói.
Có thể có người không đồng ý với điều này. Hành hạ sinh lý làm sao đau khổ bằng hành hạ tâm lý. Họ cho rằng nói như vậy thật quá dung tục không hoa mỹ gì cả. Nhưng không thể phủ nhận con người vốn là động vật sinh lý, những kẻ la lối rằng hành hạ tinh thần còn khó chịu hơn thường vẫn ăn no, đâu có ai chấp nhận chết đói không chịu ăn lương thực của nhà Chu như Bá Di Thúc Tề chứ. Ngay cả lịch sử như dòng sông dài đằng đẵng mà cũng chỉ có hai người này làm được thôi.
Tần Phóng đi về phía Nang Khiêm, hai bên đường dần dần có người qua lại. Càng nhiều người anh lại càng khẩn trương, anh cúi đầu mua một bánh bao cadé ở một quán ven đường. Lúc chờ chủ tiệm gói lại thì bên cạnh có người đột nhiên la lên: "Này!"
Tuy chưa chắc là gọi anh nhưng Tần Phóng hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là: Lại xảy ra chuyện nữa rồi hả?
Thần kinh toàn thân Tần Phóng đột nhiên căng thẳng, chẳng quan tâm người kêu anh là ai bỗng quay đầu bỏ chạy. Anh hoảng hốt chạy bừa đụng phải một chiếc xe đẩy tay, ngã lăn quay. Cả người cắm xuống đất, chủ xe vội vàng nắm bả vai anh, vừa trượt tay đã kéo chiếc khăn quàng cổ che kín mặt anh xuống.
Ánh nắng soi sáng khuôn mặt, Tần Phóng cảm giác mình tiêu thật rồi. Anh lăn trên mặt đất như người bị bệnh tâm thần, hai tay cố che đi gương mặt mình. Đám người xúm lại quanh anh rất nhiều vòng, người Hán có, người Tạng có. Họ khẽ giọng bàn tán xem người này bị bệnh gì, giật kinh phong ư?
Qua thật lâu Tần Phóng mới ý thức được chuyện đã thay đổi. Anh vội vàng cởi bao tay ra, thấy hai tay mình chẳng khác gì với tay người bình thường, rồi lại đưa tay lên sờ mặt mình, có da có thịt đàn hồi và xương cốt.
Không biết từ lúc nào anh đã biến lại như cũ, là vì trở về Nang Khiêm sao?
Tần Phóng thử kiểm tra lại, anh mua một cái kiếng, đi về phía ngược lại khi nãy từ từ rời khỏi Nang Khiêm. Đi được một đoạn thì lấy kiếng ra xem mặt của mình. Hóa ra sự biến hóa xảy ra từng bước.
Ban đầu tất cả đều bình thường, rồi đến sắc mặt từ từ tối đen, da mất đi độ sáng, có vài phần da thịt đột nhiên co lại, máu thịt héo úa, giống như bộ xương... Tần Phóng thử đi xa hơn chút nữa, cho đến khi cổ như bị người ta siết chặt không thể thở nổi.
Tần Phóng đứng tại điểm giới hạn đó cười ha ha. Anh nhớ đến lúc đi học có dùng qua compa. Anh bây giờ cực kỳ giống với bị giới hạn trong vòng compa đó. Đông - Nam - Tây - Bắc, ba trăm sáu mươi độ, mãi mãi không chạy thoát khỏi vòng tròn đó.
Cười xong anh quay đầu nhìn lại, trên đỉnh núi rất xa xăm kia đường nét kiến trúc huyện Nang Khiêm như ẩn như hiện. Có điều anh biết tâm vòng tròn không phải là Nang Khiêm, mà là Tư Đằng.
Bình luận truyện