Chương 15: Chương 15
Vũ lồm cồm ngồi dậy, nhăn nhó gương mặt ngáy ngủ của mình, vừa trả lời Vân vừa ngáp:
- Đêm qua cô lăn từ trên đó xuống, rồi choàng tay ôm tôi trước còn gì? Tôi cứ tưởng cô cố ý chứ.
- Anh bị điên hả??
- Cô vẫn mặc quần áo đầy đủ đấy thôi – Vũ nói tỉnh bơ
- Anh……………..
Chợt, có tiếng gõ cửa, bên ngoài là giọng nói hoảng hốt của chị giúp việc, nguyên nhân chắc hẳn từ tiếng hét vang khi nãy của Vân.
- Cậu chủ!! Cô Vân có chuyện gì vậy ạ…?!
- Không có gì đâu chị Linh – Vũ đáp nhanh – chị xuống chuẩn bị đồ ăn sáng đi.
- Vâng… – chị nói giọng yếu ớt, rồi bước chầm chậm xuống cầu thang…
Trong phòng, Vũ đứng phắt dậy, vươn vai 1 cách uể oải rồi bước vào nhà tắm, không quên ngoảnh đầu lại nhìn Vân đang ngơ ngác trước chuyện vừa xảy ra. Vũ đứng cạnh cửa, nghiêng đầu, lưỡng lự nói:
- Cô không định làm gì để giải quyết cái mặt ngáy ngủ của cô à?
- Anh vào trước đi! – Vân gắt gỏng
- Thôi, tôi xuống phòng tắm dưới nhà, cô ở đây đi.
Nói rồi, Vũ mở cánh cửa phòng và bước ra ngoài. Ngôi nhà yên ắng đến nỗi Vân có thể nghe thấy từng tiếng bước chân của anh chàng vừa ôm chặt cô suốt cả đêm qua…mùi hương dìu dịu của chiếc áo thun ấy vẫn còn vương trên chóp mũi xinh xắn của cô…Rồi bần thần giấc mơ hôm qua lại hiện về, kì lạ…hiếm khi Vân nhớ rõ về những giấc mơ của mình như thế…
Những khoảng thời gian sau đó, Vân vẫn ở chung nhà với Vũ và dần thân thiết với anh hơn, khi nhận ra rằng anh chàng này không nguy hiểm như cô từng nghĩ, thậm chí là cực lạnh lùng với con gái.! Buổi trưa, Vũ đi học, còn Vân thì quanh quẩn ở nhà trò chuyện với chị Linh hoặc lăn xăn khám phá đủ thứ trong căn nhà không thua gì biệt thự này. Cũng nhờ đó mà cô phát hiện ra Vũ từng là cậu nhóc từng bị mình bắt nạt đến tơi bời từ thuở bé; qua tấm ảnh lưu niệm trong hộc bàn của anh, và Vân đã phá lên cười rất khoái chí vì điều này. Tối hôm đó, cô pha đủ trò như hồi cấp 1 để trêu ghẹo Vũ, còn anh thì chỉ biết “bó tay” với cô nàng nghịch ngợm này mà thôi, nhưng bên cạnh đó, Vân cũng biết và thông cảm với anh về chuyện Thiên Vinh, nhưng không bao giờ nói ra cả…
Chắc các bạn sẽ thắc mắc :”Sao Vân không đi học?” Vâng! Điều đơn giản là cô nàng này phải nói dối rằng mình bị đình chỉ học để không đến trường, tránh sự truy tìm của gia đình, nhất là thằng anh trai của cô.
Có những buổi tối trăng thanh gió mát, cả hai không hiểu sao đều không ngủ được, nên đã bắt ghế ra ngoài sân thượng; ngồi trò chuyện với nhau đến tận 3 giờ sáng! Và Vũ khá bất ngờ khi biết được ước mơ cháy bỏng của Vân là nghề cascadeur, đương nhiên là gia đình của cô nàng phản đối kịch liệt, thậm chí là giam cầm Vân trong nhà vì sợ cô sẽ kiên quyết đi theo cái nghề nguy hiểm ấy. Nhưng với 1 đứa con gái mạnh mẽ và cá tính như Vân, chuyện bỏ nhà đi như thế này là chuyện không sớm cũng muộn… Cô kể khá nhiều điều về mình nhưng Vũ chỉ ngồi im lặng lắng nghe…cuối cùng anh ủng hộ cô theo đuổi ước mơ của mình…khi đã thoáng thấy 1 tia sáng đam mê lóe lên trong mắt cô. Và điều đó làm Vân bắt đầu cảm thấy thích Vũ hơn, lần đầu tiên kể từ khi gặp anh, cô nở 1 nụ cười thật dịu dàng cùng câu nói :”Cám ơn anh…”
Một ngày thứ 7 nắng ấm, Vũ chở Vân đi casting vai cascaduer cho nhân vật nữ chính. Vân không biết vì bị cơn hồi hộp làm cho bấn hay sao mà cô cứ nói tíu tít không ngừng, khiến Vũ phải càu nhàu mãi 1 câu đến tận 7 lần :” Vân ơi, em nói nhiều quá!!!”. Khi đến nơi, thấy diễn viên nữ chính búi tóc cao, Vân cũng bắt chước búi theo, rồi quay sang Vũ, tinh nghịch nhướng mày lên hỏi ý kiến của anh, nhưng Vũ chỉ nhoẽn miệng cười. Ừ thôi thì cô xem đó như 1 lời khen vậy…! Casting bắt đầu! Vân thật sự nổi trội so với các thí sinh khác, từ cú đá, màn nhào lộn, thế ngã từ trên cao xuống đều rất đẹp và chuyện nghiệp. Vũ đứng nhìn cô chăm chú đến nỗi sợ 1 cái chớp mắt cũng có thể làm mất đi những khoảnh khắc tuyệt vời này của Vân, tại sao gia đình cô không nhận ra được rằng cô đẹp như thế nào khi được là chính mình? Nhưng cuộc sống vốn không đơn giản như ta tưởng, ả thư ký khó chịu ra mặt khi lão chồng đạo diễn của ả tỏ ra “hài lòng 1 cách quá đáng” với cô gái tóc búi xinh đẹp kia. Ả nhặn xị với chồng mình và nhất quyết không nhận Vân vì những lý do vớ vẩn mà chỉ có những hạng đàn bà hay ghen bóng ghen gió như ả mới nghĩ ra mà thôi.
Vân tuy không được nhận vai nhưng cô vẫn thấy vui…lâu lắm rồi cô mới có dịp được “tung hoành” trước mặt nhiều người như vậy…cảm giác thật là thích làm sao…!Và niềm vui ấy như được nhân đôi khi Vũ – người bấy giờ không thể thiếu trong cuộc sống của cô – luôn ủng hộ và động viên cô…Ngồi sau lưng anh, tự dưng Vân muốn ôm lấy anh thật chặt…ngoài gia đình ra, chưa bao giờ cô biết ơn ai như thế, nhưng nó có đơn giản là lòng biết ơn hay không?
9 giờ tối…
2 người ngồi cạnh nhau trên chiếc exciter, thả hồn vào mặt sông phẳng lặng, in hằng trên đó là những vệt màu vàng nhạt của hàng cột đèn dọc bờ sông… Vân nhấp ngụm trà sữa mà Vũ vừa mua cho, nói bâng quơ:
- Em đã từng mơ về 1 nơi mình cần phải đến…
- Em mơ gì?
- Em thấy mình đứng trên 1 thảm cỏ xanh bát ngát, rồi sau đó em chạy về 1 nguồn ánh sáng chói lòa phía trước.
- Rồi em thấy gì khi chạy đến đó nào? – anh mỉm cười
- Em thấy anh – cô nhìn sang Vũ, ánh mắt tràn ngập yêu thương – anh chính là nguồn ánh sáng đó…
Vũ im lặng nhưng trong lòng anh lại rộn ràng, vui sướng không thể tả siết được. Rồi anh đáp lại Vân bằng ánh mắt thật ấm áp, ánh mắt mà chưa bao giờ anh dùng để nhìn bất cứ 1 người con gái nào… Cảm xúc dâng trào đến đỉnh điểm, Vân nghiêng người, đặt lên môi Vũ 1 nụ hôn, cô nhẹ nhàng nói:
- Anh sẽ mãi là nguồn ánh sáng của em, anh nhé…!
Vũ gật nhẹ đầu rồi choàng tay qua eo Vân, khẽ hôn lên trán cô… Những tình cảm cháy bỏng mà họ dành cho nhau chắc cũng không cần phải nói ra khi trái tim họ đập chung 1 nhịp đập và 2 tâm hồn quyện vào nhau nồng nàn đến như thế… Đó là khoảnh khắc hạnh phúc đầu tiên của họ…nhưng liệu…nó có là mãi mãi hay không…?
Bình luận truyện