Băng Nhóm Học Đường

Chương 2: Chương 2



Trống đánh liên hồi, báo hiệu giờ nghĩ giải lao đã đến. Quân ngồi trong lớp, quyết định hy sinh “15 phút quý giá” ấy để giải cho xong bài toán đạo đàm cực khó thầy vừa mới giao. Tính Quân là vậy, việc gì chưa làm đến nơi đến chốn thì anh không chịu được. Vì thế, Quân đã rất bực mình khi chợt có 1 bàn tay đập xuống bàn quấy rối mình trong lúc này. Ngước lên, anh chau mày khi thấy Trung
- Mày đập bàn tao là ý gì?
- Anh Hoàng kêu mày ngoài căn tin, ra mau đi! – Trung hếch mũi lên, tỏ vẻ ra lệnh
- Cái ông cao cao đó hả? – Quân vẫn cắm cúi giải tiếp bài toán – gấp không?
- Bỏ bút xuống đi, mày điếc à?! Lệnh triệu tập là trên hết.
- Tao không điếc. – Quân hất mặt lên, nhìn vào vết thương ở ngay má của Trung 1 cách mỉa mai – sẵn tiện hỏi thăm tý, quai hàm mày vẫn ổn chứ hả? Dáng nằm bất tỉnh hôm qua của mày độc dễ sợ, tiếc là tao không chụp lại 1 tấm để làm kỉ niệm.
- Thằng khốn… – tay Trung run lên vì tức giận
- Ấy…lễ phép đi! – anh nhái giọng Thiên Vũ 1 cách rất buồn cười
Rồi Quân đứng phắt dậy, bước ra cửa lớp, không quên ngoáy đầu lại cười đểu với Trung đang giận điên lên như núi lửa sắp phun trào…
Vừa thấy Quân, Hoàng liền nở nụ cười rất tươi, nhưng Quân chỉ đáp lại bằng điệu cười nhếch mép và ngồi phịch xuống chiếc ghế nhựa, chẳng nói chẳng rằng. Vẻ mặt nghênh nghênh của anh chàng vừa gia nhập cũng khiến Hoàng phải khó chịu, mặc dù anh là người dễ tính nhất trong Killer. Đôi mắt Hoàng đột nhiên sắc lên, mặt đanh lại
- Bảo Quân này, nếu đã là thành viên của nhóm; thì cậu… – đoạn anh nhấn mạnh – BẮT BUỘC phải biết tôn trọng đàn anh. Thái độ của cậu nên sửa lại.
Quân thoáng ngỡ ngàng khi thấy 1 Hoàng khác xa với Hoàng “dễ chịu” anh vừa nghĩ
- Cứ vào vấn đề chính đi. – Quân liếc sang hướng khác
- Thử nói lễ phép hơn xem! – đôi mắt anh rực lửa như muốn thiêu đốt đối phương
- Anh có điều gì muốn chỉ dạy em thì cứ nói đi ạ… – Quân thở dài
- Vậy phải được không. – Hoàng cười hiền, chìa ra trước mặt 1 tờ giấy – đọc đi nhóc.
- Gì vậy? – anh cầm tờ giấy lên
Nội Quy của nhóm Killer

1. Luôn vì lợi ích tập thể hơn lợi ích cá nhân.
2. Lễ phép và tôn trọng đàn anh.
3. Cấm tổ chức đánh nhau hoặc kiếm chuyện gây thương tích cho người khác; khi chưa có sự cho phép của Thủ lĩnh
4. Giúp đỡ người bị nạn( trong trường hợp cố ý làm lơ sẽ bị phạt nặng )
- Quy tắc số 4 nghe như nhóm này làm cảnh sát chìm ấy – Quân cười phá lên
- Mấy trường khác chỉ có 3 quy tắc đầu, số 4 là do thủ lĩnh đưa ra. Ví dụ như nếu cậu thấy ai bị bắt nạt, cậu phải ra tay giúp hoặc báo với đàn anh gần nhất, không được làm lơ!
- “ Bọn này giả tạo thật…” – Quân im lặng nghĩ và thả tờ giấy xuống bàn như thể nó chẳng đáng để xem nữa
- Chưa hết đâu – Hoàng nhấp ngụm nước suối – thứ 2, 4, 6 phải tập trung đầy đủ ở công viên Phú Nhuận lúc 5 giờ 30, trễ sẽ bị phạt.
- Phạt như thế nào? Treo lên cây hả? – anh phì cười
- Hít đất 100 lần – Hoàng nhoẽn miệng cười – đó là lúc Thiên Vũ đang vui
- Vậy lúc ổng bực thì sao? – Quân vừa nói vừa ghi nhớ cái tên Thiên Vũ
- Sẽ tự tay xử thằng đó – anh nói tỉnh bơ
Quân thấy hơi ớn lạnh nhớ đến cảm giác khi đứng trước mặt vị thủ lĩnh, chỉ biết đứng bất động như mình không thể chống lại hắn, nhưng… rất kích thích, đó không phải là cảm giác sợ hãi, mà là…muốn chiến đấu…
- Ừm, xong rồi phải không? Vậy tôi đi đây – Quân đứng lên, xoay người định bước đi thì tự dưng anh cảm thấy tê buốt ở cổ, 1 sức mạnh đáng sợ tỏa ra từ bàn tay đang túm lấy cổ Quân
- Anh đã cho cậu đi chưa hả?! – Hoàng gằng giọng
- Đau quá! – giọng anh khàn đi – buông…tôi ra.
- Ngồi xuống! – chàng đội phó từ từ thả lỏng tay

Quân vừa chầm chậm ngồi xuống vừa lườm Hoàng. Không hiểu đằng sau gương mặt hay cười kia là con người như thế nào. Tất cả những gì còn đọng lại trong anh bây giờ là nguồn sức mạnh đáng sợ vừa rồi…
- Còn 1 chuyện quan trọng – Hoàng lại nhấn mạnh từng từ – mỗi tháng sẽ có 1 cuộc thi giữa các thành viên trong nhóm để thay đổi thứ hạng của mình, cũng như chứng tỏ năng lực với thủ lĩnh.
- Anh cụ thể hơn đi – Quân vẫn còn lườm anh
- Thấp nhất là 1 sao – anh chỉ tay vào Quân – cậu đang ở mức đó. Nếu muốn trở thành thành viên 2 sao, cậu phải hạ gục hai người 1 sao và một người 2 sao.
- Vậy bao nhiêu sao mới được làm đội phó?
- Là thành viên 5 sao trước, sau đó phải hạ gục 2 người có số sao tương đương và 1 đội phó của nhóm khác – chợt Hoàng cười xòa – anh cũng trầy da tróc vẩy lắm mới leo lên được thứ hạng này.
- Tôi hiểu… – Quân chống cằm, nhớ lại cảm giác tê buốt khi nãy
- Nhưng… – anh chồm người về phía Quân – nếu cậu bị thua 2 trong 3 trận đấu, cậu sẽ bị giáng sao. Vì thế, đòi hỏi cậu phải tập luyện thường xuyên đấy nhóc à.
- Nếu không tham gia thì sao?
- Xem như thua 3 trận – anh nói nhanh – và chắc chắn sẽ bị Vũ tẩn 1 trận ra trò
- ( im lặng )
Hoàng vuốt mái tóc đen dài vừa bị gió thổi bay cho vào nếp, anh nhìn Quân hồi lâu rồi nói tiếp:
- Nhưng anh khuyến khích cậu nên tham gia, vì anh thấy cậu có năng lực lắm đó nhóc. Chắc hẳn cậu cũng luyện tập nhiều lắm nên mới có tốc độ nhanh như thế.
- Thằng anh trời đánh của tôi thường chơi trò đánh lén – Quân nhấc nhẹ gọng kính – tôi buộc phải tập né thôi.
- Vui nhỉ – anh cười híp mắt – ra là được tập luyện từ nhỏ
- Ừ, vui nhất là lúc tôi làm ổng nhập viện nằm mấy ngày trời – Quân chợt khựng lại khi phát hiện mình cũng đang cười theo Hoàng

- Haha, thôi, giờ thì cậu đi được rồi đó – Hoàng ném chai nước suối vào thùng rác 1 cách gọn gàng
- Ừm, vậy tôi đi đây. – Quân nhổm người dậy
Mặt Hoàng đột nhiên đanh lại…
- Cậu thử chào 1 tiếng xem!
- Ừm… chào anh… – Quân quay lưng tiến nhanh về lớp, vừa đi vừa lầm bầm **** thầm tên đội phó nắng mưa thất thường…
Anh biết mình phải kìm chế mối hận thù trong lúc này… “Một con quái vật dù mạnh đến đâu, cũng sẽ chết nếu như có 1 con chuột nhỏ âm thầm phá hủy từ bên trong” – đó là lời dạy của cha mà anh luôn ghi nhớ và bây giờ nó đã được anh áp dụng…
————-†————–
Cũng tại thời điểm đó…
Hân chạy như bay trong hành lang của khách sạn Cẩm Vân, tiếng chân lịch bịch của cô hẳn cũng phải làm những người trong căn phòng 2 bên vách vô cùng khó chịu. Hân thở hổn hển, dừng lại trước 1 căn phòng và vặn thô bạo cái nắm cửa, nhưng nó đã bị khóa bên trong. Tức tối, cô xoay người, đá tung cánh cửa; bung cả ổ khóa. Và…Hân bàng hoàng đến tột độ khi chứng kiến cảnh anh chàng người yêu vốn hiền lành của mình đang trần như nhộng nằm âu yếm ả đàn bà tóc vàng, chỉ đắp tấm chăn ngang ngực. Ánh sáng bên ngoài hành lang hắt vào trong căn phòng mờ ảo, chỉ khẽ chiếu 1 luồng sáng nhẹ vào Hân, nhưng cũng đủ để tên phản bội ấy thấy được gương mặt đau khổ cùng cực của cô bạn gái đang đứng run run, chết trân trước cửa phòng. Hắn rút tay ra khỏi đầu ả đàn bà, ngồi giật phắt dậy như vừa chạm phải lửa, nhìn Hân mà không nói được lời nào… Rồi như muốn thay cho tiếng thét uất ức, cho những tháng ngày hạnh phúc giờ chỉ còn là những vết nhơ ghê tởm trong ký ức của mình; Hân chạy nhanh đến, tát vào mặt hắn 1 phát hơn cả trời giáng.
- Đồ… khốn… nạn…! – Hân nói rõ từng chữ 1 trong sự căm phẫn của mình
- Vậy cô muốn tôi phải làm sao?!! – hắn gào lên – tôi đâu phải là gay!!
- Sao…? – nước mắt cô bắt đầu rơi…
- Cô đâu có cho tôi đụng vào người cô, mẹ kiếp!
- Đê tiện! – Hân lại tát vào mặt hắn – lý do cũng kinh tởm như cái việc anh vừa làm trước mặt tôi!
Chợt hắn đứng phắt dậy, quấn nhanh chiếc khăn tắm lớn ngang hông. Đẩy vào vai Hân 1 cách thô bạo về phía cánh cửa
- Như thế nào là kinh tởm hả?! Cô tưởng cô là cái gì của tôi mà vào đây làm ầm lên như 1 con điên vậy? Nói cô nghe, cô chỉ được cái có tiền, cũng xinh đẹp – đoạn hắn chỉ tay vào trán Hân vẻ cười nhạo – nhưng cô dở hơi quá, dở hơi đến mức tôi phải tìm đến những đứa con gái khác để vui vẻ. Người như cô, sẽ chẳng có thằng nào yêu thật lòng đâu!
- Đây là con người thật của anh sao…? – môi cô run run, bàn tay thì siết chặt lại
- Thôi! – hắn phẩy tay – tôi cũng định nói với cô chuyện này, chúng ta chia…
Không đợi hắn nói hết câu, Hân liền tung vào mặt hắn 1 cú đấm chất lượng. Hắn loạng choạng; nhưng khi lấy lại thăng bằng, hắn vứt bỏ sự tự trọng của 1 thằng đàn ông; quay sang tát vào mặt Hân 1 tiếng “chát “ như tiếng sấm truyền. Hân như không biết đau, cô tát lại hắn và nhanh chóng khóa 2 tay không để hắn chống trả; rồi đánh thật mạnh vào gáy tên phản bội ấy kiểu bàn tay mở của thế võ karate. Hắn gục xuống, Hân liên tục đá vào ngực, vào bụng đến nỗi hắn suýt hộc cả máu. Mắt cô long sòng sọc lên như mất hết cả kiểm soát.
Tiếng động ồn ào và tiếng la hét sợ hãi của ả đàn bà tóc vàng khiến Hân bị những gã bảo vệ túm lấy và lôi ra ngoài, ném cô ra đất như thể cô chẳng đáng tồn tại…Xung quanh im ắng 1 cách đáng sợ như tâm hồn đang chết lặng của cô ngay lúc này…

Hân lái chiếc Nozza loạng choạng trong hơi men say, cô ước gì mình không có trái tim; để chẳng phải đau khổ, chẳng phải nhớ nhung, chẳng phải yêu thương 1 ai quá nhiều… Cô đã trao cả trái tim non nớt của mình cho Khoa, nhưng hắn đã bóp nát nó không 1 chút tiếc thương… Hân dừng xe trước quán café Caro, men rượu làm tất cả những ký ức hiện lên rõ ràng một cách chậm rãi như bức tranh được từ từ tô đậm lên… Cô thấy Khoa thật hiền lành và thư sinh trong chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt đang lung túng tìm cách bắt chuyện với cô… Rồi Hân phóng xe đi thật nhanh, gió thi nhau lùa vào khiến đôi mắt cô trở nên cay nồng… đôi mắt Hân nhòa đi, những ánh đén đường giờ như 1 mảng mực màu vàng chóe mà người họa sĩ bất cẩn làm rơi nó xuống mảnh giấy đen tuyền… Bầu trời có vẻ yên bình, không 1 chút sao trái ngược hẳn với những suy nghĩ điên rồ trong tâm trí Hân lúc này… cô muốn giết chết kẻ phản bội ấy, cô căm hận hắn, cô căm hận đàn ông…!
Chợt! chiếc cột điện lù lù hiện ra trước mắt cô. Vì thắng gấp trong tốc độ khá nhanh khiến xe mất đà ngã “rầm” bên vệ đường, Hân cũng té nhào ra đất…Trong cơn mơ mơ màng màng, cô chỉ nghe loáng thoáng tiếng vài người đi đường và tiếng 1 thanh niên cùng giọng nói rất ấm áp… hắn hỏi cô những câu hỏi gì đó…cô không rõ nữa…đại loại như hắn hỏi cô có làm sao không, nhà ở đâu,… Rồi ý thức cô mất hẳn.
Khi ý thức loáng thoáng trở lại, Hân thấy mình đang tựa vào lưng và ôm hờ 1 người con trai, mùi hương ở tóc người này khiến cô cảm thấy thật dễ chịu và muốn ngủ thiếp đi…Chợt anh dừng xe lại; rồi quay sang vòng vào eo cô. Như phản xạ có điều kiện, Hân vung tay tặng vào mặt anh 1 cái tát.!
- Cái cô này! Cô làm gì vậy?! – chàng trai có vẻ tức giận
- Tên biến thái này… – Hân lè nhè – định… lợi dụng tôi hả…!?
- Cô điên hả? Tôi chỉ định đỡ cô xuống xe thôi!
Rồi Hân lại nghe thêm giọng nói của 1 người thanh niên nữa…
- Gì mà ồn ào vậy Quân?!
- Nhỏ hiểu lầm tao định dê nhỏ, khổ ghê – anh thở dài
- Các anh là ai…? – Hân xoa xoa cái đầu đang nhức như búa bổ của mình
- Người tốt bụng đưa cô về nhà; mà còn bị đánh oan uổng – anh nói vẻ hờn trách, nhìn sang cậu bạn – mày dẫn xe con nhỏ lại trước cửa nhà nè Khang, mắc công tý nhỏ lại nói tao với mày chôm xe xịn bây giờ.
- Sao anh biết nhà tôi? – cô nhìn chằm chằm vào Quân vẻ hoài nghi
- Cô nói địa chỉ trong lúc mơ mơ hay sao đó, lại còn nhắc đến cái tên Khoa Khoa gì nữa.
- Im đi!! – Hân trợn mắt, xông lại Quân 1 cách giận dữ – đừng bao giờ nhắc đến cái tên dơ bẩn ấy trước mặt tôi!!
- Ờ ờ…. Quân khẽ lùi lại, nhìn cô bằng cặp mắt vô cùng kì lạ….
- Thôi mệt hai người quá! – Khang nhăn mặt – khuya lắm rồi, xe cô đây, chìa khóa vẫn còn trong ổ, nhà cô thì ngay trước mặt đó.
- Ừ về thôi Khang – Quân níu áo cậu bạn – mặc nhỏ đi, làm ơn mắc oán, hôm nay đúng là đủ chuyện xui xẻo.
Hai người leo lên chiếc xe wave cà tang, phóng đi mất hút trong màn đêm… Hân thẫn thờ nhìn theo họ; lẩm bẩm câu “ đủ chuyện xui xẻo” của anh chàng khi nãy rồi cười lên như phát cuồng… cô khổ sở bấm chuông cửa xong ngồi phịch xuống đất… và bật khóc như 1 đứa trẻ…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện