Băng Nữ Sủng Phu
Chương 17: Bên ngoại tỉ mỉ quan tâm
Mua sắm xong, Mạnh Phi Vũ vốn định về nhà, nàng không phải loại người thích náo nhiệt, nhưng khi nàng thấy vẻ mặt tò mò của Tử Uyên , liền
thay đổi chủ ý
Mạnh Phi Vũ đem tốc độ xe từ từ giảm xuống, lúc trước, tốc độ xe của nàng liều mạng y như một tay đua xe, không có biện pháp giảm xuống, đó cũng là thói quen lúc học đại học nàng luyện thành, bằng hữu của nàng, tốc độ lái xe cũng không thua nàng bao nhiêu.
Tử Uyên có thể cảm giác được tốc độ xe chậm lại, thu hồi ánh mắt một mực nhìn chăm chú ngoài cửa xe, nhìn về phía Mạnh Phi Vũ.
“Cám ơn.” Tử Uyên có chút cảm động, nhưng là càng còn nhiều mà càng ngượng ngùng hơn, hắn cảm giác mình hảo ngốc, cái gì cũng không biết.
Mạnh Phi Vũ không nói gì, tiếp tục lái xe.
Rất nhanh là tới giữa trưa, Mạnh Phi Vũ cũng mang Tử Uyên đi nửa khu phố rồi, cuối cùng, Mạnh Phi Vũ đem xe dừng ở bãi đỗ xe của một nhà hàng, bởi vì đã đến giờ cơm trưa .
Trải qua một buổi sáng học tập, Tử Uyên đối với thế giới này đã biết thêm chút chút, cách ăn mặc của mọi người, kiến trúc ở ngã tư đường , cũng có chút ít khái niệm, cho nên, khi cùng với Mạnh Phi Vũ đi tới phòng ăn, Tử Uyên đã rất ổn trọng .
“Hoan nghênh quý khách ghé thăm.” Một nữ nhân mặc áo sườn xám đi ra tiếp khách thân thiết ân cần hỏi thăm.
Mắt Tử Uyên nhìn thẳng, cùng với Mạnh Phi Vũ đi vào, nhưng là trong lòng có một nghi vấn nho nhỏ.
Đây là thắc mắc Tử Uyên mới vừa ra cửa liền phát hiện, nam nhân cùng nữ nhân nơi này ăn mặc không chỉ có chút quái dị, thậm chí còn có chút quá phận, chẳng lẽ cũng không ai nghi ngờ sao?
Mang theo nghi vấn, Tử Uyên cùng với Mạnh Phi Vũ đi tới một phòng.
Mạnh Phi Vũ tùy ý kêu vài món ăn liền lẳng lặng ngồi ở nơi này nhìn Tử Uyên.
Tử Uyên có chút không ngượng ngng2.
“Phi Vũ, ta có một đề muốn hỏi nàng, có thể chứ?” Biết Mạnh Phi Vũ không muốn nói , nhưng là Tử Uyên cũng không còn cách nào, hắn cũng không thể hỏi người khác a.
“Ân.” Mạnh Phi Vũ đáp nhẹ một tiếng.
“Mọi người nơi này đều ăn mặc như vậy, không có vấn đề gì sao?”
“…” Ăn mặc như vậy?
“Chính là mặc rất mỏng, tại nơi ở cua3t a, nam nhân không thể mặc quần áo như vậy rồi ra ngoài đâu.”
“Không sao.” Xem ra, nếu muốn hắn thích ứng vẫn còn cần một thời gian ngắn, nhất là vấn đề về thân phận nam nữ .
“A.” Kỳ thật, không hỏi, hắn cũng biết nhất định là không có gì, bằng không như thế nào trên đường cái ai cũng mặc như vậy, nhưng là nhìn càng nhiều thì càng khiến hắn kinh ngạc, cơ hồ như muốn đảo lộn tư tưởng của hắn.
“Nơi này, nam nhân có thể làm bất cứ việc gì mình muốn làm.” Nàng một mực không có nói cho Tử Uyên vấn đề này, là bởi vì là nó không trọng yếu, nhưng nếu như Tử Uyên một mực cẩn thận đi theo chính mình như vậy , nàng cũng nên cho hắn một cái công đạo.
“Muốn là làm? Cái gì cũng có thể sao?” Tử Uyên tựa hồ còn chút nghi vấn.
“Anh muốn làm cái gì?” Chăm chú nhìn Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ là thật sự muốn biết Tử Uyên nghĩ muốn làm cái gì.
“Ta muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với nàng.” Tử Uyên nhìn Mạnh Phi Vũ chăm chú, kiên định nói.
“…” Nàng không nói gì, nhưng băng tuyết trong lòng Mạnh Phi Vũ Băng lại tan ra, nàng nở một nụ cười.
“Ta nói thật.” Sợ Mạnh Phi Vũ không tin, Tử Uyên nói lại một lần.
“Ta biết.”
“Biết, vậy nàng tin ta sao? Nàng đồng ý ở cùng ta mãi mãi sao?” Có chút lo lắng, có chút khẩn trương, tâm trạng Tử Uyên cứ bất an không yên.
“Ta tin …”
Mạnh Phi Vũ còn muốn nói điều gì, nhưng người bán hàng đã bắt đầu bưng thức ăn lên , Tử Uyên cùng Mạnh Phi Vũ ngừng nói chuyện.
…
Lúc thức ăn được dọn lên, hai người lẳng lặng ăn, nhưng Tử Uyên thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mạnh Phi Vũ, hơn nữa cũng tỉ mỉ gắp thức ăn cho Mạnh Phi Vũ, Mạnh Phi Vũ cũng không cự tuyệt, hưởng thụ sự hầu hạ của Tử Uyên .
Bất quá, Mạnh Phi Vũ ăn cũng không phải rất vui vẻ, bởi vì nàng cảm giác thức ăn nơi này trước kia nàng vẫn cho rằng không tệ , hiện tại lại rất khó ăn, nàng không biết là khẩu vị của mình đã thay đổi .
Sau khi ăn xong, Mạnh Phi Vũ lấy tiền ra, sau đó thấy Tử Uyên không hiểu, lấy tiền trong ví ra một nửa đưa cho Tử Uyên, ước chừng có 3, 4 ngàn. (S: ngàn của trung quốc nó nhiều lắm chứ không phải như Việt Nam đâu nha các bạn
“Đây là tiền.” Chưa từng giải thích nhiều hơn , Mạnh Phi Vũ muốn Tử Uyên tự tìm hiểu.
Tử Uyên tiếp nhận, chăm chú nhìn một chút, rồi bỏ vào trong túi quần.
…
Xế chiều, Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên, lại lái xe chạy hơn hai tiếng, trên đường gặp những tòa kiến trúc nổi tiếng nào thì còn có thể nói trên một hai câu, khiến Tử Uyên hiểu rõ thêm một chút về nơi này.
…
Buổi tối, hai người trở lại nhà.
Bởi vì Tử Uyên thấy không cần thiết, hơn nữa Tử Uyên lại rất quen thuộc việc nhà, cho nên, Mạnh Phi Vũ bảo vú Trương sau này cũng không cần ghé qua đây nữa , Tử Uyên đối với quyết định này cũng thật cao hứng, hắn cảm giác được, nói như vậy, nơi này liền càng giống như là nhà của hai người , mà hắn, cũng có thể là cùng nữ nhân mình yêu mến làm một ít chuyện .
…
“Phi Vũ, cơm chiều muốn ăn cái gì, ta đi làm.”
Mạnh Phi Vũ bởi vì cơm trưa ăn không hợp khẩu vị, cho nên liền quyết định về nhà ăn cơm chiều, nàng nghĩ nàng nhất định là bị tài nấu nướng cao siêu của Tử Uyên làm hư rồi.
“Sao cũng được.” Đối với món ăn, Mạnh Phi Vũ cũng không thích chọn lắm.
“A, hảo.” Tử Uyên mỉm cười, toàn bộ khí chất lãnh khốc ở bên ngoài khi nãy , tựa hồ bây giờ, cùng với Tử Uyên khi ra ngoài là hai người khác nhau hoàn toàn.
Mạnh Phi Vũ cũng có chút nghi hoặc nhìn Tử Uyên.
Rất rõ ràng là hai người không giống nhau a.
Tử Uyên không có chú ý tới ánh mắt của Mạnh Phi Vũ , toàn tâm toàn ý làm bửa tối, trong lòng chỉ nghỉ “Hy vọng Phi Vũ có thể thích” .
Mạnh Phi Vũ đem tốc độ xe từ từ giảm xuống, lúc trước, tốc độ xe của nàng liều mạng y như một tay đua xe, không có biện pháp giảm xuống, đó cũng là thói quen lúc học đại học nàng luyện thành, bằng hữu của nàng, tốc độ lái xe cũng không thua nàng bao nhiêu.
Tử Uyên có thể cảm giác được tốc độ xe chậm lại, thu hồi ánh mắt một mực nhìn chăm chú ngoài cửa xe, nhìn về phía Mạnh Phi Vũ.
“Cám ơn.” Tử Uyên có chút cảm động, nhưng là càng còn nhiều mà càng ngượng ngùng hơn, hắn cảm giác mình hảo ngốc, cái gì cũng không biết.
Mạnh Phi Vũ không nói gì, tiếp tục lái xe.
Rất nhanh là tới giữa trưa, Mạnh Phi Vũ cũng mang Tử Uyên đi nửa khu phố rồi, cuối cùng, Mạnh Phi Vũ đem xe dừng ở bãi đỗ xe của một nhà hàng, bởi vì đã đến giờ cơm trưa .
Trải qua một buổi sáng học tập, Tử Uyên đối với thế giới này đã biết thêm chút chút, cách ăn mặc của mọi người, kiến trúc ở ngã tư đường , cũng có chút ít khái niệm, cho nên, khi cùng với Mạnh Phi Vũ đi tới phòng ăn, Tử Uyên đã rất ổn trọng .
“Hoan nghênh quý khách ghé thăm.” Một nữ nhân mặc áo sườn xám đi ra tiếp khách thân thiết ân cần hỏi thăm.
Mắt Tử Uyên nhìn thẳng, cùng với Mạnh Phi Vũ đi vào, nhưng là trong lòng có một nghi vấn nho nhỏ.
Đây là thắc mắc Tử Uyên mới vừa ra cửa liền phát hiện, nam nhân cùng nữ nhân nơi này ăn mặc không chỉ có chút quái dị, thậm chí còn có chút quá phận, chẳng lẽ cũng không ai nghi ngờ sao?
Mang theo nghi vấn, Tử Uyên cùng với Mạnh Phi Vũ đi tới một phòng.
Mạnh Phi Vũ tùy ý kêu vài món ăn liền lẳng lặng ngồi ở nơi này nhìn Tử Uyên.
Tử Uyên có chút không ngượng ngng2.
“Phi Vũ, ta có một đề muốn hỏi nàng, có thể chứ?” Biết Mạnh Phi Vũ không muốn nói , nhưng là Tử Uyên cũng không còn cách nào, hắn cũng không thể hỏi người khác a.
“Ân.” Mạnh Phi Vũ đáp nhẹ một tiếng.
“Mọi người nơi này đều ăn mặc như vậy, không có vấn đề gì sao?”
“…” Ăn mặc như vậy?
“Chính là mặc rất mỏng, tại nơi ở cua3t a, nam nhân không thể mặc quần áo như vậy rồi ra ngoài đâu.”
“Không sao.” Xem ra, nếu muốn hắn thích ứng vẫn còn cần một thời gian ngắn, nhất là vấn đề về thân phận nam nữ .
“A.” Kỳ thật, không hỏi, hắn cũng biết nhất định là không có gì, bằng không như thế nào trên đường cái ai cũng mặc như vậy, nhưng là nhìn càng nhiều thì càng khiến hắn kinh ngạc, cơ hồ như muốn đảo lộn tư tưởng của hắn.
“Nơi này, nam nhân có thể làm bất cứ việc gì mình muốn làm.” Nàng một mực không có nói cho Tử Uyên vấn đề này, là bởi vì là nó không trọng yếu, nhưng nếu như Tử Uyên một mực cẩn thận đi theo chính mình như vậy , nàng cũng nên cho hắn một cái công đạo.
“Muốn là làm? Cái gì cũng có thể sao?” Tử Uyên tựa hồ còn chút nghi vấn.
“Anh muốn làm cái gì?” Chăm chú nhìn Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ là thật sự muốn biết Tử Uyên nghĩ muốn làm cái gì.
“Ta muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với nàng.” Tử Uyên nhìn Mạnh Phi Vũ chăm chú, kiên định nói.
“…” Nàng không nói gì, nhưng băng tuyết trong lòng Mạnh Phi Vũ Băng lại tan ra, nàng nở một nụ cười.
“Ta nói thật.” Sợ Mạnh Phi Vũ không tin, Tử Uyên nói lại một lần.
“Ta biết.”
“Biết, vậy nàng tin ta sao? Nàng đồng ý ở cùng ta mãi mãi sao?” Có chút lo lắng, có chút khẩn trương, tâm trạng Tử Uyên cứ bất an không yên.
“Ta tin …”
Mạnh Phi Vũ còn muốn nói điều gì, nhưng người bán hàng đã bắt đầu bưng thức ăn lên , Tử Uyên cùng Mạnh Phi Vũ ngừng nói chuyện.
…
Lúc thức ăn được dọn lên, hai người lẳng lặng ăn, nhưng Tử Uyên thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mạnh Phi Vũ, hơn nữa cũng tỉ mỉ gắp thức ăn cho Mạnh Phi Vũ, Mạnh Phi Vũ cũng không cự tuyệt, hưởng thụ sự hầu hạ của Tử Uyên .
Bất quá, Mạnh Phi Vũ ăn cũng không phải rất vui vẻ, bởi vì nàng cảm giác thức ăn nơi này trước kia nàng vẫn cho rằng không tệ , hiện tại lại rất khó ăn, nàng không biết là khẩu vị của mình đã thay đổi .
Sau khi ăn xong, Mạnh Phi Vũ lấy tiền ra, sau đó thấy Tử Uyên không hiểu, lấy tiền trong ví ra một nửa đưa cho Tử Uyên, ước chừng có 3, 4 ngàn. (S: ngàn của trung quốc nó nhiều lắm chứ không phải như Việt Nam đâu nha các bạn
“Đây là tiền.” Chưa từng giải thích nhiều hơn , Mạnh Phi Vũ muốn Tử Uyên tự tìm hiểu.
Tử Uyên tiếp nhận, chăm chú nhìn một chút, rồi bỏ vào trong túi quần.
…
Xế chiều, Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên, lại lái xe chạy hơn hai tiếng, trên đường gặp những tòa kiến trúc nổi tiếng nào thì còn có thể nói trên một hai câu, khiến Tử Uyên hiểu rõ thêm một chút về nơi này.
…
Buổi tối, hai người trở lại nhà.
Bởi vì Tử Uyên thấy không cần thiết, hơn nữa Tử Uyên lại rất quen thuộc việc nhà, cho nên, Mạnh Phi Vũ bảo vú Trương sau này cũng không cần ghé qua đây nữa , Tử Uyên đối với quyết định này cũng thật cao hứng, hắn cảm giác được, nói như vậy, nơi này liền càng giống như là nhà của hai người , mà hắn, cũng có thể là cùng nữ nhân mình yêu mến làm một ít chuyện .
…
“Phi Vũ, cơm chiều muốn ăn cái gì, ta đi làm.”
Mạnh Phi Vũ bởi vì cơm trưa ăn không hợp khẩu vị, cho nên liền quyết định về nhà ăn cơm chiều, nàng nghĩ nàng nhất định là bị tài nấu nướng cao siêu của Tử Uyên làm hư rồi.
“Sao cũng được.” Đối với món ăn, Mạnh Phi Vũ cũng không thích chọn lắm.
“A, hảo.” Tử Uyên mỉm cười, toàn bộ khí chất lãnh khốc ở bên ngoài khi nãy , tựa hồ bây giờ, cùng với Tử Uyên khi ra ngoài là hai người khác nhau hoàn toàn.
Mạnh Phi Vũ cũng có chút nghi hoặc nhìn Tử Uyên.
Rất rõ ràng là hai người không giống nhau a.
Tử Uyên không có chú ý tới ánh mắt của Mạnh Phi Vũ , toàn tâm toàn ý làm bửa tối, trong lòng chỉ nghỉ “Hy vọng Phi Vũ có thể thích” .
Bình luận truyện