Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử

Chương 7



Edit: Tam Quân

Thơm quá… thơm quá… không phải bánh… là thịt gà!

Thuận Tử trong hình nắm đang nằm trong đình phơi nắng, Bính Bính đi nói chuyện làm ăn rồi, nghe nói đối phương rất đáng ghét nên không chịu mang hắn theo. Không có nam nhân chán lắm, vì vậy Thuận Tử không tìm ăn ngay cả khi ngủ như thường ngày mà chạy đi phơi nắng. Lúc này, một làn hương mát lạnh xông vào mũi, Thuận Tử ngóng mũi lên hít hà, phát hiện mùi thịt gà bay từ ngoài tường vào.

Hắn đứng lên, lắc lư ra khỏi phủ để tìm kiếm. Kết quả còn thật tìm được một con gà nấu rượu Hoa Điêu được bọc trong lá sen, nằm giữa đường. Gà Hoa Điêu được bọc lá sen nên không dính chút bụi nào. Thuận Tử ngồi xổm xuống rồi ngóng trái ngó phải, chờ giây lát, thấy không ai tới nhận mới dùng vuốt phanh con gà làm hai. Hắn gặm sạch một nửa con gà Hoa Điêu.

Thuận Tử ăn xong nửa con gà Hoa Điêu không mỡ vị tươi mới lại nồng nặc mùi rượu, hắn mới dùng lá sen bọc nửa con gà còn lại lại, hai tay ôm lấy gói lá sen, hai chân tung tẩy chạy về Cao phủ. Vận khí hôm thiệt tốt! Ven đường nhặt được gà Hoa Điêu thơm ngào ngạt… ngạt… ưm… buồn… ha… buồn ngủ…

“Rầm” một tiếng, Thuận Tử ghé vào gói lá sen ngủ khò khò, một nam tử vẫn luôn ẩn nấp gần đó bèn vọt ra, chộp lấy hắn. Còn nửa con gà còn lại ấy hả? Cứ bỏ xác nó đi. Dù sao thì Gà Hoa Điêu của Hương Mãn Lâu có đắt đi nữa thì cũng chỉ là đồ ăn dùng dẫn dụ con hồ ly béo này mà thôi. Nếu chộp được nó rồi, còn cần con gà ăn một nửa làm gì nữa.

Tuy rằng trộm Thuận Tử về rồi, Ngụy Toa Nam giả ý buôn bán với Cao Bính trở về lại đá phải nan đề. Hắn không biết làm sao để con hồ ly béo này biến thành người. Hắn cầm tấm bùa – nghe đồn rất lợi hại – dán lên lưng Thuận Tử, ai ngờ chẳng động tĩnh gì hơn. Hồ ly béo quào một cái đã xé lá bùa thành hai mảnh.

Ngụy Toa Nam chọt chọt vô bụng Thuận Tử, bóp đệm thịt của hắn, kéo đuôi hắn, chọt mũi hắn, Thuận Tử cũng chỉ giật giật rồi ngủ khò tiếp. Mãi đến khi Thuận Tử xoay người, phơi ra cái bụng đầy thịt, bốn chân giang rộng, lộ ra mầm thịt nhỏ xíu giữa hai chân sau, Ngụy Toa Nam mới khẽ động linh cơ. Hắn lấy tay chọt chọt vật giữa hai đùi Thuận Tử, quả nhiên “ầm” một làn khói xanh, Thuận Tử biến thành người.

Nhìn thiếu niên da trắng đẫy đà ăn mặc đơn bạc, trên da thịt còn tản ra một mùi hương ngọt nị đặc thù, Ngụy Toa Nam nuốt nước miệng ực ực, đưa tay vén áo trên người Thuận Tử. Lúc này, một bàn tay tế bạch chẳng biết từ đâu vươn ra – bàn tay đó trắng đến mức thấy cả mạch máu – túm lấy cổ tay Ngụy Toa Nam. Một nam tử tráng niên như Ngụy Toa Nam lại bị vứt văng ra ngoài một cách nhẹ bẫng, cổ tay bị quặp đi kỳ cục.

“Ngươi còn không đáng cho ta thu thập.”

Nam tử bạch y quỷ mị tóc bạc da trắng lạnh lùng nhìn hắn, tay điểm một cái, Thuận Tử bèn trở lại hình hồ. Nam tử ôm Thuận Tử vào ngực rồi rời đi lặng lẽ như một du hồn. Ngụy Toa Nam bị dọa xuất mồ hôi hột. Có người nói, kể từ đó trở đi, Ngụy lão bản không còn nói được nữa.

Kỳ Ế ôm Thuận Tử ngủ say quay trở lại Thanh Vân Sơn. Nếu ngay cả bảo vệ Thuận Tử cũng không làm được, hắn không cần thiết phải giao Thuận Tử cho nam nhân đó nữa. Loại nam nhân chẳng đáng giá phó thác như y làm hắn càng mất niềm tin vào “thương nhân”. Thương nhân thì chỉ cần lợi ích đủ lớn, hết thảy đều có thể đổi chác mua bán. Hắn thà để Thuận Tử hận hắn cũng không cần Thuận Tử hận chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện