Chương 25: 25: Thứ Vô Dụng Như Hắn Thì Có Cách Gì Chứ
Tần Nhược Hà vừa dứt lời thì Trần Bảo Kỳ mở cửa đi vào.
"Mẹ, Nhã Linh, con về rồi đây!"
Trần Bảo Kỳ hoàn toàn không biết vụ tranh cãi ban nãy của hai mẹ con họ nên vẫn vui vẻ chào hỏi.
"Bảo Kỳ, cuối cùng anh cũng về rồi, anh mau giải thích đi, chuyện ở buổi đấu giá rốt cuộc là sao?"
Tô Nhã Linh sốt sắng hỏi.
Trần Bảo Kỳ còn chưa kịp mở lời, Tần Nhược Hà đã vội cướp lời: "Còn giải thích cái gì nữa, cút ngay đi cho khuất mắt tôi!"
Vừa nói, Tần Nhược Hà vừa đẩy Trần Bảo Kỳ ra ngoài.
"Trò lừa cỏn con này của cậu có thể lừa được Nhã Linh, nhưng không thể lừa được tôi đâu! Cậu muốn vào nhà cũng được thôi, đợi đến lúc cậu kéo được khách về cho nhà máy gạch thì muốn vào sao thì vào!"
Rầm!
Nói rồi, Tần Nhược Hà đóng sầm cửa lại.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Trần Bảo Kỳ bị nhốt ngoài cửa nghe thấy tiếng Tô Nhã Linh, cũng thấy yên tâm phần nào.
Anh nhìn cửa nhà đóng im ỉm, nhún vai, thầm nghĩ nếu cả thế giới quay lưng với anh thì đã sao chứ?
Chỉ cần Tô Nhã Linh tin anh là đủ.
Kéo khách về sao?
Dễ như trở bàn tay!
Trần Bảo Kỳ quay người đi về phía khách sạn.
Lúc này, trong sân của nhà họ Tô, Bạch Khai Minh đang kính cẩn đứng trước mặt Tô Đan Đan.
Tô Đan Đan ra vẻ một cô chủ, kiêu ngạo hỏi: "Bạch gia, sao rồi?"
Bạch Khai Minh hơi khom lưng, đáp: "Thưa cô chủ, mọi chuyện rất suôn sẻ! Tôi bắt Tô Nhã Linh phải trả đủ năm mươi triệu tệ trong vòng ngày mai, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật".
Lúc Tô Đan Đan gật đầu, Triệu Hải Yến đang đứng bên cạnh cũng bật cười hớn hở.
“Mẹ, mẹ cười gì vậy?", Tô Đan Đan khó hiểu hỏi.
"Mẹ đoán là chẳng bao lâu nữa cả nhà Tô Nhã Linh sẽ tới cầu xin chúng ta thôi".
Triệu Hải Yến nhìn Bạch Khai Minh, vô cùng hả hê, nói: "Con bé Nhã Linh này lúc trước cũng từng đến ngân hàng tìm mẹ, muốn vay năm mươi triệu tệ nhưng mẹ không đồng ý".
"Tên ngốc Trần Bảo Kỳ lại còn khoác lác nói sẽ nghĩ cách trả số tiền năm mươi triệu tệ này nữa chứ!"
"Thứ vô dụng như hắn thì có cách gì chứ?"
Nghe xong, bà cụ Tô chau mày, nói: "Chúng ta cứ ép chúng đến đường cùng, con bé Tô Nhã Linh chắc sẽ không đến tìm Bảo Kỳ Vương xin giúp đỡ chứ?"
Nghe đến đây, vẻ mặt Tô Đan Đan và Triệu Hải Yến không mấy tự nhiên.
Còn Bạch Khai Minh đang đứng đối diện vẫn kiên quyết lắc đầu, nói: "Bà nói không sai, Bảo Kỳ Vương giờ rất căm ghét Tô Nhã Linh".
"Ồ, sao ông biết?", Tô Đan Đan hơi ngạc nhiên.
"Tập đoàn Quang Minh mà tôi mua lại cũng bị Bảo Kỳ Vương mua lại rồi".
.
Bình luận truyện