Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 23



Ngu Hạ trực tiếp ngủ hai ngày, nàng thân mình vốn dĩ đã hư nhược, trong khoảng thời gian này nàng tâm tình không tốt, đáy lòng đè nặng u sầu, một ngày so một ngày thoạt nhìn gầy ốm hơn.

Chỗ Thái Hậu ở cùng chỗ Ngu Hạ ở cách không xa, mỗi khi nhàn rỗi Thái Hậu đều sẽ kêu Ngu Hạ qua đó.

Tuy rằng Thái Hậu cũng không ưa gì công chúa ngoại bang này, nhưng bà cũng hiểu được hoàng đế muốn lợi dụng Ngu Hạ kiềm chế tứ phi, ở trong hậu cung này Ngu Hạ cũng có phân lượng nhất định.

Ngu Hạ mỗi lần đi gặp Thái Hậu, tinh thần ngày càng kém, cả người gầy đến căng không nổi quần áo, bả vai nhỏ yếu, vòng eo cũng nhỏ yếu, dường như một trận gió cũng có thể thổi bay nàng đi.

Nhờ phúc Thái Hậu, Tề Quý Phi cũng may mắn thấy được Ngu Hạ một lần.

Dung mạo Ngu Hạ trầm ngư lạc nhạn, Tề Quý Phi chỉ cần có mắt liền biết nàng cùng hậu cung nữ nhân giống nhau, không có một chỗ có thể so sánh được với Ngu Hạ. Cùng trong lời đồn giống nhau, Ngọc Chân công chúa xác thật là hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Lan Quốc đệ nhất mỹ nhân.

Hôm nay giữa trưa Ngu Hạ lại đi chỗ Thái Hậu thỉnh an, Thái Hậu sau khi lễ Phật, trên người ăn mặc thanh y thuần tịnh, trong tay cầm một chuỗi Phật châu, trên người còn tản ra một cổ khí tức thanh u, Ngu Hạ hành lễ, Thái Hậu vẫy vẫy tay: “Lại đây đi, Hoàng Hậu, ngồi ở bên cạnh ai gia.”

Ngu Hạ lên tiếng: “Vâng.”

Tề Quý Phi ngồi bên phải Thái Hậu, nàng không phải lần đầu tiên ở chỗ Thái Hậu nhìn thấy Ngu Hạ, vô luận lần thứ mấy thấy, nhìn đến khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia Tề Quý Phi liền cảm thấy ngực khó chịu.

Thái Hậu nói: “Nghe nói đêm qua hoàng đế lại đi chỗ ngươi? Hắn ngày thường chính vụ bận rộn, không tới hậu cung, ngươi phải khuyên hắn nhiều vào, mưa móc đều dính, đi cung khác nhiều chút.”

Ngu Hạ nào dám khuyên Lưu Tứ? Nàng căn bản cũng không dám cùng Lưu Tứ nói chuyện, nàng cũng hy vọng Lưu Tứ cung khác, không bao giờ tra tấn nàng.

Nghe nói Thái Hậu xong, Ngu Hạ miễn cưỡng cười: “Vâng, thần thiếp đã biết.”

Thái Hậu cầm tay Ngu Hạ: “Ngươi lại gầy một ít. Là tại không quen khí hậu ở hành cung sao?”

Mấy ngày nay nàng ăn mặc cũng bảo thủ, cổ bị che đến kín mít, Thái Hậu vén ống tay áo Ngu Hạ: “Cái vòng tay này thật đẹp, hoàng đế thưởng ngươi sao? Thứ gì tốt hắn đều cho ngươi.”

Một vòng tay dương chi bạch ngọc, đáng tiếc tay Ngu Hạ quá gầy yếu, Thái Hậu vén ống tay áo Ngu Hạ cao lên nữa liền lộ ra cánh tay xanh tím đan xen.

Ngu Hạ da thịt trắng, hơn nữa non mịn, dấu vết phá lệ rõ ràng, phảng phất như nàng thật bị ngược đãi.

Thái Hậu cũng biết nguyên nhân Ngu Hạ đã nhiều ngày mặc quần áo che kín người. Một cái cổ tay đã có nhiều dấu vết xanh tím như vậy, trên người không biết còn có bao nhiêu. Lưu Tứ tâm tính vặn vẹo quả thực không giống người bình thường, Ngu Hạ càng ngày càng gầy, thân thể so cành liễu còn nhu nhược hơn, buổi tối mỗi ngày sợ là nhận không ít tra tấn.

Ngu Hạ như hoa như ngọc, lại là công chúa được cưng chiều, thân mình kiều nhược, đánh không được chạm cũng không được. Lưu Tứ lại là người tập võ, lớn lên lại tuấn lãng, cũng là bên trong vạn quân địch đem thủ cấp mãnh tướng lấy xuống, dừng ở trong tay Lưu Tứ, chỉ sợ Ngu Hạ sống không bằng chết, nói không chừng ngày nào đó thật sự bị ngược đãi chết.

Ngu Hạ không quá quen Thái Hậu đụng vào, Thái Hậu thật sự không giống một lão nhân hòa ái dễ gần, cho dù trên người Thái Hậu tản ra hơi thở thanh u Phật đường, nhưng khi bà nhìn về phía Ngu Hạ vẫn làm cho Ngu Hạ có cảm giác áp bách, nàng rút tay ra: “Cũng không có, khả năng mùa hè tới rồi, mỗi ngày ăn không quá nhiều.”

Thái Hậu nói: “Vừa lúc ai gia kêu phòng bếp nhỏ nấu một ít huyết yến, chờ nấu xong ngươi cùng Quý Phi nếm thử, bổ dưỡng thân thể.”

Ngu Hạ thật không muốn lưu lại chỗ Thái Hậu dùng cơm, Tề Quý Phi thấy Thái Hậu đem lực chú ý đều đặt trên người Ngu Hạ, hỏi han ân cần, trong lòng đã sớm ghen ghét.

Tề Quý Phi nói: “Hoàng Hậu mỗi ngày đều có bệ hạ yêu thương, bệ hạ bên kia không biết sẽ đưa sơn trân hải vị gì cho Hoàng Hậu ăn đâu, nàng như thế nào hiếm lạ huyết yến của ngài?”

Thái Hậu sắc mặt lạnh lùng, quét mắt nhìn Tề Quý Phi.

Tề Quý Phi biết chính mình lại nói làm Thái Hậu không vui, nhưng nàng chính là nhịn không được.

Ngu Hạ nói: “Đồ của Thái Hậu đều quý trọng, thần thiếp chịu không nổi, cũng không dám hưởng dụng.”

Tề Thái Hậu nói: “Quý Phi, hai ngày này kêu ngươi sao kinh thư, ngươi sao xong rồi?”

Tề Quý Phi nơi nào nhớ tới sao kinh thư, Tề Thái Hậu phạt nàng sao kinh, nàng một chữ đều không muốn viết, cả ngày chỉ nghĩ dùng cái đầu không thông minh lắm của mình đi hại cái này cái kia.

Nghe xong Tề Thái Hậu nói, Tề Quý Phi nói: “Thần thiếp không có, trở về liền sao.”

Tề Thái Hậu nói: “Để chu ma ma đi theo ngươi, đêm nay để bà ta nhìn ngươi sao kinh.”

Tề Quý Phi sắc mặt càng khó nhìn.

Tới giữa trưa, Tề Thái Hậu lưu Ngu Hạ cùng Quý Phi dùng bữa, ba người ngồi xuống, đồ ăn trên bàn rất phong phú, cá trích chiên giòn, canh gà măng chua, tôm tỳ bà, rau xào thịt bầm, huyết yến Tề Thái Hậu nói cũng ở đây.

Ngu Hạ còn chưa có dùng, cung nữ bên ngoài đột nhiên tiến vào: “Thái Hậu nương nương, bệ hạ bên kia sai người tới.”

Tề Thái Hậu đem đũa gác xuống.

Lý Đại Cát đi đầu, đi sau có hai tiểu thái giám mang theo hộp đồ ăn, Lý Đại Cát cười nói: “Nô tài ra mắt Thái Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương, Quý Phi nương nương. Thái Hậu nương nương gần đây tốt không? Bệ hạ vẫn luôn nhớ thương ngài, thường xuyên nói phải tới thỉnh an ngài.”

Lời khách sáo Tề Thái Hậu cũng không bỏ trong lòng. Lưu Tứ nhớ thương bà? Sợ là lúc nào cũng đều nhớ thương bà đi tìm chết.

Tề Thái Hậu nói: “Lý Đại Cát, ngươi đột nhiên tới đây chỉ vì nói vài câu lời hay thôi sao?”

Lý Đại Cát cúi đầu khom lưng nói: “Bệ hạ vốn dĩ muốn đi Yên Lam các, nghe nói Hoàng Hậu ở chỗ ngài liền thôi, tới giữa trưa nghĩ ngài sẽ lưu Hoàng Hậu nương nương dùng bữa, bệ hạ nói, Hoàng Hậu nương nương dạ dày xưa nay mảnh mai, để nô tài đưa vài món nàng thích qua.”

Vừa dứt lời, thái giám từ hộp đồ ăn đem bào ngư vi cá, kim phượng tuyết liên, uyên ương lộc bài, băng sơn tuyết cáp, canh nấm tuyết hạt sen từ từ bày lên.

Edit: chỗ mấy món ăn này không biết là gì nên đành phải để nguyên hán việt.

Trên mặt Tề Thái Hậu hiện lên một tia âm trầm: “Hoàng đế thật quan tâm Hoàng Hậu.”

Bởi vì Ngu Hạ, Tề Quý Phi vốn dĩ tức đến đau gan rồi, hiện giờ thấy hoàng đế sai người đưa đồ đến chỗ Tề Thái Hậu, sắc mặt nàng trực tiếp đen như mực.

Đám người vừa đi, Tề Quý Phi âm dương quái khí nói: “Thần thiếp đây là lần đầu nhìn thấy bệ hạ đưa đồ ăn đến chỗ ngài đó.”

Này xác thật là lần đầu tiên Tề Thái Hậu thấy Lưu Tứ tặng đồ đến chỗ bà, chỉ là không phải cho bà.

Lúc nghe Lý Đại Cát nói, tề Thái Hậu cũng cảm thấy tức giận, cảm thấy Ngu Hạ thật là cái tiểu tiện nhân, sau khi bình tĩnh lại Tề Thái Hậu cũng cảm thấy Ngu Hạ thật là đáng thương.

Lưu Tứ quang minh chính đại tặng đồ cho nàng ở chỗ Thái Hậu, lại không có tặng cho Thái Hậu, tất nhiên là muốn bà trút giận xuống người Ngu Hạ?

Thật đúng là cao tay.

Tề Thái Hậu lại nghĩ đến dấu vết xanh tím trên người Ngu Hạ, cảm thấy Ngu Hạ thật là đáng thương.

Phàm là minh quân, càng là sủng ái, càng là không dám rêu rao, không dám đem sủng ái bộc lộ ra ngoài, không sẽ làm người khác cảm thấy sủng phi giống yêu phi họa quốc.

Lưu Tứ đưa cho Tề Thái Hậu một cây đao để bà xuống tay với Ngu Hạ.

Tề Thái Hậu lần phật châu trên cổ tay, Lưu Tứ vẫn còn quá non, tâm trí quá thiển cận, dù sao cũng là bà sinh ra, nhi tử như thế nào không quá giống mẫu thân.

Ngu Hạ cũng không dám ăn, nàng cũng có thể nhìn ra Lưu Tứ ngoài mặt sủng nàng, trên thực tế là muốn hại nàng, làm nàng khiến cho nhiều người tức giận.

Cũng may Thái Hậu không có tỏ ra bất mãn gì, Thái Hậu sẽ không dùng bất cứ cái gì Lưu Tứ đưa tới, bà nói với Ngu Hạ: “Hoàng đế sủng ái ngươi, ngươi chậm rãi dùng.”

Ngu Hạ nhấp một ngụm canh nấm tuyết hạt sen, hương vị không tồi, nhưng nàng lại nuốt không trôi.

Tề Thái Hậu nhìn bộ dáng Ngu Hạ bị kinh hách, trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh, Ngu Hạ gần đây ăn uống không tốt, không chịu được mùi cá, càng không muốn ăn đồ ăn có mùi tanh. Băng sơn tuyết cáp cùng bào ngư vi cá đều là thứ tốt, Ngu Hạ một ngụm cũng không ăn, Thái Hậu cũng tuyệt đối không ăn đồ hoàng đế đưa tới, tất cả liền rơi vào bụng Tề Quý Phi.

Tề Quý Phi cũng không phải tham ăn.

Nàng chính là ghen ghét.

Tiến cung thời gian dài như vậy, mỗi lần hoàng đế tới cung nàng, người khác đều cho rằng nàng thị tẩm, chỉ có nàng chính mình biết nàng mỗi lần đều trên mặt đất quỳ cả đêm, giường cũng không thể chạm. Có một lần nàng nửa đêm muốn bò lên giường liền bị hoàng đế dùng một chân đạp xuống đất.

Lưu Tứ người này, tuyệt không sẽ bởi vì đối phương là nữ nhân mà thương tiếc.

Hắn trong lòng cất giấu tuyệt sắc giai nhân, những người khác đối với hắn mà nói đều là dung chi tục phấn. Cho nên hắn chỉ thương tiếc một nữ nhân.

Sủng hạnh đều không có càng đừng nói đến cái gì quan tâm ban thưởng, đôi khi tề Quý Phi cũng hy vọng lúc trước Lưu Tứ chết ở Lan Quốc, như vậy nàng chính là sủng phi của Lưu Mạc, Lưu Mạc xưa nay ôn nhu, mới không giống Lưu Tứ tàn bạo bất nhân.

Cái này vốn là thưởng cho Ngu Hạ, Tề Quý Phi liền muốn đoạt đồ trước mặt Ngu Hạ, Thái Hậu trừng mắt nhìn Tề Quý Phi, Tề Quý Phi cũng làm bộ không phát hiện, nàng dùng nửa chén bào ngư vi cá, lại dùng nửa chén băng sơn tuyết cáp, cuối cùng, Tề Quý Phi dùng khăn lau lau miệng, mắt to nhìn về mấy món phía trước: “đồ ăn bệ hạ ban thưởng thật không tầm thường, mỹ vị ngon miệng.”

Ngu Hạ ngửi được mùi thịt tanh liền không uống nổi, không biết tề Quý Phi như thế nào liền ra kết luận “Mỹ vị ngon miệng”.

Ăn nửa chén chè hạt sen Ngu Hạ đã no rồi, không lâu sau Ngu Hạ hồi Yên Lam các, Tề Quý Phi trở về chỗ ở của mình, đương nhiên, phía sau Tề Quý Phi còn đi theo một ma ma, chính là ma ma giám sát Quý Phi sao kinh thư.

Tới rồi buổi tối, bụng Quý Phi quặn đau, vội vàng thỉnh thái y tới xem, còn kinh động Thái Hậu.

Thái Hậu chỉ vào Quý Phi đang đau đớn mà mắng: “Lỗ mãng hấp tấp, thân là Quý Phi, lại là trưởng nữ Tề gia, ngươi có thứ gì chưa ăn qua? Kia rõ ràng là Lưu Tứ dùng để chà đạp Hoàng Hậu, ngươi một hai phải đoạt lấy ăn!”

Quý Phi vừa thẹn vừa tức, đau đến đầy mặt nước mắt.

Thái Hậu nói: “Thôi, lần này coi như cho ngươi một lần giáo huấn!”

Trong lòng Thái Hậu biết rõ, hoàng đế biết được bà vẫn luôn đề phòng, lòng nghi ngờ rất nặng, sẽ không dùng đồ hắn đưa, nếu không phải Quý Phi tham ăn hiếu thắng, mấy thứ này vốn nên là Ngu Hạ ăn. Nếu thật là kịch độc ăn vào liền chết thì thôi đi, cố tình không tổn thương mạng người, chính là tra tấn người.

Đường đường là công chúa một quốc gia, liền bởi vì gia tộc mẫu phi có lỗi với Lưu Tứ, đã bị Lưu Tứ đùa bỡn thành như vậy cũng thật là đáng thương.

Bà hỏi thăm một chút, trong cung Ngu Hạ ban đêm cũng truyền thái y.

Ngu Hạ truyền thái y không phải bởi vì đau bụng, mà là bởi vì nàng gần đây không muốn ăn cơm.

Chạng vạng Ngu Hạ không muốn ăn cơm liền ngủ, Lưu Tứ tới thấy nàng càng ngày càng gầy còn không ăn cái gì liền sai người kêu thái y lại đây.

Thái y khai cho Ngu Hạ một ít phương thuốc tẩm bổ thân thể. Ngu Hạ nhìn Lưu Tứ sắc mặt xanh mét cũng chịu đựng không khoẻ uống nửa chén canh nhân sâm.

Edit: mai Lưu Tứ sẽ bị bỏ thuốc xx!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện