Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 2 - Chương 105: Tặng



Không có Tà Thần hò hét, sơn cốc trở về nét yên bình vốn có.

Vân Phàm lúc này mới dò hỏi: "Tiền bối, vừa rồi người nói trong cơ thể của Tiểu Ngu có song hồn, vậy bây giờ hắn hiện tại không đáng ngại gì chứ? Còn có hồn tinh của Tiểu Ngu vì sao lại không giống hồn tinh của linh thú khác, hơn nữa còn xuất hiện tại vị trí con ngươi? Có thể có chuyện gì không?"

"Chuyện đó không cần lo lắng."

Khổ hành quy chậm rãi nói: "Nhất thể song hồn là trạng thái cộng sinh, mặc dù kỳ lạ, nhưng không hề có thương tổn nào đối với hồn thể. Mà ngươi nói hồn tinh màu xám, đó là thần hồn biến dị tạo thành hiệu quả, ta đã từng gặp qua rồi... Tiên linh biến dị tư chất, có thể vô cùng tốt, cũng có thể vô cùng kém, tất cả đều phải xem sau này trưởng thành ra sao . Về phần hồn tinh xuất hiện tại vị trí con ngươi, hẳn là thần hồn biến dị tạo thành, nhưng cụ thể có điểm nào kỳ lạ, còn cần ngươi tới khám phá tìm hiểu xem."

"Biến dị sao..."

Vân Phàm bất giác gật đầu, tương đối đồng ý với cách nói của khổ hành quy. Hắn có thể cảm ứng được, trên người Tiểu Ngu phát sinh biến hóa đặc thù nào đó, chẳng qua hắn còn không rõ ràng lắm biến hóa ra sao.

Lại nghĩ đến điều gì, Vân Phàm lại hỏi: "Tiền bối, hiện tại hai con ngươi của Tiểu Ngu có hai viên hồn tinh, chuyện này tính toán thế nào?"

"Tình huống này cũng không có gì quá mức kỳ quái , một hồn ngưng một tinh, trong cơ thể hắn có song hồn, tự nhiên có thể ngưng tụ hai viên hồn tinh... Bất quá, bản thể vẫn là nhất tinh tiên linh."

Dừng một chút, khổ hành quy không xác định nói: "Ách, cũng không đúng... Mặc dù hắn có hồn thể của nhất tinh tiên linh, có lẽ có thực lực của nhị tinh tiên linh, chắc có thể coi là nhị tinh tiên linh sao!"

"Nhị tinh tiên linh ư?"

Vân Phàm lắc đầu nói: "Nhưng Tiểu Ngu trước mắt chỉ có thể luyện hóa tiên linh khí tam phương, cũng là diện tích tam phương phát triển phong linh không gian của ta, ta cũng không biết như thế là tốt hay xấu, chỉ là ta cảm thấy còn xa mới tới sự thừa nhận cực hạn của ta."

"Nga? Ngươi nói ngươi dựng dưỡng tiên linh, phong linh không gian phát triển tam phương sao?"

Khổ hành quy thanh âm đột nhiên cao vài phần, trong mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lúc trước lực chú ý của nó đều đặt trên người Tiểu Ngu, không có lưu ý đến phong linh hoàn của Vân Phàm biến hóa, bây giờ nghe đối phương nói như thế, thần niệm cường đại quét qua trên người Vân Phàm.

...

Phong linh cửu phương, tiên cơ vô thượng.

Phong linh thập phương, vượt trên vô thượng.

Cẩn thận quan sát một hồi lâu, khổ hành quy không khỏi than thở: "Ta sống lâu như thế , đi qua không ít địa phương, cũng gặp qua không ít tiên đạo tu sĩ thiên tư trác tuyệt, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy tiên đạo tu sĩ có thể tạo thành thập phương không gian. Quả thực chính là đoạt hết tạo hóa trong thiên địa..."

Vừa cảm thán, khổ hành quy giọng nói phức tạp nói: "Tiểu hữu, lúc trước ta chỉ nghĩ rằng ngươi có tiên cơ thâm hậu, thiên tư trác tuyệt, lại không ngờ rằng ngươi có được tạo hóa như thế, thứ cho lão Quy mắt mũi kèm nhèm ... Lão Quy tự hiệu chính là ‘ Khổ Hạnh ’, còn chưa thỉnh giáo danh hiệu của tiểu hữu?"

Đây là khổ hành quy chủ động nói tên của mình, có thể thấy được nó đã xem Vân Phàm đối đãi ngang hàng, giọng nói thái độ cũng thay đổi theo.

Vân Phàm không thấy khác thường, vẫn cung kính nói: "Tiểu tử Vân Phàm, bái kiến Khổ Hành tiền bối, kính xin tiền bối chỉ giáo."

"Chỉ giáo không dám nhận." Khổ hành quy khách khí nói: "Vân Phàm tiểu hữu ngươi có thập phương không gian, thành tựu sau này tất nhiên sẽ không dưới lão Quy... Hơn nữa, tiên linh của ngươi biến hóa kỳ lạ, chưa chắc đã là việc xấu."

Vân Phàm không đáp lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Chỉ nghe khổ hành quy tiếp tục nói: "Ngưng trúc tiên cơ, phong linh thành giới. Dưới tình huống bình thường, phong linh không gian từ sau khi trúc cơ sẽ ổn định lại, rất khó tiếp tục phát triển, cho nên mặc dù tiên linh của tiểu hữu chỉ luyện hóa tiên linh khí trong tam phương, nhưng nó sẽ vì ngươi mà phát triển tam phương không gian này, vô cùng hiếm có... Như vậy cũng thể ví như hồ và nước, hồ sâu thì nước nhiều, hồ cạn thì nước ít. Dù sao nhất tinh tiên linh bình thường, một lần cũng chỉ có thể luyện hóa vài ba phương tiên linh khí, hơn nữa tiên linh của ngươi thần hồn biến dị, còn có khả năng trưởng thành vô hạn."

Nghe khổ hành quy giải thích, Vân Phàm cảm thấy trong lòng sáng tỏ.

Phong linh không gian chính là một cái hồ lớn, người khác tu luyện chỉ có thể làm cho nước tích đầy trong hồ, mà Vân Phàm tu luyện lại có thể làm cho hồ càng thêm sâu càng thêm lớn, có thể dung nạp nhiều nước hơn, đây chính là bản chất khác biệt giữa hồ và nước.

...

"Vân Phàm tiểu hữu, ta có một thứ muốn tặng cho ngươi, coi như báo đáp ơn cứu mạng."

Trong lúc nói chuyện, khổ hành quy mở miệng, từ trong miệng thốt ra một viên tinh thạch lớn cỡ nắm tay, chính là cửu tinh hồn tinh của nó.

Cửu tinh hồn tinh ánh lên màu trắng, trong đó ẩn ẩn chín đạo đường vân màu vàng, huyền diệu vạn phần.

Hồn tinh màu trắng?

Đúng vậy, màu trắng.

Khổ hành quy quả nhiên giống như lời đồn đại, tư chất bình thường, cả đời khổ hạnh.

"Tiền bối, người làm vậy có ý gì?"

Vân Phàm không có bước tới nhận lấy hồn tinh, bởi vì hắn biết hồn tinh quan trọng đối với linh thú cỡ nào, đó chính là sinh mệnh của linh thú, cũng chính là gốc rễ bản nguyên của linh thú.

"Đây chính là hồn tinh mà vô số tiên sĩ tha thiết ước mơ... Chẳng qua đây là hồn tinh không có thần hồn."

Giống như nhìn ra tâm tư của Vân Phàm, khổ hành quy giải thích: "Thật ra thì linh thú sau cửu tinh, thần hồn sẽ dung nhập vào thân thể, hồn tinh chính là vô hồn chi tinh, đối với linh thú mà nói, tác dụng của vô hồn chi tinh không trọng yếu tới mức mà tiểu hữu tưởng tượng đâu, cho nên tiểu hữu cứ yên tâm nhận lấy nó! Viên cửu tinh hồn tinh của ta mặc dù bình thường, nhưng trải qua mười vạn năm rèn luyện, thích hợp cho nhất tinh tiên linh tiến giai, tuy nhiên lúc sử dụng cũng cần phải cẩn thận..."

Khổ hành quy cố ý muốn đem hồn tinh tặng cho Vân Phàm, ngược lại làm cho hắn không thể nào cự tuyệt.

"Đa tạ tiền bối thành toàn."

Vân Phàm trịnh trọng nhận lấy cửu tinh hồn tinh, rõ ràng nhẹ như không có gì, nhưng làm cho người ta cảm thấy chân thật nặng nề đến lạ thường. Hắn thi lễ một cái, trong lòng tràn đầy cảm kích.

...

Thấy Vân Phàm tiếp nhận ý tốt của mình, khổ hành quy hài lòng gật đầu: "Thật ra thiên phú tư chất cũng không phải điều kiện quan trọng để bước tới đỉnh phong, tu hành quan trọng nhất chính là tâm tính, tín niệm kiên định cùng tâm tính thuần hậu , mới có thể giúp cho ngươi bước tới đỉnh phong, trở thành Thánh Linh. Năm đó ta gặp được người kia, tư chất cũng rất bình thường, nhưng hắn đã siêu thoát phiến thiên địa này, trở thành Thánh Linh cao cao tại thượng..."

"Thánh Linh? Tiền bối nhắc tới người kia là người nào vậy?"

"Hắn sao... Hắn là người tốt, rất tốt rất tốt, nhưng cũng là một người mệnh khổ... Nhưng ta tin tưởng cuối cùng hắn sẽ có kết cục rất tốt."

Khổ hành quy ngẩng đầu nhìn phương xa, trong mắt lần nữa ánh lên hồi ức.

"Vân Phàm tiểu hữu, hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ, đường ở dưới chân, chỉ cần tiếp tục bước đi, cuối cùng sẽ đến được bỉ ngạn (bờ bên kia)."

"Bỉ ngạn là gì?"

"Bỉ ngạn mới coi như siêu thoát, là khởi điểm của hết thảy sinh linh, cũng là điểm cuối của hết thảy sinh linh. Thế giới này rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi. Nếu có cơ hội, hãy đi ra ngoài đại lục ngắm nhìn một chút, nơi đó mới thật sự là trời đất bao la."

"Lời của tiền bối, vãn bối nhất định sẽ không quên ."

"Nếu có một ngày, ngươi có thể siêu thoát , lão Quy ta nguyện ý chở ngươi ngao du thiên địa, tiểu hữu hãy bảo trọng."

"Tiền bối, bảo trọng."

...

Được Vân Phàm đưa tiễn , khổ hành quy thân thể to lớn bay lên trời, hướng nơi xa mà đi.

Khổ hạnh viễn, tiêu dao du, sinh mệnh khi nào đến cuối.

Ngừng ngừng tới tới thiên nhai lộ, cô độc nan giải thế gian sầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện