Bất Diệt Thánh Linh
Quyển 2 - Chương 70: Tâm như gương sáng
Trên vách đá, đứng im đón gió.
Mặt trời mới mọc tản ra quang mang nhàn nhạt, mang theo ấm áp nhè nhẹ. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, từng tia tử khí mờ mịt dâng lên giữa sơn gian, tựa như cảnh nơi tiên giới.
Vân Phàm nhẹ nhàng nhắm mắt, lẳng lặng cảm thụ cảnh đẹp tự nhiên, cảm nhận thời khắc hắc bạch giao thế.
Bỗng nhiên, phong linh hoàn tinh khiết như nguyệt tự nhiên dâng lên trên đỉnh đầu của Vân Phàm, tự động hấp thu tử khí mờ mịt giữa sơn gian.
Một tia một tia, một luồng một luồng.
Tử khí nhập vào cơ thể, tựa như sinh mệnh tinh hoa, để cho Vân Phàm cả người dễ chịu, làm cho hắn nhẹ nhàng khoan khoái cùng vui vẻ tựa như nắng hạn gặp mưa rào.
...
Vì cứu chữa cho Mục Hồng Nương, Vân Phàm lúc ấy cưỡng ép thi triển Hồi Quang tiên thuật, tiêu hao hơn phân nửa sinh mệnh lực cùng tinh thần lực của hắn. Tiêu hao như thế, vốn là một quá trình không thể nào nghịch chuyển, tựa như thời gian trôi qua, con người tăng thêm tuổi tác, một khi tiêu hao sẽ khó lòng khôi phục, thậm chí không thể nào khôi phục.
Nhưng Vân Phàm rõ ràng cảm nhận được, trong cơ thể sinh ra một sự biến hóa khó lường, chẳng những chữa trị đền bù nguyên khí tiêu hao, càng để cho hắn cảm ngộ khắc sâu đối với sinh mạng, đây chính là phá rồi lại lập!
Hô hấp... Hô hấp...
Vân Phàm tinh thần càng ngày càng tốt, cảm giác thân thể suy yếu cũng tùy theo biến mất, ngay cả tóc vốn đã trở nên xám trắng, cũng dần dần biến thành đen nhánh bóng loáng.
Tâm linh phúc chí, một cảm giác thanh minh nảy lên trong lòng Vân Phàm, mặc dù hắn nhắm mắt, giống như trước cũng có thể cảm giác đến hoàn cảnh chung quanh, tựa như mọi thứ quanh người đều sinh trưởng trong tâm chí hắn.
...
Thiên nhân hợp nhất, tâm như gương sáng.
Thấy trạng thái Vân Phàm hiện tại, lão quỷ đứng bên cạnh không khỏi động dung, vừa kinh dị, lại vừa hâm mộ.
Tu tiên vấn đạo, tu chính là tiên pháp, vấn chính là đại đạo. Nếu như một vị tiên đạo tu sĩ, không thể cảm ngộ thiên địa vận chuyển đại đạo, làm sao có thể thượng thể thiên tâm, tu thân thành đạo?
Vân Phàm trạng thái lúc này, chính là cùng thiên địa dung hòa thành một thể, tâm như gương sáng bình thường, chiếu rọi ra đủ loại cảnh tượng trong thiên địa.
Cảm ngộ như vậy có lẽ không thể lập tức tăng lên thực lực của bản thân, nhưng lại có thể làm cho con đường tu hành sau này càng thêm bằng phẳng, tiến bước càng xa. Có thể nói không hề khoa trương, đây là con đường mà mỗi một vị tu sĩ muốn bước tới đỉnh phong đều phải đi qua.
...
...
Gió mát lướt nhẹ, ngày đêm giao thế.
Dưới bầu trời đêm, Vân Phàm mới tỉnh lại, không có vui sướng, không có kích động, chẳng qua chỉ yên lặng nhìn phương xa, đó là phiến trời đêm mênh mông vô bờ, ở trên bầu trời lóe sáng vô số tinh thần, hắn sắp không thể nào nhớ rõ cha mẹ là viên tinh thần nào, muội muội là viên tinh thần nào, còn bản thân mình lại ở nơi đâu.
"Vân tiểu tử, cảm giác như thế nào?"
Phía sau vẫn là thanh âm của lão quỷ, Vân Phàm đứng ở nơi này bao lâu, lão quỷ liền đứng đó trông chừng bấy lâu: "Lão phu còn đang muốn thi triển bí thuật, cải thiện tình huống của ngươi, không nghĩ tới ngươi có thể chính mình đốn ngộ, cũng giảm bớt không ít phiền toái cho lão phu rồi, kiệt kiệt kiệt."
"Đa tạ Quỷ tiền bối..."
Vân Phàm trong lòng nổi lên ấm áp, hắn có thể cảm nhận được lão quỷ thật lòng quan tâm đến hắn. Cho nên thật ra ở trong lòng hắn, hắn muốn coi lão quỷ như một trưởng bối của mình, mà không phải là tiền bối cao nhân.
Nghe Vân Phàm chân thành cảm tạ, lão quỷ cảm xúc rung động, nhưng ngay sau đó đĩnh đạc khoát tay áo nói: "Ghét nhất là bộ dáng khách khí của tiểu tử ngươi, tạ cái gì mà tạ, có cái gì đáng để tạ ơn ! Có một số chuyện, người khác có thể chỉ điểm cho ngươi, có thể trợ giúp cho ngươi, lại không thể thay ngươi làm được, nhất là tu hành cảm ngộ..."
Dừng một lát, lão quỷ tiếp tục nói: "Bất quá nói đi thì phải nói lại, tiểu tử ngươi có ngộ tính quả thật không tệ, trui luyện tâm thần, hòa hợp như một, bằng chừng ấy tuổi, đã có thể tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất! Lão phu năm đó muốn đạt đến tâm cảnh như ngươi, không biết phải trải qua bao nhiêu tôi luyện, mới miễn cưỡng coi như đến được . Xem ra thật sự là tâm tính bất đồng, cảm ngộ cũng sẽ bất đồng!"
"Tiền bối, thiên nhân hợp nhất là có ý gì? Còn nữa, thời điểm vừa rồi ta cảm ngộ, rõ ràng đã nhắm mắt lại, lại có thể cảm nhận được cảnh tượng chung quanh, giống như hình ảnh đã khắc sâu vào trong tâm trí."
Vân Phàm lúc này lại giống như một tên hài tử hiếu học, không hiểu liền lập tức đặt câu hỏi. Sau khi nói xong, hắn dứt khoát khoanh chân ngồi ở trước mặt lão quỷ.
Có lẽ đã thật lâu chưa trao đổi với người nào, lão quỷ đối với cử động của Vân Phàm không thèm để ý chút nào, ngược lại hăng hái bừng bừng giảng thuật nói: "Thiên nhân hợp nhất a, chính là cùng thiên địa chung quanh dung hợp làm một thể, có thể thượng thể thiên tâm, minh xét bản tâm. Ngươi có thể nhắm mắt lại vẫn cảm nhận được chung quanh, nói rõ tâm cảnh của ngươi rất cao, chính là bởi vì tâm như gương sáng, đem thiên địa chung quanh phóng ở trong lòng, mới có thể nhắm mắt mà thị vật."
Thấy Vân Phàm lẳng lặng lắng nghe, thật giống như không thèm để ý, lão quỷ tức giận nói: "Vân tiểu tử, ngươi không nên xem thường cảm ngộ như vậy, tu hành đến chỗ cao thâm, vô luận là tiên đạo, võ đạo, ma đạo, quỷ đạo... Cũng không thể rời bỏ cảm ngộ thiên địa! Cảm ngộ càng sâu, sau này tu hành càng thông thuận, mà người không biết thiên tâm, cuối cùng chỉ có thể yên diệt trong thiên địa."
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm."
Vân Phàm sắc mặt nghiêm nghị gật đầu, tiếp theo lại hỏi một chút vấn đề tu hành. Tỷ như tiên đạo từ đâu tới, tiên pháp cảm ngộ, tiên thuật tác dụng các loại.
Đối với chuyện này, lão quỷ không giấu diếm, cũng không phiền lòng giảng giải cho Vân Phàm sự huyền diệu trong tu hành.
Không thể không nói, lão quỷ không hổ là lão quái vật đã sống cả ngàn năm, quả nhiên kiến thức rộng rãi, bác học đa tài. Hắn đã giảng giải tu hành cảm ngộ cùng đối với thế giới hiểu biết, hơn xa so với đại hồ tử .
Về phần Vân Phàm trước mắt tu luyện tiên pháp « Cửu Khổ » , võ đạo « Đại Diệt Thần Văn » , lão quỷ ngược lại cũng không nhắc tới, dù sao mỗi người có cơ duyên bất đồng, con đường tu luyện chỉ là tham chiếu, không thể đại biểu cho toàn bộ.
...
————————————
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời lan tỏa.
Suốt một đêm, Vân Phàm cùng lão quỷ hỏi đáp không ngừng.
"Quỷ tiền bối, cám ơn ngươi..."
Vân Phàm đứng dậy thi lễ với lão quỷ, vẻ mặt càng trịnh trọng.
Đây là lần đầu tiên hắn chân chính tìm hiểu về tu hành, mặc dù hôm nay lão quỷ không có ý nghĩ thu đồ, nhưng trong lòng Vân Phàm, đối phương đã coi như vị lão sư đầu tiên của hắn.
Đối với thái độ của Vân Phàm, lão quỷ cũng không để ý, ngược lại hỏi: "Vân tiểu tử, hôm nay ngươi đắc tội với đại nhân vật của biên quân, Thiên Khung Đế quốc sợ rằng không chứa chấp ngươi nữa, không bằng đi theo lão phu làm một cuộc đi?"
"..."
Thấy Vân Phàm trầm mặc, lão quỷ hừ nói: "Làm sao, tiểu tử ngươi xem thường quỷ đạo tu sĩ sao?"
Lời vừa khỏi miệng, lão quỷ chính mình cũng tự lắc đầu.
Trải qua thời gian ngắn quen biết, lão quỷ đại khái đã hiểu rõ Vân Phàm là hạng người gì. Người như đối phương, trong lòng căn bản không có ý niệm như vậy, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều xuất phát từ bản tâm, quang minh mà chánh đại, thuần túy mà chấp nhất.
Không hề kiêng kỵ mà nói, lão quỷ cho là tại phương diện này, mình quả thật không bằng Vân Phàm.
"Ai! Thôi đi, không đề cập tới chuyện này ... Vậy sau này ngươi có tính toán gì không?"
Không đợi Vân Phàm trả lời, lão quỷ đã nói sang chuyện khác: "Lão phu đã nói, quyết không thay đổi. Ta thiếu ngươi một cái nhân tình, có yêu cầu gì cứ nói thẳng, chỉ cần ta có thể làm, tuyệt đối không từ chối."
"Như vậy, Quỷ tiền bối có biện pháp gì, có thể để cho ta nhanh chóng mạnh lên không?"
"Ách!"
Nghe thấy yêu cầu của Vân Phàm, lão quỷ nhất thời khó xử.
Mặt trời mới mọc tản ra quang mang nhàn nhạt, mang theo ấm áp nhè nhẹ. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, từng tia tử khí mờ mịt dâng lên giữa sơn gian, tựa như cảnh nơi tiên giới.
Vân Phàm nhẹ nhàng nhắm mắt, lẳng lặng cảm thụ cảnh đẹp tự nhiên, cảm nhận thời khắc hắc bạch giao thế.
Bỗng nhiên, phong linh hoàn tinh khiết như nguyệt tự nhiên dâng lên trên đỉnh đầu của Vân Phàm, tự động hấp thu tử khí mờ mịt giữa sơn gian.
Một tia một tia, một luồng một luồng.
Tử khí nhập vào cơ thể, tựa như sinh mệnh tinh hoa, để cho Vân Phàm cả người dễ chịu, làm cho hắn nhẹ nhàng khoan khoái cùng vui vẻ tựa như nắng hạn gặp mưa rào.
...
Vì cứu chữa cho Mục Hồng Nương, Vân Phàm lúc ấy cưỡng ép thi triển Hồi Quang tiên thuật, tiêu hao hơn phân nửa sinh mệnh lực cùng tinh thần lực của hắn. Tiêu hao như thế, vốn là một quá trình không thể nào nghịch chuyển, tựa như thời gian trôi qua, con người tăng thêm tuổi tác, một khi tiêu hao sẽ khó lòng khôi phục, thậm chí không thể nào khôi phục.
Nhưng Vân Phàm rõ ràng cảm nhận được, trong cơ thể sinh ra một sự biến hóa khó lường, chẳng những chữa trị đền bù nguyên khí tiêu hao, càng để cho hắn cảm ngộ khắc sâu đối với sinh mạng, đây chính là phá rồi lại lập!
Hô hấp... Hô hấp...
Vân Phàm tinh thần càng ngày càng tốt, cảm giác thân thể suy yếu cũng tùy theo biến mất, ngay cả tóc vốn đã trở nên xám trắng, cũng dần dần biến thành đen nhánh bóng loáng.
Tâm linh phúc chí, một cảm giác thanh minh nảy lên trong lòng Vân Phàm, mặc dù hắn nhắm mắt, giống như trước cũng có thể cảm giác đến hoàn cảnh chung quanh, tựa như mọi thứ quanh người đều sinh trưởng trong tâm chí hắn.
...
Thiên nhân hợp nhất, tâm như gương sáng.
Thấy trạng thái Vân Phàm hiện tại, lão quỷ đứng bên cạnh không khỏi động dung, vừa kinh dị, lại vừa hâm mộ.
Tu tiên vấn đạo, tu chính là tiên pháp, vấn chính là đại đạo. Nếu như một vị tiên đạo tu sĩ, không thể cảm ngộ thiên địa vận chuyển đại đạo, làm sao có thể thượng thể thiên tâm, tu thân thành đạo?
Vân Phàm trạng thái lúc này, chính là cùng thiên địa dung hòa thành một thể, tâm như gương sáng bình thường, chiếu rọi ra đủ loại cảnh tượng trong thiên địa.
Cảm ngộ như vậy có lẽ không thể lập tức tăng lên thực lực của bản thân, nhưng lại có thể làm cho con đường tu hành sau này càng thêm bằng phẳng, tiến bước càng xa. Có thể nói không hề khoa trương, đây là con đường mà mỗi một vị tu sĩ muốn bước tới đỉnh phong đều phải đi qua.
...
...
Gió mát lướt nhẹ, ngày đêm giao thế.
Dưới bầu trời đêm, Vân Phàm mới tỉnh lại, không có vui sướng, không có kích động, chẳng qua chỉ yên lặng nhìn phương xa, đó là phiến trời đêm mênh mông vô bờ, ở trên bầu trời lóe sáng vô số tinh thần, hắn sắp không thể nào nhớ rõ cha mẹ là viên tinh thần nào, muội muội là viên tinh thần nào, còn bản thân mình lại ở nơi đâu.
"Vân tiểu tử, cảm giác như thế nào?"
Phía sau vẫn là thanh âm của lão quỷ, Vân Phàm đứng ở nơi này bao lâu, lão quỷ liền đứng đó trông chừng bấy lâu: "Lão phu còn đang muốn thi triển bí thuật, cải thiện tình huống của ngươi, không nghĩ tới ngươi có thể chính mình đốn ngộ, cũng giảm bớt không ít phiền toái cho lão phu rồi, kiệt kiệt kiệt."
"Đa tạ Quỷ tiền bối..."
Vân Phàm trong lòng nổi lên ấm áp, hắn có thể cảm nhận được lão quỷ thật lòng quan tâm đến hắn. Cho nên thật ra ở trong lòng hắn, hắn muốn coi lão quỷ như một trưởng bối của mình, mà không phải là tiền bối cao nhân.
Nghe Vân Phàm chân thành cảm tạ, lão quỷ cảm xúc rung động, nhưng ngay sau đó đĩnh đạc khoát tay áo nói: "Ghét nhất là bộ dáng khách khí của tiểu tử ngươi, tạ cái gì mà tạ, có cái gì đáng để tạ ơn ! Có một số chuyện, người khác có thể chỉ điểm cho ngươi, có thể trợ giúp cho ngươi, lại không thể thay ngươi làm được, nhất là tu hành cảm ngộ..."
Dừng một lát, lão quỷ tiếp tục nói: "Bất quá nói đi thì phải nói lại, tiểu tử ngươi có ngộ tính quả thật không tệ, trui luyện tâm thần, hòa hợp như một, bằng chừng ấy tuổi, đã có thể tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất! Lão phu năm đó muốn đạt đến tâm cảnh như ngươi, không biết phải trải qua bao nhiêu tôi luyện, mới miễn cưỡng coi như đến được . Xem ra thật sự là tâm tính bất đồng, cảm ngộ cũng sẽ bất đồng!"
"Tiền bối, thiên nhân hợp nhất là có ý gì? Còn nữa, thời điểm vừa rồi ta cảm ngộ, rõ ràng đã nhắm mắt lại, lại có thể cảm nhận được cảnh tượng chung quanh, giống như hình ảnh đã khắc sâu vào trong tâm trí."
Vân Phàm lúc này lại giống như một tên hài tử hiếu học, không hiểu liền lập tức đặt câu hỏi. Sau khi nói xong, hắn dứt khoát khoanh chân ngồi ở trước mặt lão quỷ.
Có lẽ đã thật lâu chưa trao đổi với người nào, lão quỷ đối với cử động của Vân Phàm không thèm để ý chút nào, ngược lại hăng hái bừng bừng giảng thuật nói: "Thiên nhân hợp nhất a, chính là cùng thiên địa chung quanh dung hợp làm một thể, có thể thượng thể thiên tâm, minh xét bản tâm. Ngươi có thể nhắm mắt lại vẫn cảm nhận được chung quanh, nói rõ tâm cảnh của ngươi rất cao, chính là bởi vì tâm như gương sáng, đem thiên địa chung quanh phóng ở trong lòng, mới có thể nhắm mắt mà thị vật."
Thấy Vân Phàm lẳng lặng lắng nghe, thật giống như không thèm để ý, lão quỷ tức giận nói: "Vân tiểu tử, ngươi không nên xem thường cảm ngộ như vậy, tu hành đến chỗ cao thâm, vô luận là tiên đạo, võ đạo, ma đạo, quỷ đạo... Cũng không thể rời bỏ cảm ngộ thiên địa! Cảm ngộ càng sâu, sau này tu hành càng thông thuận, mà người không biết thiên tâm, cuối cùng chỉ có thể yên diệt trong thiên địa."
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm."
Vân Phàm sắc mặt nghiêm nghị gật đầu, tiếp theo lại hỏi một chút vấn đề tu hành. Tỷ như tiên đạo từ đâu tới, tiên pháp cảm ngộ, tiên thuật tác dụng các loại.
Đối với chuyện này, lão quỷ không giấu diếm, cũng không phiền lòng giảng giải cho Vân Phàm sự huyền diệu trong tu hành.
Không thể không nói, lão quỷ không hổ là lão quái vật đã sống cả ngàn năm, quả nhiên kiến thức rộng rãi, bác học đa tài. Hắn đã giảng giải tu hành cảm ngộ cùng đối với thế giới hiểu biết, hơn xa so với đại hồ tử .
Về phần Vân Phàm trước mắt tu luyện tiên pháp « Cửu Khổ » , võ đạo « Đại Diệt Thần Văn » , lão quỷ ngược lại cũng không nhắc tới, dù sao mỗi người có cơ duyên bất đồng, con đường tu luyện chỉ là tham chiếu, không thể đại biểu cho toàn bộ.
...
————————————
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời lan tỏa.
Suốt một đêm, Vân Phàm cùng lão quỷ hỏi đáp không ngừng.
"Quỷ tiền bối, cám ơn ngươi..."
Vân Phàm đứng dậy thi lễ với lão quỷ, vẻ mặt càng trịnh trọng.
Đây là lần đầu tiên hắn chân chính tìm hiểu về tu hành, mặc dù hôm nay lão quỷ không có ý nghĩ thu đồ, nhưng trong lòng Vân Phàm, đối phương đã coi như vị lão sư đầu tiên của hắn.
Đối với thái độ của Vân Phàm, lão quỷ cũng không để ý, ngược lại hỏi: "Vân tiểu tử, hôm nay ngươi đắc tội với đại nhân vật của biên quân, Thiên Khung Đế quốc sợ rằng không chứa chấp ngươi nữa, không bằng đi theo lão phu làm một cuộc đi?"
"..."
Thấy Vân Phàm trầm mặc, lão quỷ hừ nói: "Làm sao, tiểu tử ngươi xem thường quỷ đạo tu sĩ sao?"
Lời vừa khỏi miệng, lão quỷ chính mình cũng tự lắc đầu.
Trải qua thời gian ngắn quen biết, lão quỷ đại khái đã hiểu rõ Vân Phàm là hạng người gì. Người như đối phương, trong lòng căn bản không có ý niệm như vậy, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều xuất phát từ bản tâm, quang minh mà chánh đại, thuần túy mà chấp nhất.
Không hề kiêng kỵ mà nói, lão quỷ cho là tại phương diện này, mình quả thật không bằng Vân Phàm.
"Ai! Thôi đi, không đề cập tới chuyện này ... Vậy sau này ngươi có tính toán gì không?"
Không đợi Vân Phàm trả lời, lão quỷ đã nói sang chuyện khác: "Lão phu đã nói, quyết không thay đổi. Ta thiếu ngươi một cái nhân tình, có yêu cầu gì cứ nói thẳng, chỉ cần ta có thể làm, tuyệt đối không từ chối."
"Như vậy, Quỷ tiền bối có biện pháp gì, có thể để cho ta nhanh chóng mạnh lên không?"
"Ách!"
Nghe thấy yêu cầu của Vân Phàm, lão quỷ nhất thời khó xử.
Bình luận truyện