Bất Diệt Thánh Linh
Quyển 2 - Chương 96: Khổ hạnh cả đời
Hơn một năm trước, Hắc Linh điện bắt được một con linh viên từ sâu trong Cấm Đoạn sơn mạch, do Hình giả Huyết Vô Thác chịu trách nhiệm áp tải về tới đế đô.
Nhưng dọc đường đi, linh viên lại trốn thoát, Huyết Vô Thác một đường đuổi bắt, lại gặp phải Thánh nữ của Thánh Địa, đánh một trận bỏ mình, cuối cùng không giải quyết được chuyện gì.
Thật ra không mấy người biết được nguyên nhân thực sự mà còn linh viên này chạy trốn được, chính là do Huyết Vô Thác lúc ấy gặp phải một sự tình khác trì hoãn.
Huyết Vô Thác trên đường đi ngang qua một sơn cốc, phát hiện một con khổ hành quy sinh sống ở nơi này, cho nên mới để cho đội ngũ đi trước, bản thân cùng một thuộc hạ đắc lực lưu lại chỗ này.
Khổ hành quy vốn là một loại linh thú tương đối đặc thù trên Thánh Linh đại lục, tính tình ôn hòa sống trong lâm trạch, cũng không xuống nước, cả đời chỉ có tiến tới, không có mục tiêu, không có điểm đích, hiếm khi dừng lại. . . Cho nên nó mới có cái tên là "khổ hành", kì thực chính là cả đời khổ hạnh.
Linh thú giống như thế, trừ phòng ngự mạnh mẽ ra cũng không có điểm nào đặc biệt, càng không có huyết mạch truyền thừa, không có mấy người thu làm tiên linh.
Chẳng qua phần lớn tiên đạo tu sĩ lại rất thích khổ hành quy. Nói chuẩn xác hơn, chính là thích hồn tinh của khổ hành quy.
Bởi vì khổ hành quy cả đời đều dùng để tu hành, hồn tinh trong cơ thể hùng hậu chân thật, tuyệt đối là bảo vật giúp cho tiên linh tiến giai hoặc phụ giúp tu hành. Hơn nữa khổ hành quy không có thiên địch, hoàn cảnh sinh trưởng cũng không có quá nhiều hạn chế, theo niên hạn tăng trưởng, đẳng cấp cũng càng ngày càng cao.
Nếu như chỉ là khổ hành quy bình thường, có lẽ dẫn không đáng để Huyết Vô Thác chú ý, nhưng đối mặt với một con khổ hành quy cửu tinh, làm sao Huyết Vô Thác có thể không động tâm đươck?
Nhưng đang lúc Huyết Vô Thác chuẩn bị động thủ, đột nhiên nghe thấy tin tức linh viên chạy trốn!
Bởi vì linh viên cực kỳ quan trọng đối với Hắc Linh điện, Huyết Vô Thác phải tạm thời bỏ qua chuyện này, chuẩn bị đi đem linh viên đoạt lại, sau đó mới trở về nơi đây chém giết cửu tinh khổ hành quy. Chẳng qua hắn tuyệt đối không nghĩ tới, chuyến này một đi không thể trở về .
Mà chuyện này, trừ Huyết Vô Thác ra, chỉ có Dương Vô Hành hộ tống bên cạnh biết được.
Dương Vô Hành biết rõ tình huống của Hắc Linh điện, tự nhiên không chịu đem chuyện này báo lên trên, mưu đồ một phen sau đó mới mời tới mấy tiểu đội săn thú này trợ giúp.
. . .
. . .
Phía trên sơn cốc, lôi vân ầm ầm, khí tức của lôi kiếp càng thêm mãnh liệt!
Ngoài sơn cốc, Dương Vô Hành chỉ giới thiệu sơ qua tình hình về con linh thú này, nhưng không tiết lộ nửa điểm tin tức nội bộ về Hắc Linh điện .
Dĩ nhiên, cho dù Dương Vô Hành dám nói, Đinh Hào đám người cũng chưa chắc đã dám nghe.
"Dương tiên sinh, khổ hành quy công kích mặc dù yếu, nhưng bất kể thế nào cũng là cửu tinh linh thú, hơn nữa lực phòng ngự cực mạnh, dựa vào thủ đoạn của chúng ta, sợ là rất khó chém giết nó?"
Đinh Hào đưa ra nghi vấn của mình, Ưng lão đại cùng Liệt Hỏa đám người nhất tề nhìn về phía Dương Vô Hành. Trên thực tế, đây không phải vấn đề của riêng Đinh Hào, mà cũng là nghi vấn trong lòng bọn hắn. Dựa vào thực lực bây giờ của bọn họ, còn chưa đủ để chống lại một con cửu tinh linh thú, cho nên bọn họ cũng đang thắc mắc xem Dương Vô Hành có biện pháp gì.
"Chư vị yên tâm, ta gọi các ngươi tới đây tất nhiên đã chuẩn bị hết rồi."
Vừa nói, Dương Vô Hành lật tay lấy ra bốn cái gai nhọn, ở trong tay cầm lấy hai cái nói: "Vật này tên là 【 Đoạn Hồn Thứ 】, là độc môn bí khí của Hắc Linh điện chúng ta, các ngươi có thể coi nó là một loại hồn bảo đặc thù, chỉ có hiệu quả công kích một lần, lại có thể trong nháy mắt bộc phát ra thương tổn gần ngang với tiên đạo cường giả."
"Cái gì! ?"
Mọi người nghe thế đều cả kinh, không tự chủ lui về phía sau nửa bước.
Vô luận là Đinh Hào, hay là Ưng lão đại hay Liệt Hỏa, trong con mắt của bọn họ cũng hiển lộ kiêng kỵ thật sâu.
Dương Vô Hành trong lòng hiểu rõ, khóe miệng lộ ra vẻ đùa cợt nhàn nhạt : "Chư vị không cần kinh hoảng, Đoạn Hồn Thứ cũng không phải là dễ dàng có được, cho dù là ở Hắc Linh điện, người có thể có được thứ này cũng không nhiều, Dương mỗ đã tốn không ít công sức, mới lấy được từ Hắc Linh điện, tự nhiên sẽ không lãng phí ở trên người chư vị."
"Ngươi. . ."
Mọi người muốn nổi giận nhưng lại không dám làm gì, mặc dù lời của đối phương rất thẳng thắn tổn thương bọn hắn, nhưng lại vô cùng thực tế. Giết gà cần gì tới dao mổ trâu, tiểu nhân vật chính là tiểu nhân vật, không đáng giá để người ta để trong lòng.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như thế, Đinh Hào đám người mới hơi cảm thấy yên tâm.
. . .
Thấy Ưng lão đại cùng Liệt Hỏa cũng không mở miệng, Đinh Hào kìm nén xấu hổ nói: "Dương tiên sinh lấy ra thứ này, không phải chỉ để dùng đe dọa hay sỉ nhục chúng ta đấy chứ? Kính xin Dương tiên sinh giải thích cụ thể, chúng ta nên làm thế nào?"
"Đinh đội trưởng quả nhiên là người hiểu chuyện, trên thế gian này mọi sinh linh đều có nhược điểm, khổ hành quy cũng không ngoại lệ."
Dương Vô Hành cười nói: "Mà nhược điểm của khổ hành quy, chính là tứ chi của nó hiển lộ ra ngoài, chỉ có đồng thời chém đi tứ chi của nó, mới có thể vây khốn nó, cho nên ta mới phải tìm thêm trợ thủ."
"Bên cạnh đó, theo ta được biết, con khổ hành quy này ở nơi đây tu hành sợ rằng đã tới vạn năm, vì vậy mới xuất hiện một cái sơn cốc hoang vu như thế, hơn nữa không có bất kỳ sinh linh nào dám tới gần nơi này. Nếu như lúc bình thời, khổ hành quy ẩn nấp trong mai rùa, chúng ta tự nhiên không thể nào công phá phòng ngự của khổ hành quy , nhưng mà tình huống bây giờ bất đồng, này con khổ hành quy tu hành viên mãn, tất nhiên hội đưa tới lôi đình chi kiếp, đợi thời điểm nó độ kiếp, chính là thời khắc suy yếu nhất . . . Đến lúc đó, chúng ta lấy Đoạn Hồn Thứ đồng thời phá hủy tứ chi của nó, sau đó chém giết nó, cửu tinh hồn tinh tự nhiên dễ như trở bàn tay."
". . ."
Mọi người trầm mặc, suy ngẫm lời của Dương Vô Hành. Đối phương nói thì đơn giản như vậy, nhưng bọn họ không thể nào tin tưởng hoàn toàn.
"Dương tiên sinh nói cũng rất dễ nghe, nhưng chúng ta nên tin tưởng ngươi như thế nào? Không cần dùng thệ ước loại này tới lừa dối bọn ta, danh tiếng Hắc Linh điện các ngươi cũng không tốt đẹp gì."
"Đinh huynh nói thật phải, nếu quả thật dễ dàng như Dương tiên sinh nói, tùy tiện tìm mấy người đã có thể thành công, cần gì phải tìm chúng ta tới để phân chia lợi ích?"
"Không sai, nói gì cũng chỉ là nói xuông, tốt nhất Dương tiên sinh nên nói gì đó thực tế hơn."
Vẫn là Đinh Hào ra mặt, Ưng lão đại cùng Liệt Hỏa tùy theo phụ họa.
Nếu như là lời thề của tiên đạo tu sĩ, có lẽ bọn họ sẽ tin tưởng mấy phần, nhưng người của Hắc Linh điện thề. . . Nói thật, cả Thánh Linh đại lục lớn như vậy cũng không có mấy người tin tưởng, hoặc là nói, không có mấy người dám tin.
"Muốn thực tế sao? Được!"
Dương Vô Hành sảng khoái đem Đoạn Hồn Thứ trong tay, chia ra ném cho Đinh Hào, Ưng lão đại và Liệt Hỏa, sau đó lập tức nói: "Ta hiện tại đã đem mấy thứ này giao cho các ngươi, đây đã là thành ý lớn nhất của ta, hơn nữa ta sẽ là người đầu tiên công kích, cho dù có việc gì nguy hiểm, cũng do Dương mỗ dốc hết sức đảm đương. . . Như vậy các ngươi đã tin chưa? Tóm lại, ta sẽ không để các ngươi đi chịu chết , trên thực tế, mặc dù ta bảo các ngươi đi các ngươi cũng sẽ không đi, ta nói có đúng không?"
". . ."
Thấy mọi người không tỏ thái độ, Dương Vô Hành nói tiếp: "Dĩ nhiên, ta cũng có một yêu cầu. Cửu tinh khổ hành quy có chín viên hồn tinh, chúng ta bốn phương, vừa vặn mỗi người hai viên, một viên còn thừa tất phải thuộc về ta, dù sao cũng là tin tức do ta cung cấp, hồn bảo cũng là ta cung cấp , hơn nữa ta lại là người đầu tiên xông tới . . . Ta nghĩ, mọi người không cảm thấy yêu cầu này quá đáng chứ?"
Quá đáng? Làm sao có thể!
Đây quả thực là nằm chơi mà chiếm tiện nghi, trên thế gian làm gì có chuyện tốt như thế? Ai sẽ tin tưởng chứ?
Chẳng qua có tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ... không có ai nguyện ý bỏ qua cơ duyên trước mắt.
Đinh Hào cùng Lâm Tiêu đưa mắt nhìn nhau, tựa như trao đổi điều gì.
Ưng lão đại cùng Liệt Hỏa cũng nhìn nhau, âm thầm gật đầu.
Động tĩnh trong sơn cốc quá lớn, để cho không một ai nhận thấy được một thân ảnh đang tiềm phục phía sau, lẳng lặng đứng nhìn bọn hắn.
Nhưng dọc đường đi, linh viên lại trốn thoát, Huyết Vô Thác một đường đuổi bắt, lại gặp phải Thánh nữ của Thánh Địa, đánh một trận bỏ mình, cuối cùng không giải quyết được chuyện gì.
Thật ra không mấy người biết được nguyên nhân thực sự mà còn linh viên này chạy trốn được, chính là do Huyết Vô Thác lúc ấy gặp phải một sự tình khác trì hoãn.
Huyết Vô Thác trên đường đi ngang qua một sơn cốc, phát hiện một con khổ hành quy sinh sống ở nơi này, cho nên mới để cho đội ngũ đi trước, bản thân cùng một thuộc hạ đắc lực lưu lại chỗ này.
Khổ hành quy vốn là một loại linh thú tương đối đặc thù trên Thánh Linh đại lục, tính tình ôn hòa sống trong lâm trạch, cũng không xuống nước, cả đời chỉ có tiến tới, không có mục tiêu, không có điểm đích, hiếm khi dừng lại. . . Cho nên nó mới có cái tên là "khổ hành", kì thực chính là cả đời khổ hạnh.
Linh thú giống như thế, trừ phòng ngự mạnh mẽ ra cũng không có điểm nào đặc biệt, càng không có huyết mạch truyền thừa, không có mấy người thu làm tiên linh.
Chẳng qua phần lớn tiên đạo tu sĩ lại rất thích khổ hành quy. Nói chuẩn xác hơn, chính là thích hồn tinh của khổ hành quy.
Bởi vì khổ hành quy cả đời đều dùng để tu hành, hồn tinh trong cơ thể hùng hậu chân thật, tuyệt đối là bảo vật giúp cho tiên linh tiến giai hoặc phụ giúp tu hành. Hơn nữa khổ hành quy không có thiên địch, hoàn cảnh sinh trưởng cũng không có quá nhiều hạn chế, theo niên hạn tăng trưởng, đẳng cấp cũng càng ngày càng cao.
Nếu như chỉ là khổ hành quy bình thường, có lẽ dẫn không đáng để Huyết Vô Thác chú ý, nhưng đối mặt với một con khổ hành quy cửu tinh, làm sao Huyết Vô Thác có thể không động tâm đươck?
Nhưng đang lúc Huyết Vô Thác chuẩn bị động thủ, đột nhiên nghe thấy tin tức linh viên chạy trốn!
Bởi vì linh viên cực kỳ quan trọng đối với Hắc Linh điện, Huyết Vô Thác phải tạm thời bỏ qua chuyện này, chuẩn bị đi đem linh viên đoạt lại, sau đó mới trở về nơi đây chém giết cửu tinh khổ hành quy. Chẳng qua hắn tuyệt đối không nghĩ tới, chuyến này một đi không thể trở về .
Mà chuyện này, trừ Huyết Vô Thác ra, chỉ có Dương Vô Hành hộ tống bên cạnh biết được.
Dương Vô Hành biết rõ tình huống của Hắc Linh điện, tự nhiên không chịu đem chuyện này báo lên trên, mưu đồ một phen sau đó mới mời tới mấy tiểu đội săn thú này trợ giúp.
. . .
. . .
Phía trên sơn cốc, lôi vân ầm ầm, khí tức của lôi kiếp càng thêm mãnh liệt!
Ngoài sơn cốc, Dương Vô Hành chỉ giới thiệu sơ qua tình hình về con linh thú này, nhưng không tiết lộ nửa điểm tin tức nội bộ về Hắc Linh điện .
Dĩ nhiên, cho dù Dương Vô Hành dám nói, Đinh Hào đám người cũng chưa chắc đã dám nghe.
"Dương tiên sinh, khổ hành quy công kích mặc dù yếu, nhưng bất kể thế nào cũng là cửu tinh linh thú, hơn nữa lực phòng ngự cực mạnh, dựa vào thủ đoạn của chúng ta, sợ là rất khó chém giết nó?"
Đinh Hào đưa ra nghi vấn của mình, Ưng lão đại cùng Liệt Hỏa đám người nhất tề nhìn về phía Dương Vô Hành. Trên thực tế, đây không phải vấn đề của riêng Đinh Hào, mà cũng là nghi vấn trong lòng bọn hắn. Dựa vào thực lực bây giờ của bọn họ, còn chưa đủ để chống lại một con cửu tinh linh thú, cho nên bọn họ cũng đang thắc mắc xem Dương Vô Hành có biện pháp gì.
"Chư vị yên tâm, ta gọi các ngươi tới đây tất nhiên đã chuẩn bị hết rồi."
Vừa nói, Dương Vô Hành lật tay lấy ra bốn cái gai nhọn, ở trong tay cầm lấy hai cái nói: "Vật này tên là 【 Đoạn Hồn Thứ 】, là độc môn bí khí của Hắc Linh điện chúng ta, các ngươi có thể coi nó là một loại hồn bảo đặc thù, chỉ có hiệu quả công kích một lần, lại có thể trong nháy mắt bộc phát ra thương tổn gần ngang với tiên đạo cường giả."
"Cái gì! ?"
Mọi người nghe thế đều cả kinh, không tự chủ lui về phía sau nửa bước.
Vô luận là Đinh Hào, hay là Ưng lão đại hay Liệt Hỏa, trong con mắt của bọn họ cũng hiển lộ kiêng kỵ thật sâu.
Dương Vô Hành trong lòng hiểu rõ, khóe miệng lộ ra vẻ đùa cợt nhàn nhạt : "Chư vị không cần kinh hoảng, Đoạn Hồn Thứ cũng không phải là dễ dàng có được, cho dù là ở Hắc Linh điện, người có thể có được thứ này cũng không nhiều, Dương mỗ đã tốn không ít công sức, mới lấy được từ Hắc Linh điện, tự nhiên sẽ không lãng phí ở trên người chư vị."
"Ngươi. . ."
Mọi người muốn nổi giận nhưng lại không dám làm gì, mặc dù lời của đối phương rất thẳng thắn tổn thương bọn hắn, nhưng lại vô cùng thực tế. Giết gà cần gì tới dao mổ trâu, tiểu nhân vật chính là tiểu nhân vật, không đáng giá để người ta để trong lòng.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như thế, Đinh Hào đám người mới hơi cảm thấy yên tâm.
. . .
Thấy Ưng lão đại cùng Liệt Hỏa cũng không mở miệng, Đinh Hào kìm nén xấu hổ nói: "Dương tiên sinh lấy ra thứ này, không phải chỉ để dùng đe dọa hay sỉ nhục chúng ta đấy chứ? Kính xin Dương tiên sinh giải thích cụ thể, chúng ta nên làm thế nào?"
"Đinh đội trưởng quả nhiên là người hiểu chuyện, trên thế gian này mọi sinh linh đều có nhược điểm, khổ hành quy cũng không ngoại lệ."
Dương Vô Hành cười nói: "Mà nhược điểm của khổ hành quy, chính là tứ chi của nó hiển lộ ra ngoài, chỉ có đồng thời chém đi tứ chi của nó, mới có thể vây khốn nó, cho nên ta mới phải tìm thêm trợ thủ."
"Bên cạnh đó, theo ta được biết, con khổ hành quy này ở nơi đây tu hành sợ rằng đã tới vạn năm, vì vậy mới xuất hiện một cái sơn cốc hoang vu như thế, hơn nữa không có bất kỳ sinh linh nào dám tới gần nơi này. Nếu như lúc bình thời, khổ hành quy ẩn nấp trong mai rùa, chúng ta tự nhiên không thể nào công phá phòng ngự của khổ hành quy , nhưng mà tình huống bây giờ bất đồng, này con khổ hành quy tu hành viên mãn, tất nhiên hội đưa tới lôi đình chi kiếp, đợi thời điểm nó độ kiếp, chính là thời khắc suy yếu nhất . . . Đến lúc đó, chúng ta lấy Đoạn Hồn Thứ đồng thời phá hủy tứ chi của nó, sau đó chém giết nó, cửu tinh hồn tinh tự nhiên dễ như trở bàn tay."
". . ."
Mọi người trầm mặc, suy ngẫm lời của Dương Vô Hành. Đối phương nói thì đơn giản như vậy, nhưng bọn họ không thể nào tin tưởng hoàn toàn.
"Dương tiên sinh nói cũng rất dễ nghe, nhưng chúng ta nên tin tưởng ngươi như thế nào? Không cần dùng thệ ước loại này tới lừa dối bọn ta, danh tiếng Hắc Linh điện các ngươi cũng không tốt đẹp gì."
"Đinh huynh nói thật phải, nếu quả thật dễ dàng như Dương tiên sinh nói, tùy tiện tìm mấy người đã có thể thành công, cần gì phải tìm chúng ta tới để phân chia lợi ích?"
"Không sai, nói gì cũng chỉ là nói xuông, tốt nhất Dương tiên sinh nên nói gì đó thực tế hơn."
Vẫn là Đinh Hào ra mặt, Ưng lão đại cùng Liệt Hỏa tùy theo phụ họa.
Nếu như là lời thề của tiên đạo tu sĩ, có lẽ bọn họ sẽ tin tưởng mấy phần, nhưng người của Hắc Linh điện thề. . . Nói thật, cả Thánh Linh đại lục lớn như vậy cũng không có mấy người tin tưởng, hoặc là nói, không có mấy người dám tin.
"Muốn thực tế sao? Được!"
Dương Vô Hành sảng khoái đem Đoạn Hồn Thứ trong tay, chia ra ném cho Đinh Hào, Ưng lão đại và Liệt Hỏa, sau đó lập tức nói: "Ta hiện tại đã đem mấy thứ này giao cho các ngươi, đây đã là thành ý lớn nhất của ta, hơn nữa ta sẽ là người đầu tiên công kích, cho dù có việc gì nguy hiểm, cũng do Dương mỗ dốc hết sức đảm đương. . . Như vậy các ngươi đã tin chưa? Tóm lại, ta sẽ không để các ngươi đi chịu chết , trên thực tế, mặc dù ta bảo các ngươi đi các ngươi cũng sẽ không đi, ta nói có đúng không?"
". . ."
Thấy mọi người không tỏ thái độ, Dương Vô Hành nói tiếp: "Dĩ nhiên, ta cũng có một yêu cầu. Cửu tinh khổ hành quy có chín viên hồn tinh, chúng ta bốn phương, vừa vặn mỗi người hai viên, một viên còn thừa tất phải thuộc về ta, dù sao cũng là tin tức do ta cung cấp, hồn bảo cũng là ta cung cấp , hơn nữa ta lại là người đầu tiên xông tới . . . Ta nghĩ, mọi người không cảm thấy yêu cầu này quá đáng chứ?"
Quá đáng? Làm sao có thể!
Đây quả thực là nằm chơi mà chiếm tiện nghi, trên thế gian làm gì có chuyện tốt như thế? Ai sẽ tin tưởng chứ?
Chẳng qua có tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ... không có ai nguyện ý bỏ qua cơ duyên trước mắt.
Đinh Hào cùng Lâm Tiêu đưa mắt nhìn nhau, tựa như trao đổi điều gì.
Ưng lão đại cùng Liệt Hỏa cũng nhìn nhau, âm thầm gật đầu.
Động tĩnh trong sơn cốc quá lớn, để cho không một ai nhận thấy được một thân ảnh đang tiềm phục phía sau, lẳng lặng đứng nhìn bọn hắn.
Bình luận truyện