Bất Diệt Thánh Linh
Quyển 3 - Chương 33: Nguy thành
"Làm huynh đệ cả đời! ?"
Nghe thấy yêu cầu có vẻ rất hài hước của Lương Khâu, Đoạn Thiểu Minh bỗng nhiên thất thần, trong mắt cảm thấy chua xót.
Huynh đệ cả đời! Cả đời là bao lâu?
Không một ai biết, có lẽ thời gian là đáp án duy nhất!
...
"Được rồi được rồi, ca ca ta còn chưa có chết đâu!"
Lương Khâu thấy bộ dáng này của Đoạn Thiểu Minh, không nhịn được trêu ghẹo hai câu: "Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi xem, có khác gì đàn bà không."
"Im đi, ngươi mới là đàn bà!"
Đoạn Thiểu Minh trừng mắt, vốn định đấm vào ngực Lương Khâu một cái , nhưng nghĩ đến thương thế của đối phương liền ngừng lại.
Trữ Mạc Viễn cùng Đổng Kỳ Chính cũng bước tới, đem hai người ôm chặt, bốn người ôm nhau cười lớn.
Thấy hình ảnh chân thành tha thiết như thế, chung quanh không ít tiên đạo tu sĩ thổn thức không thôi.
Vân Phàm cũng cảm thấy vô cùng xúc động, bằng hữu và huynh đệ thật ra hắn cũng có, nhưng hắn vẫn cảm thấy cô độc, chỉ vì hắn sợ xúc làm ảnh hưởng tới bọn họ mà không dám tới gần.
Có đôi khi cô độc chính là như vậy, rõ ràng bên cạnh có thật nhiều bằng hữu, lại chỉ có thể yên lặng mà sống một mình.
...
"Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tên của vị huynh đệ kia?"
Đoạn Thiểu Minh thấy Vân Phàm còn đứng ở bên, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, chính mình thậm chí ngay cả tên của đối phương cũng còn chưa thỉnh giáo.
Nhưng mà Đổng Kỳ Chính vội vã ngắt lời: " Thiểu Minh, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, có cái gì trở về rồi nói tiếp."
Trong bốn người, Đổng Kỳ Chính là người lớn tuổi nhất, nghe thấy hắn lên tiếng nhắc nhở, ba người mới tỉnh ngộ. Chung quanh nhiều người như thế, hỏi như vậy, rất dễ dàng mang đến phiền toái không cần thiết cho Vân Phàm.
Suy tính rõ ràng, Đoạn Thiểu Minh mời: "Huynh đệ, không bằng đến chỗ của tại hạ ngồi chơi một lát!"
Vân Phàm trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Cho nên cả nhóm năm người, đi tới một chỗ nhà gỗ phía bắc vạn tiên tập .
...
Đợi sau khi năm người rời đi, người vây quanh mới dần dần tản đi.
Chẳng qua vừa rồi mọi chuyện diễn ra, đã khắc sâu trong ấn tượng của bọn họ.
Nhất là tận mắt nhìn thấy Vân Phàm diệu thủ hồi sinh , mọi người cảm thấy thần dị lạ thường. Thậm chí có người âm thầm tính toán , có phải nên tìm cơ hội cùng người này giao hảo một phen hay không, dù không thân thiết cũng có thể quen mặt. Sau này nếu bị trọng thương, nói không chừng còn phải tìm người kia cứu trị.
Dù sao, có thể cứu mạng người, kiên quyết không thể đắc tội.
...
————————————
Đi tới chỗ ở của Đoạn Thiểu Minh , Vân Phàm đưa mắt quan sát một hồi.
Nơi này cùng chỗ ở của Phương Lôi đám người tương tự, vô cùng đơn sơ, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
"Xin lỗi xin lỗi, không nghĩ là có khách đến, cho nên không chuẩn bị gì cả."
Đoạn Thiểu Minh cười cười xấu hổ, sau đó từ giới tử đại lấy ra một cái bồ đoàn mời Vân Phàm ngồi xuống, mà mình cùng Lương Khâu đám người tùy ý ngồi ở bên cạnh.
"Tại hạ Lương Khâu, đa tạ ân cứu mạng của huynh đệ, sau này có gì sai khiến, tại hạ nhất định dùng mệnh đi làm."
"Chỉ là trong khả năng thôi, không cần khách khí."
Vân Phàm nhẹ nhàng cự tuyệt một câu, không hề có ý nghĩ làm ơn mong được hồi báo. Sở dĩ hắn cứu người, chỉ vì Lương Khâu đáng giá để hắn cứu. Hoặc là nói, hắn cứu không phải một người, mà là một phần tình nghĩa huynh đệ hiếm thấy.
"Mặc dù hiện tại ngươi không có gì đáng ngại, nhưng dù sao tổn thất không ít nguyên khí, cần nghỉ ngơi điều dưỡng."
Nghe thấy Vân Phàm dặn dò, Lương Khâu chân thành gật đầu. Hồi Quang thuật không chỉ khôi phục thân thể của hắn, còn có thể khôi phục rất nhiều tinh lực, để cho hắn dị thường thoải mái.
"Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của huynh đệ? Ta tên là Đoạn Thiểu Minh."
"Tại hạ Trữ Mạc Viễn."
"Đổng Kỳ Chính."
Trong bốn người, Lương Khâu tính cách dũng cảm, Đoạn Thiểu Minh tính tình nhanh nhẹn, Trữ Mạc Viễn nội liễm trầm tĩnh, Đổng Kỳ Chính thành thục trầm trọng . Rất khó tưởng tượng, mấy người tính cách khác nhau, lại ở cùng một chỗ, hơn nữa thành huynh đệ bằng hữu sinh tử tương giao .
Vân Phàm nghe xong bốn người giới thiệu, ngay sau cũng báo tên của mình: "Ta tên là Vân Phàm."
"Cái gì! ? Ngươi chính là Vân Phàm?"
Lương Khâu vẻ mặt kinh ngạc, để cho Đoạn Thiểu Minh đám người có chút không biết làm sao.
"Ngươi biết ta?"
Nghe thấy Vân Phàm hỏi thăm, Lương Khâu cười khổ nói: "Vân Phàm huynh đệ, võ giả cả Lạc Nhật thành , sợ rằng không có mấy người không nhận ra ngươi... Dĩ nhiên, chỉ là ta đã nghe qua tên của ngươi mà thôi."
Đoạn Thiểu Minh vẻ mặt hiếu kỳ nói: "Lương Khâu, lời này của ngươi có ý gì? Đem mọi chuyện nói rõ ràng có được hay không!"
"Nói vậy các ngươi cũng nghe nói, Thiên Võ minh thiếu minh chủ bị người đánh phế đi..."
Lương Khâu ánh mắt phức tạp nhìn Vân Phàm, thấy đối phương không có phản ứng gì, liền chuyển hướng Đoạn Thiểu Minh đám người tiếp tục nói: "Người động thủ, chính là một thiếu niên gọi là Vân Phàm."
"Ách! ? Vân... Vân Phàm? !"
Đoạn Thiểu Minh đám người vẻ mặt cứng đờ, không khỏi sững sờ tại chỗ.
"Đáng đánh!"
Đoạn Thiểu Minh đột nhiên quát to một tiếng, dọa mọi người nhảy dựng lên , chỉ thấy sắc mặt hắn hưng phấn nói: "Con rùa con của Hầu Diệu Tước này, bình thời ỷ vào cha mình là Thiên Võ minh chủ, làm ra chuyện tình lừa nam bá nữ, ta đã sớm nhìn con rùa này không vừa mắt rồi, không nghĩ tới con rùa này cũng có ngày hôm nay, Vân Phàm huynh đệ đánh hay lằm, đánh cho đại khoái nhân tâm a!"
"Không sai!"
"Đáng đánh!"
Trữ Mạc Viễn cùng Đổng Kỳ Chính gật đầu phụ họa, Lương Khâu khoát tay áo nói: "Được rồi được rồi, các ngươi chớ có ồn ào. Thiên Võ minh thế lực không thể khinh thường, Vân Phàm huynh đệ cần cẩn thận thì tốt hơn."
"Đúng rồi..."
Đoạn Thiểu Minh cả kinh hỏi: "Vân Phàm huynh đệ, ngươi không phải võ giả sao? Làm sao còn có thể có tiên thuật? Chẳng lẽ ngươi cũng là tiên đạo tu sĩ?"
Vân Phàm thẳng thắn nói: "Ta là tiên vũ đồng tu."
"Tiên vũ đồng tu! ?"
Lương Khâu đám người hai mặt nhìn nhau, nhưng không hỏi thăm quá nhiều .
Lúc này, Vân Phàm lại hỏi: "Hiện tại thành lâu bên kia tình huống thế nào?"
"Tình huống không tốt lắm."
Đáp lời chính là Đổng Kỳ Chính, hắn chau mày nói: "Lần này thú triều còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng, phía tây cùng phía bắc có Tán Tu minh cùng Thiên Võ minh trấn thủ, tạm thời không có vấn đề gì, bất quá phía nam Thập Nhị đồng minh đều có tâm tư, không cách nào đồng tâm hiệp lực chống đỡ thú triều, dẫn đến tường thành suýt nữa bị hủy, nếu không phải đông đảo linh tán tu sĩ hỗ trợ thủ thành, sợ rằng nơi đây đã trở thành một mảnh phế tích ."
"Thập Nhị đồng minh là gì?"
Vân Phàm lần đầu tiên nghe nói Lạc Nhật thành có nhất phương thế lực như vậy.
Đổng Kỳ Chính giải thích: "Thập Nhị đồng minh thật ra chính là đại biểu mười hai tiểu thế lực của Lạc Nhật thành, lúc trước đã chịu nhiều thiệt thòi, cho nên bọn họ vì đối kháng thú triều, tạm thời hợp thành một cái liên minh như vậy, đáng tiếc nội bộ mâu thuẫn vẫn rất lớn, ngược lại sau lại triệu tập tán tu thành thủ thành chủ lực, tử thương vô cùng thảm trọng."
"Hừ!"
Nói đến đây, Đoạn Thiểu Minh vẻ mặt oán giận nói: "Hiện tại cũng đã lửa cháy đến nơi rồi, những người đó lại còn nghĩ tới tranh thủ ích lợi cho mình, thật là một đám người ánh mắt thiển cận. Bọn họ cũng không nghĩ tới, nếu như thành lâu thất thủ, cả tòa Lạc Nhật thành cũng tan biến, bọn họ chờ đợi để nuốt tro tàn à!"
Nghe bốn người kể lại, Vân Phàm đối với vận mệnh Lạc Nhật thành có chút hiểu rõ, tình thế còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn.
Không hề khoa trương mà nói, bị thú triều tập kích , Lạc Nhật thành đã trở thành một tòa nguy thành.
Nghe thấy yêu cầu có vẻ rất hài hước của Lương Khâu, Đoạn Thiểu Minh bỗng nhiên thất thần, trong mắt cảm thấy chua xót.
Huynh đệ cả đời! Cả đời là bao lâu?
Không một ai biết, có lẽ thời gian là đáp án duy nhất!
...
"Được rồi được rồi, ca ca ta còn chưa có chết đâu!"
Lương Khâu thấy bộ dáng này của Đoạn Thiểu Minh, không nhịn được trêu ghẹo hai câu: "Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi xem, có khác gì đàn bà không."
"Im đi, ngươi mới là đàn bà!"
Đoạn Thiểu Minh trừng mắt, vốn định đấm vào ngực Lương Khâu một cái , nhưng nghĩ đến thương thế của đối phương liền ngừng lại.
Trữ Mạc Viễn cùng Đổng Kỳ Chính cũng bước tới, đem hai người ôm chặt, bốn người ôm nhau cười lớn.
Thấy hình ảnh chân thành tha thiết như thế, chung quanh không ít tiên đạo tu sĩ thổn thức không thôi.
Vân Phàm cũng cảm thấy vô cùng xúc động, bằng hữu và huynh đệ thật ra hắn cũng có, nhưng hắn vẫn cảm thấy cô độc, chỉ vì hắn sợ xúc làm ảnh hưởng tới bọn họ mà không dám tới gần.
Có đôi khi cô độc chính là như vậy, rõ ràng bên cạnh có thật nhiều bằng hữu, lại chỉ có thể yên lặng mà sống một mình.
...
"Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tên của vị huynh đệ kia?"
Đoạn Thiểu Minh thấy Vân Phàm còn đứng ở bên, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, chính mình thậm chí ngay cả tên của đối phương cũng còn chưa thỉnh giáo.
Nhưng mà Đổng Kỳ Chính vội vã ngắt lời: " Thiểu Minh, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, có cái gì trở về rồi nói tiếp."
Trong bốn người, Đổng Kỳ Chính là người lớn tuổi nhất, nghe thấy hắn lên tiếng nhắc nhở, ba người mới tỉnh ngộ. Chung quanh nhiều người như thế, hỏi như vậy, rất dễ dàng mang đến phiền toái không cần thiết cho Vân Phàm.
Suy tính rõ ràng, Đoạn Thiểu Minh mời: "Huynh đệ, không bằng đến chỗ của tại hạ ngồi chơi một lát!"
Vân Phàm trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Cho nên cả nhóm năm người, đi tới một chỗ nhà gỗ phía bắc vạn tiên tập .
...
Đợi sau khi năm người rời đi, người vây quanh mới dần dần tản đi.
Chẳng qua vừa rồi mọi chuyện diễn ra, đã khắc sâu trong ấn tượng của bọn họ.
Nhất là tận mắt nhìn thấy Vân Phàm diệu thủ hồi sinh , mọi người cảm thấy thần dị lạ thường. Thậm chí có người âm thầm tính toán , có phải nên tìm cơ hội cùng người này giao hảo một phen hay không, dù không thân thiết cũng có thể quen mặt. Sau này nếu bị trọng thương, nói không chừng còn phải tìm người kia cứu trị.
Dù sao, có thể cứu mạng người, kiên quyết không thể đắc tội.
...
————————————
Đi tới chỗ ở của Đoạn Thiểu Minh , Vân Phàm đưa mắt quan sát một hồi.
Nơi này cùng chỗ ở của Phương Lôi đám người tương tự, vô cùng đơn sơ, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
"Xin lỗi xin lỗi, không nghĩ là có khách đến, cho nên không chuẩn bị gì cả."
Đoạn Thiểu Minh cười cười xấu hổ, sau đó từ giới tử đại lấy ra một cái bồ đoàn mời Vân Phàm ngồi xuống, mà mình cùng Lương Khâu đám người tùy ý ngồi ở bên cạnh.
"Tại hạ Lương Khâu, đa tạ ân cứu mạng của huynh đệ, sau này có gì sai khiến, tại hạ nhất định dùng mệnh đi làm."
"Chỉ là trong khả năng thôi, không cần khách khí."
Vân Phàm nhẹ nhàng cự tuyệt một câu, không hề có ý nghĩ làm ơn mong được hồi báo. Sở dĩ hắn cứu người, chỉ vì Lương Khâu đáng giá để hắn cứu. Hoặc là nói, hắn cứu không phải một người, mà là một phần tình nghĩa huynh đệ hiếm thấy.
"Mặc dù hiện tại ngươi không có gì đáng ngại, nhưng dù sao tổn thất không ít nguyên khí, cần nghỉ ngơi điều dưỡng."
Nghe thấy Vân Phàm dặn dò, Lương Khâu chân thành gật đầu. Hồi Quang thuật không chỉ khôi phục thân thể của hắn, còn có thể khôi phục rất nhiều tinh lực, để cho hắn dị thường thoải mái.
"Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của huynh đệ? Ta tên là Đoạn Thiểu Minh."
"Tại hạ Trữ Mạc Viễn."
"Đổng Kỳ Chính."
Trong bốn người, Lương Khâu tính cách dũng cảm, Đoạn Thiểu Minh tính tình nhanh nhẹn, Trữ Mạc Viễn nội liễm trầm tĩnh, Đổng Kỳ Chính thành thục trầm trọng . Rất khó tưởng tượng, mấy người tính cách khác nhau, lại ở cùng một chỗ, hơn nữa thành huynh đệ bằng hữu sinh tử tương giao .
Vân Phàm nghe xong bốn người giới thiệu, ngay sau cũng báo tên của mình: "Ta tên là Vân Phàm."
"Cái gì! ? Ngươi chính là Vân Phàm?"
Lương Khâu vẻ mặt kinh ngạc, để cho Đoạn Thiểu Minh đám người có chút không biết làm sao.
"Ngươi biết ta?"
Nghe thấy Vân Phàm hỏi thăm, Lương Khâu cười khổ nói: "Vân Phàm huynh đệ, võ giả cả Lạc Nhật thành , sợ rằng không có mấy người không nhận ra ngươi... Dĩ nhiên, chỉ là ta đã nghe qua tên của ngươi mà thôi."
Đoạn Thiểu Minh vẻ mặt hiếu kỳ nói: "Lương Khâu, lời này của ngươi có ý gì? Đem mọi chuyện nói rõ ràng có được hay không!"
"Nói vậy các ngươi cũng nghe nói, Thiên Võ minh thiếu minh chủ bị người đánh phế đi..."
Lương Khâu ánh mắt phức tạp nhìn Vân Phàm, thấy đối phương không có phản ứng gì, liền chuyển hướng Đoạn Thiểu Minh đám người tiếp tục nói: "Người động thủ, chính là một thiếu niên gọi là Vân Phàm."
"Ách! ? Vân... Vân Phàm? !"
Đoạn Thiểu Minh đám người vẻ mặt cứng đờ, không khỏi sững sờ tại chỗ.
"Đáng đánh!"
Đoạn Thiểu Minh đột nhiên quát to một tiếng, dọa mọi người nhảy dựng lên , chỉ thấy sắc mặt hắn hưng phấn nói: "Con rùa con của Hầu Diệu Tước này, bình thời ỷ vào cha mình là Thiên Võ minh chủ, làm ra chuyện tình lừa nam bá nữ, ta đã sớm nhìn con rùa này không vừa mắt rồi, không nghĩ tới con rùa này cũng có ngày hôm nay, Vân Phàm huynh đệ đánh hay lằm, đánh cho đại khoái nhân tâm a!"
"Không sai!"
"Đáng đánh!"
Trữ Mạc Viễn cùng Đổng Kỳ Chính gật đầu phụ họa, Lương Khâu khoát tay áo nói: "Được rồi được rồi, các ngươi chớ có ồn ào. Thiên Võ minh thế lực không thể khinh thường, Vân Phàm huynh đệ cần cẩn thận thì tốt hơn."
"Đúng rồi..."
Đoạn Thiểu Minh cả kinh hỏi: "Vân Phàm huynh đệ, ngươi không phải võ giả sao? Làm sao còn có thể có tiên thuật? Chẳng lẽ ngươi cũng là tiên đạo tu sĩ?"
Vân Phàm thẳng thắn nói: "Ta là tiên vũ đồng tu."
"Tiên vũ đồng tu! ?"
Lương Khâu đám người hai mặt nhìn nhau, nhưng không hỏi thăm quá nhiều .
Lúc này, Vân Phàm lại hỏi: "Hiện tại thành lâu bên kia tình huống thế nào?"
"Tình huống không tốt lắm."
Đáp lời chính là Đổng Kỳ Chính, hắn chau mày nói: "Lần này thú triều còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng, phía tây cùng phía bắc có Tán Tu minh cùng Thiên Võ minh trấn thủ, tạm thời không có vấn đề gì, bất quá phía nam Thập Nhị đồng minh đều có tâm tư, không cách nào đồng tâm hiệp lực chống đỡ thú triều, dẫn đến tường thành suýt nữa bị hủy, nếu không phải đông đảo linh tán tu sĩ hỗ trợ thủ thành, sợ rằng nơi đây đã trở thành một mảnh phế tích ."
"Thập Nhị đồng minh là gì?"
Vân Phàm lần đầu tiên nghe nói Lạc Nhật thành có nhất phương thế lực như vậy.
Đổng Kỳ Chính giải thích: "Thập Nhị đồng minh thật ra chính là đại biểu mười hai tiểu thế lực của Lạc Nhật thành, lúc trước đã chịu nhiều thiệt thòi, cho nên bọn họ vì đối kháng thú triều, tạm thời hợp thành một cái liên minh như vậy, đáng tiếc nội bộ mâu thuẫn vẫn rất lớn, ngược lại sau lại triệu tập tán tu thành thủ thành chủ lực, tử thương vô cùng thảm trọng."
"Hừ!"
Nói đến đây, Đoạn Thiểu Minh vẻ mặt oán giận nói: "Hiện tại cũng đã lửa cháy đến nơi rồi, những người đó lại còn nghĩ tới tranh thủ ích lợi cho mình, thật là một đám người ánh mắt thiển cận. Bọn họ cũng không nghĩ tới, nếu như thành lâu thất thủ, cả tòa Lạc Nhật thành cũng tan biến, bọn họ chờ đợi để nuốt tro tàn à!"
Nghe bốn người kể lại, Vân Phàm đối với vận mệnh Lạc Nhật thành có chút hiểu rõ, tình thế còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn.
Không hề khoa trương mà nói, bị thú triều tập kích , Lạc Nhật thành đã trở thành một tòa nguy thành.
Bình luận truyện