Bát Hoang Kiếp
Quyển 1 - Chương 49: Ảnh Tử yêu binh
Dịch giả: hhnmthvn
Cơn gió thổi qua, mang tro bụi bay khắp trời. Lớp tro bụi xám đen phủ khắp mặt đất. Những cọng cỏ mảnh khảnh co rúm lại, nghiêng ngả như không còn chỗ dựa. Cả đất trời dường như trở lên xa lạ, cảnh vật bừng bừng sinh cơ đã không còn nữa. Ngay cả tiếng côn trùng kêu rả rích chỉ còn là dĩ vãng. Tuyệt vọng và tử vong trở thành cảnh tượng duy nhất!
Từ mặt đất truyền tới chấn động ở phía xa. Một móng vuốt khổng lồ từ không trung hạ xuống, đạp lên đám cỏ đang nghiêng ngả dưới đất đồng thời vô số đá vụn văng lung tung!
Tiếng thở dốc mạnh và sâu giống như cơn gió lạnh thổi qua cắt vào da thịt vậy. Khắp nơi đều đầy ngập loại khí tức thô lỗ tàn bạo này!
Đó là một con sói lớn, thân cao ít nhất là ba trượng. Hai tròng mắt nó đỏ ngầu. Cái miệng lớn mở to, đỏ lòm như chậu máu. Hai cái răng nanh sắc bén dài khoảng ba xích. Kích thước thân mình nó to lớn như một tòa núi nhỏ vậy! Tứ chi cường tráng của con sói giống như bốn cây cột thô to, móng vuốt sắc bén như lưỡi dao đâm xuống mặt đất. Cho dù là nham thạch cứng rắn cũng không chịu nổi một kích của bộ vuốt này!
"Ngao ô!"
Tiếng sói tru vang vọng thiên địa! Ngay cả ngọn núi ở bên cạnh tựa hồ cũng run rẩy vì sợ hãi. Đồng thời hơn một ngàn yêu binh ở trung xung quanh con Xích Mục Yêu Lang này cũng gầm rú như nổi điên, tốc độ của bọn chúng lại nhanh thêm vài phần. Dường như bọn chúng biết được phía trước không chỉ có một con mồi mà xa xa hơn còn có nhiều con mồi ngon lành nữa!
"Giương lá chắn! Trừ Từ Trần Phong, Triệu Khắc và Tào Khải, những người còn lại không được phép thò đầu ra ngoài!"
Đoan Mộc Vũ nhanh chóng ra lệnh. Không ngờ trong đám yêu binh lại có một con yêu thú cấp Xích Mục như thế. Xem ra cuộc chiến này không thể hề dễ dàng rồi, bởi vì con yêu thú cấp Xích Mục này chẳng những có thực lực cường hãn, mà linh trí cũng cực cao, lại am hiểu chỉ huy yêu binh tác chiến!
Lúc này, mệnh lệnh của Đoan Mộc Vũ không có ai dám không tuân thủ. Vì thế mấy đám người vội vàng nhảy xuống bức tường đá, giương cao lá chắn gỗ to lớn được làm từ ba phiến cây to nối lại với nhau chắn trước người. Thứ này chính là thứ lúc trước hắn cố ý chế luyện dùng để phòng ngự băng mâu và hỏa cầu của yêu binh công kích từ xa.
Đồng thời Đoan Mộc Vũ cũng thuận tay cầm lên một cây Chuẩn Mộc lao, sau đó khẽ niệm pháp quyết. Lập tức một đạo hàn khí xuất hiện rồi đem Chuẩn Mộc lao bao phủ lại, thoạt nhìn chẳng khác gì một băng trùy đích thực cả!
"Sưu!"
Sau khi được phóng đi một cách bất ngờ, cây Chuẩn Mộc lao này bay đi như xé rách cả không gian. Nó xuyên qua cự ly bốn dặm, trực tiếp ghim vào một con yêu binh đang định phóng hỏa cầu. Hỏa cầu trong miệng yêu binh chưa kịp xuất ra thì nổ tung ngay tại chỗ khiến đám yêu binh ở gần bị nổ bay ra rất xa!
Đoan Mộc Vũ chẳng hề quan tâm đến chiến quả này mà nhanh chóng phóng những cây Chuẩn Mộc lao đi, giết chết tất cả những yêu binh có thể công kích từ xa.
Mặc dù số lượng yêu binh bị chết không nhiều nhưng đủ để gây nên hỗn loạn, tạo điều kiện cho người tu hành đang liều mạng chạy trốn phía trước kia có được cơ hội thở dốc, không cần phải phân tâm tránh né băng mâu và hỏa cầu mà tập trung vào việc chạy thẳng đến chỗ đám người Đoan Mộc Vũ đang đứng.
"Ngao ô!"
Hiển nhiên hành động của Đoan Mộc Vũ đã chọc giận Xích Mục Yêu Lang. Chỉ thấy nó tru lên một tiếng, trong đám yêu binh đen nhánh liền có mấy đạo tàn ảnh màu đen xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo người tu hành kia. Bọn chúng chính là Ảnh Tử yêu binh, loại yêu binh khó đối phó nhất trong yêu binh!
"Từ Trần Phong, Triệu Khắc, hai người các ngươi đánh chặn đi! Tào Khải, dùng cung áp chế đám yêu binh kia, không cho bọn chúng tới gần trong phạm vi hai mươi trượng!"
Đoan Mộc Vũ lấy ra hai tờ Thần Hành Phù, dán lên đùi hai người Triệu Khắc rồi ra lệnh. Hắn đã nhận ra thời gian hiệu nghiệm của Thần Hành Phù trên đùi người tu hành kia sắp biến mất cho nên lúc này phải cứu viện mới vớt vát được tính mạng của hắn. Còn về phần tại sao lại phải cứu thì không phải do Đoan Mộc Vũ thiện tâm, mà bởi vì hắn biết rõ đạo lý "một cây làm chẳng lên non". Chỉ cần người tu hành kia có cơ hội hồi phục, thì hắn có thể phát huy tác dụng lớn hơn đám người Từ Trần Phong rất nhiều.
"Vâng!"
Đầu tiên, hai người Từ Trần Phong và Triệu Khắc rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại mừng rỡ vô cùng. Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được tác dụng thần kỳ của Thần Hành Phù. Lập tức bọn họ nhảy xuống tường đá rồi dùng tốc độ gấp ba gấp bốn lần so với bình thường tiến đến người tu hành kia!
Còn Đoan Mộc Vũ thì lại lấy Chuẩn Mộc lao quấy rối đám yêu binh đang truy kích. Trong hơn một ngàn yêu binh có mặt ở đây, số lượng yêu binh có thể tiến hành công kích từ xa có khoảng trên trăm con. Nếu để bọn chúng đồng thời công kích thì uy lực không tầm thường chút nào. May mà khi chúng công kích thì cần phải có khoảng thời gian tầm nửa chén trà để chuẩn bị, chứ nếu không hắn chẳng có lòng tin chống lại bọn chúng. Chính vì vậy, lúc này tranh thủ giết được bao nhiêu thì thuận tiện bấy nhiêu.
Đồng thời Tào Khải ở bên cạnh cũng rút Hắc Long Cung ra, chuẩn bị sẵn sàng trợ giúp. Trong mười bốn người bọn họ, nếu bàn về tài bắn cung và mục lực thì chắc chắn Tào Khải là người xuất sắc nhất. Hơn nữa sau khi được tiểu Bồi Nguyên Đan bồi nguyên thì hắn đã có thể bắn chết đám Ảnh Tử yêu binh có tốc độ cực nhanh kia. Đoan Mộc Vũ rất tin vào khả năng của hắn.
Còn hai người Từ Trần Phong và Triệu Khắc cũng không hề khiến Đoan Mộc Vũ thất vọng. Bọn họ không hổ danh là binh lính tinh nhuệ lâu năm, bất kể là thể lực, sức bật của thân thể hay khả năng phối hợp đều vào hạng nhất lưu. Tuy tốc độ hai người không thể so với mười mấy Ảnh Tử yêu binh kia nhưng nhờ có tác dụng của Thần Hành Phù nên không kém nhiều lắm, vì thế họ đã đến chỗ người tu hành đang chạy trốn trước chúng. Sau khi đến nơi Triệu Khắc liền cõng người tu hành, còn Từ Trần Phong thì yểm hộ đằng sau, rồi cả hai vội vã chạy về. Nhưng lúc này, bóng dáng của mười mấy Ảnh Tử yêu binh cũng đã tiến vào phạm vi năm mươi trượng, trong khi Tào Khải vẫn chưa bắn một mũi tên nào!
Đến khi mười mấy Ảnh Tử yêu binh bức tới gần ba người Từ Trần Phong trong phạm vi hai mươi trượng thì Tào Khải bất chợt buông cung.
"Rít!". Tiếng tên bay vút đi vang lên, găm một cách chính xác vào giữa đầu một con Ảnh Tử yêu binh!
Loại Ảnh Tử yêu binh này ưu điểm là tốc độ cực nhanh và công kích cực kỳ sắc bén, nhưng phòng ngự của bản thân lại không mạnh cho lắm. Vì thế chỉ cần một mũi tên tầm thường cũng sẽ trở thành một kích chí mạng đối với nó!
Lần bắn vừa rồi rất hoàn mỹ. Mặc dù không thể so sánh với mình nhưng Đoan Mộc Vũ có thể cảm giác được giờ phút này Tào Khải dường như đã tiến vào một loại trạng thái kỳ dị có thể phát huy tiềm năng vượt qua tưởng tượng. Mà loại trạng thái này thông thường được người tu hành gọi là ngộ tính hay thiên phú! Điều này không hề liên quan gì đến tu hành, cũng không liên quan tới pháp lực mà nó chính là tiềm lực bộc phát của bản thân!
Mũi tên đầu tiên mà Tào Khải bắn giống như một cái nút chặn vậy. Sau nó là liên tiếp mười ba mũi tên liên hoàn được bắn ra. Chúng giống như được thần tiên trợ giúp, vô cùng chính xác găm vào đầu mười ba con Ảnh Tử yêu binh còn lại và kết liễu chúng!
Chiến quả lớn như vậy khiến Đoan Mộc Vũ không khỏi gật đầu tán thưởng. Nhưng lúc này thân thể Tào Khải đã không thể chịu đựng loại trạng thái huyền diệu này nữa nên sau khi bắn xong mũi tên thứ mười ba hắn liền rơi vào tình trạng suy yếu. Ngay cả việc cầm Hắc Long cung trên tay cũng không được. Tình huống này mà vào lúc bình thường, thì hẳn sau lần bộc phát này Tào Khải phải nằm tĩnh dưỡng trên giường ít nhất ba ngày mới có thể khôi phục.
Nhưng vấn đề này đối với Đoan Mộc Vũ chỉ là chuyệntinhxn. Tâm niệm khẽ động, hắn liền tách một luồng linh khí thuộc tính mộc tinh thuần từ Thanh Mộc Tâm ra, rồi đưa vào cơ thể Tào Khải. Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Tào Khải lại sinh long hoạt hổ như lúc đầu!
Tào Khải kinh ngạc liếc nhìn Đoan Mộc Vũ nhưng không hề nói gì, bởi những điều thần kỳ như vậy chẳng phải hắn mới nhìn thấy lần đầu trên người Đoan Mộc Vũ.
Lúc này, hai người Từ Trần Phong và Triệu Khắc cũng đã cứu được người tu hành kia. Người này là một thanh niên cỡ hai mươi mấy tuổi, toàn thân là quần áo trắng nhưng đã nhuộm đầy máu tươi, sắc mặt hắn tái nhợt. Thoạt nhìn có vẻ vô cùng chật vật.
"Đa tạ, tại hạ... "
Người thanh niên kia mới chỉ nói được nửa câu, rồi liền ngạc nhiên sửng sốt. Bởi vì Đoan Mộc Vũ không chút khách khí trực tiếp đoạt đi chiếc nhẫn trữ vật trên tay hắn!
Cơn gió thổi qua, mang tro bụi bay khắp trời. Lớp tro bụi xám đen phủ khắp mặt đất. Những cọng cỏ mảnh khảnh co rúm lại, nghiêng ngả như không còn chỗ dựa. Cả đất trời dường như trở lên xa lạ, cảnh vật bừng bừng sinh cơ đã không còn nữa. Ngay cả tiếng côn trùng kêu rả rích chỉ còn là dĩ vãng. Tuyệt vọng và tử vong trở thành cảnh tượng duy nhất!
Từ mặt đất truyền tới chấn động ở phía xa. Một móng vuốt khổng lồ từ không trung hạ xuống, đạp lên đám cỏ đang nghiêng ngả dưới đất đồng thời vô số đá vụn văng lung tung!
Tiếng thở dốc mạnh và sâu giống như cơn gió lạnh thổi qua cắt vào da thịt vậy. Khắp nơi đều đầy ngập loại khí tức thô lỗ tàn bạo này!
Đó là một con sói lớn, thân cao ít nhất là ba trượng. Hai tròng mắt nó đỏ ngầu. Cái miệng lớn mở to, đỏ lòm như chậu máu. Hai cái răng nanh sắc bén dài khoảng ba xích. Kích thước thân mình nó to lớn như một tòa núi nhỏ vậy! Tứ chi cường tráng của con sói giống như bốn cây cột thô to, móng vuốt sắc bén như lưỡi dao đâm xuống mặt đất. Cho dù là nham thạch cứng rắn cũng không chịu nổi một kích của bộ vuốt này!
"Ngao ô!"
Tiếng sói tru vang vọng thiên địa! Ngay cả ngọn núi ở bên cạnh tựa hồ cũng run rẩy vì sợ hãi. Đồng thời hơn một ngàn yêu binh ở trung xung quanh con Xích Mục Yêu Lang này cũng gầm rú như nổi điên, tốc độ của bọn chúng lại nhanh thêm vài phần. Dường như bọn chúng biết được phía trước không chỉ có một con mồi mà xa xa hơn còn có nhiều con mồi ngon lành nữa!
"Giương lá chắn! Trừ Từ Trần Phong, Triệu Khắc và Tào Khải, những người còn lại không được phép thò đầu ra ngoài!"
Đoan Mộc Vũ nhanh chóng ra lệnh. Không ngờ trong đám yêu binh lại có một con yêu thú cấp Xích Mục như thế. Xem ra cuộc chiến này không thể hề dễ dàng rồi, bởi vì con yêu thú cấp Xích Mục này chẳng những có thực lực cường hãn, mà linh trí cũng cực cao, lại am hiểu chỉ huy yêu binh tác chiến!
Lúc này, mệnh lệnh của Đoan Mộc Vũ không có ai dám không tuân thủ. Vì thế mấy đám người vội vàng nhảy xuống bức tường đá, giương cao lá chắn gỗ to lớn được làm từ ba phiến cây to nối lại với nhau chắn trước người. Thứ này chính là thứ lúc trước hắn cố ý chế luyện dùng để phòng ngự băng mâu và hỏa cầu của yêu binh công kích từ xa.
Đồng thời Đoan Mộc Vũ cũng thuận tay cầm lên một cây Chuẩn Mộc lao, sau đó khẽ niệm pháp quyết. Lập tức một đạo hàn khí xuất hiện rồi đem Chuẩn Mộc lao bao phủ lại, thoạt nhìn chẳng khác gì một băng trùy đích thực cả!
"Sưu!"
Sau khi được phóng đi một cách bất ngờ, cây Chuẩn Mộc lao này bay đi như xé rách cả không gian. Nó xuyên qua cự ly bốn dặm, trực tiếp ghim vào một con yêu binh đang định phóng hỏa cầu. Hỏa cầu trong miệng yêu binh chưa kịp xuất ra thì nổ tung ngay tại chỗ khiến đám yêu binh ở gần bị nổ bay ra rất xa!
Đoan Mộc Vũ chẳng hề quan tâm đến chiến quả này mà nhanh chóng phóng những cây Chuẩn Mộc lao đi, giết chết tất cả những yêu binh có thể công kích từ xa.
Mặc dù số lượng yêu binh bị chết không nhiều nhưng đủ để gây nên hỗn loạn, tạo điều kiện cho người tu hành đang liều mạng chạy trốn phía trước kia có được cơ hội thở dốc, không cần phải phân tâm tránh né băng mâu và hỏa cầu mà tập trung vào việc chạy thẳng đến chỗ đám người Đoan Mộc Vũ đang đứng.
"Ngao ô!"
Hiển nhiên hành động của Đoan Mộc Vũ đã chọc giận Xích Mục Yêu Lang. Chỉ thấy nó tru lên một tiếng, trong đám yêu binh đen nhánh liền có mấy đạo tàn ảnh màu đen xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo người tu hành kia. Bọn chúng chính là Ảnh Tử yêu binh, loại yêu binh khó đối phó nhất trong yêu binh!
"Từ Trần Phong, Triệu Khắc, hai người các ngươi đánh chặn đi! Tào Khải, dùng cung áp chế đám yêu binh kia, không cho bọn chúng tới gần trong phạm vi hai mươi trượng!"
Đoan Mộc Vũ lấy ra hai tờ Thần Hành Phù, dán lên đùi hai người Triệu Khắc rồi ra lệnh. Hắn đã nhận ra thời gian hiệu nghiệm của Thần Hành Phù trên đùi người tu hành kia sắp biến mất cho nên lúc này phải cứu viện mới vớt vát được tính mạng của hắn. Còn về phần tại sao lại phải cứu thì không phải do Đoan Mộc Vũ thiện tâm, mà bởi vì hắn biết rõ đạo lý "một cây làm chẳng lên non". Chỉ cần người tu hành kia có cơ hội hồi phục, thì hắn có thể phát huy tác dụng lớn hơn đám người Từ Trần Phong rất nhiều.
"Vâng!"
Đầu tiên, hai người Từ Trần Phong và Triệu Khắc rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại mừng rỡ vô cùng. Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được tác dụng thần kỳ của Thần Hành Phù. Lập tức bọn họ nhảy xuống tường đá rồi dùng tốc độ gấp ba gấp bốn lần so với bình thường tiến đến người tu hành kia!
Còn Đoan Mộc Vũ thì lại lấy Chuẩn Mộc lao quấy rối đám yêu binh đang truy kích. Trong hơn một ngàn yêu binh có mặt ở đây, số lượng yêu binh có thể tiến hành công kích từ xa có khoảng trên trăm con. Nếu để bọn chúng đồng thời công kích thì uy lực không tầm thường chút nào. May mà khi chúng công kích thì cần phải có khoảng thời gian tầm nửa chén trà để chuẩn bị, chứ nếu không hắn chẳng có lòng tin chống lại bọn chúng. Chính vì vậy, lúc này tranh thủ giết được bao nhiêu thì thuận tiện bấy nhiêu.
Đồng thời Tào Khải ở bên cạnh cũng rút Hắc Long Cung ra, chuẩn bị sẵn sàng trợ giúp. Trong mười bốn người bọn họ, nếu bàn về tài bắn cung và mục lực thì chắc chắn Tào Khải là người xuất sắc nhất. Hơn nữa sau khi được tiểu Bồi Nguyên Đan bồi nguyên thì hắn đã có thể bắn chết đám Ảnh Tử yêu binh có tốc độ cực nhanh kia. Đoan Mộc Vũ rất tin vào khả năng của hắn.
Còn hai người Từ Trần Phong và Triệu Khắc cũng không hề khiến Đoan Mộc Vũ thất vọng. Bọn họ không hổ danh là binh lính tinh nhuệ lâu năm, bất kể là thể lực, sức bật của thân thể hay khả năng phối hợp đều vào hạng nhất lưu. Tuy tốc độ hai người không thể so với mười mấy Ảnh Tử yêu binh kia nhưng nhờ có tác dụng của Thần Hành Phù nên không kém nhiều lắm, vì thế họ đã đến chỗ người tu hành đang chạy trốn trước chúng. Sau khi đến nơi Triệu Khắc liền cõng người tu hành, còn Từ Trần Phong thì yểm hộ đằng sau, rồi cả hai vội vã chạy về. Nhưng lúc này, bóng dáng của mười mấy Ảnh Tử yêu binh cũng đã tiến vào phạm vi năm mươi trượng, trong khi Tào Khải vẫn chưa bắn một mũi tên nào!
Đến khi mười mấy Ảnh Tử yêu binh bức tới gần ba người Từ Trần Phong trong phạm vi hai mươi trượng thì Tào Khải bất chợt buông cung.
"Rít!". Tiếng tên bay vút đi vang lên, găm một cách chính xác vào giữa đầu một con Ảnh Tử yêu binh!
Loại Ảnh Tử yêu binh này ưu điểm là tốc độ cực nhanh và công kích cực kỳ sắc bén, nhưng phòng ngự của bản thân lại không mạnh cho lắm. Vì thế chỉ cần một mũi tên tầm thường cũng sẽ trở thành một kích chí mạng đối với nó!
Lần bắn vừa rồi rất hoàn mỹ. Mặc dù không thể so sánh với mình nhưng Đoan Mộc Vũ có thể cảm giác được giờ phút này Tào Khải dường như đã tiến vào một loại trạng thái kỳ dị có thể phát huy tiềm năng vượt qua tưởng tượng. Mà loại trạng thái này thông thường được người tu hành gọi là ngộ tính hay thiên phú! Điều này không hề liên quan gì đến tu hành, cũng không liên quan tới pháp lực mà nó chính là tiềm lực bộc phát của bản thân!
Mũi tên đầu tiên mà Tào Khải bắn giống như một cái nút chặn vậy. Sau nó là liên tiếp mười ba mũi tên liên hoàn được bắn ra. Chúng giống như được thần tiên trợ giúp, vô cùng chính xác găm vào đầu mười ba con Ảnh Tử yêu binh còn lại và kết liễu chúng!
Chiến quả lớn như vậy khiến Đoan Mộc Vũ không khỏi gật đầu tán thưởng. Nhưng lúc này thân thể Tào Khải đã không thể chịu đựng loại trạng thái huyền diệu này nữa nên sau khi bắn xong mũi tên thứ mười ba hắn liền rơi vào tình trạng suy yếu. Ngay cả việc cầm Hắc Long cung trên tay cũng không được. Tình huống này mà vào lúc bình thường, thì hẳn sau lần bộc phát này Tào Khải phải nằm tĩnh dưỡng trên giường ít nhất ba ngày mới có thể khôi phục.
Nhưng vấn đề này đối với Đoan Mộc Vũ chỉ là chuyệntinhxn. Tâm niệm khẽ động, hắn liền tách một luồng linh khí thuộc tính mộc tinh thuần từ Thanh Mộc Tâm ra, rồi đưa vào cơ thể Tào Khải. Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Tào Khải lại sinh long hoạt hổ như lúc đầu!
Tào Khải kinh ngạc liếc nhìn Đoan Mộc Vũ nhưng không hề nói gì, bởi những điều thần kỳ như vậy chẳng phải hắn mới nhìn thấy lần đầu trên người Đoan Mộc Vũ.
Lúc này, hai người Từ Trần Phong và Triệu Khắc cũng đã cứu được người tu hành kia. Người này là một thanh niên cỡ hai mươi mấy tuổi, toàn thân là quần áo trắng nhưng đã nhuộm đầy máu tươi, sắc mặt hắn tái nhợt. Thoạt nhìn có vẻ vô cùng chật vật.
"Đa tạ, tại hạ... "
Người thanh niên kia mới chỉ nói được nửa câu, rồi liền ngạc nhiên sửng sốt. Bởi vì Đoan Mộc Vũ không chút khách khí trực tiếp đoạt đi chiếc nhẫn trữ vật trên tay hắn!
Bình luận truyện