Bát Hoang Kiếp

Quyển 1 - Chương 52: Giết chết



Dịch giả: vipnd2003

Ngay tại thời điểm này mà Đoan Mộc Vũ vẫn không hề bối rối, tay phải tiếp tục niệm quyết, thúc dục toàn bộ những ngọn Chuẩn Mộc lao đồng loạt bắn tới. Lần này Xích Mục yêu lang không thể né tránh được tất cả. Mười ngọn lao thì có tới năm sáu ngọn đâm vào người nó. Chẳng qua bộ lông sói của nó dựng đứng, bao phủ khắp người giống như một tầng phòng ngự đã ngăn cản những mũi lao gây thương tổn đến thân thể!

Thời điểm Xích Mục yêu lang sắp xông tới trước mặt Đoan Mộc Vũ thì trên đầu hắn chỉ còn một ngọn Chuẩn Mộc lao duy nhất!

Lúc này, Đoan Mộc Vũ đột nhiên hét lên một tiếng rồi cắn vào đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi. Hai tay hắn nhanh chóng bấm độn một đạo ấn phù vô cùng phức tạp. Ấn phù màu đỏ như máu này nhanh chóng dung nhập vào trong ngọn lao cuối cùng!

Chỉ trong chớp mắt ngọn Chuẩn Mộc lao này liền tỏa ra một vầng sáng màu máu rực rỡ, lực lượng ba động mạnh mẽ lan truyền khắp không gian. Xích Mục yêu lang cũng đồng thời cảm ứng được ba động này, đôi mắt màu đỏ của nó cũng ánh lên nét sợ hãi!

Nhân cơ hội này ngọn huyết lao bắn đi, ma sát với không khí tạo thành một tiếng ‘sưu’ kéo dài. Quả thực cảnh tượng bây giờ giống như thiên thạch xé rách không gian.

Huyết lao bắn đi với khí thế không thể ngăn cản, trực tiếp đâm vào một mắt của Xích Mục yêu lang!

"Ngao ô!"

Yêu lang bị đau, thân mình liền bành trướng gấp chục lần. Chân trước của nó lớn như một thân cây cổ thụ quét ngang trước mặt. Nhất thời đất bay đá văng, giống như chốc nữa nó sẽ đập Đoan Mộc Vũ thành thịt vụn!

Đúng lúc này, Đoan Mộc Vũ nhanh chóng gỡ vòng tay băng phách ngàn năm từ cổ tay trái của mình ra rồi vội vàng ném về phía yêu lang!

Tuy rằng Đoan Mộc Vũ không biết pháp quyết để điều khiển vòng tay này nhưng nó là vật do tộc nhân Yêu tộc đạt cảnh giới Linh Mục luyện chế nên uy lực tự thân đã vô cùng mạnh mẽ.

Thời điểm này, vòng tay băng phách không bị mảnh vụn Yêu Thạch áp chế nữa nên hàn khí bên trong vòng tay trực tiếp lan ra bốn phía. Thân thể khổng lồ của yêu lang thoáng chốc đã bị một tầng băng sương màu trắng phủ kín. Mặc dù băng sương này không thể làm nó bị đông cứng, nhưng hành động của nó rõ ràng chậm chạp hơn trước nhiều lần.

Nhân cơ hội này, Đoan Mộc Vũ trực tiếp lui về phía sau, quát to: "Ra tay đi!"

Thanh niên áo trắng và đám người Từ Trần Phong đã chuẩn bị từ lâu, nghe thấy Đoan Mộc Vũ quát lên liền lập tức triển khai công kích về phía Xích Mục yêu lang. Tuy nhiên công kích của đám người Từ Trần Phong căn bản chẳng thể gây ra tổn thương gì, quan trọng nhất vẫn là thanh niên áo trắng kia!

Mặc dù thanh niên áo trắng này đang cảm thấy kỳ quái vì không biết Đoan Mộc Vũ sử dụng thủ đoạn gì nhưng thời điểm này đích xác là cơ hội ngàn năm có một. Hắn chỉ hơi do dự chốc lát rồi lập tức thúc giục pháp quyết, thi triển Phong Nhận Thiên Lao. Hắn đã đánh mất vũ khí nên chỉ còn thủ đoạn công kích này là mạnh nhất, mà hắn cảm thấy đáng tiếc hơn là Đoan Mộc Vũ không biết cố ý hay vô tình lại truyền mộc linh khí chỉ đủ để hắn thi triển Phong Nhận Thiên Lao thêm lần nữa mà thôi!

Phong Nhận Thiên Lao quả nhiên bất phàm, nhất là khi Xích Mục yêu lang không thể tránh né, lại cử động vô cùng chậm chạp. Ba mươi sáu đạo phong nhận chém lên người nó tạo thành vô số vết thương, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng những vết thương này lại là nơi đám người Từ Trần Phong công kích!

Dù cho Xích Mục yêu lang có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng không chịu nổi quá trình hành hạ như vậy. Từ Trần Phong dùng Xuyên Vân thương, đâm bảy bảy bốn mươi chín thương trúng tim Xích Mục yêu lang. Những nhát đâm này đã hoàn toàn kết liễu nó!

Đoan Mộc Vũ cũng nhân cơ hội này mà thu hồi vòng tay băng phách ngàn năm, tiếp tục dùng nó để áp chế mảnh vụn Yêu Thạch trong cơ thể hắn. Nếu không làm như vậy, một khi ba động của mảnh vụn Yêu Thạch lan ra thì trận huyết chiến của bọn họ chẳng khác nào con số không.

Lúc này, ngoại trừ vẻ mặt của Đoan Mộc Vũ vẫn bình tĩnh thì đám người Từ Trần Phong, Triệu Khắc, Tào Khải lại kích động giống như có một giấc mộng Xuân Thu. Thanh niên áo trắng kia cũng thở phào nhẹ nhõm, nét sợ hãi vẫn còn lưu luyến trên gương mặt.

"Dọn dẹp chiến trường, tiếp tục xây dựng tường đá để phòng ngự!"

Thanh âm của Đoan Mộc Vũ vang lên. Đám người Từ Trần Phong hôm nay đã sớm coi hắn như một vị chiến thần, hết sức kính trọng cho nên răm rắp nghe theo.

Trải qua một hồi giết chóc, bọn họ không chỉ gia tăng thực lực mà còn được nâng cao tầm mắt. Một thế giới bao la, hùng vĩ, mỹ lệ, tràn ngập kích thích mà bọn họ chưa từng tiếp xúc bao giờ nay đã hiển hiện ngay trước mắt. So với mọi chuyện trong thế gian phàm tục thì vinh hoa phú quý, quan to lộc hậu, dường như cũng chẳng còn quá nhiều ý nghĩa. Mặc dù bọn họ không nói ra miệng, nhưng trong lòng bọn họ đã sớm coi Đoan Mộc Vũ và thanh niên áo trắng kia như những vị thần. Thế giới của bọn họ mới thật là hấp dẫn, khiến người khác ngưỡng mộ vô cùng!

Đoan Mộc Vũ không hề để ý đến biến hóa trong lòng đám người Từ Trần Phong mà chỉ hờ hững nhìn thanh niên áo trắng đang ngồi co quắp trên mặt đất, ánh mắt hỗn loạn. Sau đó hắn rút hàn thiết chủy thủ ra, cẩn thận và kiên nhẫn tách thi thể Xích Mục yêu lang.

Toàn bộ thân thể của Xích Mục yêu lang đều là tài liệu. Mặc dù những tài liệu này đều có cấp bậc khá thấp, nhưng đối với Đoan Mộc Vũ bây giờ mà nói thì có tác dụng rất lớn.

Còn thanh niên áo trắng kia chỉ biết trơ mắt nhìn hành động của Đoan Mộc Vũ. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể chán nản lắc đầu. Mặc dù tu vi của hắn đạt tới cảnh giới Động Huyền, nhưng hiện giờ không còn một chút pháp lực, thật sự không thể đánh thắng được Đoan Mộc Vũ. Hơn nữa thiếu niên mới vừa bước vào cảnh giới Tàng Phong này, lại khiến hắn cảm thấy hết sức thần bí khó lường. Hắn không thể tưởng tượng ra được, một con Xích Mục yêu lang mạnh mẽ như thế lại bị thiếu niên này chỉ huy giết chết. Còn cỗ mộc linh khí cực kỳ tinh thuần kia nữa, quả thực không thể tưởng tượng nổi!

Đủ các loại nghi ngờ, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Thời gian một nén nhang ngắn ngủi trôi qua, thi thể của một con yêu lang khổng lồ đã được Đoan Mộc Vũ lóc tách hoàn toàn. Cả quá trình này lưu loát như nước chảy mây trôi, thành thạo vô cùng. Thanh niên áo trắng kia nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi trợn mắt há mồm, bởi vì hắn tuyệt đối không thể xử lí thành thạo thế kia. Chẳng qua lúc này hắn cũng khó lòng kiềm chế được nữa, bởi vì đánh chết yêu lang có một phần công sức của hắn, không thể để Đoan Mộc Vũ độc chiếm được. Mấy thứ tài liệu này ít nhất cũng có thể bán đi. Còn nữa, chiếc nhẫn trữ vật của hắn, nói gì thì nói cũng phải lấy về.

"Ách! Tại hạ là đệ tử đời thứ ba của Vô Cực Môn tên là Cảnh Chung, không biết phải xưng hô với huynh đài thế nào đây? Không biết huynh đài là đệ tử của môn phái nào?"

"Phù Vân Sơn, Đoan Mộc Vũ!"

Lần này, Đoan Mộc Vũ thông báo tên họ một cách giản đơn nhất. Chẳng qua vẻ mặt của hắn không hề vẻ kính ngưỡng như Cảnh Chung suy nghĩ. Vì Vô Cực Môn cũng là một trong ba đại tông môn của tu tiên giới loài người!

"A, thì ra là Đoan Mộc huynh. Xin hỏi, huynh có thể đem chiếc nhẫn trữ vật trả lại cho tại hạ được không?" Cảnh Chung nói rất cẩn thận. Thật ra bản thân hắn cũng chẳng hiểu vì sao mình đường đường là đệ tử của danh môn đại phái, thực lực còn đạt tới cảnh giới Động Huyền mà lại có chút sợ hãi thiếu niên trước mặt chứ?

Chẳng qua hắn có được đáp án rất nhanh.

Ngay khi Đoan Mộc Vũ ngẩng đầu, Cảnh Chung khẽ liếc nhìn hắn. Lập tức Cảnh Chung cảm thấy sợ hãi đến mức hết hồn hết vía, chỉ muốn chạy càng xa càng tốt!

Đôi mắt của Đoan Mộc Vũ sáng ngời tới cực điểm, nhưng đồng thời cũng lạnh lùng băng giá tới cực điểm. Mà trong ánh mắt ấy còn ẩn chứa nguy hiểm đáng sợ hơn cả yêu lang. Tuy chỉ thoáng qua trong giây lát nhưng lưng Cảnh Chung đã uớt đẫm mồ hôi!

"Ta chỉ mượn một thời gian ngắn, đến khi rời khỏi chỗ này ta sẽ trả lại!"

Đoan Mộc Vũ thuận miệng đáp lời. Sau đó hắn khẽ vung tay, các loại tài liệu được tách ra đã biến mất, toàn bộ đều được cất trong nhẫn trữ vật. Cảnh Chung thấy cảnh này mà khóc không ra nước mắt!

"À, thu hoạch sau khi đánh chết yêu lang này có một nửa thuộc về ngươi, còn lại là của ta." Đoan Mộc Vũ đứng dậy, bước đi mấy bước, sau đó hắn bỗng nói.

"Hả?" Cảnh Chung há hốc mồm, nhìn theo bóng lưng Đoan Mộc Vũ. Cả nửa ngày sau hắn mới bất đắc dĩ nói được một câu: "Nếu đã như vậy, tại hạ cảm thấy rất vui lòng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện