Chương 27: Mua Bánh Táo
Sáng chủ nhật, Trịnh Tây Tây đi dạy kèm.
Trịnh Tây Tây dạy toán và vật lý cho một cô bé, hai buổi một tuần, một buổi vào giữa tuần và một buổi vào cuối tuần.
Thời gian không hoàn toàn cố định, có đôi khi cô bé có việc sẽ điều chỉnh thời gian, nếu Trịnh Tây Tây không đến được, cũng sẽ xin nghỉ phép trước, đôi bên hòa thuận vui vẻ.
Cô bé đó tên là Phó Sơ, tính tình hơi hướng nội, ít khi nóng nảy, ăn nói nhỏ nhẹ.
Nhưng vì tính cách nên ở lớp nghe không hiểu hoặc không biết làm bài cô bé cũng không dám hỏi giáo viên, tích cóp lại tất cả đợi Trịnh Tây Tây giải thích cho cô bé.
Trịnh Tây Tây rất kiên nhẫn giảng bài, ngay cả giảng đi giảng lại một chủ đề đơn giản cô cũng không tỏ ra khó chịu.
Vật lý và toán của Phó Sơ thật sự rất kém, hơn nữa cô bé rất nhạy cảm.
Trước đây đã đổi hai gia sư, bọn họ đều vì cảm thấy cô bé quá khó dạy, dạy thế nào cũng không hiểu, lúc dạy cô bé họ phát hỏa không nhịn được nói cô bé vài câu, rồi cuối cùng làm cô bé bật khóc.
Ban đầu Phó Sơ không muốn thuê gia sư nữa, nhưng thấy thi trượt môn vật lý, ba mẹ thuyết phục rất lâu cuối cùng cô bé mới quyết định thử thuê một gia sư khác, nếu người này không được thì sẽ không bao giờ thuê nữa.
Cũng may Trịnh Tây Tây rất kiên nhẫn, giảng một lần không hiểu cô sẽ đổi một phương pháp đơn giản hơn đến khi đối phương nghe hiểu.
Lúc đầu Phó Sơ vẫn hơi lo lắng, nhưng sau đó cô bé phát hiện Trịnh Tây Tây sẽ không nói cô bé nên cô bé dần dần thả lỏng, bắt đầu thích ở chung với Trịnh Tây Tây.
Ngoài việc học, thỉnh thoảng hai người còn trò chuyện về một số việc lặt vặt xảy ra ở trường.
Sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, Trịnh Tây Tây đánh dấu một vài câu hỏi bài tập về nhà cho Phó Sơ trong sách tham khảo: “Mấy câu hỏi này đều có dạng tương tự, em nên viết đầy đủ các bước giải các câu hỏi, lúc giải đề tốt nhất nên nghĩ đi nghĩ lại trong đầu.
Ba câu hỏi cuối cùng là những câu hỏi nâng cao, sẽ khó hơn một chút, sẽ không chỉ dùng công thức mà phải dùng cả lập luận, có thể làm đến bước nào thì cứ làm đến bước đấy, lần sau chị đến sẽ giúp em.”
Phó Sơ cẩn thận ghi vào sổ tay, sau khi nhớ kỹ, cô bé nói: “Chị ơi, trưa nay chị có muốn ăn cơm ở nhà em rồi về không? Nhà em đổi một bảo mẫu nấu ăn rất ngon, sườn hấp ngon lắm luôn.”
“Không cần, em ăn nhiều chút.” Trịnh Tây Tây thu dọn đồ đạc: “Buổi trưa chị có việc phải làm.”
“Vậy được rồi.” Phó Sơ đưa Trịnh Tây Tây ra cửa.
Trịnh Tây Tây véo khuôn mặt mềm mịn của Phó Sơ: “Chị về đây, không được lười làm bài tập, nhớ làm hết đó.”
“Em biết rồi.”
Trịnh Tây Tây cười, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, vẫy tay với cô bé.
“Chị, em phát hiện dạo này chị cười nhiều hơn trước.” Phó Sơ đột nhiên nói.
“Hả? Có sao?” Trịnh Tây Tây sờ mặt mình, không phát hiện mình có gì thay đổi.
“Có.” Phó Sơ chắc chắn nói: “Thật ra không phải hay cười, mà là… Cười rộ lên càng đẹp hơn.”
Thật ra trước đây Trịnh Tây Tây cũng hay cười, nhưng nụ cười đó luôn khiến người ta cảm thấy có gì đó đằng sau, khiến người ta cảm thấy không chân thật.
Nhưng cô đẹp nên cười thế nào cũng đẹp, cho nên trước đây Phó Sơ không để ý lắm.
Mãi đến mấy lần gần đây, lúc Trịnh Tây Tây cười rộ lên, Phó Sơ cảm thấy lớp bọc vô hình đó dường như đã biến mất, cô bé có thể nhìn thấy rõ cảm xúc vui vẻ trong mắt cô, như thể bên trong có những ngôi sao đang tỏa sáng.
Phó Sơ là một người nhạy cảm, cảm giác ở phương diện này cô bé cũng nhạy bén hơn những người khác.
“Vậy cảm ơn Phó Sơ đã khen.” Trịnh Tây Tây nói, chớp mắt với cô bé.
Cái này ngược lại khiến Phó Sơ ngượng ngùng.
Trịnh Tây Tây rời khỏi nhà Phó Sơ.
Nhà Phó Sơ rất có điều kiện, mẹ cô bé là giám đốc điều hành của một công ty chứng khoán, ba cô bé là một luật sư, điều bất lợi duy nhất là ba mẹ đều quá bận.
Trịnh Tây Tây đã đến đây rất nhiều lần nhưng số lần cô gặp ba mẹ cô bé chỉ đếm trên đầu ngón tay, học phí dạy kèm cũng được chuyển trực tiếp qua WeChat.
Tính cách hướng nội của Phó Sơ ít nhiều cũng có liên quan đến gia đình cô bé.
Trịnh Tây Tây ra sân, một chiếc xe dừng trước mặt cô.
“Anh?” Trịnh Tây Tây kinh ngạc nói.
Cố Duẫn hạ cửa kính xuống: “Đưa em đi ăn cơm.”
Trịnh Tây Tây mở cửa xe ngồi vào, trước khi rời đi cô nhìn thấy Phó Sơ đứng trên cửa sổ tầng hai, vẻ mặt buôn chuyện, thấy cô nhìn qua, cô bé chu môi nói: “Wow!”
Trịnh Tây Tây: “…”
Hai người ra ngoài ăn trưa, vừa ra khỏi nhà hàng, Cố Duẫn nhận được điện thoại, hình như công ty có chuyện.
“Anh, anh đi trước đi, em quét xe đạp đạp về.” Trịnh Tây Tây nói: “Nơi này cách trường cũng không xa.”
“Vậy được, nhớ chú ý an toàn.”
Cố Duẫn lái xe rời đi, vội vã chạy tới công ty.
Công ty có mấy người chó cùng rứt giậu⁽¹⁾, lén vào văn phòng anh trộm tài liệu, nhưng đối phương không đủ cẩn thận, kích hoạt báo động rồi bị bắt.
⁽¹⁾ Chó cùng rứt giậu: vì tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
Cố Duẫn đang lo không biết kéo tóc của bọn họ như thế nào, anh chỉ đơn giản là bày ra một trò chơi, không ngờ thật sự có người không chờ nổi nhảy vào.
Nhìn những người này giậm chân, Cố Duẫn cảm thấy rất thú vị.
Xử lý hết mọi việc thì trời cũng đã tối.
Trong khoảng thời gian này, Cố gia ngoài mặt sóng yên biển lặng nhưng lại ngầm nổi gió, các phe phái không ngừng giằng co, về cơ bản đều đặt dấu chấm câu kết thúc ngắn ngủi tại đây.
Ít nhất dừng một thời gian.
Lại giải quyết xong một vấn đề quan trọng, Tề Thịnh với tư cách là người tham gia vào mọi chuyện đang có tâm trạng rất tốt.
Anh ấy đặt tay lên vai Cố Duẫn: “Đại thiếu gia, tối nay mời cơm đi, đến Triều Hải Lâu.”
Triều Hải Lâu là một nhà hàng năm sao, nổi tiếng với nguyên liệu tươi ngon và giá cả đắt đỏ, một bữa ăn cũng có giá lên tới bốn con số.
Bình thường nếu đi ăn một mình chắc chắn sẽ đau ví nhưng có Cố Duẫn thanh toán thì khác.
Tâm trạng của Cố Duẫn cũng rất tốt, không ngại mời mọi người: “Đi thôi, tôi mời!”
Một đám người vui vẻ đi ra ngoài, đương nhiên trước mặt người ngoài vẻ mặt mọi người vẫn nghiêm túc, nặng nề.
Vất vả cuối cùng cũng đến Triều Hải Lâu, mọi người hoàn toàn buông thả.
Những người này đều thân tín do Cố Duẫn tự mình đề cử, trong đó có mấy người là bạn cùng trường, đến phòng riêng, mọi người nói chuyện càng không kiêng kị gì, ai nấy đều đắc ý, nói như súng máy.
Trên bàn cơm đã mở mấy bình rượu, Tề Thịnh hơi say, anh ấy đột nhiên hỏi: “Cố Duẫn, sao cậu không gọi em hái đến ăn cơm, tay nghề đầu bếp ở đây giỏi thật đấy.”
Cố Duẫn lắc ly rượu, ánh mắt rơi vào người anh ấy rồi dời đi: “Em ấy về trường rồi.”
“Cố tổng có em gái sao?” Có người nghi hoặc hỏi: “Sao tôi nghe nói Cố tổng là con trai độc nhất?”
“Đương nhiên là có, bảo vệ đến mức tròng mắt gắn vào luôn, ngay cả nhìn cũng không cho nhìn.” Tề Thịnh buồn bực nói.
Cố Duẫn cười lạnh: ”Cho cậu nhìn? Em gái tôi để anh rửa mắt à?”
“Mọi người nghe đi, cái thái độ này không phải muội khống thì là cái gì? Đáng sợ quá, muội khống trong truyền thuyết, sau này ai làm em rể cậu chắc chắn sẽ rất đáng đáng thương.”
Anh ấy không nghi ngờ chút nào, nếu sau này em gái kết hôn, nếu đối phương dám không tốt với cô, Cố Duẫn có thể cầm gậy đi đánh người đó suốt ngày, tuyệt đối sẽ không để đối phương sống tốt.
Cố Duẫn cau mày, chỉ hai chữ “em rể” đã khiến trong lòng anh cảm thấy rất không vui, anh “Hừ” một tiếng: “Tự quản anh đi.”
Tề Thịnh và Trịnh Tây Tây mới chỉ gặp nhau hai lần, hơn nữa ngày nào anh ấy cũng ở công ty đấu trí đấu dũng với người ta, thật ra Tề Thịnh đã sớm không nhớ rõ Trịnh Tây Tây trông như thế nào.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại cái miệng tiện của anh ấy, cố ý nhắc hết lần này đến lần khác chọc tên muội khống này giậm chân.
Anh ấy quen Cố Quân lâu như vậy nhưng chỉ thấy lúc này anh tức giận giống người nhất.
•
Trịnh Tây Tây về căn hộ trước.
Cô thay dép đi trong nhà ở cửa.
Bây giờ đã bắt đầu mùa đông, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, chiếu vào giá sách màu nâu cho người ta cảm giác ấm áp.
Tấm thảm bẩn đã được Trịnh Tây Tây giặt sạch rồi dải về chỗ cũ.
Trịnh Tây Tây rất thích căn hộ này, không biết Cố Duẫn đã làm thế nào mà cô luôn cảm thấy mọi thứ ở đây đều rất hợp với ý nguyện của cô, ngoại trừ album nhạc cổ điển chất đầy kệ.
Trịnh Tây Tây chọn một bài bỏ vào đầu đĩa CD.
Cô vừa nghe nhạc vừa dọn dẹp nhà cửa một chút, sau đó mang tất cả rác ra cửa, chuẩn bị khi xuống lầu sẽ mang xuống.
Tằng Ngữ gửi cho cô một tin nhắn WeChat:〘Tây Tây, chiều cậu có về không?〙
Trịnh Tây Tây:〘Lát nữa tớ về.〙
Tằng Ngữ:〘Thế tốt quá, cậu đi qua cổng bắc mua cho tớ 10 tệ tiền bánh táo đỏ nhé 〙
Tằng Ngữ:〘Tớ thèm từ sáng, nhưng tớ có chứng lười ra ngoài, đấu tranh trong lòng mãi.〙
Trịnh Tây Tây lắc đầu, trả lời:〘Được.〙
Tằng Ngữ cái gì cũng tốt nhưng lại lười ra ngoài, chỉ thích ở yên trong phòng, nếu có thể, cô ấy có thể cả ngày ở trong ký túc xá mà không cần đi đâu.
Trịnh Tây Tây dọn dẹp nhà cửa xong, lên gác xép tưới hoa và cây, sau đó xách túi rác đi xuống lầu.
Trước khi về trường, cô đến cửa hàng bánh táo ở cổng bắc giúp Tằng Ngữ mua bánh táo trước.
Cửa hàng bánh táo đang đông khách, tất cả bánh táo đều mới ra lò, vừa mua vừa nướng, không đủ hàng nên bên ngoài là một hàng dài đợi mua.
Ban đầu Trịnh Tây Tây định đứng ở cuối hàng đợi thì đột nhiên có người ở phía trước gọi cô.
“Trịnh Tây Tây.”
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu, là một nam sinh trong lớp, hai người không nói chuyện nhiều nhưng ít ra vẫn quen biết.
Cậu ta đứng ở gần đầu hàng vẫy tay với cô: “Cậu cũng đến mua bánh táo à? Sắp đến lượt tôi rồi, để tôi mua giúp cậu.”
Trịnh Tây Tây nhìn hàng dài đang đợi, đi tới: “Cảm ơn, mua cho tôi hai túi mười tệ, để tôi chuyển tiền cho cậu.”
Hai người thêm WeChat, Trịnh Tây Tây chuyển tiền qua.
Cậu ta gần đầu hàng, chỉ chốc lát sau đã đến lượt, hai người đều về trường nên đi cùng nhau luôn.
Nam sinh hơi xấu hổ ở trước mặt Trịnh Tây Tây, không ngừng tìm chủ đề.
Thật ra Trịnh Tây Tây không phải người ít nói, cô có thể tiếp thu hầu hết các chủ đề, hơn nữa hai người là bạn học, đối phương cũng không có ác ý nên hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Khi đến khu ký túc xá, hai người tạm biệt nhau rồi rời đi.
Đối với Trịnh Tây Tây, đây chỉ là một nhạc đệm rất nhỏ.
Nhưng không hiểu vì sao mà hình mẫu con trai Trịnh Tây Tây thích lại bất ngờ được công khai.
Theo thông tin Tằng Ngữ tình báo, có người đăng lên bbs, mặc dù không nói tên nói họ, nhưng từ khóa mấu chốt liên kết với nhau đều chỉ hướng Trịnh Tây Tây.
Sau đó lại có người nói nhìn thấy Trịnh Tây Tây nói chuyện cười đùa với một nam sinh trong khuôn viên trường, nam sinh đó nhìn trông phóng khoáng, nhưng không đẹp trai.
Thật ra việc nam nữ cười nói trong khuôn viên trường là chuyện rất bình thường, không phải lúc nào cũng khiến người ta nghĩ sai.
Nhưng vấn đề kỳ lạ trong chuyện này là người đó là Trịnh Tây Tây.
Là một hoa khôi được để ý, từ khi nhập học đến giờ Trịnh Tây Tây chưa bao giờ thân thiết hay đi cùng một nam sinh nào chứ đừng nói vừa cười vừa nói.
Vì thế sau khi so sánh tiêu chuẩn này, mọi người cảm thấy gu người yêu của Trịnh Tây Tây hình như cũng không cao.
Đẹp trai hay không thì ai cũng có cái nhìn riêng, hơn nữa Trịnh Tây Tây là học bá, nói không chừng cô càng quan tâm đến nội tâm hơn, thế là một đám người ngồi xuống, thầm chọc ghẹo nhau, cảm thấy ai cũng có cơ hội..
Bình luận truyện