Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt

Chương 15: Thăng chức (1)



Trong thư phòng, nam nhân khoác hắc bào ngồi dựa trên ghế, không gian tĩnh lặng, bỗng một lão thái giám mở cửa bước vào, cung kính gập người, báo:

" Hoàng thượng, chuyện ngài giao lão nô đã hoàn thành, bảo đảm tên tiểu tử kia sẽ có mặt trong tiệc sinh thần của ngài."

" Lui đi. " Hắn hé mắt, đôi đồng tử tràn đầy sự hứng thú, môi khẽ nhếch, đối lão nhân kia phun ra một chữ, trực tiếp đuổi người.

" Tuân chỉ. " Lão ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa, lòng mặc dù rất tò mò nhưng lại không dám hỏi, sợ rằng một khi hé miệng sẽ bị người nào đó chém chết.

*

Ba ngày sau.

Hoàng cung mở tiệc mừng sinh thần lần thứ 23 của đại vương Tề Thuỷ Mặc, tất cả các quan lại trong triều đều phải tham dự, đương nhiên các nước lân bang cũng sẽ cho sứ giả của mình đến để dâng lễ vật, vậy nên đại tiệc lần này nhất định sẽ không thể thiếu những vở kịch góp vui rồi.

Tô Phá Nguyệt thay y phục, đội mũ lên đầu sau đó theo hàng tám người vào điện Phục Hy hầu hạ cho hoàng đế lão tử. Trên mặt nàng có điểm buồn rầu, hai kiếp trước nàng vừa tỉnh dậy đã gặp được hắn mà kiếp này nàng lại chẳng biết hắn là ai trong cái chốn hoàng cung 8 vạn người này, trên thân lại còn phải gánh vác cái nợ do tiền chủ để lại, vận may kiếp này của nàng không biết đã lạc trôi về phương trời nào rồi.

Trong lúc nàng thẫn thờ suy nghĩ thì tiểu thái giám canh cửa đã đọc hết danh tự của sứ giả hai nước láng giếng, chỉ còn riêng hoàng đế là vẫn chưa thấy đâu. Đang khi nàng còn tò mò muốn xem dung mạo của vị kia, tên tiểu thái giám đã hô to:

" Hoàng thượng, thái hậu tới! "

Lập tức cả một rừng người trong điện Phục Hy quỳ xuống, bái lạy đại vương Tề Thuỷ Mặc, mà Tô Phá Nguyệt cho dù không bằng lòng vẫn đành phải quỳ xuống cho có lệ.

Nói đùa!

Nàng còn chưa có muốn chết đâu nha!

Cái tên ngốc tử kia vẫn còn đang đợi nàng đi tìm đó!

Nàng nghiêng đầu hé mắt nhìn dung mạo của vị đang khoác hoàng bào đi từ xa tới, hắn càng tới gần nàng lại càng khiếp sợ, bởi vì, cái người mà nàng tìm không ai khác chính là hắn! Tề Thuỷ Mặc!

Tề Thuỷ Mặc từ xa bước tới, đột nhiên hắn cảm thấy có một cỗ ánh mắt nóng rực đang chiếu thẳng vào mình, hắn tò mò muốn biết kẻ nào có gan dám nhìn thẳng dung nhan hoàng đế, lại còn không che dấu gì cả, chỉ khi nhìn thấy nàng hắn mới biết, thì ra cái kẻ to gan ấy lại là tên tiểu tử hắn tìm suốt tám năm trời, chỉ có điều hắn vẫn chưa hiểu hết hàm ý trong mắt nàng.

Tại sao nàng lại kinh ngạc đến thế?

Tại sao nàng lại mừng rỡ khi nhìn thấy hắn?

Rồi tại sao trong ánh mắt của nàng vừa có một chút mong nhớ vừa có một chút quyến luyến?

Đây hoàn toàn không phải là ánh mắt mà nàng nên dành cho kẻ thù không đội trời chung như hắn, phải chăng nàng có gì đó nhầm lẫn?

Hắn đột nhiên muốn biết nhiều hơn về nàng, một chút hứng thú kèm theo một chút tò mò, hắn muốn xem thử là nàng đang giở trò quỷ gì đây.

Hắn nhếch môi cười nhẹ, phất tay áo ngồi vào hoàng vị, hơi ngẩng mặt, lãnh đạm phun ra vài chữ:

" Bắt đầu đi."

Các nhạc sư bắt đầu lên đàn, tấu những bài nhạc cổ, âm điệu hoà vang, vui mừng, rực rỡ, vũ công từ hai bên uyển chuyển tràn vào chánh điện, múa một bài dâng rượu.

Cửa mở ra, một hàng vũ cơ bước vào, họ lần lượt tách ra xen kẽ để lộ bóng người mảnh mai của nữ cơ chính, nữ nhân này như một nhuỵ hoa đỏ rực nổi bật trong những cánh hoa vàng tươi, nhìn trang phục ả mặc liền biết ả đến từ Đại quốc, ai ngu ngốc cũng không thể nào không biết ả chắc chắn là " lễ vật " của hoàng đế Đại quốc dành cho đại vương Tề Thuỷ Mặc.

Mà người thông minh, mưu mẹo như Tô Phá Nguyệt đây thì lại càng hiểu rõ hơn, ánh mắt của nàng nhìn ả giống như muốn ăn tươi nuốt sống con người ta vào bụng, cũng bởi vì nàng nhìn chăm chú như vậy nên không biết rằng trên ngai vị cũng đang có một người nào đó nhìn nàng với ánh mắt tương tự, chỉ khác một điều là không có mùi dấm chua bốc lên nồng nặc mà thôi.

Ả tiến lại gần, rót một ly rượu dâng lên cho hắn, những cái chuông treo trên người ả rung rung lại càng khiến cho người ta nghe vui tai hơn, chỉ tiếc một điều là hắn hoàn toàn không để ý đến ả.

Lão thái giám Nô Mộc bên cạnh hắn đã nhiều năm, vừa nhìn liền biết hắn không vui, vội vàng chạy đến đỡ lấy ly rượu trên tay ả, cố gắng để cho chúng sanh ở phía dưới không chú ý lên đây, nhưng mà lão đâu ngờ rằng đã có một người nhanh chân hơn lão, cầm lấy ly rượu đó, để sang một góc trên bàn rồi lui về chỗ của mình.

Hành động này của nàng khiến cho hắn chú ý tới, hàn ý lạnh lẽo trong mắt cũng biến đâu mất tiêu, hắn chống tay lên cạnh ghế, ngồi ngửa ra sau, mang theo hứng thú nhìn về phía nàng.

Đương nhiên nàng cũng nhận được ánh mắt của hắn, không giống như bao người khác bị hoàng đế nhìn tới liền sợ hãi cúi gầm mặt, nàng ngước mắt lên, nhìn thẳng hắn, môi vẽ ra nụ cười, hoàn toàn không có ý trốn tránh hay giả vờ, nụ cười này là xuất phát từ đáy lòng của nàng.

Trong khi hai người nào đó chăm chú trao đổi ánh mắt thì bài nhạc cũng đã kết thúc, sứ giả của Đại quốc Lưu Minh chậm rãi bước ra khỏi chỗ ngồi, gã đứng giữa chánh điện, nhìn thẳng vào Tề Thuỷ Mặc, tay cầm quạt phe phẩy, hàm ý hỏi:

" Không biết đại vương có thích lễ vật này của Đại quốc hay không?"

Tề Thuỷ Mặc nhìn gã, chưa trả lời thì đã có người giúp hắn.

" Nếu ngươi muốn biết đại vương có thích lễ vật của Đại quốc các ngươi hay không, thì sao không chờ thêm một lúc, để Thuỷ quốc bọn ta dâng lễ vật lên đã? " Gã là Danh Phụng, sứ giả của Thuỷ quốc.

Lưu Minh nheo mắt nhìn Danh Phụng, ánh mắt của hai gã như hai luồn điện chạm nhau, mùi khét bay nồng nặc giữa chánh điện. Hắn vui vẻ nhìn hai gã tranh đấu, không chút tức giận khi có người náo loạn đại tiệc của mình. Tiệc sinh thần của hắn năm nào cũng có chuyện vui, nhưng mà năm nay hình như hơi nhiều.

Không muốn mất mặt, Lưu Minh phẩy tay áo, coi như thua một lần, gã cũng không muốn làm trò đùa hôm nay, gã nghiến răng nén giận, hung hăng nhìn Danh Phụng, nói:

" Được, ta chờ." Nói xong, gã nhanh chân về chỗ ngồi.

Danh Phụng đắc thắng nhếch môi cười, gã nheo mắt hồ ly nhìn lên Tề Thuỷ Mặc, chậm rãi nói:

" Bây giờ, mời đại vương thưởng thức lễ vật của Thuỷ quốc."

Gã về chỗ, ra hiệu cho người bắt đầu. Nhạc sư tiếp tục lên đàn, mà lần này không có vũ cơ lên chỉ thấy cửa mở ra, một nam nhân hoang dã bước vào, gã chỉ mặc một tấm áo mỏng manh, để lộ lồng ngực săn chắc, nam nhân này dung mạo anh tuấn, tay chân to lớn, nước da nâu đồng, gã bắt đầu điệu múa hết sức nam tính của mình, hai chân để trần đeo lục lạc, tay không dẻo dai như nữ cơ lúc nãy mà làm những động tác khiến cho toàn thân gã trở nên huyền bí hơn.

Khi nam nhân này bước vào, cả triều đều lâm vào một mảnh mù mờ, không ai biết gã đến để làm gì, cũng chẳng ai biết Thuỷ quốc tặng lễ vật có dụng ý gì, đương nhiên là ngoại trừ ba người, chính là người tặng quà, người nhận quà và nàng, kẻ hóng chuyện.

Sắc mặt của Danh Phụng càng lúc càng sáng, mà Tề Thuỷ Mặc thì càng lúc càng tối, gân xanh cũng bắt đầu nổi lên, ly rượu trong tay cũng xuất hiện vết nứt, chỉ có mỗi ai đó là khoái trá cười, đến nỗi nàng không kìm chế được phụt ra một tiếng, thành công thu hút sự chú ý của ai đó.

Nhận ngay tia sét phóng qua, Tô Phá Nguyệt biết điều mím môi lại nhưng không thể ép hai vai ngừng run, nàng thật sự không thể hiểu nổi cái tư tưởng quái dị này, không đụng nữ sắc thì tức là thích nam nhân hả?

Bó tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện