Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 190: Quy định quái gở
Theo như Cố Sơ được biết, chỉ tính riêng hồi ở trường đại học, đã không ít lần Tiêu Tiếu Tiếu nảy sinh suy nghĩ muốn giảm cân. Trong đó có mười lần liều mạng thực hiện. Lần hạ quyết tâm nhất là học kỳ II năm thứ hai, vừa vào học là cậu ấy đã rục rịch chuẩn bị giảm cân, khi bị truy hỏi mới biết trong kỳ nghỉ cậu ấy đã tỏ tình với một anh chàng nhưng không thành công. Tiếu Tiếu quy kết mọi nguyên do cho cái đống mỡ ‘mùa đông đã ấm, mùa hạ còn ấm hơn’ của mình.
So với trải nghiệm giảm cân bữa đực bữa cái của khi trước thì lần đó Tiếu Tiếu quả thực rất kiên quyết. Cậu ấy lựa chọn một phương pháp bi thảm nhất trần gian để tự ngược đãi bản thân, lên mạng download cách thức tuyệt thực để giày vò mình, sau đó một ‘động vật ăn thịt’ bắt đầu dừng ăn thịt, ngày nào cũng chỉ mang một chai nước lên lớp. Kết quả, tới ngày thứ ba, cậu ấy bị đưa vào phòng y tế của trường, Tiếu Tiếu còn cố nói trong lúc mơ mơ màng màng: Tới ngày thứ tư là được rồi, các cậu cứ mặc kệ tớ.
Khiến cho bác sỹ y tế của trường tức tới nỗi treo xong cho cậu ấy chai dịch dinh dưỡng là quay phắt đi luôn.
Trải nghiệm lần đó kết thúc sau ba ngày tuyệt thực, cuối cùng một con gà quay to đùng để chấm dứt mọi tinh thần chiến đấu giảm cân. Theo như lời Tiếu Tiếu: Tớ không thể cố tới ngày thứ tư, trên mạng nói rồi, tới ngày thứ tư sẽ không cảm thấy đói nữa, cả người cứ như đang bay lâng lâng ấy.
Lúc ấy Lăng Song châm chọc một câu: Phải, chết đói xừ nó rồi, hồn ma thì dĩ nhiên là bay nhẹ nhàng rồi.
Hai người họ còn vì chuyện tuyệt thực liệu có ích hay không mà cãi vã đúng hai tiếng đồng hồ.
Về sau Cố Sơ cũng đọc những bài báo có liên quan, tuyệt thực phần nhiều thiên về tu tâm dưỡng tính, phải có cách thức, phương pháp, đâu có làm bừa như Tiếu Tiếu?
Qua lần giảm cân thất bại đó, Tiếu Tiếu đã từ bỏ, thích ăn cứ ăn, thích chơi cứ chơi. Sau này Cố Sơ chẳng có thời gian lo cho cậu ấy nữa, cũng không rõ Tiếu Tiếu có lấy lớp mỡ trên người mình ra hành hạ nữa không. Thật ra trong mắt Cố Sơ, Tiếu Tiếu không hề mập. Cậu ấy chẳng thể coi là loại con gái khi đi đường thịt mỡ cũng rung loạn lên. Cậu ấy tròn trịa vừa đủ, cộng thêm gương mặt trời sinh đã phính như trẻ em mới sinh, thật ra là rất dễ thương. Nếu quan sát kỹ tướng mạo của cậu ấy, ngũ quan cũng rất sắc sảo, xinh đẹp, chỉ tại bản thân cậu ấy không tự tin mà thôi, thêm cả Lăng Song cứ vài ba hôm lại gọi cậu ấy là đồ mập này đồ mập kia nên Tiếu Tiếu cũng tự nhận bản thân chính là một cô mập.
Thế mà bây giờ, ngay trước mắt đây, Tiếu Tiếu như biến thành một người khác, không còn gương mặt phúng phính ấy nữa mà chính là kiểu mặt trái xoan khá thịnh hành bây giờ, xương đòn tinh tế cũng đã lộ ra, vòng eo thon gọn dịu dàng tới mức người ta chỉ muốn ôm ngay.
Cậu ấy gọi không ít món nhưng lúc ăn chỉ gắp đồ chay, sau đó từ tốn đáp lại thắc mắc của Cố Sơ: “Có chuyện gì xảy ra đâu, tớ trở nên xinh đẹp các cậu không mừng cho tớ sao?” Nói rồi cậu ấy lại hứng khởi rút gương ra, soi soi: “Thay đổi lộ liễu lắm sao?”
“Nếu cậu không nói với tớ cậu chính là Tiêu Tiếu Tiếu, tớ tuyệt đối không nhận ra.” Cố Sơ thở dài.
Tiêu Tiếu Tiếu cười hì hì: “Vậy cậu cảm thấy bây giờ tớ có xinh không?”
Cố Sơ gật đầu. Rất đẹp mới đúng, Tiếu Tiếu khi xưa là một con sâu đo dễ thương thì giờ đã phá kén thành bướm rồi.
Lăng Song khinh thường: “Cậu quả là chịu chơi đấy, chạy qua Hàn Quốc à? Tốn không ít tiền đúng không?”
“Đang dưng tôi chạy qua Hàn Quốc làm gì?”
“Cậu không chạy qua Hàn Quốc mà lại trở thành bộ dạng này?” Lăng Song giơ tay ra, chỉ cậu ấy từ trên xuống dưới: “Chỗ này phải dùng bao nhiêu dao kéo, nhất là cái mặt nhỏ này, chẹp chẹp…”
“Ngoài việc hút mỡ và cấy mỡ tự thân*, tớ không làm gì hết.” Tiêu Tiếu Tiếu khẽ nhướng mày, đôi mắt vì không vui mà có thêm nhiều biểu cảm, càng lúc càng thêm rực rỡ. Cậu ấy giơ tay chỉ vào mặt mình: “Cậu thấy mặt mũi mồm miệng tớ có thay đổi hay không? Tớ không có như người ta nào là nâng mắt, nâng mũi, gọt cằm gì gì đó. Bác sỹ nói rồi, ngũ quan của tớ rất đẹp, không cần sửa chữa gì cả.”
*Là trị liệu chiết xuất phần mỡ không cần thiết từ bụng, đùi, mông, ly tâm để chiết ra tế bào mỡ thuần khiết nhất và tiêm lên mặt. Phương pháp này không đơn thuần là trị liệu tiêm mỡ vào các phần lõm trên mặt mà làm nổi bật cả tổng thể khuôn mặt, mang lại hiệu quả trẻ hóa tuyệt vời.
“Cậu đi hút mỡ á?” Cố Sơ kinh ngạc.
“Đúng thế, nếu không đống mỡ thừa trên người tớ thì phải làm sao đây? Hút mỡ là cách giải quyết nhanh nhất rồi.” Tiêu Tiếu Tiếu nét mặt đắc ý.
Lăng Song quan sát tỉ mỉ cậu ấy từ trên xuống dưới, cau mày: “Cậu lừa ai hả, cậu tưởng tôi chưa nhìn thấy ai hút mỡ không bằng. Hút mỡ chỉ gầy đi thôi, sao có thể khiến cậu đẹp lên được?”
“Người ta gầy đi thì sẽ xinh lên, biết chưa?” Tiêu Tiếu Tiếu bây giờ cũng trở thành một đại mỹ nhân rồi, nói năng tự nhiên có trọng lượng, nói xong lại cười: “Ấy, nói vậy là cậu thừa nhận tôi đẹp hơn cậu rồi?”
“Thôi đi, tôi chưa có thừa nhận.”
Nhưng Cố Sơ lại không nghĩ tới những chuyện ấy, cô kéo tay Tiêu Tiếu Tiếu rồi lại đánh giá thêm một lượt mới lo lắng hỏi: “Cậu hút mỡ bao lâu rồi? Có tác dụng phụ gì không? Cậu tới cơ sở y tế hay là thẩm mỹ viện, có an toàn không?”
Không phải cô chưa từng thấy những ví dụ của việc hút mỡ, quả thực rất đáng sợ, cô không muốn thấy Tiếu Tiếu cũng trở nên như vậy.
Tiêu Tiếu Tiếu xòe cánh tay ra cho Cố Sơ xem: “Tự cậu nhìn xem có tìm thấy vết thương của tớ không?”
Cố Sơ tìm qua, cánh tay Tiếu Tiếu nhẵn mịn, một chút thương tích cũng không có.
“Chắc chắn là trên chân, trên eo, ai lại để lộ thương tích ra ngoài chứ.” Lăng Song bực bội nói.
Tiêu Tiếu Tiếu trừng mắt lườm Lăng Song, mặc kệ khẩu khí ghen tỵ của cô bạn, nhìn về phía Cố Sơ: “Trên người tớ tổng cộng chỉ có ba vết thương thôi nhưng đều cực kỳ, cực kỳ nhỏ. Cậu xem đi, ở đây có một cái.” Cậu ấy thò cánh tay ra, chỉ vào vị trí bắp tay.
Cố Sơ tò mò nhìn qua, đúng là có một vết thương rất nhỏ nhưng nếu không được Tiếu Tiếu nhắc, cô còn tưởng đó chỉ là một vết hằn không đáng quan tâm, màu chỉ nhợt hơn màu da một chút mà thôi. Cô sững sờ: “Kỹ thuật của chỗ này cũng siêu quá đấy.”
“Đúng vậy, còn hai vết nữa ở chân và sau lưng, cũng khó nhận ra y như thế này.” Tiêu Tiếu Tiếu phấn khích.
Lăng Song cũng ghé lại xem, nghi hoặc: “Cả người cậu chỉ có đúng ba vết thương? Làm gì có chuyện ấy?”
“Bệnh viện của người ta cao siêu mà.” Tiêu Tiếu Tiếu nói: “Nơi này toàn là các bác sỹ đẹp trai xinh gái thôi, dáng đều tăm tắp. Chính viện trưởng tự tay thao tác, là trung tâm vừa mới vào Thượng Hải năm nay, nghe nói đã rất có tiếng ở nước ngoài rồi.”
“Thật hay giả vậy?” Lăng Song không tin.
Tiêu Tiếu Tiếu tự chỉ vào mình: “Cậu trông tôi là biết ngay mà.” Dứt lời, cậu ấy véo cánh tay Lăng Song một cái.
“Cậu làm cái gì thế hả?” Lăng Song hất tay cậu ấy ra.
“Chắc chắn cậu nghĩ mình thướt tha lắm rồi đúng không? Nhưng tôi cho cậu hay, cậu cứ vào đó sẽ biết ngay mình không tiêu chuẩn đến mức nào.”
“Cậu mới không tiêu chuẩn thì có.”
Tiêu Tiếu Tiếu vẫn rất điềm đạm, nhìn sang Cố Sơ: “Cậu bảo tớ với Lăng Song ai tiêu chuẩn hơn?”
Thành thật mà nói, bây giờ Tiêu Tiếu Tiêu xinh đẹp hơn cả Lăng Song. Dĩ nhiên, Cố Sơ sẽ không nói câu này ra, mấy chuyện so sánh vẻ đẹp quả thực là vô vị. Cô chỉ lo Tiêu Tiếu Tiếu gầy đi nhanh như vậy liệu có khi nào phản tác dụng không?
“Tiếu Tiếu, năm nào cậu cũng phải đi kiểm tra một lần sao?” Chẳng hiểu sao, Cố Sơ cứ cảm thấy có chuyện không ổn.
Tiêu Tiếu Tiếu ngẫm nghĩ rồi đáp: “Bác sỹ không có nói vậy, chỉ bảo tớ rằng phải định kỳ tới đó lấy máu.”
“Lấy máu?” Cả Cố Sơ và Lăng Song đều sửng sốt.
Tiêu Tiếu Tiếu cười tít mắt nhìn họ: “Cái này thì các cậu không hiểu rồi, lấy máu có thể giữ được nhan sắc, hơn nữa còn có tác dụng khử độc cho cơ thể.”
“Vì sao phải tới đó rút máu? Lẽ nào không nên tới trung tâm hiến máu ư?” Cố Sơ hỏi.
“Tới đó rút máu có thể được lấy dung dịch làm đẹp, thương hiệu sản phẩm chăm sóc da ở đó có tiếng lắm, có thể khiến da dẻ căng mịn, tuổi càng cao hiệu quả lại càng tốt.”
Lăng Song phì cười: “Da thì có thay đổi nhưng cái tính tham của rẻ thì vẫn chẳng đổi khác.”
“Cái gì gọi là tham đồ rẻ? Cậu phải biết không phải người béo nào cũng được nơi đó nhận đâu.” Tiêu Tiếu Tiếu cười khẩy: “Phải làm rất nhiều hạng mục kiểm tra, sau khi đủ tư cách mới được đồng ý tiếp nhận, cùng đi với tôi có hơn hai mươi cô gái, kết quả chỉ nhận một mình tôi. Đây gọi là may mắn đấy, có hiểu không?”
“Đồ khoác lác.”
Cố Sơ kéo kéo Tiêu Tiếu Tiếu: “Tới mấy nơi đó chẳng phải có tiền là được sao? Sao còn kén chọn khách hàng?”
“Tớ không phải trả đồng nào.”
“Hả?”
“Tớ cũng cảm thấy kỳ lạ mà nhưng nơi này đặc biệt lắm, phàm là những khách hàng được họ lựa chọn đều có thể được phẫu thuật miễn phí.”
Cố Sơ nhìn sang Lăng Song, Lăng Song cũng đầy kinh ngạc, hai người họ đều ngơ ngác nhìn nhau…
***
Thịnh Thiên Vỹ từ nước ngoài bay thẳng về Thượng Hải.
Khi đáp xuống sân bay Phố Đông, Hứa Đồng đích thân tới đón, đồng thời đã sắp xếp ổn thỏa lịch trình mấy ngày này của Thịnh Thiên Vỹ tại Thượng Hải.
Chiếc xe đi thẳng vào trung tâm thành phố.
Thịnh Thiên Vỹ dựa ra sau ghế, đưa cho Hứa Đồng một bản hợp đồng. Hứa Đồng đón lấy nhìn, là một bản tài liệu có liên quan tới việc bàn bạc hợp tác thành công một nguồn năng lượng. Cô sững sờ: “Cái xương khó gặm thế này mà anh cũng gặm được?”
“Tôi là ai nào? Chuyên gặm những mẩu xương khó nhằn.”
Là một hạng mục hợp tác với Trung Đông. Liên quan tới việc này Hứa Đồng cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết rằng Thịnh Thiên Vỹ rất coi trọng nó. Trung Đông có nguồn tài nguyên phong phú, khi hợp tác với Trung Quốc cũng chọn lựa cẩn thận, mà Thịnh Thiên Vỹ với tư cách là một doanh nghiệp, bàn bạc với bên đó lại càng khó khăn hơn. Vì đây là hạng mục đích thân Thịnh Thiên Vỹ theo đuổi thế nên Hứa Đồng rảnh ra khá nhiều thời gian. Nhưng như vậy khiến cô ít nhiều không thoải mái lắm, dẫu sao cô cũng là trợ lý hành chính đặc biệt của anh.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ Thịnh Thiên Vỹ có sự sắp xếp của riêng mình.
Từ trước tới nay Hứa Đồng luôn cảm thấy Thịnh Thiên Vỹ làm việc không đâu vào đâu, nhưng sau khi cầm bản hợp đồng này trên tay, cô mới cảm thấy Thịnh Thiên Vỹ có những mặt mà cô chưa biết. Nếu một người thực sự không chuyên tâm, không có lý tưởng, không có hoài bão thì không thể nào làm ăn kinh doanh lớn đến thế.
Trước đây cô cảm thấy có lẽ là do cấp dưới của anh tài giỏi nhưng giờ quan điểm của cô có phần thay đổi rồi.
Vừa gấp bản hợp đồng lại, Thịnh Thiên Vỹ bèn nói một câu: “Từ giờ hạng mục này sẽ do em phụ trách.”
“Dạ?” Cô ngạc nhiên, đây là một hạng mục lên tới trăm tỷ đấy.
Thịnh Thiên Vỹ quay đầu cười với cô: “Sao? Không có dũng khí tiếp nhận?”
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy tôi xen ngang giữa chừng không thích hợp lắm thì phải.” Hứa Đồng có phần kiêng dè.
“Đùa sao, tôi nói em thích hợp là thích hợp, ai dám nói gì?” Khẩu khí của Thịnh Thiên Vỹ rất kiêu ngạo.
Hứa Đồng hít một hơi nặng nề, gật đầu.
Dẫu sao cô cũng từng trải nhiều sóng gió, tuy rằng Thịnh Thiên Vỹ làm việc quái đản và cô cũng chưa đạt đến mức hiểu được anh nhưng hạng mục đã thực sự bày ra trước mắt, nếu đã làm việc cho anh thì cô phải nỗ lực tạo ra giá trị mới được…
~Hết chương 190~
So với trải nghiệm giảm cân bữa đực bữa cái của khi trước thì lần đó Tiếu Tiếu quả thực rất kiên quyết. Cậu ấy lựa chọn một phương pháp bi thảm nhất trần gian để tự ngược đãi bản thân, lên mạng download cách thức tuyệt thực để giày vò mình, sau đó một ‘động vật ăn thịt’ bắt đầu dừng ăn thịt, ngày nào cũng chỉ mang một chai nước lên lớp. Kết quả, tới ngày thứ ba, cậu ấy bị đưa vào phòng y tế của trường, Tiếu Tiếu còn cố nói trong lúc mơ mơ màng màng: Tới ngày thứ tư là được rồi, các cậu cứ mặc kệ tớ.
Khiến cho bác sỹ y tế của trường tức tới nỗi treo xong cho cậu ấy chai dịch dinh dưỡng là quay phắt đi luôn.
Trải nghiệm lần đó kết thúc sau ba ngày tuyệt thực, cuối cùng một con gà quay to đùng để chấm dứt mọi tinh thần chiến đấu giảm cân. Theo như lời Tiếu Tiếu: Tớ không thể cố tới ngày thứ tư, trên mạng nói rồi, tới ngày thứ tư sẽ không cảm thấy đói nữa, cả người cứ như đang bay lâng lâng ấy.
Lúc ấy Lăng Song châm chọc một câu: Phải, chết đói xừ nó rồi, hồn ma thì dĩ nhiên là bay nhẹ nhàng rồi.
Hai người họ còn vì chuyện tuyệt thực liệu có ích hay không mà cãi vã đúng hai tiếng đồng hồ.
Về sau Cố Sơ cũng đọc những bài báo có liên quan, tuyệt thực phần nhiều thiên về tu tâm dưỡng tính, phải có cách thức, phương pháp, đâu có làm bừa như Tiếu Tiếu?
Qua lần giảm cân thất bại đó, Tiếu Tiếu đã từ bỏ, thích ăn cứ ăn, thích chơi cứ chơi. Sau này Cố Sơ chẳng có thời gian lo cho cậu ấy nữa, cũng không rõ Tiếu Tiếu có lấy lớp mỡ trên người mình ra hành hạ nữa không. Thật ra trong mắt Cố Sơ, Tiếu Tiếu không hề mập. Cậu ấy chẳng thể coi là loại con gái khi đi đường thịt mỡ cũng rung loạn lên. Cậu ấy tròn trịa vừa đủ, cộng thêm gương mặt trời sinh đã phính như trẻ em mới sinh, thật ra là rất dễ thương. Nếu quan sát kỹ tướng mạo của cậu ấy, ngũ quan cũng rất sắc sảo, xinh đẹp, chỉ tại bản thân cậu ấy không tự tin mà thôi, thêm cả Lăng Song cứ vài ba hôm lại gọi cậu ấy là đồ mập này đồ mập kia nên Tiếu Tiếu cũng tự nhận bản thân chính là một cô mập.
Thế mà bây giờ, ngay trước mắt đây, Tiếu Tiếu như biến thành một người khác, không còn gương mặt phúng phính ấy nữa mà chính là kiểu mặt trái xoan khá thịnh hành bây giờ, xương đòn tinh tế cũng đã lộ ra, vòng eo thon gọn dịu dàng tới mức người ta chỉ muốn ôm ngay.
Cậu ấy gọi không ít món nhưng lúc ăn chỉ gắp đồ chay, sau đó từ tốn đáp lại thắc mắc của Cố Sơ: “Có chuyện gì xảy ra đâu, tớ trở nên xinh đẹp các cậu không mừng cho tớ sao?” Nói rồi cậu ấy lại hứng khởi rút gương ra, soi soi: “Thay đổi lộ liễu lắm sao?”
“Nếu cậu không nói với tớ cậu chính là Tiêu Tiếu Tiếu, tớ tuyệt đối không nhận ra.” Cố Sơ thở dài.
Tiêu Tiếu Tiếu cười hì hì: “Vậy cậu cảm thấy bây giờ tớ có xinh không?”
Cố Sơ gật đầu. Rất đẹp mới đúng, Tiếu Tiếu khi xưa là một con sâu đo dễ thương thì giờ đã phá kén thành bướm rồi.
Lăng Song khinh thường: “Cậu quả là chịu chơi đấy, chạy qua Hàn Quốc à? Tốn không ít tiền đúng không?”
“Đang dưng tôi chạy qua Hàn Quốc làm gì?”
“Cậu không chạy qua Hàn Quốc mà lại trở thành bộ dạng này?” Lăng Song giơ tay ra, chỉ cậu ấy từ trên xuống dưới: “Chỗ này phải dùng bao nhiêu dao kéo, nhất là cái mặt nhỏ này, chẹp chẹp…”
“Ngoài việc hút mỡ và cấy mỡ tự thân*, tớ không làm gì hết.” Tiêu Tiếu Tiếu khẽ nhướng mày, đôi mắt vì không vui mà có thêm nhiều biểu cảm, càng lúc càng thêm rực rỡ. Cậu ấy giơ tay chỉ vào mặt mình: “Cậu thấy mặt mũi mồm miệng tớ có thay đổi hay không? Tớ không có như người ta nào là nâng mắt, nâng mũi, gọt cằm gì gì đó. Bác sỹ nói rồi, ngũ quan của tớ rất đẹp, không cần sửa chữa gì cả.”
*Là trị liệu chiết xuất phần mỡ không cần thiết từ bụng, đùi, mông, ly tâm để chiết ra tế bào mỡ thuần khiết nhất và tiêm lên mặt. Phương pháp này không đơn thuần là trị liệu tiêm mỡ vào các phần lõm trên mặt mà làm nổi bật cả tổng thể khuôn mặt, mang lại hiệu quả trẻ hóa tuyệt vời.
“Cậu đi hút mỡ á?” Cố Sơ kinh ngạc.
“Đúng thế, nếu không đống mỡ thừa trên người tớ thì phải làm sao đây? Hút mỡ là cách giải quyết nhanh nhất rồi.” Tiêu Tiếu Tiếu nét mặt đắc ý.
Lăng Song quan sát tỉ mỉ cậu ấy từ trên xuống dưới, cau mày: “Cậu lừa ai hả, cậu tưởng tôi chưa nhìn thấy ai hút mỡ không bằng. Hút mỡ chỉ gầy đi thôi, sao có thể khiến cậu đẹp lên được?”
“Người ta gầy đi thì sẽ xinh lên, biết chưa?” Tiêu Tiếu Tiếu bây giờ cũng trở thành một đại mỹ nhân rồi, nói năng tự nhiên có trọng lượng, nói xong lại cười: “Ấy, nói vậy là cậu thừa nhận tôi đẹp hơn cậu rồi?”
“Thôi đi, tôi chưa có thừa nhận.”
Nhưng Cố Sơ lại không nghĩ tới những chuyện ấy, cô kéo tay Tiêu Tiếu Tiếu rồi lại đánh giá thêm một lượt mới lo lắng hỏi: “Cậu hút mỡ bao lâu rồi? Có tác dụng phụ gì không? Cậu tới cơ sở y tế hay là thẩm mỹ viện, có an toàn không?”
Không phải cô chưa từng thấy những ví dụ của việc hút mỡ, quả thực rất đáng sợ, cô không muốn thấy Tiếu Tiếu cũng trở nên như vậy.
Tiêu Tiếu Tiếu xòe cánh tay ra cho Cố Sơ xem: “Tự cậu nhìn xem có tìm thấy vết thương của tớ không?”
Cố Sơ tìm qua, cánh tay Tiếu Tiếu nhẵn mịn, một chút thương tích cũng không có.
“Chắc chắn là trên chân, trên eo, ai lại để lộ thương tích ra ngoài chứ.” Lăng Song bực bội nói.
Tiêu Tiếu Tiếu trừng mắt lườm Lăng Song, mặc kệ khẩu khí ghen tỵ của cô bạn, nhìn về phía Cố Sơ: “Trên người tớ tổng cộng chỉ có ba vết thương thôi nhưng đều cực kỳ, cực kỳ nhỏ. Cậu xem đi, ở đây có một cái.” Cậu ấy thò cánh tay ra, chỉ vào vị trí bắp tay.
Cố Sơ tò mò nhìn qua, đúng là có một vết thương rất nhỏ nhưng nếu không được Tiếu Tiếu nhắc, cô còn tưởng đó chỉ là một vết hằn không đáng quan tâm, màu chỉ nhợt hơn màu da một chút mà thôi. Cô sững sờ: “Kỹ thuật của chỗ này cũng siêu quá đấy.”
“Đúng vậy, còn hai vết nữa ở chân và sau lưng, cũng khó nhận ra y như thế này.” Tiêu Tiếu Tiếu phấn khích.
Lăng Song cũng ghé lại xem, nghi hoặc: “Cả người cậu chỉ có đúng ba vết thương? Làm gì có chuyện ấy?”
“Bệnh viện của người ta cao siêu mà.” Tiêu Tiếu Tiếu nói: “Nơi này toàn là các bác sỹ đẹp trai xinh gái thôi, dáng đều tăm tắp. Chính viện trưởng tự tay thao tác, là trung tâm vừa mới vào Thượng Hải năm nay, nghe nói đã rất có tiếng ở nước ngoài rồi.”
“Thật hay giả vậy?” Lăng Song không tin.
Tiêu Tiếu Tiếu tự chỉ vào mình: “Cậu trông tôi là biết ngay mà.” Dứt lời, cậu ấy véo cánh tay Lăng Song một cái.
“Cậu làm cái gì thế hả?” Lăng Song hất tay cậu ấy ra.
“Chắc chắn cậu nghĩ mình thướt tha lắm rồi đúng không? Nhưng tôi cho cậu hay, cậu cứ vào đó sẽ biết ngay mình không tiêu chuẩn đến mức nào.”
“Cậu mới không tiêu chuẩn thì có.”
Tiêu Tiếu Tiếu vẫn rất điềm đạm, nhìn sang Cố Sơ: “Cậu bảo tớ với Lăng Song ai tiêu chuẩn hơn?”
Thành thật mà nói, bây giờ Tiêu Tiếu Tiêu xinh đẹp hơn cả Lăng Song. Dĩ nhiên, Cố Sơ sẽ không nói câu này ra, mấy chuyện so sánh vẻ đẹp quả thực là vô vị. Cô chỉ lo Tiêu Tiếu Tiếu gầy đi nhanh như vậy liệu có khi nào phản tác dụng không?
“Tiếu Tiếu, năm nào cậu cũng phải đi kiểm tra một lần sao?” Chẳng hiểu sao, Cố Sơ cứ cảm thấy có chuyện không ổn.
Tiêu Tiếu Tiếu ngẫm nghĩ rồi đáp: “Bác sỹ không có nói vậy, chỉ bảo tớ rằng phải định kỳ tới đó lấy máu.”
“Lấy máu?” Cả Cố Sơ và Lăng Song đều sửng sốt.
Tiêu Tiếu Tiếu cười tít mắt nhìn họ: “Cái này thì các cậu không hiểu rồi, lấy máu có thể giữ được nhan sắc, hơn nữa còn có tác dụng khử độc cho cơ thể.”
“Vì sao phải tới đó rút máu? Lẽ nào không nên tới trung tâm hiến máu ư?” Cố Sơ hỏi.
“Tới đó rút máu có thể được lấy dung dịch làm đẹp, thương hiệu sản phẩm chăm sóc da ở đó có tiếng lắm, có thể khiến da dẻ căng mịn, tuổi càng cao hiệu quả lại càng tốt.”
Lăng Song phì cười: “Da thì có thay đổi nhưng cái tính tham của rẻ thì vẫn chẳng đổi khác.”
“Cái gì gọi là tham đồ rẻ? Cậu phải biết không phải người béo nào cũng được nơi đó nhận đâu.” Tiêu Tiếu Tiếu cười khẩy: “Phải làm rất nhiều hạng mục kiểm tra, sau khi đủ tư cách mới được đồng ý tiếp nhận, cùng đi với tôi có hơn hai mươi cô gái, kết quả chỉ nhận một mình tôi. Đây gọi là may mắn đấy, có hiểu không?”
“Đồ khoác lác.”
Cố Sơ kéo kéo Tiêu Tiếu Tiếu: “Tới mấy nơi đó chẳng phải có tiền là được sao? Sao còn kén chọn khách hàng?”
“Tớ không phải trả đồng nào.”
“Hả?”
“Tớ cũng cảm thấy kỳ lạ mà nhưng nơi này đặc biệt lắm, phàm là những khách hàng được họ lựa chọn đều có thể được phẫu thuật miễn phí.”
Cố Sơ nhìn sang Lăng Song, Lăng Song cũng đầy kinh ngạc, hai người họ đều ngơ ngác nhìn nhau…
***
Thịnh Thiên Vỹ từ nước ngoài bay thẳng về Thượng Hải.
Khi đáp xuống sân bay Phố Đông, Hứa Đồng đích thân tới đón, đồng thời đã sắp xếp ổn thỏa lịch trình mấy ngày này của Thịnh Thiên Vỹ tại Thượng Hải.
Chiếc xe đi thẳng vào trung tâm thành phố.
Thịnh Thiên Vỹ dựa ra sau ghế, đưa cho Hứa Đồng một bản hợp đồng. Hứa Đồng đón lấy nhìn, là một bản tài liệu có liên quan tới việc bàn bạc hợp tác thành công một nguồn năng lượng. Cô sững sờ: “Cái xương khó gặm thế này mà anh cũng gặm được?”
“Tôi là ai nào? Chuyên gặm những mẩu xương khó nhằn.”
Là một hạng mục hợp tác với Trung Đông. Liên quan tới việc này Hứa Đồng cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết rằng Thịnh Thiên Vỹ rất coi trọng nó. Trung Đông có nguồn tài nguyên phong phú, khi hợp tác với Trung Quốc cũng chọn lựa cẩn thận, mà Thịnh Thiên Vỹ với tư cách là một doanh nghiệp, bàn bạc với bên đó lại càng khó khăn hơn. Vì đây là hạng mục đích thân Thịnh Thiên Vỹ theo đuổi thế nên Hứa Đồng rảnh ra khá nhiều thời gian. Nhưng như vậy khiến cô ít nhiều không thoải mái lắm, dẫu sao cô cũng là trợ lý hành chính đặc biệt của anh.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ Thịnh Thiên Vỹ có sự sắp xếp của riêng mình.
Từ trước tới nay Hứa Đồng luôn cảm thấy Thịnh Thiên Vỹ làm việc không đâu vào đâu, nhưng sau khi cầm bản hợp đồng này trên tay, cô mới cảm thấy Thịnh Thiên Vỹ có những mặt mà cô chưa biết. Nếu một người thực sự không chuyên tâm, không có lý tưởng, không có hoài bão thì không thể nào làm ăn kinh doanh lớn đến thế.
Trước đây cô cảm thấy có lẽ là do cấp dưới của anh tài giỏi nhưng giờ quan điểm của cô có phần thay đổi rồi.
Vừa gấp bản hợp đồng lại, Thịnh Thiên Vỹ bèn nói một câu: “Từ giờ hạng mục này sẽ do em phụ trách.”
“Dạ?” Cô ngạc nhiên, đây là một hạng mục lên tới trăm tỷ đấy.
Thịnh Thiên Vỹ quay đầu cười với cô: “Sao? Không có dũng khí tiếp nhận?”
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy tôi xen ngang giữa chừng không thích hợp lắm thì phải.” Hứa Đồng có phần kiêng dè.
“Đùa sao, tôi nói em thích hợp là thích hợp, ai dám nói gì?” Khẩu khí của Thịnh Thiên Vỹ rất kiêu ngạo.
Hứa Đồng hít một hơi nặng nề, gật đầu.
Dẫu sao cô cũng từng trải nhiều sóng gió, tuy rằng Thịnh Thiên Vỹ làm việc quái đản và cô cũng chưa đạt đến mức hiểu được anh nhưng hạng mục đã thực sự bày ra trước mắt, nếu đã làm việc cho anh thì cô phải nỗ lực tạo ra giá trị mới được…
~Hết chương 190~
Bình luận truyện