Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 10: 10: Chương 9





Hừng đông ngày hôm sau, cửa thành Tần Hoàng ầm ầm một tiếng, cuối cùng cũng bị đánh sụp.

Mu bàn tay Diệp Đinh lau đi vết máu bên môi, hướng Ngụy Uyên xa xa nở một nụ cười.

Ngụy Uyên hít sâu một hơi, dẫn đại quân vào thành, quẳng mọi sự vụ cho thuộc hạ đi làm, chỉ lạnh lùng nói: "Gọi Diệp Đinh vào đây."
Diệp Đinh mới an bài xong Phi Hồng quân, vừa hay tin liền chạy tới, mình đầy thương tích cũng chưa kịp xử lý, vừa tiến vào, liền bị Ngụy Uyên chế trụ vai chặn trên cửa.

"Ấy ấy...!Nhị ca, đau đau đau, đè lên vết thương rồi." Diệp Đinh rít lên một hơi.

Sắc mặt Ngụy Uyên u ám đến mức có thể tuôn mưa luôn rồi, từ trên xuống dưới quan sát hắn mấy lần, tay cởi chiến giáp của người nọ: "Bị thương ở chỗ nào?"
Diệp Đinh miễn cưỡng cong cong khóe môi tái nhợt, nói: "Không có gì, đều là vết thương nhỏ."
"Nói thật!" Ngụy Uyên lạnh lùng nói.

Diệp Đinh dừng một chút: "Vai trúng tên, trên lưng có mấy vết đao chém, còn lại đều là xây xát nhẹ, thật sự không có chuyện gì..."
Ngụy Uyên trầm mặt nói: "Còn chỗ nào không thoải mái không? Có đau bụng không?"

Sắc mặt Diệp Đinh tái nhợt: "Không..." Thời điểm chạm phải ánh mắt Ngụy Uyên, dè dè dặt dặt sửa lời: "Có, có chút..."
Ngụy Uyên ném ngân giáp qua một bên, trực tiếp ôm người đặt lên giường, lạnh lùng ra lệnh: "Nằm xuống!"
Diệp Đinh mím môi, chân mày khẽ nhíu, giơ tay xoa xoa bụng.

Đúng là đau, từ hôm qua đã bắt đầu đau, càng lúc càng kịch liệt, nhưng trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt cũng không dám xem thường, chỉ có thể nhịn.

Ngụy Uyên xuất môn triệu người đi gọi Tống quân y, sau đó gỡ tay Diệp Đinh ra, nhẹ nhàng xoa bụng dưới cùng eo hắn, không nói lời nào.

Diệp Đinh cũng không dám phát ra tiếng kêu rên nào, hồi lâu sau mới bất mãn nói: "Nhị ca, thành bị đánh sụp rồi."
Ngụy Uyên lườm hắn một cái.

Diệp Đinh đợi hồi lâu, thấy Ngụy Uyên không nói lời nào, mới bật ngồi dậy, lắc lắc vai y: "Ca, đây chính là sáu thành Tần Hoàng đó! Chúng ta dùng có hai ngày đã đánh sụp!"
"Nằm xuống!" Ngụy Uyên chặn ngang ấn người xuống.

Diệp Đinh trợn to hai mắt, còn chưa biểu dương hắn?
Còn chưa biểu dương hắn?!

Còn chưa biểu dương hắn!!!
Ngụy Uyên trầm mặt nói: "Việc chống lại quân lệnh giải thích thế nào."
Trong lòng Diệp Đinh hờn dỗi không thôi, đẩy tay y, chống nạnh đi ra ngoài: "Ta đi lĩnh quân côn."
"Trở về!" Ngụy Uyên cả giận nói.

Bụng dưới Diệp Đinh bỗng đau quặn lên, thắt lưng có chút không thẳng lên được, vẫn một lòng để bụng chuyện không được khen, xụ mặt quay đầu đi ra ngoài.

Ngụy Uyên vừa tức giận vừa đau lòng, trực tiếp kéo người nhấn xuống, hai tay chống bên giường, nhốt Diệp Đinh ở giữa.

Diệp Đinh ngẩn ra, loại cảm giác như hỏa thiêu lần thứ hai đốt từ đầu tới chân, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.

Lúc Tống quân y đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt là cảnh hai người bốn mắt nhìn nhau trên giường, tư thế mập mờ trầm mặc không nói.

"Khụ khụ khụ..." Tuổi đã lớn như vậy, nhìn thấy hình ảnh kỳ quái có bị đau mắt hột không ta?
Ngụy Uyên cúi thấp đầu, ở bên tai Diệp Đinh nghiến răng nghiến lợi nói: "Đợi xử lý xong vết thương, sẽ xử trí theo quân pháp!"
Đầu óc Diệp Đinh trống rỗng nửa ngày, hồi lâu mới phản ứng được...!
Đánh thiệt hả? Những lần hắn không nghe lời nhiều lắm, thế nhưng Nhị ca chưa từng thật sự đánh hắn!
Quả nhiên, Nhị ca đã thay đổi...!
Trong nháy mắt Diệp Đinh liền sinh ra một loại cảm giác thê lương, phụ mẫu mất rồi, ca cũng không còn là ca trước kia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện