Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2763: Cho ra quyết định (2)



Trong sự kiện này Cố Tắc Viêm có ý kiến gì hay không thì không phải quá quan trọng, quan trọng chính là Sầm Vật Cương tỏ thái độ như thế nào. Mặc dù Sầm Vật Cương vấp phải sai lầm ở thành phố Linh Long, phải gánh trách nhiệm ở thành phố Linh Long, hơn nữa sức khỏe kém lại không thích hợp tiếp tục tiến lên hay chủ trì công tác Mật Đông, thế nhưng tất cả không ảnh hưởng đến một quyền lợi của người này, đó là quyền được đề cử.

Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, khi rời khỏi chức vụ sẽ được tổ chức trưng cầu ý kiến.

- Cám ơn bí thư Khang, tôi biết rồi. Vương Tử Quân dùng giọng cực kỳ bình tĩnh cảm ơn lời nói của Khang Tắc Chính.

Khang Tắc Chính bên kia trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy với tình thế hiện tại thì ngài là người tốt nhất để cầm lái con thuyền Mật Đông.

Vương Tử Quân cúp điện thoại và rơi vào trầm ngâm, lúc bắt đầu một ngày công tác thì Khang Tắc Chính đưa đến cho hắn tin tức với nội dung không quá tốt, thế nhưng cuộc điện thoại của Khang Tắc Chính lại là tin tức tốt với bản thân hắn.

Khang Tắc Chính hành động như vậy rõ ràng là chủ động muốn đứng vào đội ngũ của mình ở Mật Đông.

Sau khi tham gia hai hội nghị thì Vương Tử Quân mới có chút thời gian nghỉ ngơi, hắn lẳng lặng uống trà, Tần Hoài Chung cũng đang đi đến bên cạnh hắn.

Tần Hoài Chung căn bản là một người cực kỳ hợp cách làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, rất nhiều chuyện còn làm tốt hơn cả Trương Tề Bảo. Mặc dù người này công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh một thời gian không dài, thế nhưng lại quen việc dễ làm, thuận buồm xuôi gió.

Tần Hoài Chung báo cáo vài hạng mục công tác cho Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói: - Chủ tịch Vương, hai ngày qua bí thư Văn liên tiếp đi đến kiểm tra công tác của hai thành phố Tử Quang và Kim Hà.

Tần Hoài Chung mặc dù nói đến công tác của Văn Thành Đồ, thế nhưng ý nghĩa thực tế lại quá rõ ràng, hắn tin tưởng Vương Tử Quân chỉ cần nghe và hiểu ngay vấn đề.

Tần Hoài Chung thấy Vương Tử Quân gật đầu không nói thêm lời nào thì cũng không lên tiếng. Mặc dù hắn biết rõ vì sao Văn Thành Đồ lại cho ra hành động như vậy, thế nhưng những tranh chấp ở cấp bậc của chủ tịch Vương thật sự quá xa xôi, hắn chỉ có thể nhìn mà thôi. Lúc này hắn chỉ có thể báo cáo những hành động của đám người chung quanh Vương Tử Quân, căn bản không có khả năng làm người phụ tá khoa tay múa chân được.

Thật lòng thì Tần Hoài Chung hy vọng Vương Tử Quân tiến lên một bước. Vì khi Hà Kiến Chương ngã bệnh, trên người hắn chỉ còn lại dấu ấn của phe phái Vương Tử Quân, hơn nữa dấu ấn này càng ngày càng rõ ràng. Bây giờ hắn làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nếu như Vương Tử Quân tiến lên, vị trí của Phương Anh Hồ sẽ ở cách hắn không quá xa.

Từ góc độ của Tần Hoài Chung thì cảm thấy ưu khuyết điểm của chủ tịch Vương ở phương diện này là quá rõ ràng. Có thể nói Tần Hoài Chung căn bản không nghi ngờ về năng lực của Vương Tử Quân, thậm chí hắn còn cảm thấy nếu như muốn tìm được người nào có năng lực vượt qua Vương Tử Quân, căn bản là không dễ dàng.

Nhưng ngoài phương diện năn lực thì đôi khi khảo sát cán bộ cần phải tôn trọng những thứ khác, ví dụ như lý lịch, sự trưởng thành và ổn định.

Nhiều khi câu nói trưởng thành ổn định chính là lời ca ngợi tốt của lãnh đạo. Trong mắt lãnh đạo thì phát triển rất quan trọng nhưng ổn định cũng quan trọng không kém. Khi hai người có phát sinh xung đột với nhau, sự trưởng thành ổn định sẽ càng được lựa chọn.

Vương Tử Quân thật sự quá trẻ, hơn nữa mới làm chủ tịch tỉnh được hai năm, nếu như lại tiếp tục tiến lên thì cần lãnh đạo có quyết tâm rất lớn.

Hơn nữa còn có một điều bất lợi là Vương Tử Quân thiếu sự giúp đỡ của Sầm Vật Cương. Tuy Sầm Vật Cương không còn khả năng tiến lên, thế nhưng lãnh đạo thượng cấp trước nay đều tôn trọng những người sắp lui ra như Sầm Vật Cương.

Tuy Tần Hoài Chung rất muốn nói chuyện này với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn biết rõ mình không thể mở miệng tùy tiện. Hắn do dự giây lát rồi chuẩn bị lui ra.

Đúng lúc này điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua, là số điện thoại văn phòng của Thạch Kiên Quân. Hắn khoát tay áo với Tần Hoài Chung rồi nghe điện thoại.

- Tử Quân, gần đây cậu có bận rộn gì không? Sau khi nối máy thì giọng điệu không nhanh không chậm của Thạch Kiên Quân chợt vang lên.

Sau khi tiến lên vị trí cao hơn ở trung ương, Thạch Kiên Quân làm việc gì cũng không nhanh không chậm, Vương Tử Quân có thể cảm ứng được sự biến hóa này của Thạch Kiên Quân, hắn cười nhạt nói: - Gần đây tôi thật sự có chút bận rộn.

- Lúc này cậu có vội cũng không được, tình huống ở thành phố Linh Long tỉnh Mật Đông được lãnh đạo xem trọng, bây giờ cậu nhất định phải làm tốt công tác của mình. Thạch Kiên Quân nói đến đây thì mở miệng như trò chuyện bình thường: - Bí thư Sầm ngã bệnh làm cho người ta cảm thấy không thể ngờ.

- Ôi, ngày hôm qua tôi có đến thăm bí thư Sầm, anh ấy khôi phục rất tốt. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

- Có thể buông bỏ sớm một chút cũng là chuyện tốt. Thạch Kiên Quân cảm khái một câu rồi khẽ nói: - Đối với công tác kế tiếp của Mật Đông, tuyến trên có chỉ đạo nguyên tắc, có hai ý kiến điều chỉnh. Nguyên tắc chỉ đạo của trung ương chính là dù thời gian có căng cũng không thể xa rời tiêu chuẩn. Còn một phần ý kiến khác chính là chọn lựa cán bộ lãnh đạo từ Mật Đông; hai là chọn một vị lãnh đạo ổn định trưởng thành từ bên ngoài đến làm chủ Mật Đông.

Vương Tử Quân có nghĩ đến phương diện chọn cán bộ đến từ bên ngoài, dù sao thì có nhiều chuyện thật sự là như vậy. Chính trị luôn là nhiều người thì ít vị trí, một khi có vị trí để trống, sẽ có nhiều người chạy đến nhìn vào chằm chằm.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói: - Tuyến trên có nhân tuyển nào chưa?

- Người đó là Trần Tường Vũ, người này làm công tác rất tốt, được lãnh đạo tán thành. Thạch Kiên Quân cũng không giấu diếm mà khẽ nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn có chút hiểu rõ về người này, không những có năng lực tốt, còn cực kỳ ổn định trưởng thành.

- Tử Quân, nếu như sự kiện này đến muộn hai năm thì không có tranh luận gì, thế nhưng trong quan trường tuổi trẻ là bảo vật, nhưng đối với cậu thì tuổi tác lại là chướng ngại vật. Cậu đấy, thật sự quá trẻ tuổi. Mặc dù cậu là người có năng lực và tài năng được lãnh đạo đánh giá rất tốt, thế nhưng độ tuổi lại làm cho người ta phải thận trọng suy xét. Thạch Kiên Quân nói đến đây thì cười: - Nhưng cậu cũng không nên nổi giận, chuyện này còn chưa được quyết định, vì tiếng hô tiến lên của cậu còn lớn hơn rất nhiều lần so với chủ tịch Trần.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Cám ơn lãnh đạo đã coi trọng tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình.

Vương Tử Quân cúp điện thoại và rơi vào trầm ngâm, tuy hắn đã nghĩ đến phương diện tiến cử người bên người đến tiếp nhận công tác Mật Đông, thế nhưng không ngờ người này lại là Trần Tường Vũ. Mình và Trần Tường Vũ không có quan hệ quá sâu, thế nhưng ít nhất cũng có quan hệ, xem ra vòng tròn quan trường thật sự không thể không gặp mặt.

Lúc tan tầm thì trưởng phòng tuyên truyền Xà Lê Hoa đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này phòng tuyên truyền chuẩn bị tuyên truyền trọng điểm về lễ hộ văn hóa Mật Đông, Xà Lê Hoa đến báo cáo công tác này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện