Bí Thư Trùng Sinh
Chương 93: Khó đoán tâm tư của các cô gái
Sau khi Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi bỏ đi, viên cảnh sát cũng không còn tâm tư gì khác, trong lòng thầm biết lần này mình xem như nhấc đá đập lên chân mình. Người có thể làm cho cục trưởng tươi cười tiễn chân, nào phải hạng người mình có thể chọc vào?
- Cục trưởng Trương, anh xem sự việc này, tôi...
Trương Tùng Niên cũng không nói lời nào, hắn lạnh lùng nhìn về phía viên cảnh sát trước mặt, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Anh tên gì?
- Tôi là Đoạn Hi Tùng, thuộc đồn công an Nam Phố!
Viên cảnh sát lên tiếng trả lời, sau đó dùng tay lau mồ hôi vã ra trên trán.
- Đoạn Hi Tùng? Được, anh không phải đòi tiền sao? Đây là hai ngàn đồng, anh đếm đi, xem có đủ không?
Trương Tùng Niên căn bản không cho Đoạn Hi Tùng cơ hội giải thích, hắn lấy ra hai ngàn đồng ném cho Đoạn Hi Tùng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Một cọc tiền rơi xuống ben cạnh Đoạn Hi Tùng, hắn xoay người nhìn bóng lưng Trương Tùng Niên, sau đó đuổi sát theo vài bước, lại lớn tiếng hô:
- Cục trưởng Trương, tôi biết sai rồi.
Nhưng chờ tên cảnh sát chạy ra ngoài đại sảnh thì Trương Tùng Niên đã leo lên xe cảnh sát nhấn chân ga chạy đi rất xa.
Lúc này ánh nắng cuối thu như dát vàng con đường, như tạo nên một bức tường ánh sáng rất đẹp, nhưng lúc này trong lòng Đoạn Hi Tùng cảm thấy lạnh tanh, đừng nói đến chuyện tiến lên làm đồn trưởng đồn công an, dù là vị trí phó đồn trưởng lúc này cũng khó giữ được.
Không biết đã qua bao lâu, Nhị đệ của Đoạn Hi Tùng cầm xấp tiền trong tay đi đến:
- Anh, anh xem cái này...
Đoạn Hi Tùng khẽ lắc đầu, hắn tỏ ra thất hồn lạc phách, hắn không ngờ sự việc lại phát triển đến tình huống này. Nếu sớm biết tên kia có quan hệ với cục trưởng Trương, hắn tất nhiên sẽ cố gắng cảm tạ, sau này chẳng phải mình sẽ có cơ hội tiến lên sao?
- Tút, tút, tút...
Âm thanh của máy nhắn tin vang lên, Đoạn Hi Tùng cảm thấy có chút phiền phức, nhưng hắn vì thói quen nghề nghiệp mà lấy ra xem.
- Mau gọi điện thoại về! Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Không có tên, chỉ có một số điện thoại, Đoạn Hi Tùng nhìn vào số điện thoại mà tâm tình càng thêm trầm xuống.
Đoạn Hi Tùng rất quen thuộc với dãy số điện thoại kia, chính là số điện thoại của người mà vài ngày trước hắn rất muốn chắp nối, nhưng bây giờ hắn cảm thấy số điện thoại kia giống như không đáp lại lòng nhiệt tình của mình, chỉ thấy tâm tình trầm trọng như núi đè.
Cục trưởng Phó của phân cục tuy có họ Phó nhưng lại là lãnh đạo phân cục, quyết định của hắn sẽ liên quan đến vận mệnh và tương lai của cả trăm người.
- Cục trưởng Phó...
Đoạn Hi Tùng vừa lên tiếng chào hỏi thì nghe bên kia chửi ầm lên:
- Con bà nó Đoạn Hi Tùng, tiểu tử cậu là loại người thiếu nhân tính hay khiếm khuyết đạo đức? Con bà nó cậu không muốn sống nữa sao? Ông còn tưởng rằng anh đường đường là một cảnh sát nhân dân sẽ không làm ra những chuyện khốn nạn như vậy, nhưng không ngờ anh còn chơi trò lường gạt với cả cục trưởng Trương. Tôi thấy không phải là anh thiếu nhân tính, chính là thiếu đạo đức...
...
Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi cùng đi song song ra khỏi bệnh viện, lúc này bầu trời vẫn là màu xanh đậm, hai người lại trầm mặc không nói một lời. Lâm Dĩnh Nhi nghĩ rằng trước khi cứu người thì nàng đã cố gắng đề phòng, nhưng kết quả vẫn là uất ức và bất đắc dĩ như vậy. Sau này nếu nàng gặp phải chuyện tương tự, mình dù có vung tay làm việc nghĩ cũng không đến mức thoải mái như trước.
- Dĩnh Nhi. sự việc thế này cô không nên đặt trong lòng, con người sống trên đời có đôi khi không chịu nói lý lẽ, nhưng chủ lưu xã hội vẫn là tốt, vẫn có nhiều người tốt.
Thật ra Vương Tử Quân cũng thật sự không biết nói gì hơn, lúc hắn mở lời an ủi Lâm Dĩnh Nhi thì thật sự đã sử dụng những lời người ta vẫn thường sử dụng trên tivi.
Lâm Dĩnh Nhi ngẩng đầu cười với Vương Tử Quân, để lộ ra hàm răng trắng nõn:
- Sự việc hôm nay phải cảm ơn anh, nếu như không có anh thì không biết tôi còn gặp bao nhiêu phiền toái.
- Không, cô không phiền toái, thật sự là tôi cướp danh tiếng của cô, nếu không bí thư Lâm mà biết được con gái bảo bối chịu uất ức, sẽ không phải chỉ triệu hoán cục trưởng cục công an thành phố, sợ rằng cục trưởng cục công an tỉnh cũng phải chạy đến đây. Đến lúc đó sợ rằng người dám đốt cuốn phim của cô sẽ khó thể nào tránh được tội.
Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân rất thú vị, thế là cười rộ lên khanh khách, mái tóc dài chợt lay động, một mùi hương hoa mai bùng vào mũi Vương Tử Quân.
- Thật sự đáng tiếc, trong cuốn phim đó có vài tấm ảnh tôi chụp vào hôm trước.
Lâm Dĩnh Nhi thở dài, sau đó nàng cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, bây giờ anh đi đâu vậy?
- Đi đến chỗ ông nội kiếm cơm.
Vương Tử Quân đối mặt với nụ cười sáng lạn của Lâm Dĩnh Nhi cũng cảm thấy rất thoải mái, đi cùng với nàng thì hắn cảm thấy nhớ lại khoảng thời gian tuổi trẻ của mình.
- Vừa vặn cùng đường, vậy chúng ta cùng đi.
Lâm Dĩnh Nhi nghe thấy Vương Tử Quân trả lời như vậy thì khóe miệng cong lên để lộ ra nụ cười thản nhiên, khóe miệng nàng chợt tách ra một khoảnh khắc rất khó phát giác.
Nhưng nàng chỉ khẽ tách miệng ra như vậy rồi khép lại ngay, giống như nàng đang lén làm gì đó vậy, vội vàng làm cho gương mặt của mình trở nên căng cứng.
Thật sự khó thể nào đoán được tâm tư của thiếu nữ.
- Ủa, xe đạp của anh đâu?
Lâm Dĩnh Nhi chuyển dời ánh mắt, nàng nhìn sang ven đường, lúc này xe đạp của Vương Tử Quân đã không còn.
Vương Tử Quân cũng phát hiện xe mình biến mất, hắn trầm ngâm trong nháy mắt và biết có chuyện gì xảy ra. Sau đó hắn khẽ vung tay nói:
- Không có gì, cũ không mất đi thì mới sẽ không đến.
- Như vậy sao anh đến nhà ông nội ăn cơm được?
Lâm Dĩnh Nhi dùng cặp mắt tràn đầy lo lắng hỏi.
- Không có gì, tôi có thể đi xe công!
Vương Tử Quân chỉ vào hai chân của mình, hắn dùng giọng khôi hài nói.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn Vương Tử Quân xách theo hai chai rượu, trên mặt có chút do dự, nhưng chỉ sau nháy mắt đã sảng khoái nói:
- Dù sao chúng ta cũng cùng ở khu nhà tỉnh ủy, anh chở tôi đi.
Vương Tử Quân có chút do dự.
- Thế nào, không được sao? Anh là cán bộ quốc gia mà sao tư tưởng còn phong kiến như vậy? Đúng là già cỗi.
Lâm Dĩnh Nhi phối hợp nói, sau đó nàng trừng mắt khoa trương nhìn Vương Tử Quân, lại quay lưng đi không nhìn hắn.
Vương Tử Quân bị Lâm Dĩnh Nhi trêu chọc như vậy mà nở nụ cười, hắn thấy nàng đỏ mặt giống như một cô gái không hiểu thế sự, trong lòng không khỏi bùng lên chút yêu thương, thế là hắn tranh thủ nhận xe đạp và nói:
- Được rồi, được rồi.
- Anh là một người đàn ông, sau này còn lề mề như vậy là không được.
Lâm Dĩnh Nhi thầm lầm bầm bất mãn, sau đó nàng giao xe đạp cho Vương Tử Quân.
Lẽ ra phải cảm tạ phòng xây dựng thành phố Giang Thị có ánh mắt chiến lược lâu lài, vì lối đi bộ tách rời hoàn toàn với làn xe, chính giữa có một thảm cỏ rộng cả ba mét, mỗi năm bốn mùa đều tỏa mùi hương hoa thơm ngát. Xe của Lâm Dĩnh Nhi khá nhỏ nhắn, nhẹ nhàng, chạy cũng không có bao nhiêu khó khăn.
Vương Tử Quân chạy xe khá nhanh, Lâm Dĩnh Nhi ngồi sau xe mà vung hai tay hoan hô như một con chim nhỏ.
Sau đó hai người nhanh chóng chạy ra đường lớn Trung Châu, Lâm Dĩnh Nhi bắt đầu quy củ hơn, trầm mặc không nói một lời. Vương Tử Quân trước nay luôn rất yên tâm với kỹ thuật chạy xe của mình, nhưng hắn cũng rất cẩn thận, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề.
- Ôi!
Đèn xanh sang đèn đỏ, Vương Tử Quân vừa muốn vượt qua, đột nhiên một chiếc xe máy từ phía đối diện phóng đến như bay, hắn chợt hoảng hồn, cũng bất chấp tất cả mà thắng xe lại, coi như không gặp nguy hiểm.
Nhưng khi Vương Tử Quân thở phào một hơi thì sau lưng bị người ôm chặt lấy mình, có hai thứ gì đó mềm mại áp lên lưng.
- Anh làm gì vậy?
Lâm Dĩnh Nhi dừng xe lại, sau đó nàng dùng giọng bất mãn nói với Vương Tử Quân, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt eo của Vương Tử Quân cũng buông ra, vẻ mặt có chút lúng túng.
- Cục trưởng Trương, anh xem sự việc này, tôi...
Trương Tùng Niên cũng không nói lời nào, hắn lạnh lùng nhìn về phía viên cảnh sát trước mặt, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Anh tên gì?
- Tôi là Đoạn Hi Tùng, thuộc đồn công an Nam Phố!
Viên cảnh sát lên tiếng trả lời, sau đó dùng tay lau mồ hôi vã ra trên trán.
- Đoạn Hi Tùng? Được, anh không phải đòi tiền sao? Đây là hai ngàn đồng, anh đếm đi, xem có đủ không?
Trương Tùng Niên căn bản không cho Đoạn Hi Tùng cơ hội giải thích, hắn lấy ra hai ngàn đồng ném cho Đoạn Hi Tùng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Một cọc tiền rơi xuống ben cạnh Đoạn Hi Tùng, hắn xoay người nhìn bóng lưng Trương Tùng Niên, sau đó đuổi sát theo vài bước, lại lớn tiếng hô:
- Cục trưởng Trương, tôi biết sai rồi.
Nhưng chờ tên cảnh sát chạy ra ngoài đại sảnh thì Trương Tùng Niên đã leo lên xe cảnh sát nhấn chân ga chạy đi rất xa.
Lúc này ánh nắng cuối thu như dát vàng con đường, như tạo nên một bức tường ánh sáng rất đẹp, nhưng lúc này trong lòng Đoạn Hi Tùng cảm thấy lạnh tanh, đừng nói đến chuyện tiến lên làm đồn trưởng đồn công an, dù là vị trí phó đồn trưởng lúc này cũng khó giữ được.
Không biết đã qua bao lâu, Nhị đệ của Đoạn Hi Tùng cầm xấp tiền trong tay đi đến:
- Anh, anh xem cái này...
Đoạn Hi Tùng khẽ lắc đầu, hắn tỏ ra thất hồn lạc phách, hắn không ngờ sự việc lại phát triển đến tình huống này. Nếu sớm biết tên kia có quan hệ với cục trưởng Trương, hắn tất nhiên sẽ cố gắng cảm tạ, sau này chẳng phải mình sẽ có cơ hội tiến lên sao?
- Tút, tút, tút...
Âm thanh của máy nhắn tin vang lên, Đoạn Hi Tùng cảm thấy có chút phiền phức, nhưng hắn vì thói quen nghề nghiệp mà lấy ra xem.
- Mau gọi điện thoại về! Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Không có tên, chỉ có một số điện thoại, Đoạn Hi Tùng nhìn vào số điện thoại mà tâm tình càng thêm trầm xuống.
Đoạn Hi Tùng rất quen thuộc với dãy số điện thoại kia, chính là số điện thoại của người mà vài ngày trước hắn rất muốn chắp nối, nhưng bây giờ hắn cảm thấy số điện thoại kia giống như không đáp lại lòng nhiệt tình của mình, chỉ thấy tâm tình trầm trọng như núi đè.
Cục trưởng Phó của phân cục tuy có họ Phó nhưng lại là lãnh đạo phân cục, quyết định của hắn sẽ liên quan đến vận mệnh và tương lai của cả trăm người.
- Cục trưởng Phó...
Đoạn Hi Tùng vừa lên tiếng chào hỏi thì nghe bên kia chửi ầm lên:
- Con bà nó Đoạn Hi Tùng, tiểu tử cậu là loại người thiếu nhân tính hay khiếm khuyết đạo đức? Con bà nó cậu không muốn sống nữa sao? Ông còn tưởng rằng anh đường đường là một cảnh sát nhân dân sẽ không làm ra những chuyện khốn nạn như vậy, nhưng không ngờ anh còn chơi trò lường gạt với cả cục trưởng Trương. Tôi thấy không phải là anh thiếu nhân tính, chính là thiếu đạo đức...
...
Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi cùng đi song song ra khỏi bệnh viện, lúc này bầu trời vẫn là màu xanh đậm, hai người lại trầm mặc không nói một lời. Lâm Dĩnh Nhi nghĩ rằng trước khi cứu người thì nàng đã cố gắng đề phòng, nhưng kết quả vẫn là uất ức và bất đắc dĩ như vậy. Sau này nếu nàng gặp phải chuyện tương tự, mình dù có vung tay làm việc nghĩ cũng không đến mức thoải mái như trước.
- Dĩnh Nhi. sự việc thế này cô không nên đặt trong lòng, con người sống trên đời có đôi khi không chịu nói lý lẽ, nhưng chủ lưu xã hội vẫn là tốt, vẫn có nhiều người tốt.
Thật ra Vương Tử Quân cũng thật sự không biết nói gì hơn, lúc hắn mở lời an ủi Lâm Dĩnh Nhi thì thật sự đã sử dụng những lời người ta vẫn thường sử dụng trên tivi.
Lâm Dĩnh Nhi ngẩng đầu cười với Vương Tử Quân, để lộ ra hàm răng trắng nõn:
- Sự việc hôm nay phải cảm ơn anh, nếu như không có anh thì không biết tôi còn gặp bao nhiêu phiền toái.
- Không, cô không phiền toái, thật sự là tôi cướp danh tiếng của cô, nếu không bí thư Lâm mà biết được con gái bảo bối chịu uất ức, sẽ không phải chỉ triệu hoán cục trưởng cục công an thành phố, sợ rằng cục trưởng cục công an tỉnh cũng phải chạy đến đây. Đến lúc đó sợ rằng người dám đốt cuốn phim của cô sẽ khó thể nào tránh được tội.
Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân rất thú vị, thế là cười rộ lên khanh khách, mái tóc dài chợt lay động, một mùi hương hoa mai bùng vào mũi Vương Tử Quân.
- Thật sự đáng tiếc, trong cuốn phim đó có vài tấm ảnh tôi chụp vào hôm trước.
Lâm Dĩnh Nhi thở dài, sau đó nàng cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, bây giờ anh đi đâu vậy?
- Đi đến chỗ ông nội kiếm cơm.
Vương Tử Quân đối mặt với nụ cười sáng lạn của Lâm Dĩnh Nhi cũng cảm thấy rất thoải mái, đi cùng với nàng thì hắn cảm thấy nhớ lại khoảng thời gian tuổi trẻ của mình.
- Vừa vặn cùng đường, vậy chúng ta cùng đi.
Lâm Dĩnh Nhi nghe thấy Vương Tử Quân trả lời như vậy thì khóe miệng cong lên để lộ ra nụ cười thản nhiên, khóe miệng nàng chợt tách ra một khoảnh khắc rất khó phát giác.
Nhưng nàng chỉ khẽ tách miệng ra như vậy rồi khép lại ngay, giống như nàng đang lén làm gì đó vậy, vội vàng làm cho gương mặt của mình trở nên căng cứng.
Thật sự khó thể nào đoán được tâm tư của thiếu nữ.
- Ủa, xe đạp của anh đâu?
Lâm Dĩnh Nhi chuyển dời ánh mắt, nàng nhìn sang ven đường, lúc này xe đạp của Vương Tử Quân đã không còn.
Vương Tử Quân cũng phát hiện xe mình biến mất, hắn trầm ngâm trong nháy mắt và biết có chuyện gì xảy ra. Sau đó hắn khẽ vung tay nói:
- Không có gì, cũ không mất đi thì mới sẽ không đến.
- Như vậy sao anh đến nhà ông nội ăn cơm được?
Lâm Dĩnh Nhi dùng cặp mắt tràn đầy lo lắng hỏi.
- Không có gì, tôi có thể đi xe công!
Vương Tử Quân chỉ vào hai chân của mình, hắn dùng giọng khôi hài nói.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn Vương Tử Quân xách theo hai chai rượu, trên mặt có chút do dự, nhưng chỉ sau nháy mắt đã sảng khoái nói:
- Dù sao chúng ta cũng cùng ở khu nhà tỉnh ủy, anh chở tôi đi.
Vương Tử Quân có chút do dự.
- Thế nào, không được sao? Anh là cán bộ quốc gia mà sao tư tưởng còn phong kiến như vậy? Đúng là già cỗi.
Lâm Dĩnh Nhi phối hợp nói, sau đó nàng trừng mắt khoa trương nhìn Vương Tử Quân, lại quay lưng đi không nhìn hắn.
Vương Tử Quân bị Lâm Dĩnh Nhi trêu chọc như vậy mà nở nụ cười, hắn thấy nàng đỏ mặt giống như một cô gái không hiểu thế sự, trong lòng không khỏi bùng lên chút yêu thương, thế là hắn tranh thủ nhận xe đạp và nói:
- Được rồi, được rồi.
- Anh là một người đàn ông, sau này còn lề mề như vậy là không được.
Lâm Dĩnh Nhi thầm lầm bầm bất mãn, sau đó nàng giao xe đạp cho Vương Tử Quân.
Lẽ ra phải cảm tạ phòng xây dựng thành phố Giang Thị có ánh mắt chiến lược lâu lài, vì lối đi bộ tách rời hoàn toàn với làn xe, chính giữa có một thảm cỏ rộng cả ba mét, mỗi năm bốn mùa đều tỏa mùi hương hoa thơm ngát. Xe của Lâm Dĩnh Nhi khá nhỏ nhắn, nhẹ nhàng, chạy cũng không có bao nhiêu khó khăn.
Vương Tử Quân chạy xe khá nhanh, Lâm Dĩnh Nhi ngồi sau xe mà vung hai tay hoan hô như một con chim nhỏ.
Sau đó hai người nhanh chóng chạy ra đường lớn Trung Châu, Lâm Dĩnh Nhi bắt đầu quy củ hơn, trầm mặc không nói một lời. Vương Tử Quân trước nay luôn rất yên tâm với kỹ thuật chạy xe của mình, nhưng hắn cũng rất cẩn thận, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề.
- Ôi!
Đèn xanh sang đèn đỏ, Vương Tử Quân vừa muốn vượt qua, đột nhiên một chiếc xe máy từ phía đối diện phóng đến như bay, hắn chợt hoảng hồn, cũng bất chấp tất cả mà thắng xe lại, coi như không gặp nguy hiểm.
Nhưng khi Vương Tử Quân thở phào một hơi thì sau lưng bị người ôm chặt lấy mình, có hai thứ gì đó mềm mại áp lên lưng.
- Anh làm gì vậy?
Lâm Dĩnh Nhi dừng xe lại, sau đó nàng dùng giọng bất mãn nói với Vương Tử Quân, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt eo của Vương Tử Quân cũng buông ra, vẻ mặt có chút lúng túng.
Bình luận truyện