Bích Linh Ma Ảnh
Chương 23: Lọt vào hang sâu anh hùng bị nhốt
Trịnh Kiếm Hồng vội vã vung tay xuất chưởng đánh áp qua...
Các Ma Tinh bị đánh bất ngờ, không kịp đối phó, nên tất cả đều bị trúng chưởng và hai sợi lụa.
Điều làm cho Trịnh Kiếm Hồng quá đỗi ngạc nhiên là bọn Ma Tinh tuy bị trúng chưởng, nhưng không một tên nào té ngã cả. Bọn chúng đứng yên tại chỗ, hai mắt mở to sáng lòa.
Lý Minh Châu đắc chí chàng the thé như tiếng xé lụa.
Trong một phút kinh ngạc, Trịnh Kiếm Hồng mới hiểu là bọn Ngũ Đại Ma Tinh nầy đã bị nhiễm độc “Ty Tinh Cô” của Lý Minh Châu.
Một lúc sau Ngũ Đại Ma Tinh mới cử động được, liền lo vận công trị độc, nhưng càng vận công bao nhiêu thì trong người họ càng thấy nóng ran như có lò lửa đang cháy. Bọn chúng biết gặp phải thứ độc bất trị, chỉ muốn chạy vào U cốc lấy thuốc điều trị, chớ không còn đủ sức để đánh.
Bắc Thiên Cự Ma là một tên xảo trá, lúc đầu y thấy Lý Minh Châu sử dụng hai sợ lụa hồng, đã biết nàng là ai rồi, nhưng vì không muốn nói. Bây giờ Lý Minh Châu hãm hại, y vội la lớn :
- Cô có phải là “Độc Tình Tiên Tử” không? Coi chừng có ngày ta sẽ lấy mạng ngươi.
Lý Minh Châu bị đối phương nói toạc ngoại hiệu của mình, nàng kinh hãi sợ run lên, đầu xoay qua Trịnh Kiếm Hồng xem coi chàng có phản ứng gì đối với nàng không. Nhưng Trịnh Kiếm Hồng đã hứa là không hỏi nàng nữa. Cho nên khi nghe Bắc Thiên Cự Ma nói vậy, mặt chàng vẫn thản nhiên, không hề biểu lộ một phản ứng gì cả, tuy nhiên trong lòng chàng kích động khôn cùng.
Bắc Thiên Cự Ma thấy chất độc mỗi lúc xâm nhập vào người một cách hết sức khó chịu, y không muốn kéo dài thì giờ ở đây, cấp bách nói với Trịnh Kiếm Hồng, đặng còn trở về U cốc lấy thuốc giải độc.
- Hồi nãy ngươi muốn kiếm Nhiệt Trường Sư Thống, bây giờ có muốn kiếm y nữa không?
Trịnh Kiếm Hồng rùng mình một cái, đáp :
- Vâng! Nghe ngươi nói, chắc là y ở trong U cốc của ngươi chớ gì?
- Đúng!
- Thật không?
- Ta là cao thủ võ lâm đâu nói dối. Có gan thì đi theo ta.
- Được.
- Ngươi dám sao?
- Ta là Trịnh Kiếm Hồng chưa hề từ nan một nơi nguy hiểm nào. Vậy mau dẫn ta vào U cốc đi.
Lý Minh Châu vụt nắm tay Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Bọn khốn đó xảo trá và nhiều âm mưu thâm độc, anh đi nghe lời chúng sao?
Trịnh Kiếm Hồng cười lạnh lùng :
- Bọn chúng rất cần mạng sống của mình, tưởng chúng cũng không dám hãm hại mình đâu. Không sao, ta cứ theo chúng vào U cốc.
Lý Minh Châu hiểu ý Trịnh Kiếm Hồng và nhớ tới độc “Tinh Ty Cô” liền cười nói :
- Được rồi! Mạng sống của chúng ở trong tay ta, chỉ có ta ngoài ra không có ai có thuốc giải độc “Tinh Ty Cô” thì chắc chúng cũng không dám hại mình đâu.
Nói rồi, nàng và Trịnh Kiếm Hồng lần bước theo bọn Ma Tinh đi vào U cốc.
Không bao lâu cả bảy người đều đến trước cửa thạch điện.
Bắc Thiên Cự Ma đưa tay chỉ vào trong :
- Kìa, Nhiệt Trường Sư Thống ở trong gian phòng thạch điện phía trái. Đi vào đi. Ta còn phải đi lấy thuốc giải.
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu liền bước vào thạch điện rồi rẽ qua gian phòng phía tay trái thì quả thấy Nhiệt Trường Sư Thống đang ngồi yên trên một chiếc ghế bằng đá bất động.
Trịnh Kiếm Hồng thấy lạ, chạy đến sờ tay lên mặt Nhiệt Trường Sư Thống, tay chàng chạm phải làn da lạnh ngắt, vội la lớn :
- Đã chết rồi.
- Cái gì?
- Y đã chết từ bao giờ rồi? Nói xong chàng đứng lên với vẻ thất vọng.
Bỗng chân chàng dẫm phải cơ quan bí mật gian phòng phát ra tiếng chuyển động ầm ầm, rồi vụt nền gạch sụp xuống.
Trịnh Kiếm Hồng bình tĩnh đề khí, dùng chiêu “Long Vân Sơ Hiện” nhảy tới chụp nắm lấy tay Lý Minh Châu bay thoát ra cửa... nhưng đã trễ rồi.
Ầm! Một tiếng vang lên, cánh cửa song sắt từ trên buông xuống, đóng cứng ngắc.
Trịnh Kiếm Hồng vì cái đà nhảy quá nhanh mà cánh cửa sắt lại càng nhanh hơn, nên đầu chàng đụng phải cửa, vội trở lại té xỉu lọt tuốt xuống hang sâu cùng một lượt với Lý Minh Châu.
Trong hang tối lờ mờ, mùi hôi thối xông lên nồng nặc. Rải rác, những bộ xương người, đầu lâu trắng hếu nằm phơi lên như ánh ma trơi. Thật hãi hùng kinh khiếp. Trong hang động nầy không biết bọn Ma Tinh đã giết được bao nhiêu người rồi. Bây giờ, có lẽ đến Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu.
Bỗng trên vách hang đá lộ ra một lỗ hổng, ánh sáng lùa vào làm hang động trở nên sáng rõ ràng hơn. Nơi lỗ trống có một người chiếu mắt nham hiểm nhìn vào và thấy địch thủ mình còn nằm thiêm thiếp, y nở một nụ cười thâm độc, rồi đưa tay bấm nút, cái lỗ trống vụt bịt kín lại. Ánh sáng lờ mờ trong hang động trở lại như cũ.
Không bao lâu...
Trịnh Kiếm Hồng từ từ tỉnh dậy, sau khi thấy Lý Minh Châu còn nằm như người say ngủ, chàng liền tiến qua bên nàng rồi vận công đề khí đẩy chân lực vào đan điền và khí hải huyệt điều trị nội thương cho nàng.
Xong, Trịnh Kiếm Hồng đứng lên, dùng tay sờ mó vào vách đá để tìm kiếm lối thoát.
Giây lát sau, chàng bắt gặp một chiếc cửa bít kín trước miệng hang.
- Tốt lắm! Ta sẽ ra bằng lối nầy.
Dứt tiếng, Trịnh Kiếm Hồng vận công đánh vào cửa sắt :
- Bùng! Bùng!...
Nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
- Bùng! Bùng!...
Trịnh Kiếm Hồng hiểu cánh cửa này có trên nửa thước bề dầy, khó dùng đánh cho nát được chàng đâm ra thất vọng, bực tức vô cùng. Nhứt là nghĩ tới nhiều việc của chàng còn dang dở bên ngoài, chàng cảm thấy hết sức khổ sở.
- Bùng! Bùng! Bùng! Bùng!...
Chàng điên cuồng vung chưởng đập vào cửa. Những tiếng nổ chát chúa mà cánh cửa chẳng hề lay động. Rõ đủ biết bọn Ma Tinh kiên cố, lợi hại như thế nào.
Cũng nhờ những tiếng nổ nầy đánh thức Lý Minh Châu tỉnh dậy. Và thấy người yêu ở trong tình trạng bực dọc, nàng cảm thấy thương yêu chàng hết sức.
- Hồng huynh! Anh đang làm gì đó? Đừng sợ, bọn Ma Tinh không bao lâu sẽ đến đầu hàng và mở cửa cho mình ra.
- Sao?
- Anh quên chất độc “Tinh Ty Cô” rồi sao? Chỉ có mình em mới giải được cho chúng kia mà.
Những lời êm dịu của nàng, làm những sự điện tiết, bực tức trong lòng Trịnh Kiếm Hồng lắng xuống. Chàng thở dài một tiếng rồi đến ngồi bên Lý Minh Châu chờ đợi.
Từng phút, từng phút thời gian trôi qua, chẳng thấy một bóng ma nào ló dạng cả. Trịnh Kiếm Hồng nóng ruột, ngồi chịu không nổi vội đứng phắt dậy.
Đột nhiên...
Một vệt sáng từ bên ngoài chiếu vào theo cái lỗ hổng ban nãy. Trịnh Kiếm Hồng liền chạy vụt tới, chàng chạm phải ánh mắt một người và nghe rõ hơi nóng từ mũi đối phương xông ra.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn kỹ lại, thì ra không ai khác hơn là Bắc Thiên Cự Ma.
Lúc đầu Bắc Thiên Cự Ma cũng như đồng bọn bị nhiễm độc “Tinh Ty Cô”.
Và tin tưởng thuốc giải độc của mình có thể trừ được “Tinh Ty Cô”. Nhưng dùng mãi mà chẳng thấy đem lại hiệu quả.
Hơi nóng trong người cứ bốc lên như chảo dầu sôi, thân thể mệt nhọc, tay chân rã rời gần như kiệt lực. Cuối cùng y vác xác đến cầu Lý Minh Châu giải độc giùm cho.
Trịnh Kiếm Hồng thoạt thấy mặt mũi Bắc Thiên Cự Ma, mặt chàng hiện lên nét dữ dằn, quát :
- Thì ra là mày! Có phải tìm đến lấy thuốc giải độc không?
- Đúng... đúng lắm!
Bắc Thiên Cự Ma nói muốn không ra hơi, chỉ đáp được một câu, thân hình lão muốn té.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Ta ra điều kiện để đổi lấy thuốc.
- Cứ... n... ó... i...
- Vậy mau mở cửa cho ta ra.
- Điều này... ta... không... dám... mở trước.
- Vì sao? Ngươi sợ ta gạt à? Ngươi phải biết ta tuy nhỏ nhưng chưa bao giờ nói dối. Mau mở cửa đi, ta không có đánh lừa ngươi đâu.
- Ngươi... ngươi... có... thừa... lúc... công... công... lực... công lực của... ta chưa... chưa khôi... phục mà... ra... t... a... y... kh... ô... người?
- Há! Há...
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu nghe Bắc Thiên Cự Ma nói bắt tức cười.
- Người tưởng ta vô tín nghĩa như bọn ma chúng bây chớ gì? Được! Muốn chết thì mặc kệ ngươi.
Bắc Thiên Cự Ma hai tai bắt đầu cảm thấy ù ù, mặt mày choáng váng, thân hình lảo đảo muốn ngã.
- Sao? Có mở cửa không?
Lý Minh Châu thấy hỏi mà Bắc Thiên Cự Ma không trả lời, nàng bực dọc, nắm tay Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Nó muốn chết thì mặc kệ nó.
Trịnh Kiếm Hồng đưa tay vuốt mồ hôi trán, nghĩ rằng nếu bọn Ma Tinh chết thì lấy ai mở cửa để thoát thân, liền nhìn Bắc Thiên Cự Ma nói :
- Ngươi muốn gì? Nói mau đi.
- Ta... ta tin ngươi nhưng... nhưng... nhưng...
- Nhưng cái gì? Nói!
- Nhưng... nhưng ta sợ.. sợ Độc Tình Tiên Tử...
- Sao?
- Ta... ta sợ... y không... không chịu cho... cho thuốc.
Độc Tình Tiên Tử Lý Minh Châu cười sằng sặc, nói :
- Lão ma, tin hay không tin mặc kệ lão, ta chỉ biết thuốc giả độc hiện giờ trong tay ta, cho hay không cho là quyền của ta. Há há...
Lời nói và giọng cười kiêu hãnh của Lý Minh Châu làm Bắc Thiên Cự Ma căm giận khí uất trong người xông lên chận tới cổ nói không ra tiếng, té bịch xuống đất.
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu nhìn qua lỗ hổng thấy bên ngoài bọn Ngũ Đại Ma Tinh ngồi thở dốc, nước dãi chảy nhễ nhại đầy mồm, trông thật khủng khiếp. Bên cạnh chúng, bọn bộ hạ gián tiếp ngửi hơi độc từ trong người chúng tiết ra, nhiều tên công lực yếu đã ngã lăn ra chết, nhiều tên công lực khá thì nằm ngồi bò càng trên mặt đất loạn xa, tạo thành một quang cảnh vô cùng thê thảm.
Thấy tình trạng nầy, Trịnh Kiếm Hồng cấp bách nói :
- Mau mở cửa đi! Thuốc có ta lo cho, đừng sợ! Mau đi.
Bắc Thiên Cự Ma biết mạng mình sắp nguy liền cố sức đứng lên đi lấy một thanh sắt to lớn đem đến, thọc đầu cây vào phía dưới cánh cửa rồi kê vào vào đầu kia, đem cả sức lực nạy lên.
- Kẹt! Kẹt! Kẹt!...
Tiếng kêu ghê rợn chuyển động của cách cửa làm cho Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu mừng rỡ. Nhưng cảnh cửa chỉ nâng được lên độ một tấc rồi nằm im.
- Ráng chút nữa? Tiếng của Trịnh Kiếm Hồng kêu lên chát chúa nhưng chẳng nghe Bắc Thiên Cự Ma động tĩnh. Chàng hết hồn nhìn qua lỗ hổng.
Một cảnh tượng ghê sợ bày ra trước mắt, làm chàng run lên :
- Trời! Họ đã chết!
Lý Minh Châu vội ngẩng đầu ra nhìn thấy bộ hạ Ma Tinh đều chết nằm ngổn ngang, còn Bắc Thiên Cự Ma ngã nằm hộc máu một đống. Bốn tên Ma Tinh kia đã đập đầu vào vách tường chết từ lúc nào không biết, chỉ còn thấy máu óc văng tung tóe.
Nàng sợ đến nỗi không còn đủ bình tĩnh đứng nhìn, quay lại ôm chặt Trịnh Kiếm Hồng và nói :
- Anh ơi! Em sợ...
- À! À!...
- Chúng ta phải làm sao? Họ chết hết rồi, lấy ai mở cửa cho chúng ta ra.
Trịnh Kiếm Hồng từ lúc nhìn cảnh tượng bên ngoài, mồ hôi chảy ra ướt áo.
Chàng nói :
- Thôi thì đành chịu số mạng.
- Nếu biết xảy ra cảnh này thì hồi nãy em cho chúng chút ít thuốc giải, chắc không đến nỗi nào.
Trịnh Kiếm Hồng thấy nàng hối hận, chàng cười chua xót nói :
- Có lẽ em sợ chúng bộc lộ thân thế em, nên định giết chết chúng mà quên cái hậu quả này phải không?
Lý Minh Châu kinh sợ, ngước mắt nhìn chàng nói :
- Anh tha lỗi cho em chỉ vì không muốn thân thế mình bị phát giác nên mới có hành động đó. À mà sao khi biết ngoại hiệu em là Độc Tình Tiên Tử, anh không có chút nào thắc mắc, hỏi em sao?
Trịnh Kiếm Hồng nghiêm nghị nói :
- Anh giữ đúng lời hứa trước kia với em là em không tò mò tìm hiểu Đại Thần bảo kinh thì anh không bao giờ tìm hiểu về thân thế của em. Em nên tin anh, đừng hoài nghi mà có hại.
- Thật sao?
- Phải!
Lý Minh Châu cảm động ôm chặt lấy Trịnh Kiếm Hồng, nước mắt từ từ lăn xuống má.
- Hồng huynh. Anh đối đãi tốt với em quá. Em nguyện đem tấm thân này đền bù trong muôn một. Nhưng bây giờ anh bị giam cầm nơi đây làm em hối hận và đau đớn vô cùng. Nếu chăng may bất hạnh xảy đến cho anh thì em sẽ...
- Thì sao?
- Em... em bỏ sinh mạng mà báo đáp cho anh.
Vừa nói, nàng vừa vươn hai sợi lụa hồng ra như có y nếu Trịnh Kiếm Hồng chết tức khắc nàng dùng sợi lụa tự vận chết theo vậy.
Trịnh Kiếm Hồng thấy nàng biểu lộ tình ý thủy chung, chàng quá cảm động, nắm lấy tay nàng siết chặt.
- Châu muội. Em Đừng có trách mình. Chuyện gì qua rồi cho nó qua đi, đừng lo nghĩ nhiều không tốt.
Nghe người yêu dùng lời lẽ dịu ngọt an ủi, nàng cảm động, buông thõng hai sợi lụa xuống đất rồi ôm ghì chàng.
Sống, chết đối với nàng bây giờ không đáng tiếc.
Thắng bại cũng không màng.
Ước vọng của nàng bây giờ chỉ có ôm chặt chàng như vầy và ôm mãi mãi.
Thời giờ cứ thản nhiên trôi qua.
Trịnh Kiếm Hồng hai tay tuy ôm choàng ngang chiếc lưng thon nhỏ mềm mại của Lý Minh Châu mà đôi mắt cứ ngước nhìn qua lỗ trống để xem tình hình bên ngoài. Nhưng chẳng thấy có một ma nào đến, chỉ thấy đây đó ngổn ngang xác chết nằm trơ trên đất.
Cảnh vật yên lặng! Yên lặng như cảnh một nghĩa địa giữa trời trưa nắng gắt.
Trịnh Kiếm Hồng thật quá thất vọng. Chàng thở ra một tiếng như xô đuổi bao nỗi đau khổ nặng trĩu trong lòng.
Đột nhiên...
Phía bên kia đường có bốn bóng người thấp thoáng đi tới. Bốn người này nhìn thấy xác chết vội ngừng lại, mặt đầy vẻ kinh hãi.
Trịnh Kiếm Hồng vội kêu lớn :
- Bọn bây qua đây!
Tiếng nói của chàng làm cho bốn tên kia cả kinh lui về hai ba bước, chỏ bốn đôi mắt căm giận khủng bố nhìn qua phía Trịnh Kiếm Hồng.
- Qua đây đi, ta không làm hại tui bây đâu mà sợ.
Mặc cho Trịnh Kiếm Hồng kêu gọi, bốn tên này vẫn đứng y một chỗ.
Rồi vù một cái, cả bốn tên ù kéo nhau bỏ chạy mất dạng.
- Họ chạy cả rồi à?
Các Ma Tinh bị đánh bất ngờ, không kịp đối phó, nên tất cả đều bị trúng chưởng và hai sợi lụa.
Điều làm cho Trịnh Kiếm Hồng quá đỗi ngạc nhiên là bọn Ma Tinh tuy bị trúng chưởng, nhưng không một tên nào té ngã cả. Bọn chúng đứng yên tại chỗ, hai mắt mở to sáng lòa.
Lý Minh Châu đắc chí chàng the thé như tiếng xé lụa.
Trong một phút kinh ngạc, Trịnh Kiếm Hồng mới hiểu là bọn Ngũ Đại Ma Tinh nầy đã bị nhiễm độc “Ty Tinh Cô” của Lý Minh Châu.
Một lúc sau Ngũ Đại Ma Tinh mới cử động được, liền lo vận công trị độc, nhưng càng vận công bao nhiêu thì trong người họ càng thấy nóng ran như có lò lửa đang cháy. Bọn chúng biết gặp phải thứ độc bất trị, chỉ muốn chạy vào U cốc lấy thuốc điều trị, chớ không còn đủ sức để đánh.
Bắc Thiên Cự Ma là một tên xảo trá, lúc đầu y thấy Lý Minh Châu sử dụng hai sợ lụa hồng, đã biết nàng là ai rồi, nhưng vì không muốn nói. Bây giờ Lý Minh Châu hãm hại, y vội la lớn :
- Cô có phải là “Độc Tình Tiên Tử” không? Coi chừng có ngày ta sẽ lấy mạng ngươi.
Lý Minh Châu bị đối phương nói toạc ngoại hiệu của mình, nàng kinh hãi sợ run lên, đầu xoay qua Trịnh Kiếm Hồng xem coi chàng có phản ứng gì đối với nàng không. Nhưng Trịnh Kiếm Hồng đã hứa là không hỏi nàng nữa. Cho nên khi nghe Bắc Thiên Cự Ma nói vậy, mặt chàng vẫn thản nhiên, không hề biểu lộ một phản ứng gì cả, tuy nhiên trong lòng chàng kích động khôn cùng.
Bắc Thiên Cự Ma thấy chất độc mỗi lúc xâm nhập vào người một cách hết sức khó chịu, y không muốn kéo dài thì giờ ở đây, cấp bách nói với Trịnh Kiếm Hồng, đặng còn trở về U cốc lấy thuốc giải độc.
- Hồi nãy ngươi muốn kiếm Nhiệt Trường Sư Thống, bây giờ có muốn kiếm y nữa không?
Trịnh Kiếm Hồng rùng mình một cái, đáp :
- Vâng! Nghe ngươi nói, chắc là y ở trong U cốc của ngươi chớ gì?
- Đúng!
- Thật không?
- Ta là cao thủ võ lâm đâu nói dối. Có gan thì đi theo ta.
- Được.
- Ngươi dám sao?
- Ta là Trịnh Kiếm Hồng chưa hề từ nan một nơi nguy hiểm nào. Vậy mau dẫn ta vào U cốc đi.
Lý Minh Châu vụt nắm tay Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Bọn khốn đó xảo trá và nhiều âm mưu thâm độc, anh đi nghe lời chúng sao?
Trịnh Kiếm Hồng cười lạnh lùng :
- Bọn chúng rất cần mạng sống của mình, tưởng chúng cũng không dám hãm hại mình đâu. Không sao, ta cứ theo chúng vào U cốc.
Lý Minh Châu hiểu ý Trịnh Kiếm Hồng và nhớ tới độc “Tinh Ty Cô” liền cười nói :
- Được rồi! Mạng sống của chúng ở trong tay ta, chỉ có ta ngoài ra không có ai có thuốc giải độc “Tinh Ty Cô” thì chắc chúng cũng không dám hại mình đâu.
Nói rồi, nàng và Trịnh Kiếm Hồng lần bước theo bọn Ma Tinh đi vào U cốc.
Không bao lâu cả bảy người đều đến trước cửa thạch điện.
Bắc Thiên Cự Ma đưa tay chỉ vào trong :
- Kìa, Nhiệt Trường Sư Thống ở trong gian phòng thạch điện phía trái. Đi vào đi. Ta còn phải đi lấy thuốc giải.
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu liền bước vào thạch điện rồi rẽ qua gian phòng phía tay trái thì quả thấy Nhiệt Trường Sư Thống đang ngồi yên trên một chiếc ghế bằng đá bất động.
Trịnh Kiếm Hồng thấy lạ, chạy đến sờ tay lên mặt Nhiệt Trường Sư Thống, tay chàng chạm phải làn da lạnh ngắt, vội la lớn :
- Đã chết rồi.
- Cái gì?
- Y đã chết từ bao giờ rồi? Nói xong chàng đứng lên với vẻ thất vọng.
Bỗng chân chàng dẫm phải cơ quan bí mật gian phòng phát ra tiếng chuyển động ầm ầm, rồi vụt nền gạch sụp xuống.
Trịnh Kiếm Hồng bình tĩnh đề khí, dùng chiêu “Long Vân Sơ Hiện” nhảy tới chụp nắm lấy tay Lý Minh Châu bay thoát ra cửa... nhưng đã trễ rồi.
Ầm! Một tiếng vang lên, cánh cửa song sắt từ trên buông xuống, đóng cứng ngắc.
Trịnh Kiếm Hồng vì cái đà nhảy quá nhanh mà cánh cửa sắt lại càng nhanh hơn, nên đầu chàng đụng phải cửa, vội trở lại té xỉu lọt tuốt xuống hang sâu cùng một lượt với Lý Minh Châu.
Trong hang tối lờ mờ, mùi hôi thối xông lên nồng nặc. Rải rác, những bộ xương người, đầu lâu trắng hếu nằm phơi lên như ánh ma trơi. Thật hãi hùng kinh khiếp. Trong hang động nầy không biết bọn Ma Tinh đã giết được bao nhiêu người rồi. Bây giờ, có lẽ đến Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu.
Bỗng trên vách hang đá lộ ra một lỗ hổng, ánh sáng lùa vào làm hang động trở nên sáng rõ ràng hơn. Nơi lỗ trống có một người chiếu mắt nham hiểm nhìn vào và thấy địch thủ mình còn nằm thiêm thiếp, y nở một nụ cười thâm độc, rồi đưa tay bấm nút, cái lỗ trống vụt bịt kín lại. Ánh sáng lờ mờ trong hang động trở lại như cũ.
Không bao lâu...
Trịnh Kiếm Hồng từ từ tỉnh dậy, sau khi thấy Lý Minh Châu còn nằm như người say ngủ, chàng liền tiến qua bên nàng rồi vận công đề khí đẩy chân lực vào đan điền và khí hải huyệt điều trị nội thương cho nàng.
Xong, Trịnh Kiếm Hồng đứng lên, dùng tay sờ mó vào vách đá để tìm kiếm lối thoát.
Giây lát sau, chàng bắt gặp một chiếc cửa bít kín trước miệng hang.
- Tốt lắm! Ta sẽ ra bằng lối nầy.
Dứt tiếng, Trịnh Kiếm Hồng vận công đánh vào cửa sắt :
- Bùng! Bùng!...
Nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
- Bùng! Bùng!...
Trịnh Kiếm Hồng hiểu cánh cửa này có trên nửa thước bề dầy, khó dùng đánh cho nát được chàng đâm ra thất vọng, bực tức vô cùng. Nhứt là nghĩ tới nhiều việc của chàng còn dang dở bên ngoài, chàng cảm thấy hết sức khổ sở.
- Bùng! Bùng! Bùng! Bùng!...
Chàng điên cuồng vung chưởng đập vào cửa. Những tiếng nổ chát chúa mà cánh cửa chẳng hề lay động. Rõ đủ biết bọn Ma Tinh kiên cố, lợi hại như thế nào.
Cũng nhờ những tiếng nổ nầy đánh thức Lý Minh Châu tỉnh dậy. Và thấy người yêu ở trong tình trạng bực dọc, nàng cảm thấy thương yêu chàng hết sức.
- Hồng huynh! Anh đang làm gì đó? Đừng sợ, bọn Ma Tinh không bao lâu sẽ đến đầu hàng và mở cửa cho mình ra.
- Sao?
- Anh quên chất độc “Tinh Ty Cô” rồi sao? Chỉ có mình em mới giải được cho chúng kia mà.
Những lời êm dịu của nàng, làm những sự điện tiết, bực tức trong lòng Trịnh Kiếm Hồng lắng xuống. Chàng thở dài một tiếng rồi đến ngồi bên Lý Minh Châu chờ đợi.
Từng phút, từng phút thời gian trôi qua, chẳng thấy một bóng ma nào ló dạng cả. Trịnh Kiếm Hồng nóng ruột, ngồi chịu không nổi vội đứng phắt dậy.
Đột nhiên...
Một vệt sáng từ bên ngoài chiếu vào theo cái lỗ hổng ban nãy. Trịnh Kiếm Hồng liền chạy vụt tới, chàng chạm phải ánh mắt một người và nghe rõ hơi nóng từ mũi đối phương xông ra.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn kỹ lại, thì ra không ai khác hơn là Bắc Thiên Cự Ma.
Lúc đầu Bắc Thiên Cự Ma cũng như đồng bọn bị nhiễm độc “Tinh Ty Cô”.
Và tin tưởng thuốc giải độc của mình có thể trừ được “Tinh Ty Cô”. Nhưng dùng mãi mà chẳng thấy đem lại hiệu quả.
Hơi nóng trong người cứ bốc lên như chảo dầu sôi, thân thể mệt nhọc, tay chân rã rời gần như kiệt lực. Cuối cùng y vác xác đến cầu Lý Minh Châu giải độc giùm cho.
Trịnh Kiếm Hồng thoạt thấy mặt mũi Bắc Thiên Cự Ma, mặt chàng hiện lên nét dữ dằn, quát :
- Thì ra là mày! Có phải tìm đến lấy thuốc giải độc không?
- Đúng... đúng lắm!
Bắc Thiên Cự Ma nói muốn không ra hơi, chỉ đáp được một câu, thân hình lão muốn té.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Ta ra điều kiện để đổi lấy thuốc.
- Cứ... n... ó... i...
- Vậy mau mở cửa cho ta ra.
- Điều này... ta... không... dám... mở trước.
- Vì sao? Ngươi sợ ta gạt à? Ngươi phải biết ta tuy nhỏ nhưng chưa bao giờ nói dối. Mau mở cửa đi, ta không có đánh lừa ngươi đâu.
- Ngươi... ngươi... có... thừa... lúc... công... công... lực... công lực của... ta chưa... chưa khôi... phục mà... ra... t... a... y... kh... ô... người?
- Há! Há...
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu nghe Bắc Thiên Cự Ma nói bắt tức cười.
- Người tưởng ta vô tín nghĩa như bọn ma chúng bây chớ gì? Được! Muốn chết thì mặc kệ ngươi.
Bắc Thiên Cự Ma hai tai bắt đầu cảm thấy ù ù, mặt mày choáng váng, thân hình lảo đảo muốn ngã.
- Sao? Có mở cửa không?
Lý Minh Châu thấy hỏi mà Bắc Thiên Cự Ma không trả lời, nàng bực dọc, nắm tay Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Nó muốn chết thì mặc kệ nó.
Trịnh Kiếm Hồng đưa tay vuốt mồ hôi trán, nghĩ rằng nếu bọn Ma Tinh chết thì lấy ai mở cửa để thoát thân, liền nhìn Bắc Thiên Cự Ma nói :
- Ngươi muốn gì? Nói mau đi.
- Ta... ta tin ngươi nhưng... nhưng... nhưng...
- Nhưng cái gì? Nói!
- Nhưng... nhưng ta sợ.. sợ Độc Tình Tiên Tử...
- Sao?
- Ta... ta sợ... y không... không chịu cho... cho thuốc.
Độc Tình Tiên Tử Lý Minh Châu cười sằng sặc, nói :
- Lão ma, tin hay không tin mặc kệ lão, ta chỉ biết thuốc giả độc hiện giờ trong tay ta, cho hay không cho là quyền của ta. Há há...
Lời nói và giọng cười kiêu hãnh của Lý Minh Châu làm Bắc Thiên Cự Ma căm giận khí uất trong người xông lên chận tới cổ nói không ra tiếng, té bịch xuống đất.
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu nhìn qua lỗ hổng thấy bên ngoài bọn Ngũ Đại Ma Tinh ngồi thở dốc, nước dãi chảy nhễ nhại đầy mồm, trông thật khủng khiếp. Bên cạnh chúng, bọn bộ hạ gián tiếp ngửi hơi độc từ trong người chúng tiết ra, nhiều tên công lực yếu đã ngã lăn ra chết, nhiều tên công lực khá thì nằm ngồi bò càng trên mặt đất loạn xa, tạo thành một quang cảnh vô cùng thê thảm.
Thấy tình trạng nầy, Trịnh Kiếm Hồng cấp bách nói :
- Mau mở cửa đi! Thuốc có ta lo cho, đừng sợ! Mau đi.
Bắc Thiên Cự Ma biết mạng mình sắp nguy liền cố sức đứng lên đi lấy một thanh sắt to lớn đem đến, thọc đầu cây vào phía dưới cánh cửa rồi kê vào vào đầu kia, đem cả sức lực nạy lên.
- Kẹt! Kẹt! Kẹt!...
Tiếng kêu ghê rợn chuyển động của cách cửa làm cho Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu mừng rỡ. Nhưng cảnh cửa chỉ nâng được lên độ một tấc rồi nằm im.
- Ráng chút nữa? Tiếng của Trịnh Kiếm Hồng kêu lên chát chúa nhưng chẳng nghe Bắc Thiên Cự Ma động tĩnh. Chàng hết hồn nhìn qua lỗ hổng.
Một cảnh tượng ghê sợ bày ra trước mắt, làm chàng run lên :
- Trời! Họ đã chết!
Lý Minh Châu vội ngẩng đầu ra nhìn thấy bộ hạ Ma Tinh đều chết nằm ngổn ngang, còn Bắc Thiên Cự Ma ngã nằm hộc máu một đống. Bốn tên Ma Tinh kia đã đập đầu vào vách tường chết từ lúc nào không biết, chỉ còn thấy máu óc văng tung tóe.
Nàng sợ đến nỗi không còn đủ bình tĩnh đứng nhìn, quay lại ôm chặt Trịnh Kiếm Hồng và nói :
- Anh ơi! Em sợ...
- À! À!...
- Chúng ta phải làm sao? Họ chết hết rồi, lấy ai mở cửa cho chúng ta ra.
Trịnh Kiếm Hồng từ lúc nhìn cảnh tượng bên ngoài, mồ hôi chảy ra ướt áo.
Chàng nói :
- Thôi thì đành chịu số mạng.
- Nếu biết xảy ra cảnh này thì hồi nãy em cho chúng chút ít thuốc giải, chắc không đến nỗi nào.
Trịnh Kiếm Hồng thấy nàng hối hận, chàng cười chua xót nói :
- Có lẽ em sợ chúng bộc lộ thân thế em, nên định giết chết chúng mà quên cái hậu quả này phải không?
Lý Minh Châu kinh sợ, ngước mắt nhìn chàng nói :
- Anh tha lỗi cho em chỉ vì không muốn thân thế mình bị phát giác nên mới có hành động đó. À mà sao khi biết ngoại hiệu em là Độc Tình Tiên Tử, anh không có chút nào thắc mắc, hỏi em sao?
Trịnh Kiếm Hồng nghiêm nghị nói :
- Anh giữ đúng lời hứa trước kia với em là em không tò mò tìm hiểu Đại Thần bảo kinh thì anh không bao giờ tìm hiểu về thân thế của em. Em nên tin anh, đừng hoài nghi mà có hại.
- Thật sao?
- Phải!
Lý Minh Châu cảm động ôm chặt lấy Trịnh Kiếm Hồng, nước mắt từ từ lăn xuống má.
- Hồng huynh. Anh đối đãi tốt với em quá. Em nguyện đem tấm thân này đền bù trong muôn một. Nhưng bây giờ anh bị giam cầm nơi đây làm em hối hận và đau đớn vô cùng. Nếu chăng may bất hạnh xảy đến cho anh thì em sẽ...
- Thì sao?
- Em... em bỏ sinh mạng mà báo đáp cho anh.
Vừa nói, nàng vừa vươn hai sợi lụa hồng ra như có y nếu Trịnh Kiếm Hồng chết tức khắc nàng dùng sợi lụa tự vận chết theo vậy.
Trịnh Kiếm Hồng thấy nàng biểu lộ tình ý thủy chung, chàng quá cảm động, nắm lấy tay nàng siết chặt.
- Châu muội. Em Đừng có trách mình. Chuyện gì qua rồi cho nó qua đi, đừng lo nghĩ nhiều không tốt.
Nghe người yêu dùng lời lẽ dịu ngọt an ủi, nàng cảm động, buông thõng hai sợi lụa xuống đất rồi ôm ghì chàng.
Sống, chết đối với nàng bây giờ không đáng tiếc.
Thắng bại cũng không màng.
Ước vọng của nàng bây giờ chỉ có ôm chặt chàng như vầy và ôm mãi mãi.
Thời giờ cứ thản nhiên trôi qua.
Trịnh Kiếm Hồng hai tay tuy ôm choàng ngang chiếc lưng thon nhỏ mềm mại của Lý Minh Châu mà đôi mắt cứ ngước nhìn qua lỗ trống để xem tình hình bên ngoài. Nhưng chẳng thấy có một ma nào đến, chỉ thấy đây đó ngổn ngang xác chết nằm trơ trên đất.
Cảnh vật yên lặng! Yên lặng như cảnh một nghĩa địa giữa trời trưa nắng gắt.
Trịnh Kiếm Hồng thật quá thất vọng. Chàng thở ra một tiếng như xô đuổi bao nỗi đau khổ nặng trĩu trong lòng.
Đột nhiên...
Phía bên kia đường có bốn bóng người thấp thoáng đi tới. Bốn người này nhìn thấy xác chết vội ngừng lại, mặt đầy vẻ kinh hãi.
Trịnh Kiếm Hồng vội kêu lớn :
- Bọn bây qua đây!
Tiếng nói của chàng làm cho bốn tên kia cả kinh lui về hai ba bước, chỏ bốn đôi mắt căm giận khủng bố nhìn qua phía Trịnh Kiếm Hồng.
- Qua đây đi, ta không làm hại tui bây đâu mà sợ.
Mặc cho Trịnh Kiếm Hồng kêu gọi, bốn tên này vẫn đứng y một chỗ.
Rồi vù một cái, cả bốn tên ù kéo nhau bỏ chạy mất dạng.
- Họ chạy cả rồi à?
Bình luận truyện