Bích Linh Ma Ảnh
Chương 9: Bày kế trị bệnh Kim bồn hứng huyết
Vách đá bị ngọn chưởng đấm thủng một lỗ bằng bàn tay.
Trịnh Kiếm Hồng đang nằm trên giường bỗng thấy vách đá bị chọc thủng.
Chàng mở tròn mắt kinh ngạc hỏi lớn :
- Ai đó?
- Lão phu mà.
- À, thì ra là hai tiền bối. Dám hỏi hai vị có chuyện gì vậy?
- Bọn ta sửa soạn chích lấy máu. Mau thọc tay qua lỗ vách đi.
- Vâng!
Dứt tiếng, Trịnh Kiếm Hồng nhấc cánh tay lên đưa qua ngang lỗ thủng vách đá. Cánh tay chàng vừa đưa qua thì lão già mặt đỏ chụp nắm tay chàng cứng ngắt.
Chàng không hiểu hai lão già tính làm gì? Chàng cố nhướng mắt nghiêng đầu qua nhìn xem nhưng vì cái lỗ vách đá quá nhỏ, nên không trông thấy gì cả.
Lão già mặt đỏ sau khi nắm cứng ngắt nơi cườm tay Trịnh Kiếm Hồng, lão lập tức bóp mạnh vào mạch môn của Trịnh Kiếm Hồng làm chàng nghe đau điếng.
Lão nói :
- Ta bắt đầu lấy máu cho chú em. Vì sợ chú em thấy máu mà cuồng lên nên phải dùng cách này để chú em khỏi bị sợ...
- Cháu muốn chính mắt cháu được thấy máu.
- Đã lỡ dùng cách này rồi, không thể làm gì khác được.
- Không, cháu phải thấy máu cháu chảy.
- Vậy... vậy để ta dùng cái bồn đựng máu, tuy chú em không thấy nhưng có thể nghe được tiếng máu rơi xuống bồn. Chừng nào nghe dứt tiếng là ta đã lấy hết máu.
Trịnh Kiếm Hồng vì sợ đòi hỏi thái quá làm phiền lòng hai lão già. Chàng đành cắn răng nằm đó chờ đợi.
Lão già mặt đỏ dùng tay ấn mạnh vào mạch huyệt Trịnh Kiếm Hồng và nói :
- Ta ra tay này, ráng chịu đau một chút.
Trịnh Kiếm Hồng cảm thấy đau đớn vô ngần, mồ hôi bắt đầu lấm tấm đầy trán. Chàng nghiến răng chịu đựng chớ không hề la lối.
- Đau không?
- Không... không đau!
Trịnh Kiếm Hồng chưa trả lời xong lão già mặt đỏ đã đưa tay điểm vào các huyệt trên cánh tay làm cánh tay bị tê liệt mất hết cảm giác.
Tiếng lão già mặt đỏ vang lên :
- Máu bắt đầu chảy rồi đó. Nghe rõ không?
- Nghe rồi.
Ton! Ton! Ton!...
Tiếng máu rơi xuống bồn nghe rõ mồn một.
Cảnh vật bây giờ trở nên im lặng lạ kỳ. Chỉ nghe tiếng thở, nhịp tim đập và tiếng máu nhỏ từng giọt xuống bồn mà thôi.
Nghĩ đến khi chích lấy hết máu, chàng trở nên con người mạnh khỏe làm chàng vui mừng khôn xiết. Chàng cảm thấy toàn than nhẹ hẳn lên như phiêu diêu trôi trên một cõi đời tuyệt đẹp.
Chàng lẩm bẩm :
- Hết bệnh ta sẽ tập võ ngay. Ta sẽ trở nên một người hào hùng, tài nghệ siêu quần bạt chúng. Bọn ma đầu hết lộng hành sát hại thiên hạ.
Nghĩ đến đó, Trịnh Kiếm Hồng mỉm cười thoải mái.
Tiếng máu rơi vào bồn lần lần chậm lại và sau cùng dứt hẳn.
- Máu hết chảy rồi.
Trịnh Kiếm Hồng thốt lên được mấy tiếng, đột nhiên, cảm thấy trong người có một luồng khí lạnh chạy khắp cơ thể, làm chàng lo sợ khôn cùng. Nhưng ngay đó, lại thêm một luồng khí ấm len vào đánh tan luồng khí lạnh. Chàng không hiểu tại sao kỳ lạ vậy. Hai mắt chàng trở nên lờ mờ rồi khép kín lại như người say ngủ.
Bên kia vách đá, Âm Dương song quái nở một nụ cười thần bí. Cả hai lão đều chăm chú lắng nghe coi Trịnh Kiếm Hồng có động tĩnh gì không. Tuyệt nhiên trong phòng Trịnh Kiếm Hồng im lặng đến đỗi nhịp thở của chàng hai lão cũng nghe rõ.
- Tốt lắm! Tốt lắm!
Miệng nói, tay lão già mặt đỏ vẫn còn nắm chặt tay Trịnh Kiếm Hồng.
Lạ thay, mạch huyệt trên tay Trịnh Kiếm Hồng tuyệt nhiên không có một dấu vết gì cả. Dưới bồn thì chứa một dung dịch trong suốt như thủy tinh.
Thì ra lão già mặt đỏ quả thật không lấy ra tới một giọt máu trong người của Trịnh Kiếm Hồng. Lão chỉ dùng tay điểm vào mạch môn huyệt để chàng cảm thấy đau mà tưởng rằng như bị lão đâm kim vào da thịt rút máu. Rồi kế đó, lão điểm luôn vào cách huyệt đạo khác trên cánh tay để cho chàng bị tê liệt mà không phát giác được việc gì đã xảy ra ở cánh tay.
Trong lúc lão già mặt đỏ làm những việc đó thì lão già mặt trắng đổ nước vào một cái ống đoạn cho nhểu từng giọt một xuống cái bồn bằng thau đã hứng sẵn ở phía dưới.
Trịnh Kiếm Hồng vì bị vách đá che khuất nên không nhìn thấy, chàng chỉ nghe tiếng nước nhểu “ton ton” vào bồn thau tưởng rằng đó là những giọt máu từ cánh tay mình chảy ra.
Phương pháp y trị tâm lý này coi vậy mà có hiệu lực.
Chợt lão già mặt trắng hỏi :
- Bây giờ phải làm gì nữa?
Lão già mặt đỏ đáp :
- Chúng ta lo đánh cho thông hai huyệt Nhâm Đốc cho nó, đợi nó tỉnh rồi truyền dạy tâm huyết và chưởng pháp.
- Đúng! Đúng! Ta cũng đang nghĩ như ngươi.
Một ngày đã trôi qua...
Hai lão Âm Dương song quái ngồi chờ đợi Trịnh Kiếm Hồng tỉnh dậy cảm thấy lâu như một thế kỷ.
Trịnh Kiếm Hồng mở mắt ra, chàng cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, tinh thần thanh thản khỏe khoắn vô cùng. Cả đời chàng chưa hề cảm thấy mạnh dạn như bây giờ.
Âm Dương song quái hỏi :
- Thế nào?
Trịnh Kiếm Hồng vui mừng đáp :
- Cháu đã khỏe lắm rồi.
- Vậy là hết bệnh rồi đó.
Trịnh Kiếm Hồng vùng đứng dậy quỳ xuống trước mặt Âm Dương song quái bái tạ.
- Thưa nhị vị tiền bối, vãn sinh đại lễ tạ ân, xin tiền bối thu nhận vãn sinh làm đồ đệ.
Nói xong, Trịnh Kiếm Hồng cúi đầu lạy Âm Dương song quái một lạy.
- Ân sư...
Chữ “sư” Trịnh Kiếm Hồng chưa thốt ra khỏi miệng thì lão già mặt đỏ la lớn :
- Không được.
Trịnh Kiếm Hồng hết sức ngạc nhiên nói :
- Tiền bối không bằng lòng thu vãn sinh làm đồ đệ phải không?
- Không phải.
- Vậy tại sao?
- Trước khi bái sư thọ nghệ, ta có một điều muốn hỏi.
- Xin tiền bối cứ nói ra.
- Chú em đã từng có sư phụ nào chưa?
- Điều này... thì... thì...
Lão già mặt trắng thấy Trịnh Kiếm Hồng lúng túng đáp không thành tiếng liền mở miệng bảo :
- Có thì nói có, không thì nói không. Sợ gì mà không dám nói.
Trịnh Kiếm Hồng đáp :
- Nói có thì cũng có, nói không thì cũng không.
- Sao? Chú em nói sao?
Hai lão Âm Dương song quái nghe Trịnh Kiếm Hồng nói vậy trong lòng rất bực tức.
Nhịn không được, lão già mặt đỏ quát :
- Nói lại cho đàng hoàng coi.
Trịnh Kiếm Hồng liền đem chuyện ngày mà chàng gặp Thần Long Kỳ Hiệp ở Dung Sơn cổ tự và nhận người này làm sư huynh. Kỳ Hiệp bắt chàng bái Võ lâm Tôn chủ làm sư phụ nhưng việc này chưa xong...
Và Liệt Đương đạo trưởng cũng phải kêu chàng bằng sư thúc, hoàn toàn nói ra cả.
Âm Dương song quái nghe xong, vội vã đứng lên, Trịnh Kiếm Hồng thấy vậy tưởng là Âm Dương song quái tức giận. Chàng liền hỏi :
- Nhị vị tiền bối có phải...
Chưa nói dứt lời, Âm Dương song quái đồng loạt khoát tay chận nói :
- Đừng kêu ta là tiền bối nữa, kêu ta là huynh được rồi.
- Như vậy vô lễ quá.
- Bọn ta gọi Thần Long Kỳ Hiệp là sư huynh thì ngươi dĩ nhiên kêu ta là huynh.
Trịnh Kiếm Hồng còn đang phân vân không hiểu sự liên hệ giữa Song quái và Thần Long Kỳ Hiệp thế nào mà bắt chàng phải gọi hai người bằng anh.
Như đoán hiểu được tâm trạng của Trịnh Kiếm Hồng, lão già mặt trắng nói :
- Thôi, đệ đừng thắc mắc và nói gì thêm. Mau lo luyện võ công đi. Nếu không thì chỉ là có danh mà vô lực làm hại đến thanh danh Tôn chủ. Vả lại, đệ đã hứa với Liệt Đương đạo trưởng, nếu đệ không giữ lời thì Cửu đại môn phái phải gặp nhiều thảm họa.
- Vâng! Huynh nói đúng lắm. Nhưng xin cho hỏi, luyện công có mất nhiều thời giờ lắm không?
- Rất đơn giản, bọn ta chia ra làm hai lần dạy. Lần đầu truyền dạy về tâm pháp nội công, lần sau truyền dạy về chiêu thức. Như vậy chỉ mất thời gian độ một ngày thôi.
Trịnh Kiếm Hồng lấy làm lạ nói :
- Ồ! Sao mau thế?
Lão già mặt đỏ liền nói :
- Nói đến nội công tâm pháp coi ra rất dễ nhưng cũng có người luyện tập cả đời cũng không thành.
- Tại sao?
- Vì thiên phận cốt cách họ kém, không gặp được danh sư chỉ dẫn nên khó tiến bộ.
- Nhưng... còn tôi thì sao? Có thể tập luyện được không?
- Một là ngươi đã uống Thiên Sơn Ngọc Dịch rồi, có sức lực tương đương với người luyện tập nội công hằng mấy chục năm. Hai nữa là Nhâm Đốc hai huyệt của ngươi đã được đánh thông nên việc luyện tập không có gì khó khăn. Hơn nữa cốt cách của ngươi có thừa.
- Còn chiêu thức thì sao?
- Lại càng dễ, chỉ do trí nhớ của ngươi. Bọn ta sẽ dạy cho ngươi một thức và thêm vào tam chiêu của Thần Long Đại Hiệp...
- Sao? Hai sư huynh cũng biết rõ chiêu pháp của Thần Long Đại Hiệp nữa à?
- Phải! Nhưng ba chiêu này luyện tập cũng rất khó chớ không phải dễ đâu.
Nói ra dài dòng lắm.
- Có thể nói cho đệ được biết sự liên hệ giữa sư huynh và Thần Long Kỳ Hiệp không?
- Ngươi bây giờ là sư đệ của ta, lẽ tất nhiên ta phải nói cho ngươi nghe.
Trịnh Kiếm Hồng đứng im lặng chờ đợi.
Lão già mặt đỏ suy nghĩ một hồi rồi nói :
- Nhớ lại thuở huy hoàng của bọn ta ngày xưa. Bây giờ ta còn thấy tiếc rẻ.
Ngày đó ta và lão già Âm Quái (lão mặt trắng) này đây cùng đi ngao du giang hồ làm những việc trừ ác phò thiện. Bọn ta hai đứa, một thì lạnh như đồng, một thì nóng như lửa. Cả hai đề ra tay lanh lẹ và cay độc. Nhân vật võ lâm, tà phái hay chính môn đề e sợ và cho bọn ta là quái vật. Cho nên mới có ngoại hiệu là Âm Dương song quái.
Mấy năm sau, một hôm trên bước đường giang hồ, bọn ta gặp một tên ma đầu có danh là Bích Linh Ma Ảnh. Vô cùng lợi hại. Bọn ta liền liên thủ hợp công vây đánh y có trên ba trăm mấy mươi chiêu mà không thắng. Trái lại suýt chút nữa thảm bại vào tay nó...
Giữa lúc nguy hiểm thập tử nhất sinh đó, Thần Long Kỳ Hiệp xuất hiện chỉ dung có ba chiêu làm cho Bích Linh Ma Ảnh sất bất sang bang bỏ chạy. Rồi từ đó bọn ta và Thần Long kết làm anh em.
Trịnh Kiếm Hồng nghe danh của Bích Linh Ma Ảnh từ lâu, nhưng chưa hề gặp mặt qua, vội hỏi :
- Hình dạng lão Ma ấy có gì đặc biệt mà mang danh hiệu ấy?
- Tên này hóa trang thay đổi hình dạng rất tinh xảo. Mặt nó thiên biến vạn hóa. Chưa nhân vật võ lâm nào trông thấy được mặt thật của nó cả. Trái lại nó gặp ai một lần là nó có thể hóa trang thành người đó một cách tài tình.
- Còn võ công Bích Linh Ma Ảnh thế nào? Có gì kỳ lạ không?
- Võ công cao siêu vô lường nhưng cũng còn tùy ở đối phương của nó mà nó thi triển ra. Đó là điều nhận xét của các nhân vật võ lâm. Thật ra, chưa có ai biết chắc chắn thực lực võ công của nó cao siêu đến bực nào. Vì hễ khi ai giao đấu với nó dùng chiêu gì thì nó bắt chước ngay và dùng chiêu đó đánh lại. Cho nên ta không dám nói quả quyết về võ công của nó.
- Như vậy chiêu thức của hai huynh và Thần Long Kỳ Hiệp có thể bị nó học được không?
- Đâu có dễ như vậy được. Nếu tuyệt chiêu của bọn ta bị nó học được, mạng bọn ta đâu còn đến ngày nay.
Âm Quái thấy lão già mặt đỏ đã nói nhiều vội ngăn lại :
- Dương Quái, thôi để còn lo truyền dạy võ công cho sư đệ nữa chớ ở đó nói hoài sao.
- Ờ! Huynh nói phải đó, chúng ta đừng phí thì giờ.
Trịnh Kiếm Hồng đang nằm trên giường bỗng thấy vách đá bị chọc thủng.
Chàng mở tròn mắt kinh ngạc hỏi lớn :
- Ai đó?
- Lão phu mà.
- À, thì ra là hai tiền bối. Dám hỏi hai vị có chuyện gì vậy?
- Bọn ta sửa soạn chích lấy máu. Mau thọc tay qua lỗ vách đi.
- Vâng!
Dứt tiếng, Trịnh Kiếm Hồng nhấc cánh tay lên đưa qua ngang lỗ thủng vách đá. Cánh tay chàng vừa đưa qua thì lão già mặt đỏ chụp nắm tay chàng cứng ngắt.
Chàng không hiểu hai lão già tính làm gì? Chàng cố nhướng mắt nghiêng đầu qua nhìn xem nhưng vì cái lỗ vách đá quá nhỏ, nên không trông thấy gì cả.
Lão già mặt đỏ sau khi nắm cứng ngắt nơi cườm tay Trịnh Kiếm Hồng, lão lập tức bóp mạnh vào mạch môn của Trịnh Kiếm Hồng làm chàng nghe đau điếng.
Lão nói :
- Ta bắt đầu lấy máu cho chú em. Vì sợ chú em thấy máu mà cuồng lên nên phải dùng cách này để chú em khỏi bị sợ...
- Cháu muốn chính mắt cháu được thấy máu.
- Đã lỡ dùng cách này rồi, không thể làm gì khác được.
- Không, cháu phải thấy máu cháu chảy.
- Vậy... vậy để ta dùng cái bồn đựng máu, tuy chú em không thấy nhưng có thể nghe được tiếng máu rơi xuống bồn. Chừng nào nghe dứt tiếng là ta đã lấy hết máu.
Trịnh Kiếm Hồng vì sợ đòi hỏi thái quá làm phiền lòng hai lão già. Chàng đành cắn răng nằm đó chờ đợi.
Lão già mặt đỏ dùng tay ấn mạnh vào mạch huyệt Trịnh Kiếm Hồng và nói :
- Ta ra tay này, ráng chịu đau một chút.
Trịnh Kiếm Hồng cảm thấy đau đớn vô ngần, mồ hôi bắt đầu lấm tấm đầy trán. Chàng nghiến răng chịu đựng chớ không hề la lối.
- Đau không?
- Không... không đau!
Trịnh Kiếm Hồng chưa trả lời xong lão già mặt đỏ đã đưa tay điểm vào các huyệt trên cánh tay làm cánh tay bị tê liệt mất hết cảm giác.
Tiếng lão già mặt đỏ vang lên :
- Máu bắt đầu chảy rồi đó. Nghe rõ không?
- Nghe rồi.
Ton! Ton! Ton!...
Tiếng máu rơi xuống bồn nghe rõ mồn một.
Cảnh vật bây giờ trở nên im lặng lạ kỳ. Chỉ nghe tiếng thở, nhịp tim đập và tiếng máu nhỏ từng giọt xuống bồn mà thôi.
Nghĩ đến khi chích lấy hết máu, chàng trở nên con người mạnh khỏe làm chàng vui mừng khôn xiết. Chàng cảm thấy toàn than nhẹ hẳn lên như phiêu diêu trôi trên một cõi đời tuyệt đẹp.
Chàng lẩm bẩm :
- Hết bệnh ta sẽ tập võ ngay. Ta sẽ trở nên một người hào hùng, tài nghệ siêu quần bạt chúng. Bọn ma đầu hết lộng hành sát hại thiên hạ.
Nghĩ đến đó, Trịnh Kiếm Hồng mỉm cười thoải mái.
Tiếng máu rơi vào bồn lần lần chậm lại và sau cùng dứt hẳn.
- Máu hết chảy rồi.
Trịnh Kiếm Hồng thốt lên được mấy tiếng, đột nhiên, cảm thấy trong người có một luồng khí lạnh chạy khắp cơ thể, làm chàng lo sợ khôn cùng. Nhưng ngay đó, lại thêm một luồng khí ấm len vào đánh tan luồng khí lạnh. Chàng không hiểu tại sao kỳ lạ vậy. Hai mắt chàng trở nên lờ mờ rồi khép kín lại như người say ngủ.
Bên kia vách đá, Âm Dương song quái nở một nụ cười thần bí. Cả hai lão đều chăm chú lắng nghe coi Trịnh Kiếm Hồng có động tĩnh gì không. Tuyệt nhiên trong phòng Trịnh Kiếm Hồng im lặng đến đỗi nhịp thở của chàng hai lão cũng nghe rõ.
- Tốt lắm! Tốt lắm!
Miệng nói, tay lão già mặt đỏ vẫn còn nắm chặt tay Trịnh Kiếm Hồng.
Lạ thay, mạch huyệt trên tay Trịnh Kiếm Hồng tuyệt nhiên không có một dấu vết gì cả. Dưới bồn thì chứa một dung dịch trong suốt như thủy tinh.
Thì ra lão già mặt đỏ quả thật không lấy ra tới một giọt máu trong người của Trịnh Kiếm Hồng. Lão chỉ dùng tay điểm vào mạch môn huyệt để chàng cảm thấy đau mà tưởng rằng như bị lão đâm kim vào da thịt rút máu. Rồi kế đó, lão điểm luôn vào cách huyệt đạo khác trên cánh tay để cho chàng bị tê liệt mà không phát giác được việc gì đã xảy ra ở cánh tay.
Trong lúc lão già mặt đỏ làm những việc đó thì lão già mặt trắng đổ nước vào một cái ống đoạn cho nhểu từng giọt một xuống cái bồn bằng thau đã hứng sẵn ở phía dưới.
Trịnh Kiếm Hồng vì bị vách đá che khuất nên không nhìn thấy, chàng chỉ nghe tiếng nước nhểu “ton ton” vào bồn thau tưởng rằng đó là những giọt máu từ cánh tay mình chảy ra.
Phương pháp y trị tâm lý này coi vậy mà có hiệu lực.
Chợt lão già mặt trắng hỏi :
- Bây giờ phải làm gì nữa?
Lão già mặt đỏ đáp :
- Chúng ta lo đánh cho thông hai huyệt Nhâm Đốc cho nó, đợi nó tỉnh rồi truyền dạy tâm huyết và chưởng pháp.
- Đúng! Đúng! Ta cũng đang nghĩ như ngươi.
Một ngày đã trôi qua...
Hai lão Âm Dương song quái ngồi chờ đợi Trịnh Kiếm Hồng tỉnh dậy cảm thấy lâu như một thế kỷ.
Trịnh Kiếm Hồng mở mắt ra, chàng cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, tinh thần thanh thản khỏe khoắn vô cùng. Cả đời chàng chưa hề cảm thấy mạnh dạn như bây giờ.
Âm Dương song quái hỏi :
- Thế nào?
Trịnh Kiếm Hồng vui mừng đáp :
- Cháu đã khỏe lắm rồi.
- Vậy là hết bệnh rồi đó.
Trịnh Kiếm Hồng vùng đứng dậy quỳ xuống trước mặt Âm Dương song quái bái tạ.
- Thưa nhị vị tiền bối, vãn sinh đại lễ tạ ân, xin tiền bối thu nhận vãn sinh làm đồ đệ.
Nói xong, Trịnh Kiếm Hồng cúi đầu lạy Âm Dương song quái một lạy.
- Ân sư...
Chữ “sư” Trịnh Kiếm Hồng chưa thốt ra khỏi miệng thì lão già mặt đỏ la lớn :
- Không được.
Trịnh Kiếm Hồng hết sức ngạc nhiên nói :
- Tiền bối không bằng lòng thu vãn sinh làm đồ đệ phải không?
- Không phải.
- Vậy tại sao?
- Trước khi bái sư thọ nghệ, ta có một điều muốn hỏi.
- Xin tiền bối cứ nói ra.
- Chú em đã từng có sư phụ nào chưa?
- Điều này... thì... thì...
Lão già mặt trắng thấy Trịnh Kiếm Hồng lúng túng đáp không thành tiếng liền mở miệng bảo :
- Có thì nói có, không thì nói không. Sợ gì mà không dám nói.
Trịnh Kiếm Hồng đáp :
- Nói có thì cũng có, nói không thì cũng không.
- Sao? Chú em nói sao?
Hai lão Âm Dương song quái nghe Trịnh Kiếm Hồng nói vậy trong lòng rất bực tức.
Nhịn không được, lão già mặt đỏ quát :
- Nói lại cho đàng hoàng coi.
Trịnh Kiếm Hồng liền đem chuyện ngày mà chàng gặp Thần Long Kỳ Hiệp ở Dung Sơn cổ tự và nhận người này làm sư huynh. Kỳ Hiệp bắt chàng bái Võ lâm Tôn chủ làm sư phụ nhưng việc này chưa xong...
Và Liệt Đương đạo trưởng cũng phải kêu chàng bằng sư thúc, hoàn toàn nói ra cả.
Âm Dương song quái nghe xong, vội vã đứng lên, Trịnh Kiếm Hồng thấy vậy tưởng là Âm Dương song quái tức giận. Chàng liền hỏi :
- Nhị vị tiền bối có phải...
Chưa nói dứt lời, Âm Dương song quái đồng loạt khoát tay chận nói :
- Đừng kêu ta là tiền bối nữa, kêu ta là huynh được rồi.
- Như vậy vô lễ quá.
- Bọn ta gọi Thần Long Kỳ Hiệp là sư huynh thì ngươi dĩ nhiên kêu ta là huynh.
Trịnh Kiếm Hồng còn đang phân vân không hiểu sự liên hệ giữa Song quái và Thần Long Kỳ Hiệp thế nào mà bắt chàng phải gọi hai người bằng anh.
Như đoán hiểu được tâm trạng của Trịnh Kiếm Hồng, lão già mặt trắng nói :
- Thôi, đệ đừng thắc mắc và nói gì thêm. Mau lo luyện võ công đi. Nếu không thì chỉ là có danh mà vô lực làm hại đến thanh danh Tôn chủ. Vả lại, đệ đã hứa với Liệt Đương đạo trưởng, nếu đệ không giữ lời thì Cửu đại môn phái phải gặp nhiều thảm họa.
- Vâng! Huynh nói đúng lắm. Nhưng xin cho hỏi, luyện công có mất nhiều thời giờ lắm không?
- Rất đơn giản, bọn ta chia ra làm hai lần dạy. Lần đầu truyền dạy về tâm pháp nội công, lần sau truyền dạy về chiêu thức. Như vậy chỉ mất thời gian độ một ngày thôi.
Trịnh Kiếm Hồng lấy làm lạ nói :
- Ồ! Sao mau thế?
Lão già mặt đỏ liền nói :
- Nói đến nội công tâm pháp coi ra rất dễ nhưng cũng có người luyện tập cả đời cũng không thành.
- Tại sao?
- Vì thiên phận cốt cách họ kém, không gặp được danh sư chỉ dẫn nên khó tiến bộ.
- Nhưng... còn tôi thì sao? Có thể tập luyện được không?
- Một là ngươi đã uống Thiên Sơn Ngọc Dịch rồi, có sức lực tương đương với người luyện tập nội công hằng mấy chục năm. Hai nữa là Nhâm Đốc hai huyệt của ngươi đã được đánh thông nên việc luyện tập không có gì khó khăn. Hơn nữa cốt cách của ngươi có thừa.
- Còn chiêu thức thì sao?
- Lại càng dễ, chỉ do trí nhớ của ngươi. Bọn ta sẽ dạy cho ngươi một thức và thêm vào tam chiêu của Thần Long Đại Hiệp...
- Sao? Hai sư huynh cũng biết rõ chiêu pháp của Thần Long Đại Hiệp nữa à?
- Phải! Nhưng ba chiêu này luyện tập cũng rất khó chớ không phải dễ đâu.
Nói ra dài dòng lắm.
- Có thể nói cho đệ được biết sự liên hệ giữa sư huynh và Thần Long Kỳ Hiệp không?
- Ngươi bây giờ là sư đệ của ta, lẽ tất nhiên ta phải nói cho ngươi nghe.
Trịnh Kiếm Hồng đứng im lặng chờ đợi.
Lão già mặt đỏ suy nghĩ một hồi rồi nói :
- Nhớ lại thuở huy hoàng của bọn ta ngày xưa. Bây giờ ta còn thấy tiếc rẻ.
Ngày đó ta và lão già Âm Quái (lão mặt trắng) này đây cùng đi ngao du giang hồ làm những việc trừ ác phò thiện. Bọn ta hai đứa, một thì lạnh như đồng, một thì nóng như lửa. Cả hai đề ra tay lanh lẹ và cay độc. Nhân vật võ lâm, tà phái hay chính môn đề e sợ và cho bọn ta là quái vật. Cho nên mới có ngoại hiệu là Âm Dương song quái.
Mấy năm sau, một hôm trên bước đường giang hồ, bọn ta gặp một tên ma đầu có danh là Bích Linh Ma Ảnh. Vô cùng lợi hại. Bọn ta liền liên thủ hợp công vây đánh y có trên ba trăm mấy mươi chiêu mà không thắng. Trái lại suýt chút nữa thảm bại vào tay nó...
Giữa lúc nguy hiểm thập tử nhất sinh đó, Thần Long Kỳ Hiệp xuất hiện chỉ dung có ba chiêu làm cho Bích Linh Ma Ảnh sất bất sang bang bỏ chạy. Rồi từ đó bọn ta và Thần Long kết làm anh em.
Trịnh Kiếm Hồng nghe danh của Bích Linh Ma Ảnh từ lâu, nhưng chưa hề gặp mặt qua, vội hỏi :
- Hình dạng lão Ma ấy có gì đặc biệt mà mang danh hiệu ấy?
- Tên này hóa trang thay đổi hình dạng rất tinh xảo. Mặt nó thiên biến vạn hóa. Chưa nhân vật võ lâm nào trông thấy được mặt thật của nó cả. Trái lại nó gặp ai một lần là nó có thể hóa trang thành người đó một cách tài tình.
- Còn võ công Bích Linh Ma Ảnh thế nào? Có gì kỳ lạ không?
- Võ công cao siêu vô lường nhưng cũng còn tùy ở đối phương của nó mà nó thi triển ra. Đó là điều nhận xét của các nhân vật võ lâm. Thật ra, chưa có ai biết chắc chắn thực lực võ công của nó cao siêu đến bực nào. Vì hễ khi ai giao đấu với nó dùng chiêu gì thì nó bắt chước ngay và dùng chiêu đó đánh lại. Cho nên ta không dám nói quả quyết về võ công của nó.
- Như vậy chiêu thức của hai huynh và Thần Long Kỳ Hiệp có thể bị nó học được không?
- Đâu có dễ như vậy được. Nếu tuyệt chiêu của bọn ta bị nó học được, mạng bọn ta đâu còn đến ngày nay.
Âm Quái thấy lão già mặt đỏ đã nói nhiều vội ngăn lại :
- Dương Quái, thôi để còn lo truyền dạy võ công cho sư đệ nữa chớ ở đó nói hoài sao.
- Ờ! Huynh nói phải đó, chúng ta đừng phí thì giờ.
Bình luận truyện