Biết Vị Ký
Chương 307: Gặp lại ngô bình cường
Lâm Tiểu Trúc cầm thức ăn trên án đài, tỉ mỉ xem xét. Nàng có thói quen trước khi nấm cơm sẽ quan sát nguyên liệu thật kỹ, như vậy khi chế biến mới có thể căn cứ vào đặc điểm nguyên liệu nấu ăn mà tiến hành nấu nướng.
Nàng xem thịt trước, vừa nhìn thấy đã cười khổ không thôi. Không biết là nàng xui xẻo hay trận đấu này tất cả đều dùng thịt bò để giám khảo tiện bình phán. Miếng thịt của nàng là thịt bò chân sau, chỗ này ít mỡ, chất thịt lại thô ráp. Muốn ăn thì phải dùng lửa nhỏ hầm thật lâu rồi mới cắt thành lát, chứ không thể đem đi xào. Chỉ một nén nhang, ngoại trừ món này còn phải làm khoai tây sợi xào, muốn hầm thật lâu là không thể.
Xem ra, ngoại trừ cắt thịt thành miếng thì không còn chọn lựa nào khác. Có điều. . . hai mắt Lâm Tiểu Trúc sáng lên, đã có chủ ý. Nàng đặt miếng thịt lên gỗ, cầm đao, bắt đầu cắt. Dựa theo sớ thịt mà cắt ngang. Đao công của nàng thì khỏi phải bàn, khi ở sơn trang đã luyện rất xuất sắc. Nàng lại có cảm quan sâu sắc hơn người, nhãn lực cao, cảm xúc tốt lại luyện võ công mà mấy năm qua cũng không lơ là tập luyện, còn tự mình nấu cơm nên đao công càng tiến bộ hơn lúc trước. Vì thế miếng thịt bò được cắt mỏng như cánh ve, cầm giơ lên có thể xuyên quan miếng thịt thấy được cảnh sắc. . .
Cũng may nguyên liệu nấu ăn tuy chỉ hạn chế hai loại nhưng phối liệu lại rất đầy đủ. Lâm Tiểu Trúc cắt thịt bò thành lát, sau đó ngừng tay, lấy hạ chú thảo, đinh hương, thảo quả. . . gần mười loại hương liệu trộn vào trong thịt, sau đó đặt thịt bò lên giấy rồi đi bắt đầu gọt khoai tây.
Khoai tây, củ cải, đều là những nguyên liệu các đầu bếp thường xuyên tiếp xúc nhất. Đối với thứ này, Lâm Tiểu Trúc có nhắm mắt lại cũng có thể cắt rất tốt. Đậu hủ mềm như vậy, trơn như vậy mà nàng còn có thể cắt thành sợi như sợi tóc thì khoai tây có khó gì. Đảo một vòng, khoai tây đã được gọt vỏ sạch sẽ, sau đó cắt lát rồi thái thành sợi, động tác liền lạc lư loát, nháy mắt đã xong. Bỏ sợi khoai tây vào nước lạnh ngâm một lát để rửa sạch tinh bột, như vậy khi xào khoai tây sẽ không bị dính, ăn vào có cảm giác ngon hơn.
Nhóm lửa, cho dầu vào, đợi dầu nóng lên thì phi hành thật thơm, sau đó cho sợi khoai tây vào xào vài cái thì cho ít muối ăn vào, như vậy sợi khoai sẽ đậm đà hơn, đảo thêm vài cái thì múc sợi khoai ra mộ cái đĩa trong suốt.
Làm xong món khoai tây sợi, Lâm Tiểu Trúc rửa nồi, tráng một lớp dầu vừng, đem từng miếng thịt bò đã được giấy hút khô hơi nước vào nồi, đậy nắp, sau đó canh lửa thật nhỏ, để cho món thịt bò thật mềm. Khi miếng thịt chuyển thành màu đỏ thì cho thêm chút hạt tiêu, món ăn này đã làm xong.
Món thịt bò mà Lâm Tiểu Trúc làm chính là món thịt bò cay nổi danh của Tứ Xuyên. Món này cũng dùng thịt chân cắt thành lát mỏng, ướp gia vị, nấu cho đến khi miếng thịt hồng lên, vừa thơm vừa ngọt, là món nhậu bá cháy. Thực ra món này phải dùng bếp lò đặc chế nhưng hiện tại không có cách nào khác, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. May mắn Lâm Tiểu Trúc vì làm bánh ngọt nên hiểu rõ nguyên lý chế tạo bếp lò, vì vậy hiện giờ chỉ dùng nồi sắt cũng có thể canh chính xác độ nóng và độ ẩm, làm ra món thịt bò không khác gì món thịt nổi tiếng của Tứ Xuyên thời hiện đại.
Tuy thời gian gấp gáp nhưng Lâm Tiểu Trúc tay chân lanh lẹ vì thì làm xong hai món thức ăn thì cũng vừa kịp giờ.
Đem thức ăn trình lên, đặt số thứ tự của mình bên dưới, lúc này Lâm Tiểu Trúc mới theo người chỉ dẫn đứng xếp hàng cùng các đầu bếp khác, chờ nghe các giám khảo cho điểm.
Hai trăm sáu mươi bảy đầu bếp xếp hàng đứng đợi, Lâm Tiểu Trúc đưa mắt nhìn thì thấy phần lớn đều là những đầu bếp trung niên béo mập, người trẻ tuổi ít hơn, nữ tử càng không nhiều, càng không có tiểu cô nương cỡ tuổi như nàng.
Lâm Tiểu Trúc thu hồi ánh mắt, thở nhẹ một hơi. Nàng vốn nghĩ trong trận đấu lần này có thể gặp được bạn bè cùng học trù nghệ khi còn ở sơn trang. Nàng đã đi qua ba quốc gia, ăn qua vô số mỹ vị mới biết được tay nghề của ba vị sư phụ trong sơn trang rất cao, đệ tử dạy ra cũng sẽ không tệ. Hiện giờ là cuộc thi Hiên Viên triều trù nghệ, bọn họ phải tham gia mới đúng, không ngờ nhìn đến mỏi mắt cũng không thấy mộ người quen
“Cô nương, ngươi là đầu bếp của tửu lâu nào ? còn trẻ như vậy mà đã tham gia thi đấu sao ?” một đầu bếp mập mạp chừng bốn mươi tuổi đứng gần, thấy Lâm Tiểu Trúc là một tiểu cô nương xinh đẹp liền lên tiếng hỏi.
“Ta không phải là đầu bếp tửu lâu, chỉ biết chút trù nghệ nên tới tham gia để lấy kinh nghiệm” Lâm Tiểu Trúc cười nói. Nhìn đầu bếp mập này, nàng lại nhớ tới Du giáo tập sảng khoái, cảm giác có chút thân thiết.
“Chỉ tới học hỏi kinh nghiệm ?” đầu bếp kia kinh ngạc mở to mắt, sau đó lại cười ra vẻ hiểu biết” cũng phải, tiểu cô nương như ngươi cho dù từ lúc cầm được đao đã luyện tập trù nghệ thì cũng chỉ mới bảy, tám năn. Công phu như thế thì cũng chỉ làm được mấy món ăn trong nhà, tới những trận đấu như thế này đúng là học hỏi kinh nghiệm rồi. Có điều, nhà ngươi cũng thật có tiền nha, phí báo danh tham gia trận đấu đã mộ trăm lượng bạc, dù có được vào vòng trong hay không thì cũng không được trả lại. Nhà ngươi đúng là đã bỏ nhiều tiền ra cho ngươi học hỏi nha”
Lời này có chút không khách khí lại hơi kẻ cả, Lâm Tiểu Trúc chỉ cười cười, không nói lại. Trong lòng thầm nghĩ nếu hắn biết được nàng trong vòng nửa tháng có thể huấn luyện một đám đầu bếp, còn làm ra món ăn khiến khách hàng đổ xô đến mua thì không biết hắn sẽ kinh ngạc đến thế nào. Có điều phương pháp của nàng là huấn luyện dây chuyền, chưởng chước đầu bếp có thể nấu ra sáu, bảy món ăn ngon lành mà người khác khó bằng nhưng đao công hay các đầu bếp chuyên lo việc củi lửa sẽ không làm được. Những người này sẽ không thể nào so sánh với các đầu bếp từ nhỏ đã được huấn luyện đầy đủ các môn.
“Lâm Tiểu Trúc.” Phía sau họ bỗng vang lên thanh âm.
Lâm Tiểu Trúc quay đầu, kinh ngạc khẽ nhếch miệng.
Vừa rồi còn tiếc nuối không gặp được bạn học, không ngờ giờ nàng đã cầu được ước thấy mà người này còn là Ngô Bình Cường, đối thủ của nàng khi ở sơn trang.
Nàng xem thịt trước, vừa nhìn thấy đã cười khổ không thôi. Không biết là nàng xui xẻo hay trận đấu này tất cả đều dùng thịt bò để giám khảo tiện bình phán. Miếng thịt của nàng là thịt bò chân sau, chỗ này ít mỡ, chất thịt lại thô ráp. Muốn ăn thì phải dùng lửa nhỏ hầm thật lâu rồi mới cắt thành lát, chứ không thể đem đi xào. Chỉ một nén nhang, ngoại trừ món này còn phải làm khoai tây sợi xào, muốn hầm thật lâu là không thể.
Xem ra, ngoại trừ cắt thịt thành miếng thì không còn chọn lựa nào khác. Có điều. . . hai mắt Lâm Tiểu Trúc sáng lên, đã có chủ ý. Nàng đặt miếng thịt lên gỗ, cầm đao, bắt đầu cắt. Dựa theo sớ thịt mà cắt ngang. Đao công của nàng thì khỏi phải bàn, khi ở sơn trang đã luyện rất xuất sắc. Nàng lại có cảm quan sâu sắc hơn người, nhãn lực cao, cảm xúc tốt lại luyện võ công mà mấy năm qua cũng không lơ là tập luyện, còn tự mình nấu cơm nên đao công càng tiến bộ hơn lúc trước. Vì thế miếng thịt bò được cắt mỏng như cánh ve, cầm giơ lên có thể xuyên quan miếng thịt thấy được cảnh sắc. . .
Cũng may nguyên liệu nấu ăn tuy chỉ hạn chế hai loại nhưng phối liệu lại rất đầy đủ. Lâm Tiểu Trúc cắt thịt bò thành lát, sau đó ngừng tay, lấy hạ chú thảo, đinh hương, thảo quả. . . gần mười loại hương liệu trộn vào trong thịt, sau đó đặt thịt bò lên giấy rồi đi bắt đầu gọt khoai tây.
Khoai tây, củ cải, đều là những nguyên liệu các đầu bếp thường xuyên tiếp xúc nhất. Đối với thứ này, Lâm Tiểu Trúc có nhắm mắt lại cũng có thể cắt rất tốt. Đậu hủ mềm như vậy, trơn như vậy mà nàng còn có thể cắt thành sợi như sợi tóc thì khoai tây có khó gì. Đảo một vòng, khoai tây đã được gọt vỏ sạch sẽ, sau đó cắt lát rồi thái thành sợi, động tác liền lạc lư loát, nháy mắt đã xong. Bỏ sợi khoai tây vào nước lạnh ngâm một lát để rửa sạch tinh bột, như vậy khi xào khoai tây sẽ không bị dính, ăn vào có cảm giác ngon hơn.
Nhóm lửa, cho dầu vào, đợi dầu nóng lên thì phi hành thật thơm, sau đó cho sợi khoai tây vào xào vài cái thì cho ít muối ăn vào, như vậy sợi khoai sẽ đậm đà hơn, đảo thêm vài cái thì múc sợi khoai ra mộ cái đĩa trong suốt.
Làm xong món khoai tây sợi, Lâm Tiểu Trúc rửa nồi, tráng một lớp dầu vừng, đem từng miếng thịt bò đã được giấy hút khô hơi nước vào nồi, đậy nắp, sau đó canh lửa thật nhỏ, để cho món thịt bò thật mềm. Khi miếng thịt chuyển thành màu đỏ thì cho thêm chút hạt tiêu, món ăn này đã làm xong.
Món thịt bò mà Lâm Tiểu Trúc làm chính là món thịt bò cay nổi danh của Tứ Xuyên. Món này cũng dùng thịt chân cắt thành lát mỏng, ướp gia vị, nấu cho đến khi miếng thịt hồng lên, vừa thơm vừa ngọt, là món nhậu bá cháy. Thực ra món này phải dùng bếp lò đặc chế nhưng hiện tại không có cách nào khác, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. May mắn Lâm Tiểu Trúc vì làm bánh ngọt nên hiểu rõ nguyên lý chế tạo bếp lò, vì vậy hiện giờ chỉ dùng nồi sắt cũng có thể canh chính xác độ nóng và độ ẩm, làm ra món thịt bò không khác gì món thịt nổi tiếng của Tứ Xuyên thời hiện đại.
Tuy thời gian gấp gáp nhưng Lâm Tiểu Trúc tay chân lanh lẹ vì thì làm xong hai món thức ăn thì cũng vừa kịp giờ.
Đem thức ăn trình lên, đặt số thứ tự của mình bên dưới, lúc này Lâm Tiểu Trúc mới theo người chỉ dẫn đứng xếp hàng cùng các đầu bếp khác, chờ nghe các giám khảo cho điểm.
Hai trăm sáu mươi bảy đầu bếp xếp hàng đứng đợi, Lâm Tiểu Trúc đưa mắt nhìn thì thấy phần lớn đều là những đầu bếp trung niên béo mập, người trẻ tuổi ít hơn, nữ tử càng không nhiều, càng không có tiểu cô nương cỡ tuổi như nàng.
Lâm Tiểu Trúc thu hồi ánh mắt, thở nhẹ một hơi. Nàng vốn nghĩ trong trận đấu lần này có thể gặp được bạn bè cùng học trù nghệ khi còn ở sơn trang. Nàng đã đi qua ba quốc gia, ăn qua vô số mỹ vị mới biết được tay nghề của ba vị sư phụ trong sơn trang rất cao, đệ tử dạy ra cũng sẽ không tệ. Hiện giờ là cuộc thi Hiên Viên triều trù nghệ, bọn họ phải tham gia mới đúng, không ngờ nhìn đến mỏi mắt cũng không thấy mộ người quen
“Cô nương, ngươi là đầu bếp của tửu lâu nào ? còn trẻ như vậy mà đã tham gia thi đấu sao ?” một đầu bếp mập mạp chừng bốn mươi tuổi đứng gần, thấy Lâm Tiểu Trúc là một tiểu cô nương xinh đẹp liền lên tiếng hỏi.
“Ta không phải là đầu bếp tửu lâu, chỉ biết chút trù nghệ nên tới tham gia để lấy kinh nghiệm” Lâm Tiểu Trúc cười nói. Nhìn đầu bếp mập này, nàng lại nhớ tới Du giáo tập sảng khoái, cảm giác có chút thân thiết.
“Chỉ tới học hỏi kinh nghiệm ?” đầu bếp kia kinh ngạc mở to mắt, sau đó lại cười ra vẻ hiểu biết” cũng phải, tiểu cô nương như ngươi cho dù từ lúc cầm được đao đã luyện tập trù nghệ thì cũng chỉ mới bảy, tám năn. Công phu như thế thì cũng chỉ làm được mấy món ăn trong nhà, tới những trận đấu như thế này đúng là học hỏi kinh nghiệm rồi. Có điều, nhà ngươi cũng thật có tiền nha, phí báo danh tham gia trận đấu đã mộ trăm lượng bạc, dù có được vào vòng trong hay không thì cũng không được trả lại. Nhà ngươi đúng là đã bỏ nhiều tiền ra cho ngươi học hỏi nha”
Lời này có chút không khách khí lại hơi kẻ cả, Lâm Tiểu Trúc chỉ cười cười, không nói lại. Trong lòng thầm nghĩ nếu hắn biết được nàng trong vòng nửa tháng có thể huấn luyện một đám đầu bếp, còn làm ra món ăn khiến khách hàng đổ xô đến mua thì không biết hắn sẽ kinh ngạc đến thế nào. Có điều phương pháp của nàng là huấn luyện dây chuyền, chưởng chước đầu bếp có thể nấu ra sáu, bảy món ăn ngon lành mà người khác khó bằng nhưng đao công hay các đầu bếp chuyên lo việc củi lửa sẽ không làm được. Những người này sẽ không thể nào so sánh với các đầu bếp từ nhỏ đã được huấn luyện đầy đủ các môn.
“Lâm Tiểu Trúc.” Phía sau họ bỗng vang lên thanh âm.
Lâm Tiểu Trúc quay đầu, kinh ngạc khẽ nhếch miệng.
Vừa rồi còn tiếc nuối không gặp được bạn học, không ngờ giờ nàng đã cầu được ước thấy mà người này còn là Ngô Bình Cường, đối thủ của nàng khi ở sơn trang.
Bình luận truyện