Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 61: Bổ cứu khẩn cấp
Buổi chiều, Lưu Biểu kết thúc một ngày Đán Nhật Hạ Điển, mang theo đứa con cả Lưu Kỳ đi ra châu nha, khi trời chưa sáng đã bắt đầu bận rộn. Lưu Biểu cũng có chút mỏi mệt rồi.
Mới vừa đi tới trước xe ngựa, Trương Doãn sớm đợi ở một bên vội vàng chào đón, cùng cười nói:
- Cậu cực khổ rồi!
Lưu Biểu cũng rất thích đứa cháu ngoại này, có khả năng khôn khéo, có thể mang binh đánh giặc, là phụ tá đắc lực y. Hôm nay quan viên đông đúc, đến từ Kinh Châu quan viên các nơi đều hội tụ ở Tương Dương, Lưu Biểu cũng không có chú ý hôm nay Trương Doãn không có tham dự Hạ Điển.
- Cháu trai (con của chị hoặc em gái) có chuyện gì không?
Lưu Biểu cười hỏi.
- Cậu, cháu có chuyện quan trọng bẩm báo!
Lưu Biểu gật gật đầu, bảo:
- Lên xe ngựa nói đi!
Ông có chút mỏi mệt, ngồi lên xe ngựa. Trương Doãn và Lưu Kỳ hành lễ, hai người cũng leo lên ngồi trong xe ngựa. Xe ngựa chậm rãi khởi động, chạy tới hướng cửa chính châu nha.
Trong xe ngựa, Trương Doãn thật cẩn thận bẩm báo Lưu Biểu việc Cam Ninh tự ý buôn bán quân nô:
- Cậu, việc này cực kỳ chính xác, cháu được tình báo xác thực. Cam Ninh từ Nhữ Nam mua năm trăm quân nô, hiện giấu kín ở ven bờ sông nào đó, cháu hoài nghi Cam Ninh mua năm trăm quân nô này là có rắp tâm khác.
- Y có rắp tâm gì?
Lưu Biêu từ từ nhăm hai mắt hỏi.
- Y đang chiêu mộ binh sĩ, gia tăng binh lực của mình.
Lưu Biểu hai mắt hơi hơi mở, hiện lên một đạo sát khí, lập tức nhắm lại.
- Lời cháu nói, có căn cứ Sao?
- Nửa đêm hôm qua, tộc đệ của cháu là Tặc Tào Du Chước Sở tuần tra Hán Thủy, phát hiện Cam Ninh buôn quân nô. Y tiến lên kiểm tra, phát hiện quân nô, Cam Ninh sợ hãi sự việc bị lộ liền bắt y lại, nhốt trong trạm nghỉ chân. Việc này cực kỳ chính xác, cháu nguyện lấy đầu người đảm bảo.
Trương Doãn nói lời này rốt cục chọc giận tới Lưu Biểu. Lưu Biểu cũng biết việc Nhữ Nam bán nô, lại không nghĩ rằng Cam Ninh cũng tham dự Vào, ông lạnh lùng nói:
- Hay cho một Cẩm phàm tặc. Ta có ý tốt thu nhận và giúp đỡ y, y lại dám can đảm tự ý buôn bán quân nô, đem luật pháp Kinh Châu ra làm trò đùa sao?
Dừng một chút, Lưu Biểu lại thản nhiên hỏi:
- Nghe nói tối hôm qua ngươi xuất động Bộ Khúc, chính là vì việc này sao?
Trương Doãn hoảng sợ, vội vàng đáp:
- Cháu chỉ là vì tình thế cấp bách muốn cứu tộc đệ, mới xuất động một bộ thân binh, chỉ để tạo áp lực, buộc bọn họ thả người, không có bất kỳ hành động, rất nhanh đã thu binh rồi. Không được cậu đồng ý, cháu đương nhiên không dám dính vào!
Lưu Biểu sau một lúc lâu không nói gì, ông nhắm mắt lại, không biết còn muốn gì. Một hồi lâu, Lưu Biểu mới chậm rãi nói:
- Về sau không được tùy ý xuất động Bộ Khúc tư binh. Nếu cần xuất binh quân đội, có thể hướng ta bẩm báo, chỉ cần lý do chính đáng, ta sẽ đồng ý.
- Vâng! Cháu xin ghi nhớ!
Trương Doãn mừng thầm, y chỉ cần được Lưu Biểu trao quyền, liền lập tức xuất binh bắt giữ Cam Ninh, khi đó y lập tức nổi danh rồi.
Đúng lúc này, Lưu Kỳ vẫn không lên tiếng đột nhiên hỏi:
- Đốc Tào Du Chước Sở không phải Cảnh đệ sao? Thủ hạ của hăn bị bắt, hăn cũng mặc kệ?
Lưu Biểu ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Lưu Cảnh đảm nhiệm Đốc Tào Du Chước Sở, ông không khỏi kỳ quái nhìn thoáng qua Trương Doãn.
Trong lòng Trương Doãn thầm hận Lưu Kỳ, nhưng y sớm có đối sách, vội vàng nói:
- Cảnh đệ đương nhiên là có chức trách kiểm tra đối chiếu sự việc này, chỉ có điều hắn và Cam Ninh quan hệ chặt chẽ, sẽ hai đầu khó xử, cháu để nghị tốt nhất đừng hỏi đến hắn.
Lưu Biểu tuy rằng nhất thời bị Trương Doãn mê hoặc, nhưng ông dù sao cũng là làm đại sự người, là người đứng đầu Kinh Châu, cũng có chỗ khôn khéo. Ông nghe ra trong lời nói của Trương Doãn rõ ràng có thành kiến với Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh là Đốc Tào Dụ Chước Sở, bắt giữ đạo tặc, tra xét trốn thuế buôn nô đều là chuyện của hắn, Lưu Cảnh đối với việc này chịu trách nhiệm. Tuy nhiên Trương Doãn nói cũng có đạo lý, Lưu Cảnh rất có thể sẽ bao che Cam Ninh.
Trầm tư thật lâu sau, Lưu Biểu mới từ từ nói:
- Chuyện này không cần làm quá lớn.
Trương Doãn mừng rỡ, Lưu Biểu đây là đồng ý, y lập tức nói:
- Cậu yên tâm, cháu tự có chừng mực.
Lúc này, Lưu Kỳ lại nhắc nhở:
- Phụ thân, nhưng hôm nay là mùng một ạ!
Một câu nhắc nhở Lưu Biểu, Lưu Biểu lại bổ sung:
- Ừ! Hôm nay là mùng một, không thê động binh, ngày mai nói sau!
Lưu Biểu nhắm hai mắt lại, không nghĩ nghe bất luận cái gì nữa. Trương Doãn không dám không nghe theo, nhưng phải đợi đến ngày mai, trong lòng của y hận lớn, hung hăng chăm chú nhìn bóng dáng Lưu Kỳ đi.
Tuy nhiên nếu Lưu Biểu đáp ứng rồi, ngày mai thì ngày mai, y muốn cho Cam Ninh phải trả giá một cái giá lớn bằng máu! Trương Doãn nghiến răng nghiến lợi.
Trương Doãn đi rồi, Lưu Biểu lại mở to mắt, nhìn bóng lưng Trương Doãn đi xa, ông không khỏi cười lạnh một tiếng.
…
Quận nha quận Tương Dương nằm ở thành Nam Tương Dương, bất kể diện tích hay quy mô đều so với châu nha không lớn lắm, hôm nay là mùng một đại bộ phận quan Viên văn đều ở nhà nghỉ ngơi, trong quận nha có vẻ vô cùng an tĩnh.
Nhưng ở quan phòng Quận Thừa cảnh tượng khác biệt, ba tên thư tá đang bề bộn lục mọi thứ tìm tên, ghi danh nô bộc, danh sách năm trăm nhân mô lệ bày ở trước mặt bọn họ.
Bọn họ cần đem những đầy tớ này ghi danh lập hồ sơ, sau đó lại ký phát nô khế, lượng công việc tương đối lớn, ít nhất phải bận đến đêm khuya.
Tuy rằng ba gã thư tá mệt nhọc vất vả, nhưng là cam tâm tình nguyện, mỗi người trong túi áo đều có một khối vàng nặng trịch, khiển cho bọn gã hết sức nhiệt tình, vừa được cấp trên nhờ vả, lại có thể thu vào ít tiền, tuy rằng vất vả một chút, nhưng trong lòng ba người đều vô cùng sung sướng, có một loại cảm giác lao động có chút tôn nghiêm.
Ở trong gian phòng cách vách, Quận Thừa Vương Ký đang cùng Lưu Cảnh nói chuyện phiếm về phận chia phe phái ở Kinh Châu, Vương Ký rất thích đề tài này phát biểu ý kiến của mình.
- Ở nơi quan trường, còn có tranh giành lợi ích, tranh giành lợi ích còn có phe phái, đây là điều bình thường, tựa như một khối bánh, tổng cộng chỉ có lớn như vậy. Nhưng mỗi người đều muốn phân một khối, mỗi người có thể chia được bao nhiêu đây?
Huống chi khối bánh Kinh Châu này sớm đã chia xong, làm sao còn dung nạp được ngoại lai đến xé xác ăn, cho nên Cảnh công tử cũng không phải cảm thấy bất bình, đạo lý mỗi người đều hiểu, nhưng dính đến chính mình ích lợi, thì phải là lấy ích lợi làm trọng rồi.
Vương Ký là con rể Lưu Biểu, theo phân chia khu Vực, y cũng thuộc loại ngoại lai tới, nhưng Vương Ký cũng không thừa nhận mình đơn thuần là ngoại lai tới.
- Cái gọi là ngoại lai đến là chỉ quê quán không phải người Kinh Châu, như vậy cũng xác nhận chủ công là ngoại lai tới, nhưng không ai nghĩ như vậy, cho nên chúng ta vẫn cho rằng, ngoại trừ ngoại lai đến và quê quán ở nơi khác, hẳn là còn có theo Long Phái, dù là cùng chủ công có quan hệ thông gia hoặc là quan hệ môn sinh, lại giống như ta, như Trương Doãn, như Y Tịch, thậm chí bao gồm Cảnh công tử, chúng ta cũng không phải quê quán ở Kinh Châu, nhưng chúng ta cũng không phải là sĩ tộc phương Bắc đơn giản, điểm này sĩ tộc Kinh Châu đều biết.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn lý giải bàn luận lợi ích của Vương Kỳ, tuy nhiên không hăn là tán thành.
– Ta lại cảm thấy Châu Mục hẳn là thiết lập một cơ cấu nội bộ riêng, như tụ tập hiền viện, Hàn Lâm Viện linh tinh, đem một ít sĩ tộc ưu tú phương Bắc dung nạp tiến vào, như Gia Cát Lượng, Từ Thứ, Thôi Châu Bình, Thạch Quảng Nguyên, Tư Mã Huy... Những người tài giỏi này quý giá như của cải, vứt đấy không dùng, thật là đáng tiếc.
Vương Ký cười ha hả, dùng miệng của một người từng trải khuyến khích nói:
- Mặc dù cách nghĩ của Cảnh công tử tốt, nhưng nói dễ hơn làm! Sĩ tộc Kinh Châu là tuyệt đối không cho phép loại nha môn này tồn tại. Lúc trước chủ công đề xuất trợ cấp tiền lương mỗi tháng cho một vài sĩ tộc tị nạn ở phương Bắc Kinh Châu, còn bị sĩ tộc Kinh Châu mãnh liệt phản đối, cuối cùng chủ công hứa hẹn đang dùng quan thì sẽ ưu tiên sĩ tộc Kinh Châu trước, mới có thể thông qua.
- Cảnh công tử, quan trường phức tạp, rất nhiều chuyện kỳ thật chủ công cũng hiểu được, nhưng y cũng không có cách nào khác. Cảnh công tử tuổi trẻ khí thịnh, lại mới đến Kinh Châu không lâu, không biết tình huống, loại tâm tình này có thể lý giải. Tuy nhiên về sau Cảnh công tử sẽ từ từ hiểu được, ích lợi quan trường, bảo vệ một phần của mình mới là căn bản. Nếu muốn ích lợi không mất nhất định phải cùng phái bản thổ hợp tác, ta cũng coi như là người từng trải rồi, so với ngươi thì nhìn thấu hơn một chút)
Lúc này, một gã thư tá cầm thật một chồng nô khế dày tới, khom người thi lê nói:
- Quận Thừa, đây là nhóm nô khể đầu tiên được hoàn thành, tổng cộng trăm phần, mời xem qua!
Mới vừa đi tới trước xe ngựa, Trương Doãn sớm đợi ở một bên vội vàng chào đón, cùng cười nói:
- Cậu cực khổ rồi!
Lưu Biểu cũng rất thích đứa cháu ngoại này, có khả năng khôn khéo, có thể mang binh đánh giặc, là phụ tá đắc lực y. Hôm nay quan viên đông đúc, đến từ Kinh Châu quan viên các nơi đều hội tụ ở Tương Dương, Lưu Biểu cũng không có chú ý hôm nay Trương Doãn không có tham dự Hạ Điển.
- Cháu trai (con của chị hoặc em gái) có chuyện gì không?
Lưu Biểu cười hỏi.
- Cậu, cháu có chuyện quan trọng bẩm báo!
Lưu Biểu gật gật đầu, bảo:
- Lên xe ngựa nói đi!
Ông có chút mỏi mệt, ngồi lên xe ngựa. Trương Doãn và Lưu Kỳ hành lễ, hai người cũng leo lên ngồi trong xe ngựa. Xe ngựa chậm rãi khởi động, chạy tới hướng cửa chính châu nha.
Trong xe ngựa, Trương Doãn thật cẩn thận bẩm báo Lưu Biểu việc Cam Ninh tự ý buôn bán quân nô:
- Cậu, việc này cực kỳ chính xác, cháu được tình báo xác thực. Cam Ninh từ Nhữ Nam mua năm trăm quân nô, hiện giấu kín ở ven bờ sông nào đó, cháu hoài nghi Cam Ninh mua năm trăm quân nô này là có rắp tâm khác.
- Y có rắp tâm gì?
Lưu Biêu từ từ nhăm hai mắt hỏi.
- Y đang chiêu mộ binh sĩ, gia tăng binh lực của mình.
Lưu Biểu hai mắt hơi hơi mở, hiện lên một đạo sát khí, lập tức nhắm lại.
- Lời cháu nói, có căn cứ Sao?
- Nửa đêm hôm qua, tộc đệ của cháu là Tặc Tào Du Chước Sở tuần tra Hán Thủy, phát hiện Cam Ninh buôn quân nô. Y tiến lên kiểm tra, phát hiện quân nô, Cam Ninh sợ hãi sự việc bị lộ liền bắt y lại, nhốt trong trạm nghỉ chân. Việc này cực kỳ chính xác, cháu nguyện lấy đầu người đảm bảo.
Trương Doãn nói lời này rốt cục chọc giận tới Lưu Biểu. Lưu Biểu cũng biết việc Nhữ Nam bán nô, lại không nghĩ rằng Cam Ninh cũng tham dự Vào, ông lạnh lùng nói:
- Hay cho một Cẩm phàm tặc. Ta có ý tốt thu nhận và giúp đỡ y, y lại dám can đảm tự ý buôn bán quân nô, đem luật pháp Kinh Châu ra làm trò đùa sao?
Dừng một chút, Lưu Biểu lại thản nhiên hỏi:
- Nghe nói tối hôm qua ngươi xuất động Bộ Khúc, chính là vì việc này sao?
Trương Doãn hoảng sợ, vội vàng đáp:
- Cháu chỉ là vì tình thế cấp bách muốn cứu tộc đệ, mới xuất động một bộ thân binh, chỉ để tạo áp lực, buộc bọn họ thả người, không có bất kỳ hành động, rất nhanh đã thu binh rồi. Không được cậu đồng ý, cháu đương nhiên không dám dính vào!
Lưu Biểu sau một lúc lâu không nói gì, ông nhắm mắt lại, không biết còn muốn gì. Một hồi lâu, Lưu Biểu mới chậm rãi nói:
- Về sau không được tùy ý xuất động Bộ Khúc tư binh. Nếu cần xuất binh quân đội, có thể hướng ta bẩm báo, chỉ cần lý do chính đáng, ta sẽ đồng ý.
- Vâng! Cháu xin ghi nhớ!
Trương Doãn mừng thầm, y chỉ cần được Lưu Biểu trao quyền, liền lập tức xuất binh bắt giữ Cam Ninh, khi đó y lập tức nổi danh rồi.
Đúng lúc này, Lưu Kỳ vẫn không lên tiếng đột nhiên hỏi:
- Đốc Tào Du Chước Sở không phải Cảnh đệ sao? Thủ hạ của hăn bị bắt, hăn cũng mặc kệ?
Lưu Biểu ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Lưu Cảnh đảm nhiệm Đốc Tào Du Chước Sở, ông không khỏi kỳ quái nhìn thoáng qua Trương Doãn.
Trong lòng Trương Doãn thầm hận Lưu Kỳ, nhưng y sớm có đối sách, vội vàng nói:
- Cảnh đệ đương nhiên là có chức trách kiểm tra đối chiếu sự việc này, chỉ có điều hắn và Cam Ninh quan hệ chặt chẽ, sẽ hai đầu khó xử, cháu để nghị tốt nhất đừng hỏi đến hắn.
Lưu Biểu tuy rằng nhất thời bị Trương Doãn mê hoặc, nhưng ông dù sao cũng là làm đại sự người, là người đứng đầu Kinh Châu, cũng có chỗ khôn khéo. Ông nghe ra trong lời nói của Trương Doãn rõ ràng có thành kiến với Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh là Đốc Tào Dụ Chước Sở, bắt giữ đạo tặc, tra xét trốn thuế buôn nô đều là chuyện của hắn, Lưu Cảnh đối với việc này chịu trách nhiệm. Tuy nhiên Trương Doãn nói cũng có đạo lý, Lưu Cảnh rất có thể sẽ bao che Cam Ninh.
Trầm tư thật lâu sau, Lưu Biểu mới từ từ nói:
- Chuyện này không cần làm quá lớn.
Trương Doãn mừng rỡ, Lưu Biểu đây là đồng ý, y lập tức nói:
- Cậu yên tâm, cháu tự có chừng mực.
Lúc này, Lưu Kỳ lại nhắc nhở:
- Phụ thân, nhưng hôm nay là mùng một ạ!
Một câu nhắc nhở Lưu Biểu, Lưu Biểu lại bổ sung:
- Ừ! Hôm nay là mùng một, không thê động binh, ngày mai nói sau!
Lưu Biểu nhắm hai mắt lại, không nghĩ nghe bất luận cái gì nữa. Trương Doãn không dám không nghe theo, nhưng phải đợi đến ngày mai, trong lòng của y hận lớn, hung hăng chăm chú nhìn bóng dáng Lưu Kỳ đi.
Tuy nhiên nếu Lưu Biểu đáp ứng rồi, ngày mai thì ngày mai, y muốn cho Cam Ninh phải trả giá một cái giá lớn bằng máu! Trương Doãn nghiến răng nghiến lợi.
Trương Doãn đi rồi, Lưu Biểu lại mở to mắt, nhìn bóng lưng Trương Doãn đi xa, ông không khỏi cười lạnh một tiếng.
…
Quận nha quận Tương Dương nằm ở thành Nam Tương Dương, bất kể diện tích hay quy mô đều so với châu nha không lớn lắm, hôm nay là mùng một đại bộ phận quan Viên văn đều ở nhà nghỉ ngơi, trong quận nha có vẻ vô cùng an tĩnh.
Nhưng ở quan phòng Quận Thừa cảnh tượng khác biệt, ba tên thư tá đang bề bộn lục mọi thứ tìm tên, ghi danh nô bộc, danh sách năm trăm nhân mô lệ bày ở trước mặt bọn họ.
Bọn họ cần đem những đầy tớ này ghi danh lập hồ sơ, sau đó lại ký phát nô khế, lượng công việc tương đối lớn, ít nhất phải bận đến đêm khuya.
Tuy rằng ba gã thư tá mệt nhọc vất vả, nhưng là cam tâm tình nguyện, mỗi người trong túi áo đều có một khối vàng nặng trịch, khiển cho bọn gã hết sức nhiệt tình, vừa được cấp trên nhờ vả, lại có thể thu vào ít tiền, tuy rằng vất vả một chút, nhưng trong lòng ba người đều vô cùng sung sướng, có một loại cảm giác lao động có chút tôn nghiêm.
Ở trong gian phòng cách vách, Quận Thừa Vương Ký đang cùng Lưu Cảnh nói chuyện phiếm về phận chia phe phái ở Kinh Châu, Vương Ký rất thích đề tài này phát biểu ý kiến của mình.
- Ở nơi quan trường, còn có tranh giành lợi ích, tranh giành lợi ích còn có phe phái, đây là điều bình thường, tựa như một khối bánh, tổng cộng chỉ có lớn như vậy. Nhưng mỗi người đều muốn phân một khối, mỗi người có thể chia được bao nhiêu đây?
Huống chi khối bánh Kinh Châu này sớm đã chia xong, làm sao còn dung nạp được ngoại lai đến xé xác ăn, cho nên Cảnh công tử cũng không phải cảm thấy bất bình, đạo lý mỗi người đều hiểu, nhưng dính đến chính mình ích lợi, thì phải là lấy ích lợi làm trọng rồi.
Vương Ký là con rể Lưu Biểu, theo phân chia khu Vực, y cũng thuộc loại ngoại lai tới, nhưng Vương Ký cũng không thừa nhận mình đơn thuần là ngoại lai tới.
- Cái gọi là ngoại lai đến là chỉ quê quán không phải người Kinh Châu, như vậy cũng xác nhận chủ công là ngoại lai tới, nhưng không ai nghĩ như vậy, cho nên chúng ta vẫn cho rằng, ngoại trừ ngoại lai đến và quê quán ở nơi khác, hẳn là còn có theo Long Phái, dù là cùng chủ công có quan hệ thông gia hoặc là quan hệ môn sinh, lại giống như ta, như Trương Doãn, như Y Tịch, thậm chí bao gồm Cảnh công tử, chúng ta cũng không phải quê quán ở Kinh Châu, nhưng chúng ta cũng không phải là sĩ tộc phương Bắc đơn giản, điểm này sĩ tộc Kinh Châu đều biết.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn lý giải bàn luận lợi ích của Vương Kỳ, tuy nhiên không hăn là tán thành.
– Ta lại cảm thấy Châu Mục hẳn là thiết lập một cơ cấu nội bộ riêng, như tụ tập hiền viện, Hàn Lâm Viện linh tinh, đem một ít sĩ tộc ưu tú phương Bắc dung nạp tiến vào, như Gia Cát Lượng, Từ Thứ, Thôi Châu Bình, Thạch Quảng Nguyên, Tư Mã Huy... Những người tài giỏi này quý giá như của cải, vứt đấy không dùng, thật là đáng tiếc.
Vương Ký cười ha hả, dùng miệng của một người từng trải khuyến khích nói:
- Mặc dù cách nghĩ của Cảnh công tử tốt, nhưng nói dễ hơn làm! Sĩ tộc Kinh Châu là tuyệt đối không cho phép loại nha môn này tồn tại. Lúc trước chủ công đề xuất trợ cấp tiền lương mỗi tháng cho một vài sĩ tộc tị nạn ở phương Bắc Kinh Châu, còn bị sĩ tộc Kinh Châu mãnh liệt phản đối, cuối cùng chủ công hứa hẹn đang dùng quan thì sẽ ưu tiên sĩ tộc Kinh Châu trước, mới có thể thông qua.
- Cảnh công tử, quan trường phức tạp, rất nhiều chuyện kỳ thật chủ công cũng hiểu được, nhưng y cũng không có cách nào khác. Cảnh công tử tuổi trẻ khí thịnh, lại mới đến Kinh Châu không lâu, không biết tình huống, loại tâm tình này có thể lý giải. Tuy nhiên về sau Cảnh công tử sẽ từ từ hiểu được, ích lợi quan trường, bảo vệ một phần của mình mới là căn bản. Nếu muốn ích lợi không mất nhất định phải cùng phái bản thổ hợp tác, ta cũng coi như là người từng trải rồi, so với ngươi thì nhìn thấu hơn một chút)
Lúc này, một gã thư tá cầm thật một chồng nô khế dày tới, khom người thi lê nói:
- Quận Thừa, đây là nhóm nô khể đầu tiên được hoàn thành, tổng cộng trăm phần, mời xem qua!
Bình luận truyện