Bối Đạo Nhi Trì

Quyển 1 - Chương 10: 【 Bảo vệ 】



Mạc Bắc nhân cơ hội trời tối kéo Tiểu Ý chạy tránh khỏi đèn pha của những chiếc xe jeep, cậu gần như không dám thở mạnh, chỉ một mực di chuyển hai chân. Thật khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi đám quân biên phòng đi tuần tra, nhưng đã nhìn thấy được ngọn núi ngay trước mắt rồi, Mạc Bắc ấn Hạng Ý nằm sấp xuống mặt đất, chờ đợi khoảng một phần tư giờ, sau khi xác định được xung quanh hoàn toàn yên ắng, bầu trời hoàn toàn đen hẳn, cậu mới nắm chặt tay Tiểu Ý đứng dậy.

Ánh trăng đêm nay khác biệt so với mọi ngày, lạnh lẽo u ám, phát ra ánh sáng lạnh băng. Trong đêm tối yên tĩnh, Mạc Bắc nghe được tiếng nhịp tim đập nhanh dữ dội bất thường của mình. Nhiệt độ nửa đêm canh ba xuống rất thấp, rất lạnh, cậu cảm nhận được bàn tay Tiểu Ý lạnh buốt, trong lòng đau xót một trận, mình thật sơ suất quá, đáng lẽ phải mua cho nó một đôi găng tay…

Buồn bực suy nghĩ, nhưng cũng không dám làm giảm tốc độ đi, Mạc Bắc chạy thẳng một đường hướng lên trên núi, sau khi chạy gần khoảng nửa canh giờ cậu mới dám chậm lại tốc độ, cẩn thận quan sát địa thế trước mặt.

Hoàn hảo, tạm thời rất yên tĩnh.

Mạc Bắc chậm rãi khom người, mở rộng áo của mình bao bọc lấy Tiểu Ý, cánh tay dang ra ôm chặt nó, “Lạnh không?”

Tiểu Ý thở hổn hển, lắc đầu, tay dùng sức đẩy Mạc Bắc ra, “Đừng lo lắng, em có thể theo kịp, đi nhanh đi…”

Xoa tóc của đứa nhỏ, cậu cuối cùng cũng đứng lên, “Tiếp tục đi sẽ đến ngay biên giới, có thể sẽ có lưới điện, nhất định phải cẩn thận.”

Hạng Ý gật đầu, hít vào một hơi thật sâu.

Hai người cẩn trọng bước đi thăm dò từng chút một, khoảng cách đến hàng rào biên giới ngày càng gần thì càng cẩn thận, họ gần như có thể nhìn thấy được ngọn tháp canh ở phía trước, đến cả bóng người đứng trên tháp cũng có thể thấy lờ mờ. Đường đi không còn dài, bọn họ nhanh chóng đến được tấm lưới chắn phía trước, Mạc Bắc âm thầm vui mừng vì đã lựa chọn vùng núi hoang vắng này, so với dự tính của cậu thì tốt hơn rất nhiều, không có tia hồng ngoại cũng không có lưới điện, chỉ có rào chắn, nhưng lại cao vô cùng.

Cậu để ba lô xuống lấy ra hai cây dao, đưa cho Tiểu Ý một cây, sau đó cùng với nó cẩn thận dò tìm lưới chắn ở dưới mặt dất, cho đến khi tìm được một chỗ sơ hở, cả hai mới ngưng lại. Mạc Bắc chỉ vào cái chỗ đó khẽ giọng nói, “Cố gắng đào, đào thông một lỗ rồi chúng ta chui qua.”

Hạng Ý cầm chặt cán dao, gật đầu, sau đó cúi người nhẹ nhàng tựa lên lưới chắn rồi bắt đầu dùng sức đào xuống cái chỗ lỏng lẻo kia.

Mạc Bắc không biết thời gian trôi qua bao lâu, cậu chỉ có thể cảm thấy cái lạnh xuyên thấu toàn thân, cùng với ngón tay không ngừng bị rạch nát đau đớn. Cánh tay dần trở nên đau nhức, ngón tay đông cứng như muốn đứt lìa, nhưng cậu mặc kệ những thứ đó, chỉ càng lúc càng tăng thêm sức lức, nhanh chóng đào một cái lỗ để đi qua.

“A!” Mạc Bắc nghe thấy Hạng Ý thở ra một tiếng, âm thanh vui mừng khiến cho Mạc Bắc càng có thêm sức mạnh, cậu tiếp tục cố sức đào xuống thêm mấy phát, tiếng sột soạt vang lên, đống đất bị đào lên cuối cùng cũng tạo ra một cái lỗ. Mùi máu nhàn nhạt hòa lẫn trong hơi thở, Mạc Bắc không rõ đây là máu của ai, trong lòng lại bắt đầu đau nhói.

“Em qua trước đi.” Mạc Bắc nhỏ giọng nói với Hạng Ý, “Lấy tay chống người, cẩn thận một chút.”

Hạng Ý trả lại cây dao cho Mạc Bắc, sau đó nằm rạp xuống đất, nằm xuống rồi bò từng chút một qua bên kia, cơ thể Hạng Ý rất nhỏ nên chỉ trong thoáng chốc đã chui qua được, nó liền quay người lại, nằm sấp ở chỗ hố nhìn Mạc Bắc, “Ca ca, qua đây nhanh lên!”

Cái lỗ này rất nhỏ, nhưng may mắn cả hai đều là trẻ con, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn trổ mã. Mạc Bắc sau khi chắc chắn Tiểu Ý đã chui qua hoàn toàn mới nhanh chóng nằm sấp xuống, động tác bò qua nhanh nhẹn. Vừa chui qua khỏi cửa lỗ, cơ thể đã bị Tiểu Ý ôm lấy, Mạc Bắc ôm ngược lại nó, giọng nói cũng có chút kích động, “Nhanh nào, qua được khu vực này là ổn rồi!”

Hạng Ý “uh” lại đáp lời, ngước mắt nhìn bóng người trên ngọn tháp canh, bỗng nhiên dè dặt hỏi, “Nếu như bọn họ phát hiện… sẽ thế nào?”

Mạc Bắc theo phản xạ cũng ngước nhìn theo, hít vào một hơi thật sâu rồi trả lời, “Bắn bỏ… ”

Lồng ngực Hạng Ý phập phồng hai cái, lúc mở miệng giọng nói có hơi run rẩy, “Ca ca, anh phải cẩn thận!”

“Ừ.” Mạc Bắc buông đứa nhỏ ra, nhìn xung quanh một chút, nhắm hai mắt lại, nói ra, “Đi!”

Bốn phía tĩnh lặng đến kỳ dị, nhưng hi vọng đã ở ngay trước mặt, Mạc Bắc cảm thấy trong lòng sục sôi cùng tâm trí hỗn loạn, khiến cho cậu không tài nào hít thở được. Trái tim không hiểu sao lại bắt đầu đau thắt lại, Mạc Bắc cười khổ, đưa tay đè chặt ngực. Không biết cả đời này có phải sống chung với cơn co thắt đau đớn này hay không, nhưng cậu vẫn không hối hận về quyết định ngày hôm đó.

Đường đi xuống núi thuận tiện hơn so với khi leo lên, không thể đi nhanh, nhưng đi quá chậm sẽ không kịp thời giờ, sắc trời đã không còn tối đen như ban nãy, đường đi xuống núi quanh co, Mạc Bắc cảm nhận được tốc độ của Hạng Ý rõ ràng đã chậm đi rất nhiều, đứa nhỏ này vốn cũng không có bao nhiêu sức lực, chạy một thời gian dài như vậy, chắc đã sắp kiệt hết sức.

Nhanh chóng xuống được chân núi, Mạc Bắc chợt nhìn thấy một chùm ánh sáng chiếu về phía bọn họ, trong lòng thầm kêu một tiếng không hay, ngay lập tức chạy nhào đến che chắn cho Tiểu Ý, Tiểu Ý bị cậu đẩy làm trượt chân, hai người cùng nhau té ngã xuống, lăn xuống dọc theo sườn núi. Gắt gao bao bọc lấy đứa nhỏ trong lòng, Mạc Bắc cảm thấy cơ thể mình liên tiếp đâm phải từng khúc cây khô, thân thể đau đến mức không ngừng run rẩy, trái tim lại giống như bị ai đó bóp chặt, một ngụm máu tanh liền trào ngay đến cổ họng. Nhưng cậu bất chấp tất cả, chờ cho cả hai đã lăn xuống hết dốc, cậu ngay lập tức loạng choạng đứng dậy, ôm chặt Hạng Ý cố sức liều mạng mà chạy về phía trước.

Xung quanh vang lên tiếng còi cảnh báo, ánh đèn cũng liên tục chiếu vào người bọn họ. Hạng Ý ôm cậu thật chặt, giọng nói mang theo run rẩy, “Ca ca… ”

“Không sao, yên tâm, đừng sợ,” Mạc Bắc dốc hết toàn sức chạy như bay, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng, “Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì, đừng lo… ”

Tiếng đạn bắn liên tục xượt qua tai, Hạng Ý ôm chặt cổ Mạc Bắc, hoảng sợ trong trái tim khiến nó không thể hô hấp, nó có một dự cảm không lành, lần nào cũng vậy, Mạc Bắc luôn bất chấp tất cả để bảo vệ nó, vì nó mà ngăn chặn hết mọi hiểm họa, mỗi lần bản thân nó quay đầu lại nhìn, người nọ dù cả người đầy máu nhưng vẫn luôn ở phía sau che chắn cho nó.

“Ca ca…” tiếng gọi không hiểu sao mà nghẹn ngào, Hạng Ý không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy đáy lòng run rẩy sợ hãi làm nó ngăn không được muốn mở miệng nói gì đó, “Ca ca… Mạc Bắc ca ca… ”

“Đừng sợ,” giọng nói của thiếu niên vẫn mang theo nuông chiều ấm áp, Hạng Ý cảm thấy hai cánh tay kia lại ôm mình thật chặt, “Tiểu Ý không sao đâu, tin anh, không phải sợ… ”

Mùi máu tanh nồng tràn ra từng chút, trong bóng tối, Tiểu Ý nhìn thấy đầu Mạc Bắc toát đầy mồ hôi, nghe được tiếng thở dốc nặng nề của cậu, nó lẳng lặng quan sát và lắng nghe, đột nhiên nước mắt liền chảy xuống từ trong hốc mắt. Nó cắn môi thật chặt, hai tay cố sức nắm chặt cổ áo Mạc Bắc, đầu vùi vào trong cổ cậu, mặc cho những giọt nước mắt kia thẩm thấu từng chút vào trong da thịt đối phương.

Tiếng súng vang lên trong gần nửa giờ, cuối cùng lại trở về yên tĩnh. Trời dần tảng sáng, tia nắng ban mai từng chút chiếu lên cơ thể hai người, xung quanh một lần nữa yên lặng.

Mạc Bắc nhẹ nhõm thở phào, nhắm mắt lại một chút, cảm thấy cơ thể mệt không chịu nổi. Cậu dừng bước lại, tinh thần vừa mới thả lỏng, đôi chân liền mềm nhũn ngã khuỵu xuống dưới. Tiểu Ý cuống quít nhảy ra khỏi lòng cậu, nước mắt nơi khóe mi còn chưa biến mất. Mạc Bắc gắng sức nặn ra một nụ cười, với tay lau đi khóe mắt của đứa nhỏ, “Em xem không phải đã, đã… khụ khụ, trốn thoát sao… a, tiểu ngốc, khóc cái gì… ”

Tiểu Ý không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn vết thương trên vai cậu, ánh mắt đỏ hoe. Mạc Bắc chống người ngồi xuống, vươn cánh tay không bị thương xoa mặt đứa nhỏ, “Ổn rồi, anh không sao, vết thương chỗ này… ” cậu thở hắc ra, đưa tay với tới bả vai của mình, vừa sờ đến nơi viên đạn ghim vào trong da thịt, cậu đau đến nổi run lên. Hạng Ý vô thức cũng run lên một cái, Mạc Bắc xoay người xoa tóc đứa nhỏ, mỉm cười, “Anh không sao, đi thôi.”

Tiểu Ý nhìn chằm chằm vào chỗ vết thương một thời gian lâu, không biết nghĩ cái gì, đôi con mắt sáng tối không ngừng, một lúc sau nó bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chăm chú vào vai Mạc Bắc, “Ca, đầu đạn không thể để bên trong, cánh tay sẽ bị hoại tử. Anh chờ một chút, em lấy ra cho anh.”

Mạc Bắc còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Hạng Ý xoay người rút ra một cây dao từ trong chiếc ba lô, lấy tay tháo vỏ dao ra, lưỡi dao sắc bén hiện lên ánh mắt nó, rất lạnh lùng, “Ca ca, anh cố chịu một chút.” Tiểu Ý nói xong, vòng ra sau lưng Mạc Bắc, bàn tay bé nhỏ giữ chặt bả vai cậu, Mạc Bắc đau đến mức suýt nữa la lên, liền theo thói quen cắn vào cánh tay của mình. Hạng Ý nhìn cậu một chút, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, quan sát chỗ vết thương do súng bắn, nắm chặt cây dao trong tay.

Mũi dao chậm rãi tiến vào trong, da thịt chỗ miệng vết thương một lần nữa bị rạch ra, Hạng Ý cảm nhận được cơ thể dưới lòng bàn tay bất giác run rẩy, nó vẫn im lặng như trước, đôi con ngươi đen láy trong phút chốc không nhìn ra một chút cảm xúc. Mũi dao vẫn đi vào bên trong, cuối cùng đụng phải một thứ cứng rắn, nó nhắm mắt lại, đột ngột dùng sức xoáy xuống một phát, nhanh chóng khoét viên dạn kia ra, cùng với phần thịt lưng quăng xuống mặt đất.

“A!!”

Mạc Bắc thật sự chịu không nổi, tiếng kêu rõ ràng rất đau đớn. Máu từ trong miệng vết thương tràn túa ra ngoài, nửa người mềm nhũn, cậu mơ màng nhìn thấy Hạng Ý lấy ra một cuộn băng gạc từ trong bọc, vội vã chạy đến, run rẩy bắt đầu băng bó chặt từng vòng cho cậu. Mạc Bắc từ trong cơn đau đớn dần dần phục hồi tinh thần, thấy cánh tay của đứa bé kia đang run rẩy băng bó cho mình, ánh mắt dường như thật lạnh lùng, đồng tử đen đến lợi hại, khiến cho cậu cảm thấy có chút xa lạ.

Miệng vết thương được băng bó kỹ lưỡng, Mạc Bắc không biết nó có bị nhiễm trùng hay không, chỉ nhớ man máng xung quanh chỗ miệng vết thương không có dấu hiệu sưng đỏ, tạm thời không có gì nghiêm trọng, nơi da thịt bị khoét rất đau, băng vải băng bó bên ngoài liên tục ma xát vào, đau đến mức cậu phải siết thật chặt nắm đấm mới có thể ngăn không cho bản thân hét thành tiếng. Hạng Ý lại lấy ra viên thuốc giảm đau và kháng viêm của Ninh Mưu từ trong bọc, rồi lại cầm một cốc nước đến, nhìn Mạc Bắc hoàn toàn uống hết, rồi mới im lặng mang mọi thứ cất trở về.

Bộ dáng im lặng của đứa nhỏ rất kỳ lạ, đôi mắt như ẩn chứa một cảm xúc rất nồng đậm, tựa như đã quyết định việc gì. Mạc Bắc đau đến hai mắt lơ mờ, nên không có phát hiện Hạng Ý bất thường. Mãi đến khi trời sáng, vết thương đau nhức trên người đã dịu lại một ít, cậu mới có thể tỉnh táo lại, hơi thở cũng ổn hơn nhiều.

Hạng Ý lấy một chiếc bánh màn thầu từ trong ba lô ra đưa cho Mạc Bắc, Mạc Bắc lắc đầu, chỉ chỉ nói, “Đưa cái túi cho anh.”

Đôi mắt Hạng Ý nheo lại, ngẩng đầu nhìn cậu, “Ăn cái này!”

Mạc Bắc nhìn thấy ánh mắt đau lòng của đứa nhỏ, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, “Không sao đâu, những thứ này không đủ ăn, anh… ”

“Ăn!” Hạng Ý nói, đem đồ ăn trong tay nhét vào trong lồng ngực của cậu, sau đó quay lại ôm ba lô chạy đi, ngồi xuống một chỗ cách thật xa Mạc Bắc, lấy ra vài hạt dẻ khô bỏ vào trong miệng.

Mạc Bắc ngẩn người một lúc, lấy lại tinh thần vội vàng chạy đến muốn lấy lại những thứ đó, dường như Tiểu Ý sớm đã đoán được, ôm chặt ba lô chạy qua chỗ khác trốn, vừa trốn vừa ăn, cứ chạy chạy cho đến khi đã ăn no, nó mới dừng lại, Mạc Bắc ngây ngốc nhìn đứa nhỏ trước mặt, nhất thời nghẹn lòng, ngơ ngác đứng đấy không biết nói gì.

Đứa nhỏ ngước mắt lên nhìn thẳng vào Mạc Bắc thật lâu, qua một lúc sau mới từ từ đến gần, ôm lấy tay của đối phương cọ cọ, thấp giọng nói ra, “Ca ca, sau này đến lượt em bảo vệ anh.”

Cơ thể Mạc Bắc run lên, ngẩn người nhìn đôi mắt kiên định của Tiểu Ý, qua một thời gian cậu khẽ đưa tay, vuốt ve mái tóc Tiểu Ý, im lặng thật lâu sau đó mới khẽ “ừ”.

***

Một đêm đối mặt với kinh hãi, bây giờ cả hai người đều cảm thấy mệt mỏi, Mạc Bắc quay đầu lại cẩn thận kiểm tra một chút, xem ra những người kia chưa kịp đuổi theo, cậu cẩn thận quan sát cả buổi mới có thể yên tâm. Hai người lại tiếp tục đi thêm một lát cho đến trưa, đi thẳng cho đến khi đi vào trong một rừng cây mới dừng lại.

Hạng Ý dù có chính chắn như thế nào thì cũng chỉ là một đứa nhỏ, thể lực không nhiều, đôi mắt bắt đầu run lên. Mạc Bắc ngồi dưới đất, dựa vào thân cây sau lưng, để cho Tiểu Ý nằm xuống gối lên đùi mình, đầu đứa nhỏ hướng vào phía Mạc Bắc, hơi thở nhẹ nhàng khẽ lướt qua lòng bàn tay, Mạc Bắc ngưa ngứa mỉm cười, vừa vỗ về bả vai của Tiểu Ý vừa dỗ cho y ngủ.

Tiểu Ý cũng rất mệt mỏi, vừa nằm một lát liền ngủ mất, Mạc Bắc quan sát gương mặt ngủ say an tĩnh của Hạng Ý, nghĩ đến câu nói vừa rồi của y, trái tim liền cảm giác ấm áp, cùng với một loai xúc cảm mềm mại lạ lẫm, rất dễ chịu, nhưng cũng rất xa lạ. Tiểu Ý rất khôi ngô, giống như những tiểu minh tinh thường được đăng trên báo. Đứa nhỏ này khi trưởng thành, nhất định sẽ là một người đàn ông thật tuấn tú, nếu cứ tiếp tục được phát triển như thế này, có lẽ lớn lên sẽ là một người rất xuất sắc. Mạc Bắc tựa mình vào thân cây mơ màng nghĩ ngợi, sau một lát cũng ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện