Chương 102
Sau khi Thẩm Sở Sở đến trường quay, bầu không khí ngày hôm nay liền không giống trước đây nữa.
Cả người Trần Nghi cũng thoải mái hơn rất nhiều, cô cùng Thẩm Sở Sở nói cho nhau một tiếng "Chúc mừng". Chúc mừng cho nhau, chuyện này cuối cùng coi như cũng qua.
Tuy nhiên, khi Trần Nghi rời khỏi phòng trang điểm, ái muội nhắc nhở thêm: "Nhớ thêm chút phấn trên cổ, quay phim cho tốt."
Thẩm Sở Sở vô thức cúi đầu nhìn một cái, cái gì cũng không nhìn thấy, sau đó liếc nhìn gương. Đều tại lúc sáng...
Nghĩ tới nghĩ lui, mặt Thẩm Sở Sở cũng bắt đầu đỏ lên. Quá trình quay phim sau đó vô cùng thuận lợi.
Trước đây bởi vì có phóng viên ở trường quay, thêm vào chuyện của Trần Nghi, làm cho mọi người đều có chút không tập trung. Chờ sau khi phim trường trở lại yên tĩnh, mỗi người làm việc của chính mình, hiệu quả so với trước đó cao hơn không chỉ một chút.
Hai tháng sau, tổ kịch "Tình yêu và hôn nhân" đóng máy. Tiếp theo đó phải bận rộn chính là các nhân viên phụ trách hậu kỳ. Nghĩ tới một tháng nghỉ phép Trần Tây Lệ đã nói, cả người Thẩm Sở Sở đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi xuống máy bay, nhìn thấy Hàn Hành Ngạn đến đón mình, cô không nhịn được ôm lấy hôn anh một cái.
Hôn rồi, phát giác bản thân quá bốc đồng. Vội vàng kéo kéo mũ, nhìn quanh tứ phía, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi không bị người ta chụp được chứ?"
Hàn Hành Ngạn liếc nhìn paparazzi trốn sau một chiếc xe bánh mì, đáp: "Chắc là không." Cứ coi như là có, không có sự đồng ý của anh, bọn họ cũng không dám tiết lộ ra.
Thẩm Sở Sở sợ hãi vỗ vỗ ngực, nói: "Thế thì tốt, thế thì tốt."
Chẳng qua, tâm trạng tốt của Thẩm Sở Sở chỉ duy trì được tới trước khi lên xe, vì vừa ngồi lên xe, điện thoại của Hàn Hành Ngạn liền vang lên.
"A lô, ông ạ."
"Cháu còn biết gọi ta là ông, ông nói bao nhiêu lần rồi, dẫn cháu dâu về cho ta xem nào." Tiếng của ông nội Hàn truyền ra từ điện thoại.
Thẩm Sở Sở cho dù ngồi ở ghế phụ lái cũng nghe thấy giọng của phía bên kia. Trong lòng run lên, có chút run rẩy. Phải gặp người lớn rồi sao?
"Ông nội, cháu..." Hàn Hành Ngạn nhìn thấy Thẩm Sở Sở giống như bị kinh sợ, mở miệng muốn giải thích với ông nội anh.
Ông nội Hàn không cho Hàn Hành Ngạn cơ hội giảo biện, nói: "Cháu không cần nói nữa, ngày ngày nhìn trên ti vi có thể giống như nhìn thấy người thật sao? Mẹ cháu cũng gặp rồi, chỉ là không cho ông già này gặp thôi có phải không?"
"Ông nội, không phải như ông nghĩ đâu, Sở Sở cô ấy dạo này đang quay phim, không có thời gian." Hàn Hành Ngạn niết niết mi tâm, bất đắc dĩ giải thích.
"Ông cho người điều tra rồi, cháu dâu tối nay lên máy bay, mấy đứa ngày mai đến đây đi."
"Ông..." Hàn Hành Ngạn còn chưa kịp nói thêm gì, điện thoại liền bị ngắt.
"Xin lỗi, Sở Sở, nếu em không muốn..." Hàn Hành Ngạn nhìn Thẩm Sở Sở đang trầm tư và nói.
Thẩm Sở Sở lắc lắc đầu, đáp: "Em chỉ là chưa chuẩn bị tốt."
Hàn Hành Ngạn xoa xoa đầu cô, kéo đầu cô qua dựa vào lòng mình, nói: "Không sao, Sở Sở, em không cần có áp lực tâm lý, khi nào em nghĩ ổn rồi thì khi đó chúng ta đi."
Thẩm Sở Sở rầu rĩ đáp một tiếng: "Ừm."
Nghe được tiếng thúc giục liên hồi từ phía sau, hai người chầm chậm tách ra, Hàn Hành Ngạn chạm vào chiếc hộp nhỏ trong túi quần, hơi thở phào. Sau đó chậm rãi khỏi động xe.
"Muốn đến đâu dùng bữa?" Hàn Hành Ngạn thấy Thẩm Sở Sở sau khi lên xe liền một câu cũng không nói, hỏi.
Thẩm Sở Sở còn đang nghĩ tới việc vừa xong, cắn cắn môi, đáp: "Hôm nay có chút mệt mỏi, không có khẩu vị gì, hay là về nhà nghỉ ngơi trước đã."
Hàn Hành Ngạn siết chặt tay lái, sau đó từ từ thả ra, nói: "Được."
Đến tiểu khu, sau khi ra khỏi thang máy, Hàn Hành Ngạn đứng tại chỗ không động, Thẩm Sở Sở đã đi được mấy bước liền quay đầu lại nhìn anh.
Hai người liền cứ như thế trầm mặc đứng một hồi.
"Em, em về trước." Cuối cùng, Thẩm Sở Sở vẫn là không nhịn được nói ra.
Hàn Hành Ngạn nhìn Thẩm Sở Sở trong vài giây, không nói gì. Một lúc sau, mím mím môi, đáp: "Được, nghỉ ngơi cho tốt."
Thẩm Sở Sở gật đầu.
Sau khi về nhà, cả người Thẩm Sở Sở đều nằm lên sô pha. Nói thật lòng, cô thật sự có chút chưa chuẩn bị xong. Tuy là nói cô từ lâu đã biết Hàn Hành Ngạn là chồng tương lai của mình, nhưng thật sự đến lúc, cô lại bắt đầu ngần ngại.
Cứ nhìn chăm chăm vào trần nhà một lúc, sau đó Thẩm Sở Sở lấy ra điện thoại của mình, mở WeChat ra, tìm tới một người rồi nhắn tới một tin.
{Thẩm Sở Sở}: Kết hôn có thú vị không? Cậu khi đó sao lại hạ quyết tâm muốn kết hôn vậy?
Mấy phút sau, đối phương gửi tin nhắn trả lời.
{Vương Tĩnh}: Wa! Chính là Hàn tổng cái vị thần long thấy đầu không thấy đuôi đấy sao? Thật muốn gặp anh ta. trên mạng đều nói anh ta rất soái. [Hoa si]
{Thẩm Sở Sở}: Trọng điểm sai rổi, mẹ của đứa trẻ.
{Vương Tĩnh}: Muốn cưới thì cưới thôi, lúc đó không nghĩ nhiều như vậy. Nhìn thấy người đó, liền muốn cùng anh ấy nắm tay cùng tiến, muốn cùng anh ấy sống cả đời. Người sống một đời sẽ gặp rất nhiều người, nhưng trong đó đáng để mình giao phó chung thân lại không có mấy. Vì thế, gặp được một người mình thích đồng thời người đó cũng thích mình, thật sự là rất khó.
Thẩm Sở Sở đọc đoạn trả lời Vương Tĩnh gửi đến, trầm mặc hồi lâu, lại hỏi một câu.
{Thẩm Sở Sở}: Cứ thế gả đi liệu có hối hận không?
{Vương Tĩnh}: Sẽ không đâu. Đời người ngắn như vậy, khoảng thời gian ngắn ngủi đó không ở cùng người mình yêu thương, lãng phí biết bao! Sở Sở, chồng mình không cho mình nghịch điện thoại, nói là có phóng xạ, cậu xem xét cẩn thận nha, nhớ hôm nào đó dẫn Hàn tổng đến gặp mình đấy.
{Thẩm Sở Sở}: Được.
Sau khi cùng Vương Tĩnh nói chuyện xong, Thẩm Sở Sở đột nhiên cảm thấy bản thân có chút làm cao. Quay "Tình yêu và hôn nhân" lâu như vậy, thái độ của cô cũng có chút thay đổi. Tình yêu là chuyện đơn giản, chỉ cần anh thích tôi, tôi cũng thích anh là đủ rồi.
Nhưng, hôn nhân lại là một vấn đề rất phức tạp, là chuyện của hai gia đình. Mà cha mẹ cô còn chưa gặp qua Hàn Hành Ngạn nữa.
Những chuyện này khiến cho Thẩm Sở Sở đầu óc có chút loạn, bụng cũng hợp thời kêu lên. Nghĩ thầm, sớm biết vậy vừa rồi đi ăn đã. Giơ đồng hồ lên xem, đã hơn chín giờ rồi. Thế nên dứt khoát không ăn nữa, đứng dậy đi vào nhà tắm.
Kết quả, vừa mở cửa phòng, liền bị tràng cảnh bên trong làm cho sốc.
Cả phòng là cánh hoa hồng, còn có bóng bay các loại...
Trách không được hôm nay cô cảm thấy Hàn Hành Ngạn có chút quái quái, cô còn cho là tự mình nghĩ nhiều, hóa ra anh cũng có tâm tư khác. Một màn này, khiến cho cô có chút không biết phải làm sao.
Đang do dự, điện thoại đột ngột vang lên, là một tin nhắn Hàn Hành Ngạn gửi đến.
"Sở Sở, anh gọi lẩu rồi, em đói không, có muốn sang ăn một chút không?"
Nhìn thấy một chữ lẩu, bụng Thẩm Sở Sở lại réo lên, cô xoa xoa nước mắt. Do dự một lúc rồi mở cửa đi sang đối diện. Có đồ ăn ngon tội gì không đến ăn, dù gì cô cũng đói lâu rồi.
Hàn Hành Ngạn nhắn tin xong, liền cứ nhìn điện thoại bắt đầu thổn thức. Vì ngày hôm nay, anh đã hình dung ra vô số loại khả năng. Bây giờ loại khả năng này tuy là có chút bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự liệu của anh.
Chỉ là, anh không hiểu được, Thẩm Sở Sở lờ anh đi là vì cô không thích anh, hay là vì không muốn gả cho anh.
Anh hẳn là nên chuẩn bị tốt hơn một chút, không nên đột ngột như thế này. Nghĩ tới hoa hồng và bóng bay ở phòng đối diện, mặt anh hơi nóng lên. Anh không nên tin lời của Trương Đằng, làm loại chuyện này đại khái là không được thêm điểm.
Nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục trên bàn, lòng anh lại hoàn toàn tương phản, yên tĩnh như một hồ nước, cũng giống như tảng đá dưới đáy biển, trầm trọng.
Đang lúc anh lặng người nhìn chăm chăm vào nồi lẩu, bỗng nhiên, chuông cửa vang lên.
Trái tim của Hàn Hành Ngạn lập tức đập gia tốc, sau khi đứng dậy, suýt nữa thì chân trái đạp vào chân phải. Đứng ở chỗ quan sát ngoài cửa, nhìn thấy người bên ngoài giống như anh đã nghĩ, anh không chút do dự, lập tức mở cửa.
"Sở Sở."
Thẩm Sở Sở liếc nhìn Hàn Hành Ngạn, thấy đáy mắt anh có cảm xúc mà cô không hiểu. Hít một hơi, nói: "Không phải nói là có lẩu sao, ở đâu vậy?"
Hàn Hành Ngạn lập tức nghiêng người, để Thẩm Sở Sở tiến vào.
Sau khi Thẩm Sở Sở tiến vào phòng ăn, phát hiện đồ trong đó đã chuẩn bị xong từ lâu. Bàn ghế bát đũa đều sắp tốt rồi, Thẩm Sở Sở trầm mặc ngồi xuống, nhìn vào nồi nước lẩu trước mặt, cầm đũa lên khuấy một chút, ngửi ngửi hương vị quen thuộc trong không khí. Cô nuốt nuốt nước bọt, nghĩ thầm, đến gia vị cũng là thứ cô thích.
"Anh không ngồi xuống ăn cùng sao?" Thẩm Sở Sở thấy Hàn Hành Ngạn đứng ở một bên không động, hỏi.
"Ăn." Hàn Hành Ngạn đơn giản nói một từ, liền ngồi xuống.
Thẩm Sở Sở là thật sự đói, cúi đầu ăn. Hàn Hành Ngạn không ngừng cho thịt và rau vào nồi cho cô.
Ăn được một lúc, Hàn Hành Ngạn thấy Thẩm Sở Sở vẫn mặc bộ đồ lúc trước, do dự một lát, hỏi: "Sở Sở, em về nhà không vào phòng ngủ sao?"
Tay đang gắp nấm kim châm của Thẩm Sở Sở chợt ngừng, tùy cơ hồi phục bình thường, đáp: "Không có."
Hàn Hành Ngạn vừa nghe hai chữ này, giống như đặt xuống được một việc lớn vậy, lại giống như có chút thất vọng, tâm trạng phức tạp nhìn cải thảo trước mặt.
Thẩm Sở Sở lại giả vờ như không biết.
Ăn đến cuối bữa, Thẩm Sở Sở nghĩ ngợi thật lâu, bỗng hỏi: "Sau này nếu em muốn ăn lẩu, anh đều sẽ gọi cho em sao?"
Hàn Hành Ngạn ngây ra một lúc, đáp: "Hử? Sẽ." Ăn lẩu cũng không phải chuyện gì to tát, chút yêu cầu này tất nhiên là phải thỏa mãn rồi.
"Anh sẽ không ghét bỏ ăn đến mức cả phòng đều là mùi lẩu sao?" Thẩm Sở Sở nheo mắt nhìn Hàn Hành Ngạn. Hàn Hành Ngạn có bệnh sạch sẽ, điểm này cô biết.
Hàn Hành Ngạn lắc lắc đầu, nói: "... Sẽ không." Đương nhiên là, nếu có thể ăn ở bên ngoài thì càng hoàn hảo.
"Anh sẽ luôn giúp em thêm gia vị, thêm thức ăn sao?"
"Sẽ."
"Thế... anh sẽ vĩnh viễn yêu em sao?" Cuối cùng, Thẩm Sở Sở vẫn mạnh miệng hỏi ra. Tuy là cô biết lời yêu trên môi không có gì đảm bảo, nhưng, vào lúc này, cô chính là muốn nghe.
Hàn Hành Ngạn lúc này mắt liền sáng lên, tim cũng bắt đầu nhảy lên. Anh nghe được chính mình rành mạch nói: "Sẽ!"
Thẩm Sở Sở đặt đũa xuống, chậm rì rì nhận lấy giấy ăn Hàn Hành Ngạn đưa lau lau miệng, lại dùng giấy ăn lau lau tay. Ngẩng đầu nhìn, nhìn vào người đàn ông trước mắt, hỏi: "Nhẫn cầu hôn của anh đâu?"
Hàn Hành Ngạn mở trừng mắt nhìn vào người trước mặt, nhất thờ quên động tác.
Thẩm Sở Sở nhìn dáng vẻ ngốc ngốc của Hàn Hành Ngạn, ho nhẹ một tiếng: "Ồ, không phải muốn cầu hôn à, thế em về trước đây."
Thấy Thẩm Sở Sở muốn đứng dậy, Hàn Hành Ngạn cuối cùng mới phản ứng lại, vội vàng đứng lên, đưa tay giữ cô lại. Sau đó cộp một tiếng, quỳ một gối xuống đất.
"Sở Sở, gả cho anh nhé." Hàn Hành Ngạn cầm một chiếc nhẫn nói.
Thẩm Sở Sở nhìn vào Hàn Hành Ngạn đang quỳ một gối trên đất, mắt liền ướt, đáp: "Được."
~~~~~ Hết chương 102 ~~~~~
Bình luận truyện