Bốn Chàng Hoàng Tử Và Tứ Đại Mĩ Nhân
Chương 16: Nhiệm vụ đầu tiên
Sáng hôm sau, Justin bước xuống lầu nhìn quanh rồi bước vào bếp lấy nước thì thấy một mẩu giấy nhỏ được dán trên tủ lạnh, Justin khum người nhìn vào mẫu giấy, trên giấy có ghi một dòng chữ “Hôm nay tụi em có việc, tụi em không có ở nhà nên mọi người tự lo đồ ăn nhé. Ký tên: Su, Shi, Yumi, Mi”
Đúng lúc đó Ken bước xuống thấy Justin đang chăm chú nhìn vào tờ giấy trên tủ lạnh thì lên tiếng:
– Chuyện gì vậy?
– Đi hết rồi. – Justin trả lời
– Ai đi? Mà đi đâu? – Ken thắc mắc
– Nè đọc đi.- Justin gỡ tờ giấy trên tủ lạnh ra đưa cho Ken xem
Ken đọc ròi thở dài:
– Haiz bũa nay tính rủ cả đám đi chơi mà giờ thành vầy rồi. – Ken dựt chai nước từ tay Justin
Đúng lúc đó, Jun và Rain đi xuống:
– Chuyện gì vậy? – Rain
– Tờ giấy đó hai bây đọc đi. – Ken lên tiếng
Đọc xong Jun lên tiếng:
– Ê hay tụi mình cũng đi đâu đó chơi đi.
– Đi đâu? – Justin hỏi
– Ừm … đi bar đi. – Jun
– Giờ này lên đó vắng tanh chứ có gì đâu mà chơi. – Ken lắc đầu
– Lên bar của Evil đi lỡ gặp được Evil rồi sao? – Jun
– Evil dễ cho mày gặp sao? – Rain giờ này mới lên tiếng
– Đâu biết được, lên thử cũng có mất gì đâu. – Jun cố gắng lôi kéo cả bọn đi
– Thôi đi, kao biết ý của mày mà. Mày muốn gặp Killing thì nói đại đi bày đặt. – Ken bĩu môi
– Ờ thì sao cũng được đi mau đi. – Jun hối cả bọn
Trong khi đó, Su, Shi, Mi và Yumi đang tiến vào một công ty lớn. Mi bước tới quầy tiếp tân:
– Cho tôi gặp Phó chủ tịch. – Mi nói với cô nhân viên ở quầy tiếp tân
– Cô có hẹn trước không? – Cô nhân viên nhìn Mi một lượt từ trên xuồng dưới rồi khum mặt xuống
– Không. – Mi trả lời
– Vậy thì tôi không cho cô gặp được – Cô nhân viên nhìn tụi nó
– Tôi chỉ cần cô gọi điện cho Phó chủ tịch bảo có Mi đến. – Mi nhắc lại nhưng giọng đanh đá hơn lúc đầu
– Tôi không thích, mà cô là ai? Là bồ nhí của Phó chủ tịch hã? Mấy người lẳng lơ như mấy cô không xứng với phó chủ tịch chúng tôi, mà Phó chủ tịch có vị hôn thê rồi nên phiền các cô về cho. – Cô nhân viên cười khinh tụi nó rồi tiếp tụi làm việc.
Lần này đã đạt tới giới hạn của Mi, Mi đập tay xuống bàn cứ tưởng như cái bàn pha lên sắp bể làm đôi (Au: Sức mạnh khũng thiệt >
– Cô chuẩn bị nghĩ việc cho tôi. – Mi nói
Nói rồi Mi bước tới chiếc thang máy được mạ vàng nằm cạnh chiếc thang máy thông thường rồi quẹt một chiếc thẻ lên khe cửa. Cánh cửa mở toan trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Cô nhân viên ban nãy chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên vì chiếc thang máy đó chỉ có duy nhất chủ tịch công ty này mới có thể sử dụng.
Trong khi đó, cả bọn vừa vào thang máy thì Yumi lên tiếng:
– Sao lúc nãy chúng ta không lên thẳng mà phải làm phiền tới cô nhân viên kia?
– Vì thang máy này chỉ có chủ tịch công ty mới có thể sử dụng. Nếu chúng ta sử dụng sẽ bị mọi người chú ý. – Shi giải thích
– Nói vậy thì Mi là .. – Yumi nhìn sang Mi
– Là chủ tịch công ty này. – Su lên tiếng
Ting
Lúc đó thang máy vừa lên tới lầu. Mi bước ra cả bọn cũng đi theo. Vào tới một căn phòng lớn, có bóng người ngồi quay lưng lại phía cửa. Mi bước tới đập bàn:
– Vĩnh Kiệt anh đuổi ngay cô nhân viên ở quầy tiếp tân cho tôi. – Mi tức giận
– Chuyện gì mà khiến chủ tịch tức giận vậy? – Người đó quay lại
– Cô ta chửi bọn này là đồ lẳng lơ. – Shi lên tiếng
– À thôi được rồi. – Nói rồi người đó nhấc điện thoại gọi cho ai đó bảo:” Kêu nhân viên ở quầy tiếp tân mai không cần đến làm nữa ”
– Mà mọi người tới đây làm gì? Còn cô gái này là .. – Vĩnh Kiệt nhìn sang Yumi
– Là ban chủ Killing. – Su nói rồi ngồi xuống ghế
– Ban chủ Killing không phải cô ấy. – Vĩnh Kiệt nheo mày
– Là em gái. – Shi lên tiếng, lúc này thì cả bọn đã ngồi trước mặt Vĩnh Kiệt
– À .. Còn vụ sát nhập Killing là sao? – Vĩnh Kiệt lại thắc mắc
Shi bắt đầu kể lại mọi chuyện:
– À vậy là Mi nhờ tôi chuẩn bị căn phòng đó để chữa bệnh sợ máu cho Yumi phải không? – Vĩnh Kiệt nhìn Mi
– Ừ chuẩn bị xong chưa. – Mi đáp lại
– Xong rồi. Đi thôi – Vĩnh Kiệt đứng lên
Vĩnh Kiệt đi lại cạnh kệ sách rồi lấy ra một cuốn sách lập tức bức tường bên cạnh mở ra. Ba người kia và Vĩnh Kiệt đi vào trước sự ngõ ngàng của Yumi:
– Nè vào lẹ đi Yumi, làm gì mà đứng đó vậy? – Shi hối Yumi
– À … ờ tớ vào liền. – Yumi chạy theo
Cả bọn đi tới một căn phòng có cánh cửa được sơn màu nâu nhạt, Vĩnh Kiệt quay sang:
– Tới rồi.
– Yumi cậu vào đi. – Mi quay sang nói với Yumi
– À .. ờ mà chỉ có mình tớ vào thôi sao? – Yumi ngập ngừng
– Trong căn phòng này sẽ giúp cậu không sợ máu nữa để chuẩn bị cho nhiệm vụ đầu tiên. – Mi giải thích
– Tớ phải ở trong bao lâu? – Yumi
– Khi nào thấy ổn tớ sẽ mở cửa. Mà khi vào trong rồi hãy nghĩ đến những người cậu yêu thương, những người cậu muốn vì họ mà trả thù. – Mi nghiêm túc nhìn Yumi
– Được. – Yumi lo lắng
– Cậu đừng lo lắng. Sau khi bọn tớ rời khỏi đây cậu hãy uống viên thuốc này vào. – Shi tiến tới vỗ vai Yumi rồi chìa ra một viên thuốc.
– Các cậu đi đâu. – Yumi lo sợ
– Bọn tớ sẽ ở gần đây thôi. – Su lên tiếng
– Thôi bọn tớ đi đây, vào trong rồi thì cậu bật công tắc đèn và nhớ những dì tớ nói. – Mi đưa cho Yumi chai nước rồi cùng cả bọn bước đi
Khi bốn người kia vừa đi khỏi, Yumi lấy hết can đảm uống viên thuốc rồi xoay nắm cửa bước vào trong.
Trong khi đó, bốn người kia đang ở trong một căn phòng, ngồi trước một chiếc ti vi lớn:
– Làm vậy có sao không? Yumi mà có chuyện gì là mình không yên với anh Rain đâu đó. – Shi nhìn Mi
– Không sao đâu. Cậu ấy không phải là mắc chứng sợ máu mà chỉ là máu liên quan tới quá khứ đau khổ của cậu ấy nên cậu ấy sợ , à không phải nói là ghét nó. – Mi giải thích
– Mà viên thuốc lúc nãy là gì vậy. – Vĩnh Kiệt lên tiếng
– Là thuốc gây ảo giác. – Shi
– Chi vậy? – Vĩnh Kiệt thắc mắc
– Để cậu ấy nghĩ tới gia đình cậu ấy sẽ làm giảm bớt nỗi lo của cậu ấy. – Mi lần nữa giải thích
– À. – Lúc này thì Vĩnh Kiệt mới hiểu ra
– Mà lúc nãy nghe cô nhân viên kia nói cậu có vị hôn thê là ai vậy? – Su lên tiếng
– Hiện giờ thì tôi không nói được, sau này mọi người cũng sẽ biết thôi. – Vĩnh Kiệt cười.
Trong lúc đó, Yumi vừa bước vào phòng đã mò mẫm công tắc.
Bụp
Bóng đèn được mở.
Yumi bắt đầu hoảng loạn, trước mắt Yumi hiện tại là căn phòng đầy máu tươi và cả xác chết (Au:Ọe ==’). Yumi ngồi xuống nền nhà bắt đầu khóc, Yumi hiện tại cực kì hoảng sợ sau đó bỗng nghe thấy một tiếng nói quen thuộc cất lên, Yumi ngước mặt lên nhìn:
– Chị! Là chị đúng không? – Yumi đứng lên nhìn người trước mặt
– Ừ chị đây, em đừng khóc, đừng sợ nữa. Em phải cố gắng lên, em phải trả thù cho chị và ba nữa. – Kimi (máy bạn có thể coi lại chap 4) đưa tay vuốt mặt Yumi
– Nhưng em sợ lắm. – Yumi nức nở
– Em cố gắng lên, những thứ này không có gì đáng sợ cả. – Nói rồi Kimi mờ dần rồi tan biến
– Chị đừng đi mà. – Yumi khóc rất nhiều
Yumi ngồi xuống nhìn lại mọi thứ trong phòng rồi thầm nghĩ :” Đúng mình phải mạnh mẽ, mình không được sợ, mình phải trả thù cho mọi người ”
– Yumi à. Trong căn phòng có một lọ thuốc nhỏ được giấu cậu tìm được lọ thuốc cửa phòng sẽ mở ra. – Yumi đang suy nghĩ thì bị cắt ngang bởi một giọng nói có lẽ là Shi.
Nghe xong Yumi đứng lên bắt đầu tìm lọ thuốc, Yumi lật hết mọi thứ lên để tìm lọ thuốc và cũng đã ngừng khóc.
Trong khi đó bên phòng của Vĩnh Kiệt:
– Nè là thuốc gì vậy? – Vĩnh Kiệt thắc mắc
– Chỉ là một lọ thuốc thông thường, lọ thuốc đó được mắc với công tắc mở cửa chỉ cần lấy lọ thuốc ra là cửa sẽ mở. – Shi giải thích
– Ố mà hai người nên cẩn thận về nhiệm vụ lần này đi. – Vĩnh Kiệt nhắc nhở
– Tại sao? – Su ngạc nhiên
– Bọn cảnh sát đã dò la ra được một chút thông tin rồi đó. – Vĩnh Kiệt nghiêm mặt
– Thế chúng ta phải chuẩn bị kĩ càng hơn, vì lần này có vũ khí chuẩn bị cho Killing nữa. – Shi quay sang Su
– Ừ nhưng quan trọng là phải thắng cuộc thi này. – Su gật đầu
– Kao đã gọi cho chị Jessica rồi. Có thể mai chị ấy sẽ về nước giúp chúng ta. – Shi nhìn Su
– Ừ thế thì không phải lo. – Mi vừa nói xong thì cửa phòng bật mở Yumi bước vào
– Cậu tìm được rồi sao? – Shi đứng lên
– Ừ tớ cũng đã hết sợ rồi. – Yumi nói có phần mệt mõi
– Thôi cậu vào trong tắm rửa đi rồi chúng ta quay về biệt thự. – Mi chỉ vào phía trong
– Ừ. – Shi dìu Yumi đi vào phòng tắm
15′ sau Yumi bước ra có phần tươi tĩnh hơn lúc nãy nhưng vẫn không thể che giấu được sự mệt mõi
– Thôi bọn này về đây. – Su đứng lên đi ra cửa
Trên đường về cả bọn im lặng không nói gì. Yumi thì ngủ thiếp đi do quá mệt. Tới trước cửa nhà Shi vào trước gọi Rain:
– Anh Rain ơi. – Shi hét toáng lên
– Có chuyện gì vậy? – Rain chạy ra
– Anh đỡ Yumi vào nhà dùm em. – Su bước ra khỏi xe đi vào nhà
– Mấy đứa đi đâu mà giờ này mới về vậy. – Ken bước ra, Jun và Justin cũng đi theo
Rain ra xe bế Yumi vào nhà (Ôi lãng mợn qá =)))) ).
Shi bước vào nhà thì bị Ken kéo tay lại:
– Sáng giờ đi đâu vậy?
– Đi đâu không liên quan tới anh. – Shi hất tay Ken ra rồi bỏ vào nhà
Justin tính lên tiếng hỏi Mi thì Mi đã nhanh chân bước vào nhà khiến cho Justin đành im lặng rồi cũng vào nhà. Jun thấy cả bọn vào nhà hết cũng nhanh chân chạy theo.
Cả bọn không biết mọi việc nãy giờ đã bị một người thu tất cả mọi việc vào trong tầm mắt.
Bế Yumi lên phòng xong, Rain đắt chăn lại cho Yumi rồi bước xuống phòng khách thì thấy Su, Shi và Yumi đã ngồi đó:
– Anh hai này, ngày mai chị Jessica sẽ về đây đó. – Su thấy Rain bước tới nên lên tiếng
– Ừ mà để làm gì? – Rain thắc mắc
– Giúp bọn em chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới. – Shi vừa ăn vừa giải thích
– Anh tưởng bọn em không quan tâm tới chứ. – Rain ngồi xuống
– Lúc trước thì không, bây giờ thì có. Thôi em lên phòng đây. – Thấy Justin bước xuống Mi vội trả lời rồi đứng lên đi lên phòng
– Bọn em cũng lên phòng đây. – Shi với Su cũng đứng lên
– Ừ bọn em ngũ sớm đi mai còn đi học. – Rain nhìn tụi nó đi lên
—————
Lâu rồi au không ra chap máy bạn có quên au không T.T từ giờ hứa sẽ ra chap mới đầy đủ =)))
(Còn tiếp)
Đúng lúc đó Ken bước xuống thấy Justin đang chăm chú nhìn vào tờ giấy trên tủ lạnh thì lên tiếng:
– Chuyện gì vậy?
– Đi hết rồi. – Justin trả lời
– Ai đi? Mà đi đâu? – Ken thắc mắc
– Nè đọc đi.- Justin gỡ tờ giấy trên tủ lạnh ra đưa cho Ken xem
Ken đọc ròi thở dài:
– Haiz bũa nay tính rủ cả đám đi chơi mà giờ thành vầy rồi. – Ken dựt chai nước từ tay Justin
Đúng lúc đó, Jun và Rain đi xuống:
– Chuyện gì vậy? – Rain
– Tờ giấy đó hai bây đọc đi. – Ken lên tiếng
Đọc xong Jun lên tiếng:
– Ê hay tụi mình cũng đi đâu đó chơi đi.
– Đi đâu? – Justin hỏi
– Ừm … đi bar đi. – Jun
– Giờ này lên đó vắng tanh chứ có gì đâu mà chơi. – Ken lắc đầu
– Lên bar của Evil đi lỡ gặp được Evil rồi sao? – Jun
– Evil dễ cho mày gặp sao? – Rain giờ này mới lên tiếng
– Đâu biết được, lên thử cũng có mất gì đâu. – Jun cố gắng lôi kéo cả bọn đi
– Thôi đi, kao biết ý của mày mà. Mày muốn gặp Killing thì nói đại đi bày đặt. – Ken bĩu môi
– Ờ thì sao cũng được đi mau đi. – Jun hối cả bọn
Trong khi đó, Su, Shi, Mi và Yumi đang tiến vào một công ty lớn. Mi bước tới quầy tiếp tân:
– Cho tôi gặp Phó chủ tịch. – Mi nói với cô nhân viên ở quầy tiếp tân
– Cô có hẹn trước không? – Cô nhân viên nhìn Mi một lượt từ trên xuồng dưới rồi khum mặt xuống
– Không. – Mi trả lời
– Vậy thì tôi không cho cô gặp được – Cô nhân viên nhìn tụi nó
– Tôi chỉ cần cô gọi điện cho Phó chủ tịch bảo có Mi đến. – Mi nhắc lại nhưng giọng đanh đá hơn lúc đầu
– Tôi không thích, mà cô là ai? Là bồ nhí của Phó chủ tịch hã? Mấy người lẳng lơ như mấy cô không xứng với phó chủ tịch chúng tôi, mà Phó chủ tịch có vị hôn thê rồi nên phiền các cô về cho. – Cô nhân viên cười khinh tụi nó rồi tiếp tụi làm việc.
Lần này đã đạt tới giới hạn của Mi, Mi đập tay xuống bàn cứ tưởng như cái bàn pha lên sắp bể làm đôi (Au: Sức mạnh khũng thiệt >
– Cô chuẩn bị nghĩ việc cho tôi. – Mi nói
Nói rồi Mi bước tới chiếc thang máy được mạ vàng nằm cạnh chiếc thang máy thông thường rồi quẹt một chiếc thẻ lên khe cửa. Cánh cửa mở toan trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Cô nhân viên ban nãy chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên vì chiếc thang máy đó chỉ có duy nhất chủ tịch công ty này mới có thể sử dụng.
Trong khi đó, cả bọn vừa vào thang máy thì Yumi lên tiếng:
– Sao lúc nãy chúng ta không lên thẳng mà phải làm phiền tới cô nhân viên kia?
– Vì thang máy này chỉ có chủ tịch công ty mới có thể sử dụng. Nếu chúng ta sử dụng sẽ bị mọi người chú ý. – Shi giải thích
– Nói vậy thì Mi là .. – Yumi nhìn sang Mi
– Là chủ tịch công ty này. – Su lên tiếng
Ting
Lúc đó thang máy vừa lên tới lầu. Mi bước ra cả bọn cũng đi theo. Vào tới một căn phòng lớn, có bóng người ngồi quay lưng lại phía cửa. Mi bước tới đập bàn:
– Vĩnh Kiệt anh đuổi ngay cô nhân viên ở quầy tiếp tân cho tôi. – Mi tức giận
– Chuyện gì mà khiến chủ tịch tức giận vậy? – Người đó quay lại
– Cô ta chửi bọn này là đồ lẳng lơ. – Shi lên tiếng
– À thôi được rồi. – Nói rồi người đó nhấc điện thoại gọi cho ai đó bảo:” Kêu nhân viên ở quầy tiếp tân mai không cần đến làm nữa ”
– Mà mọi người tới đây làm gì? Còn cô gái này là .. – Vĩnh Kiệt nhìn sang Yumi
– Là ban chủ Killing. – Su nói rồi ngồi xuống ghế
– Ban chủ Killing không phải cô ấy. – Vĩnh Kiệt nheo mày
– Là em gái. – Shi lên tiếng, lúc này thì cả bọn đã ngồi trước mặt Vĩnh Kiệt
– À .. Còn vụ sát nhập Killing là sao? – Vĩnh Kiệt lại thắc mắc
Shi bắt đầu kể lại mọi chuyện:
– À vậy là Mi nhờ tôi chuẩn bị căn phòng đó để chữa bệnh sợ máu cho Yumi phải không? – Vĩnh Kiệt nhìn Mi
– Ừ chuẩn bị xong chưa. – Mi đáp lại
– Xong rồi. Đi thôi – Vĩnh Kiệt đứng lên
Vĩnh Kiệt đi lại cạnh kệ sách rồi lấy ra một cuốn sách lập tức bức tường bên cạnh mở ra. Ba người kia và Vĩnh Kiệt đi vào trước sự ngõ ngàng của Yumi:
– Nè vào lẹ đi Yumi, làm gì mà đứng đó vậy? – Shi hối Yumi
– À … ờ tớ vào liền. – Yumi chạy theo
Cả bọn đi tới một căn phòng có cánh cửa được sơn màu nâu nhạt, Vĩnh Kiệt quay sang:
– Tới rồi.
– Yumi cậu vào đi. – Mi quay sang nói với Yumi
– À .. ờ mà chỉ có mình tớ vào thôi sao? – Yumi ngập ngừng
– Trong căn phòng này sẽ giúp cậu không sợ máu nữa để chuẩn bị cho nhiệm vụ đầu tiên. – Mi giải thích
– Tớ phải ở trong bao lâu? – Yumi
– Khi nào thấy ổn tớ sẽ mở cửa. Mà khi vào trong rồi hãy nghĩ đến những người cậu yêu thương, những người cậu muốn vì họ mà trả thù. – Mi nghiêm túc nhìn Yumi
– Được. – Yumi lo lắng
– Cậu đừng lo lắng. Sau khi bọn tớ rời khỏi đây cậu hãy uống viên thuốc này vào. – Shi tiến tới vỗ vai Yumi rồi chìa ra một viên thuốc.
– Các cậu đi đâu. – Yumi lo sợ
– Bọn tớ sẽ ở gần đây thôi. – Su lên tiếng
– Thôi bọn tớ đi đây, vào trong rồi thì cậu bật công tắc đèn và nhớ những dì tớ nói. – Mi đưa cho Yumi chai nước rồi cùng cả bọn bước đi
Khi bốn người kia vừa đi khỏi, Yumi lấy hết can đảm uống viên thuốc rồi xoay nắm cửa bước vào trong.
Trong khi đó, bốn người kia đang ở trong một căn phòng, ngồi trước một chiếc ti vi lớn:
– Làm vậy có sao không? Yumi mà có chuyện gì là mình không yên với anh Rain đâu đó. – Shi nhìn Mi
– Không sao đâu. Cậu ấy không phải là mắc chứng sợ máu mà chỉ là máu liên quan tới quá khứ đau khổ của cậu ấy nên cậu ấy sợ , à không phải nói là ghét nó. – Mi giải thích
– Mà viên thuốc lúc nãy là gì vậy. – Vĩnh Kiệt lên tiếng
– Là thuốc gây ảo giác. – Shi
– Chi vậy? – Vĩnh Kiệt thắc mắc
– Để cậu ấy nghĩ tới gia đình cậu ấy sẽ làm giảm bớt nỗi lo của cậu ấy. – Mi lần nữa giải thích
– À. – Lúc này thì Vĩnh Kiệt mới hiểu ra
– Mà lúc nãy nghe cô nhân viên kia nói cậu có vị hôn thê là ai vậy? – Su lên tiếng
– Hiện giờ thì tôi không nói được, sau này mọi người cũng sẽ biết thôi. – Vĩnh Kiệt cười.
Trong lúc đó, Yumi vừa bước vào phòng đã mò mẫm công tắc.
Bụp
Bóng đèn được mở.
Yumi bắt đầu hoảng loạn, trước mắt Yumi hiện tại là căn phòng đầy máu tươi và cả xác chết (Au:Ọe ==’). Yumi ngồi xuống nền nhà bắt đầu khóc, Yumi hiện tại cực kì hoảng sợ sau đó bỗng nghe thấy một tiếng nói quen thuộc cất lên, Yumi ngước mặt lên nhìn:
– Chị! Là chị đúng không? – Yumi đứng lên nhìn người trước mặt
– Ừ chị đây, em đừng khóc, đừng sợ nữa. Em phải cố gắng lên, em phải trả thù cho chị và ba nữa. – Kimi (máy bạn có thể coi lại chap 4) đưa tay vuốt mặt Yumi
– Nhưng em sợ lắm. – Yumi nức nở
– Em cố gắng lên, những thứ này không có gì đáng sợ cả. – Nói rồi Kimi mờ dần rồi tan biến
– Chị đừng đi mà. – Yumi khóc rất nhiều
Yumi ngồi xuống nhìn lại mọi thứ trong phòng rồi thầm nghĩ :” Đúng mình phải mạnh mẽ, mình không được sợ, mình phải trả thù cho mọi người ”
– Yumi à. Trong căn phòng có một lọ thuốc nhỏ được giấu cậu tìm được lọ thuốc cửa phòng sẽ mở ra. – Yumi đang suy nghĩ thì bị cắt ngang bởi một giọng nói có lẽ là Shi.
Nghe xong Yumi đứng lên bắt đầu tìm lọ thuốc, Yumi lật hết mọi thứ lên để tìm lọ thuốc và cũng đã ngừng khóc.
Trong khi đó bên phòng của Vĩnh Kiệt:
– Nè là thuốc gì vậy? – Vĩnh Kiệt thắc mắc
– Chỉ là một lọ thuốc thông thường, lọ thuốc đó được mắc với công tắc mở cửa chỉ cần lấy lọ thuốc ra là cửa sẽ mở. – Shi giải thích
– Ố mà hai người nên cẩn thận về nhiệm vụ lần này đi. – Vĩnh Kiệt nhắc nhở
– Tại sao? – Su ngạc nhiên
– Bọn cảnh sát đã dò la ra được một chút thông tin rồi đó. – Vĩnh Kiệt nghiêm mặt
– Thế chúng ta phải chuẩn bị kĩ càng hơn, vì lần này có vũ khí chuẩn bị cho Killing nữa. – Shi quay sang Su
– Ừ nhưng quan trọng là phải thắng cuộc thi này. – Su gật đầu
– Kao đã gọi cho chị Jessica rồi. Có thể mai chị ấy sẽ về nước giúp chúng ta. – Shi nhìn Su
– Ừ thế thì không phải lo. – Mi vừa nói xong thì cửa phòng bật mở Yumi bước vào
– Cậu tìm được rồi sao? – Shi đứng lên
– Ừ tớ cũng đã hết sợ rồi. – Yumi nói có phần mệt mõi
– Thôi cậu vào trong tắm rửa đi rồi chúng ta quay về biệt thự. – Mi chỉ vào phía trong
– Ừ. – Shi dìu Yumi đi vào phòng tắm
15′ sau Yumi bước ra có phần tươi tĩnh hơn lúc nãy nhưng vẫn không thể che giấu được sự mệt mõi
– Thôi bọn này về đây. – Su đứng lên đi ra cửa
Trên đường về cả bọn im lặng không nói gì. Yumi thì ngủ thiếp đi do quá mệt. Tới trước cửa nhà Shi vào trước gọi Rain:
– Anh Rain ơi. – Shi hét toáng lên
– Có chuyện gì vậy? – Rain chạy ra
– Anh đỡ Yumi vào nhà dùm em. – Su bước ra khỏi xe đi vào nhà
– Mấy đứa đi đâu mà giờ này mới về vậy. – Ken bước ra, Jun và Justin cũng đi theo
Rain ra xe bế Yumi vào nhà (Ôi lãng mợn qá =)))) ).
Shi bước vào nhà thì bị Ken kéo tay lại:
– Sáng giờ đi đâu vậy?
– Đi đâu không liên quan tới anh. – Shi hất tay Ken ra rồi bỏ vào nhà
Justin tính lên tiếng hỏi Mi thì Mi đã nhanh chân bước vào nhà khiến cho Justin đành im lặng rồi cũng vào nhà. Jun thấy cả bọn vào nhà hết cũng nhanh chân chạy theo.
Cả bọn không biết mọi việc nãy giờ đã bị một người thu tất cả mọi việc vào trong tầm mắt.
Bế Yumi lên phòng xong, Rain đắt chăn lại cho Yumi rồi bước xuống phòng khách thì thấy Su, Shi và Yumi đã ngồi đó:
– Anh hai này, ngày mai chị Jessica sẽ về đây đó. – Su thấy Rain bước tới nên lên tiếng
– Ừ mà để làm gì? – Rain thắc mắc
– Giúp bọn em chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới. – Shi vừa ăn vừa giải thích
– Anh tưởng bọn em không quan tâm tới chứ. – Rain ngồi xuống
– Lúc trước thì không, bây giờ thì có. Thôi em lên phòng đây. – Thấy Justin bước xuống Mi vội trả lời rồi đứng lên đi lên phòng
– Bọn em cũng lên phòng đây. – Shi với Su cũng đứng lên
– Ừ bọn em ngũ sớm đi mai còn đi học. – Rain nhìn tụi nó đi lên
—————
Lâu rồi au không ra chap máy bạn có quên au không T.T từ giờ hứa sẽ ra chap mới đầy đủ =)))
(Còn tiếp)
Bình luận truyện