Chương 13: Nhân loại
Một tuần học nhanh chóng trôi qua. Mà trong một tuần này, Đọa Thiên đã nhận được rất nhiều tài liệu nghiên cứu do đích thân Ivan gửi tới. Với tốc độ học tập của hắn, rất nhanh thôi, toàn bộ những tri thức mà Ivan có được về minh văn hắn đều có thể học được trong tháng này, sau đó tiến hành nghiên cứu ra minh văn mới.
Đối với những gì ở phía trước, Đọa Thiên vô cùng mong đợi.
Năm học đầu tiên vốn chỉ học duy nhất một môn, đó là môn Lý thuyết minh văn nâng cao, bất quá học sinh vẫn có cơ hội thu thập kinh nghiệm thực tiễn. Ví dụ như hôm nay, lớp của Đọa Thiên chiếm một phần ghế ngồi trong hội trường thi đấu cơ giáp, nhìn hai đài cơ giáp bên dưới giao tranh.
Ngồi đối diện lớp bọn họ là lớp danh dự chuyên ngành Cơ giáp chiến sĩ. Hầu hết những người ngồi bên đó là Alpha, rất ít Beta. Đọa Thiên có thể cảm thấy thi thoảng lại có tầm nhìn lia về phía này, còn là nhìn hắn.
- Nhìn kia, huy động minh văn rồi. Sáng như vậy, là minh văn cấp 3?- Một học sinh ngồi phía sau Đọa Thiên thì thầm.
- Ừ, có lẽ vậy. Nhìn kĩ... có lẽ là thuộc tính hỏa đi.
Học sinh kia vừa dứt lời, từ nòng súng đen ngòm trên ngực cơ giáp đã phun ra một cột lửa, hướng thẳng cơ giáp đối thủ. Cơ giáp kia không trốn kịp, lập tức cánh tay bị thiêu đen một mảng.
- Uầy, uy lực thật mạnh.
- Bất quá cơ giáp kia sức chống chọi cũng thực kém, này hẳn là cơ giáp luyện tập mà không phải cơ giáp chính rồi.
Đọa Thiên vừa nghe mấy người phía sau bàn tán vừa nghiên cứu hai kẻ đang quần nhau dưới kia. Bất quá, thứ hắn nghiên cứu là cơ giáp, mà không phải minh văn.
Cơ giáp được cấu thành từ rất nhiều bộ phận. Hiện tại Đọa Thiên có linh căn kim hệ, có cảm ứng nhất định đối với những thứ như cơ giáp. Tuy hắn không hiểu mấy thứ mạch điện tử phức tạp, nhưng cấu tạo cơ bản của cơ giáp hắn vẫn nhìn ra được. Tuy còn nhiều hạn chế khiến cho cử động của cơ giáp hoàn toàn không đạt được tới trình độ của người bình thường, nhưng Đọa Thiên tin tưởng, một ngày nào đó hắn có thể làm ra được một đài cơ giáp như vậy.
Cuối giờ, khi mọi người trong lớp còn chìm trong phấn khích vì trận đấu cơ giáp kia, Ivan đã thông báo.
- Ngày hôm nay trở về, mọi người viết một bài tổng kết, ngày mai nộp cho tôi.
Đọa Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn Ivan. Người này so với tuần trước thì mặt mũi sáng sủa hơn nhiều, tâm tình cũng khá tốt. Hắn vẫn rất tò mò, vì sao người này lại không tiều tụy đi, vì sao còn giữ được ý chí kiên định tới vậy. Đọa Thiên trước đây đã gặp rất nhiều kẻ vì quyền lực, tiền tài mà bán đi linh hồn mình. Thế nhưng, chỉ vài ngày sau khi bị cơn đau tê tâm liệt phế mỗi đêm tra tấn, chúng đều sẽ khổ sở khóc lóc không ngừng, thà rằng quay về cuộc sống trước đây còn hơn phải chịu nỗi đau ở cả thế xác lẫn linh hồn.
Thế nhưng người tên Ivan này lại kiên cường hơn hắn tưởng nhiều lắm. Không những mỗi đêm im lặng cắn răng chịu đựng, ngay cả một tia bất mãn hắn cũng không cảm nhận được, thậm chí còn vui vẻ hơn so với trước kia.
Đọa Thiên mấy ngày trước còn thấy y ngồi trong phòng vừa vẽ minh văn vừa cười, có vẻ vô cùng vừa ý. Chẳng lẽ đối với người này, minh văn còn quan trọng hơn mạng? Chẳng lẽ, chỉ vì vẽ được minh văn, Ivan lại cam lòng đánh đổi hết thảy, chịu khổ sở bao nhiêu cũng được? Không đúng. Đọa Thiên trong lòng cười lạnh. Không sinh vật nào tàn nhẫn và ích kỉ hơn nhân loại. Vì bản thân, chúng có thể làm mọi thứ. Vì vậy, Đọa Thiên tin chắc rằng không có bất kì kẻ nào lại không màng đau đớn của chính mình, ngay cả một tia bất mãn nhỏ nhất cũng không có.
Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, Đọa Thiên vẫn lựa chọn im lặng chờ đợi một thời gian nữa. Nhân loại là loài ích kỉ hèn mọn, nhưng cũng là loài luôn mang tới cho hắn những điều bất ngờ nho nhỏ. Không thể không nói, mỗi lần như vậy, Đọa Thiên đều đặc. biệt. kinh. hỉ.
---------
Hôm nay là ngày đầu tiên trong tuần Caesar trở về nhà sau một tuần đóng đô ở quân bộ. Y ngồi ở trên sofa, mệt mỏi xoa xoa thái dương. Thủ tướng Grilland cùng đội quân tinh nhuệ bại trận, trốn vào vùng Unknown, sống chết chưa rõ. Hiện tại Ezrestile đang nhăm nhe xâm lấn một hành tinh thuộc địa phận Grilland, phó thủ tướng Grilland gửi điện cầu cứu tới Colloral, hi vọng nhận được sự trợ giúp. Chiến sự giữa Grilland và Colloral trước đây là do thủ tướng khơi mào. Phó thủ tướng trong điện nêu rõ, thủ tướng nếu sau hai tháng không trở về, bầu cử sẽ lập tức được tiến hành. Sau đó, dù kết quả thế nào, thủ tướng mới cũng sẽ đảm bảo quyền lợi cho Colloral, thậm chí sẵn sàng kí hiệp ước hòa bình trong hai mươi năm.
Nguyên nhân mà phó thủ tướng và Quốc hội Grilland đưa ra hiệp ước đó, có lẽ là bởi trên tiểu hành tinh kia có chứa một lượng khoáng sản lớn. Mất đi nguồn cung khoáng sản đó, lực lượng quân đội của Grilland nhất định sẽ gặp tổn thất thảm trọng do thiếu hụt nguyên liệu rèn luyện cơ giáp. Chính vì lý do này, Đức vua Colloral do dự.
Từ bao lâu nay, Colloral và Grilland chiến sự triền miên, chẳng vì lý do gì mà đột nhiên lại phải đưa quân sang trợ giúp. Tuy hai mươi năm hòa bình với Grilland là một cái giá tốt, nhưng chưa đủ. Mặc dù phó thủ tướng còn đảm bảo cho Colloral một nguồn cung khoáng sản ổn định, nhưng Đức vua vẫn do dự. Nguyên do chính là bởi nếu lần này họ tham gia vào cuộc chiến, khẳng định sẽ không được yên với Ezrestile. Ezrestile bao lâu nay vẫn cùng Colloral duy trì quan hệ không nóng không lạnh, hiện tại chỉ cần đẩy nhẹ một cái, khẳng định thế cân bằng không giữ được lâu.
Tuy lúc này, Ezrestile không thể lật mặt với Colloral bởi vì một số nguyên do nhất định, nhưng nhất định sẽ tồn tại khúc mắc lớn. Mà khúc mắc đó, chính là ngòi chiến tranh có thể cháy bất kì lúc nào. Đức vua không muốn mạo hiểm. Giữa nền hòa bình trong hai mươi năm tới với Grilland và nền hòa bình lâu dài với Ezrestile, Đức vua và Quân đội do dự.
Caesar đối với chuyện này vẫn giữ chính kiến của mình, bất quá hiện tại lời nói của y vẫn chưa đủ trọng lượng, gần như chìm trong số phiếu bầu của các Tướng.
- Sao vậy?- Đọa Thiên đi tới, nở một nụ cười tươi, thò đầu nhìn Caesar.
Mặt Caesar hòa hoãn một lát, sau đó nói.
- Đi học thế nào?
- Vui lắm. Tuy giáo viên nói có thật nhiều chỗ ta chẳng hiểu.
Đọa Thiên trèo qua sofa, ngồi xuống cạnh Caesar.
- Ừ. Từ từ rồi sẽ tốt.- Caesar vươn tay, xoa xoa đầu Đọa Thiên.
Đọa Thiên vui vẻ gật đầu, sau đó lại hỏi hắn.
- Quân bộ có chuyện?
- Không có gì. Chút chuyện không như ý muốn mà thôi.- Caesar thu hồi tay mình, khuôn mặt cũng cứng ngắc một chút.
Đọa Thiên liếc nhìn người máy quản gia trong bếp, ngón tay khẽ động. Trong nửa giây, hoạt động của người máy kia khựng lại, sau đó lại trở về bình thường. Đọa Thiên mỉm cười, sau đó rướn người, kéo Caesar về phía mình.
Sáng ngày hôm sau, Caesar trở lại tổng bộ, tâm tình không tốt đi vào phòng họp, một tiếng sau, y tâm tình cực kì không xong đi ra, không hiểu đã ở bên trong nghe được chuyện gì.
Bốn ngày sau, Đọa Thiên ở trong phòng, tay chống má nhìn màn hình quang não mà mỉm cười. Quân đoàn chín phụng mệnh Đức vua tiến vào vùng chiến sự, nhanh chóng lật ngược tình thế. Cùng ngày, phát hiện con trai Tổng thống Ezrestile cường bạo Nhị công chúa của Colloral, nhân dân phẫn nộ. Đoàn biểu tình của nhân dân Colloral gần như đá sập cổng tòa nhà chính phủ Ezrestile. Tổng thống Ezrestile cúi đầu xin lỗi, đồng thời đảm bảo sẽ cho Colloral một câu trả lời thỏa đáng.
Đọa Thiên hài lòng tắt quang não. Colloral là cường quốc mới thành lập, nếu cứ như rùa rụt đầu, vì một chút nguy cơ mà không chịu mạo hiểm, e rằng khó mà được hai quốc gia kia coi trọng. Nhị công của của Colloral mới được gả sang Ezrestile trong cuộc hôn nhân chính trị một năm trước, độ hấp dẫn với người dân còn chưa giảm xuống, hiện tại chiến sự xảy ra, lại thêm chuyện này, Ezrestile dù có tức tối với hành động của Colloral bao nhiêu đi chăng nữa cũng không dám tỏ thái độ. Dù sao thì, ở Ezrestile, không chỉ có mỗi người Ezrestile, mà còn có cả công dân của Đế quốc Colloral. Chưa kể ở đó còn có khá nhiều Minh văn sư gốc Colloral có khả năng có thể sánh với năm, sáu minh văn sư của Ezrestile. Thậm chí, ở trong quân đội của Ezrestile, bốn phần cơ giáp chiến đấu đều do Colloral chuyển sang, minh văn cũng do Colloral vẽ.
Chính vì những nguyên nhân này, Ezrestile trong mười năm tới, sẽ tạm thời không dám đụng tới Colloral. Còn về Grilland, nếu lần này thực sự thành công bảo vệ được tinh cầu kia, khẳng định đối với Colloral chỉ có lợi mà không có hại.
Caesar phiền não, là bởi ý kiến của y hoàn toàn không có trọng lượng, y cũng không có cách nào lay chuyển đức vua. Dù y là Trung tướng trẻ tuổi nhất thì thế nào? Bạn của Đại hoàng tử thì sao? Cháu của Nguyên soái thì cũng có ý nghĩa gì? Trong quân đội, trọng lượng của lời nói dựa theo cấp bậc, chưa kể tới ý kiến của Đức vua là khó lòng đả động. Không chỉ có vậy, ý kiến của Lão gia tử đã về hưu càng không có ảnh hưởng gì tới các Tướng hiện tại, mà hành động đó còn bị cấm. Chính vì thế, Caesar đối với chuyện này không thể nắm chắc mọi thứ theo ý mình là đương nhiên, ngược lại, đó mới là hợp lý.
Mà Đọa Thiên thì lại khác. Y từ ngày đầu tiên đặt chân lên Colloral đã túm được Đại hoàng tử, việc ảnh hưởng tới quyết định của Đức vua chỉ là vấn đề thời gian. Chưa kể chuyện Đại hoàng tử còn tự mình nắm quân quyền, sai y tự thân ra trận cũng có thể. Còn về chuyện Nhị công chúa lại càng đơn giản. Nhị công chúa là nạn nhân của hôn nhân chính trị, quan hệ của nàng và phu quân đương nhiên cũng chẳng ra gì. Đọa Thiên cũng từ chỗ Đại hoàng tử lấy được thông tin, tên "phu quân" kia là một Alpha vô đức vô năng, suốt ngày lén lút ăn chơi đàng điếm trong cung, cũng là loại cặn bã. Lợi dụng một cô gái như Nhị công chúa, còn dễ hơn so với đả động Đức vua. Hơn nữa, người đả động nàng, lại còn là Đại hoàng huynh được nàng kính yêu như cha.
Đọa Thiên vui vẻ ngâm nga một khúc đồng dao phủi bụi trong trí nhớ, đi vào nhà tắm tắm rửa, sau đó vào không gian luyện kiếm.
Thời gian còn dài. Dần dần, hắn sẽ đem mọi thứ nắm gọn trong lòng bàn tay, tới khi đó, hắn mới có thể thả lỏng mà sống được.
Bình luận truyện