Chương 15: Thương lượng
Chuyện William vì khiến cho một Omega đi vào kì phát tình đương nhiên không giấu được nhà trường. William bị đình chỉ học một tuần lễ, còn bị lấy ra làm gương cho các Alpha khác, nghĩ vì bản thân có gia tộc chống lưng mà muốn làm gì cũng được. Phần lớn các Alpha trong trường đều nghĩ muốn vào quân đội, chính vì vậy, hành vi này khi được đưa ra hoàn toàn khiến cho các Alpha xem xét lại việc có nên kết giao với thiếu gia nhà Woffle hay không.
Gia chủ tộc Woffle sau khi biết được chuyện này liền lập tức nổi trận lôi đình, đem William ra trừng phạt một trận, sau đó âm thầm sai người điều tra kĩ. Tới khi chuyện tới nơi, ông ta không kìm được nhíu mày.
Giao thủ ngang tay với một Omega? Mà Omega kia lại có họ Impera? Ở Colloral, ai mà không biết họ Impera là đại biểu cho cái gì chứ, vì sao thằng con ngu ngốc của ông lại đụng vào người như vậy. Thế nhưng nhìn khuôn mặt kia, dường như có chút quen mắt, cũng không phải là thấy ở gia tộc Impera, vậy thì rốt cuộc là ai?
Càng nghĩ càng thấy không ổn, gia chủ Woffle thử cho quét hình ảnh, cuối cùng tìm được một tấm ảnh cực kì mờ còn sót lại. Mà tấm ảnh này, lại có mặt gia chủ họ Vân. Lúc này, gia chủ Woffle mới nhớ ra, lần cuối cùng ông ta gặp omega trong hình chính là trong yến tiệc sinh nhật hôn phu của William. Khi đó hai đứa còn chưa đính hôn. Ông còn nghe phong phanh Omega này thích William, nhưng lại hoàn toàn không để ý. Khi đó ấn tượng của ông về thằng nhóc này vô cùng mờ nhạt, chỉ biết cậu ta là một Omega không nổi bật, vậy mà sau một thời gian, lại lớn lên đẹp như thế này, hơn nữa thực lực còn có thể đánh ngang tay với William, vậy mà thằng nhóc đó lại chọn Vân Khánh?
Không đúng, Vân Khánh là một Minh văn sư cấp bốn, tiền đồ vô lượng, sao một thằng nhóc nào đó lại có thể nói hơn là hơn. Thế nhưng, rốt cuộc là vì sao, một đại thiếu gia không được coi trọng của nhà họ Hạ hiện tại lại mang họ Impera? Chẳng lẽ...
Nghĩ tới khả năng kia, gia chủ Woffle nghĩ cũng không dám nghĩ. Khi ông ta đang cố gạt bỏ suy nghĩ đáng sợ đó, quang não hơi run lên, là Seric Impera. Người ông ta hơi run, bấm nút nhận cuộc gọi. Ở bên kia, lão gia tử đang mang khuôn mặt vô cùng khó coi.
- Nguyên soái.- Gia chủ Woffle ngồi thẳng người.
- Hóa ra anh còn biết nể mặt vị Nguyên soái này cơ à? Vậy là trong nhà anh có phúc rồi đấy, con hơn cha.- Lão gia tử nhếch môi.
- Tôi... thực lòng xin lỗi.- Gia chủ Woffle cúi đầu.
- Hừ, lời xin lỗi này anh nên dành cho cháu dâu tôi thì hơn. Cael, con lại đây.- Lão gia tử hướng sang một bên vẫy tay. Rất nhanh, trên màn hình đã xuất hiện thêm một thiếu niên ngoại hình tuyệt diễm. Ngay cả gia chủ Woffle cũng không nhịn được ngây ra một giây.
- Con nói xem.- Lão gia tử nhìn Đọa Thiên ngồi bên cạnh mình, hỏi.
- Đại tá, con trai ngài có hành vi cường bạo với một Omega ở giữa thanh thiên bạch nhật, loại chuyện này nên giải quyết thế nào, đáng ra ông phải là người rõ nhất mới đúng.- Đọa Thiên nhìn thẳng người trên màn hình ảo, cười khẩy.
Gia chủ Woffle cảm thấy sống lưng lạnh toát. Đúng, ông biết. Loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, hoàn toàn có thể khiến cho William thân bại danh liệt, tiền đồ hoàn toàn không còn. Nếu chuyện đó xảy ra, gia tộc Woffle nhất định sẽ đi xuống. Bạn đời của ông ta đã không còn khả năng sinh nở, mà ở Colloral, chuyện có con riêng là tuyệt đối cấm, hơn nữa nếu quý tộc bị phát hiện có con riêng, khẳng định bê bối tới cực điểm. Chính vì vậy, người thừa kế gia tộc lúc này chỉ có William, nếu gã rớt đài, gia tộc khẳng định sẽ loạn, ông ta không cho phép điều này xảy ra.
- Cậu... Muốn tôi làm thế nào?
- Ngược lại là người thông minh.- Đọa Thiên khẽ cười nhìn lão gia tử.- Con thực sự có thể đưa ra hình phạt sao?
- Đương nhiên. Con là người bị hại. Nhìn xem, tay này cũng suýt bị nắm gãy.- Lão gia tử chỉ vùng da còn đỏ lên của Đọa Thiên.
- Nào có tới mức ấy, con cũng đánh lại mà.- Đọa Thiên xua xua tay.
- Hừ, có đánh trúng được phát nào đâu, làm sao hả giận. Nói đi, con muốn ông ta làm cái gì?- Lão gia tử chỉ gia chủ Woffle còn đang cúi đầu.
Đọa Thiên chu môi suy nghĩ một lát, mãi vẫn không nghĩ ra, sau đó thở dài.
- Thôi, hiện tại con không nghĩ được gì, ngài cho con số liên lạc của ông ta đi, khi nào nghĩ ra con trực tiếp yêu cầu.- Đọa Thiên làm một vẻ mặt vô cùng quyết tâm.
- Được. Vẫn là cháu dâu của ta đơn thuần.- Lão gia tử cười cười, sau đó tắt máy, gửi luôn số liên lạc của gia chủ Woffle sang cho Đọa Thiên.
- Cháu dâu?- Đọa Thiên sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng.
- Hahaha, ngại cái gì? Ta nói là cháu dâu thì chính là cháu dâu, phải không Caesar?- Lão gia tử ném sang Caesar một ánh mắt cảnh cáo.
Caesar đang có chút thất thần nhìn Đọa Thiên, nghe thấy tên mình mới ngẩng lên, không rõ điều gì mà gật đầu.
Đọa Thiên càng sửng sốt, sau đó thì mặt đỏ như một quả cà chua. Lão gia tử thấy thế càng mừng.
- Được rồi, hai đứa về đi. Ngày mai Thiên có bài thi đầu tiên, không cần phải ở lại đây đâu, nơi này xa trường quá.- Lão gia tử kiếm cớ để hai bạn trẻ được ở riêng.
- Vậy... con cùng Caesar về trước, chào ngài.- Đọa Thiên đứng dậy, vẫn có chút không được tự nhiên nói.
- Ừ, trở về đi.- lão gia tử xua tay.
Caesar đưa Đọa Thiên trở về. Cả một đường đi, thi thoảng y lại nhìn sang vẻ mặt mất tự nhiên của Đọa Thiên. Không hiểu nghĩ tới cái gì, khóe môi phải của Caesar nhếch lên rất nhẹ.
Về tới nơi, Caesar vừa ghé lại hỏi Đọa Thiên tối nay ăn cái gì, hắn đã giống như gắn tên lửa vào mông mà chạy đi, giống như né tránh, lại giống như ngượng ngùng. Caesar nhìn bóng dáng Đọa Thiên, khẽ cười, sau đó xoay người vào bếp.
Đọa Thiên đóng lại cửa phòng, thả mình xuống đệm, sau đó mở quang não ra, chầm chậm tìm số liên lạc vừa nhận được, sau đó do dự hai giây, bấm vào nút gọi. Đồ điện tử thực khó dùng.
Sau ba lần đổ chuông, phía bên kia nhấc máy. Gia chủ Woffle vừa định mở miệng, nhìn thấy Đọa Thiên, ông lại ngừng một lúc, sau đó mới hỏi.
- Cậu muốn cái gì?
- Ông có biết cái gì gọi là "Bạn lữ định mệnh" không?- Đọa Thiên hỏi.
Gia chủ Woffle hơi sửng sốt, sau đó gật đầu.
Bạn lữ định mệnh là khái niệm dùng để chỉ những người có tin tức tố từ khi sinh ra đã phù hợp một trăm phần trăm. Hai người này đã định trước sẽ thuộc về nhau, chỉ cần gặp mặt một lần liền có thể biết, sau đó không nhịn được mà bị đối phương thu hút, mãi cho tới khi thực sự đánh dấu nhau thì thôi. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng thứ gọi là bạn lữ định mệnh này chỉ xuất hiện với tỉ lệ dưới 0.1%, cả Liên bang cũng không có trên mười trường hợp.
- Tốt lắm, vậy, nếu được chọn, ông muốn bạn lữ định mệnh của thằng nhóc kia là ai?- Đọa Thiên nâng cằm, hỏi.
Gia chủ Woffle sửng sốt, một lúc sau cũng không hiểu câu hỏi.
- Nếu có thể cho thằng nhãi kia lấy một Omega, ông nghĩ kẻ nào là tốt nhất?- Đọa Thiên phiền chán lặp lại một lần.
Gia chủ Woffle im lặng, sau đó nói.
- Vân Khánh rất tốt, nhưng người càng tốt hơn chính là Ngũ hoàng tử.- Ông ta trả lời.
Woffle gia tộc trước kia từng là quân nhân thế gia, nhưng ba thế hệ gần đây càng ngày càng chú ý vào kinh tế, về sau thì gần như toàn bộ đều đầu tư phát triển thương nghiệp, không quá chú trọng quân sự. Ngay cả gia chủ Woffle cũng đã về hưu. Cho William vào quân đội, một phần là để rèn luyện, phần khác chính là để gã phát triển tự do, sau đó trở về phát triển gia tộc. Mà Vân Khánh, nếu William ở trong quân, cậu ta sẽ là một lựa chọn cực kì tốt. Thế nhưng, nếu không ở trong quân, người mà gia chủ Woffle thèm muốn, lại là Ngũ hoàng tử.
Vị Ngũ hoàng tử này xuất thân cao quý, thân phận hiển hách, ngoại hình xuất chúng, tài năng hơn người, là một nhân tài khó gặp. Bất quá, vì sinh ra là một Omega, Ngũ hoàng tử bị hạn chế cực nhiều. Chán nản, Ngũ hoàng tử bắt đầu nhúng tay vào thương nghiệp, sau đó một lần thành danh, hiện tại đã nắm một phần năm nền kinh tế Colloral, ngay cả Đức vua và Quân hậu cũng kìm chân không nổi.
- Nếu ngươi làm những gì ta muốn, ta đảm bảo với ngươi, đừng nói là Ngũ hoàng tử, ngay cả Đức vua ta cũng có thể ném lên giường con trai ngươi.- Đọa Thiên nở nụ cười quỷ dị.
- Vì sao ta phải giúp ngươi? Chỉ vì như vậy?- Gia chủ Woffle nghi ngờ. Một Omega mà thôi, còn chưa có bản lĩnh khiến ông ta phải nghe theo.
Đọa Thiên mỉm cười, mở ra một đoạn video quay cảnh William tấn công hắn cũng như đang cố gắng lao vào một Omega đang động dục, sau đó cùng hắn giao thủ.
- Cường bạo Omega, có hành vi cưỡng chế đánh dấu, tấn công Omega, ông nói xem. Đây là kết quả của bệnh viện kiểm tra. Xương tay rạn nứt, dây chằng có dấu hiệu bị tổn thương, nội thương, tổn thương tâm lý, có khả năng không thể rơi vào kì phát tình trong một thời gian do bị kinh hách. Nếu thứ này cùng với đoạn phim được công khai lên mạng, lại được đem ra tòa, ông thử đoán xem, gia tộc Woffle sẽ như thế nào?
Đọa Thiên cười tới càng độc ác, giơ tờ giấy có đóng dấu của Bệnh Viên Quân Đội lên. Toàn bộ những vết thương kia đều là do hắn ngụy tạo ra. Nhớ lại khi đó đang yên đang lành đột nhiên hắn phun ra một ngụm máu, vẻ mặt Caesar cực kì thú vị đâu.
Gia chủ Woffle ngồi ngây ra như phỗng trên ghế, nhìn màn hình quang não đã biến đen. Đáng sợ, thực sự đáng sợ. Vì sao một Omega lại có tâm tư đáng sợ tới vậy.
Thế nhưng, nghĩ tới tương lai của gia tộc Woffle, ông ta lại lập quyết tâm. Gia chủ Woffle bật quang não lên, liên lạc với trợ lý.
- Gia chủ.- Đầu bên kia lễ phép thưa một tiếng.
- Liên lạc với Hạ gia, nói ta có việc cần tìm.
- Vâng.
Bình luận truyện