Bóng Tối Kinh Hoàng
Chương 12
Paris, Pháp.
Ngay lúc mọi người biết tin cái chết của Mark, Kelly Harris nghe chuông điện thoại reo liên tục, hoa phúng điếu và e-mail gởi đầy hộp thư. Người đầu tiên được báo tin là Sam Meadows, một đồng nghiệp đồng thời là bạn chí cốt của Mark.
- Kelly! Lạy chúa. Tôi không dám tin? Tôi… tôi không biết nói sao, vô cùng bàng hoàng, ngồi nhìn quanh tưởng chừng Mark còn đây. Kelly… nếu cần giúp đỡ gì cứ nói.
- Không, cám ơn Sam - Nhớ nhắn tin luôn. Tôi muốn đỡ đần…
Và cứ thế những cuộc gọi từ những bạn bè của Mark, của người mẫu đồng nghiệp với Kelly.
Bill Lerner giám đốc công ty người mẫu gọi chia buồn, không quên nhắn nhủ.
- Kelly, nói ra đây không tiện. Tôi thấy em nên trở lại làm việc cho nhẹ bớt phần nào âu lo. Em muốn chừng nào trở lại công ty?
- Tôi muốn chừng nào Mark về lại. - Kelly buông máy xuống bàn.
Chuông lại reo. Nhọc nhằn Kelly phải lên tiếng:
- Alô?
- Thưa bà Harris.
Nàng còn là bà Harris nữa không? Không còn nữa, nhưng mãi mãi nàng là vợ của Mark.
Nàng nghiêm giọng nói.
- Bà Mark Harris nghe đây.
- Đây là văn phòng ngài Tanner Kingsley. - Đúng là nơi Mark đang… đã phục vụ, Kelly nghĩ - Sao ạ?
- Ngài Kingsley mong được gặp bà tại thành phố Manhattan. Ông có một cuộc họp tại văn phòng của cơ sở bà có thể đến được chứ?
Kelly có thể đến. Nhưng mà trước đó nàng đã dặn công ty hhông đăng ký một chuyến bay nào hết. Nàng lấy làm lạ. Vì sao Tanner Kingsley cần gặp nàng. Lạ lắm, nàng thản nhiên đáp:
- Vâng.
- Bà có thể rời Paris thứ Sáu được chứ?
Không còn thời điểm nào thuận lợi hơn thứ sáu
- Được thôi.
- Khá lắm. Chúng tôi đã đặt vé trước tại hãng United Airlines, bà cứ ra sân bay Charles de Gaulle đi. - Gã cho biết số chuyến bay. - Đến New York sẽ có xe ra đón.
***
Ngày trước có lần Mark kể cho nàng nghe về Tanner Kingsley. Mark đã từng biết ông là một thiên tài, xứng đáng được sát cánh trong công tác. Biết đâu ta sẽ được chia sẻ với ông ta hình ảnh tốt đẹp về Mark: nghĩ tới đó Kelly cảm thấy hoan hỉ.
Angel chạy vô leo lên đùi nàng ngồi. Kelly ôm nó vào lòng.
- Ta đi vắng ai lo cho mi? Má mi sẽ lo cho mày, ta đi xa vài hôm.
Chợt Kelly sực nhớ ai lo canh chừng nó.
Nàng chạy xuống cầu thang tới chỗ văn phòng quản lý chung cư công nhân đang lắp ráp một cầu thang máy mới, Kelly liếc mắt nhìn theo đám thợ.
Philippe Cendre, quản lý chung cư, người cao lớn khuôn mặt dễ nhìn sẵn sàng giúp đỡ mọi người, cả vợ con hăng hái nhiệt tình làm việc. Lúc hay tin Mark gặp nạn cả nhà ông bàng hoàng. Đám tang Mark được an táng tại nghĩa trang Père Lachaise, hôm đó Kelly có nhờ gia đình nhà Cendre tham gia.
Kelly bước tới trước căn hộ nhà Philippe, nàng giơ tay gõ cửa. Chờ Philippe ra mở cửa Kelly lên tiếng.
- Tôi có chút việc nhờ ông.
- Mời bà vô đây. Bà cần nhờ việc gì, bà Harris?
- Tôi có việc đi New York ba bốn hôm, nên muốn nhờ ông trông giùm con Angel.
- Trông giúp? Tôi với bà Ana Maria đây thương nó lắm.
- Cám ơn ông. Được vậy thì tôi mừng lắm.
- Tôi sẽ lo cho nó bà yên tâm.
Kelly hớn hở:
- Khỏi phải nói, tôi cưng nó lắm.
- Hôm nào bà đi?
- Thứ Sáu.
- Được thôi, để tôi lo chuyện đó. Bà còn nhớ tôi cho hai đứa con gái vừa nhập học trường Sorbonne chứ?
- Tôi không nghe. Vậy thì khá lắm, ông phải mừng lắm chứ.
- Có. Nhập học mới vừa được hai tuần. Cả nhà nhốn nháo, y như một giấc mơ
***
Buổi sáng thứ sáu, Kelly đem giao con Angel cho nhà Philippe Cendre.
Kelly giao thêm mấy cái túi giấy.
- Đây là món Angel thích nhất, cả mấy thứ đồ chơi trong đó…
Philippe bước lùi lại, Kelly nhìn thấy phía sau chỗ ông đứng nhiều món đồ chơi bày dưới sàn.
Kelly vui cười.
- Angel, mi tốt số lắm đấy! - Nàng ôm nó vào lòng một lần cuối. - Đi nhé, Angel. Cám ơn ông nhiều lắm, Philippe.
Kelly vừa bước đi, Nicole Paradis, người gác máy tổng đài chung cư, đứng chờ ở cửa vẫy tay chào. Người bà nhỏ con tóc hoa râm ngồi trong bàn chỉ nhìn thấy có cái đầu ngoi lên.
Bà vui cười chào Kelly.
- Bà đi nhớ lắm đó, bà nhớ về sớm nhé.
Kelly giơ tay ra bắt:
- Cám ơn. Tôi sẽ về sớm.
Ít phút sau nàng đã ngồi trên xe ra sân bay.
***
Sân bay Charles de Gaulle như mọi ngày khách đông quá tải. Nhìn quanh những quầy vé, gian hàng, nhà hàng ăn uống, cầu thang bộ, hệ thống cầu thang cuốn khổng lồ di chuyển liên tục như những con quái vật ngụp lặn lên xuống không ngớt.
Kelly ra tới sân bay đã có người phụ trách chờ sẵn đưa qua cổng dành riêng. Bốn mươi lăm phút sau máy gọi thông báo chuyến bay. Kelly vừa bước tới cứa ra máy bay, một người phụ nữ đứng gần bên nhìn theo.
Kelly đi khuất đàng xa, người đàn bà lôi điện thoại di động ra gọi.
***
Kelly đang bay ở trên không, tâm trí hướng về Mark, mơ màng không hay biết chuyện mọi người lén nhìn nàng.
Mark làm gì lúc nửa đêm ở trên đài quan sát tháp Eiffel? Hẹn gặp ai ở trên đó? Lý do nào? Nàng đang còn thắc mắc. Và điều nầy không ngờ được- Vì sao Mark muốn tự tử? Ta với chàng đang sống yên vui, yêu nhau. Ta không tin chàng muốn tự kết liễu đời mình. Mark không phải vậy… không… không phải Mark.
Kelly nhắm nghiền mắt thả dòng ký ức ngược về quá khứ.
***
Lần hẹn đầu tiên. Nàng mặc chiếc váy đen trên mặc chiếc bờ lu trắng cổ cao, để cho Mark tường là nàng muốn trêu anh. Hay đó chỉ là do thói quen mỗi khi đi chơi tối Kelly cảm thấy chột dạ. Bởi vì một việc xảy đến cho nàng lúc nhỏ. Còn giấu kín mãi, từ đó Kelly không đi đâu với người đàn ông nào xa lạ, trừ khi lo việc làm ăn hoặc tham gia một công tác từ thiện.
Mark không phải là tình nhân, Kelly nghĩ mãi trong đầu, chàng với ta mới là bạn mỗi khi đi ra phố ta được bảo vệ, không có chuyện yêu đương nhăng nhít.
Kelly đang miên man với dòng suy tưởng, chuông ngoài cửa kêu.
Kelly hít vô một hơi đoán chừng có tin vui, Mark đứng chờ mặt mày hớn hở trên tay cầm một chiếc hộp và chiếc túi bao giấy. Anh mặc bộ đồ trông vụng về bên trong áo sơ mi xanh. Thắt cà vạt đỏ đi giầy nâu. Kelly không nhịn được cười thành tiếng. Thiệt tình Mark không phải dân ăn chơi. Trước kia nàng đã từng biết nhiều gã đàn ông tự đề cao mình thái quá lúc nào cũng bảnh bao lịch sự ra phết. Không rào đón, Kelly lên tiếng:
- Anh vào nhà đi.
- Chắc là tôi không đến trễ?
- Không, hoàn toàn không!
Mark đưa gói quà cho Kelly:
- Món quà nầy dành cho em.
Bên trong chiếc hộp đựng hai kí chocolate. Bao nhiêu năm, Kelly chỉ nhận được những món kim cương, áo lông thú, chỉ thiếu mỗi món chocolate. Đây là một món người mẫu rất thích, nàng vừa mừng vừa nghĩ.
Kelly tươi cười:
- Cám ơn anh!
Mark lôi trong túi giấy ra.
- Còn món nầy dành cho con Angel.
Vừa lúc đó Angel từ đâu chạy lăng xăng tới ngay chỗ Mark đang đứng, vẫy đuôi mừng quýnh.
Mark đỡ lên tay ôm vỗ vỗ.
- Nó còn nhớ ra ta.
- Phải nói là rất cảm ơn ông mới có được nó. - Kelly nói. - Có nó làm bầu bạn, trước nay chưa được thấy ai cho.
Mark nhìn theo Kelly ánh mắt thay cho lời muốn nói.
Một buổi tối hài lòng ngoài mong đợi. Bên cạnh có Mark người bạn đồng hành dễ mến, Kelly đoán được qua ánh mắt, nhìn anh ngây người sung sướng được gần bên nàng. Anh chàng thông minh nói đễ nghe, tiếc là thời gian qua mau không như nàng tường lúc ra đi.
Sau buổi hẹn, Mark nói:
- Ta còn hẹn nhau lần khác nữa mà.
- Vâng, em cũng nghĩ vậy.
- Em thích môn thể thao nào nhất, Kelly?
- Em thích môn bóng đá. Anh thích chứ?
Mark mặt thộn ra:
- À…ờ… vâng… tôi… Tôi cũng thích.
Anh chàng có tật nói phét, Kelly nghĩ. Chợt một ý nghĩ không hay lóe lên trong đầu.
- Sắp tới có giải tranh vô địch tối Thứ Bảy. Anh đi coi chứ?
Mark cố dằn xuống, giọng lơi lả:
- Có, có chứ. Vui lắm.
Một tối qua mau, trở về lại gần nhà của Kelly, nàng thấy bồn chồn trong người. Kịch bản sau một màn hẹn hò thường là: Ta hôn nhau trước khi chia tay đi chứ" Cho phép tôi được vô nhà uống một chút gì đã… Em không nên ngủ một mình…
Vừa đặt chân lên trước cửa nhà, Mark nhìn qua buột miệng nói:
- Em biết tôi để ý em ở điểm nào nhất, Kelly?
Kelly muốn nín thở. Thì đây rồi, nàng nghĩ. Mông em to… Hai vú em căng tròn… ước gì được em gác hai chân dài lên quanh cổ…
- Không - Kelly thản nhiên đáp - anh để ý gì nhất?
- Mắt em thấy buồn.
Chưa để cho Kelly kịp nói Mark chặn ngang:
- Chúc em ngủ ngon.
Kelly đứng nhìn theo.
Ngay lúc mọi người biết tin cái chết của Mark, Kelly Harris nghe chuông điện thoại reo liên tục, hoa phúng điếu và e-mail gởi đầy hộp thư. Người đầu tiên được báo tin là Sam Meadows, một đồng nghiệp đồng thời là bạn chí cốt của Mark.
- Kelly! Lạy chúa. Tôi không dám tin? Tôi… tôi không biết nói sao, vô cùng bàng hoàng, ngồi nhìn quanh tưởng chừng Mark còn đây. Kelly… nếu cần giúp đỡ gì cứ nói.
- Không, cám ơn Sam - Nhớ nhắn tin luôn. Tôi muốn đỡ đần…
Và cứ thế những cuộc gọi từ những bạn bè của Mark, của người mẫu đồng nghiệp với Kelly.
Bill Lerner giám đốc công ty người mẫu gọi chia buồn, không quên nhắn nhủ.
- Kelly, nói ra đây không tiện. Tôi thấy em nên trở lại làm việc cho nhẹ bớt phần nào âu lo. Em muốn chừng nào trở lại công ty?
- Tôi muốn chừng nào Mark về lại. - Kelly buông máy xuống bàn.
Chuông lại reo. Nhọc nhằn Kelly phải lên tiếng:
- Alô?
- Thưa bà Harris.
Nàng còn là bà Harris nữa không? Không còn nữa, nhưng mãi mãi nàng là vợ của Mark.
Nàng nghiêm giọng nói.
- Bà Mark Harris nghe đây.
- Đây là văn phòng ngài Tanner Kingsley. - Đúng là nơi Mark đang… đã phục vụ, Kelly nghĩ - Sao ạ?
- Ngài Kingsley mong được gặp bà tại thành phố Manhattan. Ông có một cuộc họp tại văn phòng của cơ sở bà có thể đến được chứ?
Kelly có thể đến. Nhưng mà trước đó nàng đã dặn công ty hhông đăng ký một chuyến bay nào hết. Nàng lấy làm lạ. Vì sao Tanner Kingsley cần gặp nàng. Lạ lắm, nàng thản nhiên đáp:
- Vâng.
- Bà có thể rời Paris thứ Sáu được chứ?
Không còn thời điểm nào thuận lợi hơn thứ sáu
- Được thôi.
- Khá lắm. Chúng tôi đã đặt vé trước tại hãng United Airlines, bà cứ ra sân bay Charles de Gaulle đi. - Gã cho biết số chuyến bay. - Đến New York sẽ có xe ra đón.
***
Ngày trước có lần Mark kể cho nàng nghe về Tanner Kingsley. Mark đã từng biết ông là một thiên tài, xứng đáng được sát cánh trong công tác. Biết đâu ta sẽ được chia sẻ với ông ta hình ảnh tốt đẹp về Mark: nghĩ tới đó Kelly cảm thấy hoan hỉ.
Angel chạy vô leo lên đùi nàng ngồi. Kelly ôm nó vào lòng.
- Ta đi vắng ai lo cho mi? Má mi sẽ lo cho mày, ta đi xa vài hôm.
Chợt Kelly sực nhớ ai lo canh chừng nó.
Nàng chạy xuống cầu thang tới chỗ văn phòng quản lý chung cư công nhân đang lắp ráp một cầu thang máy mới, Kelly liếc mắt nhìn theo đám thợ.
Philippe Cendre, quản lý chung cư, người cao lớn khuôn mặt dễ nhìn sẵn sàng giúp đỡ mọi người, cả vợ con hăng hái nhiệt tình làm việc. Lúc hay tin Mark gặp nạn cả nhà ông bàng hoàng. Đám tang Mark được an táng tại nghĩa trang Père Lachaise, hôm đó Kelly có nhờ gia đình nhà Cendre tham gia.
Kelly bước tới trước căn hộ nhà Philippe, nàng giơ tay gõ cửa. Chờ Philippe ra mở cửa Kelly lên tiếng.
- Tôi có chút việc nhờ ông.
- Mời bà vô đây. Bà cần nhờ việc gì, bà Harris?
- Tôi có việc đi New York ba bốn hôm, nên muốn nhờ ông trông giùm con Angel.
- Trông giúp? Tôi với bà Ana Maria đây thương nó lắm.
- Cám ơn ông. Được vậy thì tôi mừng lắm.
- Tôi sẽ lo cho nó bà yên tâm.
Kelly hớn hở:
- Khỏi phải nói, tôi cưng nó lắm.
- Hôm nào bà đi?
- Thứ Sáu.
- Được thôi, để tôi lo chuyện đó. Bà còn nhớ tôi cho hai đứa con gái vừa nhập học trường Sorbonne chứ?
- Tôi không nghe. Vậy thì khá lắm, ông phải mừng lắm chứ.
- Có. Nhập học mới vừa được hai tuần. Cả nhà nhốn nháo, y như một giấc mơ
***
Buổi sáng thứ sáu, Kelly đem giao con Angel cho nhà Philippe Cendre.
Kelly giao thêm mấy cái túi giấy.
- Đây là món Angel thích nhất, cả mấy thứ đồ chơi trong đó…
Philippe bước lùi lại, Kelly nhìn thấy phía sau chỗ ông đứng nhiều món đồ chơi bày dưới sàn.
Kelly vui cười.
- Angel, mi tốt số lắm đấy! - Nàng ôm nó vào lòng một lần cuối. - Đi nhé, Angel. Cám ơn ông nhiều lắm, Philippe.
Kelly vừa bước đi, Nicole Paradis, người gác máy tổng đài chung cư, đứng chờ ở cửa vẫy tay chào. Người bà nhỏ con tóc hoa râm ngồi trong bàn chỉ nhìn thấy có cái đầu ngoi lên.
Bà vui cười chào Kelly.
- Bà đi nhớ lắm đó, bà nhớ về sớm nhé.
Kelly giơ tay ra bắt:
- Cám ơn. Tôi sẽ về sớm.
Ít phút sau nàng đã ngồi trên xe ra sân bay.
***
Sân bay Charles de Gaulle như mọi ngày khách đông quá tải. Nhìn quanh những quầy vé, gian hàng, nhà hàng ăn uống, cầu thang bộ, hệ thống cầu thang cuốn khổng lồ di chuyển liên tục như những con quái vật ngụp lặn lên xuống không ngớt.
Kelly ra tới sân bay đã có người phụ trách chờ sẵn đưa qua cổng dành riêng. Bốn mươi lăm phút sau máy gọi thông báo chuyến bay. Kelly vừa bước tới cứa ra máy bay, một người phụ nữ đứng gần bên nhìn theo.
Kelly đi khuất đàng xa, người đàn bà lôi điện thoại di động ra gọi.
***
Kelly đang bay ở trên không, tâm trí hướng về Mark, mơ màng không hay biết chuyện mọi người lén nhìn nàng.
Mark làm gì lúc nửa đêm ở trên đài quan sát tháp Eiffel? Hẹn gặp ai ở trên đó? Lý do nào? Nàng đang còn thắc mắc. Và điều nầy không ngờ được- Vì sao Mark muốn tự tử? Ta với chàng đang sống yên vui, yêu nhau. Ta không tin chàng muốn tự kết liễu đời mình. Mark không phải vậy… không… không phải Mark.
Kelly nhắm nghiền mắt thả dòng ký ức ngược về quá khứ.
***
Lần hẹn đầu tiên. Nàng mặc chiếc váy đen trên mặc chiếc bờ lu trắng cổ cao, để cho Mark tường là nàng muốn trêu anh. Hay đó chỉ là do thói quen mỗi khi đi chơi tối Kelly cảm thấy chột dạ. Bởi vì một việc xảy đến cho nàng lúc nhỏ. Còn giấu kín mãi, từ đó Kelly không đi đâu với người đàn ông nào xa lạ, trừ khi lo việc làm ăn hoặc tham gia một công tác từ thiện.
Mark không phải là tình nhân, Kelly nghĩ mãi trong đầu, chàng với ta mới là bạn mỗi khi đi ra phố ta được bảo vệ, không có chuyện yêu đương nhăng nhít.
Kelly đang miên man với dòng suy tưởng, chuông ngoài cửa kêu.
Kelly hít vô một hơi đoán chừng có tin vui, Mark đứng chờ mặt mày hớn hở trên tay cầm một chiếc hộp và chiếc túi bao giấy. Anh mặc bộ đồ trông vụng về bên trong áo sơ mi xanh. Thắt cà vạt đỏ đi giầy nâu. Kelly không nhịn được cười thành tiếng. Thiệt tình Mark không phải dân ăn chơi. Trước kia nàng đã từng biết nhiều gã đàn ông tự đề cao mình thái quá lúc nào cũng bảnh bao lịch sự ra phết. Không rào đón, Kelly lên tiếng:
- Anh vào nhà đi.
- Chắc là tôi không đến trễ?
- Không, hoàn toàn không!
Mark đưa gói quà cho Kelly:
- Món quà nầy dành cho em.
Bên trong chiếc hộp đựng hai kí chocolate. Bao nhiêu năm, Kelly chỉ nhận được những món kim cương, áo lông thú, chỉ thiếu mỗi món chocolate. Đây là một món người mẫu rất thích, nàng vừa mừng vừa nghĩ.
Kelly tươi cười:
- Cám ơn anh!
Mark lôi trong túi giấy ra.
- Còn món nầy dành cho con Angel.
Vừa lúc đó Angel từ đâu chạy lăng xăng tới ngay chỗ Mark đang đứng, vẫy đuôi mừng quýnh.
Mark đỡ lên tay ôm vỗ vỗ.
- Nó còn nhớ ra ta.
- Phải nói là rất cảm ơn ông mới có được nó. - Kelly nói. - Có nó làm bầu bạn, trước nay chưa được thấy ai cho.
Mark nhìn theo Kelly ánh mắt thay cho lời muốn nói.
Một buổi tối hài lòng ngoài mong đợi. Bên cạnh có Mark người bạn đồng hành dễ mến, Kelly đoán được qua ánh mắt, nhìn anh ngây người sung sướng được gần bên nàng. Anh chàng thông minh nói đễ nghe, tiếc là thời gian qua mau không như nàng tường lúc ra đi.
Sau buổi hẹn, Mark nói:
- Ta còn hẹn nhau lần khác nữa mà.
- Vâng, em cũng nghĩ vậy.
- Em thích môn thể thao nào nhất, Kelly?
- Em thích môn bóng đá. Anh thích chứ?
Mark mặt thộn ra:
- À…ờ… vâng… tôi… Tôi cũng thích.
Anh chàng có tật nói phét, Kelly nghĩ. Chợt một ý nghĩ không hay lóe lên trong đầu.
- Sắp tới có giải tranh vô địch tối Thứ Bảy. Anh đi coi chứ?
Mark cố dằn xuống, giọng lơi lả:
- Có, có chứ. Vui lắm.
Một tối qua mau, trở về lại gần nhà của Kelly, nàng thấy bồn chồn trong người. Kịch bản sau một màn hẹn hò thường là: Ta hôn nhau trước khi chia tay đi chứ" Cho phép tôi được vô nhà uống một chút gì đã… Em không nên ngủ một mình…
Vừa đặt chân lên trước cửa nhà, Mark nhìn qua buột miệng nói:
- Em biết tôi để ý em ở điểm nào nhất, Kelly?
Kelly muốn nín thở. Thì đây rồi, nàng nghĩ. Mông em to… Hai vú em căng tròn… ước gì được em gác hai chân dài lên quanh cổ…
- Không - Kelly thản nhiên đáp - anh để ý gì nhất?
- Mắt em thấy buồn.
Chưa để cho Kelly kịp nói Mark chặn ngang:
- Chúc em ngủ ngon.
Kelly đứng nhìn theo.
Bình luận truyện