Boss Trở Thành Chồng

Chương 664



An Nhiên ái ngại gật đầu.

Mắt của Mộ phu nhân đột nhiên đỏ lên, “Tốt tốt tốt, thật tốt, thật tốt…”

An Nhiên có chút ngây người.

Cô vô thức sờ bụng của mình, không dám tin nơi đây đã có 1 đứa trẻ, lúc cô kết hôn với Mộ Bạch không phải không nghĩ tới, nghĩ đến cô và Mộ Bạch hai người vui vẻ hạnh phúc, sau này cũng sẽ có 1 đứa con thuộc về mình, sau này lớn lên có thể giống cô, cũng có thể giống Mộ Bạch.

Nhưng sau khi ly hôn ý nghĩ này hoàn toàn biến mất.

Cô còn tưởng cả đời này cô sẽ không thể kết hôn nữa, cũng không có con nữa.

Không nghĩ tới… đứa trẻ này đến đột ngột như vậy.

An Nhiên hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị, lúc này không biết nên đau xót hay là nên vui vẻ.

“Nhanh, bác dẫn con đi kiểm tra 1 tí.”

“Nhưng Mộ Bạch ở đây…”

“Bác kêu y tá đến trông 1 chút, làm kiểm tra không mất nhiều thời gian đâu, chúng ta làm kiểm tra xong lập tức quay lại.”

Thời gian này tâm trạng của An Nhiên khá trầm cảm, cô cũng không biết có làm tổn hại đến con không, sau khi nghĩ như vậy thì đi cùng Mộ phu nhân. lúc chuẩn bị ra cửa, cô quay đầu nhìn Mộ Bạch 1 cái, Mộ Bạch vẫn yên lặng nằm đó, không có chút sức sống.

Mũi của An Nhiên khẽ chua xót, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Trong bệnh viện không thiếu nhất là bệnh nhân, đặc biệt là phụ khoa, không đến bệnh viện cũng không biết thì ra nhiều thai phụ như vậy, bệnh viện này có lấy số, cho nên hàng chờ cũng chờ đến mấy ngày sau rồi, Mộ phu nhân dùng mối quan hệ mới giúp An Nhiên ưu tiên khám trước.

An Nhiên rất nhanh được kiểm tra xong.

“Thai nhi sắp 9 tuần rồi.”

An Nhiên nhìn tài liệu được in ra, trên đó là hình ảnh của tử cung, bên trong có thể thấy 1 vật hình nang, bên dưới viết là thai nhi trong tử cung, thai nhi dài 30mm và rộng 12mm.

Rất nhỏ…

Lúc này An Nhiên mới cảm thấy chút thực tế, cô sờ bụng mình, thật sự có thai rồi…

Mộ phu nhân dẫn An Nhiên đến chuyên gia khám, chuyên gia hỏi 1 chút tình trạng, rồi tiếp tục kiểm tra cho An Nhiên, may mà An Nhiên vẫn chưa ăn sáng, rồi rút 1 ống máu, thử nước tiểu, kết quả kiểm tra thì mai mới nhận được.

“Bác sĩ, thời gian này tâm trạng tôi không tốt, có gây hại đến con không?”

“Có lẽ không, nhưng 3 tháng đầu phải cẩn thận, cố gắng để tâm trạng vui vẻ! Đợi ngày mai khi có kết quả thì có thể xem ra, hãy nhớ, 3 tháng đầu là thời gian không ổn định, nhất định phải cẩn thận tí.”

An Nhiên ngây người gật đầu.

Mộ phu nhân đưa An Nhiên về phòng bệnh, Mộ phu nhân vui vẻ không thôi, “An Nhiên, con có muốn ăn gì không, bác gái đi mua cho con?”

“Không ạ… con không đói!”

“Vậy không được, có thai rồi sao có thể không ăn gì được, như vậy không được, hay là bác gái mua trái cây về cho con chịu không, con không ăn nổi cơm thì ăn tí trái cây đỡ đói, đợi muốn ăn rồi chúng ta mới ăn.”

“Bác gái, thật sự không cần phiền phức như vậy.”

Mộ phu nhân thấy An Nhiên không quá vui vẻ, đột nhiên trong lòng xuất hiện 1 suy nghĩ, sắc mặt bà thay đổi, nắm lấy tay An Nhiên, “Bác gái?”

“An Nhiên, con nói với bác gái, có phải con… có suy nghĩ gì?”

Suy nghĩ?

An Nhiên không hiểu ý của Mộ phu nhân.

Mộ phu nhân cắn răng, dứt khoát nói rõ, “An Nhiên à, thực ra bác biết, thời gian này Mộ Bạch hôn mê bất tỉnh, con có thai nhất định tâm trạng lo lắng, nhưng… coi như bác gái cầu xin con, không cần biết thế nào, cũng xin con sinh đứa con này ra, bác gái cũng biết như vậy không công bằng với con, nhưng…”

Mộ phu nhân nói nói, đột nhiên nghẹn ngào.

“An Nhiên à… bác biết mình nói như vậy rất ích kỷ, nhưng bác thực sự mong cốt nhục của Mộ Bạch có thể sinh ra trên đời.”

An Nhiên cười khổ không thôi, “Bác gái, con chưa từng nghĩ sẽ bỏ thai này.”

Làm sao cô có thể làm như vậy được!

Cô thực sự muốn có 1 mối liên kết không thể chặt đứt đối với Mộ Bạch, mà đứa nhỏ… không nghi ngờ gì nữa là mối liên kết mạnh mẽ nhất.

Mộ phu nhân nghe An Nhiên nói vậy, mặt lập tức thả lỏng hơn nhiều.

“Cảm ơn An Nhiên, thật sự cảm ơn con.”

An Nhiên lắc đầu, ngón tay lại xoa xoa bụng, đứa nhỏ này đâu phải chỉ là con của Mộ Bạch, nó còn là con của cô, là kết tinh của cô và người cô yêu, cô làm sao nỡ bỏ được bé này được.

Đừng nói là Mộ Bạch sẽ tỉnh lại, dù cho Mộ Bạch cả đời này không tỉnh lại, cô tuyệt đối cũng không làm chuyện này.

“An Nhiên, nếu chúng ta đã không có ý định bỏ thai rồi, thì chúng ta chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình được không? Không ăn gì làm sao cơ thể chịu nổi, với lại lúc nãy bác sĩ nói 3 tháng đầu là thời gian không ổn định nhất, chúng ta suy nghĩ cho con, cố gắng ăn đồ, được không?”

“...Được!”

Mộ phu nhân lập tức híp mắt cười, “Vậy bác lập tức đi xuống lầu mua đồ ăn sáng thanh đạm cho con, mua thêm tí trái cây.”

“Cảm ơn bác gái!”

Cảm ơn?

Mộ phu nhân còn muốn cảm ơn An Nhiên, cảm ơn cô cho bà thêm hy vọng đối với cuộc sống.



Sau khi Mộ phu nhân rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn An Nhiên và Mộ Bạch.

An Nhiên lấy 1 cái ghế ngồi bên giường bệnh của Mộ Bạch, hai tay nắm lấy tay anh, đầu nhẹ cúi xuống bên tay anh.

“Mộ Bạch, hôm nay là ngày thứ 3 rồi, anh… còn không tính tỉnh dậy sao?”

Mộ Bạch đang hôn mê tất nhiên không trả lời cô.

An Nhiên cười khổ, tiếp tục nói, “Mộ Bạch, em có thai đã 2 tháng rồi vậy mà em không biết, đứa trẻ này chắc có trước khi chúng ta ly hôn! Không phải anh muốn cầu hôn em lần nữa sao, vậy anh nhanh chóng tỉnh dậy, chỉ cần bây giờ anh tỉnh dậy, em liền đồng ý lời cầu hôn của anh, sau đó hai chúng ta nhanh chóng làm lành, cùng nhau đón sinh mệnh mới này, được không?”

Mộ Bạch vẫn như cũ không nhúc nhích.

“Sao anh còn chưa tỉnh nữa, rốt cuộc chừng nào anh mới chịu tỉnh dậy!”

Giọng An Nhiên nghẹn ngào.

Cô đứng dậy từ trên giường, kéo tay Mộ Bạch nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, “Ở đây đã có 1 sinh mệnh nhỏ, qua thêm 1 tháng nữa bụng sẽ từ từ to ra, Mộ Bạch, anh cũng không muốn em vừa mang thai vừa đến bệnh viện chăm sóc anh chứ, nếu anh thương em, vậy nhanh chóng tỉnh dậy được không?”

Ngón tay Mộ Bạch động đậy, nhưng An Nhiên đang đau lòng nên không phát hiện.

An Nhiên cắn răng, đẩy tay Mộ Bạch ra, ánh mắt tức giận nhìn Mộ Bạch, “Em nói cho anh biết Mộ Bạch, hôm nay em cho anh 1 ngày cuối cùng, nếu anh không tỉnh dậy… em mang theo con đi gả cho người đàn ông khác, kêu người khác là chồng, sau đó để con của anh mỗi ngày đều kêu người khác là ba!”

“Em… mơ đi!”

Toàn thân An Nhiên chấn động, lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng Mộ Bạch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện