Boss Trở Thành Chồng
Chương 710
Triệu Đào chỉ nghe lời của Lục Sâm, nghe Lục Sâm nói vậy, lập tức đẩy xe lăn vòng qua người lão gia tử, rời khỏi căn biệt thự.
Lần này thì lão không ngăn cản hai người họ nữa.
Sau lưng hai người, vẳng lại tiếng hét của lão thái gia và tiếng vợ chồng họ nhận sai.
Lục Sâm bật cười mỉa mai.
“Lục tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Trường đại học A!”
“Dạ!”
……
Trở về nửa tiếng trước, Tiểu Thất từ trên xe của Lục Sâm bước xuống, đi tới trước cổng trường đại học, rất nhanh đã bị một người chặn đường.
“Ơ...”
Tiêu Cảnh Thụy mặc một bộ đồ tây, ngồi trên xe, mặt không biến sắc chặn ngay trước mặt Tiểu Thất. Vẻ đẹp tuấn tú của cậu thu hút vô số cái nhìn trộm của những cô gái xinh đẹp, Tiêu Cảnh Thụy coi như không nhìn thấy những ánh mắt ái mộ đó, dang tay ra chặn Tiêu Tiểu Thất.
“Ơ...anh, sao anh lại tới đây?”
Cảnh Thụy nhìn kĩ biểu cảm của Tiểu Thất, thấy mắt cô đỏ hoe, lập tức cau mày sắc lẹm: “Ai bắt nạt em vậy?”
“Hả? Không có, không có!” Tiểu Thất vội xua xua tay, “là do em nghe thấy một câu truyện, cảm thấy nhân vật chính thật đáng thương, nên mới khóc thôi.”
Cảnh Thụy nhìn kĩ lại thái độ của em gái lần nữa, biết là cô bé không nói dối, anh mới tươi tỉnh trở lại.
“Em thật vô dụng!”
Nghe kể chuyện thôi cũng khóc được!
Tiểu Thất nhe răng, dò xét nhìn Cảnh Thụy: “Anh tới để cười em đấy à?”
“Anh không rảnh như em nghĩ đâu!” Cảnh Thụy đưa tay mở cửa xe, “Lên xe!”
“Để làm gì?”
“Bố mẹ kêu anh tới đón em đi biệt thự Bán Sơn ăn cơm!”
“Ồ!”
Tiểu Thất ngoan ngoãn ngồi lên xe, Cảnh Thụy vòng qua ghế lái, đĩnh đạc ngồi lên.
Xe bắt đầu lăn bánh, trong xe yên tĩnh đến lạ.
Tiểu Thất tự lên tiếng: “Anh chỉ cần gọi điện thoại cho em, em tự về cũng được mà, sao phải tới tận trường để đón em vậy? Ôi, lần này mấy bạn học nhìn thấy hết rồi, không biết sẽ lại thêu dệt lên cái gì nữa đây.”
“Thêu dệt em chuyện gì?”
“Đào mỏ đó!” Tiểu Thất nhún vai, dường như nhớ ra chuyện gì, cô lại cười lớn, “Có điều mấy bạn nữ đó chắc chắn còn ngưỡng mộ ganh tị chiếm phần nhiều hơn, ui, người trẻ thời nay chẳng hiểu họ nghĩ gì nữa, con trai thì chỉ muốn tìm người con gái có tiền có gia thế để bớt được hai mươi năm phấn đấu, còn người nữ thì chỉ muốn sống kiểu đào mỏ, để có cuộc sống an nhàn! Họ chẳng lẽ không nghĩ rằng, mỏ đâu có dễ đào, những người đó đâu có nông cạn như họ chứ!”
Cảnh Thụy chợt nghĩ tới Lý Dương.
“Em đã đoạn tuyệt với tên Lý Dương đó chưa?”
“Đoạn tuyệt rồi. Hoàn toàn đoạn tuyệt luôn! Em gái anh ưu tú như vậy, anh ta không thích em là tổn thất lớn của anh ta, nói chung em cũng nhìn rõ được bộ mặt thật của anh ta rồi, hứ!”
Cảnh Thụy vừa lái xe vừa dò xét Tiểu Thất, nhìn thái độ điềm nhiên của cô, chắc chắn rằng cô đã hoàn toàn bỏ qua được tên đó rồi nên cũng yên tâm.
Khi xe dừng đợi đèn đỏ, Cảnh Thụy vỗ vỗ vai Tiểu Thất, “Đợi khi nào em muốn có bạn trai, anh trai sẽ kiếm những thanh niên ưu tú tuấn kiệt để giới thiệu cho em.”
Mắt Tiểu Thất chợt sáng lên.
“Thật chứ?”
“Anh đã lừa em khi nào đâu!”
“Vậy yêu cầu của em như thế nào anh biết rồi chứ.” Tiểu Thất ghé sát vào Cảnh Thụy, giơ ngón tay chỏ lên: “Điểm đầu tiên nha, tuyệt đối tuyệt đối là phải đẹp trai! Không được như anh và bố, thì ít nhất cũng phải kiểu như ai nhìn thấy đều ngước mắt nhìn, nếu kiếm người xấu quá, lúc đứng kế bên em gái anh, thì khác nào người đẹp đứng bên quái vật?”
“Thứ hai, ờ...phải có tinh thần trách nhiệm, nói chung không được bắt nạt em, không được làm em bị tổn thương, phải chiều chuộng em, giống như anh và bố chiều chuộng em đó.”
“Thứ ba...năng lực bản thân không được quá yếu!”
Tiểu Thất bất chợt nhảy lên, “phải rồi, phải rồi, còn phải khiến em có cảm giác an toàn nữa, tuyệt đối không được ra ngoài trăng hoa. Ừm, tạm thời thì từng đó được rồi.”
Tiểu Thất vừa nói điều kiện đầu tiên thì Cảnh Thụy đã tối sầm mặt!
Anh liếc Tiểu Thất một cái: “điều thứ ba và thứ tư còn tạm được! Điều đầu tiên là cái quái gì vậy? Em đừng nói người khác nông cạn, xem lại em xem, chỉ cần người ta tốt với em là được, chứ vẻ ngoài đẹp trai thì có liên quan gì! Lại còn điều kiện thứ hai, phải chiều em giống anh và bố chiều chuộng em ư? Ôi – vậy em khỏi tìm luôn, tìm không thấy đâu!”
Tiểu Thất chu môi, liền phản bác lại.
“Kiếm người đẹp trai thì có gì là sai chứ, lúc cãi nhau chỉ cần nhìn vào cái mặt đẹp trai, thì lại quên hết mà bỏ qua cho anh ấy, kiếm người xấu xí, lúc cãi nhau nhìn thấy cái mặt đó, càng nhìn càng muốn điên lên đó. Em cũng là nghĩ cho hạnh phúc gia đình sau này mà nghĩ đó chứ. Vả lại, em cũng là nghĩ cho thế hệ con cái em sau này có được gen tốt mà!”
“...” Cảnh Thụy!
“Em đúng thật là cao thủ thâm hậu!”
“Thì đó!” Tiểu Thất kiêu ngạo vênh mặt lên.
Đèn đường chuyển màu xanh, Cảnh Thụy lại tiếp tục lái xe đi.
Tiểu Thất dựa vào cánh cửa xe, tiếp tục phân tích: “Điều kiện thứ hai cũng không có gì quá đáng hết, hứ! Em không tin là em không thể tìm được một người đàn ông thật lòng quan tâm em, yêu thương em, mà nếu không thể tìm thấy, thì em cũng không cần kết hôn nữa. Hôn nhân của em sẽ không phải là ghép nhặt đâu.”
Không hiểu tại sao, hình ảnh của Lục Sâm lại bất ngờ lướt qua trong đầu Tiểu Thất.
Ui...
Sao lại nghĩ tới anh ta chứ!
Tiểu Thất lắc lắc đầu!
Thực ra nếu nhắc tới chuyện này, thì tạm thời Lục Sâm đúng là rất phù hợp với những yêu cầu của cô!
Con người anh ta thì gần như không có khuyết điểm, dù có hơi keo kiệt một chút, nhưng đối xử với cô thì cũng coi như rất rộng rãi, chí ít là không bắt cô tự bỏ tiền thanh toán còn gì? Vả lại bản chất cũng rất tốt, còn nói cho cô biết việc tên của cô và Tiểu Toàn được vào danh sách lựa chọn.
Quan trọng nhất là...tên Lục Sâm đó nhìn giống như một nam thần lạnh lùng khó với tới, cho nên xung quanh chắc không có chuyện trăng hoa đâu.
Ý...
Càng nghĩ càng thấy phù hợp với yêu cầu của cô rồi!
Hay là, cô thử theo đuổi anh ta xem sao?
Ngay sau đó Tiểu Thất chợt ủ rũ, ôi...
Tên Lục Sâm đó và cô mới gặp nhau hai lần, nói thẳng ra thì cũng chỉ là coi cô như một người bạn, nếu cô tùy tiện theo đuổi anh ta, cuối cùng đến làm bạn bè cũng không được thì tính làm sao? Cô thực sự không muốn mất đi một người bạn đẹp trai như vậy!
Ồ...
Hay là cứ để sau rồi tính?
Nếu Lục Sâm dần có ý với cô, cô sẽ từ từ nghĩ cách theo đuổi?
Đúng đúng đúng!
Quyết định vậy đi!
Còn về chuyện chân của Lục Sâm không được tốt, thì Tiểu Thất lại không hề để ý tới. Bây giờ là thời đại nào rồi, người hoàn hảo như vậy tất nhiên phải có một chút khuyết điểm rồi, điểm này cô có thể chấp nhận được. Huống hồ gì, bên cạnh Lục Sâm còn có trợ lý, vả lại, hai người họ đều là người có tiền, cùng lắm thì sau này sẽ mời bảo mẫu!
Tiểu Thất che mặt lại, má cô nóng bừng lên.
Ôi trời...
Sao mà tới cả việc sau này mời bảo mẫu còn nghĩ luôn vậy!
Có điều Tiểu Thất phát hiện ra... cũng không thể loại trừ những suy nghĩ ấy của cô! Không giống như khi trước cô và Lý Dương còn yêu nhau, lúc đó hoàn toàn qua ngày nào biết ngày đó, chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện sau này hết.
“Cái miệng sắp ngoác tới mang tai rồi kìa!”
Tiểu Thất không cười nữa, “Ừm, anh không hiểu đâu! Em nói cho anh biết, hôm nay em đã có một quyết định vô cùng trọng đại, thậm chí đã quyết định chọn ngày để thực hiện rồi kìa!”
Lần này thì lão không ngăn cản hai người họ nữa.
Sau lưng hai người, vẳng lại tiếng hét của lão thái gia và tiếng vợ chồng họ nhận sai.
Lục Sâm bật cười mỉa mai.
“Lục tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Trường đại học A!”
“Dạ!”
……
Trở về nửa tiếng trước, Tiểu Thất từ trên xe của Lục Sâm bước xuống, đi tới trước cổng trường đại học, rất nhanh đã bị một người chặn đường.
“Ơ...”
Tiêu Cảnh Thụy mặc một bộ đồ tây, ngồi trên xe, mặt không biến sắc chặn ngay trước mặt Tiểu Thất. Vẻ đẹp tuấn tú của cậu thu hút vô số cái nhìn trộm của những cô gái xinh đẹp, Tiêu Cảnh Thụy coi như không nhìn thấy những ánh mắt ái mộ đó, dang tay ra chặn Tiêu Tiểu Thất.
“Ơ...anh, sao anh lại tới đây?”
Cảnh Thụy nhìn kĩ biểu cảm của Tiểu Thất, thấy mắt cô đỏ hoe, lập tức cau mày sắc lẹm: “Ai bắt nạt em vậy?”
“Hả? Không có, không có!” Tiểu Thất vội xua xua tay, “là do em nghe thấy một câu truyện, cảm thấy nhân vật chính thật đáng thương, nên mới khóc thôi.”
Cảnh Thụy nhìn kĩ lại thái độ của em gái lần nữa, biết là cô bé không nói dối, anh mới tươi tỉnh trở lại.
“Em thật vô dụng!”
Nghe kể chuyện thôi cũng khóc được!
Tiểu Thất nhe răng, dò xét nhìn Cảnh Thụy: “Anh tới để cười em đấy à?”
“Anh không rảnh như em nghĩ đâu!” Cảnh Thụy đưa tay mở cửa xe, “Lên xe!”
“Để làm gì?”
“Bố mẹ kêu anh tới đón em đi biệt thự Bán Sơn ăn cơm!”
“Ồ!”
Tiểu Thất ngoan ngoãn ngồi lên xe, Cảnh Thụy vòng qua ghế lái, đĩnh đạc ngồi lên.
Xe bắt đầu lăn bánh, trong xe yên tĩnh đến lạ.
Tiểu Thất tự lên tiếng: “Anh chỉ cần gọi điện thoại cho em, em tự về cũng được mà, sao phải tới tận trường để đón em vậy? Ôi, lần này mấy bạn học nhìn thấy hết rồi, không biết sẽ lại thêu dệt lên cái gì nữa đây.”
“Thêu dệt em chuyện gì?”
“Đào mỏ đó!” Tiểu Thất nhún vai, dường như nhớ ra chuyện gì, cô lại cười lớn, “Có điều mấy bạn nữ đó chắc chắn còn ngưỡng mộ ganh tị chiếm phần nhiều hơn, ui, người trẻ thời nay chẳng hiểu họ nghĩ gì nữa, con trai thì chỉ muốn tìm người con gái có tiền có gia thế để bớt được hai mươi năm phấn đấu, còn người nữ thì chỉ muốn sống kiểu đào mỏ, để có cuộc sống an nhàn! Họ chẳng lẽ không nghĩ rằng, mỏ đâu có dễ đào, những người đó đâu có nông cạn như họ chứ!”
Cảnh Thụy chợt nghĩ tới Lý Dương.
“Em đã đoạn tuyệt với tên Lý Dương đó chưa?”
“Đoạn tuyệt rồi. Hoàn toàn đoạn tuyệt luôn! Em gái anh ưu tú như vậy, anh ta không thích em là tổn thất lớn của anh ta, nói chung em cũng nhìn rõ được bộ mặt thật của anh ta rồi, hứ!”
Cảnh Thụy vừa lái xe vừa dò xét Tiểu Thất, nhìn thái độ điềm nhiên của cô, chắc chắn rằng cô đã hoàn toàn bỏ qua được tên đó rồi nên cũng yên tâm.
Khi xe dừng đợi đèn đỏ, Cảnh Thụy vỗ vỗ vai Tiểu Thất, “Đợi khi nào em muốn có bạn trai, anh trai sẽ kiếm những thanh niên ưu tú tuấn kiệt để giới thiệu cho em.”
Mắt Tiểu Thất chợt sáng lên.
“Thật chứ?”
“Anh đã lừa em khi nào đâu!”
“Vậy yêu cầu của em như thế nào anh biết rồi chứ.” Tiểu Thất ghé sát vào Cảnh Thụy, giơ ngón tay chỏ lên: “Điểm đầu tiên nha, tuyệt đối tuyệt đối là phải đẹp trai! Không được như anh và bố, thì ít nhất cũng phải kiểu như ai nhìn thấy đều ngước mắt nhìn, nếu kiếm người xấu quá, lúc đứng kế bên em gái anh, thì khác nào người đẹp đứng bên quái vật?”
“Thứ hai, ờ...phải có tinh thần trách nhiệm, nói chung không được bắt nạt em, không được làm em bị tổn thương, phải chiều chuộng em, giống như anh và bố chiều chuộng em đó.”
“Thứ ba...năng lực bản thân không được quá yếu!”
Tiểu Thất bất chợt nhảy lên, “phải rồi, phải rồi, còn phải khiến em có cảm giác an toàn nữa, tuyệt đối không được ra ngoài trăng hoa. Ừm, tạm thời thì từng đó được rồi.”
Tiểu Thất vừa nói điều kiện đầu tiên thì Cảnh Thụy đã tối sầm mặt!
Anh liếc Tiểu Thất một cái: “điều thứ ba và thứ tư còn tạm được! Điều đầu tiên là cái quái gì vậy? Em đừng nói người khác nông cạn, xem lại em xem, chỉ cần người ta tốt với em là được, chứ vẻ ngoài đẹp trai thì có liên quan gì! Lại còn điều kiện thứ hai, phải chiều em giống anh và bố chiều chuộng em ư? Ôi – vậy em khỏi tìm luôn, tìm không thấy đâu!”
Tiểu Thất chu môi, liền phản bác lại.
“Kiếm người đẹp trai thì có gì là sai chứ, lúc cãi nhau chỉ cần nhìn vào cái mặt đẹp trai, thì lại quên hết mà bỏ qua cho anh ấy, kiếm người xấu xí, lúc cãi nhau nhìn thấy cái mặt đó, càng nhìn càng muốn điên lên đó. Em cũng là nghĩ cho hạnh phúc gia đình sau này mà nghĩ đó chứ. Vả lại, em cũng là nghĩ cho thế hệ con cái em sau này có được gen tốt mà!”
“...” Cảnh Thụy!
“Em đúng thật là cao thủ thâm hậu!”
“Thì đó!” Tiểu Thất kiêu ngạo vênh mặt lên.
Đèn đường chuyển màu xanh, Cảnh Thụy lại tiếp tục lái xe đi.
Tiểu Thất dựa vào cánh cửa xe, tiếp tục phân tích: “Điều kiện thứ hai cũng không có gì quá đáng hết, hứ! Em không tin là em không thể tìm được một người đàn ông thật lòng quan tâm em, yêu thương em, mà nếu không thể tìm thấy, thì em cũng không cần kết hôn nữa. Hôn nhân của em sẽ không phải là ghép nhặt đâu.”
Không hiểu tại sao, hình ảnh của Lục Sâm lại bất ngờ lướt qua trong đầu Tiểu Thất.
Ui...
Sao lại nghĩ tới anh ta chứ!
Tiểu Thất lắc lắc đầu!
Thực ra nếu nhắc tới chuyện này, thì tạm thời Lục Sâm đúng là rất phù hợp với những yêu cầu của cô!
Con người anh ta thì gần như không có khuyết điểm, dù có hơi keo kiệt một chút, nhưng đối xử với cô thì cũng coi như rất rộng rãi, chí ít là không bắt cô tự bỏ tiền thanh toán còn gì? Vả lại bản chất cũng rất tốt, còn nói cho cô biết việc tên của cô và Tiểu Toàn được vào danh sách lựa chọn.
Quan trọng nhất là...tên Lục Sâm đó nhìn giống như một nam thần lạnh lùng khó với tới, cho nên xung quanh chắc không có chuyện trăng hoa đâu.
Ý...
Càng nghĩ càng thấy phù hợp với yêu cầu của cô rồi!
Hay là, cô thử theo đuổi anh ta xem sao?
Ngay sau đó Tiểu Thất chợt ủ rũ, ôi...
Tên Lục Sâm đó và cô mới gặp nhau hai lần, nói thẳng ra thì cũng chỉ là coi cô như một người bạn, nếu cô tùy tiện theo đuổi anh ta, cuối cùng đến làm bạn bè cũng không được thì tính làm sao? Cô thực sự không muốn mất đi một người bạn đẹp trai như vậy!
Ồ...
Hay là cứ để sau rồi tính?
Nếu Lục Sâm dần có ý với cô, cô sẽ từ từ nghĩ cách theo đuổi?
Đúng đúng đúng!
Quyết định vậy đi!
Còn về chuyện chân của Lục Sâm không được tốt, thì Tiểu Thất lại không hề để ý tới. Bây giờ là thời đại nào rồi, người hoàn hảo như vậy tất nhiên phải có một chút khuyết điểm rồi, điểm này cô có thể chấp nhận được. Huống hồ gì, bên cạnh Lục Sâm còn có trợ lý, vả lại, hai người họ đều là người có tiền, cùng lắm thì sau này sẽ mời bảo mẫu!
Tiểu Thất che mặt lại, má cô nóng bừng lên.
Ôi trời...
Sao mà tới cả việc sau này mời bảo mẫu còn nghĩ luôn vậy!
Có điều Tiểu Thất phát hiện ra... cũng không thể loại trừ những suy nghĩ ấy của cô! Không giống như khi trước cô và Lý Dương còn yêu nhau, lúc đó hoàn toàn qua ngày nào biết ngày đó, chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện sau này hết.
“Cái miệng sắp ngoác tới mang tai rồi kìa!”
Tiểu Thất không cười nữa, “Ừm, anh không hiểu đâu! Em nói cho anh biết, hôm nay em đã có một quyết định vô cùng trọng đại, thậm chí đã quyết định chọn ngày để thực hiện rồi kìa!”
Bình luận truyện