Chương 37: 37: Dora Là Đứa Trẻ Năm Đó
- "Ai cho phép anh đón Dora? Anh lấy tư cách gì mà đưa con bé đi hả?
Hạ Hiểu Di vẻ mặt đầy tức giận còn chưa chờ hắn mở miệng đã lập tức lên tiếng mắng cho hắn một trận.
Vốn dĩ hôm nay sau khi xong việc, cô cũng lật đật lái xe đến trường đón Dora.
Vừa đến cô giáo lại bảo rằng ba Dora đã đến đón cô bé.
Ban đầu cô nghĩ là Lãnh Thiên Hàn, sau khi điện thoại xác nhận thì không đúng.
Cô lập tức đến tìm Đinh Ngạn Hy, nhưng cô bạn lại lắc đầu nói rằng hôm nay bận rộn không đón cô bé.
Khi cả hai còn đang sốt ruột tìm kiếm thì cô cũng nhớ ngay đến người đó.
Ngoại trừ hắn ra, thì cô không nghĩ được bất kỳ ai nữa.
Nhìn thấy cô, Dora mừng rỡ chạy đến.
- "Mẹ ơi.
Mẹ nhìn này!"
Cô bé hồn nhiên khoe mớ đồ chơi trên đặt ngổn ngang trên giường.
Từ Di Trạch vẫn thản nhiên ngồi đó nhìn cô bé khoe mẽ với ánh mắt đầy cưng chiều.
- "Thiếu phu nhân!"
- "Cô giúp tôi trông Dora một chút nhé!"
Sau khi A Liên đưa Dora rời khỏi thì cuộc chiến mới thật sự bắt đầu.
- "Cô có cần tôi phải nói, tôi lấy tư cách gì đón con bé không?"
Thấy sắc mặt cô có chút thay đổi, Từ Di Trạch vô cùng hài lòng với phản ứng này, hắn trầm giọng lên tiếng.
- "Ngồi đi."
Hạ Hiểu Di trong lòng có chút chột dạ, nhưng cho dù là như thế nào cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đủ để ứng phó.
Thấy cô đã ngoan ngoãn ngồi xuống, hắn chu đáo rót cho cô một ly rượu chậm rãi đẩy đến trước mặt cô.
- "Uống đi, uống xong rồi tôi sẽ nói cho cô nghe cô đã làm ra chuyện ngu ngốc gì."
Hạ Hiểu Di vẫn không động đậy, đôi mắt dán chặt lên người hắn với ý dò xét.
Rõ ràng là hắn rất tức giận, tại sao còn vờ vịt làm gì?
- "Tôi bảo cô uống!"
Hắn gằn giọng ra lệnh.
Cô cũng không hiểu tại sao mỗi lần đối diện với hắn cô lại có chút sợ sệt, có lẻ bởi vì chuyện của Dora chăng?
Hạ Hiểu Di đôi tay có chút run rẩy nâng lấy ly rượu uống một ngụm nhỏ.
Từ Di Trạch bật cười, nụ cười mang theo nhiều ẩn ý.
- "Bốn năm qua tôi lại bị lừa gạt đến thê thảm đấy, cô biết không hả!"
- "Anh nói gì? Tôi nghe không hiểu gì cả? Loại người như anh chắc hẳn là lần đầu bị lừa gạt nên vô cùng bất mãn và hụt hẫng nhỉ!"
Người phụ nữ trước mắt vẫn kiêu hãnh như thế, đối với những lời hắn nói hoàn toàn không cho vào tai, thờ ơ lạnh nhạt chẳng thay đổi.
Hắn bất ngờ lấy ra một tờ giấy đã được chuẩn bị sẵn ném lên bàn, ánh mắt đầy lửa giận nhìn cô buộc cô phải giải thích.
Kết quả giám định ADN.
- "Dora là đứa trẻ năm đó."
Từ Di Trạch lập tức khẳng định.
Đến nước này cô cũng không thể phủ nhận, Hạ Hiểu Di thản nhiên trả lời.
- "Phải, thì sao? Anh vui mừng khi hay con mình vẫn còn sống à!"
- "Hạ Hiểu Di! "
Từ Di Trạch giận dữ quát lớn.
- "Sao cô có thể ấu trĩ nhứ thế hả!"
- "Tôi ấu trĩ? Từ Di Trạch bản thân anh đã gây ra chuyện gì có cần tôi phải nhắc lại hay không? Tôi không muốn Dora phải sống với người ba mưu mô, lừa gạt như anh.
Dora là con của một mình tôi, tôi sinh ra chắc chắn sẽ đủ sức lo được cho nó, và anh không cần bận tâm đâu."
Bốn năm trước sau lần ngã đó suýt chút nữa đã không giữ được con, cũng may khi đó ông trời không quá tàn nhẫn với cô.
Cô biết bản thân mình đã rất ích kỷ, bởi vì muốn được tự do thoát khỏi hắn mà đã dùng con làm cái cớ để ép hắn ly hôn, không nghĩ đến con.
Nhưng ngoài việc đó cô cũng không còn cách nào khác để thoát khỏi hắn.
- "Con của một mình cô à? Cô chắc chứ!"
Hắn bật cười nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.
- "Cô dùng cách này để trả thù tôi? Trả thù năm đó tôi đã lợi dụng cô, lừa gạt cô sao? Hạ Hiểu Di, bốn năm qua tôi luôn sống trong dằn vặt và tội lỗi.
Bởi vì tôi cứ nghĩ, con thật sự đã bị tôi hại chết."
Cô không nghĩ sẽ dùng cách này để trả thù hắn, vốn dĩ khi đó cô chỉ đơn giản bởi vì không muốn tiếp tục cuộc sống như thế này nữa nên mới chọn cách như thế.
Thế nhưng hắn lại cho rằng cô dùng cách này trả thù chuyện năm đó hắn đã gây ra.
- "Phải! Cảm giác mất đi người thân, bị lừa dối như thế nào hả?."
Cô cũng thuận theo ý hắn mà nhẹ giọng trả lời.
Từ Di Trạch lập tức kéo lấy tay cô, nắm chặt đến nổi cô có cảm giác đau buốt.
Hắn gằn giọng cảnh cáo.
- "Tôi ghét nhất là bộ dạng thanh cao, lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ vô cảm này của cô, cô biết không hả!"
- "Từ Di Trạch, anh điên sao? mau buông tay! Anh đang làm tôi đau đó."
Cô khó chịu vùng vẫy khỏi hắn.
Nụ hôn bất ngờ ập đến khiến cô có chút hoảng loạn cố gắn bài xích, sau nhiều năm xa cách, cánh môi mềm mai thơm tho dịu ngọt này bao năm qua vẫn làm hắn mê luyến.
Bốp!
Cô dùng sức cố gắng đẩy hắn ra, không quên tát cho hắn một bạt tay trút giận.
- "Đê tiện"
Hắn mặc kệ lời Hạ Hiểu Di vừa mắng, vẫn điên cuồng kéo lấy cô hôn ngấu nghiến một lần nữa.
Bốp!
- "Vô sỉ!"
Đối với cái tát thứ hai này hắn cũng hoàn toàn không phản ứng, chỉ bật cười ngây dại.
Còn tức giận thì hoàn toàn không có.
- "Tránh xa tôi ra! Đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa!"
Để lại cho hắn một câu, Hạ Hiểu Di còn chưa đặt chân ra khỏi cửa phòng đã bị lời nói của hắn làm lo sợ, bất an.
- "Trở về cũng tốt! Tôi sẽ lấy lại những gì cô đã nợ tôi.
Chúng ta vẫn còn duyên nợ đấy! Hạ tiểu thư.".
Bình luận truyện