Chương 12: Có mình đây rồi
Cùng ngày kết thúc cuộc thi kéo co, trên các bức tường sau mỗi lớp học đã dán danh sách chỗ ngồi dự thi vào tháng 9.
Mộc Đóa được phân đến ngồi giữa ban 8 đối diện cửa sổ. Còn chưa kịp đi thám thính địa hình, thầy Xuân đã thông báo một tin xấu. Trường học đề phòng học sinh gian lận, để có thể đạt được một thành tích chính xác, giúp họ hiểu rõ kỳ thi Đại học, quyết định trong lúc thi dùng thiết bị nhiễu sóng.
Tin tức này vừa đưa ra, Mộc Đóa càng thêm coi trọng bạn học bên cạnh có thể hợp lực tác chiến. Cuộc thi lần này tất cả chỗ ngồi đều sắp đặt ngẫu nhiên, không như mọi khi xếp chỗ ngồi theo bảng thành tích, bốn phía đều là học sinh khác ban không quen biết nhau. Thật vất vả mới có thể thăm dò được, Mộc Đóa bi thương phát hiện cô hoàn toàn không thể dựa vào ai được.
Nghĩ đến đám người xung quanh có lẽ còn cần nhờ cô cứu giúp, Mộc Đóa nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn một chút, chép miệng: “Đại Thiến, cậu nói xem, có khi nào mình bị lão bà Anh văn cùng cô Hồng hợp tác để…” Nói xong, còn ở đưa tay đến chỗ cổ họng làm một động tác “Răng rắc.”
Thiệu Thiến Thiến không cho là đúng, “Đề thi Tiếng Anh là dạng trắc nghiệm, nếu không làm được cậu vẫn có thể điền hết, tất cả đều chọn B thì cậu cũng đúng được một phần tư. Về phần môn hóa… Cậu có thể xem Cố Lự dạy cậu bao nhiêu. Yên tâm đi, mấy môn khác của cậu chắc chắn sẽ cứu vớt được hai môn này.”
Mộc Đóa buồn bã thở dài, đã hai năm rồi cô chưa hề tự mình làm hết một bài thi Hóa và Anh, càng quá đáng hơn đến cả đề bài đầy đủ cũng không nhìn một cái. Không hề báo trước cứ như vậy ập đến, trong lòng cô không thể ngờ, rối rắm thành một cục.
Trải qua thời gian dài ỷ lại vào đáp án của người khác, trong tiềm thức cô đã coi mình như vô dụng trong môn Hóa, Tiếng Anh. Cho nên dù trong lúc thi, cô dường như thấy đề bài mình biết làm, cũng không muốn tin tưởng vào bản thân nữa.
Mộc Đóa ôm cả một xấp bài ôn tập Hóa học đổi chỗ với Từ thiếu gia, những bài tập đó vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Lạ lẫm là vì cô chưa từng đọc hết đề bài, mà quen thuộc là vì tất cả đáp án cô đều nắn nót chép sạch sẽ vào chỗ điền câu trả lời.
Cố Lự chậm rãi đi tới, trên người mặc áo sơmi sạch sẽ, một bộ sơmi dài tay hồng nhạt, chỗ cổ tay tùy ý vén lên. Từ cửa sau đi đến, Cố Lự đã nhìn thấy Mộc Đóa ngồi ở chỗ của anh lật tạp chí thể thao, phảng phất có thể nhìn thấy trên trang vận động viên chơi bóng áo màu đỏ với số 3 màu trắng tên Vi Đức.
Cố Lự kéo ghế Từ thiếu ra, ngồi xuống, thò tay tịch thu tạp chí, nhắc nhở cô: “Ngày mai thi rồi.”
“Đã biết… Chờ cậu đến…” tinh thần Mộc Đóa có chút ảo nảo. Trường học đúng là không có chỗ để tiêu tiền, mua thiết bị nhiễu sóng làm gì chứ, còn không bằng vào mùa hè mở điều hòa cho bọn cô.
Cố Lự đứng bên cạnh. Trên người truyền đến mùi sữa tắm thơm mát, có vị chanh nhàn nhạt, làm cho cô cảm thấy tinh thần được nâng cao lên nhiều. Người này chắc hẳn sau khi kết thúc thi đấu trở về phòng ngủ tắm rửa đây.
Màu hồng phấn đó, Mộc Đóa vừa quay đầu đã nhìn thấy. So với một Cố Lự mặc áo thun vận động, cảm giác không giống nhau, vứt bỏ cảnh rơi mồ hôi dưới ánh mặt trời, toàn thân anh tản ra khí chất ôn hòa nho nhã.
Cố Lự biết rõ cô đang nhìn mình, vẫn bình tĩnh như trước lật tập tài liệu trên bàn, nguyên một đám chữ xinh đẹp nắn nót nằm ngay ngắn trên giấy. Nhưng cuối mỗi đề bài một đề hoặc là viết mấy chữ, nét chữ lại luôn thay đổi, có khí thế phóng khoáng, có nghịch ngợm dùng vòng tròn thay thế khung, lại có trí tưởng tượng mang điểm đổi thành tình yêu bé nhỏ. Cố Lự bật cười, cô nhóc kia nhất định là nhờ người ta chép rồi, nhìn thấy lập tức đã biết, “Hừm, một đề cuối cùng, rốt cuộc có thể tự do.” Đùa giỡn vui vẻ với Mộc Đóa một chút cũng coi như là vật trao đổi.
Cố Lự cảm thấy hứng thú lật bài thi, cuối cùng đặc biệt chọn một đề xem, “Cậu vừa nói… Đang đợi mình đến?”
“Hả?… Ừ,” Mộc Đóa giật mình hoàn hồn, có chút lúng túng, “Vậy ai kia, dạy mình làm bài thi đi.”
“Ai kia là ai?” Cố Lự nghiêng đầu nhìn cô.
“… Cậu.” Mộc Đóa xấu hổ trả lời, cảm thấy mình thật không lịch sự.
“Mình là ai?” Cố Lự như cũ không buông tha, hỏi.
Mộc Đóa ngốc nghếch trả lời, “Cố Lự…”
“Ừ, sau này nhớ kỹ tên mình.” Cố Lự mỉm cười gật đầu, rút bài thi từ giữa tập tài liệu, “Ngoan, đến làm đề.”
Ngoan…
Mộc Đóa sửng sốt, suýt nữa bị sặc nước miếng, Cố Lự là ngã hỏng đầu sao! Mà người gây tai họa cho cô này, bình tĩnh đóng nắp bút bỏ vào trong tay Mộc Đóa, “Trước tiên làm đề bảy.”
Mộc Đóa ho nhẹ một tiếng, nhíu chặt mày, giống như thế này có thể tập trung tinh thần. Cô đọc từng chữ ở đề bài hai lần, rốt cuộc thoát khỏi tình huống khiếp sợ lúc nãy. Cố Lự thoải mái duỗi thẳng chân, ngửa ghế về phía sau, dừng ở tấm lưng nở nang của Vi Đức trên tạp chí, lại cười quỷ dị.
“Làm được… Cố Lự…” Lúc này, Mộc Đóa đã có kinh nghiệm, trước tiên gọi một tiếng Cố Lự, “Bước này làm được… Phần dưới thì không.”
Cố Lự nhìn vài lần, “Ừ, còn chưa dạy.”
Cố Lự lật sách, bắt đầu giảng giải kiến thức mới, được nửa bài thì anh hỏi, “Đều đã hiểu chưa?”
“Ồ, đề này cũng không đến mức phiền toái lắm nhỉ.” Mộc Đóa hứng thú tràn trề làm được vài phương trình hóa học, nhanh chóng viết ra mấy cách làm mới học: “Có thể như này, đúng không?”
Trên mặt cô nhóc tràn đầy kiêu ngạo, vô cùng đắc ý, Cố Lự gần như vô thức vươn tay nhéo khuôn mặt sinh động kia.
Giây tiếp theo, Cố Lự lại giấu tay vào trong túi quần, cười nói: “Thông minh lắm, làm tiếp đi.” Được khích lệ, Mộc Đóa giống như đánh máu gà, càng đánh càng hăng.
Mặc dù Mộc Đóa thông minh, Cố Lự vẫn theo số lượng vừa phải mà làm, thông qua việc làm bài, dạy mấy kiến thức quan trọng thì không tiếp tục truyền thụ kiến thức mới cho cô nữa. Chỉ kết hợp bài tập để giúp cô củng cố lại kiến thức.
Tối nay không giống mọi hôm, không có nhiều người đến làm phiền Cố Lự, phần lớn đều lo học thuộc thơ. Cho dù có lý do, gặp phải vấn đề không biết vẫn hỏi bạn học bên cạnh trước, nếu không được, mới có thể tìm Cố Lự giúp.
Tiết học cuối cùng, Mộc Đóa chờ mong đưa bài thi cho Cố Lự, “Không biết…”
“Trưa mai sẽ dạy cậu.” Cố Lự cự tuyệt, cô nhóc này không sợ tiếp thu không hiệu quả à.
“Nhưng mà… Ngày mai thi rồi…” Bây giờ cuối cùng Mộc Đóa cũng đồng ý với “Lý thuyết bọt biển” của tiên sinh Lỗ Tấn. Cô là một miếng bọt biển, Cố Lự là nước, cô ước gì đem tất cả kiến thức hóa học trong đầu anh đều hấp thu mới được.
Cố Lự nhíu mày, “Vậy trước kia cậu làm sao?”
Mộc Đóa không chút khó hiểu, “Quay cóp đó. Nhưng lần này trình độ xung quanh thật sự không đủ, chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi.” Mộc Đóa thở dài, không thì cô cũng không dùng đến bộ óc vô dụng này đâu.
“Vậy ngày mai mình cho cậu chép.” Cố Lự thản nhiên nối tiếp.
“Ồ?” Mộc Đóa chớp chớp mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, “Làm sao chép được?”
“Mình cho người chuyền tới.” Cố Lự quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi trên tường, “Ban 8 à, cuối cùng… Năm mươi phút đi, thấy mình đi qua thì ra lấy đáp án.”
Cố Lự tin chắc trình độ Mộc Đóa bây giờ về cơ bản có thể làm gần hết, chỉ là bây giờ tâm trạng cô không tốt. Cô có tính ỷ lại vào đáp án, khiến cô biết rõ mình sẽ đưa đáp án tới, khoảng thời gian lúc đầu cô có thể bình tĩnh làm bài, sẽ không lo lắng đến mức không biết nên làm gì bây giờ.
Quả nhiên, hai mắt Mộc Đóa tỏa sáng, nhìn Cố Lự cười lấy lòng, “Thật sự? Không lừa mình?”
“100 phút, đã đủ rồi.” Cố Lự giơ máy MP3 trong tay lên, “Nghe nhạc không?”
“Có.” Bây giờ, Mộc Đóa nhìn Cố Lự rất hài lòng, áo sơmi màu hồng thật đẹp mắt. Cố Tiểu Hùng, lớn lên thật sự không tệ.
Trong phòng ngủ, đêm nay bốn nữ sinh cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm, mọi người đều cầm sách vở ôn tập. Mộc Đóa dựa vào gối, trên tay cầm sách Hóa Học tự ôn tập kiến thức mới Cố Lự giảng.
“Đóa à, tối mai dạy mình làm toán nhé.” Ngưu Linh Linh học xong thơ cổ, nói với Mộc Đóa.
Trương Yến yên lặng giơ tay, “Tiện thể dạy mình luôn.”
Thiệu Thiến Thiến không cam lòng rớt lại phía sau, “Cả mình nữa!”
“Được rồi.” Mộc Đóa phát hiện thấy có gì đó rung rung, cầm lấy điện thoại bên gối, “Cố Tiểu Hùng: Đi ngủ sớm một chút, Hóa học có mình rồi.”
“Ừ, ngủ ngon.” Mộc Đóa nhanh chóng ấn phím, gửi tin nhắn đi, bỗng cảm thấy không đúng, như vậy có hơi không được tự nhiên quá không nhỉ. Lập tức lại vòng vo một chút, “Cảm ơn, hôm nào mời cậu ăn cơm.” Ừ, ít ra phải khách sáo một tí.
“Cố Tiểu Hùng: Bao giờ? Nghỉ lễ 1/10?” (1)
(1) 1/10 là Quốc khánh Trung Quốc
Mộc Đóa ngạc nhiên đến ngây người. Mặc dù cô cũng không phải không muốn đãi khách, chỉ là chưa từng thấy người mặt dày như Cố Lự.
“Được.” Mộc Đóa suy nghĩ, vẫn nên nhắn trả về một chữ.
“Ừ, ngủ ngon.”
Buổi sáng hôm sau thi Ngữ văn trước, không cần người ta chuyển đáp án, Mộc Đóa đã có chút không quen, làm xong văn vẫn còn nhiều thời gian rảnh. Nam sinh bên cạnh gắng sức duỗi cái cổ dài qua nhìn bài thi của Mộc Đóa, dựa trên tôn chỉ phổ độ chúng sinh, Mộc Đóa còn đem bài thi kéo sang bên cạnh giúp cậu ta.
Trong nháy mắt xung quanh đều kích động, gây ra tiếng ồ ạt chép đáp án của Mộc Đóa. Hiển nhiên, bọn họ cũng bắt đầu so đáp án với Mộc Đóa, gặp phải mấy câu không giống nhau cũng không chút do dự sửa lại đáp án của mình.
Mộc Đóa nhớ tới có một lần anh dựa vào đáp án của cô sống sót, ngay lập tức nộp bài thi. Nhớ lại một chút, lần thi trước gặp Chu Trùng Tiêu ở hành lang, có khi Cố Lự thi ở tầng ba. Mộc Đóa đi về phía ban 9, 10, quả nhiên Chu Trùng Tiêu ở đó. Lúc này vừa vặn đứng dậy, chuẩn bị nộp bài.
Khi nhìn thấy nam sinh nằm sấp ngủ trước mặt Chu Trùng Tiêu, Mộc Đóa yên tâm. Cùng Cố Lự ngồi bên cạnh, hoàn toàn không cần cô phải lo lắng.
Chu Trùng Tiêu nhìn thấy Mộc Đóa, giơ tay sờ đầu: “Chờ anh hả?”
“Không, sợ anh hy sinh tại trận.” Mộc Đóa đáp, lại nhìn về phía Cố Lự, “Cậu ấy không làm được à?”
“Làm xong thì vẫn nằm sấp ngủ, tối hôm qua còn bị người ta làm ồn cả đêm nữa.” Trong giọng nói Chu Trùng Tiêu mang theo khinh thường cùng bất đắc dĩ.
“Hả?” Mộc Đóa tò mò.
Bình luận truyện