Chương 48: 48: Kết Hợp Cốt Truyện
"Cái gì?"
Thẩm Mặc biểu diễn thành công vai diễn một cậu thiếu gia thật kiến thức nông cạn.
Ngay lúc nghe người nhà họ Thẩm thông báo muốn gả hắn cho nhà người ta, hắn lập tức từ chối.
"Kết hôn với một người đàn ông? Tôi không đi, muốn đi thì để cậu ta đi đi".
Hắn chỉ vào Thẩm Mặc đang ngồi ở một bên ghế sofa.
Tiết Tú Vân – người vợ hiện tại của Thẩm Trác cắt một đĩa hoa quả, nét mặt dịu dàng mang đĩa tới bên bàn, nhẹ nhàng cất tiếng: "Tiểu Mặc, con nghe dì nói, chúng ta không ép buộc con..."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Mặc đã lên tiếng: "Ở đây có chuyện của bà sao? Nếu bà nhàn rỗi không có việc gì thì mau đi thông toilet đi".
"Con nói gì thế hả? Đó là mẹ của con!"
Trên màn hình gọi video, ông Thẩm nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt đầy tức giận, giống như không lâu nữa sẽ chuẩn bị rời khỏi thế gian này.
Thẩm Mặc: "Ồ, vậy sao? Ngại quá, thấy bà ta ân cần với tôi như thế, tôi còn tưởng đây là người giúp việc trong nhà".
"Bố này, không phải tôi có ý kiến gì với bố đâu, nhưng ở chỗ tôi ấy à, đàn ông nói chuyện phụ nữ không được xem miệng vào, nếu đó là vợ của bố, sao chút phép tắc như vậy cũng không hiểu?"
Nói xong, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, đánh giá từ đầu tới chân Tiết Tú Vân mấy lần, giống như đang xem bà ta khác người giúp việc ở chỗ nào.
Tiết Tú Vân đã từng là người giúp việc trong nhà họ Thẩm thật, năm đó nhờ mang thai Thẩm Mặc nên bà ta đã trở thành bà Thẩm.
Chuyện này trôi qua đã nhiều năm, không còn ai nhắc đến nữa, bà ta cũng đã quên đi dáng vẻ cẩn thận sợ sệt của mình trước mặt Mạc Tuyết.
Thế nhưng Thẩm Mặc vẫn còn tồn tại, lời nói của hắn, dáng vẻ của hắn không khác gì Mạc Tuyết, đang lôi bà ta về lại cơn ác mộng năm đó, giống như đang nhắc nhở bà ta rằng, người giúp việc mãi mãi là người giúp việc, cởi xuống lớp áo khoác hào nhoáng bên ngoài, bà ta vẫn chỉ là một kẻ hèn mọn, nhỏ bé, không đặt lên được mặt bàn, mãi mãi không chen chân nổi vào thế giới kẻ có tiền.
Tiết Tú Vân cắn môi dưới, ra vẻ muốn khóc nhưng không dám.
Dáng vẻ ấy lọt vào mắt ông Thẩm, ông ta không khỏi thương tiếc thêm vài phần.
"Thẩm Mặc, cho dù dì Tiết không sinh ra con, nhưng nhiều năm nay dì ấy luôn thương nhớ con.
Lần này có thể tìm được con cũng nhờ một phần công lao của bà ấy, con không thể quên đi sự tốt bụng của bà ấy được.
Con xin lỗi vì lời con vừa mới nói đi, đều là người một nhà, đừng so đo tính toán quá".
Thẩm Mặc cười nhạo một tiếng, vắt chân lên: "Hóa ra không phải mẹ ruột của tôi, thà nào bà ta cứ bày ra cái dạng muốn nhanh chóng gả tôi đi.
Chờ sau khi gả tôi ra khỏi cửa, cái nhà này sẽ do bà ta và con trai bà ta làm chủ, có đúng không? Đừng mơ!"
"Người ở thôn tôi nói đúng, mẹ kế không có một ai tốt bụng! Đừng bắt nạt tôi không biết cái gì, trong căn nhà này, tôi nhất định phải chống đối bà ta.
Cho dù tôi có nghèo chết, ra nhà hàng rửa chén rửa bát, ra đường nhặt đồ bỏ đi, tôi cũng không bao giờ gả cho một gã đàn ông đâu!"
"Ý bố không phải như thế..." Ông Thẩm sốt ruột.
Thực ra bên nhà bọn họ đã thỏa thuận với Tạ Giác xong xuôi, chỉ cần đưa Thẩm Mặc tới nhà anh, anh sẽ thu hồi lại hợp đồng nhà họ Thẩm ký với tập đoàn Lục Nguyên trước đó, đôi bên giải trừ hợp đồng, cũng không cần phải giao phí bồi thường nữa.
Sau khi Leonard chạy trốn, đám bạn bè hợp tác cùng ông Thẩm nhận được tin tức, mấy ngày nay luôn ầm ĩ đến cửa nhà đòi ông ta trả tiền, làm ông ta sứt đầu mẻ trán.
Ông ta hiện giờ phải ở lỳ trong bệnh viện, không dám đi tới đâu, người làm trong nhà cũng đã bỏ đi hết, nấu cơm nấu đồ ăn đều do gia đình ông ta tự ra tay.
Chuyện Tạ Giác đồng ý thanh toán số tiền kia không khác gì cây rơm cứu mạng nhà ông ta, cũng làm niềm hi vọng sống dậy thêm lần nữa.
Ông Thẩm lập tức chuyển hướng ánh mắt sang chỗ Tiết Tú Vân: "Bà nói gì đi chứ!"
"Tôi..." Từ ngày gả cho ông Thẩm đến nay, Tiết Tú Vân luôn ở trong nhà làm nội trợ.
Bởi vì dốc lòng nuôi dưỡng con trai vợ trước của chồng, danh tiếng bà ta trong đám phu nhân nhà giàu rất tốt đẹp, cho đến giờ chưa từng có ai nói chuyện không khách khí với bà ta như vậy.
Bà ta không biết giải thích thế nào, tủi thân bật khóc.
Rất nhiều năm trước, khi bà ta vừa khóc, ông Thẩm sẽ lập tức dỗ bà.
Thế nhưng thiếu nữ hai mươi tuổi khóc lóc người người sẽ xót thương, phụ nữ năm mươi tuổi khóc lóc, cho dù kiều diễm đến thế nào, cũng chỉ khiến người khác nhìn vào mà phiền não.
Tất cả thương tiếc ban nãy của ông Thẩm không còn, lần đầu tiên ông ta phát hiện ra Tiết Tú Vân chẳng được cái tích sự gì, ngay lúc có vấn đề xuất hiện, bà ta không thể nghĩ ra cách giải quyết, chỉ biết khóc!
"Chỉ giỏi làm người khác thêm phiền".
Ông ta thầm mắng một câu, nói với Thẩm Mặc: "Đưa mẹ con vào trong đi, bố nói chuyện riêng với anh trai con một lát".
"Vâng".
Thẩm Mặc đã sớm xấu hổ không chịu nổi, anh ta đỡ Tiết Tú Vân, đưa bà về phòng riêng.
Vừa đỡ bà ngồi xuống giường, anh ta liền nói: "Mẹ chờ ở đây, đừng ra ngoài nữa".
"Ngay cả con cũng chê mẹ sao?" Tiết Tú Vân khó có thể tin ngẩng đầu: "Mẹ là mẹ ruột của con đấy..."
"Im miệng!" Thẩm Mặc che miệng bà: "Mẹ muốn người ở dưới kia nghe được sao?"
Tiết Tú Vân không lên tiếng.
"Con nghi ngờ nó đã đoán được thứ gì.
Mẹ nghĩ xem, nếu nó biết được chuyện mất tích năm xưa của nó là do chính mẹ giao nó cho hội buôn người, nó sẽ còn nghe lời chúng ta, đi đến chỗ ngài Tạ sao?"
"Thế nhưng mẹ đâu có cố ý!" Tiết Tú Vân cãi lại: "Mẹ tưởng kẻ kia là người đáng tin, ai ngờ ông ta lại là kẻ buôn người.
Bố của con lúc đó cũng ở đấy, ông ấy có thể làm chứng cho mẹ!"
"Bây giờ nói những lời này có ích sao?" Thẩm Mặc hận không thể bịt miệng mẹ mình lại: "Tóm lại, tất cả mọi chuyện là do mẹ và bố hẹn hò, nhờ người chăm lo cho Thẩm Mặc, ai ngờ người ta lại bán nó đi.
Sau này hai người đem con đến thay thế cho thân phận của nó, mẹ đoán xem, nếu nó biết được, nó sẽ làm gì mẹ?"
Tiết Tú Vân rùng mình, tóm chặt lấy chăn.
"Mẹ ở lại chỗ này, đừng xuất hiện trước mắt nó nữa, những chuyện khác con và bố sẽ xử lý".
Tiết Tú Vân còn muốn nói thêm, Thẩm Mặc đã đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Ngoài cửa truyền tới tiếng "Cạch".
Trước khi đi, Thẩm Mặc không yên tâm, đã khóa cửa phòng lại.
Tiết Tú Vân sửng sốt.
Bà nhìn vết thương vừa mới bị dao gọt hoa quả tạo ra trên bàn tay, nắm chặt chăn, bật khóc.
Dưới tầng, ông Thẩm đang một mình đối phó với Thẩm Mặc.
Ông ta nhận ra, đứa con đã mất tích nhiều năm này của mình rất xa lạ, không biết hắn có chịu nghe lời ông ta hay không.
Ông Thẩm dùng đủ mọi cách nhưng Thẩm Mặc vẫn không chịu đồng ý như cũ.
Cuối cùng, ông ta nói: "Bố bị bệnh, không biết còn sống được bao lâu nữa, chẳng lẽ một tâm nguyện cuối này, con cũng không chịu đồng ý với bố sao?"
Thẩm Mặc bật cười, đáp: "Có thể".
Ông Thẩm đến lời nói không còn đạo đức như thế cũng có thể nói ra, xem ra đã quyết tâm làm đến cùng.
Thẩm Mặc: "Tôi có một yêu cầu".
"Nói đi".
Ông Thẩm hạ quyết tâm, nếu như Thẩm Mặc đòi tiền ông ta, ông ta sẽ viết di chúc giao toàn bộ gia sản cho hắn.
Dù sao với kiến thức của hắn, hắn sẽ không biết được hiện giờ ngoài nợ nần, nhà họ Thẩm chẳng còn gì để thừa kế.
Thẩm Mặc xuống tầng, ngồi trên ghế sofa, đối mặt với ông Thẩm, khẽ gật đầu một cái.
"Anh".
Anh ta lên tiếng: "Chúng ta đều là người một nhà, anh mới là con trai ruột của bố, bố sẽ không hại anh.
Tất cả mọi thứ trong nhà đều là của anh, em không tranh đoạt gì với anh cả.
Xin anh hãy tin tưởng em."
"Thứ gì cũng không tranh?"
Sau khi ở với nhau từ buổi trưa đến bây giờ, Thẩm Mặc cho rằng mình đã nhìn thấu --- kẻ kia chỉ là một tên nông cạn ngu xuẩn, tự cho mình là đúng, có chút năng khiếu quyến rũ đàn ông mà thôi.
Bởi vậy, anh ta liền nở một nụ cười chân thành vô cùng.
Thẩm Mặc nói: "Vậy cậu hãy trả lại tên cho tôi đi".
"Trả lại thế nào?"
"Đổi tên đấy".
Thẩm Mặc liếc anh ta: "Chứ không khi tôi gả vào nhà người ta, cậu vẫn mang theo cái tên này lắc lư bốn phía, gây ảnh hường không tốt cho tôi.
Lỡ đâu cậu làm ra chuyện không biết xấu hổ nào đó, người khác lại mắng tôi thì sao?"
Thẩm Mặc: "..."
Anh ta định nói, không phải anh ta mới là người nên lo lắng sao? Nhưng anh vẫn nhịn xuống.
Sau khi liếc mắt với ông Thẩm, Thẩm Mặc trả lời: "Được, em đổi, anh còn yêu cầu nào nữa không?"
"Không".
"...! mà khoan, dù sao cậu cũng đã dùng cái tên này lâu như vậy, tùy tiện sửa đi như vậy không tốt lắm.
Tôi thấy, hay là cậu đổi tên thành Thẩm Hắc Thổ đi?"
Vậy tại sao anh không tự đổi thành Thẩm Hắc Khuyển?
(*) Chữ Mặc trong tên của Thẩm Mặc – thiếu gia giả: 墨 được tạo thành bởi 黑 – Hắc và 土 – Thổ.
Chữ Mặc trong tên của nhân vật chính Thẩm Mặc – thiếu gia thật: 默 được tạo thành bởi黑 – Hắc và犬 – Khuyển.
Hiện tại, chỉ cần Thẩm Mặc mở miệng, ông Thẩm và Thẩm Mặc liền sầu lo.
Bọn họ ước gì có thể mau chóng tiễn hắn ra khỏi cửa, thế là họ lập tức liên hệ Tạ Giác, xác định thời gian đem người tới nhà.
Thẩm Mặc bị bỏ lại phòng khách, nhàn rỗi vui vẻ.
Hắn nhấc miếng dưa Tiết Tú Vân đã cắt gọt trên bàn, nói với 555: "Ban đầu khi nghĩ đến ngày gặp mặt với bọn họ, tôi đã định liều chết với họ, quá lắm thì cùng nhau xuống Địa Ngục, dù sao người xuống đó cũng không chỉ có mình tôi".
[Vậy bây giờ thì thế nào?] 555 run rẩy.
"Tôi phát hiện ra dùng phương pháp của Tạ Giác đối phó với bọn họ hay hơn nhiều".
Con dao mềm nhẹ nhàng cắt xuống thịt đau đớn hơn đâm dao trắng vào rút dao đỏ ra.
Hai người các vị đều đáng sợ! 555 run lẩy bẩy, cảm thấy ngài Tạ trong lời ký chủ của nó còn đáng sợ hơn tên du côn 038 kia nhiều, 038 gặp hai vị này khéo cũng phải quỳ gối xuống.
Ban đầu nó còn định nhắc nhở ký chủ phải diễn sao cho giống nhân vật chính thụ trong truyện một chút, hiện giờ nó đã thoải mái hơn, điểm không có thì thôi, chỉ cần lừa gạt qua được cốt truyện này là ổn...
Trong lúc vô thức, 555 đã bị Thẩm Mặc đồng hóa, tiếp thu được sức hấp dẫn của lừa đảo.
Nó nhỏ giọng nói: [Ký chủ...]
"Sao thế?"
[Ngài có thể hỏi ngài Tạ một chút, xem ngài ấy có thể dạy tôi cách đối phó với tên du côn 038 kia không? Tôi có thể trả tiền!]
Thẩm Mặc: "Ừ...!Đợi gặp mặt cậu ấy rồi nói tiếp".
Hắn không khỏi mong chờ cảnh tượng gặp được Tạ Giác --- đến tột cùng, lúc nào cậu ấy mới nhận ra hắn đây?
...
Tạ Giác chuẩn bị gặp mặt nhân vật chính thụ.
Anh nói: "Đến lúc đó thu xếp cho cậu ấy ở phòng bên cạnh nhóm Giản Cảo Chi đi.
Hai cậu nhóc kia một người chuẩn bị thi đại học, một người chuẩn bị thi khối nghệ thuật, mà hình như nhân vật chính thụ còn chưa học xong tiểu học.
Hay là tôi đi tìm thầy Tony dạy cậu ta nghề cắt tóc nhé?"
038: [Ký chủ, tình yêu của anh thật cao cả, anh không lo lắng ngài Thẩm ở nhà bên sẽ có suy nghĩ khác sao?]
Tạ Giác rất vô tội: "Tôi có ý đồ xấu gì đâu? Tôi chỉ muốn cho nhân vật thụ thê thảm có một ngôi nhà, anh Thẩm sẽ hiểu cho tôi thôi mà!"
038 bị ký chủ khoe khoang tình ái, nghén đến nôn khan.
Nó phun ra một đống code, sau đó lau miệng nói: [Chờ nhân vật chính thụ đến, tôi phải bàn luận một chút về vấn đề chi phí dành cho thai nhi với hệ thống bên đó mới được!]
Trong sự chờ mong của Tạ Giác và 038, chiếc xe Ferrari màu trắng dừng lại trước căn biệt thự.
Thẩm Mặc...!à không, Thẩm Hắc Thổ xuống xe, hít sâu một hơi, đi tới bấm chuông.
Việt Trạch mở cửa cho anh ta, hơi ngạc nhiên.
"Ngài Tạ đang chờ hai vị, mời hai vị vào trong".
Cậu ta vừa dẫn đường, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía sau, cảm thấy hai vị khách ngày hôm nay tới nhà hơi quái dị.
Người phía trước còn ổn, người phía sau...
Khuôn mặt đẹp trai có chút kỳ quái, con ngươi màu bạc, hai bên má lấp lánh ánh sao, hai tai nhọn hoắt, trên trán khảm một viên đá quý, ngay cả mái tóc cũng bạc như ánh trăng, mượt mà rũ xuống bả vai.
Việt Trạch cảm thấy ngũ quan của hắn hết sức quen thuộc, nhìn một hồi lâu mới nhận ra.
Cậu ta đi tới bên cạnh Thẩm Mặc, khe khẽ lên tiếng: "Ngài Thẩm, ngài đang làm gì đấy?"
Thẩm Mặc: "Ngụy trang".
Việt Trạch tự giải thích thành, ngài Thẩm và ngài Tạ đang định play cái gì đấy, thế là cậu ta nói: "Tôi sẽ bảo với con vịt nhỏ, hai chúng tôi sẽ không làm lộ thân phận của ngài đâu".
"Ừ".
Thẩm Mặc gật đầu, cảm thấy có Việt Trạch đúng là đỡ tốn sức.
Hắn lấy điện thoại ra, "Tôi gửi cho cậu một bao lì xì".
"Không cần".
Gần đây Việt Trạch đang chuẩn bị thi khối nghệ thuật.
Cậu ta đăng ký thi vào khoa Văn Hóa, ngày nào cũng phải đọc thuộc lòng chính trị, cậu ta cảm thấy mình nên thoát khỏi kiếp làm "vịt" ở đáy xã hội: "Ngài Tạ đã cho tôi rồi, hai người các vị coi như là một, không cần cho thêm nữa".
Thẩm Mặc nghe xong, rất vui lòng, thêm vào bao lì xì gửi cho cậu ta một chữ số 0.
Việt Trạch: "..."
Thật xin lỗi, đồng chí Mác, không phải ý chí của cháu không vững vàng, là do ngài ấy cho thực sự quá nhiều đấy ạ!
Thẩm Hắc Thổ thấy hai người họ đi ở phía sau bàn tán, anh ta đứng chờ họ trong giây lát.
Anh ta nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Việt Trạch, cho rằng đây là người tình nhỏ của Tạ Giác, lập tức cảm thấy lo lắng.
Nỗi lo của anh ta không phải là lo Thẩm Mặc không được yêu chiều, mà anh ta lo Thẩm Mặc đến nhà Tạ Giác không được mấy ngày, sẽ khiến người tình nhỏ của Tạ Giác thay lòng.
Lúc ấy anh ta nên làm thế nào, Tạ Giác liệu có giận chó đánh mèo xuống nhà họ Thẩm không?
Lo lắng này của anh ta không phải không có lý do, giờ phút này, cậu người tình nhỏ của Tạ Giác đang tươi cười như hoa, vẫy tay với Thẩm Mặc, gọi: "Ngài Tạ đang chờ mọi người ở phòng khách, tôi đi trước đây...!Ngài Thẩm, hôm nay ngài ăn mặc đẹp lắm ấy!"
"Vậy sao?" Thẩm Mặc kiểm tra vầng sáng quanh người, 555 đắc ý nói: [Ký chủ, gói trang phục tôi mua bên Lục Tấn Giang về cho ngài quả là không tồi nhỉ?]
[Mỗi ngày ngài có thể thay đổi một kiểu, không lo không chinh phục được ngài Tạ!]
[Hôm nay là tinh linh, ngày mai là người cá, ngày kia...]
Nó còn chưa nói xong thì đột nhiên một đoạn sóng điện từ hung hãn lao ra từ trong biệt thự, xoay quanh nó gào lên: [Thắng oắt kia! Mày ra đây! Mày có bản lĩnh làm tao mang bầu hệ thống nhỏ thì mày phải có bản lĩnh chịu trách nhiệm nhá!]
Cơn ác mộng sâu trong tâm trí 555 xuất hiện thêm lần nữa, nó ôm chặt lấy bản thân, ở trong căn phòng tối run lẩy bẩy: [Ký, ký chủ, hình như tôi nghe thấy tiếng của 038!]
[Hay là ngài cứ làm nhiệm vụ đi, tôi chạy đây!]
Thẩm Mặc: "..."
Hắn còn chưa kịp mở miệng đã trông thấy 555 mới chạy ra khỏi đầu mình, lập tức bị một bé mập nhanh nhẹn tóm lại, đập cho một trận.
[Hóa ra là mày! Hai mươi năm trước mày còn chưa ăn đòn đủ, có đúng không?]
[Hu hu hu tôi cũng không muốn đâu, không thì cậu hãy cắt đoạn code đó ra đi, để tôi tự mang].
038 giận tím mặt: [Mày mơ hả! Mày không muốn trả tiền cho tao chứ gì?!].
Bình luận truyện