Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ
Chương 16: Nụ hôn đầu của bọn họ
Edit: Âu Dương Lạc Cửu
Lời này vừa nói ra, một mảnh xôn xao, chỉ có Đường Lâm nhếch miệng cười thật là thoả mãn.
Mà Khổng Địch đứng một bên, đột nhiên quay đầu nhìn về phía hai người, khuôn mặt không thể tin tưởng, sau khi nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Phương Đạc, ánh mắt của Khổng Địch vô cùng bi thương.
Đường Tiểu Duy kiên trì không được nữa, vùng vẫy ra khỏi cánh tay của Phương Đạc, đi tới trước mặt Khổng Địch hỏi: “Anh muốn nghe em nói không?”
Khổng Địch nhìn chòng chọc Đường Tiểu Duy, khẽ mở môi: “Muốn!”
Giọng nói Đường Tiểu Duy không lớn, nhưng lại kiên định lạ thường: “Những lời Đường Lâm nói đều đúng, bởi vì chị ấy, em quả thực đã từng dự định như vậy, nhưng về sau nguyên nhân lớn nhất làm thay đổi hành động của em vẫn là Đường Tiểu Duy thích Khổng Địch. ”
Con mắt Khổng Địch lóe lên nhìn cô.
“Phương Đạc nói em là vị hôn thê của anh ta, đây là do gia đình quyết định, em không đồng ý bọn họ còn có thể bắt ép em đi kết hôn sao.” Đường Tiểu Duy nhìn sang Phương Đạc, lại liếc nhìn Đường Lâm, sau đó đứng thẳng chăm chú nhìn Khổng Địch, gương mặt không sợ hãi chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo kiêu ngạo nói: “Khổng Địch, em biết có rất nhiều người thích anh, không thiếu một người như em, thế nhưng người em yêu cũng rất ít, chỉ có một mình anh, em, một người trong sạch như vậy, mang theo một trái tim thật sự đứng ở trước mặt anh, anh có muốn hay không?”
Thoát khỏi bóng tối, em lấy khuôn mặt đối diện với anh, con người trong sạch, trái tim đúng đắn.
“Đường Tiểu Duy, trái tim người nào không đúng đắn, người nào không trong sạch?” Tiếng nói vừa dứt, Đường Lâm liền trợn tròn đôi mắt quát to về phía cô.
Người tự ti chân chính đều hết sức mẫn cảm, chỉ cần hơi chạm một chút vào chỗ dơ bẩn trong tầm hồn bọn họ, ngay lập tức bọn họ sẽ công kích giống như con mèo xù lông.
Đường Tiểu Duy quay đầu nhìn Đường Lâm, con ngươi sắc bén giống như muốn lăng trì Đường Lâm: “Đường Lâm, trái tim đúng đắn của chị có dám nói xem trọng Khổng Địch không phải là vì vẻ bên ngoài của anh ấy hay không, con người trong sạch của chị có dám thừa nhận rằng chị đã từng đùa bỡn rất nhiều tình cảm của đàn ông hay không? Những thứ này chị không cần trả lời, chị chỉ cần trả lời em một vấn đề” Ánh mắt cô híp lại, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng hỏi: “Người phá tấm thân xử nữ của chị bây giờ còn ngủ ở bên gối chị không?”
Tay Đường Lâm nắm thành quyền hơi phát run, cô căm tức nhìn Đường Tiểu Duy, gương mặt vặn vẹo hận không thể ăn tươi nuốt sống Đường Tiểu Duy: “Đường Tiểu Duy, em lại dám nói như vậy với chị sao, em vậy mà lại không từ thủ đoạn như thế, đời này chị sẽ không tha thứ em, vĩnh viễn không.”
Đường Lâm cắn răng nghiến lợi nói xong lời này, có chút chật vật chạy ra ngoài, một người trong đó chắc là bạn nữ của cô nhấc chân đuổi theo.
Đánh rắn đánh giập đầu(*), Đường Tiểu Duy đương nhiên biết rõ làm sao để đánh bại Đường Lâm, bởi vì cô hiểu rất rõ Đường Lâm, cô biết điểm yếu của Đường Lâm, biết Đường Lâm tự ti khi ở trước mặt Khổng Địch, biết làm thế nào để cho chị ấy triệt để buông tha.
(*)Đánh rắn đánh giập đầu: trong đấu tranh phải đánh vào nơi hiểm yếu của đối phương
Trải qua vũ nhục như vậy, sợ rằng hiện tại Đường Lâm vĩnh viễn sẽ không nguyện ý xuất hiện một lần nữa ở trước mặt Khổng Địch.
Đường Tiểu Duy chính là một người cực đoan như vậy, có thể vì quan tâm một người mà tình nguyện phá hủy hết thảy người xung quanh.
Trước đây, cô vì Đường Lâm có thể không để ý đạo đức luân lý đi quyến rũ Khổng Địch, hiện tại, cô lại vì Khổng Địch, trả giá sấp sỉ hai mươi năm cảm tình giữa cô và Đường Lâm.
“Đều đi ra ngoài, nơi đây phải giải quyết một vấn đề riêng.” Phương Đạc đứng lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Một số người gần đó hai ba bước quay đầu lưu luyến lần lượt rời khỏi nơi này, Hàn Tử An kéo Trần Cẩn Húc, Trần Cẩn Húc lắc đầu không muốn đi, cô vô cùng muốn xem kịch vui, Tiểu Bạch ngồi ở chỗ ngồi cũng không di chuyển, còn lại chính là ba người với mối quan hệ rắc rối phức tạp đứng ở đó, Phương Đạc, Khổng Địch và Đường Tiểu Duy.
Bầu không khí giữa ba người kia hết sức vi diệu, Phương Đạc giống như lúc mới quen Đường Tiểu Duy, vẫn đánh giá cô, anh nghĩ, trước kia anh đã xem nhẹ cô bé này rồi.
Hoa ăn thịt người bình thường ngụy trang thành dáng vẻ mỹ lệ thuần khiết, làm cho người ta buông lỏng cảnh giác để rồi bị sự lương thiện của nó hấp dẫn, không nghĩ rằng nó sẽ mở to cái miệng như chậu máu nuốt vào trong bụng, hài cốt không còn.
Đường Tiểu Duy chính là một ‘Hoa ăn thịt người’ giả bộ lương thiện.
Đường Tiểu Duy nở một nụ cười khá là khó coi với Khổng Địch: “Anh xem, em vì anh, thật không ngờ lại làm thương tổn chị gái sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, Khổng Địch, nếu anh không cần em, em sẽ rất thê thảm. ”
Con mắt Khổng Địch khóa chặt trên người cô, đôi mắt ở dưới ánh đèn lờ mờ lóe ra ánh sáng: “Muốn, làm sao có thể cam lòng bỏ đi một bé cưng đáng thương như vậy.”
Anh nói, làm sao có thể cam lòng bỏ đi một bé cưng đáng thương như vậy.
Ngọn đèn trong pub lóe lên, xẹt qua trên mặt Khổng Địch, vừa xinh đẹp lại có chút không chân thật, tiếng nhạc huyên náo cùng tiếng vui đùa từ bốn phương tám hướng truyền đến, lại không che giấu được tiếng nói chuyện dịu dàng của Khổng Địch, những lời này của anh nghe vào trong tai Đường Tiểu Duy lại kiên quyết như thế.
“Lá gan của hai người thật lớn, các người lại dám ve vãn ở ngay trước mặt tôi như vậy.” Tiếng nói của Phương Đạc vang lên, tuy lời anh nói như là nói đùa, thế nhưng vẻ tức giận trong mắt anh đã lộ ra ngoài: “Bảo bối, em không nên vui vẻ quá sớm, chỉ cần hai chúng ta có hôn ước trong người, em và Khổng Địch chính là yêu đương vụng trộm, yêu đương vụng trộm đấy, yêu đương vụng trộm, hiểu không? Thật là một đứa trẻ tốt…”
Anh cười tà nịnh, hai cánh tay nhỏ bé giao nhau thành nắm đấm nhỏ ôm ở trước ngực, bộ dạng rất dễ ăn đòn.
Thế nhưng người quen biết anh đều biết, động tác giao hai tay thành nắm đấm này nói rõ anh đang lo âu, khẩn trương.
“Nếu như Đường Tiểu Duy là người bị đạo đức trói buộc thì sẽ không đoạt đàn ông với chị gái của cô ấy rồi.” Trần Cẩn Húc vẫn không lên tiếng cười rộ lên, nụ cười kia nhìn ở trong mắt Phương Đạc tràn đầy ý trào phúng.
Phương Đạc cười ha ha: “Phải không? Bằng không chúng ta thử xem một chút.”
“Phương Đạc, anh đã từng nói với tôi, anh công khai ám chỉ với Khổng Địch rất nhiều lần, lúc đó tôi đã muốn hỏi anh vì sao không nói rõ ra.” Đường Tiểu Duy đối mặt với Phương Đạc, không hề yếu ớt lên tiếng: “Anh không dám, cho nên anh vĩnh viễn không chiếm được. ”
Phương Đạc tiếp tục cười: “Anh không làm như vậy là bởi vì sợ cho cậu ấy cơ hội đúng đắn từ chối anh, Đường Tiểu Duy, em dũng cảm hơn anh, mà sở dĩ em dũng cảm như vậy cũng là bởi vì chắc chắc Khổng Địch, cậu ấy thích em.”
“Anh ấy cũng thích anh.”
“Nhưng cuối cùng cũng không thương.” Tuy Phương Đạc vẫn cười, thế nhưng Đường Tiểu Duy lại cảm thấy người đó cười như khóc, ánh mắt sắp rơi lệ.
Tuy Khổng Địch đứng ở bên cạnh hai người, nhưng lại giống như là cái gì cũng không nghe được, không quan tâm bọn họ nói gì, Khổng Địch vẫn trong trạng thái bình thản không biết nhìn cái gì, anh đứng ở nơi đó, để tay ở trong túi quần, bộ dạng thanh thản, khiến người ta cảm thấy mọi thứ đều không có quan hệ gì với anh.
Đường Tiểu Duy không cho rằng ở chỗ này tiếp tục dây dưa cùng Phương có chỗ gì tốt với cô, ngược lại mục đích cô muốn đạt cũng đã đạt được, đưa tay kéo Khổng Địch, muốn rời khỏi cùng anh, nhưng không nghĩ, vừa quay đầu đã lập tức gặp được Đường Lâm chậm rãi đi tới.
Vẻ mặt của Đường Lâm vô cùng kém, sắc mặt cực kỳ khó coi, chị chậm rãi đi tới trước mặt Đường Tiểu Duy, nụ cười trên mặt tàn nhẫn khiến người ta không đành lòng nhìn, chị nói: “Chị đã quên một chuyện, chị quên có chuyện quan trọng cần phải nói, em gái yêu quý của chị, vậy mà chị lại quên vũ khí sắc bén nhất chị nắm trong tay có thể thương tổn em. ”
Đường Lâm cười u ám, giọng nói cũng có chút khiến người ta sợ run lên, Đường Tiểu Duy lui về sau một bước, hơi bị bộ dáng của Đường Lâm hù dọa.
“Em gái ruột thịt yêu quý của chị, em làm ra loại chuyện này, không chừa thủ đoạn nào giành đàn ông với chị như vậy, xét cho cùng, có lẽ bởi vì chúng ta vốn không phải là ruột thịt, năm đó mẹ chị thật sự muốn sinh cho chị một em gái, bây giờ cho dù có đánh chết bà ấy, bà ấy cũng không sẽ không làm việc này, chị cứ cảm thấy lạ, tại sao lại có một bạch nhãn lang như vậy, thì ra nguyên do là ở chỗ này, em là con hoang, em là một đứa con hoang không ai muốn không ai thương, em chính là đứa con hoang khi cô nhỏ còn là vị thành niên lêu lổng ở bên ngoài mang thai, cô nhỏ không muốn em, ông nội lại cảm thấy bẽ mặt nên mới nói với bên ngoài là em do mẹ chị sinh, em xem, em sinh ra gây phiền toái cho nhà chúng ta, bây giờ còn không yên ổn, em…” Đường Lâm từng bước ép sát, lời nói trong miệng vô cùng tàn nhẫn, trên mặt mang theo nụ cười thích thú sau khi trả thù, chị càng nói càng lớn tiếng, càng nói càng dũng cảm, Đường Tiểu Duy dần dần không chịu nổi, bàn tay nắm tay của Khổng Địch lạnh băng khẽ run, Khổng Địch lại nhìn không được, đưa tay che lỗ tai của Đường Tiểu Duy, trừng mắt nhìn Đường Lâm: “Đừng nói nữa, câm miệng. ”
Tiếng nói hơi ngừng.
Tiếng nhạc không biết từ lúc nào cũng ngừng, trong chốc lát ngoại trừ tiếng ầm ĩ ở ngoài xa, một góc này vậy mà hoàn toàn yên tĩnh, dường như có thể nghe được tiếng hít thở của mỗi người.
Đường Tiểu Duy kéo tay Khổng Địch, thản nhiên đối mặt Đường Lâm: “Lời như vậy, đã sớm không thể làm tổn thương được em.”
“Em gạt người.” Đường Lâm không tin.
“Em trước đây không để bụng, là bởi vì có chị, cảm giác được có người cần mình, bây giờ đây không phải là điểm yếu của em nữa, là bởi vì có Khổng Địch, em vẫn cảm giác được có người cần mình như trước, cho nên những lời này của chị, em thực sự không để bụng.” Đường Tiểu Duy thản nhiên nói, con mắt không có chút gợn sóng, bình tĩnh tựa như một hồ nước.
Đường Lâm đối diện với ánh mắt đó, mất hết khí thế.
Sau đó, Đường Tiểu Duy không nhớ rõ lắm, chỉ mơ hồ cảm thấy, Khổng Địch nắm tay cô mang ra ngoài.
Trong nháy mắt mở cửa đi ra, gió đêm từ từ thổi tới, từng đợt mùi vị mát mẻ ban đêm làm cho Đường Tiểu Duy thanh tỉnh rất nhiều, nhìn đường cái rộng rãi, lác đác không có mấy người, ánh sáng đèn đường lóe ra không rõ, Đường Tiểu Duy cảm thấy, từ giờ phút này, cuộc đời của cô không giống như bình thường nữa.
Khổng Địch quẹo trái quẹo phải đưa cô vào trong một cái ngõ cụt, không gian bên trong chật hẹp, ở góc tối, Khổng Địch nói: “Anh biết điểm yếu của em, không ai có thể không để bụng đến loại chuyện này, bây giờ em muốn khóc, muốn gọi hay muốn đánh người?”
Đường Tiểu Duy hơi ngây người ra.
“Em khóc, anh sẽ nghe, em đánh, anh sẽ là người nhận, bé cưng, những lời này anh nói, cả đời này đều dùng được. ”
Đường Tiểu Duy không biết người khác nói yêu thương dỗ ngon dỗ ngọt như thế nào, thế nhưng, cô lại cảm thấy Khổng Địch nói cái gì cũng dễ nghe, nhất là những lời này, cô không có tiền đồ lập tức mũi chua xót.
Lúc Đường Lâm mắng cô cô không muốn khóc, thế nhưng khi Khổng Địch nói xong lời này, nước mắt của cô muốn ngăn cũng không nổi rồi.
Chuyện sau đó, Đường Tiểu Duy lại không nhớ rõ lắm, vẫn mơ hồ, hình như cô vẫn khóc đến không thể ức chế, Khổng Địch lấy lau nước mắt cho cô, thấp giọng nhẹ nhàng dỗ dành.
Sau đó, tay anh chạm vào gò má của cô, hôn ánh mắt của cô, chỉ nhớ rõ tất cả đều là mùi hương dễ ngửi cùng tiếng hít thở của anh, anh nhẹ nhàng liếm láp sạch sẽ nước mắt, sau đó chậm rãi dời xuống, lướt qua cái mũi nhỏ xinh xắn, anh hôn môi của cô, nhẹ nhàng thăm dò tựa như chạm vào, rời khỏi một chút nhìn cô một lát, phát hiện cô không có cự tuyệt, lại nhẹ nhàng hôn hai cái, sau đó bắt đầu hôn sâu, ăn hết nức nở của cô, môi mỏng hơi lạnh khẽ mở, đầu lưỡi mềm mại ướt át tàn sát bừa bãi, khí tức phái nam dễ ngửi tràn ngập cảm quan của cô, nước bọt giao hòa mang theo vị mặn nhè nhẹ, đoán chừng đây hẳn là nước mắt của cô, lần đầu tiên cảm thấy mùi vị nước mắt của mình lại có dư vị đáng giá như vậy.
Hai người ở góc tối ôm nhau thật chặc, nhiệt liệt hôn môi, phố nhỏ yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nhọc hỗn loạn, như là trẻ con lần đầu tiên được ăn quả ngon, hai người vẫn hôn không biết mệt mỏi.
Sau đó làm thế nào để rời đi, Đường Tiểu Duy vẫn còn có chút ấn tượng, ngõ nhỏ xuất hiện một đôi nam nữ, quần áo đã xốc xếch, bọn họ cười hì hì đến gần một chút, mập mờ hỏi: “Các người đã xong chưa? Nếu được rồi thì nhường chỗ này cho chúng tôi nhé.”
Cứ như vậy, cô cúi đầu bị Khổng Địch dắt đi.
Còn nhớ rõ đi khi bọn họ đưa mắt nhìn nhau dưới đèn đường, hai người đều phát hiện khuôn mặt của đối phương đỏ lên thật đáng yêu.
Lời này vừa nói ra, một mảnh xôn xao, chỉ có Đường Lâm nhếch miệng cười thật là thoả mãn.
Mà Khổng Địch đứng một bên, đột nhiên quay đầu nhìn về phía hai người, khuôn mặt không thể tin tưởng, sau khi nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Phương Đạc, ánh mắt của Khổng Địch vô cùng bi thương.
Đường Tiểu Duy kiên trì không được nữa, vùng vẫy ra khỏi cánh tay của Phương Đạc, đi tới trước mặt Khổng Địch hỏi: “Anh muốn nghe em nói không?”
Khổng Địch nhìn chòng chọc Đường Tiểu Duy, khẽ mở môi: “Muốn!”
Giọng nói Đường Tiểu Duy không lớn, nhưng lại kiên định lạ thường: “Những lời Đường Lâm nói đều đúng, bởi vì chị ấy, em quả thực đã từng dự định như vậy, nhưng về sau nguyên nhân lớn nhất làm thay đổi hành động của em vẫn là Đường Tiểu Duy thích Khổng Địch. ”
Con mắt Khổng Địch lóe lên nhìn cô.
“Phương Đạc nói em là vị hôn thê của anh ta, đây là do gia đình quyết định, em không đồng ý bọn họ còn có thể bắt ép em đi kết hôn sao.” Đường Tiểu Duy nhìn sang Phương Đạc, lại liếc nhìn Đường Lâm, sau đó đứng thẳng chăm chú nhìn Khổng Địch, gương mặt không sợ hãi chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo kiêu ngạo nói: “Khổng Địch, em biết có rất nhiều người thích anh, không thiếu một người như em, thế nhưng người em yêu cũng rất ít, chỉ có một mình anh, em, một người trong sạch như vậy, mang theo một trái tim thật sự đứng ở trước mặt anh, anh có muốn hay không?”
Thoát khỏi bóng tối, em lấy khuôn mặt đối diện với anh, con người trong sạch, trái tim đúng đắn.
“Đường Tiểu Duy, trái tim người nào không đúng đắn, người nào không trong sạch?” Tiếng nói vừa dứt, Đường Lâm liền trợn tròn đôi mắt quát to về phía cô.
Người tự ti chân chính đều hết sức mẫn cảm, chỉ cần hơi chạm một chút vào chỗ dơ bẩn trong tầm hồn bọn họ, ngay lập tức bọn họ sẽ công kích giống như con mèo xù lông.
Đường Tiểu Duy quay đầu nhìn Đường Lâm, con ngươi sắc bén giống như muốn lăng trì Đường Lâm: “Đường Lâm, trái tim đúng đắn của chị có dám nói xem trọng Khổng Địch không phải là vì vẻ bên ngoài của anh ấy hay không, con người trong sạch của chị có dám thừa nhận rằng chị đã từng đùa bỡn rất nhiều tình cảm của đàn ông hay không? Những thứ này chị không cần trả lời, chị chỉ cần trả lời em một vấn đề” Ánh mắt cô híp lại, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng hỏi: “Người phá tấm thân xử nữ của chị bây giờ còn ngủ ở bên gối chị không?”
Tay Đường Lâm nắm thành quyền hơi phát run, cô căm tức nhìn Đường Tiểu Duy, gương mặt vặn vẹo hận không thể ăn tươi nuốt sống Đường Tiểu Duy: “Đường Tiểu Duy, em lại dám nói như vậy với chị sao, em vậy mà lại không từ thủ đoạn như thế, đời này chị sẽ không tha thứ em, vĩnh viễn không.”
Đường Lâm cắn răng nghiến lợi nói xong lời này, có chút chật vật chạy ra ngoài, một người trong đó chắc là bạn nữ của cô nhấc chân đuổi theo.
Đánh rắn đánh giập đầu(*), Đường Tiểu Duy đương nhiên biết rõ làm sao để đánh bại Đường Lâm, bởi vì cô hiểu rất rõ Đường Lâm, cô biết điểm yếu của Đường Lâm, biết Đường Lâm tự ti khi ở trước mặt Khổng Địch, biết làm thế nào để cho chị ấy triệt để buông tha.
(*)Đánh rắn đánh giập đầu: trong đấu tranh phải đánh vào nơi hiểm yếu của đối phương
Trải qua vũ nhục như vậy, sợ rằng hiện tại Đường Lâm vĩnh viễn sẽ không nguyện ý xuất hiện một lần nữa ở trước mặt Khổng Địch.
Đường Tiểu Duy chính là một người cực đoan như vậy, có thể vì quan tâm một người mà tình nguyện phá hủy hết thảy người xung quanh.
Trước đây, cô vì Đường Lâm có thể không để ý đạo đức luân lý đi quyến rũ Khổng Địch, hiện tại, cô lại vì Khổng Địch, trả giá sấp sỉ hai mươi năm cảm tình giữa cô và Đường Lâm.
“Đều đi ra ngoài, nơi đây phải giải quyết một vấn đề riêng.” Phương Đạc đứng lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Một số người gần đó hai ba bước quay đầu lưu luyến lần lượt rời khỏi nơi này, Hàn Tử An kéo Trần Cẩn Húc, Trần Cẩn Húc lắc đầu không muốn đi, cô vô cùng muốn xem kịch vui, Tiểu Bạch ngồi ở chỗ ngồi cũng không di chuyển, còn lại chính là ba người với mối quan hệ rắc rối phức tạp đứng ở đó, Phương Đạc, Khổng Địch và Đường Tiểu Duy.
Bầu không khí giữa ba người kia hết sức vi diệu, Phương Đạc giống như lúc mới quen Đường Tiểu Duy, vẫn đánh giá cô, anh nghĩ, trước kia anh đã xem nhẹ cô bé này rồi.
Hoa ăn thịt người bình thường ngụy trang thành dáng vẻ mỹ lệ thuần khiết, làm cho người ta buông lỏng cảnh giác để rồi bị sự lương thiện của nó hấp dẫn, không nghĩ rằng nó sẽ mở to cái miệng như chậu máu nuốt vào trong bụng, hài cốt không còn.
Đường Tiểu Duy chính là một ‘Hoa ăn thịt người’ giả bộ lương thiện.
Đường Tiểu Duy nở một nụ cười khá là khó coi với Khổng Địch: “Anh xem, em vì anh, thật không ngờ lại làm thương tổn chị gái sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, Khổng Địch, nếu anh không cần em, em sẽ rất thê thảm. ”
Con mắt Khổng Địch khóa chặt trên người cô, đôi mắt ở dưới ánh đèn lờ mờ lóe ra ánh sáng: “Muốn, làm sao có thể cam lòng bỏ đi một bé cưng đáng thương như vậy.”
Anh nói, làm sao có thể cam lòng bỏ đi một bé cưng đáng thương như vậy.
Ngọn đèn trong pub lóe lên, xẹt qua trên mặt Khổng Địch, vừa xinh đẹp lại có chút không chân thật, tiếng nhạc huyên náo cùng tiếng vui đùa từ bốn phương tám hướng truyền đến, lại không che giấu được tiếng nói chuyện dịu dàng của Khổng Địch, những lời này của anh nghe vào trong tai Đường Tiểu Duy lại kiên quyết như thế.
“Lá gan của hai người thật lớn, các người lại dám ve vãn ở ngay trước mặt tôi như vậy.” Tiếng nói của Phương Đạc vang lên, tuy lời anh nói như là nói đùa, thế nhưng vẻ tức giận trong mắt anh đã lộ ra ngoài: “Bảo bối, em không nên vui vẻ quá sớm, chỉ cần hai chúng ta có hôn ước trong người, em và Khổng Địch chính là yêu đương vụng trộm, yêu đương vụng trộm đấy, yêu đương vụng trộm, hiểu không? Thật là một đứa trẻ tốt…”
Anh cười tà nịnh, hai cánh tay nhỏ bé giao nhau thành nắm đấm nhỏ ôm ở trước ngực, bộ dạng rất dễ ăn đòn.
Thế nhưng người quen biết anh đều biết, động tác giao hai tay thành nắm đấm này nói rõ anh đang lo âu, khẩn trương.
“Nếu như Đường Tiểu Duy là người bị đạo đức trói buộc thì sẽ không đoạt đàn ông với chị gái của cô ấy rồi.” Trần Cẩn Húc vẫn không lên tiếng cười rộ lên, nụ cười kia nhìn ở trong mắt Phương Đạc tràn đầy ý trào phúng.
Phương Đạc cười ha ha: “Phải không? Bằng không chúng ta thử xem một chút.”
“Phương Đạc, anh đã từng nói với tôi, anh công khai ám chỉ với Khổng Địch rất nhiều lần, lúc đó tôi đã muốn hỏi anh vì sao không nói rõ ra.” Đường Tiểu Duy đối mặt với Phương Đạc, không hề yếu ớt lên tiếng: “Anh không dám, cho nên anh vĩnh viễn không chiếm được. ”
Phương Đạc tiếp tục cười: “Anh không làm như vậy là bởi vì sợ cho cậu ấy cơ hội đúng đắn từ chối anh, Đường Tiểu Duy, em dũng cảm hơn anh, mà sở dĩ em dũng cảm như vậy cũng là bởi vì chắc chắc Khổng Địch, cậu ấy thích em.”
“Anh ấy cũng thích anh.”
“Nhưng cuối cùng cũng không thương.” Tuy Phương Đạc vẫn cười, thế nhưng Đường Tiểu Duy lại cảm thấy người đó cười như khóc, ánh mắt sắp rơi lệ.
Tuy Khổng Địch đứng ở bên cạnh hai người, nhưng lại giống như là cái gì cũng không nghe được, không quan tâm bọn họ nói gì, Khổng Địch vẫn trong trạng thái bình thản không biết nhìn cái gì, anh đứng ở nơi đó, để tay ở trong túi quần, bộ dạng thanh thản, khiến người ta cảm thấy mọi thứ đều không có quan hệ gì với anh.
Đường Tiểu Duy không cho rằng ở chỗ này tiếp tục dây dưa cùng Phương có chỗ gì tốt với cô, ngược lại mục đích cô muốn đạt cũng đã đạt được, đưa tay kéo Khổng Địch, muốn rời khỏi cùng anh, nhưng không nghĩ, vừa quay đầu đã lập tức gặp được Đường Lâm chậm rãi đi tới.
Vẻ mặt của Đường Lâm vô cùng kém, sắc mặt cực kỳ khó coi, chị chậm rãi đi tới trước mặt Đường Tiểu Duy, nụ cười trên mặt tàn nhẫn khiến người ta không đành lòng nhìn, chị nói: “Chị đã quên một chuyện, chị quên có chuyện quan trọng cần phải nói, em gái yêu quý của chị, vậy mà chị lại quên vũ khí sắc bén nhất chị nắm trong tay có thể thương tổn em. ”
Đường Lâm cười u ám, giọng nói cũng có chút khiến người ta sợ run lên, Đường Tiểu Duy lui về sau một bước, hơi bị bộ dáng của Đường Lâm hù dọa.
“Em gái ruột thịt yêu quý của chị, em làm ra loại chuyện này, không chừa thủ đoạn nào giành đàn ông với chị như vậy, xét cho cùng, có lẽ bởi vì chúng ta vốn không phải là ruột thịt, năm đó mẹ chị thật sự muốn sinh cho chị một em gái, bây giờ cho dù có đánh chết bà ấy, bà ấy cũng không sẽ không làm việc này, chị cứ cảm thấy lạ, tại sao lại có một bạch nhãn lang như vậy, thì ra nguyên do là ở chỗ này, em là con hoang, em là một đứa con hoang không ai muốn không ai thương, em chính là đứa con hoang khi cô nhỏ còn là vị thành niên lêu lổng ở bên ngoài mang thai, cô nhỏ không muốn em, ông nội lại cảm thấy bẽ mặt nên mới nói với bên ngoài là em do mẹ chị sinh, em xem, em sinh ra gây phiền toái cho nhà chúng ta, bây giờ còn không yên ổn, em…” Đường Lâm từng bước ép sát, lời nói trong miệng vô cùng tàn nhẫn, trên mặt mang theo nụ cười thích thú sau khi trả thù, chị càng nói càng lớn tiếng, càng nói càng dũng cảm, Đường Tiểu Duy dần dần không chịu nổi, bàn tay nắm tay của Khổng Địch lạnh băng khẽ run, Khổng Địch lại nhìn không được, đưa tay che lỗ tai của Đường Tiểu Duy, trừng mắt nhìn Đường Lâm: “Đừng nói nữa, câm miệng. ”
Tiếng nói hơi ngừng.
Tiếng nhạc không biết từ lúc nào cũng ngừng, trong chốc lát ngoại trừ tiếng ầm ĩ ở ngoài xa, một góc này vậy mà hoàn toàn yên tĩnh, dường như có thể nghe được tiếng hít thở của mỗi người.
Đường Tiểu Duy kéo tay Khổng Địch, thản nhiên đối mặt Đường Lâm: “Lời như vậy, đã sớm không thể làm tổn thương được em.”
“Em gạt người.” Đường Lâm không tin.
“Em trước đây không để bụng, là bởi vì có chị, cảm giác được có người cần mình, bây giờ đây không phải là điểm yếu của em nữa, là bởi vì có Khổng Địch, em vẫn cảm giác được có người cần mình như trước, cho nên những lời này của chị, em thực sự không để bụng.” Đường Tiểu Duy thản nhiên nói, con mắt không có chút gợn sóng, bình tĩnh tựa như một hồ nước.
Đường Lâm đối diện với ánh mắt đó, mất hết khí thế.
Sau đó, Đường Tiểu Duy không nhớ rõ lắm, chỉ mơ hồ cảm thấy, Khổng Địch nắm tay cô mang ra ngoài.
Trong nháy mắt mở cửa đi ra, gió đêm từ từ thổi tới, từng đợt mùi vị mát mẻ ban đêm làm cho Đường Tiểu Duy thanh tỉnh rất nhiều, nhìn đường cái rộng rãi, lác đác không có mấy người, ánh sáng đèn đường lóe ra không rõ, Đường Tiểu Duy cảm thấy, từ giờ phút này, cuộc đời của cô không giống như bình thường nữa.
Khổng Địch quẹo trái quẹo phải đưa cô vào trong một cái ngõ cụt, không gian bên trong chật hẹp, ở góc tối, Khổng Địch nói: “Anh biết điểm yếu của em, không ai có thể không để bụng đến loại chuyện này, bây giờ em muốn khóc, muốn gọi hay muốn đánh người?”
Đường Tiểu Duy hơi ngây người ra.
“Em khóc, anh sẽ nghe, em đánh, anh sẽ là người nhận, bé cưng, những lời này anh nói, cả đời này đều dùng được. ”
Đường Tiểu Duy không biết người khác nói yêu thương dỗ ngon dỗ ngọt như thế nào, thế nhưng, cô lại cảm thấy Khổng Địch nói cái gì cũng dễ nghe, nhất là những lời này, cô không có tiền đồ lập tức mũi chua xót.
Lúc Đường Lâm mắng cô cô không muốn khóc, thế nhưng khi Khổng Địch nói xong lời này, nước mắt của cô muốn ngăn cũng không nổi rồi.
Chuyện sau đó, Đường Tiểu Duy lại không nhớ rõ lắm, vẫn mơ hồ, hình như cô vẫn khóc đến không thể ức chế, Khổng Địch lấy lau nước mắt cho cô, thấp giọng nhẹ nhàng dỗ dành.
Sau đó, tay anh chạm vào gò má của cô, hôn ánh mắt của cô, chỉ nhớ rõ tất cả đều là mùi hương dễ ngửi cùng tiếng hít thở của anh, anh nhẹ nhàng liếm láp sạch sẽ nước mắt, sau đó chậm rãi dời xuống, lướt qua cái mũi nhỏ xinh xắn, anh hôn môi của cô, nhẹ nhàng thăm dò tựa như chạm vào, rời khỏi một chút nhìn cô một lát, phát hiện cô không có cự tuyệt, lại nhẹ nhàng hôn hai cái, sau đó bắt đầu hôn sâu, ăn hết nức nở của cô, môi mỏng hơi lạnh khẽ mở, đầu lưỡi mềm mại ướt át tàn sát bừa bãi, khí tức phái nam dễ ngửi tràn ngập cảm quan của cô, nước bọt giao hòa mang theo vị mặn nhè nhẹ, đoán chừng đây hẳn là nước mắt của cô, lần đầu tiên cảm thấy mùi vị nước mắt của mình lại có dư vị đáng giá như vậy.
Hai người ở góc tối ôm nhau thật chặc, nhiệt liệt hôn môi, phố nhỏ yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nhọc hỗn loạn, như là trẻ con lần đầu tiên được ăn quả ngon, hai người vẫn hôn không biết mệt mỏi.
Sau đó làm thế nào để rời đi, Đường Tiểu Duy vẫn còn có chút ấn tượng, ngõ nhỏ xuất hiện một đôi nam nữ, quần áo đã xốc xếch, bọn họ cười hì hì đến gần một chút, mập mờ hỏi: “Các người đã xong chưa? Nếu được rồi thì nhường chỗ này cho chúng tôi nhé.”
Cứ như vậy, cô cúi đầu bị Khổng Địch dắt đi.
Còn nhớ rõ đi khi bọn họ đưa mắt nhìn nhau dưới đèn đường, hai người đều phát hiện khuôn mặt của đối phương đỏ lên thật đáng yêu.
Bình luận truyện