Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 4: Ngôi Nhà Thần Hades
Chương 44: Piper 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CÔ BỊ KẸP GIỮA HAI TÊN BOREAD, nên có cảm giác như mình đang bước đi trong một cái tủ đông. Không khí quanh cô lạnh buốt rát cả mặt. Cô cảm thấy như thứ mình đang thở là tuyết chứ không phải khí nữa.
Piper cố không nhìn xuống cơ thể đông cứng của Jason khi bước qua. Cô cố không nghĩ về những người bạn của mình bên dưới, hay Leo bắn vọt lên trời không đường trở lại. Cô cũng chắc chắn là không nghĩ đến lũ Boread và vị nữ thần tuyết đang theo sát cô.
Cô dán chặt mắt vào cái đầu rồng ở mũi thuyền.
Con thuyền chao đảo dữ dội dưới chân cô. Một cơn gió ấm mùa hè vượt qua được cái lạnh, Piper vội đón lấy nó, hy vọng đây sẽ là một điềm lành. Ngoài kia vẫn còn mùa hè. Khione và em trai của mình vốn không thuộc về nơi này.
Piper biết rằng mình không thể thắng trận đấu với Khione và em trai chỉ bằng kiếm. Cô không được thông minh như Annabeth, hay giỏi giải quyết vấn đề như Leo. Nhưng cô cũng có sức mạng của riêng minhg. Và cô đã quyết định sẽ dùng nó.
Đêm qua, khi nói chuyện với Hazel, cô đã nhận ra bí quyết của thuật Mị Ngôn có rất nhiều điểm tương đồng với Màn Sương Mù. Trong quá khứ, Piper đã gặp rất nhiều vấn đề trong chuyện sử dụng năng lực của mình, bởi vì cô luôn ra lệnh cho kẻ thù của mình phải làm điều cô muốn. Cô cứ hét Không được giết bọn ta trong khi ước mơ của bọn quái vật lại là giết hết họ. Cô dồn hết năng lượng vào giọng nói và hy vọng nó đủ để áp đảo ý chỉ kẻ thù.
Dĩ nhiên là có hiệu quả, nhưng nó lại khiến cho cô kiệt sức và cũng không đáng tin cậy lúc nguy cấp. Aphrodite đâu có đối phó trực tiếp bao giờ. Aphrodite luôn luôn khôn khéo và mưu mẹo cùng quyến rũ. Piper quyết định cô không nên tập trung điều khiển người khác làm việc mình muốn. Cô cần phải thúc đẩy họ làm điều mà họmuốn.
Lý thuyết thì rất hay, nếu cô có thể làm được…
Cô dừng lại trước cột buồm mũi tàu và quay sang Khione. “Woa, mới biết tại sao cô lại ghét bọn tôi đến vậy nha,” cô nói, giọng tràn đầy mùi thương hại. “Vụ ở Sonoma chắc là nhục lắm hảh?”
Mắt Khione loé sáng như cà phê phin đóng băng. Cô ném một ánh nhìn khó chịu về phía em trai mình.
Piper cười lớn. “Àh, ra là bà không nói cho họ!” cô đoán. “Không trách bà được. Có hẳn một ông vua quyền lực bên cạnh, thêm một đội quân sói và Earthborn, mà cũng không đánh được bọn ta.”
“Câm đi!” vị nữ thần rít lên.
Khung cảnh xung quanh trở nên mơ hồ. Piper cảm thấy sương giá đông lại trên đôi mày và làm đóng băng hai khoang tai của cô, nhưng cô vẫn gắng nặng ra nụ cười.
“Sao cũng được mà.” Cô nháy mắt với Zethes. “Nhưng mà nhớ lại thấy tức cười lắm.”
“Đứa con gái xinh đẹp nói dối.” Zethes nói. “Khione không có bị đánh bại ở Nhà Sói. Chị ấy nói nó là… àh, dùng từ gì nhỉ? Chiến lược rút lui.”
“Lược?” Cal hỏi. “Lược tốt lắm áh/“
Piper nựng gò má của gã to con. “Không phải đâu, Cal. Ý cậu ta là chị cậu bỏ chạy đó mà.”
“Ta không có!” Khione hét lên.
“Hera gọi bà là cái gì nhỉ?” Piper suy nghĩ. “Đúng rồi—nữ thần hạng D!”
Rồi cô phá ra cười, nụ cười của cô thực đến mức, Zethes và Cal bắt đầu cười theo luôn.
“Thiệt là số dzách!” Zethes nói. “Nữ thần hạng D. Haha!”
“Haha!” Cal nói. “Chị bỏ chạy mất tiêu! Haha!”
Chiếc áo đầm trắng của Khione bắt đầu bốc khói. Tuyết đọng lại trên miệng Zethes và Cal, dán chặt miệng hai đứa.
“Mau cho chúng ta xem bí mật của ngươi, Piper McLean,” Khione gằn giọng. “Rồi cầu nguyện là ta để lại ngươi trên con thuyền này không sứt mẻ gì. Nếu ngươi giở trò với bọn ta, ta sẽ cho ngươi biết bị tê cóng đáng sợ đến mức nào. Ta nghĩ Zethes sẽ chẳng muốn ngươi nếu ngón tay và ngón chân ngươi đều rụng hết cả… mà có lẽ cũng chẳng còn tai hay mũi nữa đâu.”
Zethes và Cal phủi đống băng đọng quanh miệng.
“Đứa con gái xinh đẹp sẽ bớt đẹp nếu không còn mũi,” Zethes đồng ý.
Piper đã từng thấy qua hình ảnh của những nạn nhân bị đông cứng. Sự đe doạ khiến cô sợ hãi, nhưng cô cố không để lộ ra.
“Vậy thì đi nào.” Cô dẫn họ về phía mũi tàu, ngân nga bài ca ưa thích của bố mình—“Summertime.”
Khi cô đến trước bức phù điêu, cô đặt tay lên cổ Festus. Những chiếc vảy đồng lạnh giá. Không còn tiếng rền vang của máy móc. Đôi mắt ngọc ruby trơ ra tăm tối.
“Bà nhớ con rồng của chúng tôi chứ?” Piper hỏi.
Khione cừoi khinh bỉ. “Đừng nói đây là bí mật của ngươi. Con rồng đó giờ đã vô dụng rồi. Nó không còn lửa nữa.”
“Ừh đúng…” Piper vuốt ve mũi rồng.
Cô không có năng lực như Leo để khiến những bánh răng chuyển động hay chuỗi mạch hoạt động. Cô không thể nhận thấy dấu hiệu hoạt động gì của máy móc. Cô chỉ có thể dùng cả trái tim, và bảo với con rồng điều nó muốn nghe nhất. “Nhưng Festus còn hơn là một cỗ máy. Nó là một sinh vật, có sức sống.”
“Nực cười,” vị nữ thần vỗ mạnh. “Zethes, Cal—gom hết tất cả những đứa á thần bị đông cứng bên dưới. Rồi chúng ta sẽ phá vỡ trái cầu gió đó.”
“Nghe được đó, các chàng trai,” Piper gật đầu.” Nhưng vậy thì hai người không thấy được Khione nhục mặt đâu nha. Tôi tưởng hai người thích chứ.”
Boread chần chừ.
“Khúc Côn Cầu?” Cal hỏi.
“Gần như hay bằng,” Piper hứa hẹn. “Hai người đã chiến đấu kề bên Jason và Argonauts đúng không? Trên con tàu giống thế này, tàu Argo đệ nhất ấy.”
“Đúng.” Zethes đồng ý. “Tàu Argo. Giống lắm, nhưng không có rồng.”
“Đừng nghe nó!” Khione cắt ngang.
Piper cảm giác được băng ngưng tụ trên môi.
“Bà có thể khiến tôi im lặng,” cô nói nhanh. “Nhưng bà muốn biết năng lục bí mật của tôi—tôi sẽ làm thế nào để tiêu diệt bà, và Gaea, và lũ khổng lồ kia mà.”
Đôi mắt Khione sôi sục lửa giận, nhưng cũng thu lại sương giá.
“Người—không—có—năng—lực,” ả nhấn mạnh.
“Nói nghe hệt như nữ thần cấp D,” Piper nói. “Người chẳng bao giờ được xem trọng, kẻ luôn luôn mong muốn sức mạnh.”
Cô quay về phía Festus và vuốt dọc đôi tai kim loại của nó. “Ngươi là người bạn tốt, Festus. Không ai có thể thật sự vô hiệu hoá ngươi. Ngươi còn hơn cả một cỗ máy. Khione không thể hiểu điều đó.”
Cô lại quay sang hai tên Boread. “Bà ta cũng chẳng xem trọng hai người đâu. Bà ta nghĩ bà ta có thể sai bảo hai người vì hai người là á thần, không hoàn toàn là thần. Bà ấy không hiểu hai người là một đội rất mạnh.”
“Đội,” Cal lẩm bẩm. “Giống như Ca-na-đa.”
Hắn ta nói chữ đó hơi khó khăn, bởi nó nhiều hơn hai âm tiết. Hăn cười và nhìn có vẻ tự mãn khi nói được.
“Chính xác,” Piper nói. “Giống một đội khúc côn cầu. Đoàn kết tốt hơn chia rẽ.”
“Như Pizza nữa.” Cal đế vào.
Piper cười to. “Thông minh lắm, Cal! Ngay cả tôi cũng đánh giá thấp cậu rồi.”
“Khoan đã,” Zethes phản đối. “Ta cũng thông minh. Và đẹp trai nữa.”
“Rất thông minh,” Piper đồng ý, bỏ qua phần đẹp trai. Vậy nên hãy đặt quả bom gió xuống, và nhìn ngắm Khione bị sỉ nhục.”
Zethes cười. Sau đó cuối người và lăn trái cầu băng dọc boong thuyền.
“Đồ ngu ngốc!” Khione hét lên.
Trước khi vị nữ thần đuổi theo quả cầu, Piper nói, “Vũ khí bí mật của chúng ta, Khione! Chúng ta không chỉ là một đám á thần. Chúng ta là một đội. Giống như Festus không chỉ là đồ trang trí. Nó sống. Nó là bạn tôi. Và khi bạn bè nó gặp rắc rối., đặc biệt là Leo, nó có thể tự mình thức dậy.”
Cô đổ toàn bồ tự tin vào giọng nói—toàn bộ tình cảm đối với con rồng máy và mọi thứ mà nó đã làm cho bọn hò.
Phần lý trí trong cô biết điều này là vô vọng. Làm sao có thể khởi động máy chỉ với tình cảm chứ?
Nhưng Aphrodite không lý trí. Bà thống trị tình cảm. Bà là người lớn nhất và nguyên thuỷ của Olympia, sinh ra từ máu của Ouranos khuấy đảo sóng biển. Sức mạnh của bà cổ xưa hơn cả Hephaestus, hay Athena, hoặc ngay cả Zeus.
Trong một giây khinh hoàng, không có gì xảy ra cả. Khione liếc cô. Lũ Boread bắt đầu hết mê mụ, trông đầy thất vọng.
“Quên kế hoạch cũ đi,” Khione gầm lên. “Giết nó!”
Khi Boread giương kiếm lên, lớp da kim loại rồng ấm lần lên dưới tay Piper. Cô nhảy tránh qua một bên, chặn lấy vị nữ thần tuyết, khi Festus quay đầu sang hẳn một trăm tám mươi độ và tiêu diệt Boread, khiến chúng bốc hơi ngay tại chỗ. Bằng một lý do nào đó, thanh kiếm của Zethes được tha. Nó rớt xuống boong tàu, vẫn bốc đầy hơi nước.
Piper bò trên sàn. Cô phát hiện quả cầu gió ở đế cột buồm. Cô chạy về phía đó, nhưng trước khi cô có thể đến gần, Khione ngưng tụ trước mắt cô trong một hơn lốc xoáy. Làn da ả sáng rực, đến mức có thể khiến người ta bị mù tuyết.
“Đứa con gái khốn khổ,” Ả rít lên. “Ngươi nghĩ người có thể đánh bại ta—một nữthần?”
Phía sau Piper, Festus gầm gừ và thổi hơi nước, nhưng Piper biết nó không thể phun lửa lần nữa mà tránh không đốt cháy cô.
Hai mươi feet sau lưng nữ thần, khối cầu băng bắt đầu nứt và kêu xì xì.
Piper không còn thời gian để mà khôn với chả khéo. Cô hét lên và giơ cao thanh dao ngắn, lao đến nữ thần.
Khione chộp lấy cổ tay cô. Băng ngay lập tức lan toả toàn bộ cánh tay cô. Lưỡi dao của Katoptris trở nên trắng toát.
Gương mặt của Khione cách mặt cô chỉ có sáu inch. Khione mỉm cười, biết rằng ả ta đã thắng.
“Con của Aphrodite,” Ả bĩu môi. “Ngươi chẳng là gìcả.”
Festus ngọ nguậy ken két. Piper thề là nó muốn gầm lên cổ vũ cô.
Bỗng nhiên lồng ngực của cô ấm lên—không phải bởi vì giận hay sợ hãi, nhưng bởi tình cảm cho con rồng đố; và Jason, người luôn tin tưởng vào cô, và những người bạn bị kẹt bên dưới của cô nữa; và Leo, bị lạc và cần cô giúp đỡ.
Có lẽ tình cảm không là gì với băng giá… nhưng Piper đã dùng nó để thức tỉnh con rồng máy. Phàm nhân luôn luôn làm được những chuyện không tưởng bằng tình yêu đó thôi. Mẹ nhấc xe để cứu con. Mà Piper hơn phàm nhân nhiều. Cô là á thần. Là anh hùng.
Băng giá trên lưỡi dao cô tan chảy. Cánh tay cô bốc hơi trong sự kìm kẹp của Khione.
“Vẫn đánh giá thấp tôi.” Piper nói với nữ thần. “Bà cần phải coi lại đó nha.”
Gương mặt tự mãn của Khione nhạt dần khi Piper đâm thanh dao thẳng xuống.
Lưỡi dao chạm vào ngực Khione, và vị nữ thần vỡ tan như một trận bão tuyết nhỏ. Piper đổ xuống, tê dại vì lạnh. Cô nghe tiếng Festus lách cách, cả tiếng báo động cũ réo vang trời.
Trái bom.
Piper cố ngồi dậy. Khối cầu phải cách cô đên mười feet, kêu xì xì và xoay tròn vởi những cơn gió bên trong bắt đầu xoáy lên.
Piper nhào đến nó.
Những ngón tay cô bao lấy trái bom vừa kịp lúc lớp băng nứt vỡ và những cơn gió bùng nổ.
~Bonus ảnh Piper ngồ ngộ~
CÔ BỊ KẸP GIỮA HAI TÊN BOREAD, nên có cảm giác như mình đang bước đi trong một cái tủ đông. Không khí quanh cô lạnh buốt rát cả mặt. Cô cảm thấy như thứ mình đang thở là tuyết chứ không phải khí nữa.
Piper cố không nhìn xuống cơ thể đông cứng của Jason khi bước qua. Cô cố không nghĩ về những người bạn của mình bên dưới, hay Leo bắn vọt lên trời không đường trở lại. Cô cũng chắc chắn là không nghĩ đến lũ Boread và vị nữ thần tuyết đang theo sát cô.
Cô dán chặt mắt vào cái đầu rồng ở mũi thuyền.
Con thuyền chao đảo dữ dội dưới chân cô. Một cơn gió ấm mùa hè vượt qua được cái lạnh, Piper vội đón lấy nó, hy vọng đây sẽ là một điềm lành. Ngoài kia vẫn còn mùa hè. Khione và em trai của mình vốn không thuộc về nơi này.
Piper biết rằng mình không thể thắng trận đấu với Khione và em trai chỉ bằng kiếm. Cô không được thông minh như Annabeth, hay giỏi giải quyết vấn đề như Leo. Nhưng cô cũng có sức mạng của riêng minhg. Và cô đã quyết định sẽ dùng nó.
Đêm qua, khi nói chuyện với Hazel, cô đã nhận ra bí quyết của thuật Mị Ngôn có rất nhiều điểm tương đồng với Màn Sương Mù. Trong quá khứ, Piper đã gặp rất nhiều vấn đề trong chuyện sử dụng năng lực của mình, bởi vì cô luôn ra lệnh cho kẻ thù của mình phải làm điều cô muốn. Cô cứ hét Không được giết bọn ta trong khi ước mơ của bọn quái vật lại là giết hết họ. Cô dồn hết năng lượng vào giọng nói và hy vọng nó đủ để áp đảo ý chỉ kẻ thù.
Dĩ nhiên là có hiệu quả, nhưng nó lại khiến cho cô kiệt sức và cũng không đáng tin cậy lúc nguy cấp. Aphrodite đâu có đối phó trực tiếp bao giờ. Aphrodite luôn luôn khôn khéo và mưu mẹo cùng quyến rũ. Piper quyết định cô không nên tập trung điều khiển người khác làm việc mình muốn. Cô cần phải thúc đẩy họ làm điều mà họmuốn.
Lý thuyết thì rất hay, nếu cô có thể làm được…
Cô dừng lại trước cột buồm mũi tàu và quay sang Khione. “Woa, mới biết tại sao cô lại ghét bọn tôi đến vậy nha,” cô nói, giọng tràn đầy mùi thương hại. “Vụ ở Sonoma chắc là nhục lắm hảh?”
Mắt Khione loé sáng như cà phê phin đóng băng. Cô ném một ánh nhìn khó chịu về phía em trai mình.
Piper cười lớn. “Àh, ra là bà không nói cho họ!” cô đoán. “Không trách bà được. Có hẳn một ông vua quyền lực bên cạnh, thêm một đội quân sói và Earthborn, mà cũng không đánh được bọn ta.”
“Câm đi!” vị nữ thần rít lên.
Khung cảnh xung quanh trở nên mơ hồ. Piper cảm thấy sương giá đông lại trên đôi mày và làm đóng băng hai khoang tai của cô, nhưng cô vẫn gắng nặng ra nụ cười.
“Sao cũng được mà.” Cô nháy mắt với Zethes. “Nhưng mà nhớ lại thấy tức cười lắm.”
“Đứa con gái xinh đẹp nói dối.” Zethes nói. “Khione không có bị đánh bại ở Nhà Sói. Chị ấy nói nó là… àh, dùng từ gì nhỉ? Chiến lược rút lui.”
“Lược?” Cal hỏi. “Lược tốt lắm áh/“
Piper nựng gò má của gã to con. “Không phải đâu, Cal. Ý cậu ta là chị cậu bỏ chạy đó mà.”
“Ta không có!” Khione hét lên.
“Hera gọi bà là cái gì nhỉ?” Piper suy nghĩ. “Đúng rồi—nữ thần hạng D!”
Rồi cô phá ra cười, nụ cười của cô thực đến mức, Zethes và Cal bắt đầu cười theo luôn.
“Thiệt là số dzách!” Zethes nói. “Nữ thần hạng D. Haha!”
“Haha!” Cal nói. “Chị bỏ chạy mất tiêu! Haha!”
Chiếc áo đầm trắng của Khione bắt đầu bốc khói. Tuyết đọng lại trên miệng Zethes và Cal, dán chặt miệng hai đứa.
“Mau cho chúng ta xem bí mật của ngươi, Piper McLean,” Khione gằn giọng. “Rồi cầu nguyện là ta để lại ngươi trên con thuyền này không sứt mẻ gì. Nếu ngươi giở trò với bọn ta, ta sẽ cho ngươi biết bị tê cóng đáng sợ đến mức nào. Ta nghĩ Zethes sẽ chẳng muốn ngươi nếu ngón tay và ngón chân ngươi đều rụng hết cả… mà có lẽ cũng chẳng còn tai hay mũi nữa đâu.”
Zethes và Cal phủi đống băng đọng quanh miệng.
“Đứa con gái xinh đẹp sẽ bớt đẹp nếu không còn mũi,” Zethes đồng ý.
Piper đã từng thấy qua hình ảnh của những nạn nhân bị đông cứng. Sự đe doạ khiến cô sợ hãi, nhưng cô cố không để lộ ra.
“Vậy thì đi nào.” Cô dẫn họ về phía mũi tàu, ngân nga bài ca ưa thích của bố mình—“Summertime.”
Khi cô đến trước bức phù điêu, cô đặt tay lên cổ Festus. Những chiếc vảy đồng lạnh giá. Không còn tiếng rền vang của máy móc. Đôi mắt ngọc ruby trơ ra tăm tối.
“Bà nhớ con rồng của chúng tôi chứ?” Piper hỏi.
Khione cừoi khinh bỉ. “Đừng nói đây là bí mật của ngươi. Con rồng đó giờ đã vô dụng rồi. Nó không còn lửa nữa.”
“Ừh đúng…” Piper vuốt ve mũi rồng.
Cô không có năng lực như Leo để khiến những bánh răng chuyển động hay chuỗi mạch hoạt động. Cô không thể nhận thấy dấu hiệu hoạt động gì của máy móc. Cô chỉ có thể dùng cả trái tim, và bảo với con rồng điều nó muốn nghe nhất. “Nhưng Festus còn hơn là một cỗ máy. Nó là một sinh vật, có sức sống.”
“Nực cười,” vị nữ thần vỗ mạnh. “Zethes, Cal—gom hết tất cả những đứa á thần bị đông cứng bên dưới. Rồi chúng ta sẽ phá vỡ trái cầu gió đó.”
“Nghe được đó, các chàng trai,” Piper gật đầu.” Nhưng vậy thì hai người không thấy được Khione nhục mặt đâu nha. Tôi tưởng hai người thích chứ.”
Boread chần chừ.
“Khúc Côn Cầu?” Cal hỏi.
“Gần như hay bằng,” Piper hứa hẹn. “Hai người đã chiến đấu kề bên Jason và Argonauts đúng không? Trên con tàu giống thế này, tàu Argo đệ nhất ấy.”
“Đúng.” Zethes đồng ý. “Tàu Argo. Giống lắm, nhưng không có rồng.”
“Đừng nghe nó!” Khione cắt ngang.
Piper cảm giác được băng ngưng tụ trên môi.
“Bà có thể khiến tôi im lặng,” cô nói nhanh. “Nhưng bà muốn biết năng lục bí mật của tôi—tôi sẽ làm thế nào để tiêu diệt bà, và Gaea, và lũ khổng lồ kia mà.”
Đôi mắt Khione sôi sục lửa giận, nhưng cũng thu lại sương giá.
“Người—không—có—năng—lực,” ả nhấn mạnh.
“Nói nghe hệt như nữ thần cấp D,” Piper nói. “Người chẳng bao giờ được xem trọng, kẻ luôn luôn mong muốn sức mạnh.”
Cô quay về phía Festus và vuốt dọc đôi tai kim loại của nó. “Ngươi là người bạn tốt, Festus. Không ai có thể thật sự vô hiệu hoá ngươi. Ngươi còn hơn cả một cỗ máy. Khione không thể hiểu điều đó.”
Cô lại quay sang hai tên Boread. “Bà ta cũng chẳng xem trọng hai người đâu. Bà ta nghĩ bà ta có thể sai bảo hai người vì hai người là á thần, không hoàn toàn là thần. Bà ấy không hiểu hai người là một đội rất mạnh.”
“Đội,” Cal lẩm bẩm. “Giống như Ca-na-đa.”
Hắn ta nói chữ đó hơi khó khăn, bởi nó nhiều hơn hai âm tiết. Hăn cười và nhìn có vẻ tự mãn khi nói được.
“Chính xác,” Piper nói. “Giống một đội khúc côn cầu. Đoàn kết tốt hơn chia rẽ.”
“Như Pizza nữa.” Cal đế vào.
Piper cười to. “Thông minh lắm, Cal! Ngay cả tôi cũng đánh giá thấp cậu rồi.”
“Khoan đã,” Zethes phản đối. “Ta cũng thông minh. Và đẹp trai nữa.”
“Rất thông minh,” Piper đồng ý, bỏ qua phần đẹp trai. Vậy nên hãy đặt quả bom gió xuống, và nhìn ngắm Khione bị sỉ nhục.”
Zethes cười. Sau đó cuối người và lăn trái cầu băng dọc boong thuyền.
“Đồ ngu ngốc!” Khione hét lên.
Trước khi vị nữ thần đuổi theo quả cầu, Piper nói, “Vũ khí bí mật của chúng ta, Khione! Chúng ta không chỉ là một đám á thần. Chúng ta là một đội. Giống như Festus không chỉ là đồ trang trí. Nó sống. Nó là bạn tôi. Và khi bạn bè nó gặp rắc rối., đặc biệt là Leo, nó có thể tự mình thức dậy.”
Cô đổ toàn bồ tự tin vào giọng nói—toàn bộ tình cảm đối với con rồng máy và mọi thứ mà nó đã làm cho bọn hò.
Phần lý trí trong cô biết điều này là vô vọng. Làm sao có thể khởi động máy chỉ với tình cảm chứ?
Nhưng Aphrodite không lý trí. Bà thống trị tình cảm. Bà là người lớn nhất và nguyên thuỷ của Olympia, sinh ra từ máu của Ouranos khuấy đảo sóng biển. Sức mạnh của bà cổ xưa hơn cả Hephaestus, hay Athena, hoặc ngay cả Zeus.
Trong một giây khinh hoàng, không có gì xảy ra cả. Khione liếc cô. Lũ Boread bắt đầu hết mê mụ, trông đầy thất vọng.
“Quên kế hoạch cũ đi,” Khione gầm lên. “Giết nó!”
Khi Boread giương kiếm lên, lớp da kim loại rồng ấm lần lên dưới tay Piper. Cô nhảy tránh qua một bên, chặn lấy vị nữ thần tuyết, khi Festus quay đầu sang hẳn một trăm tám mươi độ và tiêu diệt Boread, khiến chúng bốc hơi ngay tại chỗ. Bằng một lý do nào đó, thanh kiếm của Zethes được tha. Nó rớt xuống boong tàu, vẫn bốc đầy hơi nước.
Piper bò trên sàn. Cô phát hiện quả cầu gió ở đế cột buồm. Cô chạy về phía đó, nhưng trước khi cô có thể đến gần, Khione ngưng tụ trước mắt cô trong một hơn lốc xoáy. Làn da ả sáng rực, đến mức có thể khiến người ta bị mù tuyết.
“Đứa con gái khốn khổ,” Ả rít lên. “Ngươi nghĩ người có thể đánh bại ta—một nữthần?”
Phía sau Piper, Festus gầm gừ và thổi hơi nước, nhưng Piper biết nó không thể phun lửa lần nữa mà tránh không đốt cháy cô.
Hai mươi feet sau lưng nữ thần, khối cầu băng bắt đầu nứt và kêu xì xì.
Piper không còn thời gian để mà khôn với chả khéo. Cô hét lên và giơ cao thanh dao ngắn, lao đến nữ thần.
Khione chộp lấy cổ tay cô. Băng ngay lập tức lan toả toàn bộ cánh tay cô. Lưỡi dao của Katoptris trở nên trắng toát.
Gương mặt của Khione cách mặt cô chỉ có sáu inch. Khione mỉm cười, biết rằng ả ta đã thắng.
“Con của Aphrodite,” Ả bĩu môi. “Ngươi chẳng là gìcả.”
Festus ngọ nguậy ken két. Piper thề là nó muốn gầm lên cổ vũ cô.
Bỗng nhiên lồng ngực của cô ấm lên—không phải bởi vì giận hay sợ hãi, nhưng bởi tình cảm cho con rồng đố; và Jason, người luôn tin tưởng vào cô, và những người bạn bị kẹt bên dưới của cô nữa; và Leo, bị lạc và cần cô giúp đỡ.
Có lẽ tình cảm không là gì với băng giá… nhưng Piper đã dùng nó để thức tỉnh con rồng máy. Phàm nhân luôn luôn làm được những chuyện không tưởng bằng tình yêu đó thôi. Mẹ nhấc xe để cứu con. Mà Piper hơn phàm nhân nhiều. Cô là á thần. Là anh hùng.
Băng giá trên lưỡi dao cô tan chảy. Cánh tay cô bốc hơi trong sự kìm kẹp của Khione.
“Vẫn đánh giá thấp tôi.” Piper nói với nữ thần. “Bà cần phải coi lại đó nha.”
Gương mặt tự mãn của Khione nhạt dần khi Piper đâm thanh dao thẳng xuống.
Lưỡi dao chạm vào ngực Khione, và vị nữ thần vỡ tan như một trận bão tuyết nhỏ. Piper đổ xuống, tê dại vì lạnh. Cô nghe tiếng Festus lách cách, cả tiếng báo động cũ réo vang trời.
Trái bom.
Piper cố ngồi dậy. Khối cầu phải cách cô đên mười feet, kêu xì xì và xoay tròn vởi những cơn gió bên trong bắt đầu xoáy lên.
Piper nhào đến nó.
Những ngón tay cô bao lấy trái bom vừa kịp lúc lớp băng nứt vỡ và những cơn gió bùng nổ.
~Bonus ảnh Piper ngồ ngộ~
Bình luận truyện