Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 4: Ngôi Nhà Thần Hades
Chương 46: Percy 6
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
NẾU Ý CỦA BOB KHI NÓI VỀ SỰ GIÚP ĐỠ LÀ TỪ CON MA KHÓC LÓC NÀY, thì Percy khá là chắc là cậu không muốn sự giúp đỡ đấy.
Tuy nhiên Bob lại lê bước tiến đến, khiến cho Percy cảm thấy không thể không theo. Ít nhất thì cái chỗ này cũng ít tối hơn – không hẳng là sáng, mà là có cái gì đó như là nhiều sương trắng đặc sệt hơn.
‘Akhlys!’ Bob cất tiếng gọi.
Sinh vật đó ngảng đầu lên, và ruột gan Percy gào thét, ‘Cứu với!’
Riêng cơ thể của bà ta thôi đã đủ tệ lắm rồi. Bà ta trông như nạn nhân của một nạn đói – xương sường nhìn như những que tăm, đầu gối sưng húp, khuỷu tay nổi u, vài miếng giẻ rách thay cho quần áo, móng chân móng tay nứt toác. Bụi bẩn đóng thành bánh trên da và thành cột trên vai bà ta, như thể là bà ta thương xuyên đi tắm dưới đáy một chiếc đồng hồ cát chạy bằng bụi bẩn.
Dung mạo bà ta đã bị hủy hoại hoàn toàn. Đôi mắt bà ta trũng sâu và đóng đầy nhớt gỉ mắt, lệ vẫn còn chảy. Nước mũi bà ta nhỏ giọt như thác đổ. Mái tóc xơ xác của bà ta bết vào sọ thành một bút nhờn, và má bà ta xước thành rãnh máu như thể bà ta tự cào mình.
Percy không dám nhìn vào mắt bà ta, thế nên cậu đành nhìn xuống. bên cạnh đầu gối bà ta nàm chỏng chơ một cái khiên cổ – một cái tấm tròn móp méo làm bằng gỗ và đồng, có vẽ chân dung của chính Akhlys đang cầm khiên, thế nên hình ảnh lặp đi lặp lại mãi mãi, chỉ nhỏ dần và nhỏ dần đi.
‘Cái khiên đó,’ Annabeth thì thầm. ‘Nó là của ông ta đấy. Mình cứ tưởng đó chỉ là truyền thuyết thôi chứ.’
‘Ồ, không đâu,’ bà mụ già rên rỉ. ‘Chiếc khiên của Hercules. Hắn ta vẽ ta lên đó, để kẻ địch của hắn có thể thấy ta là hình ảnh cuối cùng chúng thấy trước khi chết – nữ thần Đau Khổ.’ Bà ta ho nặng đến độ chỉ nghe thôi ngực Percy cũng đau. ‘Cứ như là Hercules biết đau khổ thật sự là thế nào ấy. Mà đấy còn chẳng phải là một bức chân dung đẹp nữa chứ!’
Percy nuốt nước bọt. Khi cậu và các bạn chạm trán Hercules ở Bãi Gibraltar, mọi việc đã diễn ra không được suôn sẻ cho lắm. Cuộc giao lưu đã dẫn đến rất nhiều la hét, dọa giết và rất nhiều dứa bay với tốc độ cao.’
‘Thế cái khiên này làm gì ở đây?’ Percy hỏi.
Vị nữ thần nhìn Percy chằm chằm với đôi mắt ướt đục như sữa. Máu nhỏ giọt từ má bà ta, thành những chấm bi đỏ trên tấm áo rách nát. ‘Hắn chẳng cần nó nữa, đúng không nhỉ? Nó rơi xuống đây khi cơ thể phàm nhân của hắn ta cháy thành tro. Một lời nhắc nhở, ta cho là thế, rằng chẳng cái khiên nào là đủ cả. Đến phút chót, sự đau khổ sẽ bao trùm lấy tất cả các ngươi. Kể cả Hercules.’
Percy nhích đến gần Annabeth. Cậu cố nhớ ra lí do họ có mặt ở đây, nhưng không khí tràn đầy sự tuyệt vọng này thực sự làm bạn khó mà tập trung suy nghĩ. Nghe Akhlys nói, cậu không còn thấy việc bà ta vào vào má mình là kì quặc nữa. Từ vị nữ thần này tỏa ra một nỗi đau thuần túy.
‘Bob’ Percy nói, ‘chúng ta đúng ra không nên tới đây.’
Từ đâu đó bên dưới bộ đồng phục của Bob, con mèo xương meo lên đồng ý.
Người khổng lồ Titan cựa người nhăn mặt, chắc là đang bị mèo con Bob nhỏ cào vào nách. ‘Akhlys điều khiển Màn Sương Chết,’ ông ta khăng khăng. ‘Bà ta có thể che giấu cho cậu.’
‘Che giấu cho chúng?’ Akhlys phát ra một tiếng rít rít. Có thể là bà ta đang cười, hoặc là đang nấc chết. ‘Vì cái gì mà ta phải làm thế?’
‘Họ phải đến được Cửa Tử,’ Bob nói. ‘Đế quay trở lại trần gian.’
‘Bất khả thi!’ Akhlys nói. ‘Các cánh quân của Tartarus sẽ tìm ra các ngươi. Chúng sẽ xé xác các ngươi ra.’
Annabeth xoay mặt của thanh kiếm xương drakon ra, làm Percy phải công nhận rằng cô trông khá đáng sợ và nóng bỏng theo kiểu ‘Công chúa Người dã man’. Cô lên tiếng. ‘Thế, tôi đoán rằng cái Màn Sương Chết của bà khá là vô dụng, đúng không?’
Vị nữ thần nhe ra mấy cái răng nứt toác vàng khè. ‘Vô dụng? Ngươi là ai?’
‘Một đứa con gái của Athena.’ Giọng Annabeth nghe đầy dũng khí – nhưng mà làm thế nào mà cô làm được thế, thì Percy chịu. ‘Tôi không đi bộ xuyên qua một nửa Tartarus chỉ để nghe một tiểu thần thuyết giảng về cái gì là bất khả thi.’
‘Tiểu thần?’ Akhlys bấu những cái móng tay nổi u vào tấm khiên của Hercules, bóp lõm kim loại. ‘Ta đã già trước cả khi những người khổng lồ Titan được sinh ra, đứa con gái vô học. Ta đã già trước cả lần thức giấc đầu tiên của Gaia. Đau Khổ là vĩnh cửu.Tồn tại là đau khổ. Ta được sinh ra từ những vị thần già nhất – từ Chaos (Hỗn Mang) và Nyx (Đêm Tối). Ta đã – ‘
‘Ờ, ờ, được rồi,’ Annabeth nói. ‘Sầu não và khổ đau, vân vân và mây mây. Nhưng mà bà vẫn chẳng đủ sức mạnh để che giấu hai á thần bằng cái Màn Sương Chết. Như tôi nói: vô dụng.’
Percy hắng giọng. ‘Ờ, Annabeth – ‘
Cô lườm cậu một phát cảnh cáo. Phối hợp với mình đi. Cậu nhận ra rằng cô đang hoảng sợ tới mức nào, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác. Đấy là cách tối nhất để khích vị nữ thần này hành động.
‘Ý tôi là … Annabeth đúng đấy!’ Percy xung phong. ‘Bob dẫn tất cả chúng tôi tới đây bởi vì ông ta nghĩ rằng bà có thể giúp. Nhưng tôi đoán là bà đang quá bận với việc nhìn chăm chăm vào cái khiên và khóc lóc. Tôi cũng không trách bà được. Nó trông giống hệt bà.’
Akhlys rên rỉ và lườm người khổng lồ Titan. ‘Vì cái lí do gì mà ngươi tra tấn ta bằng hai đứa nhóc đáng ghét này?’
Bob phát ra một tiếng gì đấy vừa giống tiếng ậm ừ vừa giống tiếng rên. ‘Tôi nghĩ – Tôi nghĩ – ‘
‘Màn Tử Sương không dùng để giúp đỡ kẻ khác!’ Akhlys hét lên. ‘Nó liệm con người trong nỗi đau khổ khi linh hồn của họ đi qua Âm Phủ. Đó là hơi thở của Tartarus, của cái chết, của nỗi tuyệt vọng!’
‘Tuyệt vời ông mặt giời,’ Percy nói. ‘Bọn tôi đặt trước hai chỗ được không?’
Akhlys khịt mũi. ‘Xin ta một món quà có lí trí hơn đi. Ta còn là nữ thần Độc Dược nữa. Ta có thể cho các ngươi được chết – hàng nghìn cách để chết ít đau đớn hơn cái cách mà các ngươi đã chọn để đi đến trái tim của chốn Hố Sâu Thăm Thẳm.’
Xung quanh vị nữ thần, những bông hoa nở ra từ bụi đất – tím thẫm, da cam, đỏ tươi ta ra những mùi hương ngọt ngào muốn bệnh.
‘Bóng mộng,’ Akhlys chào hàng. ‘Độc cần. Cà độc dược, phỉ ốc tử hay mã tiền. Ta có thể phá hủy nội tạng của các ngươi, làm sôi máu các ngươi.’
‘Chúng tôi rất là cảm kích,’ Percy trả lời. ‘Nhưng chúng tôi đã thử đủ thuốc độc cho một chuyến dã ngoại rồi. Còn bây giờ, bà có thể che giấu chúng tôi bằng Màn Tử Sương của bà hay là không đây?’
‘Yeah, sẽ vui lắm đấy.’ Annabeth nói.
Vị nữ thần nheo mắt. ‘Vui á?’
‘Chắc chắn luôn,’ Annabeth hứa hẹn. ‘Nếu mà chúng tôi thất bại, thử nghĩ xem đối với bà chuyện đấy sẽ tuyệt thế nào với bà, hả hê với những linh hồn chết trong đau khổ của chúng tôi. Bà có thể nói Ta đã bảo rồi mà vô tận lần theo ý thích.’
‘Hoặc, nếu chúng tôi thành công,’ Percy thêm vào, ‘Hãy nghĩ đến tất cả những sự đau khổ bà mang lại cho tụi quái vật dưới đây. Chúng tôi định niêm phong Cửa Tử lại luôn. Mà việc đây sẽ kéo theo rất nhiền khóc lóc với lại rên rỉ.’
Akhlys xem xét. ‘Ta thích sự đau khổ. Khóc lóc nghe cũng hay đấy.’
‘Thế thì xong rồi nhá,’ Percy chốt. ‘Làm chúng tôi tàng hình đi.’
Akhlys rùng rùng chân. Chiếc khiên của Hercules lăn đi và lảo đảo dừng lại trong một luống hoa độc. ‘Việc đấy không đơn giản thế đâu,’ vị nữ thần trả lời. ‘Màn Tử Sương tới vào khoảnh khắc các ngươi cận kề cái chết. Chỉ lúc đó mắt các ngươi mới bị che. Thế giới sẽ mờ đi.
Miệng Percy khô khốc. ‘Được rồi. Nhưng … chúng tôi sẽ được che giấu khỏi lũ quái vật?’
‘Ồ, có chứ,’ Akhlys nói. ‘Nếu các ngươi sống sót qua quá trình biến đổi, các ngươi sẽ có thể đi qua mà không bị phát hiện giữa các đội quân của Tartarus. Việc đấy thực là vô vọng, đương nhiên rồi, nhưng nếu các ngươi cứ khăng khăng, thì theo ta. Ta sẽ chỉ các ngươi con đường.’
‘Chính xác thì là con đường dẫn đến đâu chứ?’ Annabeth hỏi.
Bóng dáng vị nữ thần đã lẫn vào u ám.
Percy quay qua nhìn Bob, nhưng mà người khổng lồ Titan đã biến mất. Làm thế nào mà một gã màu bạc cao ba mét với một con mèo vô cùng ồn ào lại biến mất được chứ?’
‘Này!’ Percy hét lên với Akhlys. ‘Bạn của bọn tôi đâu rồi?’
‘Hắn ta không thể đi trên con đường này,’ vị nữ thần nói vọng lại. ‘Hắn ta không phải là người phàm. Theo ta, mấy đứa nhỏ ngu ngốc. Theo ta, thử Màn Tử Sương.’
Annabeth thở ra và siết tay cậu. ‘Ờ thì, … việc đấy sẽ tệ đến mức nào được chứ?’
Câu hỏi ngớ ngẩn đến nỗi Percy phải phá ra cười, cho dù việc đấy làm phổi cậu đau nhói. ‘Ừ. Buổi hẹn hò lần sau, sẽ là ăn tối ở New Rome.’
Họ đi theo vị những dấu chân trên mặt đất giữa những hàng hoa độc của vị nữ thần, vào sâu hơn màn sương mù.
NẾU Ý CỦA BOB KHI NÓI VỀ SỰ GIÚP ĐỠ LÀ TỪ CON MA KHÓC LÓC NÀY, thì Percy khá là chắc là cậu không muốn sự giúp đỡ đấy.
Tuy nhiên Bob lại lê bước tiến đến, khiến cho Percy cảm thấy không thể không theo. Ít nhất thì cái chỗ này cũng ít tối hơn – không hẳng là sáng, mà là có cái gì đó như là nhiều sương trắng đặc sệt hơn.
‘Akhlys!’ Bob cất tiếng gọi.
Sinh vật đó ngảng đầu lên, và ruột gan Percy gào thét, ‘Cứu với!’
Riêng cơ thể của bà ta thôi đã đủ tệ lắm rồi. Bà ta trông như nạn nhân của một nạn đói – xương sường nhìn như những que tăm, đầu gối sưng húp, khuỷu tay nổi u, vài miếng giẻ rách thay cho quần áo, móng chân móng tay nứt toác. Bụi bẩn đóng thành bánh trên da và thành cột trên vai bà ta, như thể là bà ta thương xuyên đi tắm dưới đáy một chiếc đồng hồ cát chạy bằng bụi bẩn.
Dung mạo bà ta đã bị hủy hoại hoàn toàn. Đôi mắt bà ta trũng sâu và đóng đầy nhớt gỉ mắt, lệ vẫn còn chảy. Nước mũi bà ta nhỏ giọt như thác đổ. Mái tóc xơ xác của bà ta bết vào sọ thành một bút nhờn, và má bà ta xước thành rãnh máu như thể bà ta tự cào mình.
Percy không dám nhìn vào mắt bà ta, thế nên cậu đành nhìn xuống. bên cạnh đầu gối bà ta nàm chỏng chơ một cái khiên cổ – một cái tấm tròn móp méo làm bằng gỗ và đồng, có vẽ chân dung của chính Akhlys đang cầm khiên, thế nên hình ảnh lặp đi lặp lại mãi mãi, chỉ nhỏ dần và nhỏ dần đi.
‘Cái khiên đó,’ Annabeth thì thầm. ‘Nó là của ông ta đấy. Mình cứ tưởng đó chỉ là truyền thuyết thôi chứ.’
‘Ồ, không đâu,’ bà mụ già rên rỉ. ‘Chiếc khiên của Hercules. Hắn ta vẽ ta lên đó, để kẻ địch của hắn có thể thấy ta là hình ảnh cuối cùng chúng thấy trước khi chết – nữ thần Đau Khổ.’ Bà ta ho nặng đến độ chỉ nghe thôi ngực Percy cũng đau. ‘Cứ như là Hercules biết đau khổ thật sự là thế nào ấy. Mà đấy còn chẳng phải là một bức chân dung đẹp nữa chứ!’
Percy nuốt nước bọt. Khi cậu và các bạn chạm trán Hercules ở Bãi Gibraltar, mọi việc đã diễn ra không được suôn sẻ cho lắm. Cuộc giao lưu đã dẫn đến rất nhiều la hét, dọa giết và rất nhiều dứa bay với tốc độ cao.’
‘Thế cái khiên này làm gì ở đây?’ Percy hỏi.
Vị nữ thần nhìn Percy chằm chằm với đôi mắt ướt đục như sữa. Máu nhỏ giọt từ má bà ta, thành những chấm bi đỏ trên tấm áo rách nát. ‘Hắn chẳng cần nó nữa, đúng không nhỉ? Nó rơi xuống đây khi cơ thể phàm nhân của hắn ta cháy thành tro. Một lời nhắc nhở, ta cho là thế, rằng chẳng cái khiên nào là đủ cả. Đến phút chót, sự đau khổ sẽ bao trùm lấy tất cả các ngươi. Kể cả Hercules.’
Percy nhích đến gần Annabeth. Cậu cố nhớ ra lí do họ có mặt ở đây, nhưng không khí tràn đầy sự tuyệt vọng này thực sự làm bạn khó mà tập trung suy nghĩ. Nghe Akhlys nói, cậu không còn thấy việc bà ta vào vào má mình là kì quặc nữa. Từ vị nữ thần này tỏa ra một nỗi đau thuần túy.
‘Bob’ Percy nói, ‘chúng ta đúng ra không nên tới đây.’
Từ đâu đó bên dưới bộ đồng phục của Bob, con mèo xương meo lên đồng ý.
Người khổng lồ Titan cựa người nhăn mặt, chắc là đang bị mèo con Bob nhỏ cào vào nách. ‘Akhlys điều khiển Màn Sương Chết,’ ông ta khăng khăng. ‘Bà ta có thể che giấu cho cậu.’
‘Che giấu cho chúng?’ Akhlys phát ra một tiếng rít rít. Có thể là bà ta đang cười, hoặc là đang nấc chết. ‘Vì cái gì mà ta phải làm thế?’
‘Họ phải đến được Cửa Tử,’ Bob nói. ‘Đế quay trở lại trần gian.’
‘Bất khả thi!’ Akhlys nói. ‘Các cánh quân của Tartarus sẽ tìm ra các ngươi. Chúng sẽ xé xác các ngươi ra.’
Annabeth xoay mặt của thanh kiếm xương drakon ra, làm Percy phải công nhận rằng cô trông khá đáng sợ và nóng bỏng theo kiểu ‘Công chúa Người dã man’. Cô lên tiếng. ‘Thế, tôi đoán rằng cái Màn Sương Chết của bà khá là vô dụng, đúng không?’
Vị nữ thần nhe ra mấy cái răng nứt toác vàng khè. ‘Vô dụng? Ngươi là ai?’
‘Một đứa con gái của Athena.’ Giọng Annabeth nghe đầy dũng khí – nhưng mà làm thế nào mà cô làm được thế, thì Percy chịu. ‘Tôi không đi bộ xuyên qua một nửa Tartarus chỉ để nghe một tiểu thần thuyết giảng về cái gì là bất khả thi.’
‘Tiểu thần?’ Akhlys bấu những cái móng tay nổi u vào tấm khiên của Hercules, bóp lõm kim loại. ‘Ta đã già trước cả khi những người khổng lồ Titan được sinh ra, đứa con gái vô học. Ta đã già trước cả lần thức giấc đầu tiên của Gaia. Đau Khổ là vĩnh cửu.Tồn tại là đau khổ. Ta được sinh ra từ những vị thần già nhất – từ Chaos (Hỗn Mang) và Nyx (Đêm Tối). Ta đã – ‘
‘Ờ, ờ, được rồi,’ Annabeth nói. ‘Sầu não và khổ đau, vân vân và mây mây. Nhưng mà bà vẫn chẳng đủ sức mạnh để che giấu hai á thần bằng cái Màn Sương Chết. Như tôi nói: vô dụng.’
Percy hắng giọng. ‘Ờ, Annabeth – ‘
Cô lườm cậu một phát cảnh cáo. Phối hợp với mình đi. Cậu nhận ra rằng cô đang hoảng sợ tới mức nào, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác. Đấy là cách tối nhất để khích vị nữ thần này hành động.
‘Ý tôi là … Annabeth đúng đấy!’ Percy xung phong. ‘Bob dẫn tất cả chúng tôi tới đây bởi vì ông ta nghĩ rằng bà có thể giúp. Nhưng tôi đoán là bà đang quá bận với việc nhìn chăm chăm vào cái khiên và khóc lóc. Tôi cũng không trách bà được. Nó trông giống hệt bà.’
Akhlys rên rỉ và lườm người khổng lồ Titan. ‘Vì cái lí do gì mà ngươi tra tấn ta bằng hai đứa nhóc đáng ghét này?’
Bob phát ra một tiếng gì đấy vừa giống tiếng ậm ừ vừa giống tiếng rên. ‘Tôi nghĩ – Tôi nghĩ – ‘
‘Màn Tử Sương không dùng để giúp đỡ kẻ khác!’ Akhlys hét lên. ‘Nó liệm con người trong nỗi đau khổ khi linh hồn của họ đi qua Âm Phủ. Đó là hơi thở của Tartarus, của cái chết, của nỗi tuyệt vọng!’
‘Tuyệt vời ông mặt giời,’ Percy nói. ‘Bọn tôi đặt trước hai chỗ được không?’
Akhlys khịt mũi. ‘Xin ta một món quà có lí trí hơn đi. Ta còn là nữ thần Độc Dược nữa. Ta có thể cho các ngươi được chết – hàng nghìn cách để chết ít đau đớn hơn cái cách mà các ngươi đã chọn để đi đến trái tim của chốn Hố Sâu Thăm Thẳm.’
Xung quanh vị nữ thần, những bông hoa nở ra từ bụi đất – tím thẫm, da cam, đỏ tươi ta ra những mùi hương ngọt ngào muốn bệnh.
‘Bóng mộng,’ Akhlys chào hàng. ‘Độc cần. Cà độc dược, phỉ ốc tử hay mã tiền. Ta có thể phá hủy nội tạng của các ngươi, làm sôi máu các ngươi.’
‘Chúng tôi rất là cảm kích,’ Percy trả lời. ‘Nhưng chúng tôi đã thử đủ thuốc độc cho một chuyến dã ngoại rồi. Còn bây giờ, bà có thể che giấu chúng tôi bằng Màn Tử Sương của bà hay là không đây?’
‘Yeah, sẽ vui lắm đấy.’ Annabeth nói.
Vị nữ thần nheo mắt. ‘Vui á?’
‘Chắc chắn luôn,’ Annabeth hứa hẹn. ‘Nếu mà chúng tôi thất bại, thử nghĩ xem đối với bà chuyện đấy sẽ tuyệt thế nào với bà, hả hê với những linh hồn chết trong đau khổ của chúng tôi. Bà có thể nói Ta đã bảo rồi mà vô tận lần theo ý thích.’
‘Hoặc, nếu chúng tôi thành công,’ Percy thêm vào, ‘Hãy nghĩ đến tất cả những sự đau khổ bà mang lại cho tụi quái vật dưới đây. Chúng tôi định niêm phong Cửa Tử lại luôn. Mà việc đây sẽ kéo theo rất nhiền khóc lóc với lại rên rỉ.’
Akhlys xem xét. ‘Ta thích sự đau khổ. Khóc lóc nghe cũng hay đấy.’
‘Thế thì xong rồi nhá,’ Percy chốt. ‘Làm chúng tôi tàng hình đi.’
Akhlys rùng rùng chân. Chiếc khiên của Hercules lăn đi và lảo đảo dừng lại trong một luống hoa độc. ‘Việc đấy không đơn giản thế đâu,’ vị nữ thần trả lời. ‘Màn Tử Sương tới vào khoảnh khắc các ngươi cận kề cái chết. Chỉ lúc đó mắt các ngươi mới bị che. Thế giới sẽ mờ đi.
Miệng Percy khô khốc. ‘Được rồi. Nhưng … chúng tôi sẽ được che giấu khỏi lũ quái vật?’
‘Ồ, có chứ,’ Akhlys nói. ‘Nếu các ngươi sống sót qua quá trình biến đổi, các ngươi sẽ có thể đi qua mà không bị phát hiện giữa các đội quân của Tartarus. Việc đấy thực là vô vọng, đương nhiên rồi, nhưng nếu các ngươi cứ khăng khăng, thì theo ta. Ta sẽ chỉ các ngươi con đường.’
‘Chính xác thì là con đường dẫn đến đâu chứ?’ Annabeth hỏi.
Bóng dáng vị nữ thần đã lẫn vào u ám.
Percy quay qua nhìn Bob, nhưng mà người khổng lồ Titan đã biến mất. Làm thế nào mà một gã màu bạc cao ba mét với một con mèo vô cùng ồn ào lại biến mất được chứ?’
‘Này!’ Percy hét lên với Akhlys. ‘Bạn của bọn tôi đâu rồi?’
‘Hắn ta không thể đi trên con đường này,’ vị nữ thần nói vọng lại. ‘Hắn ta không phải là người phàm. Theo ta, mấy đứa nhỏ ngu ngốc. Theo ta, thử Màn Tử Sương.’
Annabeth thở ra và siết tay cậu. ‘Ờ thì, … việc đấy sẽ tệ đến mức nào được chứ?’
Câu hỏi ngớ ngẩn đến nỗi Percy phải phá ra cười, cho dù việc đấy làm phổi cậu đau nhói. ‘Ừ. Buổi hẹn hò lần sau, sẽ là ăn tối ở New Rome.’
Họ đi theo vị những dấu chân trên mặt đất giữa những hàng hoa độc của vị nữ thần, vào sâu hơn màn sương mù.
Bình luận truyện