Cái Thùng Cơm Sát Vách
Chương 67: Cồn
Vì đây là bữa cơm từ biệt nên Lam Sam lại càng cố tâm chuẩn bị để mời
mọi người một bữa cơm hoàn chỉnh. Kể cả lão Vương cũng như toàn bộ nhân
viên trong bộ phận tiêu thụ đều góp mặt, nhưng cô không hiểu được là vì
sao Tống Tử Thành cũng phải tham gia… Trên đường từ phòng tiêu thụ đến
nhà hàng, họ gặp anh ta, anh ta mặt không đổi sắc buông một câu:
- Nếu là bữa cơm từ biệt, không ngại để tôi tham gia chứ?
Làm trò trước mặt bao nhiêu người như vậy, Lam Sam còn có thể nói được cái gì nữa đây.
Vì có sự tham gia của sếp tổng nên bầu khi không thể thoải mái như mọi ngày, mà có phần câu nệ hơn. Lam Sam thì có thể phất áo ra đi mà không mang theo một gợn mây, cô có thể không quan tâm nhưng những người khác vẫn còn phải theo Tống Tử Thành lăn lộn nữa mà.
Hơn thế hôm nay có vẻ sếp tổng tâm trạng không hề vui vẻ chút nào mà diện mạo thì…
Ngay đến lão Vương cũng khá trầm mặc, chủ yêu là vì ông sờ lần mãi mà vẫn chưa trúng được cái chuyện gì đang xảy ra.
Lam Sam vờ như không hề phát hiện ra, vẫn tươi cười trêu chọc các đồng nghiệp khác, cứ hi hi ha ha cho qua chuyện với mọi người, một bữa cơm bằng mặt không bằng lòng cuối cùng cũng xong mà chẳng hề vui vẻ chút nào.
Ăn uống xong xuôi, hầu như mọi người đều có việc gấp xin phép ra về trước, để lại Lam Sam và Tống Tử Thành. Đối với công việc tiêu thụ, quan sát thái độ là một kỹ năng cơ bản. Suốt bữa ăn hôm nay ánh mắt sếp tổng luôn hướng về phía Lam Sam, người nào mà không thấy thì chỉ có mà là người mù. Vài đồng nghiệp đi cùng nhau đến ga tàu điện ngầm còn vừa đi vừa bàn tán: Lam Sam lần này xin thôi việc, lúc trở lại không biết có trở thành Sếp tổng phu nhân không nữa?
Nhân vật nữ chính trong câu chuyện bàn tán đó vẫn còn đang viết hóa đơn thanh toán tiền, trên tay cô ấy vẫn cầm thẻ tín dụng và hóa đơn thanh toán tiền ăn của nhà hàng. Theo thói quen nên cô luôn yêu cầu nhân viên thu ngân viết hóa đơn VAT cho công ty, nhưng đến khi nhận tờ hóa đơn trên tay cô mới nhớ ra là đã không còn cần nữa.
Tống Tử Thành vẫn đang đứng trước cửa nhìn đăm đắm vào cô, đến khi cô bước ra khỏi cửa, anh ta cũng đi theo sau.
Lam Sam nhìn thấy Tống Tử Thành thì đưa cho anh tờ hóa đơn:
- Này, dù sao tôi cũng không cần, anh đưa lại cho công ty giúp tôi, không cần biết là đưa cho ai, miễn sau này có thể dùng đến, đây coi như là một chút cống hiến cuối cùng của tôi dành cho công ty đi.
Tống Tử Thành nhận lấy tờ giấy mỏng được đánh máy trên tay, mặt trên tờ giấy hơi hé mở ra chỉ đủ để nhìn rõ hai chữ “Xin cảm ơn”. Anh xiết chặt tờ hóa đơn, cười cười:
- Đây là món đồ thứ hai em tặng tôi.
Lam Sam nghẹo đầu, không thể giải thích nổi mà nhìn anh.
- Món đồ đầu tiên là một cái gạt tàn. – Anh nhắc nhở cô.
- A, anh không nói thì tôi đã quên rồi. – Lam Sam có phần mất tự nhiên, cô vốn nghĩ mối quan hệ giữa cô và anh ta không đủ sâu sắc để chỉ cần nhìn một tờ hóa đơn là đủ gợi nhớ nên nhiều kỷ niệm phía sau.
Lam Sam còn đặc biệt không thể hiểu nổi, cô và Tống Tử Thành hẳn là đã trở mặt hết rồi chứ? Anh ta có ý đồ cưỡng gian cô, cô đã đánh anh ta hai trận rồi, ân oán như vậy làm sao còn có thể mang đến một mối quan hệ tốt đẹp được nữa đây. Vậy mà bây giờ anh ta vẫn mặt dày chạy qua đây ăn chực bữa cơm này, rồi lại còn mặt dày nói chuyện với cô, đây là ý gì chứ?
Không biết là lại có âm mưu gì mới nữa hay không đây?
Lam Sam càng nghĩ càng thấy có khả năng, không tự chủ mà tỏ ra đề phòng.
Tống Tử Thành vừa nhìn thấy thái độ của cô, đương nhiên liền đoán ngay ra được suy nghĩ trong lòng cô. Anh cảm thấy dường như trái tim mình đang bị ai đó cấu véo, vừa buồn lại vừa đau. Theo bản năng anh muốn biện bạch cho mình, nhưng giờ ván đã đóng thuyền, chẳng thể nói gì hơn, miệng hé ra vài lần rồi đành khép lại, cuối cùng đành nhả ra một câu:
- Xin lỗi.
- Thôi, hai chúng ta đã thanh toán xong xuôi rồi. – Lam Sam khoát tay bỏ đi.
Tống Tử Thành bỗng kéo cánh tay cô:
- Lam Sam, có thể dành cho tôi một cơ hội nữa hay không?
Lam Sam kinh ngạc:
- Nếu anh muốn nói đến cơ hội, không biết có phải cái loại cơ hội như tôi đang nghĩ không?
Anh gật đầu.
Lam Sam vội lướt qua người anh:
- Ngại quá, tôi đã có bạn trai rồi.
Tống Tử Thành ngây ngẩn cả người:
- Em…?
Lam Sam vừa đứng xoa xoa tay, vừa nhìn anh ta đầy thắc mắc:
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ tôi không thể có bạn trai được à? Bạn trai tôi sẽ đến đón tôi ngay bây giờ đấy, anh ấy…. – Nói đến đây cô chợt dừng lại.
Tống Tử Thành cũng theo tầm mắt cô mà quay lại nhìn, anh thấy Kiều Phong đang đứng cách đó không xa, âm âm u u nhìn hai người họ.
Bạn trai cô là ai, không cần phải nói cũng biết.
Lam Sam vẫy tay về phía Kiều Phong:
- Đứng đó làm gì? Qua đây đi.
Mặc dù đang nổi giận nhưng Kiều Phong vẫn rất nghe lời đi đến trước mặt họ. Anh kéo cô thật mạnh, đưa cô về đứng bên cạnh mình, im lặng biểu hiện thái độ công khai chủ quyền.
Ánh mắt của Tống Tử Thành sâu hun hút, như những mạch đá ngầm đang chìm dần vào nước biển. Anh ta siết chặt quả đấm, vì quá mạnh nên các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Lam Sam nghĩ Tống Tử Thành hôm nay thật kỳ lạ mà không thể giải thích rõ là ở đâu, cô không hề muốn gặp anh ta nữa, cô kéo tay Kiều Phong:
- Chúng ta đi thôi.
Tống Tử Thành lại vòng qua đứng chắn trước mặt cô:
- Lam Sam, em không thể đối xử với tôi như vậy được.
Kiều Phong vốn vì bạn gái mình bị một người đàn ông khác tòm tem mà nổi nóng, bây giờ hắn ta lại vẫn dây dưa không dứt, anh càng thêm tức giận, không thèm suy nghĩ mà đấm thẳng vào mặt Tống Tử Thành một đấm.
Tống Tử Thàn phản xạ cũng rất nhanh, nghiêng người né đòn. Kiều Phong buông Lam Sam ra, lao vào đánh anh ta.
Lam Sam vô cùng kinh ngạc, trong suy nghĩ của cô, Kiều Phong vốn là một con người vô cùng yếu đuối, anh so với các tiểu thư khuê các còn khuê nữ hơn, đừng nói đến động tay động chân, ngay cả những lời nói thô tục cũng đều chưa bao giờ thấy. Nhưng bây giờ, tên tiểu tử này còn đang định đánh nhau… đánh nhau… cái gì chứ…
Càng thần kỳ hơn là thân thủ của anh rất nhanh nhẹn thì phải? Nhưng có vẻ Tống Tử Thành cũng rất nhanh chân nhanh tay…
Tống Tử Thành vốn tâm trạng đã khá đè nén, không thể trút giận với Lam Sam, lại thấy Kiều Phong đang chủ động ra tay, anh ta cũng dốc toàn lực đánh trả. Vừa ra tay, Tống Tử Thành nhận ra đối thủ này không thể xem thường. Bản thân anh ta đã từng luyện qua tản đà, mắt thấy Kiều Phong đầy sát khí, ra tay chuẩn xác tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết anh cũng đã từng luyện qua.
Lam Sam kinh ngạc một lúc lâu mới lấy lại được phản ứng, cô cố gắng tiến lại kéo họ ra:
- Đừng đừng đừng, đừng đánh nữa!
Nhưng hai người họ đã lao vào nhau thành một khối, Lam Sam không kéo Kiều Phong mà lại kéo Tống Tử Thành, Kiều Phong thấy thế lại càng tức giận hơn, lực xuất ra cũng mạnh hơn, bẻ ngoặt tay Tống Tử Thành, giang chân đá anh ta. Tống Tử Thành một bên bị Lam Sam lôi kéo, không sao có thể đối phó được với sức chiến đấu mạnh mẽ của Kiều Phong, lập tức bị dán xuống đất.
Kiều Phong khóa chặt tay anh ta, quỳ một chân trên mặt đất, đè chặt sau lưng, thể hiện phong thái của người chiến thắng một cách vô cùng ngoan độc.
Mọi người trên đường xúm lại vậy xem, Kiều Phong trừng mắt hằn học nhìn họ:
- Nhìn cái gì mà nhìn, đang đánh kẻ xấu đấy.
Mọi người vội vàng tản đi.
Lam Sam vỗ vỗ ngực, mắt đầy phức tạp. Cô đương nhiên cảm thấy một Kiều Phong chiến đấu thâm hiểm thế này thật vô cùng đẹp trai… nhưng nhất định là cô vẫn chưa tỉnh ngủ rồi!
- Nghe cho kỹ đây, Lam Sam là bạn gái tôi, sau này anh hãy tránh xa cô ấy ra. – Kiều Phong bỏ lại một câu, buông Tống Tử Thành ra, đứng dậy kéo Lam Sam đi.
Lam Sam bị Kiều Phong lôi kéo nhanh về phía trước, cô rất muốn quay lại nhìn xem, nhưng cứ nghĩ đến sắc mặt đen kịt của Kiều Phong, cô đành thôi.
Đến lúc này Lam Sam mới nhận ra Kiều Phong có gì đó không đúng, Kiều Phong thường ngày mặc dù có nổi giận đến đâu cũng sẽ phát giận theo cách của mình chứ không phải như tình hình trước mắt, vô cùng kích động, chưa hợp lời đã động thủ, lời nói cũng vô cùng mạnh mẽ sắc nhọn.
Anh… không phải bị cái gì đó nhập chứ….
Lam Sam đột ngột dừng bước, cô đứng bất động. Kiều Phong kéo cô nhưng cô vẫn không đi.
Anh quay đầu lại, cau mày nhìn cô:
- Đi thôi.
Lam Sam trợn to hai mắt, cẩn thận quan sát anh:
- Kiều Phong anh làm sao vậy?
Anh không trả lời mà cúi xuống:
- Em nhận ra à?
Em… có thể không nhận ra được à? Lam Sam đen mặt, hỏi tiếp:
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có chuyện gì không thể nói được cho em biết à? – Trái tim của cô dường như bị xiết chặt, không biết câu trả lời là thế nào đây.
Kiều Phong ngước mắt nhìn cô, ánh mắt anh dường như có phần uể oải:
- Lam Sam, anh không cẩn thận nên uống nhầm một chút cồn.
- … - Lam Sam thở phào nhẹ nhõm: - Làm em sợ thót tim, còn tưởng anh định chia tay chứ. Uống cồn thì không việc gì đâu, chỉ cần không phải rượu công nghiệp… - Nói đến đây, đột nhiên cô nghĩ ra: - A không đúng, có phải giống như trước đây anh từng nói, nếu đụng đến cồn thì tính khí sẽ trở nên nóng nảy không?
Kiều Phong gật đầu.
- Khó trách vừa rồi anh nổi nóng ầm ĩ như vậy. – Lam Sam lầm bầm, cô vừa nói vừa vỗ vỗ vào cánh tay anh. – Nhưng dù sao trông anh vừa rồi thật sự cực kỳ đẹp trai đấy, hihi.
Kiều Phong vẫn không nói gì, tiếp tục kéo tay cô đi thẳng về phía trước.
Lam Sam đứng cạnh anh, hỏi:
- Có phải sau khi uống rượu vào tâm trạng anh sẽ trở nên khó chịu không?
- Cũng không phải. – Anh lắc đầu.
Cô miết miết môi:
- Vậy vì sao anh lại không để ý đến em chứ?
- Anh không thể nổi nóng với em được.
Lam Sam hiểu ý anh. Anh biết tâm trạng mình đang không được tốt, ăn nói cũng khó nghe, cho nên cố gắng chịu đựng để không nói chuyện với cô, vì không muốn trút giận lên người cô.
Cô khá cảm động:
- Không cần phải khách sáo với em vậy đâu, em là bạn gái anh mà, chuyện này nếu không tìm em thì biết tìm ai đây? Không cần phải nhịn , cứ nhịn mãi sẽ hỏng đấy, không tốt đâu…
Hai người đi ngang qua một sạp báo, bà cô bán báo nghe thấy một cô gái nói như vậy với một chàng trai, bèn đưa mắt nhìn họ với thái độ kỳ quái.
Kiều Phong dường như có mắt trên vai, anh quay phắt đầu lại lườm, bà cô kia vội vội vàng vàng cúi đầu giả vờ xếp xếp lại mấy tờ báo.
Kiều Phong không nhịn được , cuối cùng dày mặt hỏi:
- Vừa nãy vì sao lại không kéo tay anh, mà lại kéo Tống Tử Thành chứ?
- Anh ngốc thế, em kéo tay ai thì người đó sẽ phải chịu đòn rồi, em kéo anh ta để thuận tiện cho anh đánh mà.
Kiều Phong sửng sốt, không ngờ cô lại nghĩ vậy, anh còn đang tưởng…
Lam Sam giơ tay chặn một cái taxi, hai người nhanh chóng trở về nhà. Lam Sam vẫn còn bận tâm về Kiều Phong nên đi theo về nhà anh. Schrodinger chạy đến cửa tiếp đón họ, vô cùng ngoan ngoãn, nó cúi đầu cọ cọ vào gấu quần Kiều Phong, chỉ trong giây lát tên tiểu thái giám kiêu ngạo đã biến trở thành một chú mèo bé nhỏ ma mãnh biết làm ấm lòng chủ nhân.
Kiều Phong tung một cú đá văng nó ra xa.
Schrodinger…
Lam Sam dở khóc dở cười ôm lấy Schrodinger, theo Kiều Phong tiến vào phòng khách. Kiều Phong vẫn cứ im lặng không nói một lời, trạng thái của anh gần giống như bị trúng thuốc mê. Lam Sam không biết phải an ủi anh như thế nào, cô không còn cách nào khác là đành xuất ra thủ đoạn vạn năng, một tay ôm Schrodinger, một tay ôm lây mặt anh, khập khà khập khiễng hôn anh.
Một chiêu này hiển nhiên không thể xoa dịu tâm trạng hiện thời của anh để anh có thể lấy lại bình tĩnh, mà càng như đổ dầu vào lửa, khiến ngọn lửa bùng lên.
Kiều Phong đột ngột đè gáy cô xuống, không để cô có đường lui, lực của anh rất mạnh, môi anh ép hết sức, rồi sau đó anh há miệng, cắn lên môi cô.
Lam Sam run rẩy, cô ném Schrodinger xuống đất. Schrodinger nhảy trở lại mặt đất, ngồi chồm hổm bên cạnh tò mò nhìn hai con người trước mặt.
Kiều Phong cắn xong, lại vươn đầu lưỡi, cố sức cắn cắn mút mút đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô. Đầu óc Lam Sam cũng nóng lên, cô không kìm được mà ôm chặt lấy anh, ngửa cổ nghênh đón nụ hôn của anh. Phản ứng này của cô dường như đã lấy lòng anh, động tác của anh trở nên mềm mỏng hơn. Sau đó anh lại hé lưỡi tiến vào miệng cô, xoáy trên kẽ răng cô, nhẹ nhàng tách miệng cô ra.
Lam Sam không kìm được mà hé miệng, đầu lưỡi anh nhanh chóng tiến vào miệng cô càn quấy. Anh hôn tuy chẳng có phương pháp, chỉ hoàn toàn dựa vào bản năng cố gắng khuấy động khoang miệng cô, hút lấy nước bọt của cô, nhưng gặp đầu lưỡi linh hoạt của cô, anh không thể buông tha, ôm lấy cô cứ thế triền miên. Lam Sam bị hôn đến mức hai chân nhũn ra, lại càng xiết chặt lấy anh. Kiều Phong nắm chặt lấy eo cô để giúp cô đứng vững. Tuy rằng nụ hôn này không hề có kỹ xảo gì đáng nói nhưng cũng đủ khiến hai người ý loạn tình mê. Lam Sam nhắm mắt lại, cô chỉ cảm thấy chính mình đang rơi vào một vòng xoáy cực kỳ sâu thẳm, không sao có thể phản kháng, không cách nào để có thể tự vấn lại, chỉ có thể nương theo nó mà thôi.
Hôn mãi hôn mãi cho đến khi cô cảm nhận được một vật cứng cứng đặt ở dưới hông mình. Nó dường như không hề an phận, không ngừng ngọ ngậy trên người cô, cách qua một lớp quần áo vẫn có thể truyền đến nhiệt lượng nóng bừng bừng.
Bàn tay Kiều Phong bắt đầu trượt vào trong quần áo cô.
Lam Sam chợt đẩy anh ra:
- Chúng ta như vậy… là quá nhanh đó… - Mới hẹn hò ngày thứ hai đã lên giường rồi, cô thật sự không phải là người tùy tiện đến vậy được đâu….
Trong đôi mắt Kiều Phong dường như đang ẩn chứa một ngọn lửa thiêu đốt, anh lại tiến tới, đè cô xuống ghế salon.
Anh đè ấn cô xuống, vừa hôn lên môi cô, vừa từ từ chạm vào eo cô, không ngừng chạm đến từng góc nhỏ trên cơ thể cô. Lam Sam sau khi giãy dụa không có kết quả, không còn cách nào khác hơn là đẩy vai anh, nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh:
- Kiều Phong đứng dậy đi! Không em sẽ nổi giận thật đó.
Kiều Phong không làm gì nữa, nhưng vẫn không đứng dậy khỏi người cô, anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt anh nóng bỏng đến mức khiến người ta không dám đối diện. Lam Sam không còn cách nào khác hơn là nhìn sang phía khác, không nhìn thẳng vào anh.
Anh nói , giọng nói của anh mang theo tình ý nhẹ nhàng, lại hơi khàn khàn, vừa buồn buồn, vừa như có một chút tủi thân:
- Anh không nhịn được nữa.
- Anh tự nghĩ biện pháp đi. – Lam Sam nói, rồi đẩy vai anh ra: - Chúng ta không thể nhanh như vậy được….
- Vì em khiến anh không thể nhịn được nữa mà.
- Hả?
- Em nói rằng em là bạn gái anh, có việc gì cần không tìm em thì tìm ai? Em còn nói không muốn để anh phải nhịn, cứ nhịn mãi thì hỏng mất.
- Em em em, - Lam Sam . – Hai chuyện đó khác nhau, anh trước hết đứng dậy đã.
Kiều Phong lại như biến thành động vật sinh trưởng trên người cô, đánh chết cũng không đứng dậy. Anh ôm lấy cô thật chặt, cằm nhè nhẹ cọ cọ trên cổ cô, thấp giọng nói:
- Lam Sam, giúp anh với.
- Không.
- Giúp anh một chút thôi, có được không? – Giọng anh cất lên mềm nhũn, thậm chí mềm đến mức mang theo một chút vị ngọt đến ngấy người. – Giúp anh. – Vừa nói vừa nhẹ nhàng chuyển động cơ thể mình.
Anh đang làm nũng, đang làm nũng đây mà! Lam Sam thật không sao có thể tin được, tâm trí cô giờ đang hoảng hốt, cô nghĩ anh có thể vừa kiên trì vừa ngang ngược, nhưng nếu Kiều Phong nũng nịu !! Làm sao cô có thể từ chối anh được chứ !!
Kiều Phong thấy rõ sự dao động của cô. Anh cũng biết không thể dồn ép cô nhanh quá, anh cũng thấy hổ thẹn, nhưng tên đã lên dây, anh không thể chịu đựng được hơn. Nhịn mãi, cuối cùng bản năng lại trỗi dậy, anh kéo bàn tay Lam Sam đến chỗ phương tiện gây án.
Đúng lúc này, Schrodinger nhảy lên bàn nước, ngồi chồm hổm ở đó, hoàn toàn không gây lên tiếng động, nhưng ánh mắt nó hấp háy nhìn hai người.
Lam Sam sắp xấu hổ mà chết mất:
- Không được, không được, Schrodinger còn đang ở đây mà !
Kiều Phong liếc xéo Schrodinger:
- Đi ra.
Lam Sam: …
Kiều Phong cúi xuống, khẽ hôn lên má cô, một tay anh cởi thắt lưng, sau đó ấn bàn tay cô vào vị trí đó.
Khuôn mặt Lam Sam đỏ rực như bị thiêu đốt, cô đang cực kỳ xấu hổ. Tuy vẫn thường xuyên trêu chọc Tiểu Du Thái là ai đè ai.. nhưng đấy là chỉ nói cho mạnh miệng vậy thôi, cô còn chưa bao giờ thật sự được chạm vào chỗ đó của đàn ông đâu chứ…
Kiều Phong nhẹ nhàng liếm khóe môi cô, giọng anh nhỏ dần, dường như đang nói những điều linh tinh gì đó, Lam Sam lại dựa theo những lời nói ấy mà làm, anh cũng đưa lưng phối hợp với từng động tác của cô, hơi thở anh thô ráp nặng nề áp vào khuôn mặt cô khiến gò má cô lại càng nóng bừng.
Sau khi xong việc, Lam Sam nghiêng đầu tránh sang phía khác không dám nhìn thẳng vào anh.
Hơi thở của anh vẫn chưa được bình ổn, anh vẫn dán trên khuôn mặt cô, dịu dàng hôn lên môi cô. Lam Sam chỉ cảm thấy cái gì đó dính dính, ấm ấm, định rút tay về nhưng anh lại đè chặt cô xuống.
Cứ giằng co một lúc như vậy, Kiều Phong đột nhiên kêu lên một tiếng:
- Hừ.
Lam Sam ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy anh?
- Anh tốt rồi.
Cô lườm anh một cái:
- Em biết anh khỏe lắm rồi nhanh buông em ra.
- Không phải chuyện này. – Anh giải thích. – Hiệu quả của cồn hình như tan hết rồi.
- Nếu là bữa cơm từ biệt, không ngại để tôi tham gia chứ?
Làm trò trước mặt bao nhiêu người như vậy, Lam Sam còn có thể nói được cái gì nữa đây.
Vì có sự tham gia của sếp tổng nên bầu khi không thể thoải mái như mọi ngày, mà có phần câu nệ hơn. Lam Sam thì có thể phất áo ra đi mà không mang theo một gợn mây, cô có thể không quan tâm nhưng những người khác vẫn còn phải theo Tống Tử Thành lăn lộn nữa mà.
Hơn thế hôm nay có vẻ sếp tổng tâm trạng không hề vui vẻ chút nào mà diện mạo thì…
Ngay đến lão Vương cũng khá trầm mặc, chủ yêu là vì ông sờ lần mãi mà vẫn chưa trúng được cái chuyện gì đang xảy ra.
Lam Sam vờ như không hề phát hiện ra, vẫn tươi cười trêu chọc các đồng nghiệp khác, cứ hi hi ha ha cho qua chuyện với mọi người, một bữa cơm bằng mặt không bằng lòng cuối cùng cũng xong mà chẳng hề vui vẻ chút nào.
Ăn uống xong xuôi, hầu như mọi người đều có việc gấp xin phép ra về trước, để lại Lam Sam và Tống Tử Thành. Đối với công việc tiêu thụ, quan sát thái độ là một kỹ năng cơ bản. Suốt bữa ăn hôm nay ánh mắt sếp tổng luôn hướng về phía Lam Sam, người nào mà không thấy thì chỉ có mà là người mù. Vài đồng nghiệp đi cùng nhau đến ga tàu điện ngầm còn vừa đi vừa bàn tán: Lam Sam lần này xin thôi việc, lúc trở lại không biết có trở thành Sếp tổng phu nhân không nữa?
Nhân vật nữ chính trong câu chuyện bàn tán đó vẫn còn đang viết hóa đơn thanh toán tiền, trên tay cô ấy vẫn cầm thẻ tín dụng và hóa đơn thanh toán tiền ăn của nhà hàng. Theo thói quen nên cô luôn yêu cầu nhân viên thu ngân viết hóa đơn VAT cho công ty, nhưng đến khi nhận tờ hóa đơn trên tay cô mới nhớ ra là đã không còn cần nữa.
Tống Tử Thành vẫn đang đứng trước cửa nhìn đăm đắm vào cô, đến khi cô bước ra khỏi cửa, anh ta cũng đi theo sau.
Lam Sam nhìn thấy Tống Tử Thành thì đưa cho anh tờ hóa đơn:
- Này, dù sao tôi cũng không cần, anh đưa lại cho công ty giúp tôi, không cần biết là đưa cho ai, miễn sau này có thể dùng đến, đây coi như là một chút cống hiến cuối cùng của tôi dành cho công ty đi.
Tống Tử Thành nhận lấy tờ giấy mỏng được đánh máy trên tay, mặt trên tờ giấy hơi hé mở ra chỉ đủ để nhìn rõ hai chữ “Xin cảm ơn”. Anh xiết chặt tờ hóa đơn, cười cười:
- Đây là món đồ thứ hai em tặng tôi.
Lam Sam nghẹo đầu, không thể giải thích nổi mà nhìn anh.
- Món đồ đầu tiên là một cái gạt tàn. – Anh nhắc nhở cô.
- A, anh không nói thì tôi đã quên rồi. – Lam Sam có phần mất tự nhiên, cô vốn nghĩ mối quan hệ giữa cô và anh ta không đủ sâu sắc để chỉ cần nhìn một tờ hóa đơn là đủ gợi nhớ nên nhiều kỷ niệm phía sau.
Lam Sam còn đặc biệt không thể hiểu nổi, cô và Tống Tử Thành hẳn là đã trở mặt hết rồi chứ? Anh ta có ý đồ cưỡng gian cô, cô đã đánh anh ta hai trận rồi, ân oán như vậy làm sao còn có thể mang đến một mối quan hệ tốt đẹp được nữa đây. Vậy mà bây giờ anh ta vẫn mặt dày chạy qua đây ăn chực bữa cơm này, rồi lại còn mặt dày nói chuyện với cô, đây là ý gì chứ?
Không biết là lại có âm mưu gì mới nữa hay không đây?
Lam Sam càng nghĩ càng thấy có khả năng, không tự chủ mà tỏ ra đề phòng.
Tống Tử Thành vừa nhìn thấy thái độ của cô, đương nhiên liền đoán ngay ra được suy nghĩ trong lòng cô. Anh cảm thấy dường như trái tim mình đang bị ai đó cấu véo, vừa buồn lại vừa đau. Theo bản năng anh muốn biện bạch cho mình, nhưng giờ ván đã đóng thuyền, chẳng thể nói gì hơn, miệng hé ra vài lần rồi đành khép lại, cuối cùng đành nhả ra một câu:
- Xin lỗi.
- Thôi, hai chúng ta đã thanh toán xong xuôi rồi. – Lam Sam khoát tay bỏ đi.
Tống Tử Thành bỗng kéo cánh tay cô:
- Lam Sam, có thể dành cho tôi một cơ hội nữa hay không?
Lam Sam kinh ngạc:
- Nếu anh muốn nói đến cơ hội, không biết có phải cái loại cơ hội như tôi đang nghĩ không?
Anh gật đầu.
Lam Sam vội lướt qua người anh:
- Ngại quá, tôi đã có bạn trai rồi.
Tống Tử Thành ngây ngẩn cả người:
- Em…?
Lam Sam vừa đứng xoa xoa tay, vừa nhìn anh ta đầy thắc mắc:
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ tôi không thể có bạn trai được à? Bạn trai tôi sẽ đến đón tôi ngay bây giờ đấy, anh ấy…. – Nói đến đây cô chợt dừng lại.
Tống Tử Thành cũng theo tầm mắt cô mà quay lại nhìn, anh thấy Kiều Phong đang đứng cách đó không xa, âm âm u u nhìn hai người họ.
Bạn trai cô là ai, không cần phải nói cũng biết.
Lam Sam vẫy tay về phía Kiều Phong:
- Đứng đó làm gì? Qua đây đi.
Mặc dù đang nổi giận nhưng Kiều Phong vẫn rất nghe lời đi đến trước mặt họ. Anh kéo cô thật mạnh, đưa cô về đứng bên cạnh mình, im lặng biểu hiện thái độ công khai chủ quyền.
Ánh mắt của Tống Tử Thành sâu hun hút, như những mạch đá ngầm đang chìm dần vào nước biển. Anh ta siết chặt quả đấm, vì quá mạnh nên các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Lam Sam nghĩ Tống Tử Thành hôm nay thật kỳ lạ mà không thể giải thích rõ là ở đâu, cô không hề muốn gặp anh ta nữa, cô kéo tay Kiều Phong:
- Chúng ta đi thôi.
Tống Tử Thành lại vòng qua đứng chắn trước mặt cô:
- Lam Sam, em không thể đối xử với tôi như vậy được.
Kiều Phong vốn vì bạn gái mình bị một người đàn ông khác tòm tem mà nổi nóng, bây giờ hắn ta lại vẫn dây dưa không dứt, anh càng thêm tức giận, không thèm suy nghĩ mà đấm thẳng vào mặt Tống Tử Thành một đấm.
Tống Tử Thàn phản xạ cũng rất nhanh, nghiêng người né đòn. Kiều Phong buông Lam Sam ra, lao vào đánh anh ta.
Lam Sam vô cùng kinh ngạc, trong suy nghĩ của cô, Kiều Phong vốn là một con người vô cùng yếu đuối, anh so với các tiểu thư khuê các còn khuê nữ hơn, đừng nói đến động tay động chân, ngay cả những lời nói thô tục cũng đều chưa bao giờ thấy. Nhưng bây giờ, tên tiểu tử này còn đang định đánh nhau… đánh nhau… cái gì chứ…
Càng thần kỳ hơn là thân thủ của anh rất nhanh nhẹn thì phải? Nhưng có vẻ Tống Tử Thành cũng rất nhanh chân nhanh tay…
Tống Tử Thành vốn tâm trạng đã khá đè nén, không thể trút giận với Lam Sam, lại thấy Kiều Phong đang chủ động ra tay, anh ta cũng dốc toàn lực đánh trả. Vừa ra tay, Tống Tử Thành nhận ra đối thủ này không thể xem thường. Bản thân anh ta đã từng luyện qua tản đà, mắt thấy Kiều Phong đầy sát khí, ra tay chuẩn xác tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết anh cũng đã từng luyện qua.
Lam Sam kinh ngạc một lúc lâu mới lấy lại được phản ứng, cô cố gắng tiến lại kéo họ ra:
- Đừng đừng đừng, đừng đánh nữa!
Nhưng hai người họ đã lao vào nhau thành một khối, Lam Sam không kéo Kiều Phong mà lại kéo Tống Tử Thành, Kiều Phong thấy thế lại càng tức giận hơn, lực xuất ra cũng mạnh hơn, bẻ ngoặt tay Tống Tử Thành, giang chân đá anh ta. Tống Tử Thành một bên bị Lam Sam lôi kéo, không sao có thể đối phó được với sức chiến đấu mạnh mẽ của Kiều Phong, lập tức bị dán xuống đất.
Kiều Phong khóa chặt tay anh ta, quỳ một chân trên mặt đất, đè chặt sau lưng, thể hiện phong thái của người chiến thắng một cách vô cùng ngoan độc.
Mọi người trên đường xúm lại vậy xem, Kiều Phong trừng mắt hằn học nhìn họ:
- Nhìn cái gì mà nhìn, đang đánh kẻ xấu đấy.
Mọi người vội vàng tản đi.
Lam Sam vỗ vỗ ngực, mắt đầy phức tạp. Cô đương nhiên cảm thấy một Kiều Phong chiến đấu thâm hiểm thế này thật vô cùng đẹp trai… nhưng nhất định là cô vẫn chưa tỉnh ngủ rồi!
- Nghe cho kỹ đây, Lam Sam là bạn gái tôi, sau này anh hãy tránh xa cô ấy ra. – Kiều Phong bỏ lại một câu, buông Tống Tử Thành ra, đứng dậy kéo Lam Sam đi.
Lam Sam bị Kiều Phong lôi kéo nhanh về phía trước, cô rất muốn quay lại nhìn xem, nhưng cứ nghĩ đến sắc mặt đen kịt của Kiều Phong, cô đành thôi.
Đến lúc này Lam Sam mới nhận ra Kiều Phong có gì đó không đúng, Kiều Phong thường ngày mặc dù có nổi giận đến đâu cũng sẽ phát giận theo cách của mình chứ không phải như tình hình trước mắt, vô cùng kích động, chưa hợp lời đã động thủ, lời nói cũng vô cùng mạnh mẽ sắc nhọn.
Anh… không phải bị cái gì đó nhập chứ….
Lam Sam đột ngột dừng bước, cô đứng bất động. Kiều Phong kéo cô nhưng cô vẫn không đi.
Anh quay đầu lại, cau mày nhìn cô:
- Đi thôi.
Lam Sam trợn to hai mắt, cẩn thận quan sát anh:
- Kiều Phong anh làm sao vậy?
Anh không trả lời mà cúi xuống:
- Em nhận ra à?
Em… có thể không nhận ra được à? Lam Sam đen mặt, hỏi tiếp:
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có chuyện gì không thể nói được cho em biết à? – Trái tim của cô dường như bị xiết chặt, không biết câu trả lời là thế nào đây.
Kiều Phong ngước mắt nhìn cô, ánh mắt anh dường như có phần uể oải:
- Lam Sam, anh không cẩn thận nên uống nhầm một chút cồn.
- … - Lam Sam thở phào nhẹ nhõm: - Làm em sợ thót tim, còn tưởng anh định chia tay chứ. Uống cồn thì không việc gì đâu, chỉ cần không phải rượu công nghiệp… - Nói đến đây, đột nhiên cô nghĩ ra: - A không đúng, có phải giống như trước đây anh từng nói, nếu đụng đến cồn thì tính khí sẽ trở nên nóng nảy không?
Kiều Phong gật đầu.
- Khó trách vừa rồi anh nổi nóng ầm ĩ như vậy. – Lam Sam lầm bầm, cô vừa nói vừa vỗ vỗ vào cánh tay anh. – Nhưng dù sao trông anh vừa rồi thật sự cực kỳ đẹp trai đấy, hihi.
Kiều Phong vẫn không nói gì, tiếp tục kéo tay cô đi thẳng về phía trước.
Lam Sam đứng cạnh anh, hỏi:
- Có phải sau khi uống rượu vào tâm trạng anh sẽ trở nên khó chịu không?
- Cũng không phải. – Anh lắc đầu.
Cô miết miết môi:
- Vậy vì sao anh lại không để ý đến em chứ?
- Anh không thể nổi nóng với em được.
Lam Sam hiểu ý anh. Anh biết tâm trạng mình đang không được tốt, ăn nói cũng khó nghe, cho nên cố gắng chịu đựng để không nói chuyện với cô, vì không muốn trút giận lên người cô.
Cô khá cảm động:
- Không cần phải khách sáo với em vậy đâu, em là bạn gái anh mà, chuyện này nếu không tìm em thì biết tìm ai đây? Không cần phải nhịn , cứ nhịn mãi sẽ hỏng đấy, không tốt đâu…
Hai người đi ngang qua một sạp báo, bà cô bán báo nghe thấy một cô gái nói như vậy với một chàng trai, bèn đưa mắt nhìn họ với thái độ kỳ quái.
Kiều Phong dường như có mắt trên vai, anh quay phắt đầu lại lườm, bà cô kia vội vội vàng vàng cúi đầu giả vờ xếp xếp lại mấy tờ báo.
Kiều Phong không nhịn được , cuối cùng dày mặt hỏi:
- Vừa nãy vì sao lại không kéo tay anh, mà lại kéo Tống Tử Thành chứ?
- Anh ngốc thế, em kéo tay ai thì người đó sẽ phải chịu đòn rồi, em kéo anh ta để thuận tiện cho anh đánh mà.
Kiều Phong sửng sốt, không ngờ cô lại nghĩ vậy, anh còn đang tưởng…
Lam Sam giơ tay chặn một cái taxi, hai người nhanh chóng trở về nhà. Lam Sam vẫn còn bận tâm về Kiều Phong nên đi theo về nhà anh. Schrodinger chạy đến cửa tiếp đón họ, vô cùng ngoan ngoãn, nó cúi đầu cọ cọ vào gấu quần Kiều Phong, chỉ trong giây lát tên tiểu thái giám kiêu ngạo đã biến trở thành một chú mèo bé nhỏ ma mãnh biết làm ấm lòng chủ nhân.
Kiều Phong tung một cú đá văng nó ra xa.
Schrodinger…
Lam Sam dở khóc dở cười ôm lấy Schrodinger, theo Kiều Phong tiến vào phòng khách. Kiều Phong vẫn cứ im lặng không nói một lời, trạng thái của anh gần giống như bị trúng thuốc mê. Lam Sam không biết phải an ủi anh như thế nào, cô không còn cách nào khác là đành xuất ra thủ đoạn vạn năng, một tay ôm Schrodinger, một tay ôm lây mặt anh, khập khà khập khiễng hôn anh.
Một chiêu này hiển nhiên không thể xoa dịu tâm trạng hiện thời của anh để anh có thể lấy lại bình tĩnh, mà càng như đổ dầu vào lửa, khiến ngọn lửa bùng lên.
Kiều Phong đột ngột đè gáy cô xuống, không để cô có đường lui, lực của anh rất mạnh, môi anh ép hết sức, rồi sau đó anh há miệng, cắn lên môi cô.
Lam Sam run rẩy, cô ném Schrodinger xuống đất. Schrodinger nhảy trở lại mặt đất, ngồi chồm hổm bên cạnh tò mò nhìn hai con người trước mặt.
Kiều Phong cắn xong, lại vươn đầu lưỡi, cố sức cắn cắn mút mút đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô. Đầu óc Lam Sam cũng nóng lên, cô không kìm được mà ôm chặt lấy anh, ngửa cổ nghênh đón nụ hôn của anh. Phản ứng này của cô dường như đã lấy lòng anh, động tác của anh trở nên mềm mỏng hơn. Sau đó anh lại hé lưỡi tiến vào miệng cô, xoáy trên kẽ răng cô, nhẹ nhàng tách miệng cô ra.
Lam Sam không kìm được mà hé miệng, đầu lưỡi anh nhanh chóng tiến vào miệng cô càn quấy. Anh hôn tuy chẳng có phương pháp, chỉ hoàn toàn dựa vào bản năng cố gắng khuấy động khoang miệng cô, hút lấy nước bọt của cô, nhưng gặp đầu lưỡi linh hoạt của cô, anh không thể buông tha, ôm lấy cô cứ thế triền miên. Lam Sam bị hôn đến mức hai chân nhũn ra, lại càng xiết chặt lấy anh. Kiều Phong nắm chặt lấy eo cô để giúp cô đứng vững. Tuy rằng nụ hôn này không hề có kỹ xảo gì đáng nói nhưng cũng đủ khiến hai người ý loạn tình mê. Lam Sam nhắm mắt lại, cô chỉ cảm thấy chính mình đang rơi vào một vòng xoáy cực kỳ sâu thẳm, không sao có thể phản kháng, không cách nào để có thể tự vấn lại, chỉ có thể nương theo nó mà thôi.
Hôn mãi hôn mãi cho đến khi cô cảm nhận được một vật cứng cứng đặt ở dưới hông mình. Nó dường như không hề an phận, không ngừng ngọ ngậy trên người cô, cách qua một lớp quần áo vẫn có thể truyền đến nhiệt lượng nóng bừng bừng.
Bàn tay Kiều Phong bắt đầu trượt vào trong quần áo cô.
Lam Sam chợt đẩy anh ra:
- Chúng ta như vậy… là quá nhanh đó… - Mới hẹn hò ngày thứ hai đã lên giường rồi, cô thật sự không phải là người tùy tiện đến vậy được đâu….
Trong đôi mắt Kiều Phong dường như đang ẩn chứa một ngọn lửa thiêu đốt, anh lại tiến tới, đè cô xuống ghế salon.
Anh đè ấn cô xuống, vừa hôn lên môi cô, vừa từ từ chạm vào eo cô, không ngừng chạm đến từng góc nhỏ trên cơ thể cô. Lam Sam sau khi giãy dụa không có kết quả, không còn cách nào khác hơn là đẩy vai anh, nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh:
- Kiều Phong đứng dậy đi! Không em sẽ nổi giận thật đó.
Kiều Phong không làm gì nữa, nhưng vẫn không đứng dậy khỏi người cô, anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt anh nóng bỏng đến mức khiến người ta không dám đối diện. Lam Sam không còn cách nào khác hơn là nhìn sang phía khác, không nhìn thẳng vào anh.
Anh nói , giọng nói của anh mang theo tình ý nhẹ nhàng, lại hơi khàn khàn, vừa buồn buồn, vừa như có một chút tủi thân:
- Anh không nhịn được nữa.
- Anh tự nghĩ biện pháp đi. – Lam Sam nói, rồi đẩy vai anh ra: - Chúng ta không thể nhanh như vậy được….
- Vì em khiến anh không thể nhịn được nữa mà.
- Hả?
- Em nói rằng em là bạn gái anh, có việc gì cần không tìm em thì tìm ai? Em còn nói không muốn để anh phải nhịn, cứ nhịn mãi thì hỏng mất.
- Em em em, - Lam Sam . – Hai chuyện đó khác nhau, anh trước hết đứng dậy đã.
Kiều Phong lại như biến thành động vật sinh trưởng trên người cô, đánh chết cũng không đứng dậy. Anh ôm lấy cô thật chặt, cằm nhè nhẹ cọ cọ trên cổ cô, thấp giọng nói:
- Lam Sam, giúp anh với.
- Không.
- Giúp anh một chút thôi, có được không? – Giọng anh cất lên mềm nhũn, thậm chí mềm đến mức mang theo một chút vị ngọt đến ngấy người. – Giúp anh. – Vừa nói vừa nhẹ nhàng chuyển động cơ thể mình.
Anh đang làm nũng, đang làm nũng đây mà! Lam Sam thật không sao có thể tin được, tâm trí cô giờ đang hoảng hốt, cô nghĩ anh có thể vừa kiên trì vừa ngang ngược, nhưng nếu Kiều Phong nũng nịu !! Làm sao cô có thể từ chối anh được chứ !!
Kiều Phong thấy rõ sự dao động của cô. Anh cũng biết không thể dồn ép cô nhanh quá, anh cũng thấy hổ thẹn, nhưng tên đã lên dây, anh không thể chịu đựng được hơn. Nhịn mãi, cuối cùng bản năng lại trỗi dậy, anh kéo bàn tay Lam Sam đến chỗ phương tiện gây án.
Đúng lúc này, Schrodinger nhảy lên bàn nước, ngồi chồm hổm ở đó, hoàn toàn không gây lên tiếng động, nhưng ánh mắt nó hấp háy nhìn hai người.
Lam Sam sắp xấu hổ mà chết mất:
- Không được, không được, Schrodinger còn đang ở đây mà !
Kiều Phong liếc xéo Schrodinger:
- Đi ra.
Lam Sam: …
Kiều Phong cúi xuống, khẽ hôn lên má cô, một tay anh cởi thắt lưng, sau đó ấn bàn tay cô vào vị trí đó.
Khuôn mặt Lam Sam đỏ rực như bị thiêu đốt, cô đang cực kỳ xấu hổ. Tuy vẫn thường xuyên trêu chọc Tiểu Du Thái là ai đè ai.. nhưng đấy là chỉ nói cho mạnh miệng vậy thôi, cô còn chưa bao giờ thật sự được chạm vào chỗ đó của đàn ông đâu chứ…
Kiều Phong nhẹ nhàng liếm khóe môi cô, giọng anh nhỏ dần, dường như đang nói những điều linh tinh gì đó, Lam Sam lại dựa theo những lời nói ấy mà làm, anh cũng đưa lưng phối hợp với từng động tác của cô, hơi thở anh thô ráp nặng nề áp vào khuôn mặt cô khiến gò má cô lại càng nóng bừng.
Sau khi xong việc, Lam Sam nghiêng đầu tránh sang phía khác không dám nhìn thẳng vào anh.
Hơi thở của anh vẫn chưa được bình ổn, anh vẫn dán trên khuôn mặt cô, dịu dàng hôn lên môi cô. Lam Sam chỉ cảm thấy cái gì đó dính dính, ấm ấm, định rút tay về nhưng anh lại đè chặt cô xuống.
Cứ giằng co một lúc như vậy, Kiều Phong đột nhiên kêu lên một tiếng:
- Hừ.
Lam Sam ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy anh?
- Anh tốt rồi.
Cô lườm anh một cái:
- Em biết anh khỏe lắm rồi nhanh buông em ra.
- Không phải chuyện này. – Anh giải thích. – Hiệu quả của cồn hình như tan hết rồi.
Bình luận truyện