Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 88: Sự thật đau lòng



Cố Thịnh không mảy may dừng lại, chạy như bay một đường, về biệt thự của mình, anh rốt cuộc cũng hiểu rõ ngọn nguồn của sự việc, kể từ hôm đó, sau bữa tiệc đính hôn của Tiểu Ngữ, Duyệt Duyệt đã không còn là Duyệt Duyệt, nghĩ kỹ từng chi tiết xảy ra trong đêm đó, anh rốt cuộc cũng nghĩ ra sai lầm bắt đầu từ đâu!

Không sai, chính là nhà vệ sinh!

Thời điểm Duyệt Duyệt đi thay quần áo, cũng có một người phụ nữ không rõ mặt mũi đi vào, bây giờ nghĩ lại, người kia nhất định là Tả Tình Yên, bởi vì cô ta có một gương mặt giống như đúc, cho nên, hai người trong nhà vệ sinh thay đổi y phục, đồng thời cũng thay đổi thân phận!

"Duyệt Duyệt... Em cứ như vậy muốn rời khỏi anh sao?" Trăm phương ngàn kế, thiết kế chu đáo, ngay cả tâm tư tinh tế như anh cũng không phát hiện được bất kỳ sơ hở nào, nếu không phải vì xấp văn kiện này, anh đến bây giờ vẫn không hay biết gì!

Thì ra Duyệt Duyệt mấy ngày nay thay đổi không phải là không có nguyên do!

Cô ta không phải là Duyệt Duyệt! Khó trách anh thủy chung không cách nào lấp đầy cảm giác trống rỗng! Khó trách lòng của anh thỉnh thoảng lại đau đớn khó chịu!

Thì ra người phụ nữ anh yêu mến đã sớm không còn ở bên cạnh mình!

Cô đi đâu?

Anh biết, đáp án này chỉ có một người biết, đó chính là Tả Tình Yên!

Trong mắt thoáng qua một tia âm độc, anh mặc kệ Duyệt Duyệt có bao nhiêu ý nghĩ muốn rời khỏi anh, hiện tại anh đã biết được sự thật, biết được người hại chết anh cả của anh không phải là Duyệt Duyệt, biết chính mình làm sai rất nhiều, hiện tại, anh lại càng muốn giữ cô ở bên người, từng chút từng chút một bù đắp sai lầm của anh!

Xe dừng lại trước biệt thự, thân hình Cố Thịnh cao lớn tràn đầy ác liệt!

Trong đại sảnh, Tả Tình Yên đang xem tạp chí thời thượng, có ý định muốn mua gì đó, thấy Cố Thịnh vào cửa, lập tức bỏ tạp chí ở trong tay, thân thiện nghênh đón.

"Thịnh, hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?" Tả Tình Yên nở ra một nụ cười, trên thực tế, từ ngày nói cho anh biết mình đã phá thai, Cố Thịnh vẫn chưa có trở về, hôm nay thật vất vả mới trở lại, cô nhất định phải bù đắp lại cho thật tốt, thay đổi từ hôm đó đã lưu lại ấn tượng xấu ở trong lòng anh.

Cố Thịnh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn khuôn mặt dịu dàng vui mừng này thật giống nhau như đúc, đúng là rất giống! Tựa như không ai có thể phân biệt được!

Bị anh nhìn như vậy, trong lòng Tả Tình Yên thoáng qua một tia sợ hãi, anh vẫn còn tức giận vì chuyện ngày đó sao? Nghĩ đến điều gì đó, Tả Tình Yên như con chim nhỏ nép sát người vào trong ngực của anh, "Thịnh, tha thứ cho em, đừng giận em nữa, được không? Em là vì yêu anh, mới có thể làm như vậy! Nếu như anh thật sự thích đứa nhỏ, đồng ý để cho em sinh con, chúng ta lại có một... Có được không?"

Giọng nói dịu dàng, điềm đạm đáng yêu, cho dù ai nghe thấy, cũng không khỏi sinh lòng thương tiếc, chỉ là, ở trước mặt Cố Thịnh, lại không có được bất kỳ tác dụng gì!

"Lại có một?" Cố Thịnh khóe miệng nâng lên một tia châm chọc, cô ta vẫn còn muốn diễn trò sao? "Cô biết không? Tôi đã hỏi bác sĩ, Duyệt Duyệt có thể chất đặc thù, nếu sinh non, có thể cả đời này sẽ không thể có con, nếu là như vậy, chúng ta thế nào lại có một?"

Thân thể Tả Tình Yên đột nhiên cứng đờ, cô thế nào lại không biết được chuyện này?

Ánh mắt né tránh, Tả Tình Yên cố gắng trấn định, "Không, sẽ không, hiện tại y học phát triển, chúng ta nhất định có thể có đứa nhỏ!"

Cố Thịnh giương tay cầm hai vai của cô, kéo dài khoảng cách giữa hai người, ánh mắt sắc bén nhìn cô, "Đúng vậy! Hiện tại y học phát triển, tôi cũng rất dễ dàng biết được cô không phải là Duyệt Duyệt! Tả Tình Yên, tôi nên gọi cô như vậy, đúng không?"

Oanh một tiếng, Tả Tình Yên như bị sét đánh, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, anh... đã biết?

"Thịnh, anh đang nói cái gì? Em nghe không hiểu! Cái gì Tả Tình Yên, em là Duyệt Duyệt! Vợ của anh, Tả Tình Duyệt!" Tả Tình Yên bị ánh mắt kinh người của anh nhìn như vậy, có một loại cảm giác như đứng trước địa ngục, nhưng cô vẫn phải kiên trì nói dối, thật vất vả trở thành Tả Tình Duyệt, cô sao có thể dễ dàng buông tha!

"Cô nghe không hiểu sao? Tốt lắm, cô tốt nhất nên xem cái này một chút, sau đó nói cho tôi biết, cô rốt cuộc có hiểu hay không, đến cuối cùng có phải là Tả Tình Duyệt hay không!" Cố Thịnh đem văn kiện hung hăng ném vào trên mặt của cô, tại sao hai khuôn mặt giống nhau như đúc, lại cho anh cảm giác một trời một vực như thế.

Gương mặt này, có thể khiến anh cảm thấy ấm áp, có thể khiến chỗ sâu nhất trong đáy lòng của anh cảm thấy rung động, nhưng đồng thời cũng khiến anh thống hận vô cùng!

Giấy bay tán loạn xung quanh thân thể Tình Yên, tình huống hiện giờ, cô cũng đã từ bỏ tiếp tục nói dối, thu lại ngụy trang dịu dàng đáng thương, trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, "Đúng, tôi là Tả Tình Yên, người chị sinh đôi của Tả Tình Duyệt, nhưng anh có thể làm gì? Tả Tình Duyệt đã rời khỏi anh! Cô ta tìm trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi anh, thật ra thì đáng thương nhất chính là anh! Cố Thịnh!"

Đáng thương nhất chính là anh sao? Cố Thịnh đột nhiên cứng đờ, tại sao thời điểm anh muốn yêu cô, cô lại dùng phương thức như thế mà rời đi?

"Anh yêu cô ta đến vậy sao?" Giọng của Tả Tình Yên càng thêm điên cuồng, người đàn ông này thật sự yêu Tả Tình Duyệt, chỉ là... Nghĩ đến sự sắp xếp của mình, cho dù yêu như vậy, đời này anh cũng đừng mơ tưởng có được cô ta!

Cô không có được, ai cũng đừng nghĩ lấy được!

Ánh mắt Cố Thịnh lóe lên, rất yêu sao? Là rất yêu! Nếu phát hiện mình đã yêu sớm một chút, bỏ qua lòng tự ái của một người đàn ông sớm một chút, có phải chuyện sẽ không thay đổi thành như vậy?

Nghĩ đến trước kia, anh không nên vì thù hận, hành hạ cô như vậy! Đọc Truyện Online Tại Truyện Bất Hủ

Cũng không nên bởi vì ghen tỵ, mà nhục nhã cô như vậy!

"Duyệt Duyệt..." Cố Thịnh nhỏ giọng nỉ non tên của Tả Tình Duyệt, theo bản năng che lại vị trí tim của mình, thật đau! Tâm... Thật đau! Giống như có một cây đao đang hung hăng khoét sâu vào!

"A... Ha ha..." Tả Tình Yên thấy Cố Thịnh như vậy, trong mắt càng điên cuồng hơn, chuyện đã bị vạch trần, cô đã sớm không còn cố kỵ, giờ phút này thấy Cố Thịnh thống khổ, càng thêm thỏa mãn trong lòng cô!

"Duyệt Duyệt, anh sẽ tìm được em! Nhất định sẽ!" Ánh mắt của Cố Thịnh đột nhiên trở nên kiên định, anh phát hiện, so với trong tưởng tượng của mình, anh càng yêu Tả Tình Duyệt, cô đã cắm rễ ở trong lòng của anh, một khi rút ra, đau đớn sẽ vĩnh viễn không cách nào khép lại!

Cho nên, anh sẽ tìm cô trở về, bất chấp tất cả!

"Cố Thịnh ơi Cố Thịnh, anh cho rằng anh sẽ tìm được cô ta sao? Nói không chừng hiện tại cô ta đã... Vĩnh viễn rời khỏi thế giới này!" Tả Tình Yên thê lương cười to, vừa mới nói xong, cánh tay liền bị Cố Thịnh hung hăng cầm, giương mắt liền nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của anh.

"Cô nói cái gì? Cô nói rõ ra cho tôi, có phải đã làm gì với Duyệt Duyệt hay không?" Cố Thịnh cắn răng nghiến lợi, cả trái tim đều đang run rẩy, mười ngón tay hung hăng bấm vào da thịt của Tả Tình Yên, không có chút thương tiếc nào.

Nếu như người phụ nữ này dám đả thương Duyệt Duyệt, anh nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá thật thê thảm!

"Ha ha, làm cái gì?" Tả Tình Yên bị đau, nhưng sự điên cuồng trong mắt lại như ngọn lửa thiêu đốt, càng ngày càng mạnh, "Anh vĩnh viễn không có được cô ta đâu, hai người vĩnh viễn không thể có được hạnh phúc!"

Lúc này, Tả Tình Duyệt nhất định đã ở một thế giới khác rồi!

Mặc dù mình vẫn bị Cố Thịnh nhận ra, nhưng, anh ta và Tả Tình Duyệt cũng không cách nào ở chung, không phải sao?

Chát một tiếng, thanh âm thanh thúy vang dội cả căn phòng, Tả Tình Yên nhìn ánh mắt sắc bén Cố Thịnh, đau rát trên mặt khiến nụ cười của cô lập tức cứng đờ, cằm bị một bàn tay hung hăng nắm lấy, đối diện tầm mắt của anh, cả người không khỏi run rẩy.

"Nói! Cô rốt cuộc đã làm gì Duyệt Duyệt?" Cố Thịnh cắn răng nghiến lợi, vừa nghĩ tới Duyệt Duyệt có thể xảy ra nguy hiểm, tim của anh giống như đang bị vô số thanh đao đâm vào, sự đau đớn này từ trái tim lan tràn tới toàn thân, hận không thể giết chết người phụ nữ trước mắt!

Nhưng, lý trí mách bảo anh phải tỉnh táo, chỉ có người phụ nữ này biết vị trí của Duyệt Duyệt, cô ta vẫn không thể chết!

Không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc của anh, tại sao rõ ràng là hai gương mặt tương tự, mà chủ nhân gương mặt lại khác nhau một trời một vực?

Trong đầu hiện ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt, an tĩnh, linh động, cười, trên mặt mang nước mắt, anh phát hiện, mình thấy nhiều nhất tựa hồ là bộ dáng cô len lén khóc thầm, ngay cả khi ngủ khóe mắt cũng thường chảy nước mắt.

Đáng chết!

Anh rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện tổn thương cô!

Tâm... Đau đớn khó nhịn! Lệ... Đã ươn ướt tròng mắt đen!

Tựa hồ đã hóa tất cả đau đớn và hối hận thành hận thù đối với Tả Tình Yên, cho nên sức lực nắm cằm cô ta không ngừng gia tăng, ánh mắt sáng quắc này, tựa hồ muốn cắn nuốt cô!

"Cô ấy ở đâu?" Thanh âm khàn khàn tràn đầy độc ác, như dã thú gầm nhẹ.

"A... Ha ha... Tôi cho anh biết cũng không sao, cô ta đến Mĩ bằng thân phận của tôi, nhưng lúc này, cô ta đã xuống địa ngục, với thân phận của Tả Tình Yên!" trong mắt Tả Tình Yên tràn đầy ghen tỵ, Tả Tình Duyệt à Tả Tình Duyệt, cô ta có tài đức gì! Có thể làm cho một người đàn ông như vậy yêu mình, chỉ là, cô sẽ không để cho hai người này yêu nhau như ước nguyện, lúc này, cho dù Cố Thịnh có đến nước Mĩ, cũng chỉ tới để kịp nhặt xác cho Tả Tình Duyệt mà thôi!

Cố Thịnh căn bản không để ý câu nói cuối của cô, vừa nghe thấy chỗ Tả Tình Duyệt đi đến, hung hăng đẩy người phụ nữ trước mắt ra, mặc cho người phụ nữ này đụng vào khay trà, trán không ngừng chảy ra máu tươi, Cố Thịnh không chút dừng lại, thân hình cao lớn như một cơn gió lốc, lao ra đại sảnh, không bao lâu, tiếng động cơ xe vang lên.

"Nước Mĩ... Nước Mĩ... Duyệt Duyệt, em chờ anh, đừng có chuyện gì, anh lập tức đón em trở lại, ngàn vạn lần đừng có chuyện, Duyệt Duyệt... Duyệt Duyệt..." Cố Thịnh cưỡng chế trấn định, nhưng ánh mắt lóe lên lại tiết lộ sự hốt hoảng trong lòng anh lúc này, không biết từ lúc nào, nước mắt đã mơ hồ hai mắt của anh.

Xe bằng tốc độ nhanh nhất chạy như bay trên đường cao tốc, anh tự nói với mình, Duyệt Duyệt không có việc gì, anh còn muốn đền bù cho cô, muốn dâng toàn bộ tình yêu đến trước mặt cô, che chở cô cả đời!

"An Điền, lập tức đặt vé máy bay đi Mỹ ngay cho tôi, dùng tất cả mọi cách tra cho tôi về Tả..." Cố Thịnh bấm số An Điền, nhưng, khi anh nghe được tin tức từ đài giao thông truyền ra, tất cả lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, cả người đột nhiên cứng đờ, trong mắt tựa hồ bị khiếp sợ và đau đớn khổng lồ lấp đầy.

"Không! Sẽ không!" Cố Thịnh theo bản năng lắc đầu, không thể nào tin nổi điều mình nghe được, An Điền ở đầu bên kia điện thoại nhận thấy được sự khác thường của tổng giám đốc, đang muốn hỏi xảy ra chuyện gì thì điện thoại đã bị cắt đứt.

Cố Thịnh mặc cho điện thoại từ trong tay rơi xuống, trong đầu không ngừng quanh quẩn tin tức mới vừa rồi nghe được.

Sẽ không! Duyệt Duyệt sẽ không chết! Cô đến Mĩ mà, tại sao lại ở chỗ này?

Giả! Nhất định là giả!

Nhưng, đau đớn trong lòng phát ra lại làm cho anh cực kỳ sợ hãi, mặc dù anh trốn tránh, nhưng vẫn là không cách nào thay đổi được thực tế.

"... Xin người thân của tiểu thư "Tả Tình Yên", nhanh chóng đến XX nhận thi thể!"

Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Duyệt Duyệt... Tả Tình Yên... Hiện tại người giữ thân phận "Tả Tình Yên" là Duyệt Duyệt!

Không, sẽ không!

Ánh mắt của Cố Thịnh trở nên cuồng loạn, nắm chặt đôi tay, tựa hồ đang cực lực ẩn nhẫn cái gì!

Anh biết, chỉ cần đến đó, là anh có thể biết, người đó đến cùng có phải Duyệt Duyệt hay không, nhưng trong lòng của anh cũng đang kháng cự, ngộ nhỡ người đó thật sự là Duyệt Duyệt, vậy anh nên làm gì?

Anh không cách nào tiếp nhận được sự thật này, tại sao anh có thể để Duyệt Duyệt rời đi anh như thế? Tai nạn xe cộ? Duyệt Duyệt làm sao có thể sẽ xảy ra tai nạn xe cộ?

Nhưng, dù trốn tránh, cuối cùng vẫn phải đối mặt, cố gắng khiến mình thở bình thường lại, hiện tại anh chỉ có thể cầu nguyện, người nọ không phải Duyệt Duyệt! Không phải người phụ nữ anh yêu nhất!

...

Khi Cố Thịnh tới XX, được nhân viên công vụ dẫn vào phòng chứa thi thể.

"Tiên sinh, tai nạn xe cộ này rất nghiêm trọng, gương mặt cô gái này cơ bản đã không thấy rõ bất kỳ đặc điểm nào để nhận dạng, những thứ này là đồ của cô ấy mang theo, anh xem có phải hay không..."

"Đi ra ngoài!" thanh âm Cố Thịnh lạnh đến mức có thể đông cứng người ta, nhận lấy túi ny lon trong tay nhân viên công vụ. Anh biết những đồ chứa bên trong, đó là đồ mà Duyệt Duyệt thích, còn có giấy tờ của "Tả Tình Yên", những thứ này tựa hồ đều chứng minh người phụ nữ lạnh lẽo nằm trên giường này là Duyệt Duyệt!

Nhân viên công vụ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thuận theo rời khỏi, để lại mình Cố Thịnh từ từ đi đến chiếc giường có thi thể người phụ nữ.

Mỗi một bước đều cực kỳ nặng nề, cực kỳ khó khăn, lần đầu tiên Cố Thịnh sợ một chuyện như thế!

Khi anh thấy mặt của người phụ nữ này, trong lòng đột nhiên đau nhói, mũi cay xè, nước mắt từ gương mặt rơi xuống, từng giọt từng giọt...

Hoàn toàn biến đổi! Thật sự là hoàn toàn biến đổi!

Nhưng, thân hình người phụ nữ cực kỳ giống Duyệt Duyệt!

"Duyệt Duyệt... Em đang trừng phạt anh sao? Tại sao lại như vậy? Em mau tỉnh lại đi, đừng đùa thế này được không? Em tỉnh lại đi, tất cả anh đều nghe theo em, dù là em muốn tự do, muốn anh thả em đi, không còn quan hệ nữa!" Cố Thịnh khẽ vuốt ve gò má đã sớm không thấy rõ dung nhan, đau lòng đến nỗi ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, tại sao phải dùng phương thức này rời đi?

Cô ấy thật thiện lương, thật tốt đẹp, người đáng chết là anh! Nên là anh mới phải!

"Duyệt Duyệt..." Tiếng kêu thống khổ vang vọng ở trong phòng, anh không biết mình đã ở đây bao lâu. Khi An Điền chạy tới, đã thấy Cố Thịnh ngồi dưới đất, đôi mắt vô hồn, đó là tổng giám đốc mà anh chưa bao giờ thấy, bộ dáng chật vật khiến người ta đau lòng.

"Tổng giám đốc..." thanh âm An Điền có chút nghẹn ngào, tiến lên cố gắng đỡ Cố Thịnh dậy, lại bị anh mạnh mẽ đẩy ra.

"Duyệt Duyệt..." Trong miệng Cố Thịnh không ngừng nỉ non tên " Duyệt Duyệt ", cả người thật giống như bị hút hết linh hồn, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng...

Quyển 2: Năm năm sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện