Chương 97: Chương 97
Mạc Song Song biết đứng ngốc ở đây lại không tỏ thái độ gì cũng không được, cô ấy run rẩy đưa tay ra, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Coco kích động ôm lấy cô ấy vào trong lòng: “Tốt quá rồi, em đã đồng ý rồi.”
“Hôn môi, hôn môi” tiếng ồn ngày càng lớn.
“Hợp tác chút” Coco hạ thấp giọng nói bên tai cô.
Khi Mạc Song Song còn chưa
hiểu rõ cần hợp tác cái gì, Coco đột nhiên kéo cô ấy vào trong lòng, nâng đầu của cô ấy lên, cúi đầu hôn xuống.
*Oàng* Đầu của Mạc Song Song hoàn toàn nổ tung.
Đây là nụ hôn đầu của cô ấy.
Trong một năm ở bên cạnh Đỗ Chí Quân, hai người ngoài nắm tay ra, cái gì cũng chưa làm qua.
Nụ hôn đầu quý báu này đã bị người cô ghét cướp đi như thế này, Mạc Song Song chỉ muốn khóc.
Coco hôn rất nghiêm túc, cũng rất dịu dàng.
Môi của anh ta thật ấm áp và mềm mại, giữ lấy môi cô một cách thận trọng dè dặt, trăn trở rồi mút.
Nụ hôn của anh ta rất thuần khiết, không hề tách hàm răng của cô ra, chỉ là một cái chạm môi, không mang theo chút dục vọng nào.
Dáng người của anh ta rất cao, Mạc Song Song toàn thân cứng đờ, ngẩng đầu lên nhận lấy nụ hôn của anh ta.
Xung quanh vang lên tiếng huýt sáo, Mạc Song Song cảm thấy mình giống như đang ở trên mây, nhẹ nhàng bay bổng suýt chút nữa đứng không vững.
Nụ hôn vừa kết thúc, cả người Mạc Song Song đều lờ mờ.
Bây giờ không còn ai hoài nghi mối quan hệ của hai người họ.
Lục Lê Vân tức giận cả mặt xanh lè, “VỊ soái ca này, anh sao có thể thích loại người như cô ta được.
Anh có biết không, cô ta là một nữ hoa si ở tường đại học, quấy rối chủ tịch hội sinh viên, còn cắm
sừng, danh tiếng rất tệ.
Anh không tin thì có thể đi kiểm tra xem đúng không, đây chính là bạn trai cũ của cô ta, không tin anh hỏi anh ấy đi.”
Lục Lê Vân đẩy đẩy Đỗ Chí Quân đã ngây ngốc: “Chí Quân, anh nói chuyện đi, khi cô ta với anh qua lại, có phải là cắm sừng không.”
Người xung quanh nghe thấy mấy lời này, bắt đầu bàn tán sôi nổi lên.
Mạc Song Song không ngờ rằng Lục Lê Vân sẽ ra chiêu này, cô ấy vừa dịnh mở miệng phản bác đã
bị Coco ngăn chăn.
“Tại sao tôi phải tin lời của các người, tôi biết Song Song hơn hai năm rồi, cô ấy là người như thế nào lẽ nào tôi không rõ.” Coco nói rồi chỉ vào Đỗ Chí Quân, “Cô ấỵ ngay cả tôi cũng không đồng ý, sao có thể đồng ý cái loại rác rười này.”
Đỗ Chí Quân nghe thấy bản thân bị nói thành rác rưởi, cuối cùng không nhịn được, “Anh nói ai là rác rưởi hả?”
Coco trợn mắt nhìn anh ta: “Ai tiếp lời tôi thì nói người ấy.
Lẽ nào anh không phải là rác rưởi sao? Theo đuổi không được Song Song nhà chúng tôi, liền muốn bôi nhọ cô ấy.
Rõ ràng đã có người phụ nữ bên cạnh, tâm tư vẫn còn dã tâm như thế, đã ăn trong bát lại còn trông trong nồi.”
Đỗ Chí Quân bị Coco mỉa mai một trận, vậy mà đến một câu phản bác cũng không nói ra được.
Bình luận truyện