Cầm Đế
Chương 84: Bảo thạch trung đích lam tinh linh
Vào tiểu viện, Tô Lạp đóng cửa cẩn thận, trở lại trong thạch ốc, những người khác cũng đang tập trung ở đó chờ bọn họ. Hải Dương thấy Diệp Âm Trúc bị thương vô cùng hoảng sợ, vội vàng cùng Tô Lạp đỡ hắn từ trên lưng Tử xuống.
Ngồi lên giường, Diệp Âm Trúc thở dài một hơi, Hải Dương vội vàng hỏi:
Âm Trúc, ngươi làm sao mà bị thương vậy?
Mã Lương trợn mắt há hốc mồm nói:
Hai vị lão đại, trên bầu trời yếu tắc có một vầng sáng huyễn lệ không phải là các ngươi làm chứ.
Tử gật đầu, xem như thừa nhận. Thường Hạo và Mã Lương hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không nói nên lời. Bọn họ đương nhiên cảm giác được khí tức cường đại đó kinh khủng đến mức nào.
Diệp Âm Trúc miễn cưỡng cười, nói:
Mọi người đừng lo lắng, ta không có việc gì. Chúng ta đã có biện pháp rời thành an toàn, ngày mai lập tức khởi hành.
Hải Dương quan tâm bảo:
Ta đàn Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc cho ngươi nhé!
Diệp Âm Trúc mỉm cười lắc đầu:
Không được! Nơi này là Lôi Thần Chùy yếu tắc, chỉ sợ ngươi vừa bắt đầu, lập tức đưa thú nhân quân đội tới. Yên tâm đi, ta không có việc gì, chỉ là đấu khí hao tổn quá độ, kinh mạch bị một chút chấn động mà thôi. Có Tử giúp ta là đủ rồi.
Tô Lạp nhìn Hải Dương, thấp giọng nói:
Để cho Âm Trúc nghỉ ngơi trước đã.
Hải Dương lúc này mới gật đầu, ngồi xuống một bên, dưới tấm lụa trắng che dấu gương mặt nhạt nhòa, hai hồc mắt của nàng đã đầy nước mắt.
Tử ngồi xuống sau lưng Diệp Âm Trúc, song chưởng đặt vào sau lưng, hắn không có đấu khí nhưng có bổn nguyên lực của Tử Tinh Bỉ Mông, hai người huyết mạch tương thông, đều có khí tức của Tử Tinh Bỉ Mông, năng lượng của hắn sẽ không bị bài xích. Bổn nguyên lực của Tử Tinh Bỉ Mông cuồng bạo sau khi đưa vào trong cơ thể Diệp Âm Trúc lập tức trở nên ôn hòa, cũng không phải giúp hắn tràn ngập đấu khí, mà là trợ giúp hắn kích phát năng lượng của Tử Tinh Bỉ Mông trong cơ thể, tăng cường tốc độ khôi phục của mình.
Dưới sự trợ giúp của Tử, Diệp Âm Trúc chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Chỗ của bọn họ hiện rất yên tĩnh, nhưng cả Lôi Thần Chùy yếu tắc đều lâm vào cảnh gà bay chó chạy. Dưới sự chỉ huy của thống lĩnh Bỉ Mông cự thú Tang Thác Ti, quân đội trong yếu tắc cơ hồ toàn quân tổng động viên, kể cả Bỉ Mông cự thú quân đoàn, bắt đầu tiến hành lục soát đối với cả yếu tắc. Đương nhiên vị trí của Tử đang ở là do Bỉ Mông cự thú lục soát.
Rất nhanh, hai cỗ thi thể của Hắc Bách Hợp chiến sĩ bị phát hiện, từ trang phục và kiếm của bọn họ, hiển nhiên không phải hạng người lương thiện gì. Khi cuộc lục soát chấm dứt vào sáng sớm, hai cổ thi thể tự nhiên được đưa tới trước mặt Cổ Đế.
Cổ Đế lạnh lẽo nhìn hai cỗ thi thể mặc hắc y trước mắt, hung quang trong mắt lấp lóe. Lúc này đứng chung quanh hắn toàn là các tướng lĩnh cao tầng của Lôi Thần bộ lạc, nhưng bọn họ lại câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Tất cả mọi người đều biết, phủ đệ bị hủy diệt nên tù trưởng đang ở trong tâm trạng phẫn nộ nhất.
Xảy ra đại sự như vậy, quân sư như Ai Mạc Sâm tự nhiên cũng về tới bên cạnh Cổ Đế, nhìn thi thể của hai thành viên Hắc Bách Hợp tiểu đội bị thủ hạ của Tang Thác Ti đưa đến, đồng tử của hắn kịch liệt co rút lại. Đương nhiên hắn sẽ không ngốc đến mức nhận đây là người của mình. Cổ Đế đang rất tức giận, có trời mới biết hắn sẽ làm gì. Mà lần này yếu tắc phát động hơn mười vạn quân để lục soát, cũng chỉ tìm ra hai cổ thi thể này, nếu để cho Cổ Đế biết hai người kia là hắn phái đi ra ngoài, e là hắn có trăm miệng cũng không biện bác được.
Quang mang trong đôi mắt lạnh như băng của Cổ Đế đại thịnh, đột nhiên hai tay đồng thời lộ ra, nắm lấy ngực của hai cỗ thi thể, móc trái tim lạnh như băng của bọn họ ra. Trực tiếp đưa vào trong miệng. Máu tươi theo khóe miệng hắn chảy xuống, nhìn bộ dáng tàn nhẫn lãnh huyết đó, ngay cả các tướng lĩnh của thú nhân cũng cảm thấy sợ hãi.
Tang Thác Ti huynh đệ, hai người kia là ngươi giết chết sao?
Từ thủ pháp giết chết hai thi thể kia, Cổ Đế rõ ràng biết là do Bỉ Mông cự thú ra tay.
Các tướng lĩnh Bỉ Mông trong lòng đều có chút kinh ngạc, trước kia Cổ Đế mặc dù cũng rất tốt với Tang Thác Ti, nhưng tựa hồ vẫn có chút cách khoảng cách. Lúc này tuy đang thịnh nộ nhưng vẫn xuất ra hai chữ huynh đệ, có thể thấy được địa vị của Tang Thác Ti ở trong lòng hắn trọng yếu đến mức nào.
Tang Thác Ti cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng dưới sự khuyên bảo của Tử, tâm tính của hắn trở nên âm trầm hơn trước kia vài phần, sắc mặt bình tĩnh lắc đầu, nói:
Không, tù trưởng đại nhân. Lúc ta tìm thấy hai người kia thì họ đã chết. Từ thủ pháp mà xem thì rất giống Bỉ Mông nhất tộc chúng ta làm. Chỉ là bàn tay niết gãy cổ họ hơi nhỏ một chút. Chỉ có Hoàng Kim Bỉ Mông huyễn hóa thành hình người mới có thể làm được. Nhưng mà ta đã hỏi qua, không phải mấy huynh đệ dưới tay ta làm.
Ai Mạc Sâm.
Cổ Đế khẽ quát một tiếng.
Ai Mạc Sâm lại càng hoảng sợ, nhưng mà hắn có thể được phái đến nơi đây, tố chất dĩ nhiên là cực tốt, vội vàng đi ra, cung kính nói:
Tù trưởng đại nhân.
Cổ Đế lạnh lùng nói:
Ngươi là nhân loại, có thể nhìn ra hai người kia đến từ đâu không? Tóc bọn họ là màu lam, mà tóc màu lam thì Lam Địch Á Tư đế quốc các ngươi hình như rất nhiều.
Ai Mạc Sâm trấn áp sự sợ hãi trong lòng, vội nói:
Đúng vậy, tù trưởng đại nhân. Lam Địch Á Tư đế quốc phần lớn đều là tóc màu lam, nhưng nhưng các quốc gia khác cũng có ngươi tóc màu lam tồn tại. Nhưng từ bọn họ ta không thể nhận ra được điều gì cả.
Cổ Đế hừ một tiếng,
Phế vật. nếu không bởi vì tên đánh lén kia cướp đi Lam tinh linh nữ nô do ngươi vừa mới đưa tới, ta là người thứ nhất sẽ bắt ngươi để tra xét. Ta nắm chắc tám mươi phần trăm rằng kẻ đến đánh lén ta là nhân loại. Chỉ có điều khí tức năng lượng của hắn so với các ngươi không giống.
Vừa mới đưa nữ nô tới hiếu kính hắn, tự nhiên không có khả năng lại cướp trở về. Ai Mạc Sâm và ngươi của hắn làm sao có thể vì một nữ nô mà đắc tội với tù trưởng Lôi Thần bộ lạc chứ? Trải qua nửa đêm tĩnh táo, tâm tình của Cổ Đế cũng dần bình tĩnh trở lại.
Vâng, vâng, tù trưởng đại nhân, ta nhất định hiệp trợ Tang Thác Ti đại nhân mua chóng điều tra chuyện này rõ ràng.
Ai Mạc Sâm phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Sự tàn bạo của Cổ Đế hắn đã từng lãnh giáo qua.
Cổ Đế nhìn hai cổ thi thể trên mặt đất,
Bọn họ không giống kẻ tập kích ta lắm, khí tức cũng khác nhau. Tang Thác Ti huynh đệ, đành phiền ngươi tiếp tục điều tra. Chẳng những tra xét bên trong yếu tắc, chung quanh yếu tắc đều là bình nguyên, ngươi cho người ra khỏi thành tìm kiếm. Chỉ cần phát hiện ra nhân loại lập tức bắt về đây cho ta.
Vâng, tù trưởng đại nhân. À, đúng rồi, ngoại trừ hai người hiểm nghi lớn nhất này, ta còn bắt hơn một trăm kẻ bị thương. Đại đa số bọn họ đều bảo là ẩu đả lẫn nhau. Tù trưởng đại nhân, ngài xem xử lý những người này thế nào?
Tang Thác Ti không động thanh sắc nói. Lúc này hắn đang cười thầm trong lòng, vốn yếu tắc giới nghiêm, hắn đang phát sầu làm sao đưa Tử và Âm Trúc bọn họ rời đi, ra khỏi thành tra xét sao? Bây giờ thì đã dễ dàng hơn nhiều.
Cổ Đế nhìn thoáng qua Ai Mạc Sâm bên cạnh, nói:
Ngươi không phải tại rất có khả năng thẩm vấn sao? Những người này giao cho ngươi.
Trong mắt Ai Mạc Sâm hiện lên một tia dữ tợn,
Tù trưởng yên tâm, ta nhất định toàn lực ứng phó.
Tâm của hắn đang chảy máu a! Bốn thành viên của Hắc Bách Hợp tiểu đội thì đã thấy hai người chết trước mắt, cái, ngay cả tim cũng bị Cổ Đế ăn, hai người còn lại và huynh đệ Ai Thác Áo của mình biến mất như bị bốc hơi đi vậy, đó đại biểu cho cái gì chứ?
Tầm quan trọng của tiểu đội Hắc Bách Hợp hắn thập phần rõ ràng, không nói những vấn đề khác, chỉ chuyện làm sao báo cáo với cấp trên đã là vấn đề. Nếu không thể xử lý tốt chuyện này, sợ rằng người thứ nhất không tha cho mình chính là lão bản a! Tâm của Ai Mạc Sâm đã rơi vào vực sâu, mặc dù hắn biết rõ kẻ đến phủ đệ của Cổ Đế gây chuyện rất có thể là một trong hai người xuất kim tại cạnh giới hội, nhưng hắn căn bản không dám nói ra. Sự oán độc và tức giận trong lòng chỉ có thể phát tiết trên người những thú nhân xui xẻo bị bắt.
Ra khỏi Lôi Thần Chùy yếu tắc, không khí phảng phất như cũng trở nên thoải mái hơn. Một giờ trước, dựa vào sự trợ giúp của Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch, Tang Thác Ti lợi dụng cơ hội ra khỏi thành tra xét đưa đoàn người Diệp Âm Trúc thoát ly yếu tắc, Lúc này bọn họ đang trên đường về Cầm thành. Không cần quá nhiều thời gian, chỉ cần đi vào cảnh nội của Mễ Lan đế quốc sẽ không còn phải lo bị thú nhân đuổi giết nữa.
Trải qua nửa buối tối nghỉ ngơi, thương thế của Diệp Âm Trúc đã ổn định lại, năng lực khôi phục của Tử tinh huyết mạch quả thật cường hãn, ngoại trừ đấu khí còn cần thời gian khôi phục ra, kinh mạch trong cơ thể hắn đã không còn đau đớn nữa.
Trong khi cáo biệt Tang Thác Ti, Tử lại một lần nữa dặn dò đại ca mình, trước khi mình trở về nhất định không được trở mặt với Cổ Đế.
Rốt cục cũng đã trên đường về nhà, tâm tình của mỗi người đều rất thoải mái, ngoại trừ hai tiểu tuyết long báo của Hải Dương còn quá nhỏ ra, những người khác đều thả ra ma thú của mình.
Xích tinh hồng linh trong số ma thú là lớn tuổi nhất, sau ngày bám vào trên người Diệp Âm Trúc, tâm tình hắn tựa hồ xảy ra biến hóa nhất định, không biết là đang do dự cái gì. Ngày đó khi Diệp Âm Trúc đối mặt cường địch, hắn từng đưa ra một đề nghị với Diệp Âm Trúc, chỉ là lúc ấy tình huống thân thể của Diệp Âm Trúc không tốt nên không có chấp nhận mà thôi. Nhưng bắt đầu từ lúc đó, Diệp Âm Trúc đã xem nó là người của mình. Yêu cầu của Hồng linh chỉ có một, không nên đem đề nghị ngày đó của hắn kể cho bất kỳ ai, kể cả Tử.
Vừa đi về phía trước, Diệp Âm Trúc vừa nhớ lại tình cảnh vừa rồi ở trong Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch.
Nơi này thật xinh đẹp.
Vừa tiến vào Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch, Tô Lạp không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán. Không chỉ có hắn, đoàn người Diệp Âm Trúc đều bị cảnh vật trước mắt hấp dẫn. ngoại trừ Tử ra, những người khác đều tiến vào trong khối bảo thạch này, đợi khi nào tới nơi an toàn mới đi ra ngoài.
Không khí trong Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch so với bên ngoài còn tươi mát hơi, nơi này giống như một không gian đặc thù, phía trên đầu là bầu trời màu phấn hồng, sáng sủa và trong trẻo, dưới chân là cỏ màu phấn hồng, cảm giác chung quanh đều là tạo nên cảm giác thoải mái nói không nên lời.
Ủa, các nàng là ai?
Hải Dương kinh ngạc nhìn về một hướng, ánh mắt dẫn tới bên kia.
Mười một lam tinh linh mỹ nữ mặc y phục thiếu đến thương cảm đang hoảng sợ nhìn bọn họ, da thịt chập chờn, thân thể mềm mại hoàn mỹ động lòng người, hơn nữa bộ dáng làm cho người khác phải thương tiếc, đừng nói là nam nhân như Thường Hạo và Mã Lương, đến cả Hải Dương cũng phải cảm thán.
Tất cả ánh mắt nghi vấn đều chuyển hướng về liễu Diệp Âm Trúc, Tô Lạp nhíu mày nói:
Âm Trúc, đây là chuyện gì vậy? Các nàng là ai?
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
Ta cũng không biết các nàng là ai. Là ta ngày hôm qua và Tử cùng nhau mua được các nàng.
Trước đó bởi vì thời gian gấp gáp, hắn lại phải nghỉ ngơi, cho nên vẫn chưa kịp giải thích với mọi người, lúc trước lấy ra Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch thì mọi người trực tiếp vào. Lập tức hắn đem chuyện ngày hôm qua như thế nào cùng Tử đến Lôi Thần thương hội kiếm huy chương, như thế nào gây chuyện trong khu khách quý của thương hội, như thế nào dùng một khối kim nhỏ đối lấy Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch và lam tinh linh mỹ nữ cùng với việc đi tới phủ đệ của tù trưởng cứu người kể qua một lần.
Nghe xong Diệp Âm Trúc đích giải thích, mọi người lúc này mới hiểu được, Mã Lương giống như cười mà không cười nói:
Âm Trúc, ngươi thật lợi hại a! Mười một người này đều là mười một mỹ nữ. Ngươi mua các nàng, các nàng không phải thành người hầu của ngươi sao? Lại là loại đã trải qua huấn luyện nữa chứ!!!
Diệp Âm Trúc không để ý tới ánh mắt mập mờ của Mã Lương, chính sắc nói:
Ta và Tử cứu các nàng trở về bởi vì các nàng là tinh linh tộc. Sau khi tới Cầm thành, ta giao các nàng cho An Nhã tỷ tỷ là được.
Hải Dương mỉm cười, nhưng cũng không nói gì. Thường Hạo một bên hiếu kỳ nói:
Hải Dương học tỷ, ngươi không ghen sao? Tư sắc của các mỹ nữ này đều là cực phẩm, ngươi sẽ không sợ Âm Trúc …
Bị ánh mắt căm tức của Diệp Âm Trúc chiếu tướng hắn mới dừng lại. Trong lòng mọi người đã sớm đem Diệp Âm Trúc và Hải Dương ghép thành một đôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Hải Dương mỉm cười nói:
Ta tại sao phải ghen. Hắn là ai ta còn không rõ ràng sao? Nếu hắn có tư tưởng như vậy, ta sẽ là người đầu tiên xử lí hắn.
Ách …
Ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không ngờ Hải Dương lại trực tiếp như thế, trong lúc nhất thời há mồm cứng lưỡi nói không ra lời.
Không đúng.
Tô Lạp đột nhiên nói:
Âm Trúc, tinh thần của các lam tinh linh thiếu nữ này rất bất ổn.
Diệp Âm Trúc vội vàng dứt bỏ sự xấu hổ vừa rồi, cùng Tô Lạp cùng nhìn về phía các thiếu nữ, gật đầu, nói:
Lúc vừa nhìn thấy thì ta đã biết tinh thần của các nàng có chuyện rồi. Từ ánh mắt của các nàng là có thể nhìn ra, nhất định là bị kích thích mãnh liệt, làm cho tinh thần thất thường. Xem ra các nàng đã chịu không ít khổ sổ. Hải Dương, ngươi thử nói chuyện với các nàng xem.
Hải Dương đáp ứng một tiếng, chậm rãi đi về phía mười một thiếu nữ, không gian này nhìn qua mặc dù rộng rãi, nhưng cũng không phải là quá lớn, nếu không cũng không chỉ có thể chứa được một trăm người. Hải Dương vừa mới tiến lên vài bước, đột nhiên mười một lam tinh linh thiếu nữ đồng thời quỳ xuống trên mặt đất, ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Âm Trúc,
Xin chủ nhân phân phó.
Chẳng những động tác nhịp nhàng, ngay cả bộ dáng cúi người khuất tất cũng giống nhau như đúc, từ trong ánh mắt của các nàng, Diệp Âm Trúc chỉ có thể thấy sợ hãi và tử tịch, không có một chút sinh khí.
Hải Dương xoay người nhìn về phía Diệp Âm Trúc, lộ ra ánh mắt thắc mắc, Diệp Âm Trúc chậm rãi tiến lên, đứng ở bên người nàng, nói với các thiếu nữ:
Các ngươi đều đứng lên đi. Ta không phải là chủ nhân các ngươi, không cần phải như vậy. Ta mua các ngươi là vì muốn trả tự do cho các ngươi.
Không, không, chủ nhân. Xin ngài tin tưởng sự trung tâm của chúng ta, không cần phải thử thách chúng ta đâu. Chúng ta nhất thị hậu ngài cẩn thận, bất luận ngài phân phó chúng ta cái gì, chúng ta cũng nhất định sẽ làm được.
Không đợi Diệp Âm Trúc nói nhiều, một lam tinh linh thiếu nữ đã cướp lời.
Đôi mắt màu lam của nàng làm cho Diệp Âm Trúc có cảm giác giống như đã từng quen biết, trong số các lam tinh linh mỹ nữ nàng cũng là xuất chúng chúng nhất, cho dù so sánh với Hải Dương cũng không kém một chút nào.
Diệp Âm Trúc cao thấp đánh giá nàng vài lần, da thịt quang khiết, trên kiều nhan xinh đẹp tuyệt trần động lòng người lộ ra vẻ sợ hãi khiến người khác thương tiếc, lông mi thật dài run rẩy, nhìn mình với vẻ mặt cầu khẩn.
Các ngươi đừng lên trước đi.
Diệp Âm Trúc có chút bất đắc dĩ nói.
Nghe được hắn ra lệnh, mười một lam tinh linh thiếu nữ mới đứng lên.
Diệp Âm Trúc tận lực làm cho thanh âm của mình nhu hòa hơn một chút, nhìn về phía lam tinh linh thiếu nữ đẹp nhất nói:
Ngươi hẳn là nữ hài tử ta cứu từ phủ đệ kia buổi tối ngày hôm qua. Ta thật sự là tới cứu các ngươi, ngươi xem, chúng ta đều là nhân loại, không phải thú nhân.
Thiếu nữ vội vàng lắc đầu, thân thể ngược lại run rẩy nhiều hơn,
Chủ nhân, chúng ta sẽ không phản kháng, bất luận ngài muốn cái gì cũng được. Bắt chúng ta chính là nhân loại a!
Diệp Âm Trúc lúc này mới nhớ tới, lam tinh linh thiếu nữ này là bị Lôi Thần thương hội mang tới Lôi Thần chi chuy yếu tắc. Nhìn những thiếu nữ đang sợ hãi lúc nào cũng có thể quỵ xuống này, hắn không nhịn được một cảm thấy đau đầu. Làm sao bây giờ? Vết thương nội tâm của các nàng hình như quá nghiêm trọng, đã hoàn toàn bài xích ngoại giới. Căn bản là không nghe lời giải thích của mình.
Âm Trúc, ta thấy tinh thần của các nàng đã bị kích thích mãnh liệt, rất có là do bị người của thương hội mà ngươi nói ngược đãi. Theo ta được biết, lam tinh linh trong tinh linh tộc cũng đồng dạng xinh đẹp thuần khiết như nguyệt tinh linh, các nàng mặc dù không có năng lực thân cận tự nhiên nguyên tố trời sinh như nguyệt tinh linh, nhưng phản ứng đối với tất cả mọi thứ của ngoại giới đều rất mẫn cảm. Người của thương hội kia có lẽ đã lợi dụng điểm này, dùng thủ đoạn đặc thù làm các nàng chịu kích thích lớn. Ngươi nói không sợ là rất khó làm các nàng tĩnh táo lại, phải sử dụng biện pháp khác.
Biện pháp khác?
Diệp Âm Trúc có chút nghi hoặc nhìn về phía Tô Lạp.
Tô Lạp trầm ngâm nói:
Nếu các nàng là bị kích thích tinh thần, có thể bị hao tổn chính là tinh thần lạc ấn, hoặc là nói tinh thần lạc ấn bị điếm ô rồi. Muốn cho các nàng khôi phục lại thì phải tịnh hóa tinh thần của các nàng. Ngươi coi như là một ma pháp sư tinh thần hệ, hẳn là hiểu biết nhiều hơn ta.
Nghe Tô Lạp nói, Diệp Âm Trúc không nhịn được con mắt sáng ngời, đúng vậy! Mình chẳng những là Thần Âm ma pháp sư, cũng là một ma pháp sư Tinh Thần hệ. Thần quang trong mắt lưu chuyển, bắt đầu suy nghĩ. Đến tột cùng cần phương pháp gì mới có thể khôi phục thần chí của các lam tinh linh thiếu nữ mà không thương tổn đến các nàng đây?
Vừa tự hỏi, hắn vừa hỏi lam tinh linh thiếu nữ đẹp nhất:
Ngươi tên là gì?
Hồi bẩm chủ nhân, ta, ta gọi là Yên La.
Thiếu nữ rụt rè nói.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
Được, Yên La, ngươi và các tỷ muội của ngươi ngồi xuống trước đi.
Vâng, chủ nhân.
Mặc dù đã nghe Diệp Âm Trúc giải thích, nhưng các lam tinh linh thiếu nữ này đối với mệnh lệnh của hắn chấp hành rất nhanh chóng. Lập tức ngồi xuống ngay tại chỗ. Ba cặp nhũ phong phì nhiêu theo động tác đó run rẩy khiêu khích, đập thẳng vào mắt bọn họ. Thường Hạo và Mã Lương một bên định lực không bằng Diệp Âm Trúc vội vàng xoay người không dám nhìn nhiều. Các lam tinh linh mỹ nữ này trải qua điều giáo đều là cực phẩm vưu vật a!
Diệp Âm Trúc xoay người đi tới bên cạnh Hải Dương, nói:
Hải Dương, ngươi tới giúp ta. Chúng ta thử dùng năng lực đặc hữu của thần âm sư chúng ta tịnh hóa tâm linh của các nàng.
Hải Dương tò mò nói:
Chúng ta phải làm như thế nào?
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút, nói:
Chỉ một nhạc khúc thì không thể bổ sung cho vết thương nội tâm của các nàng được. Với lại xem ra các nữ hài tử này hiện nay thập phần yếu ớt, chúng ta xoa dịu sự sợ hãi trong lòng các nàng trước, để cho các nàng an tĩnh lại, sau đó dùng âm luật tương đối nhu hòa khiến nội tâm các nàng trở nên bình thản. Lúc này chúng ta có thể dùng một ít dược liệu mạnh, trực tiếp tịnh hóa sự ô trọc trong nội tâm các nàng, sau đó dùng giai điệu hoán tỉnh sinh cơ làm sinh cơ trong nội tâm các nàng hồi phục lại. Cuối cùng lại dùng tiết tấu nhanh nhẹ làm cho các nàng vui vẻ. Năm thứ này thiếu một thứ cũng không được, thân thể ta bây giờ còn chưa khôi phục đến mức tốt nhất, không thể cam đoan hoàn thành một mình được, cho nên ta muốn ngươi giúp ta.
Hải Dương gật đầu, nói:
Không thành vấn đề, ngươi nói cho ta biết phải làm như thế nào đi.
Diệp Âm Trúc nói:
Trọng yếu nhất của năm phần này là ba phần trung gian, do ta làm. Phần đầu tiên xoa dịu sự sợ hãi và cuối cùng làm cho các nàng vui sướng giao cho ngươi.
Hải Dương hồi tưởng một chút nhạc khúc trong trí nhớ, nói:
Vậy ngươi xem thử, ở phần đầu tiên ta sử dụng dụng "U lan khúc" nhu hòa, cuối cùng sử dụng "Dương xuân khúc" khoan khoái nhẹ nhàng, được không?
Diệp Âm Trúc tán dương, gật đầu nói:
Hay, hai nhạc khúc này rất thích hợp. Cổ tranh chi âm tương đối cao và sắc, ngươi chỉ cần ghi nhớ, trong lúc diễn tấu ngón giữa tận lực mềm mại một chút, đem tâm tình thư thái nhu hòa của ngươi dung nhập trong đó thì không có vấn đề.
Hải Dương gật đầu, nói:
Âm Trúc, ta rất kỳ quái, ba phần trung gian ngươi sử dụng những cầm khúc nào?
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:
Ta đã nghĩ xong rồi, giữ bí mật đã, chờ một chút ngươi sẽ biết. Chút nữa ngươi bắt đầu trước, sau khi ta tiếp thượng "U lan" khúc của ngươi, ngươi chờ ta hoàn thành ba phần xong rồi bắt đầu "Dương xuân" khúc của ngươi, ba phần trung gian cũng không phải ba cầm khúc.
Được, chúng ta bây giờ bắt đầu đi.
Hải Dương đáp ứng một tiếng, khoanh chân ngồi xuống, trong Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch lấy ra cổ tranh của mình, nhẹ nhàng đưa tay lên cổ tranh bắt đầu đàn.
Diệp Âm Trúc hài lòng ngồi xuống bên cạnh nàng. Mấy ngày nay dưới sự chỉ điểm của hắn, sự cảm ngộ của Hải Dương đối với nhạc khúc có thể nói là đột nhiên tăng mạnh. Muốn đàn tốt một thủ khúc, cần phải tâm định thần di, nếu chỉ biết đàn tấu dồn dập sẽ phá hỏng ý cảnh của nhạc khúc. Giống như lúc Diệp Âm Trúc mới bắt đầu học đàn, Tần Thương đã từng nói như thế. Nguyên thần ẩn vào thân, tu dưỡng tính tình, kiềm chế dục vọng, xa rời xa xỉ. Lúc luyện cầm thì phải luyện ở nơi tĩnh trai vắng lặng, hoặc trên lầu cao không bóng người, khi thì là trong hang sâu lạnh lẽo, hoặc có khi lại là đỉnh núi cao vắng vẻ, cũng có khi là bên bờ suối vắng. Đem âm thanh dung nhập vào tự nhiên, tâm tĩnh khí bình, dùng thần hòa nhập vào cầm âm để cảm thụ nhạc khúc.
Đó là những điều cần phải làm khi mới học cầm, Bích Không Hải chính là nơi thích hợp nhất để luyện cầm, cho đến khi Diệp Âm Trúc lĩnh ngộ được ý nghĩa thật sự của cầm khúc, trải qua mười sáu năm tu luyện xích tử cầm tâm đã đạt tới cảnh giới bất cứ thời gian, địa điểm, tình huống gì cũng có thể bảo trì cùng thần hợp linh, cùng đạo hợp diệu, mới tính là đột phá lên một tầng khác. Mà Hải Dương gần đây tu tâm, học từ Diệp Âm Trúc cách làm sao để cho cổ tranh tương dung tốt hơn, định tâm di thần chính là thứ mà nàng hiện đang luyện tập nhiều nhất, đã có chút thành tựu.
Một hồi sau, khi tâm của Hải Dương hoàn toàn tĩnh, trên mặt hoàn toàn không hiển lộ một tình cảm nào, mặc dù có có lụa trắng che mặt, nhưng khí tức thanh nhã thản nhiên trên người nàng lại truyền đến cho tất cả mọi người ở đây, ngay cả ánh mắt trống rỗng của mười một Lam tinh linh thiếu nữ cũng tự nhiên đặt vào trên người nàng.
Luận về thiên tư diễn tấu, kỳ thật, nàng cũng không kém hơn Diệp Âm Trúc bao nhiêu, chỉ là trước kia không có một sư phụ tốt mà thôi. Bây giờ có Diệp Âm Trúc dạy, nàng ở tất cả các mặt đều tiến bộ rất nhanh. Đương nhiên, cái này cũng có quan hệ mật thiết với sự tín nhiệm và tình cảm của nàng với Diệp Âm Trúc.
Điều tâm dưỡng khí, "U lan" hhúc bắt đầu, Hải Dương sau khi hướng Diệp Âm Trúc gật đầu, hai tay phẩt nhẹ cổ tranh, tự nhiên như không nhanh chóng bắt lấy bộ phận điều âm của đàn tranh, nàng bắt đầu đạn tấu.
Mười ngón tay khinh mạn nhu hòa, mười đầu ngón tay mềm mại trắng nõn tựa như thủy tinh gảy nhè nhẹ lên dây đàn, tiếng đàn thanh thoát vang lên, giai điệu nhanh chóng bắt đầu tràn ngập bên trong không gian kín này. Hải Dương lúc này đã quên tất cả chung quanh, ngay khi nàng bắt đầu diễn tấu "U lan" khúc này thì tâm cảnh của nàng đã bắt đầu dung hợp.
Tranh âm nhẹ nhàng xoay quanh, hỗn hợp tinh thần khí tức màu xanh tràn ngập chung quanh, tựa như tay nhỏ bé nhu nộn nhẹ nhàng vuốt lên tất cả không gian chung quanh. Tâm tình của mọi người bắt đầu bị tranh khúc khiên dẫn mà thay đổi, tâm tình ba động trong nội tâm dần dần bình phục.
Tô Lạp, Thường Hạo mọi người vẫn bình thường, bọn họ dù sao cũng thường xuyên nghe Diệp Âm Trúc và Hải Dương đạn tấu, đối với sự thần kỳ của nhạc khúc cũng có chút thích ứng. Nhưng phản ứng của các Lam tinh linh thiếu nữ thì rất mãnh liệt, các nàng đối với tất cả mọi thứ của ngoại giới đều rất mẫn cảm, mà âm nhạc của thần âm sư chính là trực tiếp kích thích vào tinh thần, Hải Dương đã có thực lực thanh cấp trung giai, tranh khúc của nàng ảnh hưởng đến các Lam tinh linh thiếu nữ đến mức nào có thể tưởng tượng được.
Bắt đầu từ Yên La, ánh mắt của mười một Lam tinh linh thiếu nữ đều trở nên mê ly, ngơ ngác nhìn Hải Dương, giờ phút này các nàng phảng phất cảm giác như mình bị vậy trong một thâm sơn u cốc không hề có dấu chân người qua lại, mà bên trong thâm sơn u cốc đó, các nàng thấy được một đóa hoa lan đang sắp nở.
Vũ mị mềm mại, hoa lan dong dỏng chập chờn đón gió, tựa hồ còn có thể nghe thấy mùi thơm nhàn nhạt của nó, cảnh hoa lan đung đưa nhẹ nhàng trước gió đẹp đẽ chấn động lòng người làm cho các Lam tinh linh thiếu nữ tạm thời quên tất cả, sự hoảng sợ trong nội tâm đang yên lặng rời đi, tranh âm trong tai tựa hồ tiêu thất, đóa u lan tố nhã trước mắt này tựa hồ đã trở thành toàn bộ trí nhớ của các nàng.
Đại Thánh Di Âm cầm đặt trên đùi, Diệp Âm Trúc hai tay án huyền, một bên lẳng lặng lắng nghe khúc "U lan" uyển chuyển thổn thức, một bên lẳng lặng chuẩn bị. Hắn rất rõ ràng, muốn giúp các Lam tinh linh thiếu nữ này, dùng âm luật tịnh hóa nội tâm các nàng so với đối mặt với công kích của tử cấp cường giả còn khó khăn hơn, chỉ cần khống chế không tốt một chút chẳng những làm cho các nàng không thể khôi pụhc được, còn có thể gây ra tác dụng phụ. Cho nên mặc dù thân thể hắn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng lúc này tất cả đều tập trung vào tâm thần.
Rốt cục khi hương thơm của không cốc u lan hoàn toàn giải phóng thì tất cả sợ hãi cũng theo sự vũ động của u lan chập chờn trong gió mà biến mất. Tiếng đàn tranh vấn vương day dứt, lặng yên rồi biến mất.
Cầm động, khi tiếng ngâm khẽ của cổ tranh chưa hoàn toàn biến mất, ý cảnh vẫn tồn tại, không có làm các Lam tinh linh thiếu nữ sinh ra cảm giác hẫng hụt gì, Đại Thánh Di Âm cầm đặt trên đùi của Diệp Âm Trúc cũng bắt đầu tấu khởi. Hắn đạn tấu chính là khúc "Thạch thượng thanh tuyền".
Khúc "Thạch thượng thanh tuyền" mặc dù không phải danh khúc, nhưng mà được Tần Thương đặc biệt yêu thích, hắn từng nói qua với Diệp Âm Trúc: ""Thạch thượng thanh tuyền" có non nước hữu tình, đá núi cùng nước suối gắn bó khăng khít,, lại có thế của thác đổ từ trên cao, tựa như tấm màn nước trắng vắt qua núi, cảnh đẹp say đắm lòng người. Nếu thấu hiểu tường tận nhạc khúc này, cảm giác thiên địa hòa cùng một chỗ. Thích hợp nhất để tĩnh tâm.
Tám ngón tay của Diệp Âm Trúc chuyển động như nước chảy mây trôi trên thất huyền, theo thanh lưu của cầm khúc, ngâm xướng: "Phu thạch tĩnh tự nhân, tuyền động tự trí. Tuyền động bất hám tĩnh, thạch tĩnh bất ngại động."
Ánh mắt nhu hòa của mười một Lam tinh linh thiếu nữ chuyển hướng, từ trên người Hải Dương chuyển qua trên người Diệp Âm Trúc, ánh mắt tử tịch của các nàng bắt đầu ba động, sau khi khu trừ sợ hãi, tâm tình gợn sóng cũng theo "Thạch thượng thanh tuyền" lặng yên kích động.
Một khúc "Thạch thượng thanh tuyền" này chia làm tám đoạn, từ thanh tân động lòng người cho đến khi đắm chìm trong thạch tuyền, tám ý cảnh từ từ chuyển đổi phân biệt là tố nguyên lưu; bích giản linh linh; tùng lại đồng âm; hư song tĩnh thính; thanh tùy lưu chuyển; oanh nhai bão hác; phù phiếm phi hoa; chẩm lưu sấu thạch.
Sự lý giải của Diệp Âm Trúc đối với âm luật thì Hải Dương khó có thể so sánh được, khúc ý của bát chỉ thần âm, kiếm đảm cầm tâm thất giai lưu chuyển phiêu đãng, hết thảy đều là tùy tâm mà động, cầm khúc phảng phất như một dòng nước suối thuần khiết, không ngừng len lỏi, vỗ về đến từng điểm sâu kín nhất trong nội tâm của các mỹ nữ Lam tinh linh, trước hết nhẹ nhàng giải thoát các áp lực chướng ngại trong tâm tư các nàng, lặng lẽ tiến vào trong tinh thần lạc ấn, hòa chung sự yên bình tĩnh lặng của dòng nước suối "Thạch thượng thanh tuyền " cùng với sinh mạng lực. Cảm giác dễ chịu đó lại một lần nữa phát sinh.
Đám mỹ nữ Lam tinh linh trong tư tưởng vẫn
còn những sợ hãi tối tăm chưa diệt hết, một dòng nước suối thanh khiết chảy vào, như ngân hà vắt ngang bầu trời, quét sạch hết theo nó những cảm giác sợ hãi mà các nàng gặp phải, nội tâm bọn họ cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Ánh mắt lại càng trở nên nhu hòa, Lam tinh linh chủng tộc có một loại khí chất đặc thù, hiện giờ khí chất đó bắt đầu từ từ hiển lộ ra, đó là cảm giác ưu nhã cao quý tự nhiên trời sinh.
Từ nhỏ Diệp Âm Trúc đã tu luyện Trúc đấu khí, trong âm nhạc của hắn tràn ngập khí thế thân cận với thiên nhiên, vô tình lại rất gần gũi với bản năng sống của chủng tộc tinh linh, Lam tinh linh tất nhiên không phải ngoại lệ. Một cảm giác tín nhiệm nhẹ nhàng cũng len lỏi theo khúc " Thạch thượng thanh tuyền " ăn nhập vào sâu trong nội tâm của các mỹ nữ.
Hải Dương cũng ngồi bên cạnh im lặng tập trung tinh thần lắng nghe, trong số mọi người xung quanh, nàng tất nhiên có kiến giải sâu sắc nhất đối với khúc nhạc mà Diệp Âm Trúc diễn tấu. Cho dù là một nốt nhạc đơn giản nhất cũng là tùy tâm mà phát, tự nhiên dung nhập vào tinh thần của nàng lại càng dễ dàng, nàng trong lòng thầm thán phục, Âm Trúc tuyệt đối không hổ danh là Cầm Đế.
Tay trái chắn trên dây đàn, tay phải nhẹ nhàng gảy, nốt nhạc cuối cùng của khúc "Thạch thượng thanh tuyền" vừa dứt, Diệp Âm Trúc ánh mắt lóe lên, Đại Thánh Di Âm Cầm đã như một làn khói biến mất, tay khẽ lật một cái nữa, một cây cổ cầm màu vàng nhỏ hoa văn như da rắn đã nằm trên tay, miệng ngâm khẽ:
"Triêu dương ký thăng, sào phượng hữu thanh, chu ti nhất tấu, thiên hạ văn minh."
Chính là một trong Ngũ đại danh cầm của Cầm tông, Minh Phượng.
Làm cho Hải Dương cùng mọi người cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Minh Phượng Cầm xuất hiện không phải đặt trên đùi Diệp Âm Trúc như thường lệ mà lại lệch hẳn về bên phải, một tầng đấu khí lơ lửng bao phủ quanh thân Minh Phượng Cầm, giữ cho nó ổn định trên đùi phải của Diệp Âm Trúc, tay phải của Âm Trúc cũng từ từ hạ xuống, ngón tay vốn rất mềm mại của hắn lúc này đột nhiên biến hóa, trở nên hư ảo.
Động tác nhẹ nhàng, phảng phất như đánh thức cầm hồn của Minh Phượng Cầm, một âm thanh thánh thót tựa như tiếng phượng gáy vang lên. Mặc dù lúc này Minh Phượng Cầm đang phát ra âm thanh cao là do Diệp Âm Trúc điều phối nhưng các âm thanh cao này so với âm thanh tương tự do các cây cổ cầm khác phát ra thì tương đối có điểm khác lạ, mỗi một thanh âm tựa như ngân đi ngân lại trong không gian một hồi rồi mới lặng lẽ biến mất.
Khi tiếng vang đầu tiên cất lên, phản ứng mạnh mẽ nhất dĩ nhiên không phải là Hải Dương cùng các mỹ nữ Lam tinh linh mà lại là Tô Lạp, đôi mắt trong suốt của nàng đột nhiên xuất hiện phản ứng mãnh liệt, suýt nữa là kêu lên một tiếng nhưng lại cố sức kìm nén. Nhưng tâm tình đã bị kích động thì không thể nào trở lại bình lặng như trước kia. Có điều lúc này mọi người đều đang bị các nốt nhạc cao vút kia hấp dẫn nên không ai chú ý đến biến hóa tâm tình của Tô Lạp được.
Mỗi một nốt nhạc cũng đều rất nhẹ nhàng khinh khoái, vang động trong không gian xung quanh, vốn là tiếng đàn cao vút chói tai, nhưng dưới bàn tay phải của Diệp Âm Trúc điều tiết, thì lại cực kì dễ nghe, làm cho người khác cảm giác thư giãn sảng khoái. Âm thanh nhu hòa trong tính mạng bảo thạch, xua đuổi hầu như hết thảy các tâm tư hỗn loạn.
Dưới tác dụng khu trừ của khúc nhạc dễ nghe này, có người thì quên mất hết chấp nhất trong tâm tư, hiện ra bản tính nguyên sơ, có người lại được thanh tẩy các cảm giác hỗn loạn trong tư tưởng, trở lại bản tính tự nhiên vốn có, kẻ khác lại thấy như được giải thoát khỏi các tâm cơ tính toán, phóng thích được tâm linh vốn có của mình.
Tất cả mọi người dưới khúc nhạc hài hòa này, hoàn toàn buông lỏng thân thể cùng tâm linh, nghĩ ít, ham muốn bớt lại, nói ít, cười ít, sầu cũng vơi đi dần, từ từ từng chút từng chút cảm thấy bản thân dần tiến vào trong giấc mộng yên lành, đạt tới cảm giác nghỉ ngơi hoàn hảo.
Đây chính là một trong chín đại danh khúc của Cầm Tông: Vong Kỵ, hiệu quả - Ru ngủ.
Lúc này Diệp Âm Trúc đang dốc hết tâm lực toàn thân đánh đàn, hiển nhiên là chỉ sử dụng bốn ngón bàn tay phải, chỉ dùng bốn ngón tay để tấu khúc nhạc vốn phải cần cả hai bàn tay để diễn, việc này phải cần kỹ xảo thần kì thế nào hẳn không cần phải bàn cãi. Hải Dương tâm thần chấn động, nhìn bóng ngón tay Âm Trúc bay múa trên dây đàn, tựa như không dám tin vào mắt mình.
Các mỹ nữ Lam tinh linh mơ màng trong khúc nhạc, từ từ chìm sâu vào giấc mộng, phảng phất các nỗi thống khổ đau thương mà bọn họ từng phải gánh chịu cũng rời đi vào trong giấc mộng theo, toàn bộ thân thể thời khắc này đều tiến vào trạng thái tĩnh lặng nhất.
Lúc các mỹ nữ Lam tinh linh sắp ngủ, Hải Dương bên cạnh đang trầm trồ thán phúc bàn tay hư ảo kì diệu của Diệp Âm Trúc thì bàn tay trái của hắn lại nhoáng lên một cái, một cây cổ cầm cổ kính mạnh mẽ, mang theo khí thế trầm hùng mà không kém phần ưu nhã, cao quý bất phàm, chính là một trong Cầm Tông ngũ đại danh cầm, Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm.
Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm vừa xuất hiện, bốn ngón tay trái lại khẽ động, Diệp Âm Trúc dùng cả hai tay đánh đàn, lại một khúc nhạc khác từ cây cổ cầm bên trái vang lên. Hoán tỉnh các mỹ nữ Lam tinh linh giai đoạn thứ ba – Tịnh hóa giờ này mới chính thức triển khai. Âm thanh trong trẻo mà lạnh tựa băng của tiếng đàn nọ quyện vào âm thanh nhu hòa mêm mại dễ nghe của khúc "Vong Ky" mà không cảm thấy chút gì hỗn loạn, đích thị là một khúc "Thiên Kim Thanh".
Tám ngón tay hư ảo, diễn tấu khúc "Thiên Kim Thanh" trên Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm. Cùng với âm thanh thánh thót nhu hòa của khúc "Vong Ky" mà Minh Phượng Cầm phát ra, hai tay đồng thời diễn tấu hai khúc nhạc khác nhau, làm được điều này thật sự phải gọi là thần kì a!
Ngồi lên giường, Diệp Âm Trúc thở dài một hơi, Hải Dương vội vàng hỏi:
Âm Trúc, ngươi làm sao mà bị thương vậy?
Mã Lương trợn mắt há hốc mồm nói:
Hai vị lão đại, trên bầu trời yếu tắc có một vầng sáng huyễn lệ không phải là các ngươi làm chứ.
Tử gật đầu, xem như thừa nhận. Thường Hạo và Mã Lương hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không nói nên lời. Bọn họ đương nhiên cảm giác được khí tức cường đại đó kinh khủng đến mức nào.
Diệp Âm Trúc miễn cưỡng cười, nói:
Mọi người đừng lo lắng, ta không có việc gì. Chúng ta đã có biện pháp rời thành an toàn, ngày mai lập tức khởi hành.
Hải Dương quan tâm bảo:
Ta đàn Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc cho ngươi nhé!
Diệp Âm Trúc mỉm cười lắc đầu:
Không được! Nơi này là Lôi Thần Chùy yếu tắc, chỉ sợ ngươi vừa bắt đầu, lập tức đưa thú nhân quân đội tới. Yên tâm đi, ta không có việc gì, chỉ là đấu khí hao tổn quá độ, kinh mạch bị một chút chấn động mà thôi. Có Tử giúp ta là đủ rồi.
Tô Lạp nhìn Hải Dương, thấp giọng nói:
Để cho Âm Trúc nghỉ ngơi trước đã.
Hải Dương lúc này mới gật đầu, ngồi xuống một bên, dưới tấm lụa trắng che dấu gương mặt nhạt nhòa, hai hồc mắt của nàng đã đầy nước mắt.
Tử ngồi xuống sau lưng Diệp Âm Trúc, song chưởng đặt vào sau lưng, hắn không có đấu khí nhưng có bổn nguyên lực của Tử Tinh Bỉ Mông, hai người huyết mạch tương thông, đều có khí tức của Tử Tinh Bỉ Mông, năng lượng của hắn sẽ không bị bài xích. Bổn nguyên lực của Tử Tinh Bỉ Mông cuồng bạo sau khi đưa vào trong cơ thể Diệp Âm Trúc lập tức trở nên ôn hòa, cũng không phải giúp hắn tràn ngập đấu khí, mà là trợ giúp hắn kích phát năng lượng của Tử Tinh Bỉ Mông trong cơ thể, tăng cường tốc độ khôi phục của mình.
Dưới sự trợ giúp của Tử, Diệp Âm Trúc chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Chỗ của bọn họ hiện rất yên tĩnh, nhưng cả Lôi Thần Chùy yếu tắc đều lâm vào cảnh gà bay chó chạy. Dưới sự chỉ huy của thống lĩnh Bỉ Mông cự thú Tang Thác Ti, quân đội trong yếu tắc cơ hồ toàn quân tổng động viên, kể cả Bỉ Mông cự thú quân đoàn, bắt đầu tiến hành lục soát đối với cả yếu tắc. Đương nhiên vị trí của Tử đang ở là do Bỉ Mông cự thú lục soát.
Rất nhanh, hai cỗ thi thể của Hắc Bách Hợp chiến sĩ bị phát hiện, từ trang phục và kiếm của bọn họ, hiển nhiên không phải hạng người lương thiện gì. Khi cuộc lục soát chấm dứt vào sáng sớm, hai cổ thi thể tự nhiên được đưa tới trước mặt Cổ Đế.
Cổ Đế lạnh lẽo nhìn hai cỗ thi thể mặc hắc y trước mắt, hung quang trong mắt lấp lóe. Lúc này đứng chung quanh hắn toàn là các tướng lĩnh cao tầng của Lôi Thần bộ lạc, nhưng bọn họ lại câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Tất cả mọi người đều biết, phủ đệ bị hủy diệt nên tù trưởng đang ở trong tâm trạng phẫn nộ nhất.
Xảy ra đại sự như vậy, quân sư như Ai Mạc Sâm tự nhiên cũng về tới bên cạnh Cổ Đế, nhìn thi thể của hai thành viên Hắc Bách Hợp tiểu đội bị thủ hạ của Tang Thác Ti đưa đến, đồng tử của hắn kịch liệt co rút lại. Đương nhiên hắn sẽ không ngốc đến mức nhận đây là người của mình. Cổ Đế đang rất tức giận, có trời mới biết hắn sẽ làm gì. Mà lần này yếu tắc phát động hơn mười vạn quân để lục soát, cũng chỉ tìm ra hai cổ thi thể này, nếu để cho Cổ Đế biết hai người kia là hắn phái đi ra ngoài, e là hắn có trăm miệng cũng không biện bác được.
Quang mang trong đôi mắt lạnh như băng của Cổ Đế đại thịnh, đột nhiên hai tay đồng thời lộ ra, nắm lấy ngực của hai cỗ thi thể, móc trái tim lạnh như băng của bọn họ ra. Trực tiếp đưa vào trong miệng. Máu tươi theo khóe miệng hắn chảy xuống, nhìn bộ dáng tàn nhẫn lãnh huyết đó, ngay cả các tướng lĩnh của thú nhân cũng cảm thấy sợ hãi.
Tang Thác Ti huynh đệ, hai người kia là ngươi giết chết sao?
Từ thủ pháp giết chết hai thi thể kia, Cổ Đế rõ ràng biết là do Bỉ Mông cự thú ra tay.
Các tướng lĩnh Bỉ Mông trong lòng đều có chút kinh ngạc, trước kia Cổ Đế mặc dù cũng rất tốt với Tang Thác Ti, nhưng tựa hồ vẫn có chút cách khoảng cách. Lúc này tuy đang thịnh nộ nhưng vẫn xuất ra hai chữ huynh đệ, có thể thấy được địa vị của Tang Thác Ti ở trong lòng hắn trọng yếu đến mức nào.
Tang Thác Ti cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng dưới sự khuyên bảo của Tử, tâm tính của hắn trở nên âm trầm hơn trước kia vài phần, sắc mặt bình tĩnh lắc đầu, nói:
Không, tù trưởng đại nhân. Lúc ta tìm thấy hai người kia thì họ đã chết. Từ thủ pháp mà xem thì rất giống Bỉ Mông nhất tộc chúng ta làm. Chỉ là bàn tay niết gãy cổ họ hơi nhỏ một chút. Chỉ có Hoàng Kim Bỉ Mông huyễn hóa thành hình người mới có thể làm được. Nhưng mà ta đã hỏi qua, không phải mấy huynh đệ dưới tay ta làm.
Ai Mạc Sâm.
Cổ Đế khẽ quát một tiếng.
Ai Mạc Sâm lại càng hoảng sợ, nhưng mà hắn có thể được phái đến nơi đây, tố chất dĩ nhiên là cực tốt, vội vàng đi ra, cung kính nói:
Tù trưởng đại nhân.
Cổ Đế lạnh lùng nói:
Ngươi là nhân loại, có thể nhìn ra hai người kia đến từ đâu không? Tóc bọn họ là màu lam, mà tóc màu lam thì Lam Địch Á Tư đế quốc các ngươi hình như rất nhiều.
Ai Mạc Sâm trấn áp sự sợ hãi trong lòng, vội nói:
Đúng vậy, tù trưởng đại nhân. Lam Địch Á Tư đế quốc phần lớn đều là tóc màu lam, nhưng nhưng các quốc gia khác cũng có ngươi tóc màu lam tồn tại. Nhưng từ bọn họ ta không thể nhận ra được điều gì cả.
Cổ Đế hừ một tiếng,
Phế vật. nếu không bởi vì tên đánh lén kia cướp đi Lam tinh linh nữ nô do ngươi vừa mới đưa tới, ta là người thứ nhất sẽ bắt ngươi để tra xét. Ta nắm chắc tám mươi phần trăm rằng kẻ đến đánh lén ta là nhân loại. Chỉ có điều khí tức năng lượng của hắn so với các ngươi không giống.
Vừa mới đưa nữ nô tới hiếu kính hắn, tự nhiên không có khả năng lại cướp trở về. Ai Mạc Sâm và ngươi của hắn làm sao có thể vì một nữ nô mà đắc tội với tù trưởng Lôi Thần bộ lạc chứ? Trải qua nửa đêm tĩnh táo, tâm tình của Cổ Đế cũng dần bình tĩnh trở lại.
Vâng, vâng, tù trưởng đại nhân, ta nhất định hiệp trợ Tang Thác Ti đại nhân mua chóng điều tra chuyện này rõ ràng.
Ai Mạc Sâm phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Sự tàn bạo của Cổ Đế hắn đã từng lãnh giáo qua.
Cổ Đế nhìn hai cổ thi thể trên mặt đất,
Bọn họ không giống kẻ tập kích ta lắm, khí tức cũng khác nhau. Tang Thác Ti huynh đệ, đành phiền ngươi tiếp tục điều tra. Chẳng những tra xét bên trong yếu tắc, chung quanh yếu tắc đều là bình nguyên, ngươi cho người ra khỏi thành tìm kiếm. Chỉ cần phát hiện ra nhân loại lập tức bắt về đây cho ta.
Vâng, tù trưởng đại nhân. À, đúng rồi, ngoại trừ hai người hiểm nghi lớn nhất này, ta còn bắt hơn một trăm kẻ bị thương. Đại đa số bọn họ đều bảo là ẩu đả lẫn nhau. Tù trưởng đại nhân, ngài xem xử lý những người này thế nào?
Tang Thác Ti không động thanh sắc nói. Lúc này hắn đang cười thầm trong lòng, vốn yếu tắc giới nghiêm, hắn đang phát sầu làm sao đưa Tử và Âm Trúc bọn họ rời đi, ra khỏi thành tra xét sao? Bây giờ thì đã dễ dàng hơn nhiều.
Cổ Đế nhìn thoáng qua Ai Mạc Sâm bên cạnh, nói:
Ngươi không phải tại rất có khả năng thẩm vấn sao? Những người này giao cho ngươi.
Trong mắt Ai Mạc Sâm hiện lên một tia dữ tợn,
Tù trưởng yên tâm, ta nhất định toàn lực ứng phó.
Tâm của hắn đang chảy máu a! Bốn thành viên của Hắc Bách Hợp tiểu đội thì đã thấy hai người chết trước mắt, cái, ngay cả tim cũng bị Cổ Đế ăn, hai người còn lại và huynh đệ Ai Thác Áo của mình biến mất như bị bốc hơi đi vậy, đó đại biểu cho cái gì chứ?
Tầm quan trọng của tiểu đội Hắc Bách Hợp hắn thập phần rõ ràng, không nói những vấn đề khác, chỉ chuyện làm sao báo cáo với cấp trên đã là vấn đề. Nếu không thể xử lý tốt chuyện này, sợ rằng người thứ nhất không tha cho mình chính là lão bản a! Tâm của Ai Mạc Sâm đã rơi vào vực sâu, mặc dù hắn biết rõ kẻ đến phủ đệ của Cổ Đế gây chuyện rất có thể là một trong hai người xuất kim tại cạnh giới hội, nhưng hắn căn bản không dám nói ra. Sự oán độc và tức giận trong lòng chỉ có thể phát tiết trên người những thú nhân xui xẻo bị bắt.
Ra khỏi Lôi Thần Chùy yếu tắc, không khí phảng phất như cũng trở nên thoải mái hơn. Một giờ trước, dựa vào sự trợ giúp của Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch, Tang Thác Ti lợi dụng cơ hội ra khỏi thành tra xét đưa đoàn người Diệp Âm Trúc thoát ly yếu tắc, Lúc này bọn họ đang trên đường về Cầm thành. Không cần quá nhiều thời gian, chỉ cần đi vào cảnh nội của Mễ Lan đế quốc sẽ không còn phải lo bị thú nhân đuổi giết nữa.
Trải qua nửa buối tối nghỉ ngơi, thương thế của Diệp Âm Trúc đã ổn định lại, năng lực khôi phục của Tử tinh huyết mạch quả thật cường hãn, ngoại trừ đấu khí còn cần thời gian khôi phục ra, kinh mạch trong cơ thể hắn đã không còn đau đớn nữa.
Trong khi cáo biệt Tang Thác Ti, Tử lại một lần nữa dặn dò đại ca mình, trước khi mình trở về nhất định không được trở mặt với Cổ Đế.
Rốt cục cũng đã trên đường về nhà, tâm tình của mỗi người đều rất thoải mái, ngoại trừ hai tiểu tuyết long báo của Hải Dương còn quá nhỏ ra, những người khác đều thả ra ma thú của mình.
Xích tinh hồng linh trong số ma thú là lớn tuổi nhất, sau ngày bám vào trên người Diệp Âm Trúc, tâm tình hắn tựa hồ xảy ra biến hóa nhất định, không biết là đang do dự cái gì. Ngày đó khi Diệp Âm Trúc đối mặt cường địch, hắn từng đưa ra một đề nghị với Diệp Âm Trúc, chỉ là lúc ấy tình huống thân thể của Diệp Âm Trúc không tốt nên không có chấp nhận mà thôi. Nhưng bắt đầu từ lúc đó, Diệp Âm Trúc đã xem nó là người của mình. Yêu cầu của Hồng linh chỉ có một, không nên đem đề nghị ngày đó của hắn kể cho bất kỳ ai, kể cả Tử.
Vừa đi về phía trước, Diệp Âm Trúc vừa nhớ lại tình cảnh vừa rồi ở trong Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch.
Nơi này thật xinh đẹp.
Vừa tiến vào Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch, Tô Lạp không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán. Không chỉ có hắn, đoàn người Diệp Âm Trúc đều bị cảnh vật trước mắt hấp dẫn. ngoại trừ Tử ra, những người khác đều tiến vào trong khối bảo thạch này, đợi khi nào tới nơi an toàn mới đi ra ngoài.
Không khí trong Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch so với bên ngoài còn tươi mát hơi, nơi này giống như một không gian đặc thù, phía trên đầu là bầu trời màu phấn hồng, sáng sủa và trong trẻo, dưới chân là cỏ màu phấn hồng, cảm giác chung quanh đều là tạo nên cảm giác thoải mái nói không nên lời.
Ủa, các nàng là ai?
Hải Dương kinh ngạc nhìn về một hướng, ánh mắt dẫn tới bên kia.
Mười một lam tinh linh mỹ nữ mặc y phục thiếu đến thương cảm đang hoảng sợ nhìn bọn họ, da thịt chập chờn, thân thể mềm mại hoàn mỹ động lòng người, hơn nữa bộ dáng làm cho người khác phải thương tiếc, đừng nói là nam nhân như Thường Hạo và Mã Lương, đến cả Hải Dương cũng phải cảm thán.
Tất cả ánh mắt nghi vấn đều chuyển hướng về liễu Diệp Âm Trúc, Tô Lạp nhíu mày nói:
Âm Trúc, đây là chuyện gì vậy? Các nàng là ai?
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
Ta cũng không biết các nàng là ai. Là ta ngày hôm qua và Tử cùng nhau mua được các nàng.
Trước đó bởi vì thời gian gấp gáp, hắn lại phải nghỉ ngơi, cho nên vẫn chưa kịp giải thích với mọi người, lúc trước lấy ra Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch thì mọi người trực tiếp vào. Lập tức hắn đem chuyện ngày hôm qua như thế nào cùng Tử đến Lôi Thần thương hội kiếm huy chương, như thế nào gây chuyện trong khu khách quý của thương hội, như thế nào dùng một khối kim nhỏ đối lấy Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch và lam tinh linh mỹ nữ cùng với việc đi tới phủ đệ của tù trưởng cứu người kể qua một lần.
Nghe xong Diệp Âm Trúc đích giải thích, mọi người lúc này mới hiểu được, Mã Lương giống như cười mà không cười nói:
Âm Trúc, ngươi thật lợi hại a! Mười một người này đều là mười một mỹ nữ. Ngươi mua các nàng, các nàng không phải thành người hầu của ngươi sao? Lại là loại đã trải qua huấn luyện nữa chứ!!!
Diệp Âm Trúc không để ý tới ánh mắt mập mờ của Mã Lương, chính sắc nói:
Ta và Tử cứu các nàng trở về bởi vì các nàng là tinh linh tộc. Sau khi tới Cầm thành, ta giao các nàng cho An Nhã tỷ tỷ là được.
Hải Dương mỉm cười, nhưng cũng không nói gì. Thường Hạo một bên hiếu kỳ nói:
Hải Dương học tỷ, ngươi không ghen sao? Tư sắc của các mỹ nữ này đều là cực phẩm, ngươi sẽ không sợ Âm Trúc …
Bị ánh mắt căm tức của Diệp Âm Trúc chiếu tướng hắn mới dừng lại. Trong lòng mọi người đã sớm đem Diệp Âm Trúc và Hải Dương ghép thành một đôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Hải Dương mỉm cười nói:
Ta tại sao phải ghen. Hắn là ai ta còn không rõ ràng sao? Nếu hắn có tư tưởng như vậy, ta sẽ là người đầu tiên xử lí hắn.
Ách …
Ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không ngờ Hải Dương lại trực tiếp như thế, trong lúc nhất thời há mồm cứng lưỡi nói không ra lời.
Không đúng.
Tô Lạp đột nhiên nói:
Âm Trúc, tinh thần của các lam tinh linh thiếu nữ này rất bất ổn.
Diệp Âm Trúc vội vàng dứt bỏ sự xấu hổ vừa rồi, cùng Tô Lạp cùng nhìn về phía các thiếu nữ, gật đầu, nói:
Lúc vừa nhìn thấy thì ta đã biết tinh thần của các nàng có chuyện rồi. Từ ánh mắt của các nàng là có thể nhìn ra, nhất định là bị kích thích mãnh liệt, làm cho tinh thần thất thường. Xem ra các nàng đã chịu không ít khổ sổ. Hải Dương, ngươi thử nói chuyện với các nàng xem.
Hải Dương đáp ứng một tiếng, chậm rãi đi về phía mười một thiếu nữ, không gian này nhìn qua mặc dù rộng rãi, nhưng cũng không phải là quá lớn, nếu không cũng không chỉ có thể chứa được một trăm người. Hải Dương vừa mới tiến lên vài bước, đột nhiên mười một lam tinh linh thiếu nữ đồng thời quỳ xuống trên mặt đất, ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Âm Trúc,
Xin chủ nhân phân phó.
Chẳng những động tác nhịp nhàng, ngay cả bộ dáng cúi người khuất tất cũng giống nhau như đúc, từ trong ánh mắt của các nàng, Diệp Âm Trúc chỉ có thể thấy sợ hãi và tử tịch, không có một chút sinh khí.
Hải Dương xoay người nhìn về phía Diệp Âm Trúc, lộ ra ánh mắt thắc mắc, Diệp Âm Trúc chậm rãi tiến lên, đứng ở bên người nàng, nói với các thiếu nữ:
Các ngươi đều đứng lên đi. Ta không phải là chủ nhân các ngươi, không cần phải như vậy. Ta mua các ngươi là vì muốn trả tự do cho các ngươi.
Không, không, chủ nhân. Xin ngài tin tưởng sự trung tâm của chúng ta, không cần phải thử thách chúng ta đâu. Chúng ta nhất thị hậu ngài cẩn thận, bất luận ngài phân phó chúng ta cái gì, chúng ta cũng nhất định sẽ làm được.
Không đợi Diệp Âm Trúc nói nhiều, một lam tinh linh thiếu nữ đã cướp lời.
Đôi mắt màu lam của nàng làm cho Diệp Âm Trúc có cảm giác giống như đã từng quen biết, trong số các lam tinh linh mỹ nữ nàng cũng là xuất chúng chúng nhất, cho dù so sánh với Hải Dương cũng không kém một chút nào.
Diệp Âm Trúc cao thấp đánh giá nàng vài lần, da thịt quang khiết, trên kiều nhan xinh đẹp tuyệt trần động lòng người lộ ra vẻ sợ hãi khiến người khác thương tiếc, lông mi thật dài run rẩy, nhìn mình với vẻ mặt cầu khẩn.
Các ngươi đừng lên trước đi.
Diệp Âm Trúc có chút bất đắc dĩ nói.
Nghe được hắn ra lệnh, mười một lam tinh linh thiếu nữ mới đứng lên.
Diệp Âm Trúc tận lực làm cho thanh âm của mình nhu hòa hơn một chút, nhìn về phía lam tinh linh thiếu nữ đẹp nhất nói:
Ngươi hẳn là nữ hài tử ta cứu từ phủ đệ kia buổi tối ngày hôm qua. Ta thật sự là tới cứu các ngươi, ngươi xem, chúng ta đều là nhân loại, không phải thú nhân.
Thiếu nữ vội vàng lắc đầu, thân thể ngược lại run rẩy nhiều hơn,
Chủ nhân, chúng ta sẽ không phản kháng, bất luận ngài muốn cái gì cũng được. Bắt chúng ta chính là nhân loại a!
Diệp Âm Trúc lúc này mới nhớ tới, lam tinh linh thiếu nữ này là bị Lôi Thần thương hội mang tới Lôi Thần chi chuy yếu tắc. Nhìn những thiếu nữ đang sợ hãi lúc nào cũng có thể quỵ xuống này, hắn không nhịn được một cảm thấy đau đầu. Làm sao bây giờ? Vết thương nội tâm của các nàng hình như quá nghiêm trọng, đã hoàn toàn bài xích ngoại giới. Căn bản là không nghe lời giải thích của mình.
Âm Trúc, ta thấy tinh thần của các nàng đã bị kích thích mãnh liệt, rất có là do bị người của thương hội mà ngươi nói ngược đãi. Theo ta được biết, lam tinh linh trong tinh linh tộc cũng đồng dạng xinh đẹp thuần khiết như nguyệt tinh linh, các nàng mặc dù không có năng lực thân cận tự nhiên nguyên tố trời sinh như nguyệt tinh linh, nhưng phản ứng đối với tất cả mọi thứ của ngoại giới đều rất mẫn cảm. Người của thương hội kia có lẽ đã lợi dụng điểm này, dùng thủ đoạn đặc thù làm các nàng chịu kích thích lớn. Ngươi nói không sợ là rất khó làm các nàng tĩnh táo lại, phải sử dụng biện pháp khác.
Biện pháp khác?
Diệp Âm Trúc có chút nghi hoặc nhìn về phía Tô Lạp.
Tô Lạp trầm ngâm nói:
Nếu các nàng là bị kích thích tinh thần, có thể bị hao tổn chính là tinh thần lạc ấn, hoặc là nói tinh thần lạc ấn bị điếm ô rồi. Muốn cho các nàng khôi phục lại thì phải tịnh hóa tinh thần của các nàng. Ngươi coi như là một ma pháp sư tinh thần hệ, hẳn là hiểu biết nhiều hơn ta.
Nghe Tô Lạp nói, Diệp Âm Trúc không nhịn được con mắt sáng ngời, đúng vậy! Mình chẳng những là Thần Âm ma pháp sư, cũng là một ma pháp sư Tinh Thần hệ. Thần quang trong mắt lưu chuyển, bắt đầu suy nghĩ. Đến tột cùng cần phương pháp gì mới có thể khôi phục thần chí của các lam tinh linh thiếu nữ mà không thương tổn đến các nàng đây?
Vừa tự hỏi, hắn vừa hỏi lam tinh linh thiếu nữ đẹp nhất:
Ngươi tên là gì?
Hồi bẩm chủ nhân, ta, ta gọi là Yên La.
Thiếu nữ rụt rè nói.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
Được, Yên La, ngươi và các tỷ muội của ngươi ngồi xuống trước đi.
Vâng, chủ nhân.
Mặc dù đã nghe Diệp Âm Trúc giải thích, nhưng các lam tinh linh thiếu nữ này đối với mệnh lệnh của hắn chấp hành rất nhanh chóng. Lập tức ngồi xuống ngay tại chỗ. Ba cặp nhũ phong phì nhiêu theo động tác đó run rẩy khiêu khích, đập thẳng vào mắt bọn họ. Thường Hạo và Mã Lương một bên định lực không bằng Diệp Âm Trúc vội vàng xoay người không dám nhìn nhiều. Các lam tinh linh mỹ nữ này trải qua điều giáo đều là cực phẩm vưu vật a!
Diệp Âm Trúc xoay người đi tới bên cạnh Hải Dương, nói:
Hải Dương, ngươi tới giúp ta. Chúng ta thử dùng năng lực đặc hữu của thần âm sư chúng ta tịnh hóa tâm linh của các nàng.
Hải Dương tò mò nói:
Chúng ta phải làm như thế nào?
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút, nói:
Chỉ một nhạc khúc thì không thể bổ sung cho vết thương nội tâm của các nàng được. Với lại xem ra các nữ hài tử này hiện nay thập phần yếu ớt, chúng ta xoa dịu sự sợ hãi trong lòng các nàng trước, để cho các nàng an tĩnh lại, sau đó dùng âm luật tương đối nhu hòa khiến nội tâm các nàng trở nên bình thản. Lúc này chúng ta có thể dùng một ít dược liệu mạnh, trực tiếp tịnh hóa sự ô trọc trong nội tâm các nàng, sau đó dùng giai điệu hoán tỉnh sinh cơ làm sinh cơ trong nội tâm các nàng hồi phục lại. Cuối cùng lại dùng tiết tấu nhanh nhẹ làm cho các nàng vui vẻ. Năm thứ này thiếu một thứ cũng không được, thân thể ta bây giờ còn chưa khôi phục đến mức tốt nhất, không thể cam đoan hoàn thành một mình được, cho nên ta muốn ngươi giúp ta.
Hải Dương gật đầu, nói:
Không thành vấn đề, ngươi nói cho ta biết phải làm như thế nào đi.
Diệp Âm Trúc nói:
Trọng yếu nhất của năm phần này là ba phần trung gian, do ta làm. Phần đầu tiên xoa dịu sự sợ hãi và cuối cùng làm cho các nàng vui sướng giao cho ngươi.
Hải Dương hồi tưởng một chút nhạc khúc trong trí nhớ, nói:
Vậy ngươi xem thử, ở phần đầu tiên ta sử dụng dụng "U lan khúc" nhu hòa, cuối cùng sử dụng "Dương xuân khúc" khoan khoái nhẹ nhàng, được không?
Diệp Âm Trúc tán dương, gật đầu nói:
Hay, hai nhạc khúc này rất thích hợp. Cổ tranh chi âm tương đối cao và sắc, ngươi chỉ cần ghi nhớ, trong lúc diễn tấu ngón giữa tận lực mềm mại một chút, đem tâm tình thư thái nhu hòa của ngươi dung nhập trong đó thì không có vấn đề.
Hải Dương gật đầu, nói:
Âm Trúc, ta rất kỳ quái, ba phần trung gian ngươi sử dụng những cầm khúc nào?
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:
Ta đã nghĩ xong rồi, giữ bí mật đã, chờ một chút ngươi sẽ biết. Chút nữa ngươi bắt đầu trước, sau khi ta tiếp thượng "U lan" khúc của ngươi, ngươi chờ ta hoàn thành ba phần xong rồi bắt đầu "Dương xuân" khúc của ngươi, ba phần trung gian cũng không phải ba cầm khúc.
Được, chúng ta bây giờ bắt đầu đi.
Hải Dương đáp ứng một tiếng, khoanh chân ngồi xuống, trong Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch lấy ra cổ tranh của mình, nhẹ nhàng đưa tay lên cổ tranh bắt đầu đàn.
Diệp Âm Trúc hài lòng ngồi xuống bên cạnh nàng. Mấy ngày nay dưới sự chỉ điểm của hắn, sự cảm ngộ của Hải Dương đối với nhạc khúc có thể nói là đột nhiên tăng mạnh. Muốn đàn tốt một thủ khúc, cần phải tâm định thần di, nếu chỉ biết đàn tấu dồn dập sẽ phá hỏng ý cảnh của nhạc khúc. Giống như lúc Diệp Âm Trúc mới bắt đầu học đàn, Tần Thương đã từng nói như thế. Nguyên thần ẩn vào thân, tu dưỡng tính tình, kiềm chế dục vọng, xa rời xa xỉ. Lúc luyện cầm thì phải luyện ở nơi tĩnh trai vắng lặng, hoặc trên lầu cao không bóng người, khi thì là trong hang sâu lạnh lẽo, hoặc có khi lại là đỉnh núi cao vắng vẻ, cũng có khi là bên bờ suối vắng. Đem âm thanh dung nhập vào tự nhiên, tâm tĩnh khí bình, dùng thần hòa nhập vào cầm âm để cảm thụ nhạc khúc.
Đó là những điều cần phải làm khi mới học cầm, Bích Không Hải chính là nơi thích hợp nhất để luyện cầm, cho đến khi Diệp Âm Trúc lĩnh ngộ được ý nghĩa thật sự của cầm khúc, trải qua mười sáu năm tu luyện xích tử cầm tâm đã đạt tới cảnh giới bất cứ thời gian, địa điểm, tình huống gì cũng có thể bảo trì cùng thần hợp linh, cùng đạo hợp diệu, mới tính là đột phá lên một tầng khác. Mà Hải Dương gần đây tu tâm, học từ Diệp Âm Trúc cách làm sao để cho cổ tranh tương dung tốt hơn, định tâm di thần chính là thứ mà nàng hiện đang luyện tập nhiều nhất, đã có chút thành tựu.
Một hồi sau, khi tâm của Hải Dương hoàn toàn tĩnh, trên mặt hoàn toàn không hiển lộ một tình cảm nào, mặc dù có có lụa trắng che mặt, nhưng khí tức thanh nhã thản nhiên trên người nàng lại truyền đến cho tất cả mọi người ở đây, ngay cả ánh mắt trống rỗng của mười một Lam tinh linh thiếu nữ cũng tự nhiên đặt vào trên người nàng.
Luận về thiên tư diễn tấu, kỳ thật, nàng cũng không kém hơn Diệp Âm Trúc bao nhiêu, chỉ là trước kia không có một sư phụ tốt mà thôi. Bây giờ có Diệp Âm Trúc dạy, nàng ở tất cả các mặt đều tiến bộ rất nhanh. Đương nhiên, cái này cũng có quan hệ mật thiết với sự tín nhiệm và tình cảm của nàng với Diệp Âm Trúc.
Điều tâm dưỡng khí, "U lan" hhúc bắt đầu, Hải Dương sau khi hướng Diệp Âm Trúc gật đầu, hai tay phẩt nhẹ cổ tranh, tự nhiên như không nhanh chóng bắt lấy bộ phận điều âm của đàn tranh, nàng bắt đầu đạn tấu.
Mười ngón tay khinh mạn nhu hòa, mười đầu ngón tay mềm mại trắng nõn tựa như thủy tinh gảy nhè nhẹ lên dây đàn, tiếng đàn thanh thoát vang lên, giai điệu nhanh chóng bắt đầu tràn ngập bên trong không gian kín này. Hải Dương lúc này đã quên tất cả chung quanh, ngay khi nàng bắt đầu diễn tấu "U lan" khúc này thì tâm cảnh của nàng đã bắt đầu dung hợp.
Tranh âm nhẹ nhàng xoay quanh, hỗn hợp tinh thần khí tức màu xanh tràn ngập chung quanh, tựa như tay nhỏ bé nhu nộn nhẹ nhàng vuốt lên tất cả không gian chung quanh. Tâm tình của mọi người bắt đầu bị tranh khúc khiên dẫn mà thay đổi, tâm tình ba động trong nội tâm dần dần bình phục.
Tô Lạp, Thường Hạo mọi người vẫn bình thường, bọn họ dù sao cũng thường xuyên nghe Diệp Âm Trúc và Hải Dương đạn tấu, đối với sự thần kỳ của nhạc khúc cũng có chút thích ứng. Nhưng phản ứng của các Lam tinh linh thiếu nữ thì rất mãnh liệt, các nàng đối với tất cả mọi thứ của ngoại giới đều rất mẫn cảm, mà âm nhạc của thần âm sư chính là trực tiếp kích thích vào tinh thần, Hải Dương đã có thực lực thanh cấp trung giai, tranh khúc của nàng ảnh hưởng đến các Lam tinh linh thiếu nữ đến mức nào có thể tưởng tượng được.
Bắt đầu từ Yên La, ánh mắt của mười một Lam tinh linh thiếu nữ đều trở nên mê ly, ngơ ngác nhìn Hải Dương, giờ phút này các nàng phảng phất cảm giác như mình bị vậy trong một thâm sơn u cốc không hề có dấu chân người qua lại, mà bên trong thâm sơn u cốc đó, các nàng thấy được một đóa hoa lan đang sắp nở.
Vũ mị mềm mại, hoa lan dong dỏng chập chờn đón gió, tựa hồ còn có thể nghe thấy mùi thơm nhàn nhạt của nó, cảnh hoa lan đung đưa nhẹ nhàng trước gió đẹp đẽ chấn động lòng người làm cho các Lam tinh linh thiếu nữ tạm thời quên tất cả, sự hoảng sợ trong nội tâm đang yên lặng rời đi, tranh âm trong tai tựa hồ tiêu thất, đóa u lan tố nhã trước mắt này tựa hồ đã trở thành toàn bộ trí nhớ của các nàng.
Đại Thánh Di Âm cầm đặt trên đùi, Diệp Âm Trúc hai tay án huyền, một bên lẳng lặng lắng nghe khúc "U lan" uyển chuyển thổn thức, một bên lẳng lặng chuẩn bị. Hắn rất rõ ràng, muốn giúp các Lam tinh linh thiếu nữ này, dùng âm luật tịnh hóa nội tâm các nàng so với đối mặt với công kích của tử cấp cường giả còn khó khăn hơn, chỉ cần khống chế không tốt một chút chẳng những làm cho các nàng không thể khôi pụhc được, còn có thể gây ra tác dụng phụ. Cho nên mặc dù thân thể hắn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng lúc này tất cả đều tập trung vào tâm thần.
Rốt cục khi hương thơm của không cốc u lan hoàn toàn giải phóng thì tất cả sợ hãi cũng theo sự vũ động của u lan chập chờn trong gió mà biến mất. Tiếng đàn tranh vấn vương day dứt, lặng yên rồi biến mất.
Cầm động, khi tiếng ngâm khẽ của cổ tranh chưa hoàn toàn biến mất, ý cảnh vẫn tồn tại, không có làm các Lam tinh linh thiếu nữ sinh ra cảm giác hẫng hụt gì, Đại Thánh Di Âm cầm đặt trên đùi của Diệp Âm Trúc cũng bắt đầu tấu khởi. Hắn đạn tấu chính là khúc "Thạch thượng thanh tuyền".
Khúc "Thạch thượng thanh tuyền" mặc dù không phải danh khúc, nhưng mà được Tần Thương đặc biệt yêu thích, hắn từng nói qua với Diệp Âm Trúc: ""Thạch thượng thanh tuyền" có non nước hữu tình, đá núi cùng nước suối gắn bó khăng khít,, lại có thế của thác đổ từ trên cao, tựa như tấm màn nước trắng vắt qua núi, cảnh đẹp say đắm lòng người. Nếu thấu hiểu tường tận nhạc khúc này, cảm giác thiên địa hòa cùng một chỗ. Thích hợp nhất để tĩnh tâm.
Tám ngón tay của Diệp Âm Trúc chuyển động như nước chảy mây trôi trên thất huyền, theo thanh lưu của cầm khúc, ngâm xướng: "Phu thạch tĩnh tự nhân, tuyền động tự trí. Tuyền động bất hám tĩnh, thạch tĩnh bất ngại động."
Ánh mắt nhu hòa của mười một Lam tinh linh thiếu nữ chuyển hướng, từ trên người Hải Dương chuyển qua trên người Diệp Âm Trúc, ánh mắt tử tịch của các nàng bắt đầu ba động, sau khi khu trừ sợ hãi, tâm tình gợn sóng cũng theo "Thạch thượng thanh tuyền" lặng yên kích động.
Một khúc "Thạch thượng thanh tuyền" này chia làm tám đoạn, từ thanh tân động lòng người cho đến khi đắm chìm trong thạch tuyền, tám ý cảnh từ từ chuyển đổi phân biệt là tố nguyên lưu; bích giản linh linh; tùng lại đồng âm; hư song tĩnh thính; thanh tùy lưu chuyển; oanh nhai bão hác; phù phiếm phi hoa; chẩm lưu sấu thạch.
Sự lý giải của Diệp Âm Trúc đối với âm luật thì Hải Dương khó có thể so sánh được, khúc ý của bát chỉ thần âm, kiếm đảm cầm tâm thất giai lưu chuyển phiêu đãng, hết thảy đều là tùy tâm mà động, cầm khúc phảng phất như một dòng nước suối thuần khiết, không ngừng len lỏi, vỗ về đến từng điểm sâu kín nhất trong nội tâm của các mỹ nữ Lam tinh linh, trước hết nhẹ nhàng giải thoát các áp lực chướng ngại trong tâm tư các nàng, lặng lẽ tiến vào trong tinh thần lạc ấn, hòa chung sự yên bình tĩnh lặng của dòng nước suối "Thạch thượng thanh tuyền " cùng với sinh mạng lực. Cảm giác dễ chịu đó lại một lần nữa phát sinh.
Đám mỹ nữ Lam tinh linh trong tư tưởng vẫn
còn những sợ hãi tối tăm chưa diệt hết, một dòng nước suối thanh khiết chảy vào, như ngân hà vắt ngang bầu trời, quét sạch hết theo nó những cảm giác sợ hãi mà các nàng gặp phải, nội tâm bọn họ cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Ánh mắt lại càng trở nên nhu hòa, Lam tinh linh chủng tộc có một loại khí chất đặc thù, hiện giờ khí chất đó bắt đầu từ từ hiển lộ ra, đó là cảm giác ưu nhã cao quý tự nhiên trời sinh.
Từ nhỏ Diệp Âm Trúc đã tu luyện Trúc đấu khí, trong âm nhạc của hắn tràn ngập khí thế thân cận với thiên nhiên, vô tình lại rất gần gũi với bản năng sống của chủng tộc tinh linh, Lam tinh linh tất nhiên không phải ngoại lệ. Một cảm giác tín nhiệm nhẹ nhàng cũng len lỏi theo khúc " Thạch thượng thanh tuyền " ăn nhập vào sâu trong nội tâm của các mỹ nữ.
Hải Dương cũng ngồi bên cạnh im lặng tập trung tinh thần lắng nghe, trong số mọi người xung quanh, nàng tất nhiên có kiến giải sâu sắc nhất đối với khúc nhạc mà Diệp Âm Trúc diễn tấu. Cho dù là một nốt nhạc đơn giản nhất cũng là tùy tâm mà phát, tự nhiên dung nhập vào tinh thần của nàng lại càng dễ dàng, nàng trong lòng thầm thán phục, Âm Trúc tuyệt đối không hổ danh là Cầm Đế.
Tay trái chắn trên dây đàn, tay phải nhẹ nhàng gảy, nốt nhạc cuối cùng của khúc "Thạch thượng thanh tuyền" vừa dứt, Diệp Âm Trúc ánh mắt lóe lên, Đại Thánh Di Âm Cầm đã như một làn khói biến mất, tay khẽ lật một cái nữa, một cây cổ cầm màu vàng nhỏ hoa văn như da rắn đã nằm trên tay, miệng ngâm khẽ:
"Triêu dương ký thăng, sào phượng hữu thanh, chu ti nhất tấu, thiên hạ văn minh."
Chính là một trong Ngũ đại danh cầm của Cầm tông, Minh Phượng.
Làm cho Hải Dương cùng mọi người cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Minh Phượng Cầm xuất hiện không phải đặt trên đùi Diệp Âm Trúc như thường lệ mà lại lệch hẳn về bên phải, một tầng đấu khí lơ lửng bao phủ quanh thân Minh Phượng Cầm, giữ cho nó ổn định trên đùi phải của Diệp Âm Trúc, tay phải của Âm Trúc cũng từ từ hạ xuống, ngón tay vốn rất mềm mại của hắn lúc này đột nhiên biến hóa, trở nên hư ảo.
Động tác nhẹ nhàng, phảng phất như đánh thức cầm hồn của Minh Phượng Cầm, một âm thanh thánh thót tựa như tiếng phượng gáy vang lên. Mặc dù lúc này Minh Phượng Cầm đang phát ra âm thanh cao là do Diệp Âm Trúc điều phối nhưng các âm thanh cao này so với âm thanh tương tự do các cây cổ cầm khác phát ra thì tương đối có điểm khác lạ, mỗi một thanh âm tựa như ngân đi ngân lại trong không gian một hồi rồi mới lặng lẽ biến mất.
Khi tiếng vang đầu tiên cất lên, phản ứng mạnh mẽ nhất dĩ nhiên không phải là Hải Dương cùng các mỹ nữ Lam tinh linh mà lại là Tô Lạp, đôi mắt trong suốt của nàng đột nhiên xuất hiện phản ứng mãnh liệt, suýt nữa là kêu lên một tiếng nhưng lại cố sức kìm nén. Nhưng tâm tình đã bị kích động thì không thể nào trở lại bình lặng như trước kia. Có điều lúc này mọi người đều đang bị các nốt nhạc cao vút kia hấp dẫn nên không ai chú ý đến biến hóa tâm tình của Tô Lạp được.
Mỗi một nốt nhạc cũng đều rất nhẹ nhàng khinh khoái, vang động trong không gian xung quanh, vốn là tiếng đàn cao vút chói tai, nhưng dưới bàn tay phải của Diệp Âm Trúc điều tiết, thì lại cực kì dễ nghe, làm cho người khác cảm giác thư giãn sảng khoái. Âm thanh nhu hòa trong tính mạng bảo thạch, xua đuổi hầu như hết thảy các tâm tư hỗn loạn.
Dưới tác dụng khu trừ của khúc nhạc dễ nghe này, có người thì quên mất hết chấp nhất trong tâm tư, hiện ra bản tính nguyên sơ, có người lại được thanh tẩy các cảm giác hỗn loạn trong tư tưởng, trở lại bản tính tự nhiên vốn có, kẻ khác lại thấy như được giải thoát khỏi các tâm cơ tính toán, phóng thích được tâm linh vốn có của mình.
Tất cả mọi người dưới khúc nhạc hài hòa này, hoàn toàn buông lỏng thân thể cùng tâm linh, nghĩ ít, ham muốn bớt lại, nói ít, cười ít, sầu cũng vơi đi dần, từ từ từng chút từng chút cảm thấy bản thân dần tiến vào trong giấc mộng yên lành, đạt tới cảm giác nghỉ ngơi hoàn hảo.
Đây chính là một trong chín đại danh khúc của Cầm Tông: Vong Kỵ, hiệu quả - Ru ngủ.
Lúc này Diệp Âm Trúc đang dốc hết tâm lực toàn thân đánh đàn, hiển nhiên là chỉ sử dụng bốn ngón bàn tay phải, chỉ dùng bốn ngón tay để tấu khúc nhạc vốn phải cần cả hai bàn tay để diễn, việc này phải cần kỹ xảo thần kì thế nào hẳn không cần phải bàn cãi. Hải Dương tâm thần chấn động, nhìn bóng ngón tay Âm Trúc bay múa trên dây đàn, tựa như không dám tin vào mắt mình.
Các mỹ nữ Lam tinh linh mơ màng trong khúc nhạc, từ từ chìm sâu vào giấc mộng, phảng phất các nỗi thống khổ đau thương mà bọn họ từng phải gánh chịu cũng rời đi vào trong giấc mộng theo, toàn bộ thân thể thời khắc này đều tiến vào trạng thái tĩnh lặng nhất.
Lúc các mỹ nữ Lam tinh linh sắp ngủ, Hải Dương bên cạnh đang trầm trồ thán phúc bàn tay hư ảo kì diệu của Diệp Âm Trúc thì bàn tay trái của hắn lại nhoáng lên một cái, một cây cổ cầm cổ kính mạnh mẽ, mang theo khí thế trầm hùng mà không kém phần ưu nhã, cao quý bất phàm, chính là một trong Cầm Tông ngũ đại danh cầm, Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm.
Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm vừa xuất hiện, bốn ngón tay trái lại khẽ động, Diệp Âm Trúc dùng cả hai tay đánh đàn, lại một khúc nhạc khác từ cây cổ cầm bên trái vang lên. Hoán tỉnh các mỹ nữ Lam tinh linh giai đoạn thứ ba – Tịnh hóa giờ này mới chính thức triển khai. Âm thanh trong trẻo mà lạnh tựa băng của tiếng đàn nọ quyện vào âm thanh nhu hòa mêm mại dễ nghe của khúc "Vong Ky" mà không cảm thấy chút gì hỗn loạn, đích thị là một khúc "Thiên Kim Thanh".
Tám ngón tay hư ảo, diễn tấu khúc "Thiên Kim Thanh" trên Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm. Cùng với âm thanh thánh thót nhu hòa của khúc "Vong Ky" mà Minh Phượng Cầm phát ra, hai tay đồng thời diễn tấu hai khúc nhạc khác nhau, làm được điều này thật sự phải gọi là thần kì a!
Bình luận truyện